Chương 29 - Phá vỡ cục diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Bởi vì cuộc đời này là con đường một chiều, không cách nào đi ngược lại, chỉ có thể đi về phía trước.>


Thành Đô quả thực có rất nhiều đồ ăn ngon, Thịnh Dương ước gì mình có bốn cái dạ dày, ăn uống thả ga hai ngày không ngờ anh lại bị tào tháo rượt.

Cả đêm chạy ra chạy vào nhà vệ sinh, buổi sáng Thịnh Dương không dậy được, nằm trên giường gửi wechat cho Trần Vũ, "Tôi xong đời rồi."

Hai ngày nay Trần Vũ đã nhắc nhở Thịnh Dương không được ăn quá cay, không được ăn chung đồ lạnh và cay, nhưng Thịnh Dương nghe vào tai trái ra tai phải, nên Trần Vũ không nhắc lại nữa.

Vài giây sau khi wechat được gửi đi, Trần Vũ nhắn lại: "Đau bụng hay tiêu chảy?"

Hỏi thẳng vào vấn đề, Thịnh Dương biết Trần Vũ sẽ mua thuốc cho mình nên ngoan ngoãn thành thật, "Chủ yếu là tiêu chảy, và hơi đau bụng một chút."

Trần Vũ nói ngắn gọn, "Nằm xuống, và uống một chút nước ấm trước đi."

Lời quan tâm kiểu "đàn ông cặn bã" như vậy từ miệng Trần Vũ không mang theo bất kỳ dấu hiệu giả đối nào, bởi vì hắn sẽ không chỉ nói mà sẽ có hành động ngay.

Thịnh Dương đứng dậy tắm rửa, sau đó uống một cốc nước ấm, rồi quấn mình trong chăn ở trên giường chờ đợi.

Thịnh Dương nằm vuốt điện thoại lên xuống 10 phút thì cửa bị gõ, Thịnh Dương xỏ dép lê ra mở cửa. Trần Vũ mang theo hơi lạnh đi vào, Thịnh Dương thấy trên vai áo khoác Trần Vũ hơi ướt, "Bên ngoài mưa à?"

"Ừ, Mưa phùn." Trần Vũ thay dép, rót một cốc nước ấm, mở túi thuốc, đọc hướng dẫn, lấy ra mấy loại thuốc theo liều lượng, đưa cho Thịnh Dương, "Thuốc của cậu."

Bởi vì căn bệnh này là do chính mình không nghe lời gây nên, Thịnh Dương có chút áy náy, không nói một lời chậm rãi uống hết thuốc.

Trần Vũ rất giống với kiểu cha mẹ sẽ nhắc nhở bạn nhưng không ngăn cản bạn, chưa va phải tường Nam chưa quay đầu, nếu không va vào thì sẽ không nhớ được nỗi đau.

Nhưng khi bạn bị thương, hắn sẽ âm thầm cho bạn một miếng băng cá nhân và sẽ không nhân cơ hội để nói những đạo lý đao to búa lớn.

Bởi vì, bạn đã hiểu rõ nỗi đau này rồi.

Còn việc bạn có nhớ rõ được hay không, đó là việc riêng của bạn.

Thịnh Dương xoay xoay cốc nước trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười với Trần Vũ, "Trần Vũ, tôi nghĩ sau này cậu nhất định sẽ là một người cha tốt."

Những lời như thế này có một nửa là đùa, một nửa là thật. Hai ngày qua Thịnh Dương đã nhắc tới mấy lần, dù vô tình hay cố ý, Trần Vũ thỉnh thoảng sẽ giả vờ không hiểu, có lúc sẽ vờ thoải mái bỏ qua.

Nhưng bây giờ, Trần Vũ cảm thấy có một số việc phải nói cho rõ ràng, nếu không thì những lời dỗ dành hay nhắc nhở này sẽ càng khiến hắn khó chịu hơn.

Thịnh Dương ngồi trên sofa, Trần Vũ kéo ghế ngồi xuống đối diện và nhìn thẳng vào mắt anh, "Thịnh Dương, tôi chưa bao giờ thích con gái, bố mẹ tôi đã biết chuyện này rồi, thậm chí sau này tôi sẽ làm cha hay không bọn họ cũng không nghĩ tới."

Những lời này chứa một lượng tin tức quá lớn, giọng điệu cũng rất thẳng thừng, hiển nhiên là Trần Vũ có chút tức giận.

Xem ra, ngoài lần cố gắng ghép đôi Trần Vũ và Nancy lần trước mà không hỏi ý kiến, đây là lần đầu tiên Trần Vũ tức giận với Thịnh Dương.

Có thể Thịnh Dương đã giẫm lên một số quan điểm của Trần Vũ.

Trần Vũ có thể chấp nhận lời từ chối của Thịnh Dương, nhưng hắn không thể chấp nhận Thịnh Dương giả vờ bối rối.

Trần Vũ chân thành như vậy, tâm tư đều bày ra cho Thịnh Dương thấy, anh thật sự không nên bí mật thăm dò và có ý nghĩ như vậy.

"Tôi xin lỗi, Vũ Thần." Thịnh Dương chắp tay cúi đầu xin lỗi, "Tôi chỉ... tôi chỉ nghĩ nếu cậu vẫn có thể thích con gái.... Thì đừng... treo cổ trên cái cây là tôi..."

Chẳng lẽ, cậu chỉ cho Trần Thước treo cổ trên cái cây đó sao?

Những lời này đã đến bên môi, nhưng Trần Vũ không nói ra. Hắn nhớ đến cảnh Thịnh Dương nắm lấy cánh tay mình và khóc vào cái đêm say ấy, "Chỉ vì tôi là con trai... mà cậu ấy kết án tử cho tôi sao?"

Trần Vũ không biết nguyên nhân cụ thể khiến Trần Thước đẩy Thịnh Dương ra là gì, nhưng một trong số đó là bởi vì giới tính của Thịnh Dương sao?

Điều này rất có hại với Thịnh Dương.

Đó là lý do vì sao Thịnh Dương lại có phản ứng căng thẳng khi có người theo đuổi mình, liên tục nhắc nhở hắn: Tôi là con trai, cậu đã thực sự suy nghĩ rõ ràng chưa? Nếu sau này cậu hối hận thì bây giờ đừng tiến tới. Hãy rút lui khi cậu vẫn còn lối thoát.

"Thịnh Dương," Trần Vũ nói chậm lại, trong lúc nói, hắn liên tục nhìn vào mắt Thịnh Dương, "Chúng ta đều là người trưởng thành, bất kể là khi đưa ra quyết định hay làm việc gì đều phải tự có phán đoán và cân nhắc, đáng hay không đáng đều phải tùy thuộc vào sự đánh giá và xem xét của chính mình. Mỗi người đều có rất nhiều việc phải nghĩ và phải làm, việc duy nhất mà mọi người cần quản lý là bản thân mình, thật sự không cần phải gánh trách nhiệm của cả người khác."

"Chẳng hạn như việc tôi thích cậu, tôi đến gặp cậu. Tôi sẽ không bận tâm liệu cậu sẽ gặp vướng mắc hay không, vì đó là việc của cậu, cậu có quyền chấp nhận hoặc từ chối, và mọi cảm xúc nảy sinh trong quá trình này cũng phải là cậu tự xử lý. Còn việc tôi có thất vọng hay đau khổ hay không, đó là việc của tôi, nếu tôi cảm thấy không đáng hoặc không thể chịu đựng, tôi sẽ tự rời đi, cũng không cần cậu bận tâm thay tôi."

"Cậu chỉ cần lo cho bản thân cậu, mọi người khác, hãy để họ tự lo."

Thịnh Dương chưa bao giờ nghe Trần Vũ nói nhiều như vậy, thậm chí còn tỉ mỉ hơn cả khi hắn trình bày về kinh nghiệm học tập trên bục giảng trong thời còn học trung học. Điều này có lẽ không thể diễn đạt bằng cách nào khác ngoài việc giải mã thành từng lời giải nhỏ nói với anh.

Mặc dù không phải là cách truyền đạt ôn hoà, nhưng nó thực sự mạnh mẽ.

Thịnh Dương biết mình không thể chỉ quan tâm đến bản thân, nhưng anh đã tìm được cách để thoát khỏi sự áy náy với Trần Vũ mấy ngày qua.

"Nghe cậu nói một lần, bằng đọc sách mười năm." Thịnh Dương đặt ly nước lên bàn và bắt tay với Trần Vũ, "Nhưng mà, có vẻ tôi đã không đọc sách mười năm rồi."

Thịnh Dương tự chuyển đề tài mới, và Trần Vũ cũng tự nhiên không làm khó anh. Trần Vũ biết Thịnh Dương đã lắng nghe, nhưng, có lẽ lắng nghe cách thực hiện và thực hiện điều đó là hai việc khác nhau, cách nhau cả ngàn dặm.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, "Xin chào, đơn hàng anh đặt đã đến."

Thịnh Dương nhìn Trần Vũ "Cậu đặt đồ ăn?"

"Ừm, chạy đi chạy lại hai nơi sẽ chậm trễ việc cho cậu uống thuốc."

Trần Vũ đứng dậy nhận đồ ăn giao đến, ấn mở rèm cửa, "Mười phút nữa hãy ăn, hôm nay thời tiết xấu, muốn ra ngoài thì lát nữa chúng ta sẽ xem dự báo thời tiết."

Thịnh Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, đang mưa nhỏ và lạnh. Thịnh Dương nhớ lại lúc nãy Trần Vũ ra ngoài mua thuốc không mang ô, nên vào phòng tắm lấy khăn tắm cho hắn, "Lau áo khoác và tóc cậu đi."

"Không sao, lúc tôi đi mưa không to lắm." Trần Vũ lắc đầu, nhận khăn tắm, sau đó cởi áo khoác ra, lau qua loa mấy cái tượng trưng.

Bên trong áo khoác của Trần Vũ là áo phông trắng ngắn tay, cổ tròn đơn giản, không có hoa văn, hình như lúc còn đi học bên trong áo khoác đồng phục của Trần Vũ cũng là loại áo phông đen trắng như này.

Đơn giản nhưng nổi bật.

Trần Vũ khi còn đi học ngầu hơn bây giờ.

Lúc đó Trần Vũ rất nổi bật, tại sao lại thích người bạn học cùng bàn không có điểm gì nổi bật ngoài ngoại hình ưa nhìn, còn điểm số trước sau vẫn rất tệ?

Chẳng lẽ vì đẹp trai?

Trần Vũ, trông hắn không giống một người hời hợt như vậy...

Trần Vũ lau xong áo khoác, đặt khăn tắm lên mép ghế sofa, lúc ngẩng lên thì bắt gặp Thịnh Dương đang lơ đãng nhìn mình, "Cậu đang nghĩ gì vậy?'

Trần Vũ thực sự sợ Thịnh Dương ngơ ngác nhìn mình như vậy, mặc dù hắn biết Thịnh Dương không có ý đó, nhưng đôi khi, chính Thịnh Dương cũng không khống chế được mà nhìn hắn và nghĩ đến Trần Thước.

Suy cho cùng, hai anh em trông giống nhau đến mức nhiều người thân từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành vẫn nhận nhầm hai người, nhưng Thịnh Dương chưa bao giờ nhầm như vậy trừ lần anh mơ màng tỉnh dậy.

Ngay cả khi say.

Thịnh Dương sẽ không nhận nhầm, nhưng anh cũng không tránh khỏi nhìn một người và nghĩ về một người khác.

Kể từ khi phát hiện ra tâm tư của Thịnh Dương về Trần Thước, Trần Vũ đã hơn một lần giật mình khi rửa mặt hoặc vô tình nhìn vào những vật phản chiếu vì hắn rất giống Trần Thước.

Thịnh Dương định thần lại, xoa xoa chóp mũi, cúi đầu mở túi đồ ăn mua về, "Không có gì, cậu ăn trước đi."

Anh không thể trực tiếp hỏi Trần Vũ, tại sao cậu thích tôi, đúng không?

Lúc còn học trung học, Thịnh Dương không nổi tiếng vì thành tích trung bình, trong thời gian học đại học và sau khi đi làm, ngày càng có nhiều người theo đuổi anh. Thịnh Dương không phải kiểu người không có tự tin hay thích kiêu ngạo, nhưng người thích anh lại là Trần Vũ, thích từ trung học đến giai đoạn đen tối trong cuộc đời anh, điều này khiến anh sốc và không thể hiểu được.

Chẳng lẽ là bởi vì cái gọi là hiệu ứng tình yêu gà bông? Trần Vũ phát hiện xu hướng tính dục của mình, rồi mỗi ngày đều bối rối đối mặt với Thịnh Dương, rồi dần dần đem lòng thương nhớ anh?

Động tác trên tay Thịnh Dương dừng lại, Trần Vũ tiếp tục công việc này, lấy hộp cơm ra, mở nắp, đặt trước mặt Thịnh Dương, "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Mặc dù... nhưng... điều này thực sự có thể hỏi được à? Thịnh Dương mở bộ đồ ăn dùng một lần ra, lấy một cái thìa nhựa, liếc nhìn Trần Vũ mấy lần, cuối cùng thẽ thọt hỏi, "Cậu... nhận ra xu hướng tính dục của mình từ khi nào?"

Thì ra không phải là nhìn hắn mà nhớ Trần Thước.

Trần Vũ mím môi, nhìn Thịnh Dương, "Khi tôi nhận ra mình thích cậu."

"....Đại ca à, cậu..." Thịnh Dương ngả người ra sau ôm ngực, có chút không chịu nổi cú sốc này, "Cậu có thể nào đừng tuỳ tiện thả một quả bom vậy không?"

Trần Vũ bắt đầu ăn cháo, mặt không đổi sắc, "Cậu hỏi, tôi chỉ trả lời sự thật."

Thịnh Dương vội vàng húp một thìa cháo, quên không thổi và bị bỏng lưỡi, nhưng anh không thể le lưỡi trước mặt Trần Vũ, bởi vì như thế không khác gì cố ý dụ dỗ hắn, cho nên chỉ có thể che miệng nuốt cháo với vẻ mặt méo mó.

Trần Vũ nhìn thấy phản ứng của Thịnh Dương, không khỏi nhếch miệng cười anh một cái.

Một lúc sau, Thịnh Dương mới ăn thìa cháo thứ hai. Câu hỏi ở cấp độ cơ bản này mà đã bị Trần Vũ cho nổ bom, nếu tiếp tục hỏi, Trần Vũ có thể sẽ triệu hồi ra một loại vũ khí sinh học hay hoá học nào đó, cho nên vẫn là thôi đi... không hỏi nữa.

Không phải Trần Vũ nhận ra xu hướng tính dục của mình trước rồi mới thích Thịnh Dương, mà là vì thích Thịnh Dương nên mới nhận ra xu hướng tính dục của mình.

Vậy liệu có thể nói là, Thịnh Dương đã vô tình bẻ cong Trần Vũ không?

Nếu Trần Vũ không gặp mình...

"Tôi biết điểm số tiếng Trung của cậu rất tốt, kỹ năng thấu hiểu và đồng cảm mạnh, " Trần Vũ gõ nhẹ ngón tay lên bàn hai lần đưa chiếc bánh bao hấp cho Thịnh Dương, "Nhưng nếu không có việc gì thì cậu không cần phải dựng hẳn một kịch bản trong đầu đâu.'

"Cậu biết à?" Thịnh Dương cầm chiếc bánh bao, trợn mắt. "Trần sir, cậu biết đọc suy nghĩ của người khác à?"

"Sẽ thật tuyệt nếu tôi biết đọc suy nghĩ người khác," Trần Vũ mỉm cười "tâm lý học tội phạm và biểu hiện vi mô là những môn học bắt buộc của chúng tôi."

"Thật đáng sợ!" Thịnh Dương vỗ vỗ ngực, làm vẻ mặt vô cảm, "Sau này tôi sẽ không nói chuyện như thế này với cậu nữa, hahahaha, quá đáng sợ. Tôi cảm thấy miệng tôi không mở được, làm sao mà có thể không biểu hiện ra cảm xúc như cậu được? Cậu làm thế nào mà ba năm cấp ba chưa bị liệt cơ mặt vậy?"

Đây có phải là những gì hắn làm trong suốt thời trung học không? Trần Vũ suy nghĩ một chút, thực sự không có ấn tượng gì, "Hồi trung học tôi lạnh lùng với cậu sao?"

"Cậu lạnh lùng với tất cả mọi người trong lớp. Đều là một biểu cảm thờ ơ vô vị, lạnh từ đầu đến cuối, chỉ ngoại trừ sau khi cậu tỏ tình với tôi."

Thịnh Dương nói rất tự nhiên và sau đó, anh thật muốn cắn lưỡi mình, mặc dù Trần Vũ không giấu diếm nhưng Thịnh Dương không thể vô lương tâm như vậy, "Cái đó, ý tôi là, Trần Vũ, vẻ mặt cậu rất lãnh đạm, nhưng tôi cảm thấy lãnh đạm chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi."

"Vỏ bọc bên ngoài?" Cũng có thể đi. Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người đã nói rằng Trần Vũ không thích nói chuyện, không nhiệt tình với mọi người, lãnh đạm, nhưng thực tế, là vì hắn không biết phải nói gì với bọn họ, cũng không cảm thấy nói chuyện với bọn họ có gì thú vị.

Nếu ngay từ đầu Trần Vũ có thể nhiệt tình với Thịnh Dương thì có lẽ Thịnh Dương sẽ không nói "Tôi không thích Trần Vũ" với giọng điệu kiêu ngạo đó.

Nếu như sớm biết Thịnh Dương cũng thích con trai, có lẽ, Trần Vũ đã có thể là người trong tim Thịnh Dương trước Trần Thước.

Nhưng nếu không có những năm qua học được cách giao tiếp và làm việc với nhiều loại người khác nhau, có lẽ dù có gặp Thịnh Dương sớm hơn, hắn vẫn không thể hiện được bản thân trước mặt Thịnh Dương thật tốt.

Cho nên, không thể nói rằng gặp Thịnh Dương sớm hơn hay muộn hơn thì tình hình giữa hai người bọn họ sẽ tốt hơn bây giờ.

Bởi vì cuộc đời này là con đường một chiều, không cách nào đi ngược lại, chỉ có thể đi về phía trước.

Mưa càng lúc càng lớn.

Thịnh Dương ăn xong bữa sáng cùng Trần Vũ, đứng bên cửa sổ nhìn mưa lớn bên ngoài, thầm vui mừng "Thật may là hai ngày trước chúng ta đã kịp đi thăm quan những con ngõ nhỏ."

Trần Vũ đứng cạnh Thịnh Dương, nhìn thoáng qua và nói, "Nhưng hôm nay cậu đã bỏ lỡ rồi."

"..." Thịnh Dương lườm Trần Vũ, "Chuyên gia kết thúc cuộc trò chuyện, đúng không, Trần sir?"

Có lẽ vậy, Trần Vũ nhanh chóng ngẫm lại, nhưng hắn cũng không cảm thấy đây là một vấn đề gì lớn.

"Tôi đùa thôi." Thịnh Dương dùng khuỷu tay huých vào người Trần Vũ, "Trần Vũ của chúng ta là người hài hước, người bình thường không hiểu được."

Trần Vũ nghiêng đầu nhìn Thịnh Dương, "Mặc dù tôi cũng không get được, nhưng cậu get được là được."

Cứu mạng a! Những pha bóng thẳng liên tiếp này cũng quá khó để bắt được đi. Thịnh Dương muốn hét lên, nhưng chỉ có thể tự ép mình kiềm chế, "Cái đó... tôi... chúng ta hãy tìm một trung tâm thương mại đi mua sắm đi, như thế chúng ta không cần ra ngoài và cũng không cần phải ngồi nhà canh mỗi cái nhà vệ sinh."

Trần Vũ nhìn bên ngoài mưa như trút nước, muốn cười, "Cậu chắc chứ?'

Thịnh Dương im lặng tránh sang một bên, "Ra ngoài chơi được một lần rất khó, ở trong khách sạn lãng phí lắm..."

Trần Vũ xoay người, tiến lại gần Thịnh Dương một bước, "Hiện tại là cậu đang xấu hổ muốn đuổi tôi về phòng, không dám ở một mình với tôi trong khách sạn đúng không?"

Trong lòng Thịnh Dương lộp bộp, vô thức chắp tay trước ngực, bước lùi lại một bước, cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên, "Cuộc sống quả là không dễ dàng mà, Trần sir.."

Lần này Trần Vũ không tiến thêm nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay Thịnh Dương kéo người qua, "Cậu sợ cái gì?"

Quá gần. Thịnh Dương có thể nhìn thấy nốt ruồi mờ nhạt giữa lông mày của Trần Vũ, cảm nhận được hơi thở của Trần Vũ... Da đầu Thịnh Dương tê dại, hai chân tê dại, miệng cũng tê dại, "Trần, Trần Vũ, đừng.."

Cả cơ thể Thịnh Dương lùi về phía sau, Trần Vũ một tay nắm lấy cổ tay anh, tay kia ôm eo anh, mắt nhìn chằm chằm vào môi anh, nghiêng người, "Sợ cái này sao?"

Màng nhĩ muốn nổ tung. Thịnh Dương dùng chút sức lực còn lại che miệng, "Không..."

Trần Vũ nhếch khoé môi, không trốn tránh cũng không thả tay Thịnh Dương ra, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay anh rồi mới buông ra, "Đừng sợ, bởi vì, cậu sợ cũng vô dụng."

Có lẽ ngay bây giờ, vẫn chưa phải là hoàn cảnh thích hợp.

Nhưng giữa hắn và Thịnh Dương, chưa bao giờ có hoàn cảnh phù hợp.

Không có đường quay lại, nếu họ đi theo nhịp điệu của Thịnh Dương, cuối cùng họ sẽ trở thành những người bạn thân thiết, nhưng không có mập mờ, hoặc có mập mờ nhưng không thân thiết.

Trần Vũ không có nhiều bạn bè, nhưng thật sự không thể thiếu Thịnh Dương.

Hắn không muốn trở thành người bạn thân không có mập mờ hoặc có mập mờ nhưng không thân thiết của Thịnh Dương.

Cuộc sống là con đường một chiều, sẽ không có đường đi ngược lại.

Cho nên, dù sau này, Thịnh Dương có muốn xuống xe hay không thì bây giờ hắn cũng sẽ đưa Thịnh Dương cùng đi.


Tbc.

Trần sir chưa bao giờ chắc chắn mình sẽ thắng, và hắn thực sự không chắc liệu cuối cùng Thịnh Dương có chấp nhận mình không.

Hắn chỉ đang cố gắng nắm bắt mọi cơ hội.

Trần sir: hãy ngừng suy nghĩ về những gì bạn có thể và không thể, hãy nghĩ về những gì bạn nên làm.

P/s: Về việc Trần sir comeout với gia đình, kỳ thực tôi đã nhắc đến từ sớm, mẹ Trần muốn giới thiệu bạn gái cho Vũ Tử nên đã liên lạc với mẹ của Vũ Tử, và phản ứng của mẹ Vũ Tử là " Nó quá bận không có thời gian hẹn hò, tôi đã giao nó cho tổ quốc rồi."

Cho dù bạn bận rộn đến đâu cũng sẽ luôn có thời gian cho những cuộc hẹn hò xem mắt, nhưng khi bạn không thể quản lý với tư cách là một người mẹ, bạn sẽ không thể nói thẳng điều đó với người khác.

Pps: Không cần phải vì gia đình mà chọn Dương Dương, mẹ Trần không phải là một người mẹ cứng rắn, bà không phải là một trở ngại.

-----

Hôm đọc đến chương này, tôi đổ Trần Vũ đứ đừ luôn, trời ơi mê mẩn, mặc dù thương Thước Thước nhưng ai có thể bỏ qua một người đàn ông gần như hoàn hảo, không có gì để chê như Trần Vũ được? "Đừng sợ, bởi vì, có sợ cũng vô dụng" - đọc raw nhưng khi đọc đến câu này tôi vẫn rung động kinh khủng. Dương Dương có chọn Trần Vũ cũng không có gì để phàn nàn. Nhưng tôi vẫn thương Thước Thước... Lâu rồi mới có truyện khiến tôi sau khi đọc xong mỗi chương đều phải kiếm người để bàn luận, k bàn chịu k nổi.... (Anhnguyen)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro