3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng lớn, Xán Liệt càng trở nên nổi trội. Đẹp trai, lãng tử, chơi ghita như một nghệ sĩ chuyên nghiệp, đôi mắt nâu lúc nào cũng tinh nhạy, nụ cười với lúm đồng tiền duyên không thể tả... Cộng thêm thành tích học tập đáng nể, cậu ấy nhanh chóng trở thành trung tâm chú ý của mọi người, nhất là đám con gái. Nhưng, ngoài tôi ra, cậu ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với những cô bạn khác. Xán Liệt không làm mất lòng ai, sẵn sàng chơi một bản ghita theo yêu cầu của bất cứ cô bạn nào, giúp đỡ ai giải một bài tập Hóa hóc búa. Nhưng tuyệt nhiên cậu ấy không thân với đám con gái. Tuy nhiên, cậu ấy càng tỏ ra lạnh lùng, các cô gái vây quanh cậu ấy càng nhiều. Họ cho rằng, những "hot boy" luôn phải tỏ ra như thế. Có lần tôi trêu: "Các cô gái vây quanh cậu như electron vây quanh hạt nhân". Xán Liệt mỉm cười. Ngày ngày cậu ấy vẫn đèo tôi đi học và đợi tôi cùng về. Xán Liệt mua bánh mì xúc xích cho tôi và hai đứa uống chung một ly trà sữa. Xán Liệt chăm sóc cho tôi như thế, rất thật lòng.

Một buổi tối năm tôi mười tám, ba đi làm ca đêm. Tôi đang loay hoay một mình thì mất điện. Bóng tối đen đặc. Ám ảnh ngày bé khiến tôi hình dung ra những bóng đen, những con chuột con lông mềm ngọ nguậy. Tôi run như cầy sấy, ngồi co ro trên nền đất lạnh và bật khóc rưng rức. Cửa phòng bật mở. Ánh đèn pin lóe lên soi khắp căn phòng và dừng lại ở chỗ tôi ngồi.

- Cậu không sao chứ, Bạch Hiền?

Xán Liệt hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Lúc ấy, vì quá sợ, tôi đã ôm chầm lấy Xán Liệt khóc nức nở. Cậu ấy vuốt tóc, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi:

- Ngoan nào... Sẽ ổn thôi, ổn thôi...

Đêm ấy, Xán Liệt đã hát cho tôi nghe và ngồi canh cho tôi ngủ đến sáng.

Sự thân thiết của tôi với Xán Liệt bắt đầu bị đưa ra làm chuyện bàn tán. Họ không hiểu vì sao một người như cậu ấy lại có thể thân với một thằng bé như tôi - rất rất bình thường, không có bất cứ một điều gì nổi trội. Xán Liệt chẳng bận tâm tới những lời bàn tán đó, nhưng tôi thì có. Tôi bắt đầu nhận ra sự vô lí trong mối quan hệ này và nhìn nhận mình một cách khách quan hơn mặc dù tình bạn giữa tôi và cậu ấy, với tôi, là hoàn toàn trong sáng. Một lần, nhìn Xán Liệt cẩn thận giảng bài cho Tú Mi - cô bạn xinh đẹp cùng lớp, tôi đã đứng lặng im quan sát và thầm so sánh. Mi nổi trội với mái tóc tết thành hai bím nhỏ thả hững hờ, trông đáng yêu vô cùng. Chiếc váy đắt tiền may kiểu cách rất hợp với cô bạn khiến cô ấy càng trở nên xinh đẹp. Đôi mắt đen tròn với hàng mi dày cong vút luôn nhìn Xán Liệt trìu mến. Bất giác, tôi cúi xuống nhìn lại mình: quần jean, áo sơ mi trắng đơn giản và mái tóc trông... quê quê.

Tự dưng tôi thấy việc tôi cứ thân với Xán Liệt là một điều vô lí. Tôi bỗng nhớ tới câu nói của Khánh Tú với tôi hôm nọ: "Cậu không thấy cậu với Xán Liệt là một đôi đũa rất lệch sao?". Nhớ tới vẻ mặt vênh vênh tức giận và cái giọng giễu cợt của cậu ta tôi bỗng thấy rùng mình. "Đôi đũa lệch... Đôi đũa lệch..." - cái giọng giễu cợt ấy cứ vang lên nhoi nhói trong óc tôi. Tôi không khóc, nhưng mi mắt ướt nhòa. Chiều hôm ấy tôi bảo Xán Liệt:

- Hôm nay cậu về trước đi, tớ có việc phải làm...

- Việc gì vậy? Để tớ đèo cậu đi...

- Không cần! - Tôi gắt lên trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của cậu ấy.

- Có chuyện gì xảy ra với cậu à? Sao không nói với tớ?

- Không sao đâu. -Tôi đáp muốn hụt hơi - Tớ xin lỗi, nhưng quả thật tớ muốn được yên tĩnh một mình.

Tôi đáp rồi đi như chạy, cố không cho Xán Liệt nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Phía sau, Xán Liệt nhìn tôi sững sờ.

Từ hôm đó tôi tránh mặt Xán Liệt , không đi cùng cậu ấy nữa. Xán Liệt qua nhà, tôi bỏ mặc cậu ấy với một đống câu hỏi và chui vào phòng khóa trái cửa.

- Tại sao cậu lại như thế?

Tôi vùi mặt vào chiếc gối ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào.

- Bạch Hiền?

- Đơn giản vì tớ không muốn chơi chung với cậu nữa, không muốn thân với cậu nữa, không muốn... không muốn... - Tôi hét lên.

- Tại sao chứ? - Xán Liệt hỏi, giọng buồn bã.

Tôi không thể trả lời vì mũi đã ngạt khi cố ngăn những tiếng khóc chực trào ra khỏi họng.

- Tớ sẽ không để mọi việc xảy ra như thế này khi chưa biết được câu trả lời cho thái độ kì quặc của cậu đâu, Bạch Hiền ạ. - Xán Liệt nói rồi bỏ ra về. Khi không nghe tiếng bước chân cậu ấy nữa tôi mới vén bức rèm cửa sổ. Nhìn dáng cậu ấy thiểu não bước ra cổng, tim tôi bỗng co thắt lại. Hơn ai hết, tôi biết mình đã thích Xán Liệt. Nhưng điều đó là không thể xảy ra. Không bao giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro