Chương 2 - Xác suất tình cờ gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Trần Thước luôn khiến anh nhớ đến những chú mèo và chó con lang thang, lông xù lên đáng yêu nhưng đầy sợ hãi.>

Thịnh Dương ngủ lúc ba giờ sáng và bị đồng hồ đánh thức lúc mười giờ sáng. Anh mơ mơ màng màng rời giường, rửa mặt, ăn hai lát bánh mì nướng và một cốc sữa chua trộn hạt, xem như đã xong bữa sáng.

Chị Huy đã tag Thịnh Dương trong nhóm làm việc, thông báo họp lúc mười hai giờ.

Dự án nối tiếp dự án...

Thịnh Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, sau đó đập bàn đứng dậy, thu dọn bàn ăn, đeo ba lô, xách túi rác ra ngoài.

Đến công ty, quẹt thẻ, nhân tiện nhìn vào DingTalk, tháng này Thịnh Dương đi muộn mười chín lần, số giờ muộn tích lũy là 5460 phút.

Không quan trọng, cũng không ai quan tâm.

Công ty Thịnh Dương làm việc cũng được coi là một công ty quảng cáo lớn, lọt top 4A trong nước*, có khoảng hai trăm nhân viên, giờ làm việc linh hoạt, quẹt thẻ nhưng không kiểm soát giờ ra vào, một ngày chỉ cần có mặt trung bình chín tiếng là đủ, chín tiếng này còn bao gồm cả thời gian ăn uống.

(*raw: 国内4A:thuật ngữ chỉ các công ty quảng cáo hàng đầu và uy tín trong nước.)

Nói cách khác, bạn có thể đến làm việc bất cứ lúc nào, nhưng công việc phải được ưu tiên, bạn phải tự quản lý công việc của mình, dù sáng sớm hay tối muộn đều phải tự mình hoàn thành, không có ai làm thay cả.

Cuộc họp kéo dài đến một rưỡi, Thịnh Dương được phân vào một nhóm dự án tạm thời khác, A Khang trưởng nhóm, Nancy lên kế hoạch và Thịnh Dương thiết kế.

"Dự án vừa rồi của cậu đã kết thúc chưa?" Hai người cầm sổ tay bước ra khỏi phòng họp, không hẹn mà cùng xoay cổ hoạt động gân cốt.

"Chưa! Dự án này chưa xong đã nối tiếp dự án khác. Tôi mệt muốn chết."

Nancy và Thịnh Dương cùng quay trở lại phòng làm việc, đặt sổ tay lên bàn, "Đi ăn thôi, ăn xong tôi còn phải họp một dự án khác. Kiếp trước chắc tôi đã cho nổ tung một thiên hà nên kiếp này mới làm nhân viên kế hoạch."

Thịnh Dương cũng thu dọn đồ đạc của mình, "Xuống canteen?"

"Không ăn canteen, tôi muốn ăn cá hầm cay, loại siêu cay ấy."

Hai người sóng vai ra thang máy, xuống tầng một, cửa thang máy vừa mở Thịnh Dương liền nhìn thấy Trần Thước đang đứng bên ngoài hệ thống kiểm soát ra vào.

Trên tay Trần Thước là túi đồ ăn đã đóng gói, đứng rất quy củ nhưng không mặc đồ shipper.

Bốn mắt nhìn nhau. Hai người đều giật mình, rồi cùng nhau cười rộ lên.

"Giao đồ ăn à?" Thịnh Dương tiến lên hai bước, quẹt thẻ, đứng trước mặt Trần Thước.

"Ừm." Trần Thước nhìn Thịnh Dương cười, qua một đêm gặp lại, cậu không biết nên nói gì với người đối diện.

Gặp e thì e, gặp i thì i, Trần Thước ngượng ngùng như vậy, Thịnh Dương cũng không biết nói chuyện gì. Nancy từ phía sau chọc vào eo Thịnh Dương, anh hiểu ý cô nhưng không để ý, cũng không giới thiệu với cô.

"Tầng nào gọi đồ ăn vậy?" Thịnh Dương không tìm được lời nào khác.

"Tầng 16." Thịnh Dương cúi đầu nhìn tờ giấy bên ngoài túi.

"À..." Thịnh Dương lại không tìm được lời nào tiếp chuyện. Thang máy của tòa nhà có hệ thống kiểm soát ra vào, shipper không thể vào được. Trước đây ngoài đại sảnh có một cái bàn có thể đặt đồ ăn giao đến, nhưng sau đó ban quản lý tòa nhà cho rằng nhìn rất bừa bộn nên dọn đi, shipper chỉ có thể đứng chờ người nhận xuống lấy.

Hai người đứng cách nhau hai bước, cười ngốc, cũng không biết nên nói chuyện gì, nhưng lại không muốn nói lời tạm biệt.

"Ding." Cửa thang máy mở ra, một cô gái chạy ra báo số đuôi điện thoại, nói cảm ơn, nhận đồ trong tay Trần Thước rồi vội vàng chạy trở lại thang máy.

"Công việc của mọi người vất vả quá." Cuối cùng Trần Thước cũng nhớ ra hỏi Thịnh Dương, "Anh và đồng nghiệp định ra ngoài ăn trưa à?"

"Đúng vậy." Nancy đợi nửa ngày cũng không thấy Thịnh Dương có ý định giới thiệu cô, vì thế chủ động đáp lời, đưa ra lời mời có mô típ rất quen thuộc, "Vị soái ca này, anh đã ăn chưa? Muốn đi cùng chúng tôi không?"

Trần Thước vội vàng xua tay, "Không, không. Tôi còn mấy đơn hàng nữa phải giao. Cảm ơn cô."

"Vậy đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi." Thịnh Dương vỗ vỗ lưng Trần Thước, dẫn cậu ra ngoài, thấp giọng hỏi, "Cậu còn chưa ăn trưa sao?"

Trần Thước cười, "Giao đồ xong tôi sẽ ăn."

Thịnh Dương cảm thấy có chút khó chịu, Trần Thước luôn khiến anh nhớ đến những chú mèo và chó con lang thang, lông xù lên đáng yêu nhưng đầy sợ hãi.

Nhưng Thịnh Dương lại không thể mua một miếng giăm bông, bẻ thành từng miếng đút cho Trần Thước ăn. Vì thế chỉ có thể cong môi, kéo kéo ống tay áo Trần Thước, nhẹ nhàng nghiêm túc nói với cậu, "Vậy cậu nhất định phải nhớ ăn cơm đấy."

Trần Thước hai mắt tròn xoe, gò má nhô cao, "Được."


"Vậy cậu nhất định phải nhớ ăn cơm đấy." Nancy cúi đầu ngước mắt, dùng ánh mắt uỷ khuất nhìn Thịnh Dương, kéo tay áo anh lắc lắc, sau đó khoa trương chà xát cánh tay, "Ghê quá! Nổi hết cả da gà! Con trai mấy người đều nói như vậy với nhau sao? Còn chừa lại chút không gian sống nào cho mấy người thẳng nữ tội nghiệp như tôi không? Thua! Tỷ tỷ ta khâm phục khẩu phục!"

Nancy chắp tay vái Thịnh Dương, bị đối phương gõ một cái lên trán, cô xuýt xoa xoa trán, cũng gõ một cái trả lại, hai người ầm ầm ĩ ĩ một hồi, cuối cùng cá hầm cay cũng được mang ra.

Hai người ăn ý lấy bát đũa, lau bát, vớt miếng cá từ trong nồi hầm đỏ lừ ra.

Nancy liên tục gắp sáu bảy miếng cá, rốt cuộc cũng có thời gian hỏi, "Cậu muốn theo đuổi tiểu soái ca shipper hả?"

Thịnh Dương trợn trắng mắt, "Cô có thể đừng làm cho mối quan hệ giữa người với người trở nên phức tạp vậy không?"

"Muốn theo đuổi và không muốn theo đuổi là mối quan hệ đơn thuần nhất, đúng không?" Cay quá, Nancy ăn một miếng cơm, "Không muốn theo đuổi cậu ta sao lại làm nũng với cậu ta?"

Thịnh Dương nhe răng thỏ, "Tôi không có."

"Có hay không có trong lòng cậu tự biết." Nancy nhún vai, "Công ty chúng ta có nhiều người như vậy, cũng không thiếu trai xinh gái đẹp, kiếm được nhiều tiền, biết ăn diện, cậu đối với ai cũng như vậy à?"

"Đó là..." đó là bởi vì họ không vô hại và đáng yêu như Trần Thước! Thịnh Dương gắp thêm một miếng cá, không nói thêm lời nào nữa.

"Đó là gì?" Cậu không nói được nữa phải không?" Nancy hiếm khi đánh bại Thịnh Dương trong một cuộc khẩu chiến, không thể nói là không vui, đắc ý thừa thắng xông lên truy kích.

"Vậy nếu cậu không muốn tán tỉnh cậu bé đó, thì để tôi tán nhé."

Nancy vén mái tóc dài màu đỏ lên, đôi khuyên tai to đung đưa qua lại.
Thịnh Dương nhếch môi khẽ mỉm cười, làm động tác "mời" với cô.

Nancy nghe thì có vẻ là một nhan cẩu, nhưng thực chất là một nữ cường, với một người đàn ông không có năng lực bằng cô, không kiếm được nhiều tiền bằng cô, nhiều nhất sẽ chỉ đùa giỡn một chút, tuyệt đối sẽ không tiến vào giai đoạn ái muội.

Hơn nữa, khẩu vị kỳ quái khác người, thích mấy anh trai già hơn.

Nancy không nhận được phản ứng như mong muốn, tiếp tục thăm dò, "Tôi tán thật đấy. Tiểu soái ca shipper này vừa nhìn đã biết là còn zin, một xử nam."

Thịnh Dương hết chịu nổi, "Tỷ tỷ à, tốt xấu gì chị cũng là con gái con lứa, nói chuyện có thể đừng có không kiêng chay thịt như vậy được không?"

"Cậu xem, cậu nóng nảy cái gì?" Nancy càng thêm đắc ý, "Yên tâm! Món ăn trong đĩa của tỷ muội, tôi tuyệt đối sẽ không với tay đến."

Thịnh Dương cắn đũa, lười giải thích. Bỏ qua đi. Dù sao Trần Thước cũng là da mặt mỏng, nếu Nancy trước mặt Trần Thước cố ý trêu chọc cậu để khích mình, Trần Thước chắc chắn sẽ không ứng phó nổi. Hiểu lầm cũng tốt, cứ như vậy đi.



Nội dung họp buổi trưa chiếm toàn bộ hai tấm bảng trắng. Hai người cơm nước xong xuôi trở về, Nancy tham dự một cuộc họp khác, rồi bắt đầu sắp xếp những nội dung trên hai tấm bảng này thành một bản PPT. Thịnh Dương hiện tại đang tương đối rảnh rỗi, còn giúp một nhóm khác làm poster.

Hơn năm giờ, Nancy chỉnh sửa lại PPT, túm lấy Thịnh Dương cùng một người làm kế hoạch khác là Kỳ Kỳ đến khu văn phòng di động mở một cuộc họp nhỏ, bàn bạc chi tiết xong cũng gần bảy giờ.

"Pizza nhé! Tôi mời." Ba người đứng dậy, vươn vai đá chân, Kỳ Kỳ đưa ra lời mời ăn bữa xế.

"Quá nhiều tinh bột." Nancy làm dấu X trước ngực, "Duy trì sự sống kiểu Mỹ là có thật, và nó đang giết chết tôi."

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị order cafe, "Không đường hay ít đường?"

Thịnh Dương định nói không đường, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, "Để tôi đặt."

Nancy liếc Thịnh Dương một cái, rồi từ từ đặt điện thoại xuống, "Khách sáo như vậy à? Vậy thêm một hộp bánh macaron nhé!"

"Lúc này lại không chê tinh bột nữa à?" Thịnh Dương vừa đá kháy, vừa mở app, tìm ZOO COFFEE, gọi hai cốc latte, một hộp macaron và một ít bánh quy.

Gọi đồ xong, Thịnh Dương ngồi trên chiếc ghế cao ở sân thượng, rất thoải mái xoay điện thoại và nhìn ra xa để thư giãn đôi mắt.

Hai mươi phút sau, điện thoại kêu, Thịnh Dương vui vẻ bắt máy, "Alo."

Bên kia là một giọng nam xa lạ, "Xin chào, cafe của anh tới rồi, mời anh xuống lầu lấy."

Không phải Trần Thước.

Thịnh Dương trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, toàn thân hụt hẫng, "Ồ vâng, chờ tôi một lát."

Dự án mới không lớn, thời gian tương đối thoải mái, Thịnh Dương không có áp lực cũng không có cảm hứng, rảnh rỗi tăng ca tới hơn tám giờ thì thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Trước khi xuống tàu điện ngầm, Thịnh Dương đứng ở bên đường một lát, ZOO COFFEE đối diện có một dãy cửa kính trong suốt kéo cao từ sàn lên đến trần, có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc tạp dề màu nâu sẫm đang thu dọn đồ ăn, khay, và lau bàn.

Không thấy Trần Thước. Thịnh Dương kéo dây đeo balo, xoay người đi vào lối xuống trạm tàu điện ngầm.

Đáng lẽ hôm qua phải thêm wechat của Trần Thước, Thịnh Dương làm sao lại quên mất. Hôm nay cũng không nhớ ra.

Thịnh Dương lên tàu điện ngầm, từ công ty về nhà nếu ngồi một trạm thì phải lên đi bộ một đoạn xa, nếu ngồi hai trạm thì chỉ cần quay lại một đoạn ngắn, nên anh thường ngồi hai trạm. Nhưng như vậy sẽ không đi qua nhà Trần Thước, nên hôm nay Thịnh Dương ngồi một trạm.

Lúc đi ngang qua nhà Trần Thước, Thịnh Dương ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ mà Trần Thước đã chỉ cho anh ngày hôm qua, không có đèn sáng, chắc chắn Trần Thước không có nhà.

Thịnh Dương di di mũi chân xuống đất, vừa bước được hai bước thì nghe thấy có người gọi mình, "Thịnh Dương?"

Là giọng nói của Trần Thước.

Thịnh Dương vội vàng quay đầu lại, Trần Thước đứng ở quán ăn nhỏ bên đường, đối diện với ánh mắt của anh liền cười rộ lên, "Thật sự là anh a, thật trùng hợp, hai ngày nay tôi luôn gặp được anh."

Người vừa rồi cố ý đi tìm mà không tìm được, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, cảm giác này có chút vi diệu. Thịnh Dương không khỏi bật cười, hai bước nhảy tới trước mặt Trần Thước, "Sao cậu lại đứng đây? Định đi ăn à?"

Trần Thước còn chưa trả lời, từ trong quán ăn đi ra một dì mặc tạp dề, "Ai vậy Thước Thước, là bạn của con à?"

"Vâng." Ngày hôm qua Trần Thước bị Thịnh Dương tự mình đóng dấu là bạn, ngượng ngùng gãi gãi gáy, giới thiệu hai người với nhau, "Mẹ, đây là bạn con, Thịnh Dương. Thịnh Dương, đây là mẹ tôi."

Thịnh Dương luống cuống tay chân, "Chào dì ạ!"

Mẹ Trần cũng thích cười giống Trần Thước, nhưng vui vẻ hơn Trần Thước rất nhiều.

"Con ăn tối chưa, Dương Dương? Vào nhà đi, con muốn ăn gì? Để Thước Thước làm cho con món gì đó."

Thịnh Dương nuốt câu "Không cần" trở lại, nhìn Trần Thước, lại nhìn mẹ Trần, "Vậy con sẽ không khách khí nữa, ban nãy còn định về gọi đồ ăn giao đến nữa."

"Không cần gọi đồ ăn bên ngoài, vào đi, vào nhà ăn cơm." Mẹ Trần kéo tay Thịnh Dương vào quán ăn nhỏ của mình.

"Ngon quá!" Thịnh Dương dùng đũa gắp một gắp lớn mì om thịt bò, chưa kịp nuốt xuống đã vội giơ ngón cái lên với Trần Thước, miệng lúng búng khen ngợi, "Thật sự rất ngon! Trần Hoả Lạc cậu thật lợi hại!"

Trần Thước ngồi đối diện, bàn tay đặt trên đùi chà quần liên tục, bẽn lẽn cười ngượng ngùng nhưng mặt đầy đắc ý.

"Đang ngốc cái gì vậy? Còn không biết lấy cho Dương Dương cái gì uống?" Mẹ Trần dí nhẹ gáy Trần Thước, đặt chai sữa đậu nành xuống trước mặt Thịnh Dương, "Dương Dương uống đi, uống hết rồi muốn uống gì thì tự mình lấy."

Bà vừa nói vừa chỉ vào tủ đông, Thịnh Dương cũng không khách sáo, cong cong mắt đáp, "Cảm ơn dì.'

"Cảm ơn cái gì chứ. Thước Thước rất ít khi dẫn bạn đến chơi." Mẹ Trần vỗ nhẹ đầu Trần Thước, "Con chiếu cố Dương Dương cho tốt, mẹ đi dọn dẹp nhà bếp."

"Mẹ nghỉ ngơi một lát đi, để con." Trần Thước nói xong định đứng dậy.

Mẹ Trần đè bả vai Trần Thước xuống, "Không có việc gì nhiều đâu, con nói chuyện với Dương Dương một lát, để ý thời gian, lát không phải còn phải đến quán cafe sao."

Bà vỗ vai Trần Thước, mỉm cười với Thịnh Dương rồi quay người vào bếp.

"Quán ăn này là của nhà cậu à?"

Thịnh Dương vốn không đói, nhưng mì trộn của Trần Thước quá ngon đến nỗi anh phải hít hà xuýt xoa ăn liền một hơi.

Đối với người đầu bếp, niềm khích lệ lớn nhất là món ăn họ nấu được ăn từng miếng lớn như thế. Trần Thước vui vẻ thỏa mãn, "Ừm, nhưng căn nhà không phải của chúng tôi, chúng tôi thuê lại."

Những chàng trai trẻ ở độ tuổi hai mươi cũng kiêu ngạo và hư vinh không kém các cô gái, nhưng Trần Thước luôn thẳng thắn nói ra hoàn cảnh của bản thân và gia đình, không hề giấu giếm hay mập mờ.
Thịnh Dương chưa từng gặp người nào như vậy. Giống như Trần Thước và mẹ của Trần Thước, nghèo khó nhưng bình thản, còn là người thích cười hơn bất cứ ai khác.

Thịnh Dương hút một ngụm sữa đậu nành, nhìn Trần Thước, "Ban ngày cậu giúp việc trong quán ăn, buổi tối thì làm việc ở quán cafe à?"

"Buổi sáng sau giờ cao điểm, tôi sẽ cùng Tạ ca đi biểu diễn, buổi trưa nếu có thời gian mới quay về phụ giúp một chút, buổi tối tôi thường ở đây và làm việc ở quán cafe từ mười giờ đến hai giờ sáng."

Quán ăn này không lớn, bày bảy tám bàn ăn sát nhau, nếu muốn phục vụ bữa sáng thì muộn nhất là sáu giờ phải mở cửa. Nói cách khác, Trần Thước về nhà lúc hai giờ sáng, ngủ chưa đến ba tiếng là phải thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng.

Sữa đậu nành và mì trộn bỗng thay đổi hương vị trong miệng, có chút đắng. Thịnh Dương nhìn khuôn mặt Trần Thước, nhìn thật kỹ, trong mắt cậu có rất nhiều tia máu đỏ.

Thịnh Dương nhìn Trần Thước như vậy, nhẹ giọng hỏi, "Vậy cậu ngủ khi nào?"

Trần Thước vẫn cười, "Biểu diễn thương mại bình thường một ngày chỉ diễn một hai lần, biểu diễn xong có thể ngủ, ở trên xe tôi cũng ngủ được."

Miệng Thịnh Dương càng đắng, anh cắn ống hút, ngón cái chà qua chà lại trên miệng chai thuỷ tinh, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng khiến mình cười rộ lên được, "Biểu diễn cái gì?"

Hai mắt Trần Thước lập tức sáng lên, "Breakdance, headspin" *

(*headspin là động tác nhảy đặt đầu xuống đất và xoay tròn đầu mình trên mặt đất. Đây là động tác khó trong breakdance và là kỹ thuật biểu diễn tốt nhất của Trần Thước, cũng được Trần Thước biểu diễn thường xuyên nhất trước khi gia nhập đội Dấu Chấm Than.)

Đôi mắt vốn đã rất to của Thịnh Dương nay còn mở lớn hơn, "Cậu biết nhảy street dance à Trần Hoả Lạc? Còn headspin nữa?"

Trần Thước cũng rất ngạc nhiên, "Anh cũng thích street dance à?"

"Công ty chúng tôi trước kia có giúp lên kế hoạch cho một cuộc thi street dance nên tôi có biết một chút. Khi đó tôi cảm thấy nhảy trên mặt sàn đã khó lắm rồi mà cậu còn làm được headspin. Quá giỏi!"

"Cũng không khó, mỗi động tác đều có thể học được."

Trần Thước không quen được người khác khen ngợi trực tiếp như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh của Thịnh Dương nhìn thẳng cậu, khiến cậu có chút ngại ngùng không dám nhìn thẳng, tầm mắt di chuyển xuống bỗng nhìn thấy nước sốt vừng dính trên khoé miệng Thịnh Dương.

"Miệng anh." Trần Thước chỉ chỉ vào khoé miệng mình gật gật.

"Hả? Dính gì à?" Thịnh Dương dùng ngón cái lau hai cái, lau đi một phần tương vừng.

Thật giống một chú mèo mướp ăn vụng đồ ăn vậy. Trần Thước khẽ cười, rút khăn giấy đưa tay lau khoé miệng và má Thịnh Dương, "Chỗ này."

Thịnh Dương ngây người. Vì muốn giữ yên đầu anh, Trần Thước còn dùng một tay nâng cằm anh, hai người cách nhau một cái bàn, cũng không quá gần nhưng Thịnh Dương vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người Trần Thước.

Mùi bột giặt trộn lẫn với mùi cơm chiên.

Thịnh Dương quên cả thở, cho đến khi Trần Thước buông anh ra và ngồi xuống, Thịnh Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Sạch rồi."

"Hả? À..." Thịnh Dương cúi đầu, cuốn đũa mì cuối cùng cho vào miệng, nuốt xuống, sau đó uống một hơi cạn sạch chỗ sữa đậu nành còn lại mới ngẩng đầu nhìn Trần Thước, "Khi nào cậu đi? Đến quán cafe ấy."

Trần Thước nhìn đồng hồ, "Mười phút nữa, đến trước mấy phút thay quần áo là được."

Trần Thước cười, vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh đó, không hề bối rối.

Trần Thước sẽ đỏ mặt khi được khen ngợi, nhưng giữ cằm lau miệng giúp anh lại không có một chút xấu hổ hay ngượng ngùng nào.

Đúng là trai thẳng mà!

Thịnh Dương âm thầm phân loại cho Trần Thước, hơn nữa còn thập phần thất vọng phát hiện, bởi vì cái phân loại này mà trong nháy mắt tâm tình mình trở nên sa sút.

Để che giấu sự tụt mood này, Thịnh Dương tích cực thay đổi chủ đề, "Ồ, đúng rồi, quán ăn của nhà cậu có giao hàng không? Buổi trưa cậu có tự giao đồ ăn không?"

"Có." Trần Thước gật đầu, "Tháng trước nhà tôi mới bắt đầu lên app giao đồ ăn, đơn đặt hàng chưa nhiều nên không thuê ship, bình thường đều là tôi giao."

"Cái này a..." Thịnh Dương mở app giao đồ ăn, tìm kiếm tên quán ăn, nhận xét qua một chút, "Ảnh này của các cậu chụp quá chân thực, hơn nữa bố cục không có trọng điểm, ánh sáng cũng không tốt, giá lại thấp..."

Thịnh Dương nhìn lướt qua vài lần liền nhìn ra vấn đề, "Như vậy đi, sáng mai tôi sẽ giúp mọi người chụp lại ảnh, sau đó làm lại thực đơn cả online và offline, logo, hộp cơm và túi đựng cũng cần phải thiết kế lại."

"Hả?" Trần Thước có chút ngốc, "Nhưng như vậy có phải là quá phiền anh rồi không?"

Thịnh Dương búng ngón tay, "Không, đối với tôi mà nói, những thứ này chỉ cần động ngón tay là làm được."

"Ồ..." Trần Thước tuy chưa từng thuê người thiết kế, nhưng cũng biết những dự án Thịnh Dương đảm nhận sẽ tuyệt đối không dưới mấy vạn tệ. "Vậy tôi..."

"Dừng!" Nhận ra ý định của Trần Thước, Thịnh Dương vội vàng đưa tay ra hiệu dừng lại, "Tôi nói giúp là giúp, đừng nghĩ đến việc đưa tiền cho tôi a, hơn nữa, cũng không phải tôi giúp không công, trả công bằng cơm cho tôi là được."

Lúc được mời vào ăn cơm, Thịnh Dương không khách khí với Trần Thước, Trần Thước cũng cảm thấy rất vui vẻ vì sự thoải mái này của Thịnh Dương, cho nên bây giờ, Trần Thước cũng không muốn quá khách khí với Thịnh Dương nữa.

"Được." Trần Thước cười rất tươi, nghiêm túc gật đầu, "Sau này anh muốn ăn cái gì, chỉ cần tôi có thời gian nhất định sẽ làm đưa qua cho anh."

"Oa, tôi đây là được hưởng đãi ngộ đầu bếp độc quyền sao?" Thịnh Dương vỗ tay, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi, "Nhưng làm sao tôi liên lạc được với đầu bếp riêng của tôi đây?"

"Tôi cho anh số điện thoại của cửa hàng..." Trần Thước cuối cùng cũng tỉnh táo lại trước ánh mắt dần dần tối đi của Thịnh Dương, gãi gãi ót rồi móc điện thoại ra, "Chúng ta thêm wechat đi, để tôi quét anh."

.TBC

Dương: Chủ động tăng ca thành công, bạn hiểu không?

Hôm nay bạn đặt cược vào lớn hay nhỏ?

Đặt cược vào nhỏ. Bởi vì lớn vẫn chưa chào sân ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro