[TG4]: (45)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quân doanh là địa phương nào? Không nói một cô gái đi tới vào bên trong có còn trong sạch nữa hay không, chỉ sợ đến mạng sống cũng không thể bảo toàn".

"Là thiếu soái đã ngăn trở Diệp Kiêu, lấy cớ đem người giữ ở bên người để. . . Tra tấn hả giận."

"Nếu như trong lòng không có người, Thiếu soái hà tất phải như thế?"

Nghe Cẩm Nương nói, từng khung cảnh ba năm trước đây, chậm rãi hiện lên ở trước mắt Liên Mị.

Năm đó, vào thời điểm hắn rời khỏi soái phủ, hình như cũng hơi quá thuận lợi.

Đây chính là Diệp đại soái phủ canh giữ sâm nghiêm nhất thành Bắc Dương!

Thấy Liên Mị chậm chạp không nói, Cẩm Nương lại nói tiếp.

"Không biết người có biết hay không, sau khi soái phủ tuyên bố Thiếu nãi nãi người qua đời, Thiếu soái đã giải tán những thiếp thất còn sót lại nơi hậu viện. . . Kể cả Phấn Đại."

"Qua một khoảng thời gian, Thiếu soái dẫn theo thân tín của mình, đoạt một nửa binh mã của Diệp Kiêu, tự lập môn hộ."

. . .

Vào thời điểm thanh âm của Cẩm Nương lại một lần nữa vang lên bên tai Liên Mị, thì người hắn đã rời khỏi thôn Đào Duyên.

Chỗ này vị trí ẩn nấp, Cẩm Nương cùng Thẩm Đường trong lúc vô tình tiến vào, thấy nơi đây rời xa hồng trần, liền quyết định định cư ở đây.

Liên Mị đem học đường và nơi ở tặng cho hai người.

Vừa vặn, coi như là hắn đã rời khỏi thôn Đào Duyên, những đứa trẻ nơi đây vẫn sẽ được tiếp tục đến trường.

Vô luận là Cẩm Nương hay Thẩm Đường, đều xuất thân từ thư hương thế gia.

Liên Mị không có gì phải lo lắng.

Bởi vì tim hắn, đã sớm gửi đến người cách xa hắn vạn dặm kia.

Từ thôn Đào Duyên đến Bình thành, Liên Mị tìm một nhà trọ, tạm nghỉ chân.

Ngày mai, sẽ lại tiếp tục lên đường.

Trong thôn Đào Duyên.

Thẩm Đường đỡ Cẩm Nương bái phỏng thôn trưởng, trở lại nhà mới của bọn họ.

Cẩm Nương khẽ xoa chiếc bụng hơi nhô ra, mặt mày ôn nhu.

Nàng đột nhiên nhớ ra, cảm thán nói với Thẩm Đường: "Không nghĩ tới 'Thiếu nãi nãi' lại là nam tử."

"Không phải lúc trước nàng cũng không biết Thiếu soái là một cô gái hay sao?"

Thẩm Đường nhếch môi cười cười, ở nơi này có thể không e dè nói thẳng, không cần phải lo lắng tai vách mạch rừng.

Cẩm Nương ôn nhu cười rộ lên: "Đúng vậy a, Thiếu soái cũng là một người tốt."

Lúc trước, Thiếu soái khiến họ giả chết, tác thành cho bọn họ.

Vì không cần khiến nàng cùng Thẩm Đường cảm thấy áy náy, ngài ấy đã lưu lại một phong thư, báo cho bọn họ biết thân phận thật.

Cách này trước sau có vô vàn hiểm nguy.

Nhưng Thiếu soái vẫn làm như vậy.

"Người tốt sẽ có thiện báo".

Thẩm Đường đột nhiên hỏi: "Cẩm nhi, nàng vì sao không nói chuyện Thiếu soái là nữ cho. . . Thiếu nãi nãi biết".

Gọi một nam tử 'Thiếu nãi nãi " làm Thẩm Đường cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào.

Cẩm Nương dí dỏm trừng hai mắt, nói:

"Chàng không cảm thấy để cho 'Thiếu nãi nãi' tự mình phát hiện, so với việc nói cho nàng biết, sẽ càng khiến nàng kinh hỉ và rung động sao?"

"Mong muốn được ở bên người mình thích dù biết rõ mình khác với những người khác, cuối cùng trút hết can đảm, mặc kệ ánh mắt thế tục và gông xiềng lễ nghi để tiến tới với nhau."

"Phát hiện thân phận thật của đối phương, cũng coi như là là niềm vui ngoài ý muốn."

"Mà chuyện tình cảm như vậy, có thể nói ở trong cái loạn thế này, cũng được xưng là truyền kỳ"

. . .

Liên Mị còn không biết Cẩm Nương và Thẩm Đường còn chuyện gì giấu hắn.

Hắn từ miệng tiểu nhị phòng trọ biết được, Diệp Lan vậy mà đã sớm rời khỏi Bắc Dương, quân doanh trước mắt đang trú đóng cách Bình thành không xa.

Chẳng qua là Liên Mị còn chưa nhìn thấy Phong Hoa, đã bị binh sĩ ngăn đón ở bên ngoài.

"Đi mau đi mau, trong này là quân doanh, người không có phận sự không được tiến vào!"

"Nếu như muốn tòng quân thì đến bên kia xếp hàng!".

Binh sĩ chỉ vào bên cạnh, chỗ đó đang có một hàng người xếp thành hàng dài.

Đôi mắt hoa đào của Liên Mị đột nhiên lóe lên một tia không rõ.

Tòng quân. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro