Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan sát toàn bộ sự việc xảy ra qua quả cầu thủy tinh trong suốt, Sena không nén nổi nụ cười mãn nguyện, rốt cuộc con bé cũng đã đánh thức một phần năm sức mạnh phong ấn. Quả thật là một chuyện đáng mừng, nhưng còn tình cảm của công chúa ...cô bé không thể thích Jhope, người thừa kế ngai vàng, đức vua tương lai hành tinh phù thủy, thuộc về gia tộc Jeon-Jeon Jungkook.
***
Một tháng ôn tập kết thúc. Nhà trường cho phép các học viên nghỉ lễ một ngày để chuẩn bị ôn thi cuối cùng: thực hành chiến đấu. Môn này là hợp thể của hai môn gồm bùa chú và bay. Học viên được tổng xếp loại học lực cả năm nhờ vào bộ môn chiến đấu, chia thành năm loại bằng tốt nghiệp thượng đẳng: Xuất sắc tức exellent, kí hiệu E, giỏi tức good kí hiệu G, dở tức poor kí hiệu P, tệ tức dreadful kí hiệu D và kém tức troll kí hiệu T. Hầu hết các môn học khác Sinb đều hoàn thành rất tốt, nhưng trận chiến ngày mai, sẽ phải bốc thăm chọn đối thủ, chỉ cần cô thắng hoặc hòa, cô sẽ đạt loại giỏi, còn đối thủ mạnh hay yếu, đành trông chờ cả vào vận may vậy.
Ngắm bản thân trong tấm gương lớn, Sinb gần như không nhận ra chính mình, cô thay đổi nhiều quá, khuôn mặt gầy gộc, đôi mắt hốc hác, làn da thô sạn nay đã trắng trẻo, mịn màng, xinh xắn hơn xưa, hai ngày soi gương một lần, đến giờ cô mới thấy mình thật giống con gái mười tám, một cô gái hội tụ đầy đủ nét thanh xuân chớm nở. Với chiếc áo choàng phù thủy dài lết đất, Sinb khoác vội lên người, che đi bộ thường phục rẻ tiền.
- Anh Jhope.
Sinb gọi lớn tên chàng trai đợi cô trước cửa khu kí túc xá, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, thích thú. Jhope thơ thẩn ngắm những đám mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh biếc, mái tóc vàng bị gió vô tình xới tung, tà áo khoác bay bay giữa nắng. Nghe giọng cô, anh không kiềm nổi nét cười rạng rỡ. Một tháng nay ngày nào cũng có cô bên cạnh, cùng ăn cùng học, anh thực sự mơ ước, giá như thời gian ngừng trôi, để anh mãi mãi được tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc lên ngôi này. Mai là ngày cuối cùng của năm học, anh sẽ phải xa cô ba tháng hè, vì vậy, hôm nay, Jung Jhope anh, phải nói cho cô biết hết lòng mình, sự dồn nén, mọi tâm tư cảm xúc, anh nhất định phải nói ra.
- Chúng ta đi thôi. - Tặng Sinb một nụ cười chứa đầy nắng ấm, Jhope tự nhiên nắm lấy tay cô kéo đi.
Sinb hơi bất ngờ vì hành động đường đột của Jhope, nhưng suy đi nghĩ lại, cô mặc kệ cho qua. Dù gì cũng chỉ là cái bắt tay theo nghĩa bạn bè, không cần bận tâm cho nhức đầu. Nhưng mà...
- Anh ơi... đi đâu vậy?
- Fujita. - Jhope đáp ngắn gọn, sau đó kêu cô hãy nhắm chặt mắt.
Sinb ngu ngơ không hiểu.
- Nhắm mắt làm gì anh? - Cô quay sang hỏi anh.
Jhope cười nhẹ, nháy mắt tinh nghịch.
- Độn thổ.
Câu nói vừa dứt, Sinb còn chưa kịp nghe, cả người cô bỗng bị lôi tọt xuống đất. Và đây chính là phương pháp độn thổ danh bất hư truyền, có nguy cơ sót thân cao nhất trong các phương tiện di chuyển của phù thủy.
Ba mươi giây hai tích tắc, Jhope và Sinb đã có mặt tại ngôi làng Fujita - nơi sinh sống và tập chung đông phù thủy nhất trái đất. Theo trí nhớ mơ hồ của Sinb, hình như cô đã từng tới đây một lần, cùng anh Jhope vào đầu năm học. Hồi ấy do vội đi gặp hiệu trưởng nên chưa có dịp tham quan, hôm nay Jhope lại đưa cô tới đây, nhất định là để thư giãn, lên dây cót tinh thần cho trận quyết đấu ngày mai.
Lành lặn đứng trên mặt đất, Sinb vui mừng khôn siết. Pháp thuật của anh Jhope thật là mạnh, mấy bữa nay cô xuất sắc vượt qua các môn thi, công lao đa phần đều nhờ anh Jhope cả, đã vậy, anh còn muốn dắt cô đi khám phá cuộc sống của những phù thủy. Cô thực rất biết ơn.
Hành trình rong ruổi hết phố nhà này đến phố nhà nọ kéo dài hai tiếng, Jhope chỉ cô những món ăn ngon, các vật dụng kì quái và cả mấy con thú dị dạng mà phù thủy biến hóa. Cô vui lắm, cả ngày bên anh cô cười không ngớt, chưa bao giờ cô cảm nhận được tình thương ấm áp thế này, nó khiến trái tim nguội lạnh suốt mười bảy năm qua của cô tan rã, khiến cô nói nhiều cười nhiều, và người mang đến hạnh phúc đó cho cô, chính là anh - Jhope.
Chiều tà thấm màu cam rực, mặt trời lấp lửng như bị vừng Tây kéo xuống, mây hồng lững thững trôi đi. Không khí thật yên bình. Mới đấy mà đã đi mất một năm học, nhớ ngày nào cô còn chân ướt chân ráo vô trường, sống trong sự coi khinh, dè bỉu của các phù thủy chỉ vì cô là con người. Nhưng bây giờ đã khác, cô mạnh mẽ, cứng rắn và kiên cường hơn bất kỳ ai nghĩ, hè đến rồi, cũng phải về nhà thăm hỏi "gia đình ", tiện thể đính chính lại quyền lực của cô trong ngôi nhà đó. Nhị tiểu thư Hwang sao có thể dễ dàng bị bắt nạt, có ơn trả ơn, có oán trả oán. Mười bảy năm, như thế là đủ lắm rồi. Nước mắt cũng đã khô, tình thương cũng đã cạn, cô có gì phải lưu luyến cái chốn chôn vùi một thời thơ ấu lạnh giá như băng. Không tình bạn, không tình thân, chỉ có sự thống khổ và cam chịu. Càng nghĩ xoáy sâu hơn, Sinb càng nhớ mẹ. Dưới làn gió mát mùa xuân, một giọt nước mắt của cô trực rơi, đã hơn mười bảy năm cô quên mất định nghĩa chữ "khóc", cảm giác ra sao nhỉ? Vừa cay vừa đau. Trái tim cô lạnh quá.
- Đừng khóc.
Jhope lên tiếng mà mắt không nhìn theo cô. Anh biết cô rất buồn, kể từ lần đầu gặp, Jhope anh đã bị ánh mắt đó hớp hồn, nếu thấy nó đẫm lệ, anh sẽ rất đau lòng.
Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh khẽ đưa tay mình lau đi hai dòng lệ lấp lánh trong suốt, chúng nóng hổi và cào cấu tim anh. Xin cô, xin cô đừng khóc, hãy thật mạnh mẽ như cách cô nói. Cô là Sinb, Hwang Sinb, huyền thoại của phù thủy học viện Witchcraft.
- Người ta thường nói, con gái đẹp nhất là khi khóc, nhưng Sinb à, em phải biết một điều, em vô cùng vô cùng vô cùng xấu lúc khóc. Đâu mất rồi một Sinb cứng cỏi của anh? Nào, đừng khóc nữa, anh có thể chịu hàng vạn vết thương nhưng không thể thấy em khóc. - Nói đoạn, Jhope chợt ôm Sinb vào lòng. Cô lặng thinh để mặc mọi chuyện. Hiện giờ cô rất mệt mỏi, cô cần một vòng tay nâng đỡ hơn là cố gắng chịu đựng một mình. Và vòng tay mềm mại ấy, không ai khác ngoài Jhope giờ đây.
- Cảm ơn, anh Jhope. - Rúc đầu vào vòm ngực đầy nam tính của anh, cô thì thầm trong họng.
Jhope nhoẻn miệng cười tỏa nắng. Anh tách cô ra, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen nhánh, sau đó cầm lên bàn tay nhỏ gọn mà chủ nhân của đôi tay ấy chính là Sinb. Lấy hết dũng khí, anh dịu dàng thả giọng.
- Hwang Sinb , em là cuộc sống của tôi.
Ngạc nhiên dẫn tới bất ngờ, Sinb trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Jhope  không chớp. Anh vừa hôn cô, tuy chỉ là cái hôn phớt nhẹ tựa gió thu nhưng cũng đủ khiến trái tim cô lỡ nhịp. Anh còn nói cô là cuộc sống của anh, anh xem cô là cuộc sống, cô nên hạnh phúc hay hoang mang?
- Sinb à, trở thành một nửa anh nhé?
Và đây chính là câu nói mấu chốt của cả ngày hôm nay. Anh đã đợi rất lâu để nói ra được câu này, anh yêu cô, là tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng. Chỉ mình cô.
Sinb chết lâm sàng sau lời tỏ tình đột ngột từ anh Jhope. Anh thích cô ư? Một cô gái bất hạnh như cô mà cũng xứng đáng có được tình yêu thương? Jhope tạo cho cô nụ cười, đem cho cô tình cảm, giúp cô bộc lộ sức mạnh, dạy cô học một tháng. Không trách móc, không cằn nhằn, liệu người này có quá tốt. Cô thật sự xứng với anh?
Mười bảy năm trời, đem yêu đương chôn vào con tim, cất cảm xúc trong tâm đã tĩnh, cô hững hờ, cô thờ ơ, như vậy anh vẫn thích cô? Jhope, cô không biết tim mình đang nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng, thời gian mài mòn cảm giác được yêu của cô. Trước mặt anh cô cười, và cũng trước mặt anh cô khóc. Yêu thương này, không trao anh thì trao ai.
Năm phút lặng lẽ trôi đi, nước mắt cô đã khô, tâm trạng đã ổn định. Yêu là cho và nhận, là cứng là mềm nhưng khi yêu, con người không hối tiếc. Cô cũng vậy, Jhope đã cho cô quá nhiều niềm vui, tới lúc cô phải trả nợ anh rồi. ( ôi không .... tình yêu không phải là trả nợ trả nần ...)
Gật đầu nhẹ thật nhẹ, chứng tỏ cô đồng ý. Jhope hít sâu ôm chầm lấy cô âu yếm. Tình yêu của anh, hạnh phúc của anh cuối cùng cũng được Sinb đón nhận. Nếu bây giờ có ai kêu anh đi chết, anh cũng vui vẻ ra đi. Vì sao ư? Là vì cô, chính động tác gật đầu nhỏ nhẹ ấy đã bới tung lòng anh. Chỉ cần tìm được công chúa, kết thúc cuộc chiến định mệnh, anh tuyệt đối không buông tay cô.
- Sinb, cảm ơn em. Cảm ơn em rất nhiều.
Dưới khung trời cuối xuân đầu hè, Nami nhẹ nhàng tựa vai Jhope, vai anh thật chắc, cô yêu bờ vai này. Và cô cũng yêu anh.
Chẳng biết tại đang mùa xuân hay là mùa hè, tiết trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, cây cỏ đua nhau hưởng thụ cái mát từ làn gió núi. Dưới bảng thông báo học viện Witchcraft, học viên thi nhau chen lấn, xô đẩy để dành được vị trí đứng tốt nhất ình, xem đối thủ sẽ chiến đấu với mình vào ngày mai là ai. Các cặp thí sinh bốc thăm trúng nhau sẽ được nhà trường dán danh sách lên bảng tin tức. Yuju lôi Sinb xềnh xệch từ kí túc xá bay đến đây, nhờ vô cái danh hội trưởng hội bảo vệ quyền lợi học sinh, cô nàng nhanh chóng giải tán đám đông, một mình một chỗ đứng tốt. Chơi kiểu này hình như không đẹp, nhưng chả sao, chỉ cần tiết kiệm được thời gian và công sức, bảo nàng ta dùng chổi thần khua hết học viên về lớp, Sinb cá chắc, nàng ta sẽ làm. Thách ai chớ đừng có thách Yuju, cô nàng vốn dĩ là bạo chúa của nữ sinh, nỗi lo sợ của nam sinh. Nói chung, nơi nào có công lí, nơi đó có Yuju, nghe cứ như quảng cáo siêu nhiên Gao ý.
Dò la một hồi, Yuju đột nhiên thét toáng lên, quàng lấy cổ Sinb nhảy nhót sung sướng.
- A...a...a...a... Sinb ơi, bạn đấu với mình là con nhỏ yếu nhất lớp đấy. A...a...a...a - Thế là một tràng chữ "a" lại ngân dài bên tai Sinb, chợt, Yuju khựng lại giây lát, quay qua Sinb hỏi - Này, đối thủ bạn là ai vậy?
Sinb bỗng dưng quên béng mất mình tới đây làm gì. May có Yuju thà quên niềm vui chứ không quên bạn nhắc nhở, cô nhanh tay tra khảo dãy ban ánh sáng. Mất một phút đêt tìm ra tên cô. Sinb cười nhẹ liếc mắt qua đối thủ, dòng chữ Park Jimin rõ to đập vô võng mạc cô. Sinb dụi mắt... vẫn là cái tên ấy... dụi mắt tập hai... cái tên không hề thay đổi.
Đoàng...
Như tin sét đánh ngang tai, Sinb bàng hoàng đến níu cả lưỡi, khuôn mặt đờ đẫn cắt không giọt máu, hình ảnh Jimin nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến Sinb không rét mà run. Park Jimin, cậu ta thực sự là đối thủ của cô. Kẻ mạnh nhất lớp ánh sáng quí tộc chính là bạn đấu với cô, lần này... cô chết là cái chắc. Bái bai ước mơ bằng giỏi, bái bai thân thể lành lặn, thứ lỗi vì cậu ta mạnh hơn cô rất nhiều.
Vỗ vai cô bạn an ủi, Yuju dìu Sinb còn đang chết lâm sàng chưa tỉnh về phòng. Thật tội nghiệp, nhìn người bé tí tẹo mà phải cưỡi chổi oánh nhau với Jimin X-Men, coi bộ phần thắng chỉ có thể là... 0%. Xin lỗi do đây là sự thật. Hu hu hu.
Chán nản xới tung đống nước trong hồ chứa, Nami ê a nằm bẹp xuống bãi cỏ xanh rì, đôi mắt đổi đỏ xa xăm dịch chuyển lên những đám mây nô đùa trên trời. Có trách cũng trách số cô cục than, xui xẻo bốc trùng thăm với Jimin. Ngó cái bộ dạng đa nhân cách của cậu ta, Sinb tin chắc Jimin sẽ chả nương tay đâu, có khi còn dập cô te tua ấy chứ. Nguy hiểm, thực là nguy hiểm.
- Em sợ Jimin? - Jhope từ đâu bước đến, anh ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng thơm lên mái tóc dịu hương ô liu.
Sinb gượng ngùng ngổm dậy. Anh luôn bên cô khi cô gặp khó khăn. Người anh sặc mùi nắng mới, bộ đồng phục nam sinh phẳng lì không một nếp nhăn, anh vắt áo choàng ngang bắp tay, hai ống áo trắng xăn lên tận cùi chỏ, trông rất phong trần nhưng không kém phần lịch lãm. Mới đi ra khỏi phòng hội học sinh, anh đã nghe người ta rỉ tai nhau chuyện huyền thoại Sinb và cao thủ ánh sáng Jimin quyết đấu. Biết Sinb của anh thế nào cũng ra đây giải sầu, anh liền ba chân bốn cẳng phóng đi. Hiện giờ cô đang cần một lời khuyên, tự đầu hàng hay tự rút lui, xin hãy chọn một trong hai. Nhưng cả hai đều mang ý nghĩa giống nhau: là kẻ thua cuộc trước khi chiến đấu. Cô thà chịu chết chứ không chịu nhục, cơ mà... nếu chịu nhục sẽ không phải chết. Như vậy cũng huề nhau cả. Haiz...
- Em muốn bỏ cuộc sao? - Thấy Sinb mãi trầm ngâm u sầu, Jhope lo lắng lên tiếng.
Sinb lắc đầu phủ định. Chẳng hiểu tại sao cô lại hành động vậy, nhưng nói túm lại, cô vẫn muốn thử sức. Cùng lắm là thua trong vinh quang còn hơn thua trong nhục nhã.
Đoán chắc cô không từ bỏ, Jhope cười khích lệ, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên lồng ngực anh.
- Hãy ghi nhớ, sức mạnh đến từ con tim ta. Chỉ cần ta tập trung và hướng về nó, sức mạnh sẽ tự động tới bên ta. Sinb, em giỏi hơn em nghĩ rất nhiều, tin anh, tuyệt đối không được nản lòng, sử dụng đầu óc và cảm tính, không khéo người thắng lại là em. Đừng quá bi quan thế chứ. - Nháy mắt động viên cô, Jhope lại mỉm cười.
Sinb lặng lẽ nhìn anh không chớp, bất giác, cô tựa đầu vào vai anh thủ thỉ.
- Cảm ơn. - Và một nụ cười sát thương lại xuất hiện trên khóe môi cô.
Tất cả đều vì anh. Nụ cười cô cất giấu bấy lâu nay là dành tặng riêng anh.
***
Môn thi cuối cùng bắt đầu, cả trường vang lên những tiếng hò reo, la hét cổ vũ từ các bạn học viên. Trận này nối tiếp trận khác, gãy xương, bể đầu, ngã từ chổi ngã xuống không thiếu thể loại gì. Đây chính là dịp để các y bác sĩ phù thủy trổ tài dao kéo. Hiệp đấu Sinb sắp tới, diễn ra gần gốc anh đào rụng cánh.
Yuju dễ dàng đánh bại cô bạn cùng lớp trong khoảng thời gian khá ngắn, rồi đi với Nami thăm hỏi bạn đấu. Y rằng ở đâu có Jimin ở đó có Jungkook. Cậu ta mặc đồng phục trường, áo choàng vắt trên vai, đôi mắt nhắm nghiền, lưng dựa gốc cây, suy tư ngẫm nghĩ.
Jimin ăn bận khá giống Jungkook, chỉ khác cậu không đeo khuyên tai và vẻ mặt lại trở về con nít, tí tớn chọc điên Yuju. Sinb bụm miệng cười khúc khích nhìn theo dáng điệu của đôi thanh mai trúc mã đang vần nhau ngoài nắng, mà không biết từ xa, có ai đấy ngơ ngác ngắm cô không chớp, tia nhìn đan xen vô vàn cảm xúc hỗn tạp. Jungkook cụp mày nhắm lại, cậu cứ như thế thì làm sao quên được cô. Tự nhủ bản thân, Jungkook búng tay độn thổ lặn mất. Sinb thấy chán vì hơn hai mươi phút nữa mới đấu, cô toan quay sang bắt chuyện với cậu nhưng cậu đã biến mất tự lúc nào không hay. Tên này, ma không ra ma, quỉ không ra quỉ, đã lạnh lùng rồi còn kiêu căng. Con trai chung tình như cậu ta, quả chỉ xứng với công chúa pháp thuật. Cô ấy... thật may mắn.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Sinb trấn an tinh thần sau câu cửa miệng: "cố lên ", song leo lên chổi bay vụt trên không trung. Jimin nhẹ nhàng hơn cô, cậu có vẻ nhàn nhã và không cảm thấy hồi hộp. Nhắm hờ mắt, đến khi tiếng còi Fighting vang dội, Jimin chợt bật mi mắt, đồng tử tím được bao bọc bởi một lớp băng, tỏa ra hàn khí khiến mọi người phía dưới đang hè mà run. Sinb nuốt nước bọt đánh ực, kiên định chống chọi lại Jimin bằng con mắt sắc bén. Cậu rút đũa thần, khơi mào trận chiến. Sinb bám chặt thân chổi, đề phòng mình "không cánh mà bay".
Yuju run run quan sát Sinb mà miệng không kịp ngáp. Jungkook từ phía xa, lặng lẽ chĩa đôi mắt xanh lá về thân ảnh nhỏ nhắn đang vờ cứng rắn nương mình trên chổi. Để xem, rốt cuộc cô thắng hay Jimin thắng.
Dạo đầu cuộc chơi, Jimin thong thả ném từng túi ánh sáng về Sinb. Còn tình hình của Sinb lúc này, vô cùng cực khổ. Chưa có ai dạy cô cách vừa bay vừa chiến đấu, ngồi còn chả vững chứ huống chi là phản công. Vì vậy, giờ đây, cô chỉ biết ôm chặt lấy thân chổi, né, né và né.
Các học viên phía dưới có vẻ không thích hành động hèn nhát của Sinb , đồng loại gào thét.
- Mau phản đòn đi.
Ừ thì phản đòn, nhưng phản kiểu gì? Vừa rơi tự do vừa phản à?
Đột nhiên, Sinb nhớ đến cây đũa thần thủy tinh. Từ đầu năm tới giờ, cô toàn sài nhờ đũa của Yuju hoặc Jimin, vì bà cụ bán đũa đã dặn, không cần thiết thì không được sài, nhưng nếu là thi cử, chắc sẽ cần thiết lắm đây. Thế là Sinb quyết định ... rút đũa. Chỉ có điều, cô phải dùng tay nào để rút đây? Cả hai tay cô đang bận...ôm chổi. Liều mạng giữ thăng bằng bằng một tay, Sinb thành công việc rút đũa thần trong áo. Nhưng còn làm sao để tấn công đối phương, đó mới là điều quan trọng.
Theo luật chơi, ai ngã chổi trước người đó sẽ thua.
Nắm chắc phần thắng trong tay, Jimin không tốn quá nhiều công sức để xô ngã Sinb, nhưng cậu vẫn muốn chơi đùa với cô một lát. Thời gian nô đùa kết thúc, Sinb không hề ra một đòn nào, cô im ru bám dính cây chỗi, mồ hôi hột đua nhau nhỏ xuống. Jimin nhếch môi, đứng trên thân chổi nhỏ xíu, hai tay áp vào đũa phép, đọc câu thần chú chấm dứt trò chơi. Bất giác, một luồng ánh sáng bỗng vây quanh cô.
Cả trường hò hét khi chứng kiến màn thăng bằng trên chổi của Jimin, cậu là kẻ mạnh nhất ban ánh sáng, lần này Sinb thua là cái chắc. Những lời phán xét trận đấu ngày một vang to. Yuju lo đến đứng không nổi, Jungkook nhếch môi, băng lãnh nhả từng từ.
- Game... over.
Vòng sáng quanh cô dần dần khép lại, Jimin lạnh lẽo không ngừng đọc thần chú. Ánh mắt giết người của cậu nhằm vào cô, cậu cho cô hai cơ hội, một là nhảy xuống và thua cuộc, hai là ngồi im và để vòng sáng ép chết. Jimin ra tay, có chút tàn nhẫn rồi đấy.
Sinb hoang mang, ý trí mách bảo, nửa muốn nửa không, nếu cô rơi xuống, ở độ cao ba mét rưỡi không tàn phế cũng bị gãy xương. Nhưng nếu cô rơi xuống mà không chạm đất, có nghĩa là cô chưa thua. Một ý tưởng mới bỗng lóe lên trong đầu, rơi và niệm chú, sau đó lấy gậy ông đập lưng ông. Cách này tuy rất mạo hiểm nhưng trước sau gì cô cũng rớt xuống, thà cứ cố gắng, còn nước còn tát, cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải thử.
Sinb nhìn bên dưới, ước lệ khoảng cách chổi với khoảng cách đất, cô cần rơi một phần hai quãng đường, mất hai giây niệm chú, tổng cộng là sáu giây. Nghĩ đoạn, Sinb thả mình, nhảy từ trên chổi nhảy xuống.
Mọi người nín thở, Yuju ngồi xụp trên đất, hai mắt dần đỏ hoe. Jimin cười lạnh, thu hồi pháp thuật. Ngờ đâu pháp thuật vừa dứt, từ dưới bỗng bắn lên một tia sáng chói. Jimin mất đà rơi tự do, câu toan nắm lấy cán chổi nhưng cơ thể hoàn toàn bất động. Là ám khí ánh sáng quí tộc, người dính phải ám khí này sẽ phi cử động trong vòng một phút, và giờ thì có trời mới cứu được cậu. Khi thân thể chạm đất, cũng là lúc phép thuật hết tác dụng. Jimin đứng dậy phủi quần áo, sau đó liếc mắt tìm Sinb. Cô ta rớt vô xó nào rồi. Đáng nhẽ cậu không được quá khinh xuất, Sinb này cũng bản lĩnh thật, biến thua thành hòa. Nhưng cậu đã sai, không có kẻ hòa, chỉ có người thua và người thắng trận đấu chính là Sinb, cô cưỡi chỗi bay từ trên cao đáp xuống, nghiêng đầu nhìn cậu cười. Jimin kinh ngạc trợn tròn con ngươi, nét mặt lạnh băng hình sự khi nãy, giờ đã trở nên bàng hoàng, ngơ ngác. Chợt, cậu mỉm cười thở dài, nụ cười khiến đám nữ sinh không thẹn mà hét toáng tên cậu.
- Tôi thua rồi. - Jimjn đưa tay ra trước mặt Sinb.
Cô thân thiện đáp trả cậu. Hai bàn tay nắm chặt, vô tình siết vào nhau. Jungkook tiếp tục nói, đôi mắt tím tuyệt đẹp ánh lên tia thán phục.
- Lần sau tôi sẽ phục thù.
Sinb nổi da gà, còn đòi lần sau nữa sao? Một lần đã muốn ép chết cô, thôi cho cô xin, cô không dám. Chiến thắng đợt này chỉ là may mắn. Nhưng cô vui lắm, vì chiếc bằng loại E nay đã thuộc về tay cô.
Tòa thể học viên cùng các giáo sư đồng loại vỗ tay tán thưởng cô gái chiến thắng. Yuju thở phào phóng tới ôm Sinb. Còn Jungkook, cậu không cười không nhìn, mà chỉ lẳng lặng bỏ đi, Sinb, quả thực là một phù thủy giỏi
Năm học kết thúc, cũng đến lúc trở về nhà rồi nhỉ? Biệt thự Hwang
Lộp...cộp...
Lộp...cộp....
Tiếng đế guốc nện xuống nền nhà ngân vang đều đều trong dãy hành lang giáo viên. Cô thủ thư tóc ngắn, khoác áo choàng phù thủy gõ cửa bước vào.
- Thưa ngài, đây là sách học viên Hwang muốn mượn.
Hiệu trưởng gật đầu ra hiệu cho cô thủ thư ra ngoài, song cẩn thận cầm lên cuốn sách cấm có tên "Hoàng kim gia tộc". Ngài thở dài mệt mỏi, sao lại mượn quyển sách này chứ, đây không phải quyển sách tầm thường, muốn lấy là lấy, muốn mở là mở. Chỉ những người thuộc dòng dõi phù thủy hoàng gia cấp ới đủ năng lực hóa giải phong ấn của quyển sách. Với một bán phù thủy như Sinb, e rằng có mượn về cũng chả làm được gì.
***
Trong nhà kính dãy phù thủy hệ mộc quí tộc, Sena từ tốn điều khiển nước rưới đều lên các loại thảo dược. Bà mặc một chiếc quần bagging, áo phù thủy cánh dơi, cùng đôi ủng cao tận đầu gối. Ngừng động tác tưới cây, bà quay sang nhìn Sinb đang hai tay hai hành lý chuẩn bị từ biệt để trở về nhà. Sena cười đôn hậu.
- Em làm rất tốt Sinb. Bài học Water cũng đến lúc nên kết thúc. Sức mạnh đầu tiên của em, đã hoàn chỉnh. Tiếp theo là Plant và Land.
- D...dạ? Tiếp theo sao? - Ngạc nhiên tới tròn xoe mắt, Sinb ấp úng nghi vấn.
Sena gật nhẹ đầu. Bà đưa tay sờ lướt qua các luống hoa, bất chợt chúng nở rộ ra, mặt đất nhú lên vài tấc. Cười dịu, Sena nói.
- Thực vật và đất là hai yếu tố song hành cùng nhau, có đất mới có thực vật, nhưng không có thực vật, đất cũng chỉ là nắm cát vô dụng. Bài học trong kì nghỉ hè này của em là tìm cách hòa hợp hai sức mạnh giữa đất và thực vật trong em. Cũng giống như nước, em cần tập trung và suy nghĩ, tránh trường hợp phân tâm, nước có thể hóa mưa, nhưng đất và thực vật sẽ vẫn giữ nguyên hình dạng khi em phù phép không hết câu thần chú.
Lại phải luyện tập cách điều khiển mộc và thổ, Sinb cụp mắt thất vọng. Cứ tưởng hè sẽ có dịp cưỡi chổi đi ngắm toàn cảnh Busan, ai ngờ vẫn còn học tiếp. Coi bộ Sena muốn biến cô thành phù thủy đa hệ, hết nước đến thổ và mộc, chẳng biết sau đó sẽ là cái gì. Nhưng nếu chỉ tự học một mình, làm sao cô có thể thực hiện được cả hai hệ trong khi cô là phù thủy ánh sáng. Ít ra phải cho cô một sự trợ giúp nho nhỏ chứ.
Biết Sinb đang nghĩ gì trong đầu, Sena lau tay lên khăn bông, vỗ vai cô đầy khích lệ.
- Em có thể tìm đến ngài Kim, cha của Yerin - trưởng khu kí túc xá phòng em.
- Chị Yerin? - Sinb kinh ngạc thốt - Nhưng chị ấy về nhà rồi ạ - Và đây là vấn đề khó khăn khi chị Yerin đã về cuối sáng nay. Tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt, Sinb xịu mặt rầu rĩ.
Sena suy ngẫm một hồi, rồi bà bỗng nảy ra một ý tưởng mới, vừa có lợi cho việc đánh thức sức mạnh trong cô, vừa có lợi cho chuyện tình cảm của cô. Đúng là vẹn cả đôi đường.
- Không sao. Em có thể nhờ Jungkook, cậu ta là con trai độc nhất của chủ tịch Jeon, nếu dựa vào cậu ta để tìm nhà Kim, ta nghĩ sẽ dễ dàng hơn.
Và đây chính là kế hoạch của bà. Để Jungkook và Sinb có thời gian bên nhau, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao hai đứa vốn là trời sinh một cặp, không ở cùng nhau trước cũng ở cùng nhau sau. Bà làm điều này, thực chỉ muốn tốt cho cả hai đứa.
Nghe tới cái tên Jungkook, Sinb đã thấy khó chịu. Kêu cô nhờ vả tên ấy, thà bảo cô đi chết còn hơn. Nhưng nếu nhờ Jungkook mà tìm được nhà ngài Kim, cô có đi chết cũng không hối tiếc.
Tạm biệt giáo sư Sena, Sinb lững thững xách va li đi về phía khu chăm sóc đặc biệt dành cho thú vật mà các học viên gửi gắm. Nhận lại chú dơi tím đáng yêu từ tay cô bảo mẫu, Sinb vui vẻ gãi gãi ha má nó. Con dơi trông ngày càng lớn, bộ lông tơ non nớt nay đã dày cộp cứng cáp hơn. Gần một năm trôi qua, bé yêu của cô đã thực sự trưởng thành. Gặp lại Sinb, con dơi mừng rỡ không ngừng quấn quít trên vai cô, có lẽ giờ đây, nó đã hoàn toàn coi cô là chủ nhân.
Đợi thảm thần đưa đón của trường ở hoa viên Witchcraft, Sinb lôi ra một bịt đậu đỏ, từ từ đổ cho chú dơi ăn, thỉnh thoảng bờ môi lại thoáng nét cười.
Đợi thảm thần đưa đón của trường ở hoa viên Witchcraft, Nami lôi ra một bịt đậu đỏ, từ từ đổ cho chú dơi ăn, thỉnh thoảng bờ môi lại thoáng nét cười.
Jhope thong thả đi dạo quanh trường trước khi trở về hành tinh phù thủy, trở về với địa vị chính mình. Tay phải anh cầm chổi thần, tay trái giữ áo khoác, mái tóc rủ hờ bị gió nhẹ thổi tung. Nhận ra cô từ xa, anh cười dịu dàng, trân trân ngắm cô một lúc rất lâu, đợi tới khi giờ về nhà bắt đầu đổ chuông, anh mới vội vàng tỉnh ngộ, nhẹ nhàng đến bên cô.
- Em vẫn giữ nó ư? - Anh lên tiếng, chất giọng cực ấm cực dịu.
Sinb ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn anh. Bất giác cô giật mình, chớp mắt vài cái, ném ngay ánh mắt rời đi chỗ khác. Jhope cười khúc khích, vơ lấy một nắm đậu đổ vào bát cho dơi. Sinb tủm tỉm tực vào ngực anh. Sẽ xa nhau ba tháng, chỉ ba tháng thôi nhưng cũng đủ để cô nhớ anh nhiều. Vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Sinb, anh vòng tay ôm lấy cô, khẽ hôn lên vầng trán mịn màng.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc. Và tuyệt đối, không được... quên anh.
Nghe xong cái danh sách dặn dò của Jhope, Sinb không nén nổi cảm giác vui lòng, bật cười thành tiếng. Từ khi nào hội trưởng thích quan tâm đến thời gian biểu của học viên vậy, cô thực không biết gật hay lắc đầu nữa. Trông anh thế này nom rất đáng yêu. Bên anh quả thực rất hạnh phúc, chỉ có điều, cảm giác tim đập lỡ nhịp như trước đã không còn nữa.
Vậy nghĩa là sao?
- Thảm tới rồi. Mau lên đi kẻo trễ.
Nhấc bổng cô lên chiếc thảm nhung xanh, Jhope giúp cô khiêng hành lý. Cổng chính chợt mở, đến lúc phải nói lời tạm biệt, Sinb tặng anh một nụ cười bán nguyện tuyệt đẹp, sau đó cùng chiếc thảm khải hoàn về nhà.
Đợi bóng Sinb khuất hẳn, Jhope mới thở dài mệt mỏi, đã tới giờ tham kiến mẹ, anh thực không muốn đi chút nào. Nhưng nếu anh không đi, mẹ anh sẽ nổi giận, và khi bà ta nổi giận, cả hành tinh phù thủy sẽ ngập trong... biển máu.

Endchap
Haizzzz .... giữa Jungkook và Jhope , ng mà cô không nên quen đó chính là Jhope và cô nên trở thành người của Jungkook
Thế nào mà cô lại là của Jhope r chỉ từ lòng biết ơn th s

Vote+cmt= động lực ra chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro