Chương 30 - Trên mức bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Giữa hai chúng ta không có vùng đệm, không có vùng an toàn, vì vậy, hoặc chúng ta ở bên nhau, hoặc không bao giờ gặp lại.>



Thịnh Dương không còn nhớ lần trước mình đã phản ứng thế nào khi Trần Vũ hôn anh.

Có thể nhớ được Trần Vũ đã hôn mình đã là ghi nhớ mạnh mẽ nhất chống lại sự ăn mòn của rượu của não bộ Thịnh Dương.

Lần trước Thịnh Dương có thể choáng váng, có thể lộn xộn, có thể chạy trốn, nhưng lần này thì không.

Thịnh Dương hoàn toàn không uống rượu, và Trần Vũ, người vừa hôn anh, đang ở ngay bên cạnh mặc dù lần này là bởi vì phản ứng kịp thời nên Trần Vũ chỉ hôn mu bàn tay anh. Nhưng cơ bản là ý nghĩa của hành động này không khác gì hôn môi cả.

Sau khi Trần Vũ buông anh ra, Thịnh Dương giơ tay lên che mặt.

Thịnh Dương cảm thấy mặt mình nóng bừng, không biết là do mình tức giận hay lo lắng hay... một cái gì đó khác.

Có lẽ cả hai. Nhưng hàm lượng oxi xung quanh hình như thấp đến mức không cảm nhận được.

Trần Vũ cưỡng hôn anh sau khi tỏ tình, đột nhiên ôm anh khi chụp ảnh, không biết là vô tình hay cố ý tiếp xúc thân thể với anh trong mấy ngày qua, nụ hôn gượng ép trên mu bàn tay vừa rồi... Thịnh Dương dường như... không giận lắm.

Bởi vì chỉ khi nghĩ lại, anh mới nhận ra lúc đó mình cần phải tức giận.

Thịnh Dương che mặt, thật sự không biết nên đối mặt với Trần Vũ và bản thân mình như thế nào, dựa vào tường ngồi xổm xuống.

Anh rõ ràng vẫn thích Trần Thước, vì sao không chống lại sự tiếp xúc và tấn công của Trần Vũ?

Đây có phải là trái tim thay đổi rồi không? Hay là một chân đạp hai thuyền?

Làm sao anh có thể là một người như vậy? Có phải vì Trần Thước đẩy anh ra, khiến anh buồn bã chán nản, nên ý chí của anh mới yếu đuối? Vậy nếu là người khác làm điều này với anh thì sao?

Thịnh Dương hình dung những người A,B,C,D đã tỏ tình với mình trong hai năm qua, anh rất chắc chắn nếu là một trong số họ làm như vậy thì ngay từ lần đầu tiên anh đã làm lớn chuyện và không bao giờ có thể có lần thứ hai, thứ ba.

Vậy... tại sao Trần Vũ có thể?

Chẳng lẽ bởi Trần Vũ giống Trần Thước sao?

Thịnh Dương trượt xuống đất, ôm đầu gối, vùi mặt vào đó.

Chẳng lẽ là bởi vì Trần Vũ và Trần Thước giống nhau, cho nên anh không đành lòng đẩy Trần Vũ ra và đánh hắn?

Câu trả lời khẳng định này giúp Thịnh Dương bình tĩnh hơn một chút, nhưng anh biết, sự thật không phải như vậy.

Anh chưa bao giờ coi Trần Vũ là Trần Thước, cũng không cố gắng tìm kiếm bóng dáng Trần Thước trong Trần Vũ.

Trần Vũ, chỉ là Trần Vũ.

Nhưng làm sao anh có thể làm điều này?

Vừa không thể buông tay Trần Thước, lại vừa vô thức đặt Trần Vũ vào một vị trí đặc biệt...

Tra nam! Thịnh Dương vẫn lo lắng rằng sau này Trần Thước sẽ gặp được một ai đó khác, khiến anh ghen tị. Là anh đã đưa Trần Thước đến con đường này, để cậu vướng bận buồn bã, nhưng lại không kiên trì theo đuổi cậu, mới bị thương một chút đã chán nản bỏ chạy, không có ý định chịu trách nhiệm với người ta đến cùng.

Sao mình có thể cặn bã như vậy! Là tra nam với cả Trần Thước và Trần Vũ.

Thịnh Dương ôm lấy chính mình, ước gì biến mất tại chỗ.

Dường như, anh đang ép mọi người xung quanh quá mức.

Trần Vũ nhìn Thịnh Dương đang co ro trong góc, như một con thú nhỏ sợ hãi, vùi đầu không dám nhìn ra bên ngoài.

Trần Vũ biết Thịnh Dương là người có khả năng đồng cảm mạnh và không thể không nghĩ đến người khác.

Hắn cảm thấy có chút đau lòng, có chút buồn bực, lặng lẽ ngồi dựa vào tường bên cạnh Thịnh Dương, không nói một lời.

Ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp, hai người ngồi bất động, lắng nghe tiếng mưa và tiếng thở của nhau.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Dương quay đầu lại nhìn Trần Vũ, "Trần Vũ, cậu không thấy khó xử sao?"

Trần Vũ co đầu gối bên ngoài lên, đặt tay trên đó, quay đầu nhìn Thịnh Dương, "Có gì khó xử?"

Thịnh Dương ngồi thẳng người lên một chút, cúi đầu, không nhìn Trần Vũ nữa, "Cậu và Trần Thước là anh em họ, hai người trông giống nhau, tôi thích... hoặc đã từng thích Trần Thước. Nếu tôi và cậu ở bên nhau, tương lai cậu sẽ không khó xử ư?"

Trần Vũ nhìn Thịnh Dương, giọng kiên định, "Cậu sẽ ở bên tôi vì tôi giống Trần Thước sao?"

Thịnh Dương lập tức quay qua nhìn hắn, "Đương nhiên không phải."

Trần Vũ cười rất nhẹ, "Không đâu, tôi sẽ không khó xử."

Thịnh Dương lại nhìn xuống đầu gối mình, một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "Nhưng mà, Trần Thước... có lẽ sẽ khó xử."

Một câu nói rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy dưới cơn mưa như trút bên ngoài cửa sổ.

Một câu nói nhẹ như vậy nhưng lại đè thật nặng lên trái tim Trần Vũ, khiến hắn không thể nói thêm lời nào nữa.

Trần Vũ có thể nói với Thịnh Dương rằng không đâu, hắn không quan tâm, hắn sẽ không khó xử, không cần lo lắng cho hắn, chỉ cần nghĩ tới bản thân Thịnh Dương thôi.

Nhưng Trần Vũ không thể yêu cầu Thịnh Dương ngừng nghĩ đến Trần Thước, ngừng quan tâm Trần Thước, và ngừng nhớ Trần Thước.

Hắn không có khả năng này, không có tư cách này, cũng không có trọng lượng đến vậy.

Hai người im lặng lắng nghe tiếng mưa, không khí lạnh từ tường và sàn nhà xuyên qua lưng, vào trong tim. Trần Vũ đứng dậy trước, đưa tay cho Thịnh Dương, "Đứng dậy đi, dưới sàn lạnh quá."

Thịnh Dương đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trần Vũ!"

"Ừ."

Những lời này quá khó nói ra, nhưng nếu không nói ngay bây giờ, Thịnh Dương sẽ không có lại dũng khí này nữa.

"Tôi không muốn làm cậu buồn, nhưng cũng không muốn làm Trần Thước buồn. Mặc dù ...mặc dù có thể cậu ấy sẽ chẳng buồn vì bất cứ quyết định nào của tôi, nhưng tôi vẫn không muốn cậu ấy buồn ..."

Thịnh Dương nhìn những vệt mưa uốn lượn trên cửa sổ, không dám nhìn Trần Vũ, "Vậy,...vậy chúng ta... đến đây thôi."

Tôi sẽ không đợi Trần Thước hồi tâm chuyển ý, cũng không muốn tiếp tục nhận sự quan tâm và gần gũi của cậu nữa, ba người chúng ta, đến đây thôi, là đủ rồi.

Trần Vũ không nhớ đây là lần thứ mấy Thịnh Dương từ chối hắn. Mỗi lần đều khiến hắn thất vọng và buồn, nhưng lần này, khiến hắn hoảng sợ.

Hắn ép buộc Thịnh Dương quá mức, đẩy Thịnh Dương vào đường cùng. Nhưng đây cũng là con đường mà Thịnh Dương phải dấn thân sau khi bước vào trò chơi.

Thịnh Dương không thể có cả hai, chỉ có thể buông tay.

Thực tế, lúc một mình đến Đạo Thành, Thịnh Dương cũng đã làm như vậy, nhưng lúc đó anh còn chưa suy nghĩ kỹ, chỉ là tạm thời né tránh, và lúc này, Thịnh Dương đã suy nghĩ rõ ràng hơn, quyết định hoàn toàn buông bỏ.

Không muốn Trần Thước, cũng không muốn Trần Vũ.

Trước khi đến Đạo Thành, Trần Vũ đã nghĩ đến việc chấp nhận quyết định của Thịnh Dương, nhưng không bao gồm quyết định cắt đứt nhanh chóng như này, nếu không giải quyết được thì cắt một nhát thật sạch sẽ.

"Không, tôi không đồng ý."

Trần Vũ nắm lấy vai Thịnh Dương, xoay người về phía mình nói, "Cậu không muốn làm tôi buồn, cũng không muốn làm Trần Thước buồn, cậu đưa ra quyết định này tôi không biết Trần Thước có buồn không, tôi không muốn đoán, nhưng tôi có thể nói với cậu rằng tôi sẽ buồn."

Thật sự rất buồn. Chỉ cần nói ra thôi cũng khiến Thịnh Dương buồn muốn chết, nhưng anh thực sự không nghĩ ra được cách nào khác để vừa xứng đáng với Trần Thước và Trần Vũ mà không làm cho cả hai đều buồn.

Ánh mắt Trần Vũ quá kiên định, thẳng thắn, Thịnh Dương không chịu nổi, anh nhúc nhích, muốn thoát khỏi tay Trần Vũ, "Trần Vũ, đừng ép tôi..."

Tay Trần Vũ trượt xuống cánh tay Thịnh Dương, nắm lấy cổ tay anh, buông lỏng không dùng sức nữa, "Nếu tôi không ép cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ mất cả tôi và Trần Thước, tôi cũng không muốn bị cậu vứt bỏ."

Khi nói điều này, Trần Vũ cuối cùng cũng hạ mắt xuống, không nhìn Thịnh Dương nữa. Sau khi áp bức lắng xuống, cảm giác cô đơn khó có thể nói ra bao trùm lấy hắn.

Thịnh Dương mở miệng, cổ họng đau, lồng ngực cũng đau, khiến anh không nói được lời nào.

Trên đường đi, Trần Vũ luôn che chở Thịnh Dương, bất kể là khó chịu về thể chất hay tinh thần, Trần Vũ đều có thể nhạy bén cảm nhận được, sau đó chăm sóc anh, an ủi anh.

Trần Vũ giống như trạm cung cấp năng lượng của Thịnh Dương, anh chỉ nghĩ đến việc dựa vào nó một lúc rồi bất đắc dĩ bỏ cuộc, nhưng anh không nghĩ đến việc trạm cung cấp năng lượng có bị thiếu năng lượng hay không? Và lúc này, hắn nên đi đâu để bổ sung năng lượng?

Anh dùng hết năng lượng, dùng xong vỗ mông rời đi, còn người bị bỏ lại thì sao?

"Trần Vũ..." Thịnh Dương cúi đầu xuống, Trần Vũ nắm cổ tay anh rất lỏng, chỉ cần một chút lực là có thể thoát ra, nhưng Thịnh Dương không làm.

Sự cô đơn của Trần Vũ khiến trái tim Thịnh Dương đau đớn, anh không biết phải làm gì để khiến Trần Vũ vui vẻ, cũng không chắc liệu điều đó có giúp ích cho hắn hay càng làm tổn thương hắn hơn.

Nếu cuối cùng vẫn không thể cho Trần Vũ thứ hắn muốn, vậy thì sự dịu dàng mà Thịnh Dương cho đi bây giờ không phải là đường, mà là độc dược.

Nhưng...

Thịnh Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Vũ.

Nhưng, Thịnh Dương muốn ôm Trần Vũ, muốn dành cho người luôn che chở mình đó một chút sức mạnh.

Trong mắt Thịnh Dương có rất nhiều cảm xúc, mâu thuẫn, vướng mắc và vật lộn.

Trần Vũ nhìn thấy trong đó một tia khao khát, dao động, tựa hồ như sắp bị nhấn chìm trong dòng cảm xúc.

Vì thế, hắn siết chặt bàn tay, kéo Thịnh Dương về phía mình, ôm lấy anh.

Cơ thể Thịnh Dương có chút cứng ngắc, cổ vô thức ngửa về sau.

Trần Vũ kéo gáy anh, ấn đầu anh vào vai mình.

Thịnh Dương không kháng cự nữa, chậm rãi giơ tay tay lên, đầu tiên nắm lấy vạt áo thun của Trần Vũ, sau đó ôm lại hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"Cậu sẽ không mất tôi," Thịnh Dương gục đầu lên vai Trần Vũ, vòng tay nới lỏng, "Cậu sẽ không mất người bạn là tôi."

Thịnh Dương muốn an ủi Trần Vũ, nhưng lại sợ rằng sẽ không đáp ứng được mong đợi của Trần Vũ, nên trong khi đưa kẹo cho hắn đã nhân tiện tiêm một mũi dự phòng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là kẹo.

Trần Vũ xoa xoa sau gáy đầy tóc của Thịnh Dương, giọng trở nên dịu dàng, "Vậy cậu đoán xem, Trần Vũ bây giờ đang ôm cậu là Trần Vũ bạn cậu hay là Trần Vũ đang theo đuổi cậu."

Cái người này! Đương nhiên rồi, cậu ta không thể nào từ bỏ, ngay cả khi anh đã thẳng thắn như vậy. Thịnh Dương rút tay lại, muốn đẩy Trần Vũ ra, nhưng lại bị đối phương ôm chặt hơn.

"Nếu cậu không muốn trả lời câu hỏi này thì tôi sẽ cho cậu câu trả lời tiêu chuẩn."

Trần Vũ nắm lấy cổ tay Thịnh Dương, cưỡng ép quấn quanh eo hắn, "Đây là Trần Vũ đang theo đuổi cậu."

Không đợi Thịnh Dương kháng cự, hắn hôn liên tiếp vào vành tai anh: "Đây cũng là Trần Vũ đang theo đuổi cậu."

"Trần Vũ." Thịnh Dương che bên tai bị Trần Vũ hôn, đấm bừa bãi vào Trần Vũ, "Cậu, cậu đừng nghĩ là tôi dễ bị bắt nạt... Hết lần này đến lần khác lợi dụng tôi."

Toàn bộ tai và hai má của Thịnh Dương đều đỏ lên, một màu ngượng ngùng. Trần Vũ mỉm cười, nắm lấy hai cổ tay Thịnh Dương, bắt chéo trước ngực hắn, "Vậy nên, đây là một câu hỏi thêm, người lợi dụng đối phương, là bạn hay là người theo đuổi cậu?"

"Cậu thực sự đủ rồi!" Hai tay Thịnh Dương bị khống chế chặt chẽ, anh giẫm lên chân Trần Vũ, lúc giơ chân lên, vào thời khắc mấu chốt lại nhớ ra mình vẫn đang đi giày của mình mà Trần Vũ thì đi dép lê dùng một lần của khách sạn, đế giày chuẩn bị giẫm lên chân đối phương liền dừng lại, đổi hướng, đá vào bắp chân Trần Vũ."

"Tôi không có bạn bè như cậu, Trần Vũ."

Trần Vũ không quan tâm đến cú đá này, khoá cánh tay Thịnh Dương, nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chú vào mắt anh, "Từ khi tôi nói với cậu là tôi thích cậu, tôi đã không còn là bạn Trần Vũ nữa rồi."

Nếu không thể là người yêu thì chúng ta chỉ có thể là người xa lạ, vì chúng ta không thể là bạn bè được nữa.

Thịnh Dương hiểu ý của Trần Vũ.

Đó không phải là lời đe dọa "nếu cậu không muốn tôi theo đuổi cậu, cậu sẽ mất tôi hoàn toàn" mà là tuyên bố với anh rằng giữa hai chúng ta không có vùng an toàn, vì vậy, đừng coi tôi như một người bạn.

Tại sao phải quyết tuyệt đến vậy, rõ ràng trắng đen như vậy?

Trần Thước như thế, mà Trần Vũ cũng vậy.

Không có vùng đệm, không có vùng an toàn, hoặc chúng ta ở bên nhau hoặc không bao giờ gặp lại.

Chỉ là Trần Vũ cho Thịnh Dương thời gian suy nghĩ, Trần Thước trực tiếp đưa ra quyết định một chiều và cắt đứt liên hệ.

Liệu anh có nên giống Trần Thước, từ chối một cách dứt khoát, hoàn toàn không?

Nhưng bị ai đó từ chối hoàn toàn thực sự rất khó chịu.

Thịnh Dương không muốn Trần Vũ phải chịu đựng nỗi đau này, anh cũng không thể cư xử như Trần Thước đã làm với anh, không gặp lại Trần Vũ, sau đó trả lại toàn bộ chi phí mấy ngày này cho hắn.

Cho dù anh có thể làm được, Trần Vũ cũng sẽ không ngoan ngoãn làm theo ý muốn của đối phương như anh.

Rất tốt, họ Trần, ai cũng đều quyết đoán, chỉ có anh là người duy nhất lưỡng lự, không bao giờ giữ vững ý chí được.

"Tôi biết rồi, cậu chỉ có một nhân cách chính, không có nhân cách phụ, cũng sẽ không cố gắng triệu hồi nhân cách phụ của cậu nữa." Thịnh Dương thở dài, bị người khác khống chế, không thể không cúi đầu, "Vậy... Cậu có thể thả tôi ra trước được không? Trần sir, kỹ năng khoá người của cậu làm cánh tay tôi tê dại rồi."

Khi nào nên nắm chặt, tấn công mạnh vào điểm yếu của đối phương, khi nào nên để đối phương có chút không gian để dần dần tiến công, đó là những kỹ năng được rèn luyện trong suốt quá trình thẩm vấn suốt những năm qua, nó gần như trở thành bản năng và trực giác, không cần phải cố gắng để suy nghĩ hay cân nhắc.

Trần Vũ buông Thịnh Dương ra, và giúp anh ấn nhẹ vào cánh tay, làm dịu cơ bắp một chút, "Còn muốn đến trung tâm thương mại nữa không?"

"Sao có thể không đi được chứ?" Trên mặt Thịnh Dương nở một nụ cười mị hoặc, "Cậu chỉ còn lại bản chất người sở hữu thôi, hai người chúng ta nên đến nơi nào sáng sủa ấy."

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, người theo đuổi không phải bạn này đã thực hiện một loạt cuộc tấn công như hôn môi, ôm chặt, tẩy não, nếu Thịnh Dương còn ở lại đây thật không biết còn xảy ra chuyện lớn gì nữa.

Thương cảm cho một người đàn ông, thật sự sẽ trở thành chuyện không may, anh nên thương bản thân mình trước!

Tbc.

Những lời tự trách của Dương Dương là quan điểm của riêng anh, không phải quan điểm của tôi với tư cách là tác giả.

Từ góc nhìn của tôi, dù Dương Dương đã bắt đầu mối quan hệ với Tiểu Vũ ngay từ lúc ở trong phòng khám nhỏ, nhưng anh không có lỗi với Trần Thước.

Tất nhiên, Thước Thước cũng rất tốt, và từ góc nhìn của tôi, Thước Thước không có gì để chỉ trích, họ đều là những người rất quan tâm đến người khác.

Người duy nhất trong ba người có vẻ "ích kỷ" hơn là Tiểu Vũ, nhưng đồng thời, tôi cũng không nghĩ rằng sự ích kỷ như vậy có gì là sai.

Không có người nào trong ba người họ có vấn đề đúng sai, tất cả mọi việc đều là lỗi của tôi. (không phải đâu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro