[So Lôi] Khoa biểu diễn và Khoa tài chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: 天选炸鸡给

Source: https://youzaichitangdeyu.lofter.com/post/7446fd43_2b9bc9754

Không cẩn thận xóa mất tài liệu...dựa vào ký ức mà viết lại

ooc, 6000+ chữ

Có W lưu

----------------------------------------------------

1.

Tạ Lôi Lôi có một bí mật.

2.

Trương Quỳnh Dư cũng có một bí mật.

3.

Ký túc xá khoa diễn xuất cách rất xa ký túc xa khoa tài chính. Nhưng luôn có người hướng hai bên chạy qua chạy lại, bạn cùng phòng của đối phương cũng quen cả rồi.

"Ai da, Lôi Lôi lại đến tìm Soso sao?"

Người được gọi tên ngượng ngùng mỉm cười, nhìn xung quanh cũng không tìm thấy người mình đang tìm, thấp giọng hỏi.

"Hôm nay chị ấy có ở đây không?

"Hôm nay em ấy a"

Lưu Thiến thiến ý vị thâm trường dừng một chút, nở nụ cười bát quái với Tạ Lôi Lôi.

"Trương Quỳnh Dư, hôm nay cũng chạy qua khoa biểu diễn tìm em"

4.

Tạ Lôi Lôi lại trở về tầng dưới của ký túc xá. Mưa Quảng Châu luôn đột ngột như vậy. Khi nãy trời còn trong xanh, hiện tại lại bắt đầu mưa rồi, rơi xuống mái tóc của Tạ Lôi Lôi. Mái tóc bết dính xõa xuống cổ, nhìn có chút chật vật.

Dựa theo mấy tình tiết máu chó trong phim thần tượng, hiện tại hẳn sẽ có người chạy ra đưa ô cho mình, Tạ Lôi Lôi thầm nghĩ.

Chợt nhận ra trên người mình không có mưa. Nàng liền dừng lại. Có một đôi tay đang cầm ô bên cạnh nàng.

Tạ Lôi Lôi kinh ngạc quay đầu. Trong miệng phát ra chữ "so", nhưng phát hiện người cầm ô hoàn toàn không phải là người mà nàng hằng mong đợi. Là một nam sinh, hình như là học trưởng của nàng. Lúc này trên mặt thiếu niên nở nụ cười, Tạ Lôi Lôi luôn cảm thấy nụ cười này có chút khó chịu.

Nói cách khác, nhìn rất buồn nôn, còn không bằng một nửa của Trương Quỳnh Dư.

"Lôi Lôi, trời mưa sao lại không cầm ô? Cẩn thận kẻo bị cảm."

Tạ Lôi Lôi khách khí đáp lại: "Cảm ơn tiền bối, em đi trước." Nàng quay người rời đi không chút do dự. Người phía sau hét lên bảo nàng cầm ô đi, nàng coi đó như gió thoảng bên tai.

Hừ hừ, Soso vẫn còn đang chờ ta đây.

Đến gần ký túc xá, nàng nhìn thấy một cô gái đang đứng ở sảnh, ngẩng đầu đưa tay ra, những hạt mưa rơi vào tay cô.

Đó là Trương Quỳnh Dư, người đến tìm nàng nhưng lại bị kẹt ở đây.

Không quản hình tượng của bản thân liền chạy đến. Sự xuất hiện đột ngột của nàng khiến Trương Quỳnh Dư giật mình.

Sau khi nhìn rõ là Tạ Lôi Lôi, Trương Quỳnh Dư theo bản năng lấy khăn tay ra định đưa cho nàng, đột nhiên dừng lại. Rõ ràng cô đang tức giận.

"Vừa rồi em ở đâu?"

Tạ Lôi Lôi cũng thu bàn tay chuẩn bị lấy khăn tay lại. Vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm, do dự hai giây rồi mới trả lời.

"Học tỷ, em chạy đến ký túc xá của chị tìm chị"

Trương Quỳnh Dư cúi đầu xuống, không nói gì, xoay xoay mũi giày trên mặt đất đầy nước.

Tạ Lôi Lôi nghĩ đến kết quả tệ nhất. Đoán chừng cô đã thấy vị học trưởng kia che ô cho nàng, nhất thời có chút lắp bắp.

"Học tỷ, chị...chị tức giận ư?"

Trương Quỳnh Dư tức giận trừng mắt nhìn nàng, nắm lấy tay Tạ Lôi Lôi đi về phía cầu thang, Không biết có phải do dùng lực quá mạnh hay không, nhưng khi buông ra liền phát hiện cổ tay Tạ Lôi Lôi đã đỏ lên. Cô vuốt ve chỗ đỏ, nói xin lỗi rồi hỏi.

"Vậy em nói đi, tại sao chị lại tức giận?"

Tạ Lôi Lôi không cần suy nghĩ liền phun ra một đoạn dài, tựa hồ đã biết Trương Quỳnh Dư muốn hỏi cái gì.

"Học tỷ, em thật sự không biết anh ta, không biết anh ta ở đó, cũng không nhận ô của anh ta. Chị thấy đó, em đã xoay người rời đi ngay lập tức."

Nàng cầm lấy tay của Trương Quỳnh Dư, hướng tay cô sờ lên tóc mình, vội vàng chứng minh em thật sự không nhận ô của nam nhân.

"Chị nhìn này, tóc em toàn là nước thôi"

Trương Quỳnh Dư nhìn Tạ Lôi Lôi tự nói một hồi, thở dài không nói gì. Cô giơ tay xoa xoa đầu Tạ Lôi Lôi vài cái.

"Ừm, cún con nên trung thành hơn một chút"

Về sau, Tạ Lôi Lôi đã nhờ người vẽ lại cảnh này, treo nó trong phòng của nàng và Trương Quỳnh Dư.

Mỗi khi có khách đến thăm, Tạ Lôi Lôi sẽ dẫn họ đi vòng quanh hai vòng. Nếu có người hỏi vài câu về bức họa thì tốt hơn một chút. Theo khách mời thường trú Lưu Lực Phi và Lưu Thiến Thiến, Tạ Lôi Lôi đã kể câu chuyện này vô số lần cho nhiều vị khách khác nhau.

5.

Tạ Lôi Lôi cảm thấy học đại học cũng không tốt như lão sư từng nói. Cơ hồ ai cũng nói với nàng một câu, kiên trì lại kiên trì, đợi đến đại học liền tốt.

Cho nên, khi nàng tràn đầy hy vọng bước vào đại học, liền hiểu được câu nói "Lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực lại gầy gò."

Tạ Lôi Lôi tuyệt đối không phải là hình tượng thiếu nữ tràn đầy sức sống cùng nghị lực trong mắt mọi người. Nếu như không có ai biết có một lần, có người một giây trước nhìn thấy Tạ Lôi Lôi đang cúi đầu, bả vai run run, một giây sau tiến lại hỏi thăm liền lắc đầu cười nói.

"Không có việc gì a. Vừa rồi tớ đang cười đấy"

Ngay cả bản thân Tạ Lôi Lôi cũng thầm khen ngợi lời giải thích vừa rồi. Thực sự không có chút sai sót nào. Dù cho có người phát hiện ra được, nàng nhất định cũng sẽ nhận được lời khen ngợi hết mực.

Tạ Lôi Lôi đăng ký vào khoa diễn xuất không phải để trưng. Nàng thật sự rất giỏi diễn xuất.

Chỉ có một lần duy nhất để lộ sơ hở là trước mặt Trương Quỳnh Dư.

Trương Quỳnh Dư và Tạ Lôi Lôi gặp nhau vào một ngày mùa hè. Ngày hôm đó thời tiết rất tốt. Sau một tuần mưa, trời quang mây tạnh xuất hiện bóng dáng cầu vồng mờ ảo.

Phong cảnh của trường cũng không tệ, lúc này có rất nhiều người ra ngoài tản bộ.

Trương Quỳnh Dư nhìn như nhân duyên rất tốt, ai cũng chơi thân được, hiện tại nghĩ kỹ, lại phát hiện ra không có ai cô có thể rủ ra ngoài tản bộ cùng.

Khẳng định là rất thất vọng, nhưng mà cô là Trương Quỳnh Dư a.

Một người tản bộ kỳ thật cũng rất tốt, Trương Quỳnh Dư nghĩ như vậy. Cô cũng làm như vậy, không nghĩ đến vừa bước ra khỏi cánh cửa này liền sẽ gặp một người sẽ cùng mình sau này dây dưa không rõ.

Bên cạnh cây cầu bê tông có một cặp đôi đang cãi vã, thu hút rất nhiều người đến xem trò vui. Trương Quỳnh Dư tìm một hòn đá lớn, cúi đầu đá nó đi, giống như thể hiện vụ náo nhiệt kia còn không thú vị bằng việc đá đá.

Chờ cho bên tai Trương Quỳnh Dư yên tĩnh trở lại, cô rời mắt khỏi hòn đá, phát hiện trước mắt có một cảnh tượng lạ lẫm.

Trương Quỳnh Dư đã là sinh viên năm cuối rồi, nhưng trước giờ cô không biết rằng trường học lại có một chỗ tốt như vậy.

Cô tìm một chỗ ngồi trên bậc thềm, đung đưa đôi chân, tận hưởng sự im lặng.

Nhưng cô không phát hiện ra còn có một cô gái khác đang đứng nhìn cô ở góc bậc thang.

Những tiếng nức nở không thể giấu được nữa. Ngay từ đầu Tạ Lôi Lôi cũng không có ý định giấu nó, dù sao nàng vạn lần cũng không ngờ được chỗ tốt mà nàng tìm thấy sẽ bị người khác phát hiện.

"Ai vậy?" Lỗ tai Trương Quỳnh Dư giật giật. Vừa quay đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Tạ Lôi Lôi. Kỳ thật lúc này Tạ Lôi Lôi chỉ cần cười lên một cái, liền sẽ không có ai để ý đến đôi mắt của nàng. Nhưng nàng chỉ đứng đó, không lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

Trương Quỳnh Dư thừa nhận bản thân đã bị dọa một lúc. Đôi mắt đang đỏ lên của người kia đặc biệt đáng sợ trong bóng tối, khiến cô vô cớ nghĩ tới dơi.

Theo bản năng, Trương Quỳnh Dư tiến lên một bước hỏi thăm.

Tạ Lôi Lôi biết mình nên nói không sao. Nhưng nàng vẫn không làm vậy, lặng lẽ nhìn vị khách không mời mà đến kia.

Cô đưa tay ra, dẫn nàng ra chỗ có ánh sáng. Lúc này cô mới nhìn rõ dung mạo của nàng, nốt ruồi trên lông mày cũng giống cô đến kinh ngạc.

Tuy nhiên, cô dường như hiếm khi chủ động như vậy, mỉm cười có chút ngượng ngùng, cầm lấy tay nàng, đưa ra lời mời.

"Có lẽ, cậu muốn đi dạo cùng tôi không?"

Tạ Lôi Lôi rút cánh tay đang bị nắm chặt kia ra. Trương Quỳnh Dư cho rằng nàng cự tuyệt lời mời của mình, xấu hổ đến mức muốn rời đi. Cánh tay đột nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lại, mười ngón tay đan lại với nhau.

Bằng cách này, Tạ Lôi Lôi đã nắm tay Trương Quỳnh Dư.

Bàn tay của Tạ Lôi Lôi lành lạnh, tựa như không được sưởi ấm. Nắm một đôi tay như này vào mùa hè tương đối dễ chịu. Trương Quỳnh Dư theo phản xạ nắm chặt hơn.

Tạ Lôi Lôi kéo cô về phía trước, nói.

"Tôi tương đối quen thuộc với nơi này, cậu đi cùng tôi."

Sau khi trở về ký túc xá, Tạ Lôi Lôi mới phát hiện ra mình và người kia đều không nói tên cho nhau biết vào lúc chia tay. Hôm đó trời rất nắng, người kia lại hướng về phía ánh sáng, ngoại trừ nốt ruồi nổi bật kia, nàng không còn nhớ gì cả.

Sau một hồi nuối tiếc, nàng lại đem chuyện này bỏ sau đầu.

Chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường thôi, không có gì to tát cả.

Về sau, Tạ Lôi Lôi cảm thấy nàng hoàn toàn sai rồi.

Bởi vì về sau, mỗi một ngày, đều sẽ gặp nhau.

6.

Trên trang confession của trường học mỗi ngày đều có nhiều bài đăng khác nhau. Hoặc là về các cp trong trường, hoặc là về những soái ca mỹ nữ nào đó. Tạ Lôi Lôi rất vinh hạnh được ở trên trang confession này vài lần. Bất quá, lần này có chút khác so với những lần trước, nàng cùng người khác được đăng trên trang tường.

"Này Lôi Lôi, đây có phải là em không?" Bạn cùng phòng Cao Nguyên Tịnh là một cô gái rất thích để ý đến trang confession. lúc này cô cầm điện thoại xông vào tra hỏi Tạ Lôi Lôi.

"Hôm qua ngẫu nhiên nhìn thấy hai nữ sinh nắm tay nhau tản bộ. Rất xinh đẹp, cầu cao thủ tìm kiếm. Bóng lưng như sau!!!"

Tạ Lôi Lôi phóng to ảnh, người trước nắm tay người sau, không biết có phải là do có người thêm filter hay không, nhìn có chút ấm áp.

Chắc chắn là nàng và cô gái kia.

Nàng lướt xuống tìm kiếm. Quả nhiên tìm được tên của cô gái kia. Bình luận kia được đánh giá rất cao.

"Tôi biết người bị nắm. Là học tỷ khoa tài chính của bọn này, tên là Trương Quỳnh Dư. Đặc biệt thông minh!"

Phần dưới có người giới thiệu bản thân. Tạ Lôi Lôi liếc nhìn ảnh đại diện của người kia, là của Cao Nguyên Tịnh bình luận.

"Tôi cũng biết người nắm tay. Là học muội khoa diễn xuất của chúng tôi, tên là Tạ Lôi Lôi, có chút ngốc!"

Tạ Lôi Lôi đánh Cao Nguyên Tịnh mấy cái, sau đó liền cầm điện thoại gõ chữ phản bác.

"Làm gì có a, Tạ Lôi Lôi cũng rất thông minh có được hay không"

Chỉ trong vòng vài phút, Tạ Lôi Lôi đã thành công nhận được rất nhiều hahahaha. Nàng bối rối nhấp vào phần bình luận, trên cùng là phản hồi từ một tài khoản có tên ID "Trương Quỳnh Dư".

"A? Không hẳn là vậy, em luôn lắp bắp khi cùng tôi nói chuyện a"

Tạ Lôi Lôi có thể tưởng tượng ra được nụ cười của Trương Quỳnh Dư, giọng điệu âm dương quái khí, thậm chí là cả động tác của người kia khi nói những lời này. Rõ ràng mình chỉ mới gặp người kia một lần, vậy mà đã bén rễ sâu vào trong trái tim nàng.

Tạ Lôi Lôi quay lại nhìn tài khoản của mình. Rất tốt, cũng là ba chữ rõ ràng "Tạ Lôi Lôi."

Nàng liền biết được tại sao bản thân lại bị cười nhạo, giờ phút này chỉ hận không thể tiêu hủy tài khoản của mình ngay lập tức.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng bấm vào hình đại diện của Trương Quỳnh Dư, gửi yêu cầu kết bạn. Ban đầu nàng định viết một lời chào dài, cuối cùng lại xóa hết, chỉ gửi một câu "Xin chào học tỷ" rồi gửi qua.

Đối phương nhanh chóng đồng ý, như thể đang đợi người nào đó tên là Tạ Lôi Lôi add mình. Chỉ trong vài giây, vòng bạn bè vốn chỉ có một dòng của Trương Quỳnh Dư ngay lập tức trở nên phong phú hơn.

Kỳ thực cũng không có nhiều, chỉ là một ít ảnh selfie hoặc ảnh phong cảnh. Tạ Lôi Lôi xem từng cái một, lưu từng cái một, lại vô tình dùng tay bấm vào nút thích.

Đối phương gửi tin nhắn rất nhanh, tựa như đang đợi Tạ Lôi Lôi tương tác với mình. Trương Quỳnh Dư đối với nàng với giọng điệu đặc biệt của riêng cô.

"Tạ Lôi Lôi đồng học, em đang theo dõi tôi à?"

Kèm theo đó là một icon rất dễ thương, khóe miệng Tạ Lôi Lôi vô thức nhếch lên.

"Đúng vậy a, về sau chị nhớ đăng nhiều một chút"

Cao Nguyên Tịnh vốn đang đứng bên cạnh quan sát, điên cuồng tóm lấy Lý Thấm Khiết hú hét, thẳng nam Tạ Lôi Lôi cuối cùng cũng thông suốt rồi.

7.

Sau khi quen nhau, Tạ Lôi Lôi sẽ đi theo sau Trương Quỳnh Dư, lớn tiếng gọi "Học tỷ." Khi Trương Quỳnh Dư quay đầu lại sẽ hỏi nàng muốn cái gì, nàng lấy ra hai tấm vé xem phim, đưa cho Trương Quỳnh Dư.

"Em thấy chị bảo muốn coi bộ phim này trong vòng bạn bè"

"Cho nên, chị muốn cùng nhau đi xem không?"

Khi đang đi mua sắm, nhân viên tuyên truyền đang cằm loa giới thiệu về bộ phim. Tạ Lôi Lôi đi theo đám đông lắng nghe một lúc, nghe được một bộ được gọi là "phim kinh dị hay nhất trong những năm gần đây", cảm thấy rất quen tai. Suy nghĩ một hồi mới nhớ ra bản thân đã thấy nó trong vòng bạn bè của Trương Quỳnh Dư. Dù cho bản thân không có hứng thú với phim kinh dị, Tạ Lôi Lôi vẫn mua hai vé cho mình và Trương Quỳnh Dư.

Trương Quỳnh Dư nghi ngờ Tạ Lôi Lôi cố ý chọn chỗ ngồi này, nhưng cô không có bằng chứng. Chỗ Tạ Lôi Lôi chỉ vậy mà lại là "ghế tình nhân" trên mạng thường nói. Trương Quỳnh Dư nheo mắt nghi ngờ nhìn người kia đang mua bỏng ngô, mà người kia cũng rất đàng hoàng.

"Lo chị sẽ sợ hãi, nên em chọn chỗ xa một chút"

"Học tỷ, mặt chị đỏ như vậy, đang suy nghĩ cái gì a?"

Lần đầu tiên, Trương Quỳnh Dư cảm thấy Tạ Lôi Lôi phản ứng nhanh như vậy. Bị nàng nói như vậy, người suốt ngày nghĩ lung tung bị biến thành bản thân.

Cô cầm bỏng ngô, lách qua Tạ Lôi Lôi, đi thẳng vào rạp chiếu phim.

Có lẽ bởi vì đến quá sớm, lúc này trong rạp chiếu phim chỉ có hai người họ, hoặc có lẽ vì quá kín đáo, hô hấp của Trương Quỳnh Dư có chút khó khăn.

Ngồi ở vị trí này, dù không làm gì cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Người bên cạnh vừa ngồi xuống liền im lặng. Trương Quỳnh Dư tò mò nhìn qua, lại thấy Tạ Lôi Lôi đang chống tay nhìn mình, không kịp né tránh liền cùng ánh mắt của Trương Quỳnh Dư chạm vào nhau

Quảng cáo trên màn hình lớn không ngừng lặp lại, ánh sáng nhấp nháy chiếu vào Trương Quỳnh Dư, khiến Tạ Lôi Lôi đột nhiên cảm thấy xúc động, hơi đứng thẳng, hôn vào má trái của Trương Quỳnh Dư.

"Em..."

Trương Quỳnh Dư cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu của mình bị đứt. Đưa tay lên lại đặt xuống, ỡm ờ để Tạ Lôi Lôi càn quấy.

Quảng cáo kết thúc, bộ phim cũng bắt đầu, mọi người lần lượt kéo đến. Tạ Lôi Lôi ngồi ngay ngắn, nhìn như đang nghiêm túc xem phim. Kỳ thật từ góc nhìn của Trương Quỳnh Dư, thấy được chóp tai nàng đã đỏ bừng.

Trương Quỳnh Dư không có vạch trần nàng.

Bộ phim này được đánh giá cao ngoại trừ vì yếu tố kinh dị còn vì yếu tố tình bạn cùng tình yêu cũng rất trọn vẹn. Vì vậy có rất nhiều người rời rạp với khuôn mặt đẫm nước mắt không phải là do bị dọa sợ mà là vì cảm động.

Trương Quỳnh Dư cũng không ngoại lệ. Khi một nhân vật khác lại vì đại cục mà hy sinh, cô bật khóc. Bất quá, không biết vị ngồi bên cạnh kia có đang xem phim hay không, có lẽ Tạ Lôi Lôi có cảm ứng nước mắt, luôn có thể quay qua lau nước mắt cho Trương Quỳnh Dư, thậm chí phản ứng còn nhanh hơn cả cô.

Trương Quỳnh Dư bảo nàng nên nghiêm túc xem phim. Tạ Lôi Lôi lại đùa bảo phim không hay bằng cô.

Không đúng đắn, Trương Quỳnh Dư thầm nghĩ trong lòng.

Là một bộ phim kinh dị, điểm đặc sắc nhất tất nhiên là hình ảnh và cốt truyện, sẽ không bao giờ ngờ được cảnh trước vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ, cảnh sau liền bị quái vật giết chết. Một chuyên gia nghiên cứu phim từng nhật xét.

"Bộ phim này giống như đã xảy ra ở thế giới song song."

Tạ Lôi Lôi vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của người bên cạnh. Nàng cảm giác chỗ ngồi có chút run, quay qua liền thấy Trương Quỳnh Dư đang run rẩy.

Tạ Lôi Lôi đưa tay vỗ nhẹ lưng Trương Quỳnh Dư, an ủi cô. Cảm xúc của Trương Quỳnh Dư dần dần ổn định. Tạ Lôi Lôi muốn nắm tay cô, lại vì tay vịn không tiện, nàng liền ấn tay vịn xuống.

Cho đến bây giờ, Tạ Lôi Lôi vẫn nhịn không được cảm thấy bản thân thật sáng suốt. Bởi vì giây tiếp theo, Trương Quỳnh Dư đã dễ dàng chui vào lòng của Tạ Lôi Lôi mà không bị cản trở.

"Sao lại thành như vậy a? Thật dọa người"

Trương Quỳnh Dư thấp giọng nói, không che được sự run rẩy. Cô nằm trong lòng Tạ Lôi Lôi, chuyển sang tư thế khác thoải mái hơn, nằm ở đó vài phút. Tạ Lôi Lôi một mực lấy tay bịt tai cô lại, không nghe được âm thanh đánh nhau kịch liệt.

Cuối cùng, sau khi đoạn phim dần trở lại bình thường, Trương Quỳnh Dư chuẩn bị ngồi dậy liền bị Tạ Lôi Lôi kéo lại. Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Lôi Lôi, định nói nàng buông tay. Tuy nhiên, chưa kịp nói gì đã thấy khuôn mặt Tạ Lôi Lôi tiến lại gần, thì thầm bên tai cô.

"Nằm thêm chút nữa đi"

9.

Sau khi xem phim xong, Tạ Lôi Lôi lại mời Trương Quỳnh Dư đi ăn thịt xiên ở cửa hàng đồ nướng. Nghe tiếng ve sầu cùng với tiếng trò chuyện sôi nổi của khách ở mấy bàn xung quanh, Trương Quỳnh Dư nói đây chính là hương vị của mùa hè.

Tạ Lôi Lôi mỉm cười, dùng đũa gắp xương gà bỏ vào bát, thuận tay lại rót thêm ly nước chanh, đẩy đến chỗ Trương Quỳnh Dư, để cô ăn từ từ không bị nghẹn.

"Em như thế này sẽ chiều chị hư mất" Trương Quỳnh Dư dùng đũa chọc chọc vào chân gà trong bát, "Không có người nào lại xử lý chân gà cẩn thận như thế này cả."

"Vậy em liền chiều hư chị" Tạ Lôi Lôi cũng không ngẩng đầu lên. Nàng đang giúp Trương Quỳnh Dư bóc một tô tôm càng lớn, vừa chậm rãi lại thuần thục.

"Tạ Lôi Lôi, có phải em cố ý đem chị nuôi béo không?"

Như Cao Nguyên Tịnh nói, Tạ Lôi Lôi đã trưởng thành rồi. Khi trước nàng sẽ bảo "vậy chờ chị gầy đi rồi ăn." Nhưng bây giờ, Tạ Lôi Lôi chỉ đưa một bát thịt tôm cho Trương Quỳnh Dư, bảo.

"Không sao, dù cho chị ăn như thế nào cũng không mập"

Giọng điệu Trương Quỳnh Dư có chút âm dương quái khí.

"Rốt cuộc cũng học được cách nói chuyện a"

Ăn xong, Tạ Lôi Lôi đứng dậy đi thanh toán, lão bản vừa đếm tiền vừa mỉm cười nói chuyện với nàng, giọng điệu có chút hâm mộ.

"Người kia chắc là bạn của cháu đi. Cháu đối với nàng thật tốt"

"Bạn bè" là một thuật ngữ rất rộng. Tạ Lôi Lôi không chỉ muốn không làm bạn bè với Trương Quỳnh Dư, nàng còn tin chắc nàng với Trương Quỳnh Dư không chỉ là bạn bè.

Tạ Lôi Lôi quay lại nhìn Trương Quỳnh Dư đang ngoan ngoãn ngồi đó chờ nàng, người kia cũng nở nụ cười đáp lại.

Tạ Lôi Lôi cười nhẹ, gật đầu lại lắc đầu.

"Vâng, là một người rất quan trọng"

Trên đường trở về trường, ánh trăng trải dài, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường chiếu lên. Hai người im lặng nhìn nhau suốt đường đi.

Nụ hôn kia trong rạp phim có ý nghĩa gì, hai người cũng ăn ý không nhắc đến.

Dưới ký túc xá của Trương Quỳnh Dư, Tạ Lôi Lôi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Soso" Ban đêm gió rất mạnh, nửa câu sau bị gió thổi đến không nghe được gì.

"Em nói gì?"

"Em thích chị"

10.

Nếu một người tiết lộ bí mật của bản thân cho bạn, nàng nhất định rất xem trọng bạn.

Lúc này, có lẽ bạn cũng nên chia sẻ bí mật cho người kia, đó gọi là phản hồi.

Đúng như mong đợi của học bá khoa tài chính, Trương Quỳnh Dư đã làm một tấm gương rất tốt cho chúng ta.

Cô đứng ở trước cửa ký túc xá, vẫy tay về phía Tạ Lôi Lôi. Thực ra cô cũng không xác định được người đó có phải là Tạ Lôi Lôi hay không, vì đôi mắt đã sớm bị nước mắt làm nhòe..

Khẩu hình của cô nói.

"Chị, cũng, vậy"

"Tạ Xuẩn Xuẩn, chị cũng rất thích em"

Sau khi lên lầu, Lưu Thiến Thiến hỏi cô chuyện gì xảy ra. Mặc dù hai mắt đỏ hoe nhưng khóe miệng lại không hề hạ xuống.

Trương Quỳnh Dư cảm thấy mình không cần phải giấu nữa, liếc nhìn ba khuôn mặt bát quái kia.

"Tạ Lôi Lôi vừa mới tỏ tình với em"

Những tưởng sẽ bị trêu chọc, cô mở mắt, lại thấy ba vẻ mặt không thể tin được.

"Cho nên hai người mới ở cùng một chỗ?"

"Tụi này tưởng hai người đã bên nhau lâu rồi"

"Cái này còn coi là bí mật gì a? Em ấy thích em, em cũng thích em ấy. Cái này không phải ai cũng biết sao?"

"Các chị làm sao mà thấy được?"

Hiện tại đến phiên Trương Quỳnh Dư kinh ngạc.

Sau đó, ba cái miệng liền bắt đầu thay phiên nhau mô tả những gì Trương Quỳnh Dư đã làm cho Tạ Lôi Lôi và những gì nàng đã làm cho cô.

Nghe được những chuyện kia, Trương Quỳnh Dư chỉ muốn đào một cái hố chôn mình.

Tối đó, Lưu Thiến Thiến liền một bài trong vòng bạn bè, "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê."

Điều buồn cười là Lưu Lực Phi lại tưởng nàng đang nói đến bản thân, đêm đó liền gọi điện cho nàng, thẹn thùng nửa giờ cuối cùng cũng thổ lộ.

Bây giờ đến lượt Lưu Thiến Thiến bị trêu chọc.

11.

Tạ Lôi Lôi sau đó suy nghĩ. Nàng cảm thấy duyên phận giữa mình và Trương Quỳnh Dư thực sự rất sâu đậm.

Ngày sinh trùng nhau, nốt ruồi giữa lông mày, chỉ số IQ và sở thích đều bổ sung cho nhau.

Làm sao hai người lại có thể hợp nhau trong mọi phương diện như vậy? Tạ Lôi Lôi nhìn Trương Quỳnh Dư đang ngủ say, cười thầm.

Thật sự đã nhặt được một cái tiện nghi lớn.

Định nghĩa về tình yêu cũng rất rộng. Có người yêu là kiềm chế, có người yêu là bao dung, có người yêu là bảo vệ.

Có mười vạn loại tình yêu trong mắt mười vạn người.

Đối với Tạ Lôi Lôi và Trương Quỳnh Dư, tình yêu của họ không hề vui vẻ. Tình yêu là sự đồng cảm và đau khổ.

Nhưng đau khổ chỉ là phụ kiện của con người.

Điều tuyệt vời nhất trên thế giới là yêu và được yêu, cùng nhau nỗ lực, ngay cả khi phải chịu đựng đau khổ.

                                                     /FIN/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro