[TG4]: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Hoa nhếch môi cười cười, mơ hồ toát ra vẻ cưng chiều.

Bất kể là là vẻ mặt của nàng, hay ngữ khí mập mờ không rõ kia, đều làm đầu quả tim Liên Mị nhảy dựng.

Trước mắt...

Hai người dưới loại tình huống này, đích thật là đã thân thiết đến cực hạn.

Trên người của nàng, không có một thứ gì để che lấp.

Mà quần áo trên người hắnđều dính chặt vào thân thể.

Tay chân luống cuống, không thể tránh khỏi va chạm vào làn da nõn nà kia...

Liên Mị cụp mắt xuống, có chút không dám nhìn Phong Hoa.

Bởi vì, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là xuân quang kiều diễm trắng như tuyết kia.

Thời điểm này, Liên Mị nghe thấy âm thanh người nọ vang lên, mang theo một giọng điệu không cho kháng cự:

“Cỡi quần áo.”

Cởi quần áo?!

Liên Mị kinh hãi nhìn về phía nàng, không cẩn thận nhìn thấy thứ không nên thấy, lại vội vàng đảo mắt qua chỗ khác, ngữ khí kinh nghi bất định hỏi: “Cởi. . . cởi quần áo... Để làm gì vậy?”

“Ừm, để làm.”

Nữ hoàng bệ hạ thần sắc tự nhiên quay xe.

“...”

Trên khuôn mặt ướt át của hắn khẽ ứng đỏ, cắn cắn môi, theo bản năng muốn cự tuyệt: “Không được...”

“Vì cái gì không được? Đừng nói với ta, đã ba năm rồi ngươi còn chưa chuẩn bị tốt.”

Phong Hoa ở trong nước chậm rãi tiến sát Liên Mị, như một mỹ nhân ngư mê hoặc lòng người.

Một bên cạnh nói bằng giọng trầm thấp quyến rũ, một bên bàn tay di chuyển xuống...

Phát giác được nơi nào đó đã động tình.

Phong Hoa chớp chớp mắt, ngữ điệu lười biếng hỏi:

“Hay là nói, ngươi không muốn, hả?”

“...”

“Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể cũng rất thành thật nha, Liên Nhi.”

Phong Hoa ánh mắt lưu chuyển, liếc xéo Liên Mị, môi nhếch lên.

Liên Mị mơ hồ buồn bực hừ một tiếng, cắn môi để không phát ra tiếng, nhưng rồi không cẩn thận lại ngâm nga một tiếng, âm thanh đứt quãng: “Diệp Lan, nàng, nàng... Lúc nào...”

“A... Liên Nhi muốn hỏi, ta từ lúc nào phát hiện ra chàng là nam đúng không?”

Phong Hoa cười thần bí, chậm rãi thấp giọng bên tai Liên Mị: “Đại khái còn sớm hơn nhiều so với tưởng tượng của chàng a.”

“...”

“Được rồi, còn có vấn đề gì không?”

Liên Mị nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy còn y phục này...”

Phong Hoa nhẹ nhàng mấp máy môi, đầu ngón tay chỉ vào áo Liên Mị.

“Ta giúp chàng?”

Ba chữ này phát ra, nhẹ mà nhanh.

Liên Mị tim đập càng mạnh.

Cúc áo từng viên một bị tháo ra, một thân hình thanh tao thoát tục lộ ra...

Trái tim Liên Mị như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Thời điểm này, một ngón tay khẽ chạm vào lồng ngực Liên Mị.

“Liên Nhi, tim chàng đập thật nhanh nha.”

Liên Mị nghe thấy nữ tử ngữ khí trêu chọc, đầu ngón tay thậm chí còn không an phận, xoa xoa ngực hắn.

Liên Mị toàn thân rụt lại, giống như đầu ngón tay nàng khiến hắn bị giật điện.

“Lạnh?” Phong Hoa ra vẻ không biết nói, “Nước có chút nguội lạnh rồi, bất quá...”

Nói đến đây, nàng dừng một chút.

Chợt, đôi môi bỗng nhiên nhếch lên, hiện ra một tia ý vị thâm trường.

Bên tai Liên Mị, nhấn rõ từng chữ, giọng nói mập mờ.

“Chẳng mấy chốc sẽ không còn lạnh nữa, Liên Nhi nói có đúng hay không?”

Trên bình phong thuỷ mặc phác họa bóng dáng hai người gần kề nhau.

Tong cùng một thùng tắm, hai thân ảnh thân mật triền miên...

Thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước tràn ra ngoài, mơ hồ có truyền ra tiếng ngâm khẽ.....

Liên Mị hãm sâu trong vòng xoáy tình dục, có chút mất tiếng mà thở dốc, nhẹ nhàng cất tiếng.

“... Diệp Lan.”

“Hả?” Nữ nhân ngữ điệu vũ mị, tại trong bóng đêm vắng lặng bị bao phủ bởi bầu không khí mập mờ này, càng kích thích thính giác của người khác.

“... Ta yêu nàng”.

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Liên Mị, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 100! ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro