Chương 26 - Khi bạn cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Cậu không cần chuyện gì cũng tìm nguyên nhân ở bản thân mình, những điều này, cũng không phải lỗi của cậu.>


Lúc tìm xe ghép, Thịnh Dương đọc thấy nhiều người nói rằng Đạo Thành Á Đinh là 'thiên đường cho đôi mắt và địa ngục cho cơ thể", anh nghĩ người ta quá phóng đại. Có rất nhiều bạn bè của Thịnh Dương đã đến Đạo Thành Á Đinh và chưa từng nghe thấy ai nói bị phản ứng cao nguyên* cả.

*Phản ứng cao nguyên là sốc độ cao đó các bạn, Á Đinh cao 4000 - 4500m so với mặt nước biển, đỉnh Fansipan (chỗ chúng ta đi cáp treo lên đó) là 3143m. Vô cùng nguy hiểm, cho nên các bạn có plan du lịch tới đây nhớ chú ý làm theo khuyến cáo, đừng như Thịnh Dương nha!

Ở Á Đinh mình sẽ để tên các địa danh theo cách gọi quen thuộc của người Việt, có lúc là gọi theo pinyin, có lúc là Hán Việt, để mọi người đọc không cảm thấy nó xa lạ ha.

Thịnh Dương đến khách sạn vào buổi tối, liên lạc với tài xế xe ghép rồi đặt đồng hồ báo thức, tắm rửa và đi ngủ.

Sáng hôm sau, Thịnh Dương thức dậy lúc 5 giờ, tắm rửa, ăn sáng và tập trung ở cổng khách sạn lúc sáu rưỡi.

Đi cùng xe với Thịnh Dương là một đôi vợ chồng trẻ, hai người dính lấy nhau như cặp song sinh dính liền, bàn tay chưa từng tách rời. Thịnh Dương rất có ý thức ngồi vào ghế lái phụ.

Nếu Thịnh Dương có thể cùng Trần Thước đến đây, có khi hai người bọn họ còn đáng ghét hơn hai người kia...

Dừng!

Không được nghĩ đến Trần Thước nữa! Sau hành trình tìm về thiên nhiên chữa lành này, anh sẽ trở thành new Thịnh Dương bất khả chiến bại và không vướng bận tình yêu.

Lúc đến cổng vào khu danh lam thắng cảnh là 7 giờ, có rất nhiều người bán bình dưỡng khí và gậy leo núi. Thịnh Dương cho rằng những thứ này hoặc là chiếm chỗ hoặc là vướng tay nên không mua.

Tối qua Thịnh Dương đến Đạo Thành và không gặp bất cứ dấu hiệu phản ứng cao nguyên nào, nên hôm nay tự tin mình có thể nhẹ nhàng rong chơi.

Họ ngồi trên xe điện một lúc, đi theo lộ trình của hướng dẫn viên và bắt đầu leo núi từ con đường phía sau đền Chonggu.

Trước tiên, họ đi bộ đến hồ Gongga, đoạn đường này tương đối bằng phẳng, phong cảnh cũng rất đẹp. Thịnh Dương chụp ảnh và quay video suốt dọc đường, những người khách du lịch phía sau cũng đã vượt qua anh.

"Anh bạn trẻ, phía trước còn rất nhiều cảnh đẹp, đừng chụp ở đây, nếu không cháu sẽ không kịp thời gian đi đến Hồ Sữa và Hồ Ngũ Sắc." Một chú trông trang bị rất chuyên nghiệp nhắc nhở Thịnh Dương khi đi ngang qua anh.

"Vâng." Thịnh Dương vui vẻ đồng ý, tay vẫn cầm máy ảnh chụp tiếp.

Phong cảnh của Đạo Thành quả thực quá đẹp, Thịnh Dương cũng không mệt nên muốn chụp thêm vài tấm khi trạng thái bản thân còn tốt, nếu không lát nữa khi sắc mặt xám xịt và đẫm mồ hôi, có thể anh thậm chí sẽ còn không muốn lấy điện thoại hay máy ảnh ra nữa.

Mười hai giờ, Thịnh Dương đến con đường thử thách Kinh Kong, những người xuất phát cùng anh đã vượt lên trước rất xa, chỉ có cặp đôi dính liền song sinh là đang tạo dáng chụp ảnh, cứ 10m lại phải tạo dáng chụp một cái cho nên tiến độ cũng giống Thịnh Dương, và Thịnh Dương cũng giúp họ chụp vài bức ảnh đôi.

Thịnh Dương có chút mệt, anh ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn, uống một chai nước, ăn một thanh snickers và một miếng thịt bò.

Không biết có phải do tia cực tím buổi trưa quá độc hay không, Thịnh Dương cảm thấy hơi chóng mặt.

"Soái ca, anh có một ăn bánh mì không?" Đôi vợ chồng trẻ ngồi cách Thịnh Dương không xa, cô gái đưa cho anh hai chiếc bánh mì nhỏ.

"Cảm ơn." Thịnh Dương nhận lấy, đổi lại cho đối phương hai thanh snickers.

Ba người bắt đầu trò chuyện.

Sau khi làm quen, cô gái không quá câu nệ, "Tôi thấy mặt anh hơi đỏ, có phải là phản ứng cao nguyên không? Chúng tôi có mang theo bình oxy, anh có muốn dùng không?"

Phản ứng cao nguyên? Thịnh Dương hít sâu hai hơi. Anh cảm thấy ngực hơi thắt lại, nhưng sau khi leo bộ cả buổi sáng, Thịnh Dương đổ mồ hôi rất nhiều, anh cảm thấy có lẽ ngay cả khi ở dưới đồng bằng mình cũng sẽ cảm thấy hơi khó thở, nên mỉm cười, "Tôi không sao, chắc là do say nắng thôi."

Những địa điểm ngắm cảnh đẹp đều ở phía sau, Thịnh Dương không nghỉ ngơi quá lâu, sau khi ăn xong, anh chào tạm biệt đôi vợ chồng trẻ, đeo balo và tiếp tục đi.

Càng đi lên, triệu chứng tức ngực, khó thở và đau đầu của Thịnh Dương càng trở nên rõ ràng, khi đến ngã ba dưới chân Hồ Ngũ Sắc, Thịnh Dương không thể bước tiếp được nữa.

Thịnh Dương chắc chắn là mình đã bị phản ứng cao nguyên.

Không ngờ hôm qua đến đây dù say rượu và vội vàng nhưng vẫn còn tốt, hôm nay đã gặp phản ứng cao nguyên ở đúng nơi có danh lam thắng cảnh đẹp như vậy.

Thịnh Dương tìm thấy một tảng đá lớn, ngồi xuống và hít một hơi thật sâu.

Đã đi xa thế này, Thịnh Dương thực sự không muốn chưa nhìn thấy Hồ Ngũ Sắc, Hồ Sữa đã phải quay về, nhưng càng đi xa càng khó thở, nếu muốn đi bộ ít hơn, anh phải leo lên một ngọn núi rất dốc, với tình trạng hiện tại của Thịnh Dương điều đó là không thể.

Quá buồn!

Thịnh Dương cởi mũ và khẩu trang chống nắng rồi thở hổn hển.

"Soái ca, có chuyện gì vậy?" Đôi vợ chồng trẻ cũng đã đi đến, cô gái ngay lập tức chạy đến khi nhìn thấy tình hình của Thịnh Dương. "Anh phản ứng nặng quá! Anh thấy không lúc nãy tôi nói... thôi quên đi, Trần Sáng, lấy bình dưỡng khí của chúng ta ra đi."

Người chồng chậm chạp mở balo ra, miễn cưỡng mở khoá, thấp giọng lẩm bẩm, "Nặng quá, anh phải vất vả vác trên lưng, nếu lát nữa chúng ta cần dùng thì sao..."

Cô gái quay đầu lại, trừng mắt cảnh cáo nhìn chồng, "Làm theo lời em nói đi, đưa cho anh ấy, anh lấy đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, nhanh lên!"

Vốn dĩ là Thịnh Dương phán đoán sai lầm về tình trạng của bản thân, thiếu chuẩn bị, anh không muốn người khác gặp phiền toái vì chuyện này, Thịnh Dương xua tay, "Không cần, chỉ là tôi đi hơi nhanh, nên mệt quá, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi."

"Anh chắc chắn là gặp phản ứng cao nguyên." Cô gái đợi rất lâu mà không thấy chồng lấy bình oxy ra, vì vậy trực tiếp giật lấy balo, tự lắp ráp rồi đeo mặt nạ dưỡng khí lên miệng và mũi Thịnh Dương, "Anh cầm lấy, hít thở đi. Chúng tôi sẽ đi Hồ Ngũ Sắc trước."

"Được, cảm ơn cô." Sau khi thở oxy, Thịnh Dương cảm thấy khá hơn, "Tôi sẽ đuổi theo sau."

"Anh có thể nghỉ ngơi hoặc đi dạo gần đây, chờ chúng tôi trở lại chúng ta sẽ cùng nhau xuống núi."

Cô gái vẫy tay và nắm lấy cánh tay chồng mình đi về phía trước.

Thịnh Dương thở oxy hơn mười phút, đến khi cảm thấy bớt khó chịu mới cất bình oxy đi, anh ngồi thêm mười phút nữa rồi chậm rãi đi về phía Hồ Ngũ Sắc.

Thịnh Dương không thể đến Hồ Sữa, sau khi đến Hồ Ngũ Sắc, anh quay lại chỗ cũ, chờ cô gái và chồng cô quay lại để trả bình oxy cho họ.

Đi một vòng trở lại, Thịnh Dương lại bắt đầu thở hổn hển. Mặc dù bình oxy ở trong tay nhưng anh xấu hổ đến mức không dám hít thở thêm, đề phòng nếu đôi vợ chồng trẻ cần đến nó nhưng oxy lại bị anh hít hết thì sẽ rất tệ.

Thịnh Dương ngồi trên tảng đá chờ hai ba tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó anh khó chịu đến mức không thể chịu đựng được hơn, phải thở oxy. Đầu Thịnh Dương choáng váng đến mức không thể nhìn được điện thoại hay máy ảnh của mình. Thịnh Dương tựa đầu vào balo, nằm trên tảng đá lớn chờ đợi.

Hối hận.

Hối hận muốn chết.

Anh không nên đến cái nơi gọi là danh lam thắng cảnh mà không có dấu vết của sự phát triển nhân tạo này, không có sự phát triển nhân tạo có nghĩa là không có trang thiết bị, không có cáp treo và trạm dừng nghỉ, sau này có đánh chết Thịnh Dương cũng không đến đây nữa.

Chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao? Chẳng phải chỉ là một lời tỏ tình và một nụ hôn gượng ép thôi sao? Nó lớn đến mức nào mà không thể chữa lành bằng cánh làm tổ trong cái tổ nhỏ mềm mại của mình mà phải chạy xa ngàn dặm để nằm trên tảng đá cứng này chữa lành?

Cái gọi là thánh địa chữa lành của những kẻ thất tình này khiến con người ta phải chịu đau đớn tột cùng về thể xác cho nên không có thời gian để quan tâm đến những vết thương nhỏ trong tâm hồn họ ư?

Thịnh Dương nằm trên đá như một con cá sắp chết, cảm thấy mình được giác ngộ.

Nhưng giác ngộ hơi muộn.

Sau khi cô gái và chồng trở về, ba người cùng nhau xuống núi. Trên đường về, cô gái để Thịnh Dương thở oxy thêm nhiều lần, cô và chồng thay phiên nhau hỗ trợ Thịnh Dương.

Thịnh Dương nói lời cảm ơn không biết bao nhiêu lần. Quay lại xe, anh thêm hai người họ vào wechat, quyết định sau khi về nhà sẽ gửi cho họ hai hộp đồ ăn thật ngon.

Lúc về tới khách sạn đã hơn 8 giờ, Thịnh Dương nôn hai lần, nằm trên giường thở oxy một lúc vẫn không khá hơn, anh buộc phải xỏ giày xuống quầy lễ tân hỏi đường tới phòng khám gần nhất, sau đó bắt taxi đi.

Kỳ thật phòng khám chỉ cách khách sạn vài trăm mét, nhưng Thịnh Dương không thể bước nổi dù chỉ một bước. Lúc Thịnh Dương bước vào, ai đó đã giúp anh nằm lên giường bệnh, và trong khi còn đang băn khoăn thì anh đã được cho thở oxy và tiêm thuốc.

Thịnh Dương không biết mình được truyền chất lỏng gì, dù sao thì sau khi hết nửa chai, anh cảm thấy mình dường như đã sống lại một chút.

Đây là cái loại chịu tội gì vậy? Tại sao anh lại đến một nơi như thế này và chịu tội một mình như thế này?

Thịnh Dương nhìn chằm chằm lên trần của phòng khám, bụi bặm, với những bức tường bị tróc ra từng mảng ở góc trần. Thịnh Dương nhìn hai bên, những tấm rèm cửa được kéo lên ngăn giữa các giường bệnh cũng bẩn và không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.

Thịnh Dương cúi đầu nhìn xuống tấm chăn bông che kín người mình, phát hiện trước ngực có hai sợi tóc dài không phải của mình.

Mạng sống của Thịnh Dương đã được cứu, nhưng bệnh sạch sẽ lại bắt đầu phát tác, Thịnh Dương chỉ muốn rút kim rời đi. Đáng lẽ vừa rồi anh không nên đến một phòng khám nhỏ với quy trình hạn hẹp như này. Không biết dụng cụ y tế và dịch vụ chăm sóc có đạt tiêu chuẩn không?

"Ăn thêm một miếng nữa đi." Đó là cô gái ở giường bên cạnh đang chăm sóc bạn trai.

"Anh có thể giảm âm lượng điện thoại xuống được không? Em đang rất khó chịu này." Là cô gái nằm ở giường bên phải đang phàn nàn bạn trai.

Nhưng dù quan tâm hay phàn nàn thì họ cũng có người đồng hành.

Còn Thịnh Dương thì chỉ một mình.

Trong cái phòng khám nhỏ, hết sức xơ xác, bẩn thỉu, lụp xụp, và heo hút này, nơi gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.

Có lẽ chỉ khi gần chết người ta mới có thể không tự trách mình. Nhưng đối với những người còn chút năng lượng, Thịnh Dương bắt đầu cảm thấy ân hận. Thịnh Dương nhìn lên trần nhà với những bức tường bị tróc vôi, cảm thấy muốn khóc.

Anh nhớ nhà.

Nhớ bố mẹ.

Tại sao anh không về nhà khi buồn và muốn chạy trốn mà lại chạy ra ngoài một mình chứ?

Tấm rèm ngăn dịch chuyển, có ai đó đứng trước giường của Thịnh Dương.

Thịnh Dương tưởng là y tá đến thay truyền, nên quay mặt sang một bên, dùng mu bàn tay xoa xoa khoé mắt và chóp mũi.

Nhưng người đó không di chuyển, chỉ đứng đó.

Thịnh Dương kỳ quái nhìn sang...

Nhìn thấy Trần Vũ mặc áo khoác và đeo theo một cái balo lớn.

Trong hai ba giây Thịnh Dương không chớp mắt, sau đó, anh kéo chiếc chăn có dính tóc của người khác che mặt mình lại, mặc kệ nó bẩn hay có mùi hay không.

Dáng dấp dưới chăn bất động một lát, sau đó bắt đầu run nhẹ.

Trần Vũ lặng lẽ nhìn, sau đó bước tới kéo chăn bông trên đầu Thịnh Dương xuống, "Tới đây được rồi. Dù là tôi đến cũng không đến mức phải thất vọng như thế chứ?"

Thịnh Dương khóc đến nỗi bong bóng mũi chảy ra, "Trần Vũ, cậu bị bệnh à?"

Trần Vũ dùng chân móc chiếc ghế nhựa ngồi xuống, hất cằm chỉ vào mu bàn tay Thịnh Dương, "Ai trong chúng ta bị bệnh?"

"Tôi!" Thịnh Dương dùng lòng bàn tay lau mặt, hung hăng nói, "Tôi bị bệnh, được chưa?"

Trần Vũ cười khẽ, cởi balo, lấy ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho Thịnh Dương, "Lau đi, nước mũi chảy đầy mặt rồi."

Đây không phải là lần đầu tiên nước mũi chảy đầy mặt, khi đó còn nhiều nước mũi hơn, lúc đó cậu đã hôn tôi, bây giờ lại chê tôi à? Thịnh Dương tức giận lấy khăn giấy, lau mặt, xì mũi thật mạnh, sau đó nhìn xung quanh tìm thùng rác.

"Đằng kia" Trần Vũ rất tự nhiên đưa tay ra, "Đưa tôi."

Mặc dù, ... tờ giấy lau mũi này... Thịnh Dương thật sự không làm được, "Tốt nhất cậu nên đá cái thùng rác đó qua đây cho tôi."

Trần Vũ nhếch mép cười liếc Thịnh Dương một cái, đá thùng rác về phía Thịnh Dương.

Thịnh Dương vứt giấy lau mũi đi, Trần Vũ lại đá thùng rác về chỗ cũ, "Cậu đói bụng không?"

Sau khi về khách sạn Thịnh Dương đã nôn hết đồ ăn bữa trưa, dạ dày có chút thắt lại, nhưng anh không muốn ăn chút nào, lắc đầu xong mới nhớ tới Trần Vũ đã đi một chặng đường dài đến đây, có lẽ cũng chưa ăn "Cậu thì sao? Có đói không?"

"Tôi ăn trên máy bay rồi."

"Ồ..." Thịnh Dương gật đầu. Trần Vũ xuất hiện quá đột ngột, giống như từ trên trời rơi xuống, lúc này Thịnh Dương mới ý thức được Trần Vũ đuổi theo mình phiền phức đến mức nào.

"Cái đó..." Thịnh Dương ngẩng đầu nhìn Trần Vũ, "Cậu không phải đi làm sao?"

"Câu hỏi hay đấy." Trần Vũ nhíu mày, "Cậu thì sao? Không phải đi công tác à?"

"Tôi đang nghỉ phép."

"Nghỉ phép..." Trần Vũ cố ý dừng lại, "Sao tôi lại nhớ có người nói với tôi là sẽ đi Thành Đô công tác?"

Rất tiếc, Thịnh Dương đã hoàn toàn quên mất việc này. Quả nhiên, lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác để lấp liếm. Thịnh Dương lựa chọn không lấp liếm, nói thẳng, "Trần sir, cậu đã bao giờ nghe nói người ta có những nỗi khổ khó nói chưa? Chờ đã, có cái gì đó sai ở đây, làm sao cậu biết tôi ở Đạo Thành? Làm sao cậu có thể tìm thấy tôi chuẩn xác như vậy?"

"Tôi đã kiểm tra số chứng minh thư của cậu. Tôi đến khách sạn không thấy cậu nên đến quầy lễ tân hỏi. Xin lỗi, Thịnh Dương."

Trần Vũ không cố gắng che giấu, khi nói xin lỗi, hắn nhìn vào mắt Thịnh Dương, không né tránh.

Điều này... điều này thật khó để đánh giá. Nếu là người khác làm chuyện này, Thịnh Dương rất có thể muốn mắng người, nhưng người làm việc này là Trần Vũ...

Thịnh Dương cảm thấy mình không hề tức giận, thậm chí, không tức giận chút nào.

Bởi vì, Thịnh Dương vẫn còn thời gian để ý đến một vấn đề khác, "Còn một việc không đúng nữa, làm sao cậu biết số CMND của tôi?"

"Lần trước cậu điền vào bản lời khai của nhân chứng, tôi không cố ý ghi lại, tôi chỉ là nhìn thấy thôi."

Trần Vũ sẽ không nguỵ biện về những điều hắn nên thừa nhận, cũng không muốn bị hiểu lầm về những điều cần được giải thích.

"Có nghĩa là cậu nhớ tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ trong nháy mắt?" Thịnh Dương hoàn toàn mất bình tĩnh, bĩu môi, "Không ngờ rằng Trần sir, người luôn ngay thẳng và tuân thủ pháp luật, lại lạm dụng quyền lực của mình."

Trong quá trình xử lý các vụ án nhiều năm qua, Trần Vũ đã học được cách tiếp cận vòng vo và một số phương pháp xử lý vụ án không trái pháp luật nhưng không được chấp nhận khi hành động, thành thật mà nói, những điều này có lẽ có thể coi là lạm dụng quyền lực.

Nhưng đây là lần đầu tiên Trần Vũ lạm dụng quyền lực vì mục đích cá nhân.

"Xin lỗi, Thịnh Dương." Trần Vũ nhìn Thịnh Dương, lại xin lỗi, "Lần này là tôi quá lo lắng, tôi sẽ không tái phạm."

Trần Vũ xin lỗi một cách trịnh trọng và nghiêm túc như vậy, Thịnh Dương lại bị dọa sợ, liên tục xua tay, "Tôi nói đùa đấy, thật sự không trách cậu..."

Tính chất và cường độ làm việc của Trần Vũ, hẳn là khó xin nghỉ hơn Thịnh Dương rất nhiều, nhưng hắn đã nghỉ việc và chạy xa ngàn dặm để đuổi theo một người, đối với Trần Vũ, cho dù không thể nói là vi phạm nguyên tắc của hắn, thì nó chắc chắn cũng là trái với quy tắc ứng xử hàng ngày.

Trần Vũ đã vượt qua đủ loại khoá khăn và đến đây, Thịnh Dương không có lấy một lời tốt đẹp nào, thế mà Trần Vũ vẫn ở đây...

Cảm giác tội lỗi mà Thịnh Dương đã không thể kìm nén từ khi tỉnh dậy vào ngày hôm qua lần lượt hiện ra.

"Thật xin lỗi, Trần Vũ, tôi thật sự không biết." Thịnh Dương vốn muốn nói những lời này sau khi anh trở về, tuy là tạm thời chạy trốn nhưng Thịnh Dương cũng không có ý định giả vờ như không biết, mười năm tâm tư của Trần Vũ, Thịnh Dương không thể giả vờ được.

Nhưng Thịnh Dương không biết phải nói gì, vì vậy, chỉ có thể nói những điều mình đang nghĩ, "Nếu tôi biết, tôi sẽ không bao giờ làm nhiều chuyện như vậy khiến cậu... khiến cậu khó chịu... cho dù là..."

Thịnh Dương dừng lại, quả qua câu "Tôi thích Trần Thước", "Cho dù... tôi sẽ không thể hiện ra trước mặt cậu, chứ đừng nói đến việc gán ghép cậu với người khác, và..."

"Thịnh Dương." Trần Vũ cắt ngang hành vi liệt kê từng tội lỗi của Thịnh Dương, "Cậu không cần chuyện gì cũng tìm nguyên nhân ở bản thân mình, cho dù là tâm tư của tôi hay quyết định của Trần Thước, những chuyện này đều không phải lỗi của cậu."

Khi Trần Vũ nói điều này, vẻ mặt và giọng điệu rất bình tĩnh, như thể hắn không phải đang an ủi người khác mà chỉ đang trần thuật một sự thật.

Nhưng chính vì lời nói có phần lạnh lùng và khách quan này mà lời nói của hắn càng có phần đáng tin cậy và thuyết phục hơn.

Cậu không cần phải tìm lý do cho mọi việc ở bản thân mình, đây không phải lỗi của cậu.

Tảng đá đè nặng lên trái tim Thịnh Dương bị chọc vỡ.

Thịnh Dương nhìn Trần Vũ, đột nhiên cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

Thịnh Dương mím môi, nói "Tôi đói."

Trần Vũ cười đứng lên, "Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua."


Tbc.

Dương Dương thực sự rất buồn, nhưng cho dù buồn như vậy, anh vẫn tìm kiếm lý do ở bản thân mình thay vì đổ lỗi cho người khác.

Dương Dương và Thước Thước đều là kiểu người sống nội tâm, nhưng Dương Dương là người hướng ngoại, anh sẽ thể hiện phần nội tâm này ra ngoài, trong khi Thước Thước lại hướng nội và im lặng một mình tiếp thu mọi thứ.

Và Tiểu Vũ là một người thẳng thắn, nếu là lỗi của hắn hắn sẽ thừa nhận, nếu không phải lỗi của tôi tôi sẽ không nhận. Và nếu đó không phải lỗi của cậu, cậu không cần chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro