Chương 87: Cô không làm Thái Tử Phi (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử và Cẩn Vương cùng nhau xử lý vấn đề buôn muối, mọi người không thấy khả quan được bao nhiêu... Chủ yếu là không thấy khả quan về Thái tử.

Với cái tính tình kia của hắn, xem chừng chỉ cần các thương nhân nói vài ba câu là có thể thành công chọc giận hắn, sau đó hắn cho người mang ra ngoài chém, dẫn đến sự chống lại của thương nhân.

Người bên phía Cẩn Vương cũng cho là vậy.

Bọn họ nghĩ rằng nếu Cẩn Vương chỉ trợ giúp, vậy trước tiên không cần làm gì cả.

Chờ bên phía Thái tử xảy ra sai lầm, hắn ta sẽ đi sửa sai là được.

Tất cả mọi người đều đang chờ Thái tử xấu mặt.

Thái tử cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chưa tới mấy ngày đã đắc tội thương nhân một lần, không một ai đáp ứng những điều kiện hà khắc của hắn.

Sở dĩ lá gan của các thương nhân lớn như vậy, chính là vì ỷ lại hậu trường buôn bán của bọn họ đã từng xuất lực không ít cho Hoàng đế thành lập tân triều.

Hoàng đế cũng không muốn dùng bạo lực giải quyết chuyện này.

Nếu không sẽ khiến người ngoài cảm thấy ông ăn cháo đá bát, bị gán tiếng xấu.

Sau lần thương lượng thất bại của Tông Ngô, hắn bắt đầu áp dụng thủ đoạn cứng rắn hơn, trực tiếp bắt luôn một nhóm người, rất nhanh dẫn đến sự chống đối của thương nhân.

Hoàng đế nghe được những chuyện tốt hắn làm, cho người gọi hắn vào cung chửi mắng một trận, bảo hắn không có bản lĩnh thì cũng không cần phải thể hiện làm cho mất mặt.

...

...

Bên ngoài huyên náo sôi sùng sục.

Nhưng chính chủ ở Đông cung lại hoàn toàn không nôn nóng.

Tông Ngô ngồi đối diện Hoa Vụ, có chút không yên tâm: "Ngươi thật sự muốn bổn cung phải nhường việc này sao?"

Hoa Vụ nhấc ly trà lên, miệng nhỏ nhấp một ngụm: "Điện hạ, không cần tiếc đứa trẻ để vuột mất chó sói."

"Nếu thế sao lúc đầu phải hao phí tâm tư giành tới tay?"

Tông Ngô hừ lạnh một tiếng, rót cho mình một ly trà.

"Khụ..."

Tông Ngô bị sặc, nhìn nhìn ly trà một chút, lại nhìn nhìn bình trà...

"Sao trong này lại có rượu?"

Hoa Vụ chỉ chỉ bình trà: "Đây chính là một bình trà thần kì, trong đầu nghĩ cái gì thì sẽ uống ra cái đó."

"Ngươi đánh rắm!"

"Điện hạ, người có ăn học không nói lời thô tục."

"..."

...

...

Chuyện bình trà rất nhanh đã được cho qua, Hoa Vụ tiếp tục chủ đề trước đó: "Nếu ngươi trực tiếp từ bỏ cạnh tranh, vậy không phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao? Mọi người cảm thấy ngươi sẽ không hoàn thành được việc này, vậy chúng ta phải thuận theo ý bọn họ, để cho Cẩn Vương tiếp nhận."

"..."

Tông Ngô tựa như đã hiểu được điều gì: "Ngươi muốn để cho Cẩn Vương làm hỏng chuyện này."

"Ai biết được." Hoa Vụ câu khóe môi lên thành một nụ cười: "Chúng ta phải giúp Cẩn vương hoàn thành thật tốt chuyện này, hoàn thành vẻ vang."

"Sau đó thì sao?"

Hoa Vụ ngoắc ngoắc tay với Tông Ngô.

"..."

Gọi chó sao?

Thật to gan!

Tông Ngô không chịu đi qua, sẽ làm mất thân phận Thái tử của hắn: "Chỗ này cũng không có người ngoài, nói đi!"

"Đều là người bên trong sao?" Hoa Vụ nhìn về phía đám người Sa Ngọc, Ô Hòa cùng Kiểm Thư: "Điện hạ, nếu ngươi không chọn..."

Tông Ngô thiếu chút nữa đập bể bàn: "Ngươi đừng có mà phát bệnh."

"Sau đó..." Hoa Vụ đẩy ly trà ra khỏi bàn, rơi xuống đất, khóe môi giương lên: "Để cho hắn ngã tan xương nát thịt."

Tông Ngô: "..."

Ô Hòa x Kiểm Thư x Sa Ngọc: "..."

Thái tử phi cười lên thật biến thái!

Tông Ngô có lẽ cũng có tế bào biến thái, thoải mái tiếp nhận: "Ngã như thế nào?"

Hoa Vụ lôi một cuộn giấy từ trong tay áo ra, ném lên bàn: "Đều viết trong này."

Tông Ngô đã sớm biết nàng thích viết cái gọi là 'kế hoạch', như chuyện hạ độc phụ hoàng hắn, nàng cũng viết một phần kế hoạch tên là 'Nhi tử báo hiếu'.

Tông Ngô mở cuộn giấy kia ra.

Đập vào mắt là mấy chữ rồng bay phượng múa to đùng chiếm hơn nửa trang ------ Đại diêm nhân.

"? ? ?"

Tông Ngô bỏ qua mấy chữ kia, nhanh chóng lật xem nội dung bên trong.

Chờ Tông Ngô xem xong, hắn nhìn chằm chằm Thái tử phi của mình một hồi, cuối cùng nghẹn ra mấy chữ: "Cũng may ngươi là nữ nhi."

"Ai bảo nữ nhi không bằng nam nhi!"

"..." Tông Ngô cười lạnh: "Nếu ngươi là nam nhi, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."

Hoa Vụ: "Lấy trí thông minh trời ban của ta, có chết cũng là người khác chết."

Tông Ngô: "..."

Tông Ngô cầm bản kế hoạch chuẩn bị rời đi, Hoa Vụ gọi hắn lại.

"Gần đầy trong cung không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ngươi nói chuyện gì?"

"Thập Tam Hoàng đệ của ngươi."

Nhắc tới việc này...

Tông Ngô cho là sau tiệc Trung Thu, nàng sẽ quan tâm hỏi thăm Thập Tam Hoàng tử.

Nhưng nàng lại không làm gì.

Tông Ngô: "... Nghe bảo bị bệnh."

Hoa Vụ: "Vậy ngươi đi thăm nó một chút, đừng để nó bị bệnh chết."

Tông Ngô híp mắt: "Dựa vào cái gì mà bổn cung phải đi?"

Tông Ngô không thích những huynh đệ tỷ muội kia của hắn cho lắm.

Thập Tam Hoàng tử lại là do Công chúa tiền triều sinh hạ, hắn càng không muốn có quan hệ với chuyện này.

"Dựa theo bối phận của điện hạ, cậu ta là tiểu thúc tử của ta. Dựa theo bối phận của ta, cậu ta là tiểu bối của ta, về tình về lý, giữ một mạng cho cậu ta cũng không quá phận đi?"

"..."

"Điện hạ, nó vẫn là một đứa bé."

"..."

Tông Ngô hít sâu một hơi: "Bổn cung sẽ phái người coi chừng cậu ấy."

"Vậy thì tốt." Hoa Vụ ngồi lại ghế: "Vạn lần không được để nó chết."

"..."

Ngươi chỉ để ý việc cậu ta sẽ chết thôi sao?

...

...

Hoa Vụ kỳ thực không muốn đối phó với Tông Kỳ.

Nhưng Tông Kỳ lại không chịu rút lui, muốn ngăn cản tiến trình hoàn thành công việc của nàng.

Vậy cũng đâu còn cách khác.

Nàng chỉ có thể dũng cảm đối mặt, tiếp nhận khiêu chiến mà thôi.

Cường giả nhất định không chịu thua!

Tông Ngô bên này tuột xuống, Tông Kỳ bên kia lại tiến triển thần tốc.

Tông Ngô cũng không cần phải làm gì, mỗi lần đều mang mặt ra diễn, diễn xong thì kết thúc công việc, để Tông Kỳ lên sân khấu.

Hai người cũng không phải làm cùng nhau, nhưng lại phối hợp cực kì ăn ý.

Hoa Vụ gọi cái này là 'Sự ăn ý đặc biệt giữa huynh đệ' khiến Tông Ngô thiếu chút nữa dùng áp suất lạnh quanh người đông chết nàng.

Tông Ngô cho là mỗi ngày Hoa Vụ đều ở trong viện của mình, nhưng sau khi hỏi qua Ô Hòa cùng Sa Ngọc, phát hiện nàng cũng có đi ra ngoài.

Chỉ là thời gian mỗi lần ra ngoài đều không lâu lắm, cũng không gây ra chuyện gì đặc biệt.

Hắn đã tin điều này trước khi phát hiện đám người trong địa lao.

"Đây gọi là... Không gây chuyện gì đặc biệt?" Nàng đã sắp chất đầy địa lao Đông cung của hắn đấy!

Ô Hòa vô tội: "Trước kia... Thái tử phi cũng bắt người, ngài đã nói không cần báo cáo chuyện nhỏ nhặt này mà?"

"Nàng bắt những ai?"

"Thuộc hạ không rõ..." Hắn chỉ là một công cụ bắt người, Hoa Vụ bảo hắn bắt ai, hắn liền bắt người đó.

Tông Ngô mặt đầy âm u đi tìm Hoa Vụ.

Hoa Vụ đang đánh cờ với Sa Ngọc...

Bên cạnh có một nhóm cung nhân hầu hạ, so với cung nhân trong cung của các nương nương còn nhiều hơn.

Thấy hắn đi vào, Thái tử phi của hắn cũng không đứng dậy mà trực tiếp vẫy vẫy tay với hắn: "Điện hạ, có muốn đánh cờ không?"

Tông Ngô chắp tay ra sau lưng đi tới, Sa Ngọc tránh chỗ ra cho hắn.

"Ngươi bắt đám người kia nhốt vào địa lao để làm gì?"

"Ta không bắt mà."

"Vậy sao bọn họ vào địa lao được? Tự mình vào chắc?"

Hoa Vụ cầm con cờ, xoay trên đầu ngón tay: "Ta làm thế là để bảo vệ bọn họ."

Tông Ngô: "..."

Tống chung bọn họ vào một ngục có khác gì giết người đâu.

Đứa con hiếu thảo đâu!

Đã có vết xe đổ trước đó, Tông Ngô cũng coi như là bình tĩnh tiếp nhận.

Hoa Vụ một mực nói rằng đang bảo vệ bọn họ, Tông Ngô cũng không hỏi ra được gì.

"Tông Kỳ bên kia cũng sắp xong rồi."

"Nhanh vậy sao?"

"....Đã hai tháng rồi, còn nhanh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro