Chương 24 - Nói chuyện và lắng nghe cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Bởi vì, tôi thích cậu.>


Ra khỏi đồn cảnh sát, Thịnh Dương vẫn được bọc trong chiếc áo khoác denim của Trần Vũ, anh liếc nhìn Trần Vũ đang hở hai cánh tay bên cạnh, hỏi hắn:"Cậu có lạnh không?"

Trần Vũ bất đắc dĩ nhìn Thịnh Dương, "Cậu nghĩ sao?"

Thịnh Dương hơi nghẹn lời, "Thường trong tình huống này người ta sẽ trả lời là không lạnh...Nếu cậu đã nói vậy, có phải tôi nên cởi cái áo này ra không?"

Tuy miệng nói như vậy nhưng tay Thịnh Dương lại kéo áo khoác chặt hơn - không phải Thịnh Dương muốn chiếm cái tổ tu hú này bất chấp nóng lạnh của Trần Vũ, mà do bộ đồ ngủ rộng thùng thình anh đang mặc thật sự không thể xuất hiện trước mặt ai cả.

Trần Vũ nhìn thấy động tác nhỏ của Thịnh Dương, khẽ lắc đầu, "Cậu cứ mặc đi, muốn ăn đêm không?"

Thật sự Thịnh Dương cũng có chút đói bụng, anh nhìn bộ đồ ngủ của mình, rồi lại nhìn cánh tay hở ra ngoài áo thun trắng của Trần Vũ, trong mắt người khác có lẽ hai người trông có vẻ như bị bệnh tâm thần, "Vậy tìm một chỗ ít người đi."

"Tìm được một chỗ mở cửa đã." Trần Vũ tự nhiên xoay điện thoại, "Cậu muốn ăn gì."

Thịnh Dương suy nghĩ một chút, "Tonkotsu ramen nóng."

Yêu cầu quá cụ thể, Trần Vũ bấm app tìm kiếm, thấy một quán tonkotsu ramen duy nhất còn mở cửa cách đây 20km, "Bắt taxi tới đó nhé."

Trần Vũ định gọi taxi, Thịnh Dương vội vàng ấn vào màn hình điện thoại, "Đừng đừng đừng. Nửa đêm rồi cũng không cần náo động như vậy... Chúng ta đi bộ về nhà, trên đường gặp quán ăn nào đó thì vào cũng được."

Đồn cảnh sát cách nhà bọn họ không xa, Trần Vũ gật đầu, "Được."

Trên đường về có rất nhiều quán ăn còn mở cửa, Thịnh Dương không ăn được đồ quá nhiều dầu mỡ hoặc quá cứng, nên chọn một quán hoành thánh nhỏ.

Nóng hổi, ấm tay và ấm cả bụng.

"Vụ án đã khép lại chưa?" Thịnh Dương múc một cái hoành thánh nhỏ, thổi thổi rồi cho vào miệng.

"Rồi, người tố cáo phạm tội trong lúc cảm xúc bị kích động nên không quan sát kỹ xung quanh, không nhìn thấy cậu."

"Sau đó hắn làm ra nhiều chuyện khá khôn ngoan như vậy, có vẻ là hắn cũng có kiến thức chống trinh sát ha."

"Hắn có kiến thức chống trinh sát nhất định, nhưng cậu không cần lo, hắn không có đồng phạm, sẽ bị kết án chung thân và không có khả năng trả thù sau khi ra tù."

"Tôi không lo lắng đâu, cho dù hắn ra tù không phải vẫn có cậu ở đây sao?"

Thịnh Dương vừa ăn vừa nói, vô cùng tự nhiên. Trần Vũ sững sờ, nhìn Thịnh Dương qua hơi nóng hoành thánh đang bốc lên, "Lúc đó tôi đã là một ông già rồi, không bắt được tội phạm nữa."

"Lúc đó tội phạm cũng là một ông già, làm sao còn sức lực mà nghĩ đến trả thù nữa." Thịnh Dương nhún vai nhìn Trần Vũ, thấy cậu đang cầm thìa chậm rãi khuấy bát hoành thánh, nửa ngày vẫn chưa ăn được miếng nào, "Đại ca à, hoành thánh này vốn dĩ đã ít nhân, cậu còn khuấy nữa thì chỉ còn vỏ để ăn thôi."

Trần Vũ ngừng khuấy, buồn cười nhìn Thịnh Dương, "Là ai chọn quán này hửm?"

"Tôi chưa ăn ở đây bao giờ, nếu không ăn thử thì làm sao biết mà tránh lần sau." Thịnh Dương lẩm bẩm, tiếp tục vùi đầu vào bát hoành thánh của mình, "Vỏ bánh này không dai chút nào, nhân cũng không ngon như dì Trần..."

Nhận ra mình vô thức nhắc tới những người và những thứ liên quan đến Trần Thước, Thịnh Dương im lặng, sau đó liên tục múc hoành thánh ăn tiếp.

Nhưng ký ức giống như cát mịn trong một chiếc túi thủng, không ngừng chảy ra.

Thịnh Dương nhớ những miếng hoành thánh nhỏ chiên giòn mẹ Trần làm cho anh, nhớ Trần Thước cũng nấu hoành thánh mang đến cho anh, thậm chí còn xoay thìa về phía anh, ngồi đối diện và mỉm cười nhìn anh ăn...

Gia đình ba người mà Thịnh Dương thầm mong đợi sẽ không trở thành gia đình ba người của anh.

Trong tương lai, mẹ Trần sẽ làm hoành thánh nhỏ, làm bánh bao và rất nhiều món ăn ngon cho cô gái khác, Trần Thước cũng sẽ nấu những món ăn ngon này cho cô gái đó, sẽ đưa cho cô đũa và thìa, sẽ xoay tay cầm thìa về phía cô ấy, sau đó ngồi xuống đối diện cô, mỉm cười nhìn cô ăn...

Hơi nóng có chút ngột ngạt, Thịnh Dương rút khăn giấy ra, vội vàng chấm chấm lên khoé mắt, lau mũi, "Quán ăn này thực sự không ngon, tôi ăn không được."

Trần Vũ mới chỉ ăn hai viên hoành thánh, nghe vậy liền đặt thìa xuống, "Vậy chúng ta đi thôi.'

"Ừm." Thịnh Dương cài cúc áo khoác, cúi đầu rụt cằm vào trong áo.

Nếu có thể, Thịnh Dương muốn thu nhỏ bản thân đến vô hạn, nhỏ đến mức không ai có thể nhìn thấy anh nữa.

Thịnh Dương không nên ra ngoài ăn đêm với Trần Vũ, Trần Vũ là người có liên quan đến Trần Thước, thậm chí còn là anh họ của cậu ấy.

Chỉ là trong chốc lát Thịnh Dương đã quên mất việc này.

"Tôi hơi lạnh, chúng ta bắt taxi về đi." Sau khi rời khỏi quán, Thịnh Dương vẫn không ngẩng đầu lên, ủ rũ đưa ra đề nghị.

Trần Vũ lấy điện thoại, gọi taxi, "Sẽ phải chờ năm phút."

Hai người đứng ở bên đường chờ xe, cả hai đều im lặng.

Thịnh Dương biết có lẽ Trần Vũ đã nhìn ra điều gì đó, cũng biết nếu mình không nói thì Trần Vũ cũng nhất định sẽ không hỏi.

Trên thực tế, bản thân Trần Vũ cũng không mang đến cho Thịnh Dương bất kỳ áp lực hay khó chịu nào, chỉ là Trần Vũ là anh họ của Trần Thước, còn là một người anh họ trông giống hệt như Trần Thước.

Thịnh Dương biết hành vi của mình không thể giải thích được và càng không công bằng với Trần Vũ, nhưng anh không thể quan tâm đến điều đó được.

Việc kìm nén nước mắt khiến Thịnh Dương cảm thấy cạn kiệt sức lực, anh không còn chút sức nào để cư xử với Trần Vũ đúng mực nữa.

Mặc dù rất không công bằng, nhưng Thịnh Dương hy vọng Trần Vũ sẽ không nói chuyện với anh, không nói một lời.

Bởi vì Thịnh Dương không chắc liệu giọng mình có run rẩy và nước mắt có chảy ra nếu anh mở miệng nói chuyện hay không.

Thịnh Dương chỉ muốn nhanh chóng về nhà, anh sẽ tự thân tự diệt.



Trần Vũ không nói chuyện cho đến khi hai người đứng trước cửa nhà, khi Thịnh Dương nhập mật khẩu và đẩy cửa ra, Trần Vũ mới lên tiếng, "Thịnh Dương, mặc dù vụ án đã khép lại, nhưng nếu cậu cần, cậu vẫn có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, hoặc gõ lên tường, tôi sẽ sang."

Nước mắt Thịnh Dương sắp không kìm được nữa, vì nỗi đau mất Trần Thước, và vì Trần Vũ - người bị anh đối xử nóng lạnh thất thường nhưng vẫn xuất hiện kịp thời để bảo vệ anh và quan tâm đến cảm xúc của anh một cách đúng mực.

"Cảm ơn cậu, chúc ngủ ngon, Trần sir." Thịnh Dương cười với Trần Vũ, sau đó đẩy cửa bước vào nhà trước khi nước mắt rơi xuống.

Cửa vừa đóng, nước mắt Thịnh Dương lập tức chảy ra.

Hố sâu cảm xúc và nước mắt rơi không tự chủ được sau khi mất đi tình yêu từng khiến Thịnh Dương chế nhạo, hoá ra không phải do những người đó cường điệu lên mà là do anh chưa từng trải qua, nên mới có thể đứng nói chuyện mà không đau lưng như vậy.

Những người đang đau khổ vì yêu thì có thể làm gì khác?

Phát điên ư?

Thịnh Dương đã đến dưới lầu nhà Trần Thước với một xấp tiền mặt, và anh thực sự gần như phát điên.

Nhưng anh không.

Anh không thể làm những việc khiến cho Trần Thước cảm thấy khó chịu và xấu hổ.

Còn gì nữa? Say ư? Đúng rồi! Uống say cũng tốt. Dù sao Thịnh Dương cũng không định ra ngoài uống, sẽ không bị bắt cũng không bị ai phát hiện, anh sẽ nhốt mình trong nhà mà uống, uống như thế nào không quan trọng.

Lần này quyết tâm của Thịnh Dương rất cao. Thịnh Dương mở tủ lạnh lục lọi, tìm thấy hai chai bia nhưng cũng không biết chúng đã hết hạn hay chưa.

Dù thế nào thì bia cũng có tác dụng khử trùng, nếu nó hết hạn thì hãy để nó sát trùng dạ dày vậy.

Thịnh Dương mở lon, trực tiếp uống cạn một lon trước tủ lạnh. Một hơi cạn sạch! Những gì anh muốn chính là như thế này.

Ngoại trừ... ngoại trừ một chút co thắt dạ dày.

Bia quá lạnh và đắng.

Thịnh Dương cố nén cơn cồn cào trong bụng, từ trong ngăn đựng đồ ăn vặt lấy ra hai túi khoai tây chiên và một túi thịt bò khô, ngồi xuống thảm, uống hết chai bia thứ hai cùng đồ ăn.

Không say, hoàn toàn không có tác dụng khiến Thịnh Dương say.

Thịnh Dương tức giận lấy điện thoại, order một chai vang đỏ và chục lon bia, thêm tiền giao hàng gấp. Trong khi chờ rượu và bia giao tới, Thịnh Dương dựa vào ghế sofa, cảm thấy hơi choáng váng.

Thịnh Dương thực ra không biết tửu lượng của mình đến đâu, bởi vì anh thường không uống, mỗi khi phải uống cũng chỉ nhấp môi thể hiện sự tôn trọng với đối phương.

Mặc dù Thịnh Dương luôn cảm thấy tửu lượng mình không tốt nhưng chắc cũng không đến nỗi hai chai bia đã có thể đánh gục anh. Để giữ cho đầu óc tỉnh táo, Thịnh Dương mở game ra chơi, nhưng dù cố gắng thế nào cũng chơi không suôn sẻ, bị đồng đội mắng.

Khi chuông cửa reo, Thịnh Dương vứt điện thoại, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra mở cửa.

"Xin chào, giao hàng đây, túi này là rượu vang đỏ của anh."

"Cảm ơn anh, vất vả anh rồi."

Thịnh Dương nhận lấy cái túi, đóng cửa lại, quay lại ngồi trên thảm.

Thịnh Dương vừa mới uống bia xong và bây giờ anh cần thứ gì đó màu đỏ.

Thịnh Dương lấy rượu vang đỏ ra, nghiên cứu hồi lâu nhưng vẫn chưa rút được nắp chai.

"Ta khuyên ngươi nên biết thân biết phận đi." Thịnh Dương cầm chai vang, vừa đe dọa bằng lời nói vừa hung hăng hành động nhưng nút chai vẫn không thèm nhúc nhích.

Thịnh Dương suýt chút nữa là nhảy dựng lên, "Có tin không, ta sẽ đập vỡ ngươi đó."

Thịnh Dương tức giận ném chai vang lên sofa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền vỗ tay vui vẻ, "Ah, mình có thể tìm hướng dẫn! Mình thật thông minh! Ta không tin ta không xử lý được ngươi."

Thịnh Dương quỳ trên thảm, cúi đầu trên sofa tìm hướng dẫn cách mở nút chai vang, nhưng ngón tay vuốt vuốt màn hình điện thoại hồi lâu vẫn chưa thoát được khỏi giao diện game. "Hả? Chuyện gì vậy? Lúc quan trọng mày lại treo máy à? Ta không tin không giải quyết được ngươi."

Thịnh Dương đang chiến đấu với cái điện thoại thì chuông cửa reo lần nữa.

"Ai vậy?" Thịnh Dương hét lên, và lại cười, "À, tôi biết rồi, anh chắc chắn là người giao hàng ban nãy quên đưa cho tôi dụng cụ mở nắp chai vang."

Thịnh Dương xiêu vẹo ra mở cửa, cửa vừa mở, đứng trước anh là Trần Vũ đang cau mày, "Cậu đang làm cái gì vậy?"

Thịnh Dương cảm thấy mình không say, bởi vì anh còn biết chớp mắt, vẻ mặt vô tội trả lời, "Tôi...không làm gì cả, tôi đang chơi game, có phải đã làm phiền cậu không? Xin lỗi, tôi sẽ nhỏ giọng..."

Vừa nói, Thịnh Dương vừa cố gắng đóng cửa lại, nhưng bị Trần Vũ dùng đầu gối đẩy ra, không mời mà mở cửa bước vào, sau đó dùng tay trái đóng cửa lại.

Trần Vũ đi thẳng đến sofa, Thịnh Dương đi theo phía sau cố gắng ngăn cản, "Trần sir, nửa đêm làm phiền cậu là lỗi của tôi, nhưng tôi đang ở trong nhà mình, thái độ như kiểu kiểm tra tội phạm ma tuý của cậu khiến tôi tổn thương, tình cảm giữa những người bạn học cũ sẽ không còn..."

"Duỗi thẳng lưỡi rồi hẵng nói." Trần Vũ đứng trước sofa, chỉ vào chai vang, "Đây là thứ cậu nói cậu đang chơi game?"

"Ai quy định là không thể uống rượu trong khi chơi game?" Thịnh Dương ném mình lên sofa, cầm chai vang trong tay, "Với cả, lưỡi tôi không thẳng sao?"

Thịnh Dương vừa nói vừa thè lưỡi, đầu lưỡi lắc qua lắc lại hai lần.

Người này có coi mình là đàn ông không vậy?

Trần Vũ cảm thấy mạch máu não mình đột ngột nhảy lên, mặc dù hắn biết không có lý do gì bắt bẻ một người đang say rượu nhưng vẫn cảm thấy thật sự trầm cảm.

Thân phận của Trần Vũ có chút khó xử, Thịnh Dương không muốn tâm sự với hắn, cũng không muốn khóc trước mặt hắn, hắn có thể hiểu được, cho nên cũng không gượng ép mà an ủi anh.

Vừa nghe người giao hàng mang rượu vang đến cho Thịnh Dương, Trần Vũ liền cảm thấy nhẹ nhõm. Sau nhiều lần do dự, Trần Vũ vẫn quyết định sang nhìn một cái, ai ngờ chỉ thấy Thịnh Dương đã say vẫn cố uống tiếp.

Bất kể là với người giao hàng hay với Trần Vũ, Thịnh Dương đều không có một chút đề phòng dù nhỏ nhất. Không đề phòng người giao hàng chắc chắn không phải chuyện tốt, và xem ra, không đề phòng Trần Vũ cũng là một chuyện tốt.

Thịnh Dương ôm chai vang trên sofa, khẩn trương nhìn Trần Vũ, như sợ bị Trần Vũ tịch thu rượu mình trộm được.

Trần Vũ nhìn Thịnh Dương hồi lâu, cuối cùng thở dài, "Cậu muốn mở nó à?"

"Cậu có thể mở nó không?" Thịnh Dương đột nhiên trở nên phấn chấn, quỳ trên sofa, đưa chai vang như bảo bối cho Trần Vũ, "Trần Vũ, làm ơn!"

Đã bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, thật ngu ngốc. Trần Vũ không nói lời nào cầm lấy chai vang, lục lọi trong túi và tìm thấy dụng cụ mở nắp chai.

"A, phải có dụng cụ à? Sao nãy tôi không phát hiện ra!" Thịnh Dương nhìn Trần Vũ giống như một chú cún con, ánh mắt tràn đầy sùng bái, "Vũ Thần quả nhiên là Vũ Thần, có thể làm được tất cả mọi thứ!"

Trần Vũ phớt lờ cái rắm cầu vồng này của Thịnh Dương, lấy điện thoại ra tìm video hướng dẫn, xem một lần liền khui được ngay chai vang, rồi lập tức ra hiệu Ngừng với Thịnh Dương đang chuẩn bị lao tới, "Cậu chỉ được uống một ly này thôi, đi lấy ly đi."

Thịnh Dương lộn ra lấy cốc, bình thường không uống rượu nên trong nhà cũng không có ly rượu, vì thế, Thịnh Dương cầm hai cái cốc đến, "Vũ Thần, cậu uống với tôi đi."

Làm thế nào để đảm bảo tài sản của mình không bị tịch thu? Chính là chia một phần cho các nhà điều tra.

Chỉ bằng cách hợp tác, bạn mới có thể bảo vệ tối đa lợi ích của chính mình.

Mình thật là thông minh, mình không say chút nào.

Hai người ngồi trên thảm, Trần Vũ rót vào mỗi cốc một phần ba rượu.

"Chỉ vậy thôi sao?" Thịnh Dương bất mãn lắc lắc chiếc cốc, "Cậu gọi đây là một cốc à?"

Trần Vũ giả vờ tịch thu cốc rượu "Vậy thì cậu đừng uống nữa."

"Nửa cốc thì nửa cốc." Thịnh Dương vội vàng bảo vệ cốc của mình rồi lùi lại, để tránh Trần Vũ thay đổi ý kiến, Thịnh Dương uống một ngụm lớn, rồi ngay lập tức muốn phun ra, rồi lại nhăn mặt nuốt vào, "Hừm, sao lại cay thế? Không có tí vị nho nào hết."

Một mô tả kỳ lạ, nhưng Trần Vũ hiểu, hắn lấy một chai nước soda từ trong tủ lạnh đưa cho Thịnh Dương, "Uống từ từ thôi, uống nhanh dễ say."

"Không muốn say thì uống rượu làm gì chứ? Để đốt tiền à? Sao lại khó uống thế?"

Thịnh Dương nhận chai soda từ tay Trần Vũ, chỉ nhấp một ngụm nhỏ như xúc miệng, sau đó mới uống một ngụm rượu, lần này anh giữ trong miệng một lúc rồi mới nuốt xuống.

"Sao cậu không uống?" Thịnh Dương chỉ vào cốc rượu trong tay Trần Vũ.

Phải có một người tỉnh táo. Trần Vũ nhìn cốc rượu trong tay, không lên tiếng.

Thịnh Dương và Trần Vũ ngồi cạnh nhau dựa vào ghế sofa, Thịnh Dương uống hết rượu trong cốc của mình, lại nhìn sang cốc của Trần Vũ, "Nếu cậu không uống thì có thể cho tôi không?"

Thịnh Dương chống khuỷu tay trên sofa, ôm cằm, hai má đỏ bừng, hai mắt mờ mờ ảo ảo ngân ngấn nước...

Trần Vũ cắn môi, quay mặt đi, lặng lẽ đưa cốc của mình qua.

"Cảm ơn Vũ Thần! Vũ Thần thật tốt bụng." Thịnh Dương vui vẻ cầm lấy, uống từng ngụm.

Càng uống, càng buồn ngủ, và càng uống cơ thể càng mềm đi, làm thế nào những người sau khi uống rượu có thể tự kiểm soát được mức độ điên đảo?

Thịnh Dương ngồi trên thảm, tựa lưng vào ghế sofa, cảm thấy tấm thảm trơn trượt khiến anh không thể ngồi vững.

"Trần Vũ, cậu có cảm thấy cái thảm đang trượt về phía trước không?"

"Là cậu đang trượt về trước." Hai tay Trần Vũ luồn qua nách Thịnh Dương, nửa ôm nửa xốc anh dậy, xong rồi buông tay ra luôn định ngồi xuống lại, nhưng Thịnh Dương đã túm lấy cánh tay hắn, "Trần Vũ..."

Thịnh Dương cúi đầu cắn môi, Trần Vũ nhìn thấy những giọt nước mắt lớn chảy dài trên má anh.

Tim hắn đau quá!

Khi nghe Thịnh Dương nói "Tôi không thích Trần Vũ" qua một cánh cửa hé mở; khi nhìn thấy Thịnh Dương và Trần Thước mỉm cười nhìn nhau, cùng nhau ăn kem; khi đi theo Thịnh Dương và Trần Thước cách không xa; khi nhìn thấy Trần Thước chạy xuống tìm Thịnh Dương và hai người nói chuỵên cười đùa và rời đi cùng nhau; khi Thịnh Dương quên yêu cầu của hắn hết lần này đến lần khác; khi Thịnh Dương mai mối hắn với đồng nghiệp nữ; khi Thịnh Dương gõ cửa với đôi mắt sáng ngời nói với hắn, "Trần sir, hôm nay tôi sẽ đi sở thú với Trần Thước."

Ngay cả khi Thịnh Dương chào đón hắn với một tâm hồn tuyệt vọng, "Có chút không vui, nhưng nếu tôi nói ra thì chỉ khiến cậu càng không vui mà thôi"; khi Thịnh Dương tức giận đi rút tiền trong bộ đồ ngủ, đứng dưới lầu nhà Trần Thước và lặng lẽ rời đi trong nước mắt, khi Thịnh Dương cuối cùng không thể chịu được nữa mà mượn rượu giải sầu và sẵn sàng thể hiện mặt mong manh của mình với hắn dưới ảnh hưởng của rượu.

Trần Vũ không muốn thấy Thịnh Dương và Trần Thước hạnh phúc bên nhau, nhưng hắn càng không muốn thấy Thịnh Dương đau buồn vì Trần Thước như vậy.

Môi Thịnh Dương run run, nước mắt trào ra từ khoé mắt, Trần Vũ siết chặt ngón tay, cuối cùng đưa tay vuốt tóc Thịnh Dương, "Tôi ở đây."

Câu "Tôi ở đây" này khiến những giọt nước mắt lặng lẽ và hỗn loạn của Thịnh Dương biến thành tiếng nức nở đau đớn, "Trần Vũ, cậu, cậu thực sự biết, đúng không? Cậu biết tôi thích Trần Thước...và cũng biết chúng tôi, chúng tôi không ở bên nhau..."

Thịnh Dương càng nói càng gấp, nước mắt chảy dài trên mặt. Trần Vũ dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt nước mũi trên mặt Thịnh Dương, "Ừ."

"Tôi không muốn, tôi không muốn khiến Trần Thước lạc lối. Tôi thực sự không muốn. Cậu ấy cũng thích tôi, cho nên tôi... ừ, nhưng cậu ấy không còn thích tôi nữa, thậm chí còn trả tiền thiết kế tôi làm giúp cậu ấy cao hơn giá thị trường."

Vậy, đây là lý do tại sao Thịnh Dương cầm một đống tiền mặt đứng dưới lầu nhà Trần Thước.

Sau khi Trần Vũ nói với Trần Thước, "Chúng ta mỗi người đều suy nghĩ kỹ và dựa vào khả năng của bản thân.", Trần Thước đã trả cho Thịnh Dương 20.000 tệ.

Hoàn toàn hỏng bét.

"Thịnh Dương..." Trần Vũ lau nước mắt cho Thịnh Dương, không biết phải làm thế nào để an ủi anh, hoặc liệu có nên an ủi anh hay không.

"Trần Thước làm sao có thể làm như vậy?" Thịnh Dương cúi đầu, vừa khóc vừa tự nhủ, "Cậu ấy rõ ràng là thích tôi, phải không? nhưng chỉ vì tôi là con trai mà kết án tử cho tôi? Vậy nên trong tương lai, người con gái mà cậu ấy tìm thấy, liệu có tốt hơn tôi không? Liệu cô ấy có thật sự tốt với cậu ấy hơn tôi không?"

Đau khổ là thật, cay đắng cũng là thật. Trần Vũ ôm chặt hai má Thịnh Dương, "Cậu nên lo cho bản thân mình trước thì hơn."

"Tôi phải lo lắng cái gì chứ? Trần Thước...huhu...Trần Thước ngốc nghếch như thế, nếu trong tương lai gặp phải một cô gái xấu xa, lừa đảo tình cảm của cậu ấy...hoặc, hoặc không quan tâm đến cậu ấy, không biết cách chăm sóc cậu ấy, ... Trần Thước... mỗi ngày cậu ấy phải trải qua vất vả như vậy... huhhu... tại sao không thể là tôi? Tôi sẽ quan tâm cậu ấy, tôi sẽ quan tâm thật nhiều đến cậu ấy. Giao cho người khác.... Tôi không thể yên tâm, tôi thực sự không thể yên tâm."

Thịnh Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt bị nước mắt phủ kín. Trần Vũ nhìn khuôn mặt của Thịnh Dương, nhìn đôi mắt của Thịnh Dương, suy tư hồi lâu, hỏi anh, "Cậu có muốn tôi thay cậu nói những điều này với Trần Thước không?"

Môi Thịnh Dương run lên, anh không nói có, cũng không nói không, nhưng nước mắt càng chảy dữ dội hơn.

Dường như không quá đau đớn, hoặc có lẽ là đã quen với đau đớn rồi.

Trần Vũ cúi đầu cười, nụ cười vừa mỉa mai vừa lạnh lùng. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Dương, "Nhưng tôi sẽ không nói."

Trần Vũ nhìn đôi mắt sưng đỏ của Thịnh Dương, nói từng chữ một, "Vì, tôi thích cậu."

"Tôi thích cậu, Thịnh Dương, nên tôi không thể làm người truyền tin giữa cậu và Trần Thước được."

Trần Vũ đang nói gì thế? Có phải Thịnh Dương uống quá nhiều và đang bị ảo giác không?

Nước mắt của Thịnh Dương ngừng rơi, anh cố gắng mở to đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhìn chằm chằm Trần Vũ hỏi, "Cậu, cậu đang nói gì vậy..."

Trần Vũ không thay đổi biểu cảm, lặp lại một lần nữa, "Tôi nói, Thịnh Dương, tôi thích cậu, tôi đã thích cậu từ thời trung học."

"Cậu đang nói cái quái gì thế? Cậu điên rồi sao?"

Thịnh Dương muốn đứng lên nhưng cả người không còn chút sức nào, "Cậu, cậu vì muốn an ủi tôi mà ngay cả những lời này cũng có thể bịa ra được sao?"

Trần Vũ dùng ánh mắt có chút không chắc chắn nhìn chằm chằm Thịnh Dương, "Cậu không tin?"

"Không ai có thể tin được! Làm sao có thể như vậy được? Tôi không tin một lời nào hết! Tôi sẽ không tin dù một dấu chấm câu."

Trần Vũ nắm chặt cánh tay Thịnh Dương, một tay vịn sau gáy Thịnh Dương, và hôn anh.

Trần Vũ cắn nhẹ vào môi dưới Thịnh Dương, và khi Thịnh Dương mở miệng vì đau, Trần Vũ đẩy đầu lưỡi vào.

Một nụ hôn rất ngắn, nhưng mạnh mẽ.

"Bây giờ, cậu tin chưa?"


. TBC

Khi Vũ Tử nói với Trần Thước rằng mỗi người hãy dựa vào khả năng của bản thân, hắn thực sự không có ý định tranh giành.

Chuyện này thực sự bị cả hai người bắt được, có thể gọi là phạm tội trong lúc xúc động không? (Không phải)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro