Chương 34 - Vô phương trốn thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




<"Đừng từ chối tôi nữa, như em thấy, tôi không phải người sắt.">


Thịnh Dương trước đây từng làm một quảng cáo về quần áo mặc ở nhà và có một đoạn nội dung: cái ôm là sự tiếp xúc lớn nhất trên bề mặt cơ thể và là cầu nối hai tâm hồn.

Tất nhiên, tiếp sau đó là một câu gợi ý dùng vải bán nhung làm điểm nhấn. Thịnh Dương không nhớ được khẩu hiệu cụ thể, nhưng vẫn nhớ nội dung về cái ôm.

Một cái ôm thực sự là cử chỉ có thể mang hai trái tim đến gần nhau hơn - theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Ít nhất lúc này Thịnh Dương đang được Trần Vũ ôm, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, cảm nhận được sự mệt mỏi khó có thể che giấu trên người hắn.

Vì thế, Thịnh Dương không cưỡng ép làm gián đoạn cái ôm này, bàn tay Trần Vũ đặt trên eo anh di chuyển, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh.

Trần Vũ chậm rãi thở ra, vùi mặt vào cổ Thịnh Dương.

Cảm giác thấp thỏm mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng buông xuống một cách suôn sẻ.

Cơ thể Thịnh Dương thật ấm áp, Trần Vũ ôm không muốn buông.

Bất kể mấy này nay Thịnh Dương có trằn trọc, bật khóc, có nghĩ tới hắn trong chốc lát hay không... Ít nhất, vào lúc này, Thịnh Dương không từ chối hắn, vẫn nhẹ nhàng an ủi hắn.

Ở giai đoạn này, thế là đủ rồi.

Hai người lặng lẽ ôm nhau trong hai phút, bàn tay cầm túi của Thịnh Dương tê dại, anh đành phải lên tiếng nhắc Trần Vũ, "Ừm...cậu có muốn ăn trước không?"

"Trước? Ý là vẫn còn sau đó hả?" Trần Vũ buông Thịnh Dương ra, cầm lấy cái túi trong tay anh, không biết sao người này có thể ngốc nghếch như vậy, nhất định phải tự mình cầm dù quầy bar ngay bên cạnh.

"Vậy cậu về nghỉ ngơi sớm đi!" Thịnh Dương xoay người thay dép, không dám nhìn Trần Vũ, bước qua hắn, ngồi xổm trước tủ lạnh "Cậu uống gì?"

Sau đó, không đợi Trần Vũ trả lời, đã tự nói "Nước lọc. Thôi được, để tôi lấy nước nóng cho cậu."

Thịnh Dương có vẻ rất bận rộn, đi tới đi lui trong nhà mình, nhưng chỉ không chịu ngồi xuống. Trần Vũ biết anh ngượng ngùng xấu hổ nên cũng không thúc giục, tự mình mở túi giấy ra.

Chỉ có một phần mì, có lẽ Thịnh Dương đã ăn rồi, không có ý định ăn cùng hắn nữa.

Bây giờ đã gần sáng, hắn không nên quấy rầy Thịnh Dương nữa.

Trần Vũ nhìn bóng lưng Thịnh Dương đi lấy nước đun sôi, muốn đợi anh ra tín hiệu rõ ràng hơn mới quyết định sẽ tiếp tục ở lại đây hay về nhà.

Thịnh Dương ấn công tắc ấm điện, rồi đi tới hộp đựng đồ ở bàn làm việc, lấy chìa khoá nhà Trần Vũ ra, đặt lên quầy bar, dùng một ngón tay đẩy đến trước mặt Trần Vũ, "Trả về nguyên chủ."

Đưa mật khẩu nhà là một lời mời, chỉ mua một phần ăn lại là từ chối, đun nước sôi là giữ khách, còn trả chìa khoá lại là lời tiễn khách. Mỗi việc đều năm mươi năm mươi, tức là các phán đoán khách quan không có giá trị tham chiếu và mọi việc đều tùy thuộc vào ý muốn chủ quan của Thịnh Dương.

Trần Vũ lấy hộp mì mở nắp ra, "Để cảm ơn bạn học Thịnh Dương đã giúp tôi trông nhà miễn phí, tôi chia cho cậu một nửa bát mì nhé!"

Thịnh Dương chớp chớp mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm "Đại ca à, nếu tôi không nhầm thì tôi là người mua bát mì này... cậu lấy mì tôi mua cảm ơn tôi à?"

Trần Vũ cười, "Đi lấy thêm bát đi, tôi ăn một mình không hết."

"Tôi đã ăn rồi. Tôi cố tình chỉ mua một bát vì sợ không chịu được sự cám dỗ của carbohydrate, nhưng mà cậu lại nhất định phải kéo tôi theo... Lãng phí đồ ăn rất đáng xấu hổ, và vì cậu không thể một mình ăn hết được nên tôi sẽ mạo hiểm cân nặng của mình giúp đỡ cậu." Thịnh Dương lẩm bẩm, lấy thêm một cái bát nhỏ và đến gắp vài sợi mì, múc vài thìa canh.

Trần Vũ nghiêng đầu nhìn Thịnh Dương, tự hỏi vì sao từ thời trung học tới hiện tại người này vẫn không có chút thay đổi nào vậy.

Anh có thể nói chuyện với các con vật nhỏ, có thể tự nói chuyện với chính mình, và dễ thương đến mức không tự nhận ra điều đó.

Thịnh Dương chia mì xong, định kéo bát lại thì bị Trần Vũ ngăn lại, gắp thêm vào bát anh mấy miếng thịt bò. Thịnh Dương lo lắng đến mức che miệng bát lại, "Đại ca à, bát mì này là mua cho cậu đấy, cậu cho tôi hết thịt bò thì cậu ăn cái gì?"

Trần Vũ tựa hồ đang suy nghĩ: "Vậy cậu gắp lại đi, tôi cảm thấy đồ ăn cậu gắp cho sẽ ngon hơn.

"..." A di đà phật! Tại sao nửa đêm còn phải chịu đựng sự cám dỗ không thể chịu đựng được này chứ? Ai có thể nói cho anh biết, người đàn ông trước mặt anh có thật sự là nam thần cao lãnh, lạnh lùng, không cười ngồi cùng bàn hồi còn đi học không?

Thịnh Dương cảm thấy mình không thể bị chèn ép như thế được, không phải là anh không thể ăn hết, chỉ vài miếng thịt bò, mặc kệ Trần Vũ có muốn ăn hay không.

Thịnh Dương kéo bát của mình lại, gắp hai miếng thịt bò vào miệng, cũng không quên liếc nhìn hộp nhựa của Trần Vũ, thật sự không còn thịt...

Ai thèm quan tâm! Không thể khuyến khích hắn vượt qua giới hạn xấu xa được.

Thịnh Dương mất mấy phút mới ăn xong mấy sợi mì và mấy miếng thịt bò, sau đó đứng dậy rửa bát, nhân tiện rót cho Trần Vũ một cốc nước nóng.

"Cẩn thận không bỏng." Thịnh Dương đặt cốc nước lên tấm lót ly trước mặt Trần Vũ.

Phải mất 30 phút để một cốc nước sôi trở về nhiệt độ phòng mà không có tác động từ bên ngoài. Trần Vũ nghĩ nếu trời nóng hơn chút nữa thì tốt rồi.

"Sao muộn vậy cậu vẫn còn ở công ty? Mấy ngày nay công việc rất bận à?" Trần Vũ chậm rãi vừa ăn mì vừa trò chuyện với Thịnh Dương.

Vừa nhắc tới chuyện này, mặt Thịnh Dương như muốn sụp xuống, nằm dài trên quầy bar rên rỉ: "Mỗi giọt nước mắt tôi rơi bây giờ đều là dòng nước chảy vào não tôi lúc tôi điền nguyện vọng chuyên ngành."

Trần Vũ bị anh chọc cười, đôi tay cầm đũa khẽ rung rung.

Thịnh Dương gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Trần Vũ từ dưới lên.

Anh nhớ tới bức ảnh Trần Vũ gửi cho mình, trên bàn tay cầm hộp cơm, lúc ấy anh chỉ mải nhìn cận cảnh hoa kim ngân, sau này mới để ý thấy không có bàn ăn. Trần Vũ đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, không thể ăn uống đàng hoàng, cơm hộp buổi trưa có lẽ cũng chỉ là gặp ngẫu nhiên, thậm chí còn không có chỗ để ngồi.

Trong khi đó, anh đang ngồi giữa những chiếc bàn ghế đủ loại mà công ty đã chi ra rất nhiều tiền mua về, nghe nhạc, uống cafe, làm thêm giờ, và vẫn phàn nàn với Trần Vũ - người làm việc nơi gió sương nhưng không hề phàn nàn.

Thịnh Dương hối hận, đáng lẽ vừa rồi anh không nên ăn hết thịt bò trong lúc tức giận, lẽ ra anh nên để lại hai miếng cho Trần Vũ nếm thử.

Nhưng rõ ràng là không hợp lý khi đặt một bát mì khác ngay bây giờ, có thể để lần sau đi.

Có thể làm gì bù đắp cho Trần Vũ? Thịnh Dương nghĩ nghĩ, sau đó đến tủ lạnh lấy một hộp thịt nguội, mở nắp, dùng thìa cắt nhỏ, rồi đặt trước mặt Trần Vũ, "Tôi lười chiên lại, ăn tạm thế này đi."

Trần Vũ nhìn miếng thịt được cắt thành từng miếng nhỏ trong hộp thiếc, có chút muốn cười, "Cậu cũng cắt dưa hấu thành hai nửa và dùng thìa múc ăn à?"

"Đó là đương nhiên. Cậu nói xem, đằng nào cũng phải bỏ đồ ăn khỏi hộp thì sao không tiết kiệm một chút công sức, cứ tận dụng vỏ hộp là tốt nhất, bỏ ra còn phải rửa đĩa, không phải càng lãng phí thời gian à?" Thịnh Dương đẩy hộp thịt về phía trước, "Tôi đã mua hơn chục loại đấy, loại này ít tinh bột nhất và hương vị ngon nhất. Cậu thử xem."

Dường như, Thịnh Dương lúc nào cũng có thể tìm thấy đồ ăn ngon, những thứ đẹp đẽ và vui vẻ.

Anh dường như có một sức mạnh ma thuật có thể khiến cho cuộc sống bình thường trở nên thú vị.

Rạng sáng, Trần Vũ ngồi trong căn nhà nhỏ của Thịnh Dương, chậm rãi ăn một bát mì, một hộp thịt nguội, uống nửa cốc nước, trò chuyện một lúc, rồi hài lòng lấy chìa khoá trở về nhà mình.

Có lẽ không quá hài lòng.

Nhưng hắn tự nhủ, không sao, cứ chậm rãi từng chút, Thịnh Dương hình như cũng không chạy được.

Vội vàng sẽ mất cơ hội.

Những quyết định mà con người đưa ra khi đang buồn bã, khi dễ bị tổn thương hay đang ở trong tâm trạng tệ hại thì thường họ sẽ hối hận trong tương lai.

Trần Vũ hy vọng Thịnh Dương sẽ chọn mình, nhưng không muốn Thịnh Dương hối hận.





"3,2,1 OK! Hoàn hảo!" Đinh Lỗi vỗ tay, giơ ngón tay cái lên với Trần Thước, "Rất tốt, cậu nhớ giữ trạng thái như này, mấy ngày tới đừng luyện tập quá vất vả, tuần sau là vào trại huấn luyện chính thức, sau đó là thi đấu vòng loại, điều quan trọng nhất bây giờ là không để mình bị thương."

Trần Thước dùng khăn quấn quanh cổ lau mồ hôi. Cậu bước đến rìa sân, cố gắng kéo quần lên để ngồi xuống nhưng cơ thể đầy mồ hôi, không thể kéo được, cho nên chỉ có thể dùng tay chống đầu gối, cúi xuống thở hổn hển.

Trần Thước mệt đến mức không nói nên lời. Đinh Lỗi mở một chai nước khoáng đưa cho cậu, nghĩ một lát, lại tìm cốc nước dùng một lần, lấy chút nước ấm rồi pha với nước khoáng mới đưa cho cậu, "uống từng ngụm nhỏ."

Trần Thước cuối cùng cũng lấy lại hơi thở, cầm lấy cốc giấy, "Cảm ơn huấn luyện viên."

"Cảm ơn cậu, tôi muốn cảm ơn cậu." Đinh Lỗi vỗ lưng Trần Thước, kết quả là sờ ra toàn mồ hôi trên tay mình, "Tốt lắm, cậu làm rất tốt."

Đinh Lỗi mỉm cười, vẫy vẫy tay trước mặt Trần Thước rồi lau vào quần mình.

Trần Thước có chút ngượng ngùng tránh sang một bên.

"Cậu đang làm gì vậy? Tôi không có ý ghét bỏ cậu." Đinh Lỗi cảm thấy Trần Thước khá dễ thương, "Lúc chúng ta tập luyện ai mà không đổ mồ hôi chứ! Đây chính là tuổi trẻ và sự nam tính!"

Trần Thước cũng mỉm cười, ngồi xuống tại chỗ, "Huấn luyện viên, trước đây tôi chưa từng tham gia thi đấu, lần này tôi sẽ trực tiếp được tham gia thi đấu quốc gia..."

"Sao? Sợ hãi? Muốn rút lui?" Đinh Lỗi cười ngắt lời Trần Thước.

"Không." Trần Thước lắc đầu, giọng nói không lớn, nhưng kiên quyết, "Tôi nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này, không để anh thất vọng."

Cũng không để bản thân thất vọng.

"Đã như vậy thì đừng nghĩ nhiều." Giữa hai người họ có một khoảng trống, Đinh Lỗi nắm cổ tay Trần Thước vỗ nhẹ lên sàn nhà, "Khi cậu cảm thấy hoảng sợ, chỉ cần chạm vào nó, và khi những suy nghĩ phiền nhiễu không còn nữa, cậu sẽ cảm nhận được tất cả."

Khi suy nghĩ phiền nhiễu không còn nữa, cậu sẽ cảm nhận được tất cả.

Nhưng suy nghĩ phiền nhiễu là gì?

Có phải việc nhớ Thịnh Dương là một suy nghĩ phiền nhiễu không? Cậu không thể không suy nghĩ về quá khứ và tương lai, chúng có bị gọi là suy nghĩ phiền nhiễu không?

Có lẽ, tất cả đều được tính là có.

Vì thế, hãy đặt tất cả những điều này sang một bên.

Ít nhất là khi đứng trên sân khấu, cậu sẽ không nghĩ về bất cứ điều gì ngoài nhảy.

Trần Thước cúi đầu, trên cổ tay mà huấn luyện viên Đinh cầm đặt chạm xuống mặt sàn chính là chiếc lắc có chìa khóa vàng nhỏ Thịnh Dương tặng cậu.

"Mong muốn của tôi bây giờ là cậu được bình an, hạnh phúc và đạt được những gì cậu mong muốn." Thịnh Dương vừa nói, vừa đeo chiếc lắc tay này, vừa nhìn vào mắt cậu.

Lúc đó, mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ của phòng tập, tạo thành một vầng hào quang bao trùm Thịnh Dương.

Đôi mắt của Thịnh Dương cũng được phản chiếu trong màu hổ phách trong suốt như pha lê đó.

Chỉ có anh và cậu trong màu hổ phách đó.

Chính cậu đã làm trời mưa trong màu hổ phách đó, và không còn nhìn thấy rõ Thịnh Dương nữa.

Trần Thước chạm vào sàn nhà, như thể chạm vào khuôn mặt đang tắm trong ánh nắng chiều hôm đó của Thịnh Dương.

"Mong cậu bình an, hạnh phúc, và mọi điều cậu mong ước sẽ trở thành hiện thực."

Đó cũng là điều cậu muốn.





Một tuần sau khi Trần Vũ đi công tác về, Thịnh Dương cơ bản đều tăng ca, Trần Vũ cũng vậy. Một trong hai người rời đi sớm và người kia về nhà muộn, thời gian không trùng hợp, bức tường ngăn giữa hai người họ không phải là lợi thế, liên lạc về cơ bản đều là qua wechat.

Trước khi tan làm, Trần Vũ sẽ gửi tin nhắn cho Thịnh Dương, hỏi anh có thể ra ngoài không, có cần đón không, Thịnh Dương chỉ đi được một lần, hai người cùng nhau đi ăn tối.

Vào thời điểm hai người gần như đã trả hết nợ do nghỉ phép, cuối tuần đã đến.

Thịnh Dương cuối cùng cũng có thể tan làm trước tám giờ, liền đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, ngâm nga một bài hát rồi về nhà. Lúc đi ngang qua cửa nhà Trần Vũ, anh quyết định gặp hắn và chia sẻ một nửa đồ ăn xem như chiêu đãi hắn. Cảm giác như rất lâu rồi hai người không gặp nhau, hoặc đã lâu không nhìn thấy mặt nhau.

Có ánh sáng từ khe cửa, Thịnh Dương đổi sang xách đồ bằng một tay, một tay gõ cửa "Trần sir, cậu có nhà không?"

Bên trong không có động tĩnh, Thịnh Dương lấy điện thoại ra định gọi cho Trần Vũ thì cửa nhà được mở ra từ bên trong.

Trần Vũ hiện ra trước mắt Thịnh Dương, áo thun trắng dài tay, quần thể thao màu đen, nước nhỏ giọt từ trên tóc và mùi chanh ướt át. Trên mặt và trên cổ Trần Vũ vẫn còn nước, rõ ràng là hắn vừa mới tắm xong, còn chưa kịp lau khô người thì đã mặc quần áo vào vì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mùi thơm khá dễ chịu, và... có chút gợi cảm.

Thịnh Dương chớp chớp mắt, giơ túi đồ trong tay lên, "Ừm... tôi mua đồ ăn, trái cây và gà rán..."

Trần Vũ mở cửa, xoay người đi vào phòng tắm, "Vào đi."

Vào đi? Vốn dĩ Thịnh Dương chỉ muốn chia sẻ đồ ăn cho Trần Vũ hoặc mời Trần Vũ ăn cùng ở phòng mình.

Bây giờ Trần Vũ đã mở cửa như vậy, nếu đứng ở cửa mà nói, không dám đi vào, giống như trong lòng có quỷ vậy...

Quên đi! Dù sao bọn họ cũng là ăn cùng nhau, không quan trọng là ăn ở nhà ai.

Thịnh Dương hít sâu một hơi, đi vào nhà, đóng cửa lại, "Có dép thay không?"

"Màu trắng trên giá." Trần Vũ vừa lau tóc vừa thò đầu ra khỏi phòng tắm, sau đó treo khăn lên, lắc lắc mái tóc mới khô một nửa, đi ra lấy cái túi mà Thịnh Dương đặt trên mặt sàn đặt lên bàn ăn, "Sao cậu mua nhiều thứ vậy?"

"Tích trữ lương thực cuối tuần. Hy vọng hai ngày tới tôi có thể làm một con sâu gạo bình an."

Thịnh Dương thay giày, khi ngẩng đầu nhìn lên thấy Trần Vũ đứng đối diện với mình, đang với tay lấy một thứ gì đó, tên tay áo có một chỗ phồng lên, và theo cử động của hắn có một số âm thanh nhỏ tương tự như tiếng ma sát của túi nilon.

"Đây là cái gì?" Thịnh Dương đi tới, chọc chỗ phồng lên trên cánh tay Trần Vũ.

Trần Vũ nhíu mày, "Không có gì đâu."

Thịnh Dương có chút tò mò, thầm chú ý đến hành động của Trần Vũ, khi thấy anh đi rửa đồ, hắn liền thò tay vào cổ áo rút ra một thứ gì đó rồi ném vào thùng rác.

Lúc đi lấy đĩa, Thịnh Dương liếc nhìn vào thùng rác thấy một đống màng bọc thực phẩm được cuộn lại với nhau.

Trần Vũ đi tắm, hắn làm gì với một đống màng bọc thực phẩm trên cánh tay? Thịnh Dương lập tức nghĩ ra đáp án.

Tâm trạng Thịnh Dương đột nhiên trở nên sa sút, có chút thất vọng khó tả, anh quay sang Trần Vũ đang đặt đồ ăn lên bàn, nhìn chằm chằm cánh tay hắn, nhìn kỹ hơn, chỗ bọc màng bọc vừa rồi có một dải phình ra dài dài, chắc hẳn là băng gạc.

"Trần Vũ." Thịnh Dương nhìn chằm chằm cánh tay Trần Vũ, "Cậu bị thương?"

Kỳ thật Trần Vũ không phải cố ý giấu diếm, chỉ là hắn cảm thấy không cần thiết phải nói ra. Trần Vũ bày gà rán ra, thản nhiên liếc nhìn cánh tay mình, "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Một miếng băng gạc dài như vậy mà nói là vết thương nhỏ. Thịnh Dương bĩu môi: "Cậu bị thương khi nào?"

"Lần trước lúc tôi ra ngoài truy bắt tội phạm đào tẩu." Trần Vũ không để ý, cũng không muốn nhắc tới nữa, "Cũng sắp khỏi rồi, không ảnh hưởng gì đâu."

Vết thương sắp lành rồi mình mới phát hiện ra.

Trần Vũ chăm sóc mình suốt cả chặng đường ở bên ngoài, nửa đêm về nhà bị gọi đi làm nhiệm vụ, rồi bị thương, lúc trở về trông vẫn có vẻ ổn và hỏi mình có bận rộn không, không nhắc một lời nào về vết thương. Mình thì chỉ gửi cho cậu ấy một hai tin wechat lúc mình rảnh rỗi. Sau giờ làm việc, cậu ấy hỏi mình có ra ngoài được không, có cần đón không. Lần duy nhất hai người ăn tối cùng nhau, Trần Vũ không cởi áo khoác.

Thịnh Dương cúi đầu, ngón tay bấm vào lưng ghế.

Ngực anh nghẹn lại, cổ họng anh nghẹn ngào đến nỗi anh không thốt ra được lời nào.

Thịnh Dương nhìn như sắp khóc, Trần Vũ hoàn toàn không ngờ tới tình huống này. Đó chỉ là một vết thương nhỏ và hắn không coi trọng nó chút nào. Hắn không ngờ Thịnh Dương lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

"Thịnh Dương" Trần Vũ dừng lại, thực sự có chút lo lắng. Sự thay đổi cảm xúc to lớn của Thịnh Dương là dành cho hắn, tín hiệu này khiến toàn bộ hệ thống thần kinh và vỏ não của hắn bắt đầu hoạt động căng thẳng.

Thịnh Dương lo lắng, Thịnh Dương đau khổ, Thịnh Dương tự trách, Thịnh Dương tức giận.

Hai vấn đề đầu tiên tạm thời không cần giải quyết, nhưng hai vấn đề sau phải được giải quyết kịp thời.

Trần Vũ quay người về phía Thịnh Dương, đối mặt với anh, nắm lấy hai cổ tay anh, "Thật sự không sao, cậu xem đi, nếu không thì mấy ngày nay tôi cũng không thể đi làm được, đúng không?"

Thịnh Dương cúi đầu, khẽ ngước lên, ánh mắt từ dưới nhìn lên khiến vẻ mặt anh có vẻ tức giận: "Vậy như thế nào mới được coi là có sao?"

Thịnh Dương nhìn Trần Vũ với vẻ mặt này, rồi hỏi, "Nếu bị thương không phải là vấn đề, vậy thì một người trưởng thành như tôi bị tiêu chảy thì có vấn đề gì?"

Câu hỏi này nằm ngoài khả năng phán đoán của Trần Vũ, nên trong chốc lát hắn không thể trả lời được. Lần đầu tiên Trần Vũ giống như một học sinh kém không trả lời được câu hỏi, chỉ có thể lặp lại câu trả lời mà chính hắn biết là không đúng: "Chuyện này không thể so sánh được... tôi thực sự ổn mà."

Chuyện của cậu không quan trọng, chuyện của tôi mới quan trọng, phải không?

Cảm giác chua xót vốn đè nặng trong lòng Thịnh Dương cuối cùng cũng bộc lộ, khiến mắt anh nóng lên.

Thịnh Dương không chớp mắt, cứ như vậy nhìn Trần Vũ, "Trần Vũ, cậu là người sắt sao?"

Cậu thực sự không đau sao?

Khi bạn tiến về phía trước sẽ có những thay đổi, những thay đổi đó sẽ mang theo phản hồi quay lại và những phản hồi ấy sẽ kích hoạt những cảm xúc mới.

Sau đó, những cảm xúc mới sẽ thay thế những cảm xúc cũ mà bạn không thích.

Và bây giờ, những cảm xúc cũ mà hắn không thích đang được thay thế bằng những cảm xúc mới nhanh chóng khơi dậy sự phấn khích và hạnh phúc.

"Không phải là người sắt." Trần Vũ đặt tay Thịnh Dương lên mặt mình, "Rất ấm nóng, cậu sờ xem."

Trần Vũ nắm lấy tay Thịnh Dương, chậm rãi di chuyển lên má và cổ mình, dừng lại ở chỗ động mạch cổ, "Mạch đập của tôi bây giờ hẳn là trên một trăm hai mươi nhịp một phút, cậu nghĩ là do nguyên nhân gì?"

Mạch đập dưới lòng bàn tay như kim châm, ánh mắt Trần Vũ nóng đến mức Thịnh Dương cảm thấy mặt và tai mình đều đỏ bừng, anh không dám nhìn Trần Vũ, giãy giụa muốn rút tay lại, "Trần Vũ..."

Trần Vũ nhìn hàng lông mi đang run rẩy và đôi môi hồng hào của Thịnh Dương, thấp giọng cười, "Mạch của cậu chắc cũng phải trên 120, cậu đoán lại xem, tại sao?"

Trần Vũ buông tay Thịnh Dương ra, một tay đặt lên cổ anh, một tay vòng qua eo anh.

Cảnh tượng lại tái hiện, Thịnh Dương che miệng, "Không..."

Trần Vũ một tay nắm lấy hai cổ tay của Thịnh Dương, lần này, hắn ấn chúng vào ngực mình, "Đừng từ chối tôi nữa, như em thấy, tôi không phải người sắt."


Tbc.

Nếu bạn cảm thấy hướng đi sai và không thể chấp nhận được, bạn có thể bỏ qua và dừng đọc bất cứ lúc nào.

Nhưng đừng đến và hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào về cái kết.

Tôi sẽ không trả lời.

Đừng đến và bảo tôi phải làm gì.

Đây là truyện của tôi và tôi không cần câu trả lời của bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro