Chương 12 - Không ngừng nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Trần Thước tựa như một tờ giấy trắng, đầu bút của Thịnh Dương treo ở trên đó, đắn đo nâng lên đặt xuống, cuối cùng vẫn không ngăn được con tim mà thực sự đặt bút xuống. Một khi đặt bút xuống rồi thì không thể xoá đi được nữa.>

< Trước kia Thịnh Dương đối với người bạn này hiểu biết quá ít, cũng quan tâm quá ít tới hắn, luôn tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn như một lẽ đương nhiên, mà quên mất mình phải hồi đáp. Có lẽ hắn cũng không cần được hồi đáp, nhưng anh càng không nên bỏ qua.>


Rời khỏi nhà hàng, Trần Thước liếc nhìn điện thoại, chín giờ mười, còn quá sớm để đến thẳng quán cafe, chi bằng quay về quán ăn trước xem có thể giúp gì cho mẹ Trần không.

Chiếc xe đạp dựng trước nhà hàng, Trần Thước mở khoá, đẩy xe đạp ra và hỏi Trần Vũ, "Anh, anh lái xe đến à?"

Trần Vũ còn chưa kịp trả lời, Thịnh Dương đã nhảy tới bên cạnh Trần Thước, "Chúng tôi đi bộ đến. Đi cùng đi!"

"Được thôi." Có thể đi cùng Thịnh Dương thêm một lúc, Trần Thước rất vui vẻ.

Hai người đi lên trước vài bước, Thịnh Dương quay người lại vẫy tay với Trần Vũ vẫn đang đứng yên, "Đi thôi nào, Trần sir!"

Trần Vũ tiến lên một bước, duy trì khoảng cách vài bước chân với hai người phía trước, "Ba người đi song song sẽ cản đường người khác."

"Không đâu, vỉa hè rộng như vậy, ba người chúng ta lại gầy như vậy!" Thịnh Dương không từ bỏ ý định, tiếp tục vẫy tay, "Cậu đi sau sẽ rất giống vệ sĩ."

Vốn là vệ sĩ mà. Trần Vũ không cùng Thịnh Dương tranh cãi nữa, chỉ nói, "Cậu cứ đi phía trước đi."

Nghĩa là quyết tâm không cùng hai người họ đi song song, thôi bỏ đi, không cần làm khó người khác. Thịnh Dương ra dấu ok với Trần Vũ, rồi quay lại nhỏ giọng với Trần Thước, "Trần Vũ thật sự rất cao lãnh, nhưng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với lúc còn đi học rồi, không biết có phải là nhờ công lao của bạn gái cậu ấy hay không?"

Trần Thước mở to hai mắt, kinh ngạc, "Anh trai tôi có bạn gái rồi à?"

"Cậu nhỏ giọng chút." Thịnh Dương vội vàng dùng khuỷu tay chọc Trần Thước, "Tôi chỉ đoán vậy thôi. Bởi vì so với trước kia hiện tại cậu ấy biết chăm sóc người khác hơn, hơn nữa cũng có thể nói đùa một vài câu, cảm giác như có người đã thay đổi cậu ấy vậy."

Trần Thước gãi gãi đầu, cẩn thận nhớ lại, "Tôi không thấy anh ấy có gì thay đổi cả, anh ấy chỉ là ít nói chứ không phải cao lãnh, hơn nữa chắc anh ấy chưa có bạn gái đâu, lúc trước mẹ tôi muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy còn không dám hỏi trực tiếp mà phải thông qua bác gái tôi, bác gái tôi rất tức giận nói: 'Cô nương có điều kiện tốt, ngoại hình ưa nhìn người khác giới thiệu cho nó có thể xếp thành một hàng. Nhưng nó không vừa mắt một ai hết. Cả ngày hận không thể ngủ luôn ở đội cảnh sát với các vụ án của nó. Thím không mặc kệ nó! Đứa con trai này tôi tặng cho nhà nước rồi.' Sau đó mẹ tôi cũng không nhắc lại chuyện này nữa."

Hửm? Lượng thông tin này có hơi nhiều a...

Thịnh Dương chớp chớp mắt, quyết định hỏi điều mình tâm tâm niệm niệm đã, "Trong tay dì có mấy cô nương thích hợp, sao không giới thiệu cho cậu lại giới thiệu cho Trần Vũ?"

"Anh tôi làm việc ở đại đội cảnh sát hình sự thành phố, trong khi tôi ngay cả công việc nghiêm túc cũng không có..." Trần Thước bóp bóp phanh xe, cậu luôn biết sự khác biệt giữa cậu và Trần Vũ, cũng không cảm thấy đó là chuyện gì lớn, nhưng bây giờ nhắc tới trước mặt Thịnh Dương lại khiến cậu cảm thấy có chút... Có một số việc rõ ràng không muốn nói nhưng lại nhất định phải nói ra, "Đối phương là giáo viên trường trung học trọng điểm, nếu mẹ tôi giới thiệu tôi với người ta, không phải và sẽ vả mặt người giới thiệu sao?"

"Sao có thể chứ?" Thịnh Dương lập tức nóng nảy, nắm lấy cổ tay Trần Thước, "Trần Thước, cậu rất tốt, đặc biệt tốt. Cậu không thua kém bất cứ ai, cũng xứng đáng với bất kỳ ai."

Trần Thước ngơ ngác nhìn Thịnh Dương.

Trên thế giới này, người cảm thấy cậu đặc biệt tốt, không thua kém bất cứ ai, ngoại trừ mẹ thì chắc chỉ có Thịnh Dương.

Mẹ là vì mẹ không chê con xấu, nhưng Thịnh Dương thì vì sao?

Cổ tay bị Thịnh Dương giữ chặt, Trần Thước có thể cảm nhận được sự chân thành và khẩn trương của Thịnh Dương từ ánh mắt anh.

Tại sao?

Trần Thước lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này, vì sao Thịnh Dương đối với cậu tốt như vậy, còn cậu tại sao lại quan tâm tới ý kiến của Thịnh Dương như vậy.

"Dương Dương, tôi..." Trần Thước nhìn vào mắt Thịnh Dương, trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Trên đường có một chiếc ô tô chạy ngược chiều, đèn pha chiếu vào mặt Thịnh Dương, lúc này anh mới tỉnh táo lại, anh và Trần Thước hiện giờ đang đi trên đường, hơn nữa phía sau còn có Trần Vũ.

"Tóm lại chính là, khó khăn chỉ là tạm thời, không thể trói buộc cậu mãi mãi." Thịnh Dương buông cổ tay Trần Thước ra, vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, "Tôi thật sự cảm thấy cậu đặc biệt tốt. Tôi không phải đang phát thẻ người tốt cho cậu đâu, cậu hiểu không?"

Đây là lần thứ hai Trần Thước nghe được từ "thẻ người tốt" từ Thịnh Dương, cậu không hiểu rõ những thuật ngữ trên mạng này vì cậu không có nhiều thời gian lướt mạng.

Về nhà nhất định phải tìm hiểu. Trần Thước âm thầm ghi nhớ trong lòng, cười với Thịnh Dương, "Ừm."

"Ừm cái gì mà ừm, cậu nghe không hiểu là lại ừm..." Thịnh Dương nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy lời tỏ tình bí mật của mình không được tiếp nhận, đồ Tiểu Kim Mao đầu gỗ! Thôi quên đi!

Thịnh Dương bĩu môi lườm Trần Thước một cái, tiếp tục đi về phía trước, Trần Thước cười đẩy xe đạp đi theo, hai người vẫn sóng vai đi cùng nhau.

Đi được vài bước Thịnh Dương lại nghĩ ra một vấn đề khác, "Không đúng a, Trần Hoả Lạc, đối tượng cũng không phải là giới thiệu cho cậu, sao ngay cả công việc của người ta cậu cũng biết? Cậu xem trọng người ta đúng không?"

"Không có, không phải." Trần Thước gấp đến độ thiếu chút nữa vứt xe đạp đi, "Mẹ tôi đã kể cho tôi, bà muốn tôi đi thăm dò chuyện của anh trai trước, tôi không đi nên mẹ tôi mới tìm bác gái."

Thịnh Dương nhìn Trần Thước từ trên xuống dưới, âm dương quái khí nói, "Ồ."

Trần Thước càng lo lắng hơn, dừng bước, nửa chắn trước mặt Thịnh Dương, "Thật mà, Dương Dương, thật sự là mẹ tôi nói cho tôi biết. Bà nhìn ảnh hỏi tôi cô ấy có đẹp không, nhưng tôi căn bản không nhớ rõ cô gái đó như thế nào, thật sự không hề coi trọng cô ấy."

"Cậu gấp cái gì?" Thịnh Dương nghiêng đầu, nhịn không được cười lớn, "Sao cậu lại giải thích chuyện này với tôi?"

"Tôi..." Trần Thước nhất thời không nói nên lời, vừa lo lắng vừa bối rối.

Không nên ép quá, chỉ cần đến điểm mấu chốt là được, còn lại, hãy để cho Tiểu Kim Mao tự mình suy ngẫm đi. Thịnh Dương chọc chọc cánh tay Trần Thước, "Trần Thước, nói chuyện thì nói chuyện đừng dừng lại."

"Ồ..." Trần Thước không trả lời câu hỏi của Thịnh Dương, Thịnh Dương cũng không ép cậu, Trần Thước không biết là mình thở phào nhẹ nhõm hay có chút mất mát, cậu đẩy xe đi theo Thịnh Dương, thỉnh thoảng liếc trộm anh.

"Nhìn tôi làm gì?" Thịnh Dương chuẩn xác bắt được một cái liếc trộm.

Trần Thước cười, "Không có gì, tôi sợ anh tức giận."

Thịnh Dương trừng cậu, "Sao tôi phải tức giận?"

Trần Thước gãi gãi ót, không giải thích được tại sao, chỉ có thể cười trừ.

Ngốc nghếch. Thịnh Dương trong lòng thở dài, nhưng không phải là một tiếng thở dài nặng nề, mà là một tiếng thở dài ngọt ngào.

Có đôi khi Thịnh Dương hy vọng Trần Thước nhanh chóng hiểu ra, nhưng có đôi khi lại hy vọng Trần Thước sẽ không hiểu nhanh như vậy.

Anh như vậy có tính là mồi chài Tiểu Kim Mao làm việc xấu hay không? Nếu như không có anh dẫn dắt, cho dù Tiểu Kim Mao đối với anh có gì đó khác bình thường một chút thì cũng không thể tự phát hiện ra được.

Trần Thước tựa như một tờ giấy trắng, đầu bút của Thịnh Dương treo ở trên đó, đắn đo nâng lên đặt xuống, cuối cùng vẫn không ngăn được con tim mà thực sự đặt bút xuống.

Một khi đặt bút xuống thì không thể xoá đi được nữa. Nếu người chấp bút không phải Thịnh Dương mà là một cô gái, đối với Trần Thước mà nói, liệu có tốt hơn hay không?

Có thể... Nhưng vạn nhất người chấp bút là một tra nữ thì sao?

Tiểu Kim Mao ngốc như vậy, nhất định không thể nhìn ra thủ đoạn của người khác, nếu bị lừa thân thể.... khụ khụ nếu bị lừa gạt tình cảm thì sao?

Nét bút đầu tiên này, Thịnh Dương không đành lòng vẽ, nhưng cũng không yên tâm để người khác đến vẽ.

Tiểu Kim Mao ngốc nghếch có thể can đảm tự mình vẽ được không?

Thịnh Dương nhìn Trần Thước, vô cùng trìu mến, lại có một chút hận sắt không rèn thành thép được, "Hoả Lạc, ngoài nhảy và làm việc, thỉnh thoảng cậu có thể nghĩ tới những việc khác được không? Trước khi đi ngủ hãy thử nghĩ một chút."

Trần Thước gật gật đầu, giọng mềm như nước chảy, "Được."

Trần Thước cũng cảm thấy, hình như có rất nhiều chuyện mình phải suy nghĩ cho kỹ.

Trần Thước vui vẻ đáp ứng như vậy, dường như lại khiến người ta không thể yên tâm. Đã đến ngã tư nhà Trần Thước, Thịnh Dương dừng lại quay đầu nhìn ra sau, không biết từ lúc nào, Trần Vũ đã kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, cách xa năm sáu mét.

Khoảng cách này không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng nếu bị tấn công thì có thể lập tức vọt tới.

Trần Vũ làm việc gì cũng luôn thoả đáng. Hắn có năng lực và chừng mực, có thể tấn công cũng có thể ở phía sau phòng thủ, là người bạn đáng tin cậy nhất.

Trước kia Thịnh Dương đối với người bạn này hiểu biết quá ít, cũng quan tâm quá ít tới hắn, luôn tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn như một lẽ đương nhiên, mà quên mất phải hồi đáp. Có lẽ hắn cũng không cần được hồi đáp, nhưng anh càng không nên bỏ qua.

Thịnh Dương muốn đối xử tốt với Trần Vũ hơn.

Vì những tối tự học ở trường trung học Trần Vũ đã lãng phí rất nhiều thời gian cho Thịnh Dương, vì sự bảo vệ hiện tại lại mang lại cho anh cảm giác an toàn tuyệt đối, vì Trần Thước rất bảo vệ anh họ của mình, và cũng vì chính Trần Vũ, người đã âm thầm chăm sóc em họ theo cách của riêng mình.

"Trần Vũ!" Thịnh Dương giơ tay lên, vẫy tay với hắn, "Nhanh bắt kịp bọn tôi đi!"

Trần Vũ không trả lời, chỉ yên lặng đi tới, dừng lại cách Trần Thước và Thịnh Dương hai bước chân.

Ba người cùng nhau rẽ ở góc đường, đến trước cửa quán ăn nhà Trần Thước, lúc này trong cửa hàng không có khách, mẹ Trần đang nói chuyện với người giúp việc mới tới.

"Vậy chúng tôi không vào quấy rầy nữa, cậu nghỉ ngơi một lát rồi hãy tới quán cafe nha, công việc nhiều nhưng cậu đừng có ngày ngày xoay như con quay chỉ biết làm việc làm việc." Thịnh Dương dặn dò xong, vẫy tay với Trần Thước, chuẩn bị cùng Trần Vũ đi tiếp.

"Dương Dương..." Trần Thước do dự một chút, vẫn gọi anh lại. Lúc nãy ở nhà hàng, Thịnh Dương nói đi cùng Trần Vũ, cậu đã muốn hỏi Thịnh Dương và Trần Vũ có chuyện gì cần phải làm, đúng không.

Thịnh Dương và anh trai cậu gần đây chắc chắn có việc gì đó quan trọng nên mới gặp nhau thường xuyên, lúc vừa nâng cốc chúc mừng Thịnh Dương cũng nói, "Cảm ơn Trần sir mấy ngày nay đã giúp đỡ tôi." Trần Thước không biết là việc gì, nhưng có thể đoán được là liên quan tới công việc.

Thịnh Dương và anh trai là bạn học cũ, nhưng thoạt nhìn cũng không có vẻ quá thân thiết, cho nên bây giờ đi cùng nhau, tư thế muốn đưa Thịnh Dương về nhà của anh trai khiến Trần Thước ít nhiều có chút để ý.

Nhưng để ý thì để ý, Trần Thước cũng mơ hồ biết hỏi ra không phải là ý kiến hay, dù cụ thể tại sao lại không hay thì cậu vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ.

Thịnh Dương đợi nửa ngày vẫn thấy Trần Thước đang ấp úng, trạng thái bối rối hiếm thấy. Thịnh Dương cảm thấy Trần Thước thật đáng yêu, nhưng trước mặt Trần Vũ, lại không thể giơ tay lên vò tóc cậu được, chỉ có thể chớp chớp mắt, "Sao thế, Hoả Lạc?"

"Ừm..." Trần Thước mím môi, nhìn Thịnh Dương rồi lại nhìn Trần Vũ, không dám hỏi.

"Anh nhờ Thịnh Dương giới thiệu người môi giới, anh định thuê nhà cùng khu với cậu ấy." Trần Vũ đứng chéo sau lưng Thịnh Dương, nhận ra sự thắc mắc của Trần Thước, không hỏi mà tự trả lời.

"...Ồ" Đáp án này thực sự ngoài dự đoán, Trần Thước nhìn Trần Vũ, "Anh, anh dọn ra ngoài à?"

Thịnh Dương cũng xoay người nhìn Trần Vũ, cũng kinh ngạc không kém Trần Thước, chẳng qua nội dung kinh ngạc thì khác nhau, "Cậu đã liên lạc với người môi giới xong rồi sao?"

"Ừ" Trần Vũ gật đầu với hai người, sau đó nói với Thịnh Dương, "Đồ đạc cũng chuyển qua rồi."

"Tối qua tôi mới gửi thông tin người môi giới cho cậu, hôm nay cậu không chỉ thuê nhà xong mà còn chuyển xong đồ đạc luôn?" Thịnh Dương chỉ có thể làm động tác chắp hai tay bái phục, "Đây là tốc độ chuyển nhà kiểu lực lượng đặc biệt gì vậy?"

Anh trai chuyển đến cùng một tiểu khu với Thịnh Dương, gần mình hơn rất nhiều, Trần Thước vui vẻ, nhưng đồng thời lại có thêm một chút cảm xúc không rõ ràng, khiến cho niềm vui này của cậu thoáng giảm bớt đi.

Điều này không tốt, Trần Thước cố gắng bỏ qua, hỏi Trần Vũ, "Anh, anh còn cần đồ gì không? Có thể lấy ở nhà em, để em mang qua cho."

"Không cần, đồ đạc không cần nhiều lắm, anh đều đã mang qua đủ rồi." Trần Vũ vẫn là bộ dáng nhàn nhạt kia.

"Cậu thật sự..." Thịnh Dương không nói nên lời, chỉ có thể giơ ngón trỏ và ngón giữa làm động tác bái phục, "Ở cạnh nhà tôi sao?"

"Ừ, vừa đúng lúc có phòng trống." Trần Vũ không nói chuyện căn nhà kia đã được người khác đặt cọc trước, hắn tăng thêm tiền và nhờ người môi giới tìm cho người thuê ban đầu một căn khác với diện tích tương đương.

"Mọi chuyện thật thuận lợi. Từ giờ chúng ta là hàng xóm, xin hãy chiếu cố tôi nhiều hơn a, Trần sir!" Thịnh Dương mỉm cười muốn vỗ vai Trần Vũ, nhưng tay đã giơ lên và khi sắp chạm vào vải áo sơ mi của Trần Vũ thì Thịnh Dương đột ngột dừng lại. Nếu Thịnh Dương nhớ không nhầm, Trần Vũ không thích tiếp xúc thân thể với người khác, mặc dù hai người đã trở nên thân thiết hơn vì vụ án và nhờ Trần Thước, nhưng anh cũng không thể quên mất giới hạn được.

Tay Thịnh Dương khựng lại giữa không trung, rút lại hình như cũng rất kỳ quái, đang lúng túng không biết phải làm sao, Trần Vũ giơ tay lên khẽ vỗ vào lòng bàn tay anh, "Cậu cũng chiếu cố tôi nhiều hơn nhé."

Thịnh Dương nhanh chóng quan sát biểu cảm của Trần Vũ, không hề có chút khó chịu nào, thậm chí còn mơ hồ cười mỉm cười, vì thế liền thả lỏng người, kéo dây đeo balo, "Vậy chúng ta về sớm một chút xem có gì cần thu dọn không, tôi có thể giúp."

Thịnh Dương thuận tay vỗ vỗ lưng Trần Thước, xoay người vừa đi lùi vừa vẫy tay, "Đi nhé, Hoả Lạc! Ở quán cafe làm vừa phải thôi, dù sao hai ngày nữa cậu cũng nghỉ rồi, lúc có thể nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi nha."

Trần Vũ cũng giơ tay lên với Trần Thước, xem như nói lời tạm biệt, đi theo Thịnh Dương về phía trước.

Thịnh Dương vẫn đang vừa đi vừa vẫy tay, nhưng Trần Thước lại do dự giơ tay lên.

Trần Thước muốn nhắc nhở Thịnh Dương đừng đi giật lùi, nhưng lại cảm thấy Thịnh Dương đi như vậy có thể vừa nhìn cậu vừa cười với cậu, khiến cậu có chút luyến tiếc không muốn nhắc nhở anh nữa.

Những điều trong đầu chưa kịp nghĩ tới giống như một trận bão tuyết bất ngờ ập đến.

Trần Thước im lặng đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thịnh Dương và Trần Vũ ngày càng xa, ngày cảng nhỏ, cuối cùng biến mất ở cuối đường.

Mà những bông tuyết đang xoay tròn trong đầu cậu, dường như đang dần dần, dần dần tạo thành một dáng vẻ mơ hồ.


Tbc.

Thích - loại chuyện này đối với Tiểu Kim Mao mà nói, là chuyện quá xa xỉ mà cậu không có thời gian cũng như năng lượng để nghĩ tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro