Chương 33 - Trong im lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




<Tiến về phía trước sẽ dẫn đến nhiều thay đổi,  và sẽ có những phản hồi nếu bạn thay đổi, và những  phản hồi này sẽ khơi dậy những cảm xúc mới.

Khi đó, những cảm xúc cũ và không thích đó sẽ bị thay thế.>


Buổi sáng có cuộc họp, Thịnh Dương đến công ty chỉ kịp chia  quà và đặc sản cho mọi người liền bị kéo vào phòng họp luôn. Sau cuộc họp, Nancy mời anh ăn trưa, nhưng chỉ vài phút sau đó, cô đã quên bẵng cả bữa ăn. Nancy hét thật to "Cảm ơn Dương ca" lúc nhận được quà, bộ dáng lấy lòng như chó cún lấy lòng chủ nhân của Nancy cũng ngay lập tức biến mất khi nhìn Thịnh Dương, "Không tệ chút nào. Trông cậu tốt hơn cả mức kỳ vọng của tôi đấy. Ra ngoài một chuyến...có một cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị rồi?"

Không có gặp gỡ gì cả, nhưng có một cuộc truy đuổi hàng ngàn dặm. Thịnh Dương múc một thìa canh và bất ngờ bị cay: "Gì vậy? Em gọi hơi cay, sao lại cay như vậy?"

"Cậu vừa từ Tứ Xuyên trở về lại cảm thấy đồ ăn ở nhà cay?" Nancy bình thản uống một ngụm canh cay của mình, "Đừng có chuyển chủ đề, cậu có cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị nào không?"

Mặc dù có... Nhưng với Trần Vũ cũng không thể coi là thú vị được. Thịnh Dương nhún vai "Chị đánh giá em cao quá."

Nancy dừng đũa cách không chọc chọc Thịnh Dương, "Cậu nghĩ gì vậy? Bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, nếu là tôi, chuyến đi này không lăn giường được với bốn năm anh đẹp trai tôi  sẽ cảm thấy thật xấu hổ."

"Đại tỷ, em xin chị!" Thịnh Dương nhìn xung quanh, muốn bịt tai mình lại. "Nếu chị còn nói nữa em chỉ có thể ngồi ăn chung bàn với người khác."

Nancy gắp một đũa bún, đặt lên thìa chậm rãi thổi, "Mẹ cậu cho cậu một đôi mắt đa tình nồng nàn, mà cậu lại đi theo con đường trong sáng thuần khiết? ... Đừng nói với tôi là cậu và Trần Thước còn chưa làm chuyện đó, chỉ nắm tay hôn môi cũng gọi là yêu à?"

Lần này Thịnh Dương không buồn nói lại, trực tiếp cầm bát bún của mình đứng dậy. Nancy vội vàng đè tay anh lại, dỗ dành, "Em sai rồi, Dương ca, em thật sự biết sai rồi, trẻ con ngây thơ không được nghe những lời này."

Thịnh Dương ngồi trở lại, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy cần phải nhắc nhở Nancy thêm "Trần Thước...rất tốt, đừng lúc nào cũng nhắc tới cậu ấy với những lời lẽ như vậy."

Thịnh Dương không phải chàng trai ngây thơ, chủ yếu là vì Nancy đặt từ "làm" cạnh Trần Thước, khiến anh cảm thấy xấu hổ vì mình với người ta đã "chia tay" mà anh vẫn còn ham muốn sau lưng người ta.

Trần Thước là một chàng trai sạch sẽ và ngay thẳng như vậy, cậu thậm chí còn đỏ mặt khi ngoắc tay với Thịnh Dương, chứ đừng nói là nói đến loại chuyện này.

"Tại sao cậu vẫn chưa buông được?" Nancy đặt thìa xuống, nhìn Thịnh Dương, "Cậu ta tốt, hai người đều ổn, đều tốt, vậy tại sao không cùng nhau tốt lên? Phải tự làm khổ mình?"

Thịnh Dương nhất thời sững sờ, không biết trả lời thế nào.

"Điều đó có nghĩa là hai người không hợp nhau, trong trường hợp đó cậu ta có tốt hay không không liên quan tới cậu." Nancy nhấp một ngụm trà đá, dùng ống hút khuấy đá viên trong cốc lên "Tình yêu đã mất, vết thương đã lành, đừng nửa sống nửa chết nữa. Từ bỏ một gốc cây cậu sẽ có cả một khu rừng! Buổi chiều chị gái đây sẽ tìm cho cậu một anh số 1 chân dài và cái đó thật lớn! Tôi hứa anh ta sẽ phục vụ cậu thật thoải mái, đừng có quay đầu ăn cỏ trong cái máng đó nữa."

Đầu Thịnh Dương ong ong, "Tạ ơn chị! Nhưng em không cần đâu! Dám tới trêu chọc em nữa thì tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc ngay lập tức! Ngoài ra, sao em phải tìm ...số 1 có cái đó lớn chứ?"

"Yo, ý cậu là sao, cậu là 0.5 sao?" Nancy nhìn Thịnh Dương từ trên xuống dưới, "vậy cậu với Trần Thước...."

"Nếu chị nhắc tới Trần Thước như thế lần nữa, em thật sự sẽ trở mặt đấy." Thịnh Dương đập bàn, ngắt lời Nancy.

"Cậu thật sự chưa từng làm chuyện đó sao?" Lần này, Nancy có chút kinh ngạc, "Vậy hai người quen nhau đã lâu, cũng không có quan hệ thể xác, lúc chia tay rồi lại không cho nhắc đến. Nếu cậu không cho nhắc đến thì lúc nhìn thấy anh bạn học cảnh sát của cậu, không phải cậu muốn nghẹn chết chứ? Dù sao, bọn họ trông cũng giống nhau."

Trần Vũ.

Nhắc đến Trần Vũ, Thịnh Dương càng thêm bối rối.

Trần Vũ đã ra ngoài hơn một ngày, ngoại trừ tin nhắn trước khi hắn đi và một tin "đừng lo lắng" hắn nhắn trả lời vào sáng hôm sau, chỉ có một tin nhắn khác gửi tối hôm đó "Mấy ngày này tôi không tiện giữ điện thoại bên người, cậu có việc gì thì cứ nhắn, tôi sẽ trả lời khi cầm máy."

Thực tế là, có thể có việc gì cơ chứ? Chuyện ăn uống vô nghĩa không thích hợp để làm mất thời gian của Trần Vũ – người rõ ràng đang đi làm nhiệm vụ.

Thịnh Dương trả lời lại bằng meme OK và không làm phiền Trần Vũ nữa.

Nhưng mỗi khi lướt wechat, Thịnh Dương sẽ luôn chú ý đến avatar hình chú chó cảnh sát của Trần Vũ xem có tin nhắn mới nào không.

Thời điểm này, không có tin tức gì chính là tin tốt nhất. Nhưng khi đi ngủ, Thịnh Dương không khỏi nghĩ thầm "Lúc này Trần Vũ đang làm gì? Có giường để ngủ không? Hay đang làm tổ trên xe? Hay ngồi xổm theo dõi nghi phạm ở một góc nào đó?"

Nhưng anh không thể hỏi bất cứ điều gì.

Thậm chí, mỗi khi nhận ra mình đang vô thức nghĩ tới những điều này, Thịnh Dương cảm thấy mình không nên như vậy.

Đừng trêu chọc Trần Vũ nếu không muốn yêu đương.

Anh và Trần Thước còn chưa giải quyết ổn thoả, sao lại làm phiền Trần Vũ nữa.

Vừa muốn vừa không muốn, không khác gì một tên tra nam.

"Đang nghĩ gì vậy?" Nancy gõ bàn, "Nghiêm túc mà nói, không phải bạn học cảnh sát sống bên cạnh nhà cậu à? Cậu ta thực sự không có ý đồ xấu xa nào sao?

Có ý đồ xấu xa? Lúc mới chia tay Trần Thước và không biết khi nào Trần Thước sẽ hồi tâm chuyển ý, Thịnh Dương thực sự cũng có lo lắng này. Nhưng sau đó, anh nhận ra mình lo lắng hơi thừa.

Có lẽ vì quen biết Trần Vũ từ lâu, Thịnh Dương có thể dễ dàng phân biệt Trần Vũ và Trần Thước, mặc dù hai người trông rất giống nhau, nhưng phong thái và phong cách hai người hoàn toàn khác nhau. Vì thế, cho dù những khi tâm trạng tồi tệ, Thịnh Dương cũng không cố gắng coi Trần Vũ như Trần Thước mà đối xử.

Trần Vũ là Trần Vũ.

"Không, hai người họ khác nhau." Thịnh Dương lấy đũa gắp một miếng thịt, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, ngẩng đầu nhìn Nancy, "Còn chuyện... chị đối với Trần Vũ...?"

Trần Vũ thích Thịnh Dương, anh cũng không định nói cho Nancy biết, bởi vì đó là quyền riêng tư của Trần Vũ. Nhưng Nancy từng theo đuổi Trần Vũ, bất kể có phải làm cảm xúc nhất thời hay là rung cảm thật sự, nếu bây giờ Nancy vẫn còn ý định với Trần Vũ, thì Thịnh Dương cần phải cân nhắc tới chuyện trung thực với Nancy.

"Tôi đối với ai?" Nancy mất một lúc mới phản ứng được Trần Vũ trong miệng Thịnh Dương chính là "bạn học cảnh sát", sau đó mới hiểu ra ý của Thịnh Dương, suýt chút nữa thì phun hết đồ ăn ra, "Không phải chứ, chuyện đáng xấu hổ đó cậu vẫn còn nhớ à? Cầu xin anh, Dương ca, hãy quên nó đi! Đừng có nhắc đến nó nữa! Tôi thậm chí đã không nhớ ra nếu cậu không nhắc lại."

Thịnh Dương thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, "Cũng có chuyện khiến chị cảm thấy xấu hổ nữa sao?"

"Nói gì vậy? Da mặt tôi mỏng hơn Durex siêu mỏng đấy, được chưa?"

"...Nếu chị không thêm mấy từ ở giữa câu thì em vẫn có thể tin chị."





Hai người ồn ào đến khi ăn xong bữa cơm. Vừa ra khỏi nhà hàng thì điện thoại Thịnh Dương reo lên, anh nhìn xuống, là wechat của Trần Vũ, "Hôm nay đừng quên đi làm nhé!"

"Trong lòng cậu tôi là người rớt não đến mức quên cả đi làm hử?" Thịnh Dương phản đối, không chịu thua, gửi một bức ảnh chụp bữa lẩu mì anh vừa chụp "Báo cáo, tôi đã ăn xong bữa trưa sau giờ làm việc rồi."

Chưa đến vài giây, Trần Vũ cũng gửi một bức ảnh qua kèm dòng chú thích "Ăn trưa cùng nhau.'

Thịnh Dương bấm vào bức ảnh, một hộp cơm bento được nâng trong lòng bàn tay, ba phần cơm và một phần mì, cùng rau xanh và đậu hũ, thịt hầm và một loại rau như giá đỗ nhưng to gấp đôi, được Trần Vũ kẹo trên đũa và chụp cận cảnh.

Thịnh Dương cảm thấy mình như đã ăn qua món này, nhưng không nhận ra, vì thế hỏi không ngần ngại "Món gì vậy?"

Trần Vũ trả lời rất nhanh "Hoa kim ngân."

"Hoa kim ngân" Thịnh Dương đang suy nghĩ xem món này có gì đặc biệt mà xứng đáng được Trần Vũ chụp ảnh thì Trần Vũ lại gửi thêm một tin nhắn khác "Cậu nhìn xem nó đã nguội chưa?"

Hoa kim ngân đã lạnh*! Một sự hài hước cảm lạnh đến từ Trần Vũ. Thịnh Dương không nhịn được cười, dừng lại gõ tin nhắn "Không sao, đưa vào miệng sẽ ấm ngay."

*黄花菜: hoa kim ngân

黄花菜都凉了:là câu thành ngữ nghĩa là đến muộn hoặc đồ ăn đã nguội hết cả rồi, có ý trách người nào đó đến muộn hoặc làm việc gì đó quá muộn (khi không muốn làm tổn thương người ta.

(tôi đọc mãi không biết điểm cười chỗ nào các bạn ạ, vẫn là chỉ có con trai tôi mới get được điểm cười này).

Lời nói của Thịnh Dương thuần tuý là ý trêu chọc, nhưng sau khi gửi đi, anh đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, vì Trần Vũ đang so sánh món ăn với người, cách trả lời của anh có khác gì đang tán tỉnh đâu. Vì thế, Thịnh Dương nhanh chóng thu hồi và gửi một tin khác, "Nếu cậu không bận chụp ảnh, thì có thể giải cứu nó rồi."

Vừa gõ, Thịnh Dương vừa cắn môi thầm cầu nguyện Trần Vũ sẽ không trả lời tin nhắn mình đã thu hồi, mặc dù anh biết chắc chắn Trần Vũ đã đọc rồi.

Trả lời như thế nào đều có vẻ mơ hồ, anh không thể nắm bắt được.

Lời cầu nguyện của Thịnh Dương có hiệu quả, Trần Vũ gửi một tin nhắn "Đã nhận. Giải quyết tại chỗ."

Thịnh Dương thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, đang tính trả lời gì đó thì nghe bên cạnh phát ra một giọng nói rất dịu dàng "Ồ...."

Thịnh Dương vô thức khoá màn hình điện thoại rồi đặt lên trước ngực, ngẩng đầu lên, thấy Nancy đang nhếch một bên lông mày nhìn mình "Xem ra chị đây không cần tìm 1 chim to cho cậu em rồi."

Thịnh Dương cất điện thoại đi, khoác tay lên vai Nancy đi về phía trước, "Nếu chị không gây thêm phiền phức, em đây sẽ tạ ơn tổ tiên tám đời nhà chị."





Trần Vũ và các đồng nghiệp theo dõi trong làng ba ngày, tới ngày thứ tư cuối cùng cũng nhận được lệnh của cấp trên, yêu cầu thu lưới.

Đối phương là tội phạm trong một băng đảng, có vũ khí trong tay. Trương đội và đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng thống nhất phương án bắt giữ, chiến dịch ngay lập tức bắt đầu.

Quá trình bắt giữ diễn ra khá suôn sẻ, ngoại trừ Trần Vũ bị dao găm của đối tượng lúc chạy trốn chém trúng. Vết thương không sâu, Trần Vũ phẫu thuật xong liền lấy lại điện thoại và lướt wechat.

Thịnh Dương mấy ngày nay không chủ động nhắn tin cho Trần Vũ, nhưng sẽ rất kịp thời trả lời tin nhắn của hắn.

Trần Vũ chọn ra vài tin nhắn cần trả lời rồi trả lời ngắn gọn, sau đó lướt qua vòng bạn bè.

Thịnh Dương không đăng gì lên Moments.

Thịnh Dương đã từng thích đăng bài lên đó, dù là một đám mây trên bầu trời hay một món ăn ngon, Thịnh Dương đều tìm góc chụp tốt, chỉnh màu rồi đăng lên moments kèm mấy dòng đơn giản.

Nhưng kể từ khi chia tay Trần Thước, Thịnh Dương chưa bao giờ đăng lên vòng bạn bè.

Ngay cả khi đi du lịch, chụp rất nhiều ảnh, cũng không đăng một bức nào.

Giống như sợ rằng có ai đó lo lắng Thịnh Dương sống có tốt không, hoặc là, sợ có ai đó nghĩ mình đang sống tốt.

Trần Vũ quay lại giao diện chat, bấm vào hình đại diện của Thịnh Dương, suy nghĩ một lúc rồi đóng lại.

Bọn họ có xe dẫn đường, sẽ chỉ mất hơn ba tiếng là về tới thành phố, sau đó tới cục làm thủ tục, không biết mấy giờ mới về tới nhà.

Còn phải tìm Thịnh Dương lấy chìa khoá nhà.

Trần Vũ cất điện thoại, nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối, một vầng trăng sáng mờ ảo treo trên bầu trời.

"Cánh tay thế nào rồi?" Chu Nhất Phàm áp giải tên tội phạm lên xe cảnh sát xong mới đến tìm Trần Vũ.

Một ống tay áo được cởi ra, Trần Vũ nhìn cánh tay quấn băng gạc, "Không sao, khi nào có thể xuất phát?"

"Sốt ruột như vậy?" Chu Nhất Phàm cười, ngồi xuống cạnh Trần Vũ, "Chờ lãnh đạo bàn giao xong, lát nữa chúng ta ngồi xe nhỏ trở về, hôm nay không về cục nữa, để Tiểu Lưu trực tiếp đưa cậu về nhà, ngày mai rồi báo cáo sau."

"Vậy được." Trần Vũ gật đầu, vừa mới dốc hết sức lực, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn ngủ, "Xe đâu?"

"Ở lối vào sân, cậu qua đó chợp mắt một lúc trước đi."

"Ừm."





Có gan đi chơi có gan làm bù. Thịnh Dương đi chơi một tuần, vừa trở về, ba ngày liên tục tăng ca đến 10h tối.

"Tại sao người ta  không thể làm việc trong một tuần và nghỉ phép một năm?" Thịnh Dương nằm bò ra bàn, lắc lắc cốc Americano chỉ còn lại toàn đá, đấu tranh giữa cơn buồn ngủ và cafein khiến tim đập nhanh sau khi uống quá nhiều cafe, "Ai tới đây hạ gục tôi bằng một gậy đi..."

"Ư đã quen với cuộc sống tốt đẹp rồi, không chịu đựng được gian khổ." Nancy liếc Thịnh Dương, "Nếu không chịu được thêm thì về nhà đi, mai làm tiếp, cảm hứng trong công việc cũng giống như tình trạng xuất tinh ấy, nếu nhà ngươi thủ dâm nhiều thì sẽ đến lúc vắt cũng không ra nổi một giọt."

"Chị....!" Thịnh Dương gần như sợ hãi khi nghe thấy mấy từ từ miệng Nancy, "Chị có thể nói..."

"Tôi không thể!" Nancy ngắt lời, mắt cô dán chặt vào máy tính và ngón tay vẫn đang gõ lách cách, "Nhà ngươi chỉ có thể đạt cực khoái bằng miệng."

"Được rồi, được rồi, được rồi, được rồi, chị là giỏi nhất!"

Người phụ nữ thiếu nội tiết tố Y thật đáng sợ. Thịnh Dương không dám nói lại, cũng không dám nghe thêm nữa, anh đang phân vân không biết nên về nhà ngủ hay thức thêm một lúc thì chuông điện thoại kêu, là Trần Vũ.

Thịnh Dương liếc Nancy, cầm điện thoại đến khu vực nghỉ ngơi. Mấy ngày nay Trần Vũ chỉ liên lạc qua wechat, bây giờ lại đang gọi, thì hoặc là hắn đang quá bận hoặc là đã xong việc trở về. Thịnh Dương nghĩ vậy, lúc nghe điện thoại giọng điệu trở nên gấp gáp, "Halo, Trần sir, trận chiến kết thúc rồi à?"

Trần Vũ dường như đang mỉm cười ở phía bên kia, "Ừm, nhưng không ngờ trận chiến bên cậu chưa kết thúc."

Ý Trần Vũ là, hắn về nhà rồi? Thịnh Dương cầm điện thoại vội vã quay lại chỗ làm việc, "Cậu chờ đó, tôi sẽ về mở cửa cho cậu, à không, cậu qua nhà tôi trước đi, tôi gửi mật khẩu cho cậu."

"Đừng vội, từ từ về đi, hoặc là cậu đợi ở công ty tôi sẽ đến đón cậu."

"Đại ca à, cậu hãy nghỉ ngơi đi! Cậu thực sự nghĩ mình là iron man hay sao? Vào nhà và chờ tôi. Tôi về liền đây."

"Được."

Thịnh Dương cúp điện thoại, lập tức gửi mật khẩu cửa cho Trần Vũ, sau khi gõ xong mới nhớ ra mật khẩu nhà mình đã đổi thành sinh nhật của Trần Thước hồi tháng trước, hiện tại vẫn chưa đổi...

Trần Vũ có thể nhớ sinh nhật Trần Thước không?

Nếu không gửi, Trần Vũ sẽ phải đứng đợi ở hành lang, anh đã nói sẽ gửi mật khẩu, nếu không gửi thì giống như anh đang đề phòng Trần Vũ...

Thịnh Dương chật vật nửa phút, nghiến răng nghiến lợi, vẫn gửi mật khẩu sang.

Có lẽ Trần Vũ sẽ không hoàn toàn nhớ sinh nhật Trần Thước. Dù sao thì, điều quan trọng nhất là phải vào nhà đã.





Sinh nhật của Trần Thước, Trần Vũ thực ra chỉ nhớ năm tháng, không nhớ được ngày cụ thể, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chuỗi số Thịnh Dương gửi đến, hắn đã hiểu.

Mật khẩu nhà của Thịnh Dương là sinh nhật Trần Thước.

Có lẽ không chỉ mật khẩu nhà, còn nhiều mật khẩu khác.

Thích một người như thế này có đôi khi thật đáng sợ. Giống như nhiều mật khẩu sáu chữ số của Trần Vũ cũng là sinh nhật Thịnh Dương, sau khi dùng trong một thời gian dài, hắn đã quen với chúng, và vì quá lười thay đổi nên đôi khi hắn sẽ quên mất ý nghĩa của dãy số này là gì. Trần Vũ chậm rãi nhập mật khẩu, đẩy cửa nhà ra, không bật đèn, ngồi trước quầy bar ở lối vào.

Khi bạn cứ tiếp tục lao về phía trước, có nhiều thứ bạn không có thời gian để suy nghĩ hay cảm nhận, nhưng khi bạn dừng lại thì tất cả đều rõ ràng.

Trần Vũ không thích cảm giác này.

Nếu bạn không thích họ, hãy cứ để họ ở yên đó, đừng nghĩ về họ, đừng phóng đại cũng đừng tiếp tục.

Tiến về phía trước sẽ dẫn đến nhiều thay đổi, và sẽ có những phản hồi nếu bạn thay đổi, và những  phản hồi này sẽ khơi dậy những cảm xúc mới.

Khi đó, những cảm xúc cũ và không thích đó sẽ bị thay thế.

Trần Vũ ngồi trước quầy bar một lúc, trước khi Thịnh Dương về tới nhà, hắn bật đèn, rửa mặt.

"Tôi về rồi."

Thịnh Dương ra khỏi thang máy, chạy nhanh hết cỡ, nhập mật khẩu đẩy cửa ra, mỉm cười với Trần Vũ, giơ túi trong tay lên "Tôi mang cho cậu một bát mì bò cà chua béo ngậy, nước mì ở đây siêu ngon."

Lời nói còn chưa dứt, Thịnh Dương đã bị ôm vào một cái ôm có mùi đất.

"Mặc dù tôi muốn thay quần áo trước khi ôm cậu, nhưng hình như tôi không chờ được nữa."

Trong giọng nói của Trần Vũ rõ ràng có sự mệt mỏi, khiến giọng hắn trầm và khàn hơn. Thịnh Dương cảm thấy tai mình có chút ngứa, muốn gãi nhưng lại không dám, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên.

Đó là một bất ngờ, nhưng dường như cũng không có gì bất ngờ.

Thịnh Dương một tay cầm túi đựng đồ, tay kia rũ xuống bên cạnh, nắm lấy vạt áo khoác, muốn hỏi Trần Vũ có mệt không, nhưng lại cảm thấy lời nói như vậy quá thân mật và dịu dàng trong tình huống này.

Sau một hồi loay hoay, anh chỉ thì thầm nói "Món mì này siêu ngon..."

Trần Vũ khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang buông của Thịnh Dương vòng qua eo hắn: "Cái này có hiệu quả hơn."

Trần Vũ áp gáy Thịnh Dương lên vai mình, cọ chóp mũi và tai anh, "Thịnh Dương, tôi có chút nhớ cậu."


Tbc.

Hôm nay Trần sir lấy tấn công làm phòng thủ, dũng cảm tiến về phía trước, không chịu trở ngại.

Dương Dương hiện tại thật ra có một loại tâm lý với Thước Thước "Tôi đã vấy bẩn, tôi không xứng..."

Đừng trách Dương Dương bị cám dỗ, anh thực sự là siêu phản kháng, phỏng chừng nếu là tôi, tôi nhất định sẽ đầu hàng Trần sir ngay từ Đạo Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro