[Wlưu] Sao em lại biến thành mèo, meo meo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 桦川淮南

Source: https://wangmeixi37082.lofter.com/post/7485e625_2b8d5c1c1

  *Phi Phi biến thành mèo

  *Bỗng nhiên nghĩ ra cốt truyện, rất nhạt nhẽo

  —----------------------------------------------------

  Tạ Lôi Lôi vừa tỉnh dậy liền nhận được tin nhắn của Lưu Lực Phi, "Mau đến phòng chị!"

  Tạ Lôi Lôi đứng gõ cửa năm phút đồng hồ cũng không thấy ai. Gọi điện cho Lưu Lực Phi cũng chỉ nghe thấy tiếng "meo meo". Tưởng đã xảy ra chuyện gì, em chỉ có thể nhờ sư phó mở khóa cửa giúp.

  Cửa vừa mở, Tạ Lôi Lôi liền xông vào hô to, "Phi Phi, Phi Phi, chị không sao chứ?"

  Đáp lại em chỉ có tiếng mèo con nằm trên giường. Tạ Lôi Lôi cảm thấy kỳ quái, tiến lại bế mèo con lên, "Từ khi nào mà Phi Phi lại nuôi một con mèo khác? Nhìn cũng rất đẹp."

  Tạ Lôi Lôi nhịn không được liền vuốt ve bé mèo, "Em có biết Phi Phi đi đâu không? Mèo nhỏ."

  Tạ Lôi Lôi ngàn vạn lần cũng không ngờ mèo con lại nghe hiểu. Thoát khỏi vòng tay, mèo con thuần thục mở khóa điện thoại của Lưu Lực Phi, gõ chữ "Chị ở đây" vào khung chat.

  "Em?! Lưu Lực Phi?!" Lưu Lực Phi nhanh chóng dùng cơ thể mèo con của mình gật đầu.

  Tạ Lôi Lôi cảm thấy không ổn, là một người theo chủ nghĩa duy vật, "Không tin."

  Lưu Lực Phi không nói nên lời, sau đó liền dùng móng vuốt gõ ra một dòng chữ, " Soso hẳn sẽ không muốn biết chuyện hôm trước chúng ta ra ngoài nhảy disco."

  "Làm sao mà em có thể không tin đây? Ngoài trừ Phi Phi của chúng ta thì làm gì có bé mèo nào xinh đẹp như vầy." Tạ Lôi Lôi vội vàng ngổi xổm bên giường, nhìn Lưu Lực Phi đã biến thành mèo.

  "Chị... Hiện tại có thể... nói chuyện được không?" Tạ Lôi Lôi chân thành hỏi: "Không thể... ừm?" Lưu Lực Phi bối rối, Tạ Lôi Lôi cũng kinh ngạc.

  "Trời ạ, chị vậy mà có thể nói được! Vậy mà khi nãy chị tốn sức đánh chữ làm cái gì?" Lưu Lực Phi duỗi chân, "cái này thật sự rất khó sử dụng."

  "Làm sao chị lại biến thành mèo?" Lưu Lực Phi trả lời, "Không biết nữa, vừa tỉnh dậy chị đã như vậy rồi."

  Tạ Lôi Lôi tìm kiếm trên mạng rất lâu cũng không tìm ra được câu trả lời, "Nếu vậy...em dẫn chị đi tìm Thiến Thiến." Tạ Lôi Lôi nói xong liền ôm lấy Lưu lực Phi muốn đi.

  "Không được." Lưu Lực Phi dùng cái chân nhỏ của cô đạp một cái, "Dù cho Thiến Thiến biết thì chị ấy cũng không làm được gì, không bằng đừng để chị ấy lo lắng."

  Tạ Lôi Lôi gật đầu, "hay là chị ngủ thêm một giấc nữa, có khi lại biến trở về." "Cũng có khả năng a."

  Không muốn bị Lưu Thiến Thiến phát hiện, Tạ Lôi Lôi liền bế Lưu Lực Phi về phòng.

  Khi Trương Quỳnh Dư đẩy cửa bước vào, liền thấy Tạ Lôi Lôi đang nửa ngồi nửa quỳ, chống cằm nói chuyện với một con mèo?

  "Lôi Lôi, em đang làm cái gì vậy? Tạ Lôi Lôi bỗng nhiên quay đầu, vội vàng gọi Trương Quỳnh Dư, "Soso, chị mau lại đây."

  Tạ Lôi Lôi chỉ vào mèo Lưu Lực Phi, hỏi cô đoán xem cô ấy là ai. Trương Quỳnh Dư mỉm cười, xoa đầu em, "Còn có thể là ai a? Không phải là một bé mèo con à?"

  Tạ Lôi Lôi thần bí lắc lắc ngón tay, "Chị tự mình nói cho chị ấy biết chị là ai." "Là chị, Lưu Lực Phi."

  Trương Quỳnh Dư khi nghe thấy tiếng của Lưu Lực Phi từ mèo con, thiếu chút nữa liền bị dọa đến mức nhảy lên người Tạ Lôi Lôi, "Phi...Phi Phi? Không tin!"

  Lưu Lực Phi không nói nên lời, quả nhiên là tướng thê thê, phản ứng không khác gì nhau. "Có nên nói cho Thiến Thiến không? Chị ấy đang điên cuồng tìm chị đó." Lưu Lực Phi lắc đầu, "Không được! Chị ấy sẽ lo lắng hơn nếu thấy chị như thế này."

  Điện thoại Tạ Lôi Lôi đột nhiên vang lên, "Xin chào, ừm, đến ngay." Tạ Lôi Lôi cúp điện thoại, "Họp đột xuất, cả hai chúng ta đều phải đi. Làm sao bây giờ?"

  Sau một hồi thảo luận, Lưu Lực Phi vẫn bị đưa đến chỗ Lưu Thiến Thiến.

  "Làm phiền chị rồi, Thiến Thiến." Tạ Lôi Lôi đem Lưu Lực Phi nhét vào lòng ngực Lưu Thiến Thiến, "Không sao, hai người cứ yên tâm đi đi."

  Lưu Thiến Thiến một tay ôm lấy Lưu Lực Phi, tay còn lại vuốt ve cái đầu nhỏ của cô, "Thật đáng yêu! Sao em lại đáng yêu như vậy? Lại còn rất xinh đẹp."

  Lưu Lực Phi bị sờ rất thoải mái, không nhịn được mà cọ mặt Lưu Thiến Thiến, "Ai da, được rồi được rồi." Lưu Thiến Thiến đi đến bên giường, đem Lưu Lực Phi đặt trên đùi.

  "Tại sao Lưu Lực Phi lại không trả lời điện thoại a?" Lưu Thiến Thiến vừa gõ phím vừa oán trách, hại Lưu Lực Phi, người lúc này đang nằm trên đùi nàng cẳng thẳng đến mức không dám động, sợ lộ tẩy bí mật của mình.

  Lưu Thiến Thiến ôm Lưu Lực Phi vào lòng, "Mèo con, em có biết Phi Phi đang ở đâu không?" Nàng thở dài nói: "Quên đi, làm sao mà em biết được chứ."

  "Làm sao em lại không biết chứ. Em ở ngay đây mà." Lưu Lực Phi nghĩ thầm, nhưng hiện tại cô chỉ có thể dùng đầu cọ lấy Lưu Thiến Thiến để an ủi nàng.

  Ban đêm, Lưu Lực Phi nằm ở bên cạnh Lưu Thiến Thiến, suy nghĩ xem khi nào thì bản thân đổi trở về. Bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, Lưu Lực Phi chậm rãi nhắm mắt lại.

  Lưu Thiến Thiến giữa đêm bị nóng tỉnh. Cảm giác như có một cái lò sưởi dính sát mình, nàng đưa tay sờ mó một lúc, mơ hồ chạm vào một cái đầu, lại có hai cái tai.

  Trong nháy mắt, Lưu Thiến Thiến bị dọa tỉnh, đá chăn ra, bật đèn ngủ lên. Lưu Lực Phi bị ánh sáng làm cho khó chịu, vô thức che mắt lại. Quần áo trên người cô vẫn vậy, nhưng tai mèo vẫn còn đó.

  Lưu Thiến Thiến nhìn Lưu Lực Phi với tai mèo trên giường mình, bị dọa sợ. Phải đến lúc Lưu Lực Phi giải thích xong mọi thứ, mới miễn cưỡng chấp nhận việc cô biến thành mèo rồi biến trở lại thành người, nhưng tai mèo thì vẫn còn đó.

  Lưu Lực Phi vẩy vẩy tai mèo của mình. Lưu Thiến Thiến trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được sờ sờ tai mèo, Lưu Lực Phi cũng rất phối hợp mà cuối người xuống.

  "Tai của em không biến trở về sao?" Lưu Lực Phi lắc đầu, "Không biết nữa, có thể ngày mai sẽ biến lại. Hoặc có thể vẫn như vậy."

  "Vậy nếu bị người khác phát hiện, liệu em có bị bắt làm vật thí nghiệm không?"

  Lưu Lực Phi bị dọa đến mức chui vào lòng Lưu Thiến Thiến, cọ tới cọ lui, "Không thể nào, em bị biến thành mèo liền không có nhân quyền sao?"

  Lưu Thiến Thiến nhìn cô làm nũng, cảm thấy thật đáng yêu, nhéo nhéo mặt cô, "Đừng lo, có thể ngày mai sẽ trở về như cũ thôi." Vừa nói, Lưu Thiến Thiến vừa tắt đèn, một lần nữa ôm lấy Lưu Lực Phi.

  "Ngủ đi, mèo con của chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro