Chương 17. Chỉ cầu đại đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biểu tình của Đoạn Di lạnh lùng, bộ dáng an tĩnh lau kiếm như thể trong động phủ chẳng có ai.

Dụ Sưởng cũng đã quen thái độ này của Đoạn Di. Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, thậm chí Dụ Sưởng còn biết Đoạn Di từ sớm. Nhưng Đoạn Di lại chưa từng mở miệng nói với hắn câu nào. Một chữ cũng không.

Dụ Sưởng hoàn toàn không thấy lạ, bởi vì hắn cũng không thích Đoạn Di, thậm chí còn chán ghét.

Nhưng hiện tại, không thể không giao lưu.

"Y không thể cứ mãi trầm mê như vậy, nếu còn tiếp tục, ta nghĩ ngươi hẳn biết sẽ là kết quả gì. Nếu ngươi còn một chút lương tâm, ta xin ngươi buông tha cho Ngôn Tẫn, để y hết hy vọng đi." Dụ Sưởng mệt mỏi nói.

Đoạn Di vẫn không có phản ứng gì.

"Ta có một biện pháp, có thể khiến y hoàn toàn hết hy vọng. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần lúc đó ngươi đừng phản bác là được."

"Nếu ngươi còn một chút không đành lòng với Ngôn Tẫn, liền theo lời ta mà làm đi."

Kỳ thật Dụ Sưởng biết, kết quả tốt nhất là Đoạn Di và Ngôn Tẫn ở bên nhau, song nhìn sự chấp nhất của Đoạn Di, thực sự không có khả năng.

Nếu đã như thế, vậy đành làm cho Ngôn Tẫn hoàn toàn hết hy vọng.

Coi hắn là tiểu nhân cũng được.

Đoạn Di vẫn không mở miệng nói một lời, hắn hơi hơi giật tay, giây tiếp theo, Dụ Sưởng đã bị đưa ra ngoài.

Cũng không xa gần gì, mà trực tiếp ném Dụ Sưởng ra khỏi Bình Cơ phong.

Nếu không nhờ kiếm bản mạng che chở, Dụ Sưởng không chết cũng bị thương. Dù sao đối phương cũng là Đoạn Vị Chước.

Dụ Sưởng miễn cưỡng đứng lên từ trên mặt đất, một nữ tu mỹ lệ đột nhiên xuất hiện, nàng nhíu mày nâng Dụ Sưởng dậy.

Đây là kiếm linh kiếm bản mạng của hắn.

Dụ Sưởng bò dậy lại muốn đi Bình Cơ phong, nhưng bị nữ tu ngăn cản.

Dụ Sưởng tức khắc nhíu mày, dùng giọng điệu cha hắn luôn nói với mẹ hắn, nghiêm túc nói: "Sự tình nam nhân nàng đừng quản, nàng không hiểu đâu."

Sau khi Dụ Sưởng nói ra những lời này, sắc mặt kiếm linh tức khắc trầm xuống.

Lúc ấy, Dụ Sưởng còn không biết vì những câu kia mà hắn phải bồi thường cả một đời, hiện tại đầu óc hắn đều đang nghĩ phải làm thế nào thì Ngôn Tẫn mới hết hy vọng. Cuối cùng hắn nhìn nhìn Bình Cơ phong, khẽ cắn môi, chọn đi tìm Kỳ Lâm.


*


Hình ảnh đến đây cũng kết thúc.

Đoạn Di chợt mở mắt, sau khi tầm mắt rõ ràng mới phát hiện hắn vẫn đang ở rừng cây bên ngoài Đông Uyên bí cảnh.


Còn Ngôn Tẫn đang ở cách đó không xa, dựa vào thân cây ngủ say.

Khuôn mặt y mỏi mệt tái nhợt, nhưng không vô lực tuyệt vọng đến cực điểm như trong mộng cảnh kia.

Là mộng cảnh sao?

Đoạn Di nhắm mắt lại, nỗ lực áp xuống cảm xúc bất ổn.


Lúc đó Trường Tê vẫn đang miệt mài lấy gà nướng cho Luyên Băng, mà bên cạnh Luyên Băng đã bày ra tám con gà nướng.

Các đệ tử bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, như thể đã chết lặng.

"Trường Tê." Đoạn Di mở miệng gọi.

Nghe chủ nhân triệu hoán, Trường Tê hóa thành một thanh trường kiếm, rơi vào trong tay Đoạn Di.

Đoạn Di không nhìn những người khác lấy một cái, thân ảnh chợt lóe lên, biến mất tại chỗ.

Hắn tới một rừng cây khác trong Đông Uyên bí cảnh.

Khi ấy, đôi mắt Đoạn Di đã hơi đỏ lên, đây là dấu hiệu tâm ma của hắn lại xuất hiện.

Lý trí nói với hắn, những thứ đó chỉ là một giấc mộng.

Nhưng sâu trong nội tâm Đoạn Di lại có một loại ảo giác dường như những chuyện đó đã chân chính xảy ra.

Cảnh thứ hai trong mơ hắn không để ý, bởi vì Đoạn Di không hiểu có ý tứ gì, đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cảnh thứ nhất trong mơ, hiển nhiên Ngôn Tẫn đã nhập ma.

Trong đầu Đoạn Di đều là ánh mắt tuyệt vọng bi thương kia của Ngôn Tẫn.

Hắn dùng sức nắm chặt trường kiếm trong tay, đôi mắt đỏ sậm.


Một nơi khác.

Thanh Hư đạo tôn dẫn theo chúng trưởng lão vẫn đang tu bổ pháp trận bên ngoài Đông Uyên bí cảnh.

Pháp trận quá lớn, rất khó có thể tu sửa. Chính yếu là hao phí linh thạch, cũng hao phí tâm lực.

Bọn họ đã tu bổ một ngày một đêm. Vì muốn mau chóng tu bổ xong để trở về tông môn nên không có trưởng lão nào nghỉ ngơi, sợ rằng trì hoãn bên ngoài quá lâu lại dễ cành mẹ đẻ cành con.

Đến khi tu bổ xong xuôi, phong chủ Vạn Linh phong sắp kiệt sức sung sướng đến phát khóc. Bởi vì người phải tu bổ nhiều nhất chính là hắn.

Phong chủ Vạn Linh phong vừa muốn nói với chưởng môn sư huynh một câu, lại bỗng cảm nhận được một luồng kiếm khí khổng lồ muốn thôn tính tiêu diệt núi sông đánh úp lại.

Mọi người nhanh chóng né tránh.

Nhưng bọn họ có thể trốn, pháp trận lại không trốn được. Vì thế giây tiếp theo, pháp trận vừa mới tu bổ xong đã bị kiếm khí tràn ra đâm thủng.

Chúng trưởng lão: "..."

Phong chủ Vạn Linh Phong trợn tròn mắt, nổi giận quát: "Con rùa khốn khiếp nào! Cút ra đây cho ta!"

Phong chủ Tụ Luyện phong cảm nhận được kiếm khí quen thuộc, hơi nhíu mày: "Hẳn là Vị Chước đang luyện kiếm."

Phong chủ Vạn Linh phong tức khắc cạn lời.

Hắn nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Xí, ai thèm so đo với một tên tiểu bối!"

Chủ yếu là ngoại trừ chưởng môn sư huynh, còn một người nữa hắn không nên trêu vào, không ai khác chính là sư tôn của Đoạn Vị Chước.

Không, đến cả sư huynh hắn cũng không chọc nổi.

Nghĩ vậy, nội tâm phong chủ Vạn Linh phong bi thương vô cùng, càng cảm thấy bản thân đáng thương lại bi thảm, một cây cải thìa sống sờ sờ.

Thanh Hư đạo tôn nhíu mày.

Hắn chỉ có thể nhìn pháp trận kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có chút đau đầu: "Thôi, nghỉ ngơi trước đi, pháp trận sáng mai lại tu bổ."

Chúng trưởng lão: "Vâng, tông chủ."


Sau khi rời đi, Thanh Hư đạo tôn trực tiếp tới chỗ Ngôn Tẫn.

Nhìn thấy Ngôn Tẫn an tĩnh ngủ, không quậy phá giống như trước đây, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

"Chưởng môn sư huynh." Phong chủ Tụ Luyện Phong xuất hiện sau lưng Thanh Hư đạo tôn.

"Ừm."

Phong chủ Tụ Luyện phong nhìn Ngôn Tẫn cách đó không xa, thở dài: "Hai thanh thần binh này ở cùng một chỗ."

Lời nói có điểm dừng, không đi quá xa. Nhưng Thanh Hư đạo tôn minh bạch ý tứ của sư đệ mình.

Rất hiển nhiên, nếu không xử lý cẩn thận, giữa Ngôn Tẫn và Đoạn Di sợ là lại muốn gợn sóng.

Thanh Hư đạo tôn trầm mặc, sau đó xoay người rời đi.

Phong chủ Tụ Luyện phong nhìn theo bóng dáng sư huynh, không nhịn được lắc đầu.


*


Thanh Hư đạo tôn không đi nơi nào khác, mà theo hướng kiếm khí tràn ra tới chỗ Đoạn Di đang luyện kiếm.

Lúc này, nơi đó đã bị Đoạn Di tàn phá không còn mấy chỗ lành lặn.

Nhận thấy có người ngoài tới, Đoạn Di liền dừng kiếm. Hắn nhìn về phía Thanh Hư đạo tôn.

Thanh Hư đạo tôn chậm rãi đi ra, hắn nhìn Đoạn Vị Chước, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

"Đoạn Di." Một hồi lâu sau, Thanh Hư đạo tôn mới mở miệng.

Đoạn Di nhìn về phía Thanh Hư đạo tôn.

"Hôm nay ta không lấy thân phận tông chủ tới tìm ngươi, mà lấy thân phận sư tôn của Ngôn Tẫn. Nói cho ta, quan hệ giữa ngươi và Ngôn Tẫn không còn bất luận cơ hội gì có thể cứu vãn sao?"

Hắn muốn biết thái độ của Đoạn Di.

Chỉ cần có một chút ý định buông lỏng, hắn sẽ để hai người hợp tịch.

Vô Tình đạo của Đoạn Di khác với những người khác, linh thể của hắn trời sinh vĩnh viễn sẽ không nhập ma, dù có hợp tịch cũng không gây ảnh hưởng lớn, cho nên Thanh Hư đạo tôn mới dám nói như vậy.

Nếu là người khác, hắn sẽ không mở miệng.

Đoạn Di không trả lời.

Thanh Hư đạo tôn tiếp tục nhìn hắn nói: "Ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời rõ ràng. Nếu ngươi cũng có một chút hảo cảm với Ngôn Tẫn, sư tôn ta đây hôm nay đồng ý cho các ngươi hợp tịch. Còn nếu không có, vậy từ nay về sau các ngươi đường ai nấy đi, dù có phải đánh chết Ngôn Tẫn ta cũng không để nó lại dây dưa với ngươi nữa."

Nói cách khác, chọn cách sau, hắn và Ngôn Tẫn sẽ không còn bất kỳ hy vọng gì.

Đây là biện pháp duy nhất.

Hoặc là đừng giày vò, trực tiếp ở bên nhau, hoặc là nhất đao lưỡng đoạt.

Đoạn Vị Chước rũ mắt.

Thanh Hư đạo tôn chăm chú nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc.

Không biết qua bao lâu, Đoạn Vị Chước mở miệng, hắn nói: "Con, chỉ cầu đại đạo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro