Chương 17 - Hào quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


< Hoá ra người mà anh cho là toàn năng, Trần Vũ, cực kỳ nổi tiếng và cool ngầu, lại chỉ là một người bình thường có tí đẹp trai trong mắt người khác. Làm sao có thể? Đó là Trần Vũ!>



Xác suất để nhân viên ngành quảng cáo được nghỉ cuối tuần bình thường là bao nhiêu? Thịnh Dương cũng không nghĩ tới, dù sao lúc bị Đại Huy gọi điện đánh thức, anh đã ngay lập tức rời giường, vừa vào nhà vệ sinh vừa trả lời điện thoại.

Không có gì ngạc nhiên, tăng ca. Trong vòng 10 phút, Thịnh Dương tắm rửa xong, thay quần áo, đeo balo và đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua cửa nhà Trần Vũ, Thịnh Dương do dự, nhưng vẫn hít một hơi rồi gõ cửa.

Không có ai trả lời, Thịnh Dương thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra muốn nhắn cho Trần Vũ thì phát hiện một giờ trước Trần Vũ đã gửi wechat cho mình, "Tôi ra ngoài một lát, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Trên thực tế, tối qua Trần Vũ cũng gửi cho Thịnh Dương một tin wechat, "Tôi về sở cảnh sát, liên lạc với tôi trước khi cậu quay về." nhưng lúc đó Thịnh Dương đang đi ăn cùng Trần Thước, anh không xem wechat, mãi cho đến lúc đi ngủ cũng không thấy.

Có thể là Trần Vũ vì trách nhiệm công việc, cũng có thể là bởi tình bạn ngày trước, tóm lại, hắn đang cố gắng hết sức để bảo vệ Thịnh Dương, nếu có công việc gì sẽ báo trước cho anh biết, nhưng anh chẳng bao giờ theo sắp xếp, vô hình chung làm tăng thêm khối lượng công việc cho Trần Vũ.

Thế mà Trần Vũ không một lời chỉ trích, vẫn kịp thời bảo vệ và an ủi Thịnh Dương bất cứ khi nào anh cần.

Thịnh Dương hy vọng vụ án nhanh chóng kết thúc, cũng hy vọng những nhân chứng khác hoặc các manh mối quan trọng khác sẽ không bất cẩn như mình.

Thịnh Dương thở dài, trong khi chờ thang máy, anh gửi wechat cho Trần Vũ, "Tôi đến công ty tăng ca, chưa biết khi nào mới về."

Trần Vũ nhanh chóng trả lời, "Liên lạc với tôi trước khi về."

Thịnh Dương trả lời bằng biểu tượng cảm xúc OK, cảm thấy thoải mái hơn và nói thêm, "Lần này tôi hứa sẽ ghi nhớ."

Trần Vũ không nhắn lại, có lẽ là đang bận, Thịnh Dương cất điện thoại, đi vào thang máy.

Vào một ngày chủ nhật tuyệt vời, Trần Vũ đang đi điều tra vụ án, Trần Thước đang tập luyện và biểu diễn thương mại, còn anh phải tăng ca, thật là tuyệt! Ba người cùng phấn đấu cho sự nghiệp.

Nhưng mà, phấn đấu cho sự nghiệp thì phấn đấu, hình như từ lúc chia tay ngày hôm qua, Trần Thước chưa liên lạc với Thịnh Dương.

Thịnh Dương vào wechat xác nhận, Trần Thước thật sự không tìm mình, hai người đã chia tay gần mười hai giờ rồi, Tiểu Kim Mao bận đến mức không có cả thời gian gửi một tin wechat ư?

Lâu không nhắc là trở lại trạng thái ban đầu, may mà người cậu gặp là một chàng trai hiền lành, dễ thương và hiểu chuyện như anh, nếu không Tiểu Kim Mao sẽ làm nguội lạnh mối quan hệ này mất. Thịnh Dương mím môi, gửi wechat cho Trần Thước, "Cốc cốc, Tiểu Kim Mao của tôi đi đâu rồi?"

Trần Thước không trả lời, Thịnh Dương lại vuốt gửi một meme có hình người đang lén lút nhìn, nhưng Trần Thước vẫn không trả lời.

Thôi được rồi, mọi người đều đang bận nên mình cũng phải bận rộn đi thôi! Cửa thang máy mở ra, Thịnh Dương cất điện thoại vào túi, vui vẻ bước ra khỏi thang máy.

Cố gắng, kiến tha lâu cũng đầy tổ! Làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền!



Thịnh Dương quyết tâm làm việc chăm chỉ vừa đến công ty đã bị ông chủ kéo vào một cuộc họp "nỗ lực chăm chỉ làm việc cho tôi" và sau đó giao cho anh một dự án mới rất gấp.

Thịnh Dương kết thúc cuộc họp này lại phải họp thêm một cuộc họp nhỏ khác, khi rảnh tay nhìn wechat đã là buổi trưa, Tiểu Kim Mao cuối cùng cũng trả lời tin nhắn, "Tôi đang tập nhảy Dương Dương, động tác hôm qua chưa thành thạo hôm nay cuối cùng cũng đã tập được rồi."

Chỉ nhìn vào mấy dòng chữ Thịnh Dương cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Trần Thước, giống như một chú cún con đang cầu được khen ngợi, anh đáp lại bằng một hàng biểu tượng cảm xúc: "Hoả Lạc của chúng ta thật đỉnh."

Lần này, Trần Thước lập tức đáp lại bằng một icon khuôn mặt màu vàng đỏ ửng và tươi cười.

Tranh thủ Trần Thước đang có thời gian xem điện thoại, Thịnh Dương nhân cơ hội gửi một tin nhắn thoại, "Hoả Lạc, cậu ăn cơm chưa?"

"Tôi đang ăn, sáng nay mẹ tôi làm bánh bao cho tôi mang đi." Giọng Trần Thước khàn khàn, "Dương Dương, anh ăn chưa?"

"Vẫn chưa, tôi đang phải tăng ca ở công ty..." Thịnh Dương cầm điện thoại tìm một nơi không có ai, cố tình giả giọng đáng thương, "Tôi đói quá, tôi rất muốn cùng cậu ăn bánh bao dì làm."

"Ah..." Trần Thước thật sự đã nghĩ xem hai người cùng nhau ăn bánh bao có khả thi không, "Vậy tối nay tôi mang bánh bao cho anh."

Hehe, cũng không phải là không thể, Thịnh Dương lập tức cười như một đoá hoa, "Cậu cũng muốn cùng tôi ăn bánh bao sao?"

Trần Thước ở bên kia cũng cười, "Ừm."

Hai người nói chuyện ngắn gọn qua điện thoại, Thịnh Dương tràn đầy sức sống quay trở lại bàn làm việc của mình.

"Tiểu shipper đấy hả?" Nancy không một tiếng động xuất hiện, "Ngủ chưa? Cậu ấy làm được không?"

"Đại tỷ, em xin chị! Chị có thể đừng nhồi nhét mấy thứ vàng khè như vậy vào đầu mình nữa được không?" Thịnh Dương nhìn xung quanh, không biết nên bịt tai mình hay bịt miệng Nancy, "Mà Trần Thước cũng không phải không có tên, tại sao chị cứ luôn gọi là tiểu shipper thế?"

"Ồ, hoá ra bạn trai nhỏ của cậu tên là Trần Thước." Nancy nhìn Thịnh Dương từ trên xuống dưới, "Chưa ngủ sao cậu lại bồn chồn thế?"

Thịnh Dương trợn mắt nói, "Bởi vì trong lòng em có tình yêu, được không?"

Nancy giễu cợt, "Được rồi, chiến binh tình yêu thuần khiết yyds! Vậy chị đây có thể hỏi vị chiến binh tình yêu thuần khiết này, buổi trưa còn cần ăn cơm không? Có cần uống nước không"

"Cái miệng chị thật đáng sợ, bảo sao một mỹ nhân như chị mà quan hệ với người khác giới lại kém như vậy." Thịnh Dương cầm điện thoại, đứng lên, "Đi, chúng ta đến nhà ăn nào."

"Cậu định ăn ở đâu cơ? Hôm nay xem ra phải thức cả đêm rồi. Cuộc sống khó khăn cũng không nên làm khổ cái miệng của mình, nên đi ăn một nồi lẩu cay phiên bản cao cấp đi."

Hai bữa cơm hôm qua đã tiêu tốn hơn 500 tệ, Thịnh Dương vốn nghĩ tuần này có thể tiết kiệm được một chút tiền ăn, sau đó sẽ cùng Trần Thước đi ăn mấy món thật ngon, nhưng Nancy lại không muốn cùng anh đến nhà ăn công ty, anh cũng không muốn đến nhà ăn công ty nữa, quả thực đồ ăn ở đó không ngon chút nào... Thôi quên đi, lẩu cay phiên bản cao cấp giá cũng chưa đến 100 tệ, kiếm tiền phải làm từ từ, tiết kiệm tiền cũng không thể đạt được trong một sớm một chiều ngay được.

Thịnh Dương tự thuyết phục bản thân, vui vẻ đi theo Nancy, "Được, đi thôi, em muốn thêm hai phần thịt bò."



"Trần Thước, anh chuyển tiền cho cậu rồi, Dấu Chấm Than đó có phải là bọn lừa đảo không phát lương cho cậu không?"

Buổi biểu diễn thương mại kết thúc, Tạ ca xách theo một túi vịt đưa cho Trần Thước, "Mang về cho chị dâu nếm thử đi. Nếu bên đó không phải hàng thật giá thật thì quay về đây, cánh cửa nhà Tạ ca bên này luôn rộng cửa cho cậu."

"Cảm ơn Tạ ca, Trần Thước mỉm cười nhận lấy cái túi, "Dấu Chấm Than có trả lương cho em, nhưng phải tới tháng sau mới được lĩnh."

"Bọn họ trả em bao nhiêu?"

Trần Thước cười cười, không trả lời. Tạ ca vỗ vỗ miệng, "Anh chỉ hỏi cậu một câu hỏi thông thường thôi, không có ý nói xấu người khác hay đào người của họ. Đương nhiên, nếu tường nhà họ vững chắc thì làm sao anh đào được góc tường nhà người ta đây? Chờ chút. Không phải họ mới là người đào tường nhà anh trước à? Phải không? Dù sao thì quan hệ của chúng ta cũng không cần phải so với ai cả, chỉ cần cậu muốn đến, cho dù là thi thoảng trốn sang hay gì đó tương tự anh đều hoan nghênh cậu.'

Trần Thước thu dọn đồ đạc, cài khoá mũ bảo hiểm, "Em hiểu, Tạ ca, vậy em đi trước."

"Được rồi, trên đường đi chậm thôi, trở về nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm thêm nữa. Anh thấy cánh tay cậu bầm tím hết cả, vừa rồi lúc trồng chuối còn run lên, anh không cho là bởi vì cậu nhảy không đủ tốt mà anh muốn nhắc cậu lúc còn trẻ phải biết chăm sóc cơ thể của mình."

Trần Thước đã chạy ra ngoài một đoạn dài, Tạ ca vẫn còn ở phía sau la to lo lắng, Trần Thước quay người mỉm cười vẫy tay với anh ta, rồi sải bước chạy đi.

Tạ ca nhìn bóng lưng Trần Thước thở dài, "Đứa nhỏ này...Sao cuộc sống lại bất công thế chứ?"

Sau khi lên tàu điện ngầm, Trần Thước phát hiện ra Tạ ca gửi cho cậu thêm 200 tệ, cậu trả lại cho Tạ ca, nghĩ nghĩ, nhưng trước khi cậu nghĩ ra nên nói như thế nào thì Tạ ca đã gửi lại lần nữa, "Đây là anh đánh đòn tâm lý, anh muốn cậu nhớ Tạ ca của cậu tốt như thế nào, cho dù cậu đang ở trong một nhóm nhảy khác - Dấu Chấm Than, hiểu không? Cho nên hãy ngừng nói mấy câu vô nghĩa và nhận tiền đi."

Trần Thước nhìn chiếc hồng bao bị chuyển qua chuyển lại và những lời Tạ ca nói, mím môi, cuối cùng chỉ nói, "Cảm ơn Tạ ca."

Sau đó, Trần Thước tắt màn hình, đặt điện thoại lên đùi, ngước mắt nhìn tay nắm treo phía trên ghế đối diện.

Thực ra, Trần Thước không nhìn tay nắm, cậu không nhìn bất cứ thứ gì cả.

Tay cậu đau, chân cậu đau, cậu mệt mỏi và buồn ngủ.

"Đing" một tiếng, điện thoại rung lên, Trần Thước lật điện thoại lên, trên màn hình khoá có tin nhắn của Thịnh Dương.

Cậu vuốt nhẹ, nhìn vào màn hình và mỉm cười.

"Tiểu Kim Mao của tôi đã chạy đi đâu cùng với hộp cơm trong miệng rồi?"

Trần Thước dùng tay nhẹ nhàng chạm vào dòng tin nhắn, như thể đang vuốt ve má Thịnh Dương, sau đó hít một hơi thật sâu trả lời, "Đang trên đường đi lấy hộp cơm, gâu."

Trên màn hình lập tức đến một tin nhắn thoại, Trần Thước bấm vào, Thịnh Dương cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự phấn khích và hạnh phúc trong giọng nói của anh, "A a a a Tiểu Kim Mao, dễ thương quá, cậu dễ thương như thế là phạm lỗi đấy, nhưng... cậu bán moe thành công rồi, tôi bị bắn trúng rồi."

Trần Thước nghe đi nghe lại mấy lần đoạn tin nhắn thoại, nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, sau đó lại từng chút một rơi xuống.



"Pizza?" Liên tục làm việc 8 tiếng, Nancy cảm thấy nếu còn không được ăn gì thì cô sẽ nổ tung, thực ra cô cũng không hẳn là đói, chỉ muốn tạm thời thoát khỏi công việc bằng việc ăn uống.

Bình thường Thịnh Dương sẽ cãi lộn với cô, nhưng hôm nay thì không cần thiết. Thịnh Dương hất cằm, nháy mắt với Nancy đang hấp hối, "Không, em có một đơn hàng đặc biệt rồi."

"Khốn khiếp! Cậu đúng không phải là người! Không có nhân loại nào không có nhân tính như cậu." Nancy nắm vai Thịnh Dương, lắc mạnh, "Ahhhh, chia tay ngay đi! Tôi không muốn cậu yêu đương nữa! Vừa yêu vào một cái là không còn thuộc về tôi nữa rồi."

"Bah bah bah!" Thịnh Dương nắm lấy cổ tay Nancy, ấn cô xuống ghế, "Em vẫn chưa chính thức hẹn hò, chị đừng có trù ẻo em."

"Còn chưa chính thức hẹn hò?" Nancy không nhịn được nữa, "Thế bây giờ cậu đang làm gì? Luyện tập hẹn hò à?"

"Nói như vậy cũng được, dù sao sau này chị cũng đừng có phô trương như vậy, ở trước mặt Trần Thước đừng có đùa giỡn quá mức, nhất là đừng có chạm vào em - đương nhiên, càng không được chạm vào Trần Thước."

"Tôi đi đây..." Nancy mở miệng, đứng dậy ngay tại chỗ, "Bằng hữu, tạm biệt."

Thịnh Dương hoàn toàn không coi trọng lời tuyên bố của Nancy, anh ngâm nga một bài hát, quay vào máy tính và nhấp chuột.

Nancy bị tê liệt một lúc, rồi bật dậy, "Còn bạn học cũ của cậu, viên cảnh sát đó thì sao? Người trông giống Trần Thước ấy, cậu ta có bạn gái chưa?"

Thịnh Dương nhìn ánh mắt sáng ngời của Nancy, ngay lập tức hiểu cô muốn gì, liền cố ý kéo dài giọng, nói, "Hình như.....chưa."

Nancy búng ngón tay, "Vậy không phải là trùng hợp sao? Hiện tại tôi cũng không có bạn trai, mặc dù bạn học cũ của cậu kém tôi bốn tuổi, làm việc trong hệ thống công quyền, lương cố định, nhưng xét đến ngoại hình của cậu ta, soái, tôi có thể tạm thời từ bỏ nguyên tắc của mình."

Thịnh Dương nhịn, nhưng vẫn không khỏi trợn mắt, "Tỷ tỷ, đừng tự luyến nữa, những cô gái thích cậu ấy có thể xếp hàng từ cổng Bắc đến cổng Nam của trường."

"Cậu cũng nói đó là hồi còn đi học, chỉ cần là nam sinh học giỏi, hoặc đẹp trai, hoặc có thể chơi bóng thì đều có rất nhiều nữ sinh thích. Cậu có nghĩ bây giờ bước ra xã hội rồi cũng vẫn như trước đây không? Mọi người đều thích tìm cái gọi là bát cơm sắt đó? Một người không tham nhũng có thể kiếm được bao nhiêu một tháng? Vẫn còn rất nhiều vũng nước đục trong đó nữa. Nếu chưa nhìn thấy người thật, thì thưa quý anh, tôi sẽ không mù quáng đi hẹn hò với một người liên quan tới hệ thống công quyền như Trần Vũ!"

Thịnh Dương sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới tiêu hoá được những lời Nancy vừa nói.

Hoá ra người cậu cho là toàn năng, Trần Vũ, người cực kỳ nổi tiếng và cool ngầu, lại chỉ là một người bình thường có tí đẹp trai trong mắt người khác.

Làm sao có thể? Đó là Trần Vũ!

Thịnh Dương không phục, thả chuột xuống, xoay ghế về phía Nancy. "Chị căn bản không biết về Trần Vũ! Cậu ấy rất giỏi. Cậu ấy rất thông minh. Khi còn đi học, cậu ấy luôn nằm trong top 10 của lớp. Chơi bóng rổ, bóng đá rất tuyệt. Cậu ấy là một vận động viên chạy maraton hạng A của quốc gia. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy trực tiếp đến làm ở cục cảnh sát hình sự thành phố. Phản ứng của cậu ấy đặc biệt nhanh nhạy. Khả năng hành động của cậu ấy là đỉnh cao! Và cậu ấy đã được khen thưởng ở cấp huyện, cấp thành phố nhiều lần!"

Thịnh Dương nói xong, nhìn chằm chằm Nancy chờ cô không nói nên lời, nhưng Nancy chỉ nhún vai, "Vậy thì sao? Điểm số ở trường tốt, thành tích thể thao tốt, vận động viên quốc gia, những điều này có thể giúp cậu ta được cộng thêm điểm để vào một trường đại học tốt hơn, nhưng không phải cậu ta vẫn chọn làm một cảnh sát sau khi tốt nghiệp đại học sao? Chuyên môn nghiệp vụ tốt, nhiều khen thưởng,có thể tương lai sẽ được thăng chức nhanh hơn một chút, nhưng sau đó thì sao? Cậu ta liệu có tham nhũng không?"

"Đương nhiên không."

"Vậy thì chẳng phải lại quay lại những vấn đề tôi vừa nói, cậu ta thăng tiến nhanh, có địa vị cao và quyền lực lớn hơn, sẽ tốt thôi nếu cậu ta có thể sử dụng những thứ này mang lại lợi ích cho gia đình mình, nếu không, thì với tư cách là đối tượng của cậu ta, cậu có thể nhận được gì? Cảm giác vinh dự? Và cậu ta thăng tiến sẽ càng bận rộn. Chúng ta tăng ca là vì phần dự án của riêng mình, làm việc cho chính mình, trong khi họ tăng ca là vì làm việc cho đất nước, và thậm chí còn làm free."

Nancy vỗ vai Thịnh Dương, chân thành nói, "Cậu có một bộ lọc quá dày với bạn học cũ, tôi dám nói rằng cậu ta không kiếm nhiều tiền bằng tôi."

Thịnh Dương nghẹn họng, không thể nuốt được không khí xuống phổi, "Nhưng...Trần Vũ, cậu ấy thật sự rất xuất sắc."

"Tôi không nói cậu ta không giỏi." Nancy nhún vai, "Cậu ta rất tốt, tôi cũng không tệ. Tại sao tôi tới tìm cậu ta, cậu lại cho rằng không có ai xứng đáng với cậu ta? Tôi muốn làm quen với cậu ta cậu còn cho rằng giống như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?"

Khí thế của Thịnh Dương đột nhiên biến mất, "Em không có ý đó..."

"Ý cậu có phải vậy không cũng không quan trọng," Nancy đẩy ghế đến bên cạnh Thịnh Dương, vòng tay qua vai anh, "Dù sao, bạn học cảnh sát của cậu dạo này thường xuyên ra vào tòa nhà văn phòng của chúng ta, và cậu cũng có liên quan tới vụ án này, nếu cậu không có việc gì thì gọi cậu ấy tới nói chuyện nhiều hơn chút, để tôi soát độ tồn tại của mình, chuyện này có khó không?"

Chuyện này không khó, nhưng Thịnh Dương luôn cảm thấy có gì đó không tốt lắm, "Ờ..."

Nancy nhìn thấy sự do dự của Thịnh Dương, lập tức lên giọng để giành thế thượng phong: "Cậu với tôi không phải là anh em sống chết có nhau sao? Chút ân tình nhỏ xíu này cũng không chịu giúp tôi? Hay là trong lòng cậu cho rằng tôi không xứng với cậu ta?"

"Không phải..." Thịnh Dương thật muốn đập chết ý nghĩ của Nancy, nhưng trong tình huống này anh chỉ có thể đồng ý, "Được rồi, nhưng em phải nói trước, tính tình Trần Vũ rất lạnh lùng, lúc đó đừng có kêu buồn chán..."

"Buồn chán cũng không cần cậu lo lắng." Nancy ôm cánh tay Thịnh Dương, nháy mắt với anh, "Cậu không hiểu được niềm vui khi chinh phục được một tảng băng trôi đâu."

"Vậy sau khi chinh phục được rồi thì sao?" Hiển nhiên là vừa rồi Thịnh Dương cảm thấy Nancy hẳn sẽ không theo đuổi được Trần Vũ, nhưng lúc này anh lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Trần Vũ, "Chán rồi? Đá đi?"

"Oa, sao cậu nói gay gắt thế? Người lớn yêu đương hợp tan không phải là chuyện bình thường sao? Tôi là con gái tôi còn không cảm thấy mình thiệt thòi, tử vi của tôi cũng không có chữ độc thân, cậu lo lắng nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, nếu hai chúng tôi thật sự thành một đôi, chẳng phải sau này chúng ta thành chị em dâu sao? Nghĩ đến thôi tôi cũng thấy vui rồi."

Nghĩ tới viễn cảnh đó... thật sự.. Thịnh Dương không thể nào tưởng tượng ra được.

Nhưng vì đã đồng ý với Nancy, nên anh phải giữ lời, gọi điện cho Trần Vũ, dù sao thì cũng chính là Trần Vũ yêu cầu anh gọi điện cho cậu ấy trước khi tan làm.

Về phần Trần Vũ liệu có nhìn ra đây là trò blind date, và nhận ra chút thủ đoạn của Nancy hay không, thì đó không phải là điều Thịnh Dương nên lo lắng hay quan tâm...đúng không?


. TBC

Khi tôi viết về Trần Thước, trái tim tôi căng thẳng và đau đớn, cậu ấy thực sự luôn không ngừng nỗ lực. Dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng không bao giờ ngừng làm việc chăm chỉ.

Thì ra trong lòng Dương Dương, Vũ Tử thực sự khác biệt với người khác, mặc dù không quan hệ nhưng... bạn tự mình trải nghiệm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro