Chương 35 - Nguy hiểm dưới tòa nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Bởi vì nền móng của hắn không phải được xây dựng trên đống đổ nát do Trần Thước để lại mà là trên mái nhà tưởng chừng bằng phẳng được che lại bởi một tấm màn.>


Một giờ rưỡi sáng, Thịnh Dương nhìn lên trần nhà, vẫn chưa ngủ.

Anh đã nằm như thế này hơn ba giờ đồng hồ.

Khoảng bốn giờ trước, Trần Vũ đã hôn anh. Môi kề môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm dọc theo đường viền môi anh, nhưng Thịnh Dương không mở miệng, cũng không đẩy hắn ra.

"Đừng từ chối tôi nữa, như em thấy, tôi không phải người sắt."

Trần Vũ nói những lời như vậy, Thịnh Dương hoàn toàn không thể đẩy hắn ra, cũng không muốn đẩy hắn ra.

Môi và lưỡi Trần Vũ triền miên qua lại trong không gian hạn chế mà Thịnh Dương sẵn sàng nhượng bộ một lúc rất lâu trước khi buông anh ra.

Thịnh Dương không cần nhìn vào gương cũng biết mặt mình hẳn là đỏ bừng, ngay khi Trần Vũ vừa lùi lại, anh mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế.

Cơ thể anh rất nóng, đầu óc lộn xộn và không thể suy nghĩ gì cả.

Trần Vũ ngồi xuống trước mặt anh, nắm lấy tay anh, "Thịnh Dương, đến bên tôi được không? Tôi biết việc này đối với em rất khó khăn, em từ từ đi chậm cũng không sao, nhưng đừng vì không chắc mình có thể đến được nơi hay không mà ngại bắt đầu."

Trần Vũ dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay Thịnh Dương, ngẩng đầu nhìn anh từ dưới lên, "Thử một lần, được không?"

Trong lòng Thịnh Dương, Trần Vũ cao lãnh và toàn năng, giống như một vị thần trong lòng anh, đang ngồi trước mặt anh như vậy, nhìn vào mắt anh, xin anh cơ hội để được ở bên nhau với giọng điệu gần như cầu xin.

Tim Thịnh Dương thắt lại.

Trong một khoảnh khắc, Thịnh Dương muốn lao tới ôm lấy Trần Vũ, bảo hắn đừng như vậy, hắn không nên như vậy, cũng không cần phải như vậy.

Nhưng cuối cùng anh chỉ cắn môi nói với Trần Vũ, "Để tôi suy nghĩ."

Thịnh Dương không ăn gà rán đã được bày ra, cũng không ăn trái cây đã được rửa sạch, anh tuyệt vọng trở về phòng, không tắm, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường.

Anh không thể trì hoãn lâu hơn được nữa, anh phải quyết định và đưa ra lựa chọn.

Trần Vũ đang đợi anh.

Trần Thước...

Nghĩ đến Trần Thước, Thịnh Dương vẫn cảm thấy đau lòng, vẫn muốn khóc.

Trần Thước đã lựa chọn, nhưng Trần Thước đau lòng không phải là giả. Anh nên làm gì cho Trần Thước nếu cậu ấy vừa khóc vừa nhìn anh và Trần Vũ ở bên nhau? Điều gì sẽ xảy ra nếu Trần Thước hối hận và muốn quay lại, nhưng sau lưng lại không có ai chờ đợi cậu?

Nhưng nếu anh đứng sau lưng đợi Trần Thước, thì Trần Vũ đi phía sau anh xa như vậy, không chút dè dặt phơi bày cả trái tim mình cho anh sẽ như thế nào?

Tim Thịnh Dương đau đến mức tưởng chừng không thể chịu đựng được lượng máu trong cơ thể mình nữa.

Thịnh Dương ngồi dậy khỏi giường, thở hổn hển. Sau khi hơi thở ổn định, anh cầm điện thoại lên, mở album ảnh và kéo xuống.

Đoạn video Thịnh Dương quay khi đến Dấu Chấm Than xem Trần Thước nhảy vẫn còn đó, anh nhấp vào từng cái một để xem, lúc đó Trần Thước rất vui vẻ, ai có thể nói rằng hạnh phúc này không phải là vì có anh ở bên?

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Thịnh Dương dùng mu bàn tay lau đi, bấm vào bức ảnh chụp mình cùng Trần Thước khi hai người đi sở thú.

Chỉ có một bức ảnh duy nhất, trong mắt Trần Thước hiện lên một tia buồn bã mơ hồ.

Nghĩ kỹ lại, ngày hôm đó Trần Thước đã quan sát anh từ xa, cố ý tránh máy ảnh của anh, có lẽ, chỉ để đề phòng một ngày nào đó anh sẽ nhìn vào ảnh của họ và khóc như bây giờ.

Trần Thước đơn phương cắt đứt mọi khả năng có thể nhắc lại nỗi buồn và hy vọng của anh.

Muốn tự mình chịu đựng tất cả.

Tại sao lại ngốc nghếch và quyết đoán tới vậy?

Cậu có bao giờ hối hận chưa? Nếu có, tại sao không tìm anh?

Có phải vì bên cạnh anh đã có người khác không?

Nhưng người đó cũng không dừng lại vì tôi đã có người khác trong lòng, nếu cậu thực sự muốn quay lại, thực sự thích tôi rất nhiều, cậu nên đến hỏi tôi hoặc cho tôi một tín hiệu chứ, phải không?

Ngón tay Thịnh Dương dừng lại trên bức ảnh phóng to trên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Trần Thước.

Hình như tôi không thể thích cậu nữa, cũng không thể đợi cậu lâu hơn được nữa.

Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình, trông giống như Trần Thước, người đang nhìn anh, đang khóc.

Thịnh Dương dùng ngón tay lau nước mắt.

Tôi hy vọng cậu sẽ không buồn vì tôi, và cũng đừng khóc vì tôi nữa.

Thịnh Dương vuốt lên, nhấp vào bức ảnh chụp cùng Trần Vũ.

Trần Vũ vòng tay qua vai anh trong khi anh mỉm cười đứng trước tác phẩm điêu khắc gấu trúc khổng lồ và cười với máy ảnh.

Không ai thích bị từ chối, và khi anh buồn vì bị Trần Thước từ chối thì Trần Vũ cũng đang buồn vì bị anh từ chối.

Nhưng Trần Vũ chưa từng nao núng vì điều này, hắn tự tiêu hoá nỗi buồn của chính mình và chịu đựng nỗi buồn của anh.

Không phải anh không biết, nhưng anh đã không nghĩ về nó, bởi vì nếu anh nghĩ đến, trái tim anh sẽ day dứt. Anh không muốn chịu đựng sự day dứt này, vì thế, anh cố tình phớt lờ sự đau khổ của Trần Vũ.

Hết lần này đến lần khác bị từ chối, hết lần này đến lần khác nhìn anh, chấp nhận nhưng không bỏ cuộc.

Làm sao có thể?

Trần Vũ không phải người sắt, hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ buồn, cũng sẽ bất an.

Chẳng lẽ thật sự không thể cho Trần Vũ một kết quả như hắn mong muốn sao?

Thật sự... anh không muốn sao?

Thịnh Dương quay lại trang chính của album ảnh, kéo đến xem những bức ảnh và video quay Trần Thước, chọn từng cái một, ngón tay đặt trên phím xoá hồi lâu, cuối cùng vẫn huỷ chọn rồi thoát ra.

Nếu không còn những thứ này, thì anh và Trần Thước thực sự sẽ không còn gì cả.

Trong tương lai khi anh không còn nhớ được từng chi tiết giữa bọn họ, ngay cả những ký ức này cũng sẽ mất đi.

Thịnh Dương cúi đầu, màn hình điện thoại tối đi, anh chạm vào cho sáng lên, rồi lại tối, anh lại chạm cho sáng lên.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Thịnh Dương mở wechat, bấm vào avatar Trần Thước ở trên cùng, duỗi ngón tay ra, sau đó rút lại, rồi lại duỗi ra, bỏ ghim tin nhắn của Trần Thước lên đầu.

Khi trở lại trang trò chuyện chính, avatar của Trần Thước đã biến mất.

Hai người đã không nói chuyện một thời gian dài, trong wechat của Thịnh Dương, Trần Thước cứ như chưa từng tồn tại.

Nước mắt lại bắt đầu chảy, Thịnh Dương phớt lờ chúng. Mật khẩu khoá màn hình là ngày gặp Trần Thước, Thịnh Dương rơi nước mắt đổi mật khẩu, sau đó, vén chăn, xuống giường, mở cửa, đổi mật khẩu cửa nhà.

Còn gì nữa? Hình như không còn gì nữa.

Thịnh Dương nằm ngửa trên giường, tự ôm mình, nhắm mắt lại, để mặc nước mắt tuôn rơi.

Tiểu Kim Mao của anh đã thoát khỏi sợi dây và bỏ chạy.

Cậu gặp một người ngoài đối xử tốt với mình, sống vui vẻ mỗi ngày và không còn nhớ nhà nữa.

Cậu chắc hẳn cũng không muốn một ngày nào đó quay lại và phát hiện chủ nhân của mình đã chuyển đi và không còn nơi nào để về nữa.

"Tiểu Kim Mao."

"Trần Hoả Lạc"

"Trần Thước."

"Tạm biệt."

Thịnh Dương đã nói những lời này ở dưới tầng nhà Trần Thước, nhưng anh chưa làm được, và bây giờ, đã đến lúc thực hiện rồi.

May mắn thay, cậu có chiếc lắc tay đó bên người, nếu tôi không làm được thì hãy để nó làm giúp tôi.

Mong cậu bình an, hạnh phúc và mọi điều cậu mong ước sẽ trở thành hiện thực.



Trần Vũ đã nhìn thấy sự bất an, hồi hộp trên khuôn mặt nhiều nghi phạm hình sự trong khi chờ bị kết án, nhưng hắn chưa tự mình trải qua cảm giác này trước đây.

Nếu bạn không có ham muốn thì bạn sẽ mạnh mẽ chống lại cảm giác này, nhưng nếu đó là thứ bạn rất muốn có, vô cùng muốn có thì thật khó để bình tĩnh chờ được.

Ban đêm, Trần Vũ mất ngủ. Buổi sáng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn có chút không phân biệt được đây là trong mơ hay hiện thực.

Mấy mấy giây sửng sốt Trần Vũ mới nhấc máy, là mẹ hắn, "Mẹ!"

"Con vẫn còn chưa dậy à? Hôm qua lại trực đêm hay sao?" Mẹ Vũ (mẹ Trần cơ mà tôi gọi là mẹ Vũ để phân biệt với mẹ Thước Thước nhé) chỉ nghe giọng con trai đã biết trạng thái của hắn, "Đừng quên buổi trưa về nhà một chuyến, ăn cơm, mừng sinh nhật ba con, tốt nhất là nên tặng cho ông ấy một món quà nào có ý nghĩa ấy, đừng có tặng bao lì xì đỏ nhé!"

Mấy ngày trước mẹ Vũ đã nhắc hắn về nhà ăn cơm, Trần Vũ không quên, nhưng hắn thật sự không có ý định mua quà, dự tính trực tiếp tặng phong bao lì xì.

"Vâng, con biết rồi ạ."

Mẹ Vũ nói ngắn gọn thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Trần Vũ nhìn đồng hồ, đã tám giờ. Hắn đứng dậy tắm rửa, ra khỏi cửa, đến trung tâm thương mại mua máy mát xa hoặc đồng hồ cho ba.

Thịnh Dương có lẽ còn chưa dậy, mà cho dù có dậy cũng không phải thời điểm thích hợp để cùng nhau ăn sáng.

Những lời muốn nói hắn đã nói xong, còn lại là do Thịnh Dương lựa chọn, lúc này mà xuất hiện trước mặt Thịnh Dương thì vô hình chính là thúc giục anh nhanh chóng đưa ra quyết định.

Bởi vì Thịnh Dương đã nói sẽ suy nghĩ nên hắn sẽ đợi.

Ít nhất, lần này Thịnh Dương không từ chối hắn nữa.

Trần Vũ đến trung tâm thương mại mua máy mát xa, lúc chuẩn bị lái xe đi thì lại nhớ ra một chuyện. Sau khi chú hai qua đời, bố mẹ hắn sợ Trần Thước và thím hai sẽ tự cách ly ở nhà nên những ngày lễ hay những ngày kỷ niệm quan trọng đều sẽ gọi điện cho họ, hỏi xem họ có thời gian tham gia không.

Trần Vũ trước đây chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này, nhưng bây giờ hắn ở gần họ như vậy, nếu họ muốn cùng về nhà thì tốt hơn là hắn nên qua đón.

Trần Vũ gọi điện cho mẹ, hỏi xem mẹ Vũ đã gọi điện cho Trần Thước và thím hai chưa, mẹ Vũ trả lời: "Mẹ gọi rồi, thím hai con đang ở nhà, còn Trần Thước hình như đã đến trại huấn luyện, thằng bé có một cuộc thi đấu, khi nào con về thì qua đón thím hai nhé."

Trần Vũ cúp điện thoại, không thể không thừa nhận là trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm.

Thời điểm này, hắn thực sự không muốn đối mặt với Trần Thước.

Có khá nhiều cảm xúc hỗn độn, mặc dù không có cảm xúc nào quá mạnh nhưng chúng đều có chút phức tạp và thật sự không dễ để tiêu hoá hết tại thời điểm hiện tại.

Đây có lẽ là một trong những lý do khiến Thịnh Dương bối rối.

Hãy đợi mọi chuyện lắng xuống đã, có lẽ hiện tại Trần Thước cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Trần Vũ hạ phanh tay xuống, khởi động xe.

"Hôm nay là sinh nhật ba con, đúng không?" Mẹ Trần mỉm cười hỏi Trần Vũ ngay khi vừa lên xe, "Thím đã hỏi mẹ con, nhưng mẹ con cứ nói là không có việc gì, là chị ấy muốn cho thím nếm thử hai món ăn mới vừa học được, chắc chị ấy sợ thím sẽ chuẩn bị quà."

Những khúc mắc trong mối quan hệ tình cảm giữa người với người, Trần Vũ chưa bao giờ đặt nỗ lực vào đó, và cũng không giỏi đối phó với nó, vì thế, hắn chỉ có thể mỉm cười, coi như là thừa nhận.

"Thím đan khăn quàng cho ba mẹ con và con, mấy ngày trời lạnh con có thể quàng nó." Mẹ Trần giơ chiếc túi trong tay lên, "Con với mẹ con là được hưởng ké quà của bố con đó nhé."

Trần Vũ cười: "Cám ơn thím hai."

"Sao con khách sáo như vậy?" Mẹ Trần nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần Vũ, nhớ tới Trần Thước, cậu đã xa nhà ba ngày để vào trại huấn luyện, thở dài, "Thật tiếc hôm nay Trần Thước lại không thể đi cùng, nó đã lâu không gặp bác trai bác gái."

Trần Vũ đánh vô lăng, "Con nghe mẹ con nói em ấy đi thi đấu?"

"Hôm nay là vòng loại, ngày mai là trận chung kết." Lúc này mẹ Trần mới chợt nhớ ra, vỗ đầu mình, lấy ra mấy tấm vé từ trong túi xách: "Ngày mai nếu con có thời gian thì đi xem thi đấu và cổ vũ nó nhé!"

Trần Vũ ậm ừ không trả lời.

Nhìn thấy Trần Vũ như vậy, mẹ Trần lại cười, "Hai anh em con, người này ít nói hơn người kia, hai đứa đều không thích náo nhiệt, cả ngày không liên lạc với ai, hai đứa ở gần nhau như vậy cũng không đến chơi với nhau. Bây giờ có còn là lúc bận rộn với bài tập về nhà như khi còn đi học đâu, hai anh em con nên ra ngoài ăn uống và tâm sự với nhau."

Mẹ Vũ đã nhắc Trần Vũ vài lần, nhưng Trần Vũ không phải không nghiêm túc lắng nghe mà hắn thực sự không biết mình và Trần Vũ có thể nói chuyện gì với nhau. Nhưng khi người lớn nhắc tới, hắn chỉ có thể đáp lại:

"Vâng."

"Được rồi, con thắng, còn ít nói hơn cả Trần Thước." Mẹ Trần lắc đầu, nửa đùa nửa thật, "Thím mong con tâm sự với nó, bây giờ nó đã lớn rồi, không còn muốn tâm sự với thím nữa."

Trần Vũ mím môi, không muốn hỏi lắm, nhưng lại cảm thấy mình cần phải hỏi, "Trần Thước... có chuyện gì sao ạ?"

"Một thời gian trước, huấn luyện viên của nó đã đuổi nó khỏi nhóm nhảy. Trần Thước cũng không nói cho thím biết, là sau này thím mới biết...." Bất cứ khi nào nhắc đến chuyện này mẹ Trần đều trần đầy phẫn nộ, "Nhắc đến chuyện này... mỗi khi thím tỉnh dậy đều thấy thằng bé đang chăm chỉ tập luyện, luyện tập sớm khuya nhưng lại đuổi khỏi đội. Mặc dù sau đó huấn luyện viên đã tìm gặp lại nó, nhưng thím luôn cảm thấy trong lòng Trần Thước có khúc mắc."

Đuổi khỏi nhóm.

Trái tim Trần Vũ bắt đầu chìm xuống, tựa hồ như đã đoán trước được mấy chữ này, nên bản năng của hắn mách bảo đừng đào sâu vào câu chuyện, nhưng lý trí vẫn khiến hắn hỏi thêm "Chuyện xảy ra khi nào ạ?"

"Khoảng nửa tháng trước....cái hôm nó mang đồ đến cho con."

Không cần hỏi thêm, mọi thứ đều đã được xâu chuỗi lại với nhau.

Trần Vũ vốn dĩ cho rằng việc Trần Thước nhận ra tâm tư của mình và cân nhắc việc không muốn đi vào con đường này là nguyên nhân khiến Trần Thước đẩy Thịnh Dương ra xa, nhưng sự thực đó không phải là nguyên nhân chính.

Trần Thước không nói ra nguyên nhân, cho nên Trần Vũ và Thịnh Dương đều không biết.

Cho nên, không phải Trần Thước không phải không muốn đi con đường này, mà nguyên nhân chính khiến Trần Thước đẩy Thịnh Dương ra và không thể vãn hồi chính là đây.

Bởi vì cậu không thể hứa hẹn về tương lai của mình, nên tốt nhất là tạo ra một nỗi đau ngắn còn hơn là chịu đựng một nỗi đau dài hạn.

Trần Vũ không muốn bình luận về việc Trần Thước làm như vậy là đúng hay không, hắn chỉ cảm thấy toà nhà cao tầng mà mình đã xây từng viên gạch vững vàng trong lòng Thịnh Dương dường như đột nhiên biến thành một toà lâu đài trên không.

Bởi vì nền móng của hắn không phải được xây dựng trên đống đổ nát do Trần Thước để lại mà là trên mái nhà tưởng chừng bằng phẳng được che lại bởi một tấm màn.

Bây giờ tấm màn được vén lên, và hắn nhìn thấy nó.

Nhưng Thịnh Dương vẫn chưa nhìn thấy.

Có lẽ Thịnh Dương sẽ không bao giờ thấy nó, bởi vì Trần Thước, người đã tự tay che tấm màn, sẽ không đến vén nó lên.

Nhưng Thịnh Dương, nếu em nhìn thấy nó thì sao?

Nhưng Thịnh Dương, em thật sự nên nhìn thấy sao?

Toà nhà cao tầng của hắn, vững vàng hay sụp đổ, là được xây dựa trên sự may mắn và che đậy hay sao?

Trần Vũ cầm vô lăng, đột nhiên không biết nên rẽ hướng nào.


Tbc.

"Sự lựa chọn của bạn quyết định kết quả của bạn."

Sự lựa chọn thực sự là ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro