Chương 19 - Thỏa thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


< Mặc dù...cậu hiện tại chưa đủ tốt, và còn lâu mới đủ tốt.

Nhưng... cậu có thể mà, phải không? Có thể...!>


Trên đường trở về, Trần Vũ không nói một lời, Thịnh Dương lén nhìn hắn, mấy lần muốn nói chuyện lại không biết nên nói gì.

Điện thoại không ngừng có chuông báo tin nhắn đến, không cần nhìn cũng biết là Nancy gửi đến, phàn nàn về Trần Vũ. Thịnh Dương tạm thời mở màn hình wechat của Nancy để tránh bị làm phiền, vừa mở ra liền nhìn thấy hơn mười tin văn bản và tin nhắn thoại.

Thịnh Dương không dám nhìn thêm một chút chứ đừng nói đến việc nghe. Anh khóa màn hình điện thoại, để điện thoại lên đùi, tiếp tục nhìn lén Trần Vũ.

Lén lút nhìn người ta về đến tận cửa nhà, Trần Vũ buông một câu "Chúc ngủ ngon" cho Thịnh Dương, lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, Thịnh Dương cuối cùng cũng lấy hết can đảm chặn cửa, "Cái đó... Tôi thừa nhận, hôm nay là tôi và Nancy đã trao đổi trước việc gọi cậu đến và giới thiệu hai người với nhau..."

Trần Vũ không lên tiếng, nhìn Thịnh Dương, chờ anh nói tiếp.

Lúc bắt đầu thật khó khăn, nhưng một khi cái ban đầu này được mở ra thì những cái sau sẽ dễ dàng hơn, Thịnh Dương hít một hơi mới nói tiếp, "Lần trước cậu đến công ty tìm tôi không phải đã gặp Nancy sao? Chị ấy có ấn tượng khá tốt về cậu... sau đó biết cậu là người phụ trách vụ án nhảy lầu và biết tôi có liên quan đến vụ án này, sau đó lại biết chúng ta là bạn học cũ, vì vậy... vì vậy chị ấy muốn tôi gọi cậu đến, và làm quen với cậu bằng cách này..."

Đúng như Thịnh Dương nghĩ, Trần Vũ gật đầu, biểu thị đã hiểu, "Ừ."

Thịnh Dương chỉ có thể tiếp tục giải thích, "Nhưng muốn đi cùng nhau, muốn cậu đưa cô ấy về đều là do Nancy đạo diễn kiêm diễn viên, chúng tôi thật sự chưa từng bàn qua về chuyện này, thật đấy."

Thịnh Dương nhìn chằm chằm vào mặt Trần Vũ, sau khi giải thích xong, sắc mặt Trần Vũ cuối cùng cũng dịu đi một chút, sẵn sàng nói thêm với anh mấy câu, "Cậu rất hứng thú diễn kịch?"

Giọng điệu này giống hệt mẹ Thịnh Dương nói với anh khi anh thi trượt môn vật lý, "Rất tốt."

Thịnh Dương là người có khả năng quan sát qua ánh mắt và lời nói của người khác, và cũng là người giỏi nhất trong việc tự cứu mạng mình, đối với mẹ, anh sẽ trực tiếp ôm bà xin tha mạng, nhưng với Trần Vũ thì anh không dám ôm, chỉ có thể chắp tay ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm của mình, "Tôi sai rồi, tôi không nên giấu cậu, cậu có muốn chấp nhận hay không tôi cũng nên nói trước với cậu, hỏi ý kiến cậu..."

Thịnh Dương cúi đầu, nhưng mắt lại ngước lên, hai con ngươi đảo qua đảo lại không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt Trần Vũ, khi nhìn thấy khóe miệng và quai hàm vốn đang căng chặt của hắn hơi thả lỏng, Thịnh Dương lập tức nắm lấy thời cơ này, "Tôi thực sự sai rồi, Trần Vũ! Chuyện này thực sự không phải chủ ý của tôi! Chính là tỷ tỷ đã lấy tình bạn mấy năm qua đe dọa tôi, bắt ép tôi phải làm theo. Tôi hứa tôi sẽ không làm như vậy nữa! Tôi hoàn toàn là bị bắp ép, hoàn toàn là bị động. Hãy tha thứ cho tôi đi mà, Trần Vũ! Tôi hứa sẽ không có lần sau. Tôi đảm bảo trong bất kỳ chuyện gì sau này, tôi sẽ luôn đứng về phía cậu, không bao giờ đứng ở phía đối lập."

Tôi tin những lời nói dối và miệng lưỡi trơn tru của cậu, Thịnh Dương.

Không khí đặc quánh trong lồng ngực không thể nhổ ra không thể nuốt xuống của Trần Vũ cuối cùng cũng dịu lại, hắn nhếch khoé miệng, nở nụ cười nửa miệng, "Nếu nghi phạm nào cũng tự giác như cậu thì nhàn biết mấy."

Tuy những lời này có chút âm dương quái khí nhưng ý tứ này hiển nhiên là sự tình đã được cải thiện. Cuộc đời đã được cứu vớt, con thuyền tình bạn cũng được cứu vớt! Thịnh Dương bước ra khỏi cửa, làm một tư thế cung kính mời, "Tôi không phải là thẳng thắn thú nhận để được khoan hồng sao? Trần Vũ cậu ăn cơm chưa? Có muốn tôi làm một hộp cơm tự sôi cho cậu không?"

Trần Vũ tra chìa khoá vào ổ, xoay người mở cửa, "Tôi ăn rồi."

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi. Trần Vũ, tôi về đây, chúc cậu ngủ ngon." Thịnh Dương lùi lại vài bước, nhập mật khẩu, đẩy cửa nhà mình ra.

Hai người đứng ở hai cánh cửa nhà nhìn nhau, Thịnh Dương làm tư thế quỳ gối với Trần Vũ, Trần Vũ bị anh trêu chọc, khoé miệng nhếch lên, hai người cùng đồng thời bước vào nhà, đóng cánh cửa lại.



Thịnh Dương dựa vào cửa nhà hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, anh thế mà lại dám dùng chiêu làm nũng với mẹ đó với Trần Vũ, và khó tin hơn là nó thế mà lại thực sự hiệu quả.

Thực sự là, không thể tìm ra một cái lỗ nứt nào mà chui xuống cả.

Lúc còn đi học, điều Thịnh Dương sợ nhất chính là làm phiền hoặc chọc giận Trần Vũ, cho nên mỗi ngày đều cẩn thận, không dám lãng phí thời gian của Trần Vũ nhiều hơn một phút nào, càng cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào trong giờ học.

Trần Vũ chưa bao giờ tức giận với Thịnh Dương, cũng chưa từng tỏ ra thiếu kiên nhẫn với anh.

Không ngờ, tốt nghiệp nhiều năm rồi gặp lại, Thịnh Dương thế mà khiến Trần Vũ tức giận.

Trần Vũ thực sự tức giận và còn thể hiện ra một chút âm dương quái khí. Thịnh Dương cũng không lập tức sợ hãi, thậm chí còn sử dụng chút thủ đoạn làm nũng như cún con này, thật sự là ... xuất sắc!

Thịnh Dương trong lòng tự khen ngợi mình 180 lượt, ném balo và ngã lên giường, sau đó mới mở wechat của Nancy và đọc nhanh qua một số tin.

"Cái này là tình huống quái quỷ gì vậy? Bạn học cũ của cậu có phải là đàn ông không? Anh ta bỏ lại một mỹ nhân như tôi bên đường bắt taxi à?"

"Chỉ cần nhấn ga cho đi nhờ khó đến vậy sao?"

"Không được, càng nghĩ càng tức! Nói thế nào tôi cũng không nuốt trôi."

"Waterloo! Đây là trận Waterloo trong lịch sử hẹn hò của tôi!"

"Bây giờ tôi thực sự nghi ngờ xu hướng tính dục của bạn cậu, anh ta có phải trai thẳng hay không?"

Thịnh Dương kéo tin của Nancy xuống cuối, bấm vào tin nhắn thoại cuối cùng, "Tôi nói cho cậu biết, lần này tiểu cảnh sát phản loạn thật sự khơi dậy hứng thú chinh phục của tôi, tôi nhất định phải chinh phục được anh ta."

Thịnh Dương lắc đầu, nhấn nút ghi âm, trả lời, "Tỷ, tạm dừng một chút, đồng đội thân thiện của chị đã đào tẩu rồi, lời tỏ tình của chị đã được ghi âm."

Tục ngữ nói, anh em là chim liền cành, tai hoạ này ập đến, chúng ta hãy mỗi người bay một đường riêng đi.

Thịnh Dương buông điện thoại, đúng ba giây sau, anh nhận được một hàng meme ngón giữa chỉ lên.

Chậc chậc, con thuyền tình bạn hữu nghị này có vẻ như đã bị lật úp trong vòng hai tiếng đồng hồ.



Tuần tiếp theo, Thịnh Dương bận rộn muốn chết, con thuyền hữu nghị với Nancy không những vẫn vẹn nguyên mà còn trở nên vững chắc hơn nhờ cùng nhau tăng ca ngày đêm.

Chỉ là não yêu đương thì không có chỗ nào để đặt, Thịnh Dương chỉ có thời gian để gửi wechat với Trần Thước khi không còn cảm hứng làm việc và cần nghỉ ngơi, nhưng về cơ bản là cũng không nhận được hồi âm kịp thời.

Trần Thước cũng rất bận, hai người bọn họ chỉ vội vã gặp nhau ngắn ngủi vào một buổi tối, khi Trần Thước mang đồ ăn tới cho Thịnh Dương.

Trần Vũ thì mỗi ngày vẫn như vậy. Từ khi Trần Vũ nổi giận và có thể dỗ dành được hắn, Thịnh Dương liền sinh ra một loại tự tin kiêu ngạo đã phát hiện ra một bí mật có thể đánh bại boss lớn bất cứ lúc nào, cũng không còn lo lắng sợ quấy rầy Trần Vũ đến đón anh nữa.

Trần Vũ không nói cụ thể về vụ án cho Thịnh Dương, chỉ nói với anh rằng kẻ đeo bám đã giải thích cách nghi phạm liên lạc với hắn để theo dõi và đe doạ Thịnh Dương, cấp trên của Trần Vũ cũng đã chấp thuận việc bắt giữ nghi phạm.

"Điều đó không có nghĩa là mối nguy hiểm của tôi đã được giải quyết hoàn toàn và không cần phải bảo vệ tôi nữa, phải không?" Thịnh Dương hỏi Trần Vũ trước khi mở cửa nhà.

"Về cơ bản thì trước khi vụ án được đóng lại vẫn phải cẩn thận." Trần Vũ đứng bên cạnh nhìn Thịnh Dương đi vào nhà.

"Vậy làm phiền cậu tiếp tục bận rộn rồi. Sau khi vụ án kết thúc tôi sẽ chiêu đãi cậu một bữa tối thịnh soạn." Thịnh Dương vẫy tay với Trần Vũ, "Chúc cậu ngủ ngon."

Trần Vũ cũng vẫy tay về phía Thịnh Dương, "Ngủ ngon."



Thời gian bận rộn đã qua, một trong hai dự án đã hoàn thành, còn một dự án đang đi đến giai đoạn cuối, ngày kia là cuối tuần, cuối cùng Thịnh Dương cũng có thể tìm được thời gian đi gặp Tiểu Kim Mao của mình.

Thịnh Dương tắm rửa xong nằm trên giường gửi wechat cho Trần Thước, "Để tôi đoán xem, có phải bây giờ Tiểu Kim Mao đang về giường ngủ phải không?"

Chưa đầy một phút sau, hồi âm của Trần Thước đã tới, đó là một meme một chú chó con nghiêng đầu.

Thịnh Dương rung rung chân, gửi tin nhắn thoại cho Trần Thước, "Sao cậu lại ngủ muộn như vậy? Ngày mai không phải tập luyện sao?"

Căn hộ cũ của Trần Thước cách âm không tốt, nửa đêm gửi tin nhắn thoại sợ ảnh hưởng tới mẹ nghỉ ngơi, nên chỉ có thể gõ tin nhắn trả lời, "Tôi chuẩn bị ngủ đây."

Thịnh Dương chọc chọc vào con chó con trên màn hình điện thoại, tiếp tục truy vấn, "Cho cậu cơ hội nói lại lần nữa, sao cậu ngủ muộn như vậy?"

Giọng Thịnh Dương vừa ngọt vừa nhẹ, Trần Thước đeo tai nghe, nghe hai lần, mới thành thật nói: "Tôi đợi anh."

Thịnh Dương cười, "Lần sau phải nói thật chuyện này nha, tôi đã biết, mà tại sao lại đợi tôi, cậu có thể chủ động gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho tôi mà."

Màn hình hiển thị Trần Thước đang nhập tin nhắn, sau đó im ắng một hồi, cuối cùng chỉ nhảy ra một biểu tượng cảm xúc ok.

Lúc bận rộn thì không cảm thấy làm sao, nhưng vừa rảnh rỗi thực sự muốn gặp Tiểu Kim Mao quá! Thịnh Dương nằm trên giường, xoay người nằm nghiêng, ngón tay chọc vào một chiếc gối khác, "Hoả Lạc, sao tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp cậu a."

Lần này màn hình điện thoại không hiển thị tin nhắn đang được nhập, một lúc thật lâu mới có tin nhắn đến, "Dương Dương, tôi có thể sẽ được ở lại Dấu Chấm Than và cùng mọi người tập luyện cho trận đấu sắp tới, chúng ta hãy cùng đi sở thú nhé, khi nào anh có thời gian, tôi sẽ đặt vé a."

Thịnh Dương ngồi bật dậy, vung tay lên làm động tác cổ vũ: "Tôi đã nói rồi mà, cậu chắc chắn sẽ làm được, Trần Hoả Lạc cậu là giỏi nhất."

Sau khi thổi rắm cầu vồng cho Trần Thước nửa phút mới rảnh rang bấm vào nút thoại, "Tôi có thể đi sở thú bất cứ lúc nào! Chỉ cần là cậu rảnh. Nhưng mà chúng ta phải thoả thuận một chuyện, dù trời có sập hay huấn luyện viên gọi, cũng không được lỡ cuộc hẹn này đấy!"

Đùa đấy, dù trời có sập thì Thịnh Dương cũng nhất định phải đến cuộc hẹn này.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Kim Mao chủ động hẹn Thịnh Dương đi chơi, còn là đi chơi ở sở thú Thịnh Dương thích nhất nữa.

Trần Thước trả lời rất nhanh, "Được!"

Thịnh Dương chụp ảnh màn hình gửi cho Trần Thước, "Chụp lại ảnh màn hình làm bằng chứng! Không được nuốt lời! Không được sai hẹn!"

Trần Thước vẫn như cũ trả lời rất nhanh gọn, "Được."

Thịnh Dương giơ điện thoại lên nhìn hồi lâu, sau đó ôm vào lòng lăn qua lăn lại.

Thịnh Dương có linh cảm rằng mình rất nhanh sẽ có bạn trai.

Là ai đang nói về tình yêu đẹp đẽ này thế?

Là Thịnh Dương và Tiểu Kim Mao của anh!



Trong tài khoản wechat của Trần Thước có 1.064 tệ, ngoài tiền đi biểu diễn thương mại cuối tuần trước, còn có tiền làm thêm tại tiệm rửa xe ban đêm trong mấy ngày qua.

Hai vé sở thú là 360 tệ, trừ đi còn lại 700 tệ, đủ cho các chi phí khác trong sở thú và đưa Thịnh Dương đi ăn tối sau khi họ ra ngoài.

Trần Thước cẩn thận tính toán những chỗ phải tiêu tiền một lần nữa, xác nhận số dư wechat thực sự đủ mới tự tin vào app mua vé sở thú.

Ngày mai có thể kiếm thêm 100 tệ rửa xe nữa, như thế cậu sẽ có 800 tệ.

Trần Thước cầm điện thoại mỉm cười, hôm nay huấn luyện viên Đinh nói cậu có thể chính thức tập luyện và tham gia thi đấu cùng mọi người. Có thể ở lại Dấu Chấm Than, công việc chính thức hơn một chút và thu nhập cũng ổn định tương đối hơn, cậu và Thịnh Dương có thể tiến xa hơn không?

Trần Thước ôm điện thoại vào ngực, cảm xúc mong đợi và khao khát trào lên.

Cuối tuần, cậu có thể đưa Dương Dương đi sở thú mà Dương Dương thích, nói cho anh nghe những điều anh thích nghe, sau đó đưa anh đi ăn những món anh thích ăn.

Mặc dù...hiện tại cậu chưa đủ tốt, và còn lâu mới đủ tốt.

Nhưng... cậu có thể mà, phải không? Có thể...!

"Có chuyện gì tốt mà cứ ngồi ở bàn cười mãi vậy? Còn không mau đi tập luyện đi."

"Không có gì đâu mẹ, huấn luyện 9h mới bắt đầu."

"Chín giờ bắt đầu chín giờ con mới đến? Mẹ nói cho con biết, nhấc mông lên ngay. Vừa mới bắt đầu chính thức là bắt đầu lười biếng! Trong quán có việc gì thì giao lại cho mẹ, đưa giẻ lau đây, rửa tay rồi đi đi."

Hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ, rồi cùng bật cười. Trần Thước nhanh chóng lau xong bàn, "Con lau bàn này xong sẽ đi mà, mẹ đừng lo lắng, sẽ không chậm trễ việc tập luyện đâu."

"Con không được chậm trễ việc tập luyện vì bất cứ điều gì đấy!." Mẹ Trần gõ đầu Trần Thước, "Việc thay đổi mà Dương Dương đề xuất rất hiệu quả, chúng ta có nhân viên làm theo giờ vào buổi trưa và buổi tối, cũng có shipper đến lấy đồ ăn mang đi, con cứ lo việc của mình đi, không cần phải lo lắng cho quán ăn đâu."

Trần Thước cất bát đĩa vào phòng bếp, nhanh chóng giặt giẻ lau, vừa rửa tay vừa ló đầu ra nói với mẹ Trần, "Con biết rồi, mẹ."

Mẹ Trần đưa khăn lau tay cho Trần Thước, giả vờ chán ghét, "Nếu con biết rồi thì đi mau lên."

Trần Thước lau tay, ném khăn lại cho mẹ, vừa chạy đi vừa vẫy tay, "Con đi đây ạ."

"Chạy chậm thôi!"

Mẹ Trần cầm chiếc khăn đứng ở cửa quán ăn, nhìn bóng dáng con trai mình biến mất trên đường phố rồi mới quay vào trong.



"Lại đây, Thước Thước, chúng ta khởi động đi, đừng chờ bọn họ, không có ai đúng giờ hết, cậu vẫn là người đáng tin nhất!"

"Chào buổi sáng, chị Chili." Trần Thước chào hỏi xong, đặt đồ đạc xuống, vừa ngẩng đầu nhìn lên vừa khởi động chân tay, "Hôm qua huấn luyện viên không về ạ?"

"Chị đoán là ngủ ở đây, không biết có điều gì khiến anh ấy phiền lòng, chị vừa vào phòng lấy đồ, trong phòng ngập mùi khói thuốc, đã rất lâu rồi anh ấy không hút thuốc."

Huấn luyện viên vẫn luôn tự tin, có điều gì khiến anh ấy phiền não đến thế này? Trần Thước nhìn vào phòng huấn luyện viên Đinh, có chút lo lắng.

Chili chú ý tới ánh mắt của Trần Thước, búng ngón tay kéo sự chú ý của Trần Thước lại, "Chuyện của lão đại để lão đại tự giải quyết, trẻ con nên làm việc của trẻ con đi."

Trần Thước bị Chili kéo lại, mỉm cười, tạm thời gác lại những bất an, bắt đầu giãn cơ khởi động cùng cô.

Sau khi hoàn thành một động tác, Trần Thước lại ngẩng đầu nhìn lên, rèm trong phòng huấn luyện viên được kéo ra, tạo ra sự chuyển tiếp giữa sáng và tối, xuyên qua phần sáng có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi hoa huấn luyện viên thường hay mặc.

Ngay lúc Trần Thước định giơ tay lên chào thì rèm được kéo xuống, khiến bên trong tối hoàn toàn.

Trần Thước nhìn cửa sổ, không biết vì sao trong lòng cảm thấy bất an.

"Có chuyện gì vậy, Thước Thước?" Chili chạm chai nước khoáng vào tay Trần Thước, đưa chai nước cho cậu.

"Không có gì ạ." Trần Thước nhận chai nước, mỉm cười với Chili.

Trần Thước không nhìn thấy tin nhắn mới đến trên màn hình điện thoại trong balo của mình.

"Buổi tối tôi mời cậu ăn cơm, địa chỉ sẽ gửi cho cậu sau."


.tbc

Ở một góc không ai biết, Tiểu Kim Mao đang chăm chỉ tập luyện và tiết kiệm tiền.

Trần Thước không bao giờ từ bỏ, cũng sẽ không bao giờ thất bại vì thiếu lòng dũng cảm, kiên trì.

Cùng với bài viết này, thực sự, tôi đã luôn tránh viết từ góc nhìn của Vũ Tử. Nói về mặt tình cảm, thực sự khá thảm, nhưng tôi không muốn viết về cậu ấy một cách quá thảm, quá thảm sẽ không phù hợp (đúng vậy).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro