Chương 18 - Tam giác bất ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


< Nếu cậu hy vọng tôi tiễn cả đồng nghiệp của cậu, thì bây giờ cậu có thể nói thẳng.>


"Hoả Lạc!" Thịnh Dương vẫy tay với Trần Thước đang đứng bên ngoài hệ thống an ninh ra vào, chạy tới quẹt thẻ kéo cậu vào trong, "Hôm nay có mệt không?"

Trần Thước cười lắc đầu, "Vẫn ổn."

"Sao không mệt được, tôi đã thấy cậu tập ngày hôm qua rồi, headspin và elbow airflare khó thật sự, cậu đã ngã liên tục..." Nghĩ tới là Thịnh Dương liền đau lòng, nhưng biết Trần Thước thích nên không nói nữa, "Đi thôi, chúng ta lên trên đi."

"Hả?" Trần Thước sửng sốt, nhìn túi giữ nhiệt trong tay, "Chúng ta không cùng ăn bánh bao sao?"

"Bánh bao là tôi muốn ăn," Thịnh Dương cầm túi từ tay Trần Thước, ôm vào lòng, "Trưa nay cậu đã ăn bánh bao rồi, buổi tối lại ăn nữa không chán sao?"

Cậu có cảm thấy chán khi ăn cùng một món trong hai bữa liên tiếp? Trần Thước căn bản chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì ăn uống với cậu vốn dĩ chỉ là để duy trì các chức năng trong cơ thể, rất nhiều lần nếu không hỏi tới cậu cũng không nhớ được là mình đã ăn gì.

Trần Thước làm bánh bao cho hai người, Thịnh Dương lại chuẩn bị món khác mà không nói trước cho Trần Thước biết, bọn họ nhất định sẽ không ăn hết được. Trần Thước nhìn Thịnh Dương, anh đang cười, giống y như một chú mèo con ngoan ngoãn, nên Trần Thước cũng cười, "Không sao cả, tôi quen rồi."

"Vậy cậu không được ăn bánh bao hai bữa liên tiếp nữa!" Thang máy vừa mở ra, Thịnh Dương kéo Trần Thước vào trong, "Đi thôi. Lát nữa gặp đồng nghiệp của tôi không cần chào hỏi, bởi vì bọn họ đều đang đắm chìm trong việc động não, chỉ có cơ thể là chào đón cậu."

Lời nói của Thịnh Dương luôn rất thú vị, lần này Trần Thước thực sự cười lớn, "Được, tôi hiểu rồi."

"Chỗ này, cậu ngồi đi." Thịnh Dương đưa Trần Thước đến khu vực cầu thang vắng vẻ, lấy sushi và trà sữa đã chuẩn bị ra, "Sushi này mỗi ngày chỉ bán ra một ít, đồ ăn mang đi cũng không nằm trong phạm vi giao hàng, tôi phải đặc biệt tìm một người chạy vặt tới mua hộ, may mắn là tôi đã gọi điện đặt trước, nếu không nhất định sẽ không mua được."

Thịnh Dương lấy sushi ra đặt trước mặt Trần Thước như đặt báu vật, "Tang tang tang! Cậu nếm thử miếng sushi lươn này đi, chấm với nước tương sashimi hoặc nước sốt luôn này."

Chiếc hộp rất tinh tế, với ba hàng sushi bên trong, bên cạnh có một hộp riêng đựng đồ tráng miệng, thậm chí còn có hơn chục loại nước chấm, trên nắp mỗi loại đều có ghi tên. Trần Thước không biết một hộp sushi như thế này có giá bao nhiêu, nhưng dù thế nào đi nữa, nó chắc chắn sẽ không thấp hơn số tiền cậu được trả sau một buổi biểu diễn thương mại.

Trần Thước nhìn hộp sushi tinh xảo này, không thể đặt tay xuống, cũng không muốn đặt tay xuống, Thịnh Dương gắp một miếng, chấm nước chấm rồi đưa lên miệng Trần Thước, "Mau, ăn một miếng, thoả mãn vô hạn."

Trần Thước chỉ có thể há miệng nhận miếng sushi Thịnh Dương gắp cho cậu.

"Ngon không?" Thịnh Dương nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Thước.

Trần Thước kỳ thực không quen ăn những món kiểu Nhật tươi sống này, nhưng Thịnh Dương nhìn cậu tha thiết như vậy, cậu chỉ có thể gật đầu: "Ngon lắm."

"Thật không? Món này siêu ngon." Trần Thước thích nên Thịnh Dương thấy vui vẻ, anh gắp thêm một miếng tôm đỏ đưa đến bên miệng Trần Thước, "Cậu thử thêm loại này đi."

Trần Thước dùng hết sức nuốt miếng sushi trong miệng, "Dương Dương, anh cũng ăn đi, tôi tự ăn được rồi."

"Sao thế? Cậu ngượng à?" Thịnh Dương cười tủm tỉm tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt Trần Thước, "Đừng lo, mọi người đều đang làm thêm giờ ở phòng làm việc hoặc khu văn phòng di động, sẽ không có ai qua đây cả."

Thịnh Dương lại nghiêng người về phía trước, miếng sushi chọc vào môi Trần Thước, Trần Thước chỉ có thể há miệng, nhai, nuốt, ánh mắt rơi trên túi giữ nhiệt bên cạnh Thịnh Dương.

Chỉ là thoáng qua, nhưng Thịnh Dương liền chú ý, anh đẩy hộp sushi cho Trần Thước, lấy hộp ra khỏi túi giữ nhiệt, mở ra, "Thơm quá, là nhân gì vậy?"

"Thịt lợn và ngô." Trần Thước nhìn hộp sushi lớn trên đùi mình, lại nhìn hộp bánh bao trên đùi Thịnh Dương, "Dương Dương, anh ăn thử một cái bánh bao thôi, ăn sushi trước đã, cái này không thể để lại được."

Có hơn hai mươi miếng sushi, hầu hết trong đó là hải sản, và không thể để lại qua đêm, còn bánh bao, nếu không ăn hết có thể bỏ chúng vào tủ lạnh và chiên lại vào ngày mai.

"Cậu cũng ăn đi!" Thịnh Dương dùng tay nhéo một miếng bánh bao đưa vào miệng, "Ồ, ngon quá! Bánh bao của tôi ngon hơn sushi của cậu. Chúng ta mỗi người ăn phần ăn của mình nhé, đừng có ai ăn tranh của ai nha!"

Trái tim như thể một quả bóng bơm đầy hơi, và không thể diễn tả được sự trống rỗng lúc này, Trần Thước cúi đầu, nhìn hộp sushi trên đùi, và chiếc vòng bên cổ tay trái, cậu biết mình nên đồng ý với Thịnh Dương nhưng miệng lại không thể thốt ra được một lời nào.

Đúng lúc này điện thoại của Thịnh Dương vang lên, "Anh đang ở dưới lầu à? Chờ một chút, tôi xuống ngay đây."

Thịnh Dương đặt hộp cơm sang một bên rồi đứng dậy, "Trà sữa tới rồi, tôi xuống lấy, ăn như thế này khát nước quá."

Trần Thước mở miệng, còn chưa kịp nói tiếng nào, Thịnh Dương đã ra ngoài, "Ngoan ngoãn chờ tôi ở đây nhé!"

Bữa tối kết thúc, sushi chưa ăn hết, bánh bao cũng không ít đi mấy cái, Trần Thước cố gắng uống hết trà sữa, Thịnh Dương lắc lắc cốc trong tay mình, vẫn còn hơn nửa cốc, "Lát nữa tôi sẽ uống từ từ, hộp cơm... ngày mai đợi tôi rửa sạch rồi trả lại cho cậu a."

Đã hơn chín giờ, Thịnh Dương vẫn phải tăng ca, không biết đến mấy giờ, ngày mai nhất định sẽ không ăn sáng, bữa trưa có lẽ cũng sẽ không hâm nóng lại bánh bao, hộp bánh bao này để lại đây căn bản định sẵn số phận là bị vứt bỏ.

Trần Thước suy nghĩ một chút, duỗi tay ra với Thịnh Dương, "Đưa tôi đi, anh vẫn phải tăng ca, mang theo thì phiền phức lắm."

Thịnh Dương cũng cảm thấy có chút áy náy vì còn thừa nhiều quá, anh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Thước, cậu không vui nhưng cũng không phải không vui, nhìn chung vẫn là hiền lành ôn nhu.

Thịnh Dương nhìn xung quanh, không thấy có ai, liền bước đến ôm cánh tay Trần Thước lắc lắc, "Thật xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy hai ngày vừa rồi cậu vừa phải tập luyện vừa phải biểu diễn thương mại, quá vất vả, và đây là lần đầu tiên cậu đến công ty ăn cơm cùng tôi, nên tôi gọi thêm đồ ăn.'

Trả tiền, bỏ công sức, bận rộn lên lên xuống xuống, luôn chăm chú nhìn cậu, chỉ để cậu thấy vui vẻ, để cậu thấy hạnh phúc, bây giờ lại đang phải mở to đôi mắt nhìn cậu một cách cẩn thận, chỉ để xem sự biến đổi biểu cảm của cậu, xin lỗi cậu, cục bông trong trái tim Trần Thước dường như bị thấm nước nên trở nên nặng nề, ướt sũng, khiến cậu cảm thấy hơi khó thở, thậm chí có chút hụt hơi.

"Dương Dương, anh không cần xin lỗi tôi. Trần Thước cúi đầu muốn nắm lấy tay Thịnh Dương, nhưng cuối cùng lại chỉ vỗ nhẹ lên tay anh, "Tôi không khó chịu gì cả, và tôi cũng không muốn anh vất vả vì tôi."

"Không vất vả một chút nào hết." Thịnh Dương hai tay nắm lấy tay Trần Thước, nghiêng người đến trước mặt cậu, "Tôi cảm thấy cho Tiểu Kim Mao ăn chính là trách nhiệm của mình."

Biểu cảm, giọng nói và động tác của Thịnh Dương quá dễ thương, Trần Thước trong một khoảnh khắc đó nhìn anh và nhẹ nhàng mỉm cười. Trần Thước cười, ngay lập tức mắt Thịnh Dương cũng cong lên thành một vầng trăng nhỏ, anh duỗi một ngón tay, chọc chọc vào má Trần Thước, "Đúng vậy, đây là Tiểu Kim Mao dễ thương nhất trong vũ trụ của tôi."



"Lão Thịnh, cậu quá xa xỉ rồi đấy." Bởi vì đã được cảnh báo trước "không được làm bóng đèn", Nancy đợi Trần Thước rời đi mới xuất hiện, nhìn hộp sushi còn phân nửa than thở. "Hộp này giá 500 tệ đúng không? Lãng phí quá."

"Mua cho Trần Thước ăn làm sao có thể coi là lãng phí được?"

Thịnh Dương và Nancy cũng không coi là quá câu nệ, sushi dù sao cũng chia thành từng miếng, cũng không tính là đồ ăn thừa, Thịnh Dương đẩy hộp sushi qua, "Chị muốn ăn không?"

"Tại sao không ăn? Ai không ăn mới là đồ ngốc." Nancy nhón tay lấy một miếng sushi, "Tôi cho cậu một lời khuyên, tiêu tiền cho một người đàn ông sẽ khiến cậu trở nên bất hạnh, hoặc là cậu sẽ nuôi anh ta thành một tên phế vật hoặc là sẽ doạ anh ta bỏ chạy."

Thịnh Dương hút một ngụm trà sữa, không để ý, "Quan điểm vớ vẩn gì thế? Vậy sao lúc yêu đương, bạn trai chị tiêu tiền cho chị mà chị không thành phế vật cũng không sợ chạy mất?"

"Chuyện đó thì khác, mặc dù bây giờ lý trí của phụ nữ đã thức tỉnh, nam nữ bình đẳng, nhưng trong truyền thống hàng ngàn năm của chúng ta sự kết hợp giữa nam cao và nữ thấp vẫn ổn định hơn so với sự kết hợp giữa nam thấp và nữ cao, nếu không đàn ông dễ bị mất cân bằng tâm lý, trong trường hợp nặng hơn có thể sẽ mắc bệnh thần kinh."

Thịnh Dương, có lẽ có một chút quá tự tin, nhìn Nancy nói, "Sao có thể lý luận sai lệch như vậy? Hơn nữa, những lý luận này của chị chỉ áp dụng cho các cặp đôi nam nữ, còn em và Trần Thước đều là nam, nên sẽ không xảy ra vấn đề đó."

"Vậy tôi hỏi cậu, trong các cuộc hẹn, ai là người trả tiền? Cậu là người trả, phải không?"

"Em thường đến gặp cậu ấy, đề nghị đi ăn tối, hoặc để cậu ấy tới chỗ em, thì việc em trả tiền chẳng có gì là lạ. Trần Thước vừa mới tham gia vào một câu lạc bộ breakdance, tiền lương của cậu ấy còn chưa thể nhận được ngay, hơn nữa, em lớn hơn cậu ấy ba bốn tuổi, việc chăm sóc em trai thì có gì không đúng chứ."

Thịnh Dương nói một hơi, thấy Thịnh Dương có vẻ như vẫn chưa hiểu vấn đề, Nancy vỗ mạnh một cái vào đầu anh, "Trời ạ, sao tôi lại không nhận ra một đứa trẻ thông minh như cậu lại bị não yêu đương chi phối chứ."

"Não yêu đương thì làm sao?" Thịnh Dương lắc đầu đầy kiêu ngạo, không những không thấy ngại mà còn hãnh diện "Chị không hiểu được sự suy giảm nhanh chóng của não yêu đương."

"Tôi thật là..." Nancy không nói nên lời, "Dù sao thì cũng hãy nhớ đừng có chi tiêu mạnh tay quá, điều đó không tốt cho cả cậu lẫn Trần Thước."

Thịnh Dương gật đầu, không những không được chi mạnh tay mà còn phải tiết kiệm để nuôi gia đình ba người bọn họ trước khi Trần Thước trả hết nợ.

Hôm nay đã tiêu thêm năm trăm bốn mươi tệ, bắt đầu từ ngày mai, dừng ăn ngon, không ăn bữa xế, không uống cafe, oh - thứ này là dùng để cứu mạng Thịnh Dương không thể ngừng, thế thì hãy tự pha cafe đi. Dù sao, công ty cũng có máy pha cafe và có sẵn cafe hoà tan, không cần mua. Vấn đề này đã được giải quyết gọn lẹ.

Thật là một quyết định hạnh phúc!



Nancy và Thịnh Dương làm thêm đến hơn mười giờ đêm, kế hoạch về cơ bản đã được lên đầy đủ, phần chi tiết có thể thêm vào sau. Nancy vươn vai, và ngay lúc tinh thần được thả lỏng, cô bắt đầu nghĩ đến một việc khác. Nancy đá vào chân ghế Thịnh Dương, "Này, kế hoạch hành động tiếp theo."

"Kế hoạch gì?" Thịnh Dương mờ mịt. Nancy chớp mắt nhìn anh nửa phút Thịnh Dương mới hiểu, "Không phải chứ đại tỷ, nửa đêm rồi... Đêm khuya rồi chị còn có tâm trạng?"

"Đêm khuya mới thú vị, cậu biết chứ? Đêm càng khuya mọi thứ mới càng huyền diệu, cậu nghe nói bao giờ chưa? Đừng nói nhiều nữa, mau gọi anh ta đến đi."

Mặc dù cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng Thịnh Dương vẫn không thể không cầm điện thoại gửi wechat cho Trần Vũ, "Tôi sắp xong việc rồi, lát nữa tôi sẽ xuống dưới lầu chờ cậu nhé!"

Trần Vũ trả lời rất nhanh, "Cậu đợi ở trên công ty đi, tôi sẽ lên đó."

Mặc dù đã đạt được mục đích, nhưng trong lòng Thịnh Dương cảm thấy rất khó chịu, luôn cảm thấy rằng mình làm như thế này có chút không phải với Trần Vũ. Dù rằng nếu xem xét kỹ, có vẻ như cũng không có gì đáng trách cả - thậm chí khi giới thiệu một cô gái không quen biết cho Trần Vũ mà không báo trước thì quyền lựa chọn vẫn ở trong tay Trần Vũ, không có sự hiểu lầm cũng không có hành vi không đúng đắn nào cả. Hơn nữa, chuyện bạn bè giới thiệu cho nhau là bình thường mà... đúng không?

"Anh ta nói thế nào? Có đến không?" Nancy vẫn luôn để ý.

Thịnh Dương gật đầu, chưa nói thêm gì thì Nancy đã nhảy dựng lên, "Tôi sẽ đi dặm lại lớp make up ngay bây giờ."

Mười phút sau, Nancy tao nhã ngồi xuống cạnh Thịnh Dương, trang điểm tinh tế, không nhìn ra một chút quầng thâm hay vết mụn nào, "Chờ cảnh sát Trần đến, chúng ta sẽ tiếp tục nói về kế hoạch này, hãy để anh ta đợi một lúc, phụ nữ lúc nghiêm túc làm việc là lúc đẹp nhất, điểm mở màn lần trước của tôi quá thấp, lần này tôi phải kéo lên bằng bất cứ giá nào."

Thịnh Dương có chút cạn lời, "Tỷ, chị còn xịt nước hoa nữa?"

"Thơm không?" Nancy nghiêng cổ về phía Thịnh Dương, "Tôi đặc biệt xịt một ít nước hoa thơm nhẹ, tôi nghĩ là cảnh sát Trần thích mùi này, cậu nghĩ sao?"

"Em nghĩ... em nghĩ... mà đây có phải là điều em cần nghĩ không?" Thịnh Dương đẩy Nancy ra, "Chị có thể như bình thường không? Em không thể diễn kịch trong một khoảng thời gian nếu mọi thứ không bình thường được."

Nancy mới không sợ Thịnh Dương, "Nếu cậu dám bỏ rơi tôi, lần sau Trần Thước tới, tôi nhất định sẽ dán lên lưng cậu không thể tách rời."

"..." Đây chính là điều mà người ta vẫn nói: "Phụ nữ là nhân vật phản diện khó lường", Thịnh Dương hôm nay mới hoàn toàn được lĩnh ngộ.



Vì vậy, khi Trần Vũ đến công ty Thịnh Dương, những gì hắn nhìn thấy chính là cảnh Thịnh Dương và các đồng nghiệp đang nghiêm túc thảo luận về kế hoạch quảng cáo mới. Trần Vũ không phát ra tiếng động, nhưng Thịnh Dương nhìn sang gật đầu với hắn rồi ngồi vào bàn làm việc đối diện.

Bàn làm việc của nhà thiết kế khá lớn, từ góc độ mà cảnh sát mục tiêu Trần đang ngồi, Trần Vũ có thể nhìn thấy Thịnh Dương nhưng không thể nhìn rõ Nancy, và nếu Trần Vũ không đặc biệt chú ý lắng nghe sẽ không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ.

Sự quyến rũ toát ra đặc biệt có lẽ không thu hút được Trần Vũ, nên nói xong đoạn này, Nancy đá chân Thịnh Dương, như thể vừa mới phát hiện ra Trần Vũ, vừa cười vừa vẫy. tay, "Xin lỗi Trần Sir, tôi không thấy anh đến, nên bắt anh đợi lâu."

Trần Vũ gật đầu với Nancy, "Không lâu."

Đó là một từ còn thờ ơ hơn cả câu "Tôi vừa mới đến.", Nancy có linh cảm lần này sẽ khó khăn như thế nào, nhưng việc gặp thử thách lại càng khiến cô thêm khao khát chinh phục. Nancy cười đẩy Thịnh Dương, "Cậu thu dọn đồ đạc đi, đừng để Trần sir đợi lâu."

Nhiều năm làm việc cùng nhau như vậy, Thịnh Dương ngầm hiểu được ngay ánh mắt, "cùng tôi diễn kịch", anh thản nhiên hỏi trong khi thu dọn đồ, "Chị về chưa? Chúng ta cùng xuống nhé!"

Nancy nghiêng đầu thản nhiên, "Về thôi, dù sao thì cây bút ma thuật là cậu cũng sắp biến mất, tôi ngồi đây nhìn mấy bức tường trắng chờ đến bình minh cũng vô dụng. Đợi tôi, tôi xong ngay đây."

Nancy mỉm cười với Trần Vũ, cầm sổ ghi chép quay trở lại bàn làm việc lấy túi xách.

"Đi thôi." Thịnh Dương đeo balo lên, đi đến trước mặt Trần Vũ, cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn hắn, "Thật xin lỗi, muộn như vậy còn để cậu phải chạy qua đây."

Trần Vũ dường như cười khúc khích, "Không vấn đề gì, cậu có thể nhớ gọi tôi cũng đáng khen lắm."

Thịnh Dương bị những lời này châm chọc, cảm giác tội lỗi trong lòng không thể giải thích được dường như càng dâng lên nhiều hơn.

"Đi nào, tôi xong rồi, các đồng chí." Nncy đeo túi lên vẫy tay gọi Thịnh Dương và Trần Vũ.

Ba người cùng nhau bước vào thang máy, Nancy lấy điện thoại ra, "Trần sir lái xe đến đây à? Nếu không thì để tôi gọi xe, tôi sẽ đi vòng thêm một đoạn đưa hai người về."

Tỷ tỷ chị thêm cảnh này vào làm gì??? Thịnh Dương điên cuồng kêu gào trong lòng, nhưng cũng phải hùa theo, "Hôm nay chị không đi xe sao?"

"Xe tôi đang gửi đi bảo dưỡng, thật bất cẩn quá, đáng lẽ tôi nên gọi xe trước, bây giờ lại phải đợi lâu rồi..."

Trong tình huống này, bất cứ người đàn ông nào tinh tế và lịch sự, cho dù chỉ là lịch sự, cũng sẽ chủ động nói, "Để tôi tiễn cô...'

Thịnh Dương liếc nhìn Trần Vũ, phát hiện rằng Trần Vũ đang nhìn vào điện thoại, dường như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và Nancy.

Như này... Làm thế nào để Trần Vũ tham gia vào vở kịch này?

"Đinh" cửa thang máy mở ra, Trần Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chủ động lên tiếng nói với Nancy, "Đã tới tầng một."

"...Hả?" Nancy chớp chơp mắt, mất nửa ngày mới phản ứng lại, là Trần Vũ đang nhắc cô đã đến tầng một, thay vì đi cùng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.

"Oh.." Nancy nhìn Thịnh Dương, sau đó nhìn Trần Vũ, cuối cùng chỉ có thể nuốt cục nghẹn này xuống rồi ra khỏi thang máy, "Vậy thì... tạm biệt."

"Tạm biệt..." Trần Vũ nói xong hai chữ này, trực tiếp nhấn nút đóng cửa.



Thang máy khởi động lại, Thịnh Dương xấu hổ muốn chết, không biết Trần Vũ có phát hiện ra không, nếu không thì hắn có phải có chút lạnh lùng, nhưng nếu hắn phát hiện...

Thịnh Dương lén lút nhìn Trần Vũ, "Cái đó... đã quá muộn rồi, Nancy đợi một mình bên ngoài như vậy..."

"Thịnh Dương," Trần Vũ ngắt lời, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Nếu cậu hy vọng tôi tiễn cả đồng nghiệp của cậu, thì bây giờ cậu có thể nói thẳng, chúng ta quay lại đón cô ấy."

Trần Vũ phát hiện rồi.

Thịnh Dương lập tức đưa ra phán đoán.

Mặc dù giọng điệu và biểu cảm của Trần Vũ vẫn bình tĩnh, nhưng Thịnh Dương có thể cảm nhận được Trần Vũ đang tức giận, nếu không, Trần Vũ sẽ không làm Nancy xấu hổ như vậy, cũng sẽ không nói chuyện gay gắt với anh như vậy.

Cũng sẽ không nói chuyện thẳng thừng với anh như vậy.

"Trần Vũ, tôi..." Thịnh Dương muốn giải thích, nhưng không biết phải giải thích gì.

Cửa thang máy lại mở ra.

"Đi thôi." Trần Vũ hạ mắt xuống, lại nhìn lên, sải bước ra khỏi thang máy.

Trần Vũ không đợi Thịnh Dương, lần đầu tiên, Trần Vũ bỏ lại Thịnh Dương.


. TBC

Trần sir thực sự không phải là người âm thầm chịu đựng và kiềm chế mọi thứ, cũng không phải là người hiền lành và dễ tính. Về tình cảm của riêng mình, là vấn đề của hắn, hắn sẽ tự mình giải quyết mà không ảnh hưởng đến ai, nhưng người khác cũng đừng tạo thêm việc cho hắn, hắn thực sự sẽ không thể kiềm chế nếu người khác làm như vậy.

Thực tế, Dương Dương là một người bạn trai tốt, sẵn sàng hy sinh và không quan tâm đến chuyện được mất, tuy nhiên, những thứ như quan niệm về tiêu dùng thực sự rất khó thay đổi (bản thân Thịnh Dương không phải là một người thái quá hoặc xa xỉ). Việc Thịnh Dương buộc bản thân mình phải kiềm chế đôi khi cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Cho dù là Vũ Tử hay Thước bảo, bất kỳ ai ở bên Dương Dương đều sẽ được anh chiều chuộng, nhưng cách yêu thương và điểm giới hạn sẽ khác nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro