Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOÀNG TỬ LỬA VÀ CÔNG CHÚA ÁNH SÁNG (P.1)
Chàng hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn tình yêu đích thực, và hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Sinb thấy cuốn truyện của Yuju tặng thật nhàm chán. Cái gì mà nụ hôn tình yêu, toàn viễn cảnh mơ mộng, chắc nàng ta đang trông chờ bạch mã hoàng tử tới rước. Thôi đi, chỉ cần đọc tới khúc Bạch Tuyết bị mụ phù thủy hạ độc là Sinb đã tức điên lên rồi, tại sao những kẻ ác độc đều bị gắn với hai chữ phù thủy, phù thủy thì đã sao? Cô là phù thủy nhưng cô vẫn tốt đấy. Aiza, đúng là loài người chỉ biết đổ lỗi cho những nhân vật mà họ nghĩ không có thật.
Về tới Busan cũng đã cuối chiều, Sinb thong thả kéo lê vali đi dạo quanh công viên Yoyogi, chú dơi tím nhểnh chiếc mũi ướt át cọ cọ vô sau gáy cô. Sinb khúc khích vuốt ve đầu nó. Thực chả muốn về nhà chút nào, cứ nghĩ tới cái không khí âm u, giọng điệu chanh chua của Sewon và ánh mắt khinh bỉ của lũ người làm, Sinb chỉ muốn ở luôn trong trường cho hết hè, nhưng cha cô - ngài Hwang lại không thích cô "bỏ rơi " nhà cửa.
Tản bộ qua các hàng cây anh đào xanh mướt, Sinb điềm đạm hít thở mùi hương con người thuần chủng, Yoyogi là công viên lớn nhất Busan, nơi lí tưởng ột chuyến picnic hoặc ngắm phong cảnh đẹp, thường thì mùa xuân là mùa công viên đẹp nhất, có hoa đào nở rộ, điểm xuyết cùng sắc vàng rực của hàng bạch quả. Mọi người vui vẻ đi bộ, tập dưỡng sinh và một số còn vẽ tranh sơn dầu. Cuộc sống chuyển động không ngừng nghỉ, mỗi chỗ cô đi qua, người ta lại đồng loại ngoái nhìn. Vì sao ư? Vì con vật kì lạ trên vai cô và cả vì sắc đẹp kiêu sa nhưng không quá cầu kì câu lệ của cô. Một nàng thơ với mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, khuôn mặt trắng hồng không chút tì vết, và cả ánh mắt hững hờ mang hơi thở lạnh giá, cô là như vậy.
Tối...
Phố nhà giàu vẫn đèn điện sáng chói như mọi khi, hai bên đường cây trồng xanh tốt, được cắt tỉa tỉ mỉ nom cực thích ứng. Sinb lê vali dọc theo đường về nhà, khung cảnh cũng chẳng có gì thay đổi, ngoài ngôi biệt thự Hwang tĩnh lặng giờ đang mở nhạc ầm ĩ. Nami đẩy cổng bước vào, trước mặt cô là hàng loạt con xe đắt tiền, xa xỉ đủ chủng loại, tiếng hò hú, nhạc sập xình, mùi rượu quyện cùng xì gà khiến Sinb nhức mũi, chú dơi tím bên cạnh cũng sợ hãi mà nép sâu hơn vào phần tóc cô.
Đặt hành lí trước cửa, Sinb bàng hoàng nhìn chính ngôi nhà cô đã ở trong suốt mười bảy năm gắn bó. Đồ ăn ngập khắp bàn ghế, vụn pháo dây, hoa kim tuyến, bóng bay và vô số đèn neon đủ màu treo đầy trên tường. Ngôi biệt thự yên lặng năm xưa nay đã người đông như kiến, con trai tóc tai bặm trợn, con gái ăn mặc lỗ lòa,hơn hết, bọn họ còn uống rượu và lắc lư điên cuồng. Bỗng, xa xa tiến đến một cô giúp việc trẻ, cô ta nhìn Sinb một lượt từ trên xuống dưới, sau đó kính cẩn lên tiếng .
- Dạ, vị tiểu thư đây tới dự tiệc ạ?
- Tiệc? - Sinb không dám tin vào tai mình, nhà cô biến thành nơi mua vui từ lúc nào vậy, chả lẽ cha không hề biết chuyện nhà cửa ra sao. Hwang vốn là một gia tộc cao quí, sao có thế bày ra ba thứ này.
Tức giận xen lòng căm phẫn, Sinb phóng tia nhìn băng lãnh vô lũ người chơi bời bên trong, làm cô giúp việc kế bên không liếc mà cũng phát run. Bất chợt, phía ngoài cửa đi vào hai cô gái, mặt mũi chét đầy phấn tới trắng hếu cả ra, y phục mong manh đến mắt thường có thể nhìn xuyên thấu.
Thấy có con nhỏ đứng chắn lối vào nhà, một cô gái tóc xoăn đanh mặt quát, tính mở miệng thì cô ta nhận ra, con nhỏ đứng đó chính là oshin của Sewon hôm cắm trại. Cô ả hừ mũi khinh khỉnh, ném cái mùi chanh chua vô người Sinb.
- Phải nhỏ oshin của Sewon không nhỉ? Lại xách giùm cái giỏ lẹ coi.
Tiếng ả vang vọng tới chói tai, cả đám người đang nhảy nhót tưng bừng bỗng khựng lại ngó cô gái ngoài cửa. Lời xì xầm bắt đầu to dần, chữ oshin Sewon như dồn dập đâm thủng màng nhỉ Sinb. Mấy vị công tử con ông cháu cha lắc đầu chép miệng liên tục, họ tiếc nuối thay Sinb với ý nghĩ, trông đẹp thế mà phải làm oshin.
Sewon cùng bạn trai đang quấn quít lấy nhau trong phòng, không nghe tiếng hú hét nữa, chị ta liền bật dậy xem có chuyện gì bên ngoài, anh chàng bạn trai trên giường lưu luyến nhả môi Sewon.
Ra khỏi phòng, Sewon đánh lại chút phấn hồng, chỉnh chu quần áo, rồi kiêu ngạo bước từ lầu hai bước xuống, chiếc váy không dây hồng phấn tôn lên mảng vai trắng mịn của Sewon. Chị ta nhìn Sinb bất ngờ, nhưng sau đó nét mặt lại trở về trạng thái tư tỉnh ban đầu. Ả tóc xoăn lớn tiếng quát.
- Con oshin kia, còn không mau xách giỏ cho tao.
Phớt lờ sự giận dữ của ả, Sinb từ tốn kéo vali vào nhà. Ả xấu hổ nghiến răng trèo trẹo. Thấy bạn mình bị "bắt nạt", Sewon trợn mắt chửi bới.
- Mày điếc hả con kia. Không thấy bạn tao kêu gì à. Mới đi có một năm mà đã quên mất vị trí của mình rồi ư? Thứ rác rưởi như mày, tốt nhất nên ngoan ngoãn phục vụ tụi tao. - Nói đoạn, Sewon khoanh tay trước ngực, hếch mặt về chỗ cô ả lúc nãy - Biết điều mau làm việc mà oshin nên làm đi, như vậy tao sẽ ày ăn cơm.
Đám thiếu gia tiểu thư ném cái nhìn thương hại về Sinb, ả bạn lúc nãy được đà lấn tới.
- Nhanh lên còn có cơn ăn. Ha ha ha....
Và một loạt tiếng cười đồng đảng rộ lên. Sewon trên lầu nhếch mép khinh bỉ nhìn xuống cô. Sinb nắm quai vali, phần mái chéo che đi đôi mắt đang nhuốm màu đỏ. Cô lạnh lùng nói.
- Cút. - Một từ ba chữ nhưng cũng đủ để đóng băng không khí nơi này.
Sewon kinh hãi, khóe môi bỗng dưng giật giật.
- M...mày...mày...
Ả tóc xoăn chống nạnh đay nghiến.
- Cái thứ thấp hèn mà còn đòi ra oai trong nhà chủ. Mày đúng là chán sống rồi.
Kế đó là hàng loạt âm thanh lăng mạ xỉ vả vang lên, một số đứa con gái còn chỉ chỏ, quẳng cho cô những cái liếc xem thường.
Sinb đứng trân trân giữa ngôi nhà to lớn, trước sự chửi bới, coi khinh của lũ nhà giàu. Và lần này, cô không thể kiềm chế được nữa. Cơ thể cô tỏa hàn khí cực mạnh, không gian xung quanh, đều bị cô nhấn chìm trong nỗi sợ hãi. Chú dơi cụp tai, khép đầu vào đôi cánh. Sewon lùi vài bước, đưa cánh tay run rẩy chỉ vô mặt Sinb.
- M... mày... sao mày dám...
- CÚT.
Sinb đột ngột hét lên, toàn bộ bóng đèn bỗng vỡ choang, lũ con gái kinh hoàng la toáng, đám con trai không từ mà bỏ chạy. Cả căn phòng ngập trong bóng tối. Sewon run lẩy bẩy, chân tay mềm nhũn, lết đi không nổi. Sinb hít thật sâu, song quay sang cô giúp việc đang co rúm bên cạnh, khẽ cười nhẹ lên tiếng.
- Hwang Sinb, cô có thể gọi tôi là nhị tiểu thư. Tôi cho các người một tiếng để giọn dẹp.
Cô giúp việc sợ sệt ngẩng đầu, lập cập nhìn Sinb lễ phép.
- V...vâng..t..thưa cô..cô... chủ.
Nhìn quanh nhà một lượt, Sinb hững hờ xách vali, búng nhẹ ngón tay, một chùm sáng nhỏ chợt xuất hiện. Đã gần chín giờ tối, Sinb cảm thấy buồn ngủ, cô xoa đầu chú dơi trên vai, sau đấy nhấc chân lên lầu ba - nơi căn phòng mà cha thiết kế riêng cho cô, hay chính xác hơn là phòng của cô đang tọa lạc. Lướt qua Sewon một cách thờ ơ, Sinb chẳng buồn liếc chị ta một cái, loại người như chị ta, thật chả xứng ở trong ngôi nhà này. Muốn ức hiếp cô ư? Xin lỗi, cô không phải Sinb của ngày xưa nữa rồi. Món nợ với chị ta, hè này cô sẽ trả từ từ.
Sáng sớm, sương còn vương trên cành lá, Sinb thức dậy trong bộ váy sa tanh dài qua đầu gối. Chải đều mái tóc đen mượt dịu mùi ô liu vàng, cô túm gọn, vắt qua một vai, sau đó kéo rèm cửa, để những tia nắng đầu tiên lọt vào trong phòng. Chú dơi tím cuộn tròn trên gối, lười biếng khép cánh ngủ tiếp. Sinb mỉm cười, vuốt ve tấm lông mềm mại của chú, bụng có chút cồn cào, dù sao tối qua cô cũng chưa nhét gì vô bụng nên giờ mới cảm thấy đói.
Vừa mở cửa phòng, Sewon đã ném vô mặt cô một đống quần áo hôi hám. Chị ta chống nạnh quát.
- Mày còn ngủ à? Con Mia xin phép nghỉ, mày làm thay việc nó đi, giặt hết đống này, lau sàn, chà bể bơi. Trưa không xong thì đừng ăn cơm.
- Người làm khác? - Sinb lạnh lùng hỏi.
Sewon khẽ rùng mình, sau đó ôm vai lấy lại vẻ ngang nhiên.
- Họ phải làm việc của họ. Đừng có lười biếng, mau đi làm đi.
Sewon còn chưa kịp nói hết câu, Sinb đã quay về phòng, đóng sầm cửa, mặc kệ chị ta có thét um thét xùm. Cô mở sổ danh bạ, lấy điện thoại gọi cho cha.
"Có chuyện gì..."
- Con muốn đổi tài khoản ngân hàng. - Ông Hwang chưa nói xong, Sinb liền chêm vào.
"Con về rồi ư? "
- Tài khoản con bị hacker. Con cần đổi chi nhánh gửi tiền. - Không trả lời câu hỏi của cha, Sinb tiếp tục chuyện cần làm.
Ông Hwang thở dài, nhờ thư kí giúp liên lạc với bên ngân hàng mà ông thường gửi tiền hàng tháng cho Sinb. Chẳng biết một năm qua con bé sống ra sao, tới một cuộc điện thoại cho ông cũng không có. Ông thực rất lo lắng cho tương lai cô sau này.
Còn về phần Sinb, mục đích cô đổi tài khoản tiền cha gửi cũng vì mẹ con Sewon. Ba người đều có khỏan tiền chi tiêu hàng tháng do Ông Hwang cung cấp, mẹ con Sewon ăn chơi mua sắm, xài hết tiền mình lại quay sang lấy tiền Sinb. Hồi trước cô còn chịu đựng, làm ngơ, nhưng giờ thì đâu có dễ. Muốn lấy tiền cô, trừ khi cô chết. Cả đám người làm cũng tới lúc nên biết ai là chủ ai là tớ.
Cửa phòng Sinb một lần nữa mở ra, Sewon tức giận xông tới nắm lấy cổ áo cô. Sinb hờ hững liếc bà chị bằng nửa con mắt.
- Bỏ ra. - Cô nói rất nhẹ, nhưng trong cái nhẹ ấy là cả một tảng băng to đùng.
Sewon run rẩy buông tay, lùi xa Sinb vài bước. Con nhỏ này từ khi học về, trông rất đáng sợ, cặp mắt đó luôn toát ra một tia chết chóc tới lạnh người. Bước xuống cầu thang một cách thong thả, Sinb bấm số gọi điện.
Đầu dây bên kia vang lên giọng ngái ngủ khàn khàn.
"Alo"
Sinb không dài dòng, chỉ nói ngắn gọn bốn chữ.
- Tôi cần anh giúp.
Jungkook che tay ngáp dài, nghe lời nói âm độ trong loa điện thoại, cậu liền dừng ngay động tác, ngồi dậy trên giường.
"Đợi tôi một tiếng"
Đáp trả lời Sinb xong, cả hai đồng cúp máy. Không cần nói cậu cũng biết, người vừa gọi tới là ai, chỉ không ngờ, vừa xa nhau hôm qua, hôm nay lại gặp. Thật thú vị nhỉ.
***
Bà quản gia đi ngang cầu thang lên lầu, thấy Sinb đang điềm đạm bước xuống, dáng vẻ uy quyền, bà ta chợt nở nụ cười khinh bỉ. Không có ông chủ ở nhà mà cũng đòi làm tiểu thư, cô đúng là ăn gan bà chủ rồi đấy. Lại gần Sinb, bà quản gia mỉa mai nói.
- Người làm đâu hết rồi nhỉ? Đại tiểu thư kêu mau làm việc thay Mia, giờ vẫn còn làm biếng sao.
Và tất nhiên Sinb hiểu, bà ta đang ám chỉ ai. Cô không muốn sáng sớm ồn ào, nên đành phớt lờ bà ta mà đi. Thấy con nhỏ bao nhiêu năm nay bị mình sai khiến coi là không khí, bà giận dữ quát.
- Còn ở đó mà ra dáng tiểu thư. Mau đi làm việc của Mia đi, liệu hồn không có cơm ăn bây giờ.
Sinb cau mày quay người, ném cho bà ta cái nhìn băng lãnh đi kèm với sự tàn khốc. Bà quản gia run rẩy im bặt. Sinb đến sát bà, lạnh lùng nhả từng chữ.
- Gọi cho công ty tư vấn việc làm, tìm người mới. Tôi muốn tổng quản học lại gia qui biệt thự Hwang, nếu còn một lần nữa, người ra đi tiếp theo sẽ là bà đó.
Dứt lời, Sinb nhấc chân xuống bếp, để lại cho bao nhiêu người giúp việc một sự kinh ngạc đến run sợ, riêng quản gia là chết lâm sàng mười phút. Cô ta là Sinb - kẻ luôn bị dè bỉu, nhục mạ trong cái nhà này sao? Cô ta vừa đe dọa tổng quản - thân tín của đại tiệu thư, chỉ cần bà ta nói một, trong biệt thự này ngoài ông bà chủ và đại tiểu thư, không ai dám nói hai. Vậy mà vừa nãy, con bé Nami chuyên bị bà ta bóc lột sức lao động, đã đe dọa bà. Không thể tin được.
Nửa tiếng sau, Jungkook diện nguyên cây đen tới nhà Sinb, vào lúc năm giờ năm mươi chín phút sáng. Cậu nhấn chuông, lưng tựa vào em BMW đen bóng, mái tóc vàng nhạt khẽ lòa xòa trong gió.
Một chị giúp việc vội vã chạy ra, miệng còn ngáp lên ngáp xuống. Thấy có chàng trai lạ trước cổng, biết thế nào cũng đến tìm đại tiểu thư, chỉ có điều, chàng trai này...đẹp đến choáng váng ngất ngây lòng người. Cô người làm cứ đứng ngẩn ra ngắm Jungkoo. Đợi mãi mà không có người mở cổng, cậu tháo kính mát, để lộ tròng mắt xanh lá cực hớp hồn, quơ tay lên xuống trước mặt chị gái đang đứng cười khì khì một mình bên trong cổng. Hình như chị ta bị mộng du.
Bỏ qua bà chị ngớ ngẩn, Jungkook liên tục bấm chuông. Sewon vừa ăn sáng xong, định rủ bạn bè đi cà phê, nghe tiếng chuông cửa inh ỏi, cô cáu gắt xỏ dép bông ra ngoài. Nào ngờ, chỉ vừa liếc qua cậu, tay chân cô đã run lẩy bẩy, hô hấp trở nên khó nhọc.
Jungkook thấy có người đằng xa liền đưa tay vẫy vẫy, ngay lập tức Sewon ngã khụy. Biết vì sao không? Vì Jungkook... quá đẹp trai, một vẻ đẹp điêu đứng tất cả trái tim cô gái nào nhìn thấy cậu. Sinb quan sát từ cậu từ cửa sổ lầu ba, phút chốc tim cũng sững sờ giây lát. Ở trường hiếm thấy Riuzo mặc thường phục, không ngờ khi trở về với địa vị thiếu gia nhà Jeon, cậu lại bảnh trai đến vậy, thể nào cũng là tâm điểm của bà chị cô cho coi. Phất nhẹ tay và dùng ánh mắt, cánh cổng khóa chặt không người mà vẫn tự mở. Jungkook đẩy cổng, liếc lên trên lầu ba. Mắt đối mắt, cậu nhìn cô, cô cũng nhìn cậu, hai con mắt nhìn nhau đầy thách thức.
Sewon niềm nở tiếp khách, mặc dù không biết chàng trai này là ai, từ đâu tới và đến đây làm gì, nhưng chị ta vẫn một lòng đối xử chu đáo. Tặng cậu cái nhìn chớp chớp nai tơ, Sewon gắng ngồi xích gần cậu. Không phản ứng gì, Jungkook điềm nhiên uống ly trà nóng, đợi người cậu cần đợi, mặc kệ cô gái bên cạnh cứ lải nhải và hàng chục đôi mắt người làm dán lên mình. Khó chịu. Phải, cậu khó chịu lắm nhưng vì đợi cô, cậu có làm bình hoa một chút cũng chẳng sao.
Sinb thong thả bước xuống bậc tam cấp. Hôm nay cô mặc áo suông đen, quần legging bó đùi, để lộ vòng ba cực chuẩn và mang giày skinny cùng màu. Thế là lại một cây đen mọc lên. Hai người trông chẳng khác gì tình nhân một cặp. Vì không phải hẹn hò hay đi chơi lung tung, Sinb chả buồn trang điểm chi ệt, nhưng khuôn mặt cô vẫn ánh lên vẻ đẹp mộc mạc bản chất, tóc cột cao vắt chéo vai trái, trên vai là chiếc giỏ xách đen đồng bộ. Cô nghiêng đầu, ra hiệu đi thôi rồi tự nhiên lướt qua mặt cậu như không hề quen biết. Jungkook cười nhạt, sau đó cũng đột ngột đứng dậy, làm Sewon đang chuẩn bị dựa vai cậu xém nữa là té ghế.
Sinb ra thẳng chỗ giữ xe Jungkook, phẩy tay nhẹ và cửa xe chợt mở.
Jungkook đảo mắt, ngồi vào ghế lái, cắm chìa khóa. Nhíu mi tâm liếc cô một cái, Jungkook bắt đầu điều khiển xe lăn bánh.
Sewon giận dỗi quát thét lên khi thấy Sinb ngồi trong xe hoàng tử của chị ta. Không để cậu đi, Sewon kêu người làm mau đóng cổng lại, hòng chặn đầu xe. Jungkook cười nhẹ dẫm chân ga tăng tốc. Cánh cổng điện tử vốn đã bị khóa từ một phút trước nay đã mở tung, nhờ nụ cười nhẹ lúc tăng tốc của cậu.
Sewon há miệng to tới mức có thể nhét lọt một quả trứng, điên tiết chửi bới lũ giúp việc vô dụng, tới cánh cổng cũng không biết khóa. Nhưng có ai hay, ổ khóa cánh cổng đó đã bị hai phù thủy vô hiệu hóa.
Ra khỏi biệt thự Hwang, Sinb kéo kính cửa, gác tay lên thành, tự do hóng gió, khuôn mặt vô cảm hiện rõ nỗi chán ghét khi ở trong cái nhà đấy. Jungkook lén nhì cô, con tim bỗng lẫn lộn nhịp, chiếc xe dần giảm trọng lượng, chạy chầm chậm qua từng con đường ở Busan. Giá như thời gian ngừng trôi, để cậu mãi mãi được ngắm cô thế này.
Đôi mắt ấy lại chuyển sang một màu đỏ rực. Cô... đang nhớ một người. Và bên cạnh có một người đang nhớ cô.

Endchap
Sau hai tuần thi học kì vật vả thì tui trở lại r đây
Vote+cmt=động lực ra chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro