Chương 2: Trong ký túc xá bị hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Hoa Thận Hành xách theo hai phần cơm chiên trứng trở lại ký túc xá, Chu Nhất đúng lúc vừa tắm rửa xong. Hoa Thận Hành mở ra phần cơm dành cho cậu, lại lấy đũa và muỗng cùng nhau để lên bàn nhỏ trên giường Chu Nhất.

Chu Nhất đôi mắt còn hồng, chân mày khóe miệng lại một bộ hung dữ: "Tôi không phải nói cậu đừng mang đồ ăn cho tôi nữa sao?!"

Hoa Thận Hành mang cơm cho cậu còn bị cậu la, nhưng lại rất bình tĩnh, giống như đã quen với việc như vậy: "Tôi không mang thì cậu ăn cái gì?"

"Tôi tự đi đến nhà ăn lấy!" Chu Nhất đương nhiên nói.

"Cậu ngay cả cơm hộp đưa đến tận ký túc xá còn lười xuống lấy, làm sao mà đến nhà ăn ăn?" Hoa Thận Hành nhẹ nhàng nhắc lại chuyện cũ.

"Tôi chỉ lười một lần như vậy thôi!" Chu Nhất cãi chày cãi cối nói.

"Đó là bởi vì từ đó về sau đều là tôi mang cơm cho cậu." Hoa Thận Hành vẫn rất bình tĩnh.

Chuyện Hoa Thận Hành nhắc đến chính là sự tích lúc mới vừa khai giảng của Chu Nhất. Ngày đó Chu Nhất không có khóa liền ở ký túc xá ngủ cả ngày, còn lười biếng không xuống lầu lấy cơm hộp, đợi đến khi Hoa Thận Hành kết thúc lớp học trở lại ký túc xá cậu mới ăn bữa cơm đầu tiên. Cũng kể từ ngày đó, Hoa Thận Hành liền tự động phụ trách nhiệm vụ mang cơm cũng như giám sát Chu Nhất ba bữa cơm.

Hoa Thận Hành duỗi tay sờ mặt Chu Nhất: "Đôi mắt xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao? Có chút hồng."

Chu Nhất hai mắt không chớp mà nói dối: "Vừa nãy tắm xà bông rơi vào mắt."

Hoa Thận Hành lập tức đi lấy nước muối sinh lí trong ngăn kéo nhỏ mắt cho cậu.

Hoa Thận Hành quả thực đem Chu Nhất chiếu cố như con trai, một chút cũng không nghĩ đến mình chỉ là người ngoài. Hắn chiếu cố thì chiếu cố đi, nhưng Chu Nhất không chịu được việc Hoa Thận Hành trước mặt bạn học khác cũng dính lấy như thế, lúc này mới có kiểu không có việc gì là 'chính mình làm không được', muốn cùng Hoa Thận Hành kéo giãn khoảng cách.

Bất quá cha mẹ đối với Chu Nhất từ nhỏ đã nuôi thả đến lớn cũng không muốn quản, Hoa Thận Hành tiếp cận Chu Nhất mới hai năm, nhưng bất tri bất giác đã xâm nhập vào cuộc sống của Chu Nhất, tựa như hiện tại, Hoa Thận Hành đột nhiên duỗi tay chạm vào Chu Nhất, Chu Nhất cũng không có ý phản kháng.

Hoa Thận Hành nhỏ nước muối sinh lí vào hai mắt Chu Nhất xong, vẫn là không nhịn được, ở trên hai mắt đang nhắm lại của Chu Nhất mà hôn nhẹ mấy cái.

"Cậu thổi vào mắt tôi hả?" Chu Nhất mẫn cảm hỏi.

"Ừ." Hoa Thận Hành bỏ xuống thuốc nhỏ mắt xuống, kéo ra khoảng cách giữa Chu Nhất tránh cho Chu Nhất lại đột nhiên tức giận, "Chỉ thổi một chút."

"Ăn cơm đi." Chu Nhất vừa rồi còn la hét bảo Hoa Thận Hành đừng mang cơm cho mình, bây giờ đôi mắt thoải mái xong liền quên lúc trước chính mình giận dỗi mà bắt đầu ăn cơm.

Hoa Thận Hành tay dài chân dài ôm lấy Chu Nhất. Chu Nhất ngồi trong lòng ngực hắn, hai thanh niên cùng ngồi ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ trên giường. Hai chân Chu Nhất tách ra ngồi xếp bằng, không hề cố kỵ mà đè lên đùi Hoa Thận Hành, đang ăn thì cảm thấy lông chân Hoa Thận Hành đâm vào chân mình gây ngứa, liền đưa tay sờ của lông người ta, giống như chưa từng thấy lông chân của đàn ông vậy.

Hoa Thận Hành bị cậu sờ đến nóng cả người, lại không muốn cậu dừng lại, chỉ có thể bị dày vò đến lúc ăn cơm xong mới nói: "Tôi đi rửa chén."

Chu Nhất rầm rì ghé vào người hắn không chịu xuống: "Tôi buồn ngủ......"

"Cậu ngủ đi." Tay Hoa Thận Hành không quy củ mà nắm lấy eo Chu Nhất, hầu kết trên dưới trượt động.

"Tôi muốn ôm gối ngủ." Chu Nhất rũ mắt không xem hắn.

"......" Hoa Thận Hành một tay đem cả bàn nhỏ lẫn chén bát trên đó thả xuống đất, một tay đỡ eo Chu Nhất nằm xuống.

Chu Nhất nằm một hồi lại cảm thấy không thoải mái: "Hoa Thận Hành...... Tôi trướng bụng."

"Mau ngủ đi." Hoa Thận Hành đem tay vói vào trong quần áo xoa bụng cho Chu Nhất.

"Hoa Thận Hành cậu thật tốt." Chu Nhất cọ cọ cổ Hoa Thận Hành, đem nước mắt lặng lẽ chảy ra cọ lên người hắn, nhỏ giọng nói với Hoa Thận Hành, "Tôi hôm nay thật xúi quẩy Hoa Thận Hành, may mắn còn có cậu ở bên cạnh an ủi tôi, bằng không tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ......"

Cậu ngủ rồi.

Hoa Thận Hành chỉ cảm thấy Chu Nhất vừa ngốc vừa đáng yêu: "Nếu em biết hôm nay xúi quẩy đều là bởi vì tôi......"

Hắn càng nghĩ càng cao hứng, thế nhưng nhịn không được cười ra tiếng, bàn tay đang xoa bụng liền bắt đầu không quy củ, càng sờ càng xuống, Chu Nhất không hề cảnh giác, giống như bạch tuộc ôm cả người hắn làm gối ôm hình người, ngủ đến ngáy nho nhỏ.

Hoa Thận Hành không có được đáp án thì cảm thấy không thú vị nữa, thế là ngừng tay, cuối cùng chỉ hôn lên mặt Chu Nhất một ngụm, coi như hôm nay là mình khổ tận cam lai.

"Chờ đi bảo bối, một ngày nào đó......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro