Chương 37 - Người lớn tỏa sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




<Những thứ tốt nhất, Trần Thước đã giành được bằng chính thực lực của mình, và cậu không cần ai cho hay nhờ vào thế lực của bất kỳ ai.>


Thịnh Dương không nhớ chính xác Trần Vũ rời đi khi nào, anh vẫn ngồi trên ghế, bên ngoài trời đã tối, trong phòng ánh sáng lờ mờ, anh cũng không đứng dậy bật đèn.

Cuộc đời giống như một bộ phim cẩu huyết.

Nếu anh là khán giả bên ngoài, dường như sẽ không có gì bận lòng, một khi đã quyết định anh sẽ thực hiện nó.

Hãy tiến về phía trước và đừng nhìn lại.

Chỉ tiếc anh không phải là khán giả của bộ phim cẩu huyết này, anh là một diễn viên.

Có vẻ như, anh cũng kiêm luôn biên kịch và đạo diễn trong nửa sau của bộ phim.

Quyền sinh tử nằm trong tay anh, anh làm sao đặt bút viết được?

Trần Thước, người đã không nói với anh những chuyện này vì thích anh, và Trần Vũ, người nói với anh tất cả những chuyện này cũng vì thích anh.

Cây bút trong tay anh sẽ đâm theo hướng nào?

Tại sao mình lại tin những lời Trần Thước nói? Tại sao mình không bí mật theo dõi Trần Thước, để xem trạng thái của cậu ấy, để xác minh những điều cậu ấy nói?

Trần Thước, người cầm lưỡi dao trong tay vung dao về phía anh, chắc chắn còn đau hơn anh.

Trong khoảng thời gian này,làm thế nào mà Trần Thước bước tiếp được?

Thịnh Dương suy nghĩ một hồi, trái tim đau đến mức không thể ngồi yên, chân trượt trên mặt đất, va phải chiếc ghế cứng.

Khi mình buồn, Trần Vũ ở bên mình. Khi Trần Thước buồn, ai ở cạnh cậu ấy?

Trần Thước bị đuổi khỏi Dấu Chấm Than, Trần Thước gia nhập lại Dấu Chấm Than, và Trần Thước giành chiến thắng vòng loại bước vào trận chung kết. Anh không liên quan đến bất kỳ điều gì trong số này, và anh, thậm chí còn không biết về những điều đó.

Thịnh Dương dường như không phải người ngoài cuộc, nhưng trong kịch bản cuộc đời Trần Thước, anh là người ngoài cuộc vì vắng mặt trong những thời khắc quan trọng này.

Nhưng đây là lỗi của ai?

Có phải Trần Thước là người viết kịch bản? Và anh có bị buộc phải hợp tác biểu diễn không? Còn Trần Vũ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, và cuối cùng cũng không thể không bước vào trò chơi?

Thịnh Dương không biết, cũng không nghĩ ra được.

Thịnh Dương nằm ngửa trên ghế cho đến khi tay chân lạnh ngắt, tê dại.

Đồ ăn được mang về từ nhà bố mẹ vẫn còn trong tủ lạnh và quên đưa cho Trần Vũ.

Có lẽ bây giờ Trần Vũ cũng không muốn ăn.

Thịnh Dương đứng dậy, chống tay chân đi tới bên giường.

Không thể bị bệnh được. Cho dù có buồn bã thế nào, anh cũng không thể bỏ mặc cơ thể mình, đây là ý nghĩa thực sự của sự sống mà anh đã nhận ra khi còn ở Đạo Thành.

Ngủ đi, ngủ một giấc trước đi.

Dù sao, ngày mai hãy đi gặp Trần Thước.

Nếu không thể cùng cậu ấy vượt qua khó khăn thì chí ít mình cũng nên tận mắt nhìn thấy cậu ấy đứng trên đỉnh cao.

Sau đó, hỏi cậu ấy có điều gì muốn nói với mình không.





Trận chung kết bắt đầu lúc hai giờ chiều, Thịnh Dương thu dọn đồ đạc, ra ngoài lúc mười hai giờ, lúc đi anh cầm theo ba chiếc hộp đóng kín, gõ cửa phòng Trần Vũ.

Trần Vũ đang ở nhà, Thịnh Dương ngửi thấy mùi mì tôm khi mở cửa.

"Ăn xong rồi?" Thịnh Dương đưa mấy chiếc hộp xếp chồng lên nhau cho Trần Vũ, "Thêm đồ ăn cho cậu, hôm qua tôi quên đưa."

Trần Vũ nhận lấy, nhìn Thịnh Dương ăn mặc chỉnh tề, không hỏi "ăn cơm chưa", cũng không muốn nói 'cám ơn", im lặng một lát mới hỏi: "Em đi bằng cách nào?"

Thịnh Dương mỉm cười, "Tàu điện ngầm."

Trận chung kết diễn ra ở một sân vận động cách đây khá xa, ngồi tàu điện ngầm mất hơn một giờ. Trần Vũ do dự, Thịnh Dương đoán được hắn muốn nói gì, trực tiếp xua tay, đi về phía thang máy, "Không cần đưa tôi đi, lỡ trên đường bị kẹt xe, tôi đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn."

Sẽ không chỉ có một vé vào cửa, Trần Vũ để Thịnh Dương tự đi vì không muốn quấy rầy anh, muốn anh đối mặt, tự quyết định và tự giải quyết.

Sau đó, hắn cũng sẽ đối mặt, sẽ tự quyết định và tự giải quyết.

Dù thế nào đi nữa, ba người bọn họ cũng phải rõ ràng với nhau.

Khi xếp hàng vào sân vận động, Thịnh Dương nghe thấy bên cạnh có hai cô gái nói chuyện về trận đấu và nhắc đến Trần Thước.

"Hôm nay cậu đặt cược vào ai? Bad Machine hay Dấu Chấm Than?"

"Dĩ nhiên là đặt cược vào chồng tớ, Kevin. Tớ đặt cược vào anh ấy mọi lúc mọi nơi. Nhưng cậu bé quàng khăn đỏ của Dấu Chấm Than cũng nhảy rất giỏi a."

"Siêu giỏi! Đó là chồng tớ, Trần Thước."

"Anh ấy chắc chắn là một con hắc mã, nhưng vẫn không thể cạnh tranh được với Kevin chồng tớ."

"Tại sao lại không thể cạnh tranh? Nền tảng của Trần Thước chồng tớ khá vững chắc! Phong độ của anh ấy ổn định! Và anh ấy có thể cảm được nhạc, không như Kevin, đôi khi vẫn mất kiểm soát."

"Cậu chỉ cần khen chồng cậu, đừng có giẫm chồng tớ. Hào quang của chồng tớ vượt qua anh ta tám ngàn dặm."

"Đó là bởi vì họ chưa đứng chung một sân khấu! Hôm nay chắc sẽ gặp nhau nhiều lần rồi. Chồng tôi, Trần Thước, nhất định không thể so sánh được.

"Được rồi được rồi, lát nữa hai người họ đứng chung trên sân khấu, tôi xem miệng cậu còn cứng như này được nữa không!"

"Được, cùng xem xem! Quán quân năm nay nhất định là Dấu Chấm Than! Với sự phối hợp và tinh thần đồng đội của họ như ngày hôm qua, trận đấu này họ nhất định sẽ giành chiến thắng!"

"Nhảy hip hop cốt yếu là sức mạnh! Bên chồng tôi toàn là mấy người vô địch thế giới, làm sao có thể so sánh một đội nhỏ tồi tàn như Dấu Chấm Than với bọn họ được?"

"Cậu cứ chờ xem! Dấu Chấm Than nhất định sẽ giành chức vô địch! Tôi cá với cậu!"

"Nếu cậu cá một căn nhà, tôi sẽ theo cậu đến cùng."

Thịnh Dương không khỏi quay lại nhìn, hai cô gái nhỏ có lẽ cũng học hiphop, ăn mặc theo phong cách hiphop, thấy anh quay lại, hai người có vẻ xấu hổ vì đã gây ồn ào, hai người đẩy qua đẩy lại, cô gái nhỏ ủng hộ Dấu Chấm Than chủ động bắt chuyện, "Soái ca, anh ủng hộ đội nào?"

Thịnh Dương nhìn lướt qua banner, biểu ngữ, vòng tay và quạt trên tay cô, trên đó thực sự in một bức hình thi đấu của Trần Thước: "Có thể cho tôi một cái không?"

"Anh cũng thích Trần Thước?" Cô gái nhỏ hưng phấn, liếc nhìn cô bạn với vẻ đắc thắng, rồi trải ra đủ loại supports trong tay cho Thịnh Dương lựa chọn.

"Anh thích cái nào? Cứ lấy bất cứ cái nào anh muốn nhé! Đây đều là những bức ảnh tôi chụp trong trận bán kết hôm qua, và tôi đã in ngay trong đêm qua đấy! Chồng Trần Thước của chúng ta là người mới, không giống những tuyển thủ khác có fan hâm mộ, cho nên những người vợ mới  lọt hố như chúng ta phải tiếp thêm sức mạnh cho anh ấy."

Chồng Trần Thước của chúng ta, vợ mới lọt hố... Thịnh Dương không xa lạ với vòng tròn fan hâm mộ, nhưng khi sử dụng trên người Trần Thước anh vẫn cảm thấy có chút...

Đó là một cảm giác rất khó tả, giống như viên ngọc trai nhỏ màu xám mà một mình anh tìm thấy đột nhiên trở thành viên ngọc sáng chói trong đêm và mọi người đều có thể nhìn thấy.

Nhưng viên ngọc này đã không trở thành viên ngọc sáng trong đêm vì anh, và anh thậm chí còn không chứng kiến quá trình biến hình từ viên ngọc nhỏ màu xám thành ngọc sáng.

Vì thế, Thịnh Dương không thể thể hiện sự vượt trội của mình trước những fans mới như một fan cũ: bạn có thực sự biết cậu ấy không? Bạn chỉ nhìn thấy được một phần của cậu ấy, và tình yêu của bạn quá hời hợt!

Thịnh Dương là một fan cũ, nhưng anh là một fan cũ chưa support bất cứ thứ gì, và anh không có tự tin để nói trước mặt những cô gái nhỏ mới này: tôi là fan đầu tiên và là fan được Trần Thước yêu thích nhất.

Làm sao anh có thể nói rằng anh thích hoặc ủng hộ một người mà anh chưa bao giờ xem một trận đấu nào của cậu? Chưa từng nói một lời cổ vũ với cậu?

Thịnh Dương cuối cùng cũng chọn được một tấm banner có in hình Trần Thước, cảm ơn cô gái nhỏ, bước vào vị trí và ngồi xuống.

Khi trận đấu sắp bắt đầu, có người đi tới ngồi vào ghế trống bên cạnh, Thịnh Dương quay đầu lại nhìn, hai người đều sửng sốt.

Đó là mẹ Trần.

"A...Chào dì ạ"

Rõ ràng lần đầu tiên gặp nhau, Thịnh Dương cảm thấy rất thân thiết và không xấu hổ chút nào, nhưng giờ khi gặp lại, anh cảm thấy có chút khó xử. Mà Thịnh Dương không phải người duy nhất cảm thấy khó xử, mẹ Trần, người từ lần đầu tiên gặp đã rất nhiệt tình với anh, cũng tỏ ra không tự nhiên, "Dương Dương... con đến xem Thước Thước thi đấu à?"

Thịnh Dương vô thức gấp tấm banner trong lại, cảm thấy mình giống như một kẻ hư hỏng cố gắng dẫn dắt con cái người ta đi lạc đường, liên tục bị cha mẹ ra lệnh không được gặp gỡ, cuối cùng sau khi cắt đứt liên lạc lại đến làm khổ người ta lần nữa.

Thịnh Dương siết chặt  ngón tay, tìm ra lý do, "Dạ... Trần Vũ... Trần Vũ hôm nay tăng ca nên đưa vé cho con."

Mẹ Trần nhìn Thịnh Dương như vậy, có chút không nhịn được, muốn nắm tay anh, nhưng rốt cuộc bà vẫn còn lúng túng, nói gì cũng không thích hợp, vì thế, bà chỉ nỏi "Khi nào Trần Thước thi đấu xong và con có thời gian, con... chúng ta hẹn gặp nhau nhé!"

Có lẽ trong lòng bà không đồng ý, nhưng mẹ Trần vẫn lựa chọn tôn trọng họ. Thịnh Dương vốn đã quyết định hôm nay dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không khóc, nhưng nghe những lời mẹ Trần nói lại khiến mũi anh có chút đau nhức.

Thịnh Dương xoa xoa mũi, cười với mẹ Trần, "Vâng được ạ."

Mẹ Trần cũng mỉm cười với anh, "Chúng ta cùng nhau cổ vũ cho Thước Thước nhé!"

"Vâng ạ."





Dưới khán đài đang giới thiệu trọng tài, MC hò hét nhiệt tình, khán giả điên cuồng cổ vũ.

Trần Thước đứng ở lối vào, hít sâu một hơi.

"Lo lắng à?" Đinh Lỗi đứng bên cạnh cậu, mỉm cười nhìn cậu.

Trần Thước lắc đầu, không lên tiếng, cậu quay về hướng sân khấu trước mặt, nhắm mắt lại.

Có chút phấn khích.

Niềm vui và sự hài lòng khi chiến thắng hết trận này đến trận khác thực sự là không thể có được ở các sân khấu khác.

Cậu muốn làm thật tốt và giành chiến thắng.

Kiểm soát cơ thể, kiểm soát nhịp điệu, kiểm soát cảm xúc.

Đồng thời giải phóng mọi thứ.

Đạt được sự công nhận và tự hài lòng trong sự phấn khích có lẽ là sức hấp dẫn của tính cạnh tranh.

Những tuyển thủ đã tham gia thi đấu không bao giờ có thể dừng lại.

Trần Thước lúc này không thể dừng lại, cuộc thi này không phải là bước đệm mà là điểm khởi đầu mới, giúp cậu vững vàng trên con đường mình muốn đi.

Hãy nhảy thật tốt, thi đấu thật tốt và tiếp tục tiến về phía trước.

Phần giới thiệu trọng tài đã kết thúc, các đội vượt qua vòng loại bắt đầu xuất hiện. Trần Thước nghe thấy MC hét lên với giọng phấn khích trên sân khấu "Bây giờ là sự xuất hiện của Á quân cuối cùng của chúng ta – Dấu Chấm Than! Hãy cùng hô to tên họ nào!"

"Trần Thước"

"Trần Thước"

"Trần Thước"

Những tiếng reo hò trên sân vận động không đồng đều, không nhiệt tình nhưng những ai hét to tên cậu đều đặt kỳ vọng vào cậu, thậm chí có người còn đến tìm cậu.

Trần Thước nhìn huấn luyện viên bên cạnh, Đinh Lỗi hướng nắm tay về phía cậu, "Đi nào, chúng ta đi gặp đỉnh vinh quang của cậu!"

Trần Thước đụng nắm đấm với hắn, cười nói, "Đó là vinh quang của chúng ta!"

Trần Thước xuất hiện trên sân khấu, đi phía sau đội với tư cách là tuyển thủ cuối cùng, mặc đồng phục đỏ trắng. Khi MC giới thiệu cậu trên sân khấu, cậu vẫy tay và cúi chào khán giả xung quanh.

Một cử chỉ khiêm tốn không hề nhút nhát.

Trần Thước có vẻ khác. Ngồi trong khán phòng nhìn cậu, Thịnh Dương có chút mê man.

Trong chốc lát, Trần Thước trên sân khấu không thể xếp chồng lên Trần Thước đang thu dọn bát đĩa trước quầy đồ ăn, nghe thấy Thịnh Dương gọi tên mình liền ngẩng đầu lên mỉm cười với anh.

Có rất nhiều khán giả ở các khu vực khác nhau hô to tên Trần Thước, và Thịnh Dương nghe thấy một cô gái nhỏ ở hàng ghế sau thậm chí còn bật khóc.

Chỉ dựa vào vòng loại ngày hôm qua, Trần Thước đã giành được lượng fans đầu tiên bằng chính thực lực của mình.

"Tôi muốn trở thành fan đầu tiên của cậu!" Những lời Thịnh Dương nói với Trần Thước trong phòng tập của câu lạc bộ cuối cùng đã bị bỏ lỡ.

Trần Thước có những fans chụp ảnh và ủng hộ cậu xuyên đêm, nhưng anh không có trong số đó.

Anh đã bỏ lỡ nhiều đến nỗi anh thậm chí không có tự tin để hét lên tên Trần Thước với những người khác trong đám đông.

Cậu có thể.

Tôi biết cậu có thể làm được.

Nhưng điều tôi không biết là khi cậu có thể, tôi sẽ không còn ở bên cạnh cậu nữa.

Thịnh Dương ngồi trong khán phòng gần như chật kín người, lắng nghe tiếng hò reo cổ vũ xung quanh, cảm giác như mình bị hút vào một thế giới không chân thực.

Nhìn xuống tất cả những điều này, anh thực sự không có cảm giác gì về nó cả.

Trần Thước là hắc mã, Trần Thước có thể được giới thiệu bởi MC, và Trần Thước có nhiều người hét gọi tên của cậu.

Nhưng dường như cậu không còn là Trần Thước, người luôn khiến anh lo lắng và muốn cho cậu mọi thứ tốt nhất.

Những thứ tốt nhất, Trần Thước đã giành được bằng chính thực lực của mình, và cậu không cần ai cho hay nhờ vào thế lực của bất kỳ ai.

Trần Thước vẫn là Trần Thước tốt nhất.

Không có Thịnh Dương, Trần Thước có thể rất tốt, thậm chí còn tốt hơn.





Trận chung kết dựa trên hệ thống tính điểm. 12 tuyển thủ hàng đầu của quốc gia được chọn từ vòng loại sẽ có màn battle để xác định 8 người đứng đầu, sau đó thi đấu theo hình thức tie – break để xác định 3 người top đầu, cuối cùng là tiến hành 25 hiệp đấu cá nhân để tìm ra nhà vô định và á quân.

Tổng thời gian trận chung kết sẽ kéo dài 6 giờ, yêu cầu về thể chất và tâm lý với các thí sinh vô cùng cao.

Dấu Chấm Than có ba người bao gồm cả Trần Thước, được chọn vào top 12. Là tuyển thủ break dance duy nhất trong đội, Trần Thước thành thạo hầu hết các động tác kỹ thuật khó. Cậu tham gia cả ba vòng battle, giành được 7 điểm và đứng thứ 2 sau vòng tie break, cạnh tranh ngôi vô địch với Kevin – người từng dùng nguồn tài chính để ép cậu ra khỏi Dấu Chấm Than.

Trần Thước battle 3 trận liên tiếp và tie -break quyết liệt, áo khoác ướt đẫm mồ hôi, nhưng vì trận đấu được phát sóng trực tiếp nên cậu chỉ có thể nghỉ ngơi trong lúc các nhân viên trường quay chuẩn bị địa điểm thi đấu.

"Cởi áo khoác ra, thả lỏng chút nào!"

Trần Thước ngồi bên cạnh điều chỉnh hô hấp, Đinh Lỗi tiến đến cởi áo khoác giúp cậu. Áo ướt sũng, cổ tay áo bị những sợi dây thun xoắn vào nhau mắc kẹt lại trên cổ tay Trần Thước. Đinh Lỗi dùng hai tay định gỡ ra.

Còn chưa kịp rõ đó là cái gì, Trần Thước đã lo lắng vội chộp lấy lại, đeo lại vào cổ tay mình.

Vừa rồi, dù là battle hay tie break, Trần Thước cũng chưa từng lo lắng như vậy. Đinh Lỗi nhìn kỹ hơn thì phát hiện đó là một chiếc vòng tay bằng những sợi chỉ đỏ có đính thứ gì đó bằng vàng.

Nó nhỏ đến mức thoạt nhìn không nặng nhiều gram. Đinh Lỗi mỉm cười, ngồi lại bên cạnh Trần Thước, hất cằm chỉ vào cổ tay cậu "Quà của bạn gái à?"

Trần Thước chạm vào ổ khoá vàng nhỏ, không lên tiếng.

"Hôm nay cô ấy có đến xem cậu thi đấu không? Vé nội bộ của chúng ta đều ở một khu vực, hình như tôi nhìn thấy mẹ cậu, cậu có nhìn thấy không?"

Trần Thước miết nhẹ chiếc khóa nhỏ, lắc đầu.

Trần Thước không nhìn lên khán đài, cậu không muốn mình bị phân tâm, hoặc khiến bản thân thất vọng.

Trên sân khấu lúc này không có thi đấu, nhưng Thịnh Dương vẫn không ngừng theo dõi. Vị trí ngồi của anh rất tốt, ở khu vực trung tâm, không quá gần sân khấu nên anh có thể nhìn rõ bên dưới, anh sẽ không thể nhìn rõ chuyển động của các tuyển thủ khi phía trước có quá nhiều người.

Thịnh Dương nhìn thấy Đinh Lỗi đang giúp Trần Thước cởi áo khoác, cũng nhìn thấy Trần Thước lo lắng nhìn xuống, đeo lại thứ gì đó trên cổ tay cậu.

Với thị lực của Thịnh Dương, anh tự nhiên không thể nhìn ra đó là cái gì, nhưng có thể đoán được.

Đó là chiếc lắc có chiếc khoá vàng nhỏ anh đã đeo cho Trần Thước, được Trần Thước đeo và đồng hành cùng cậu trong mọi thời điểm quan trọng của cuộc đời.

Cậu trân trọng và nâng niu nó.

Trần Thước có lẽ quan tâm anh nhiều hơn Thịnh Dương nghĩ một chút, thích anh nhiều hơn anh tưởng một chút.

Thịnh Dương hy vọng Trần Thước sẽ bình an và hạnh phúc, sẽ đạt được những thứ cậu mong muốn.

Nhưng nếu tâm nguyện của Trần Thước có cả Thịnh Dương trong đó, cậu thật sự muốn có được nó, là người cậu muốn có nhất, Thịnh Dương làm sao có thể giúp Trần Thước thực hiện điều đó?

Thịnh Dương cúi đầu nhìn hình ảnh Trần Thước trên banner, trái tim bắt đầu thắt lại.





Trận chung kết bắt đầu.

MC đề nghị Trần Thước và Kevin giao lưu với nhau trên sân khấu. Kevin cầm lấy micro mà không đợi MC nói xong, chỉ vào Trần Thước ở phía bên kia sân khấu: "Trần Thước, ra đây!"

Hiện trường sôi sục, sự khiêu khích của Kevin khiến mọi người đều rất mong chờ phản ứng của Trần Thước. Trần Thước đi đến giữa sân khấu, nhìn thẳng vào Kevin và nói thẳng vào micro của MC, "Âm nhạc, bắt đầu!"

So với Kevin, biểu cảm và giọng nói của Trần Thước quá bình tĩnh, như thể cậu thờ ơ.

Khán giả đã ngồi hơn 6 tiếng đồng hồ đều bị nổ tung bởi lời đáp lại không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo này.

"Ahhhhhh Trần Thước chồng tôi soái quá! Nhìn như thủ lĩnh ấy."

"Thằng nhóc này có thể làm được! Hắn thật vững vàng!"

"Thật xin lỗi Kevin chồng tôi, tôi tạm thời đào tẩu, tôi muốn ủng hộ hắc mã nhỏ kia. Tôi sẽ bí mật một chân đạp hai thuyền, qua đêm nay chồng tôi vẫn là Kevin."

"Tiểu tử này tên gì vậy?" Một khán giả đang xem trận đấu trên điện thoại thuận miệng hỏi, lập tức được một vòng người xung quanh phổ cập: "Trần Thước, Trần Thước của Dấu Chấm Than."

Trần Thước, Trần Thước của Dấu Chấm Than, ứng viên ngôi vô địch, Trần Thước.

Có rất nhiều, rất nhiều người ủng hộ và thích cậu, Trần Thước.

Thịnh Dương nhìn Trần Thước đang đứng giữa sân khấu, vừa lạ vừa quen, vừa tự hào vừa lạc lõng, vừa vui vừa buồn.

Cuối cùng cậu đã trở thành một người lớn toả sáng.

Trưởng thành một mình, âm thầm.

Trước đây Thịnh Dương không biết nhiều về Kevin, nhưng sau khi xem trận battle và vòng tie – break của hắn chiều nay, anh phải thừa nhận Kelvin là một tuyển thủ rất mạnh với phong cách cực cá tính.

Ở vòng đấu thứ 25, Trần Thước ra trước, Kevin có ưu thế ra trận sau, hắn chỉ tham gia với một trận battle cá nhân, thể lực tiêu hao không nhiều bằng Trần Thước, tới vòng này, chỉ tính riêng thể lực Kevin cũng có thể đè chết Trần Thước.

Tỷ số gần như nghiêng về một phía.

Tim Thịnh Dương sắp dâng lên đến cổ họng, sau khi trọng tài phán quyết rằng Kevin đã thắng 8 vòng liên tiếp, cuối cùng anh cũng không thể ngồi yên, đột ngột đứng dậy và hét lên: "Trần Thước, tiến lên!"

Âm thanh này giống như một mũi tên xuyên qua mây mù, ngay lập tức hiệu triệu hàng ngàn quân cùng nhau đến, tất cả những người ủng hộ Trần Thước đều đứng dậy, cùng hô to "Trần Thước! Cố lên! Trần Thước! Cố lên!"

Thịnh Dương nhìn thấy Trần Thước xoay người, nhìn thẳng về phía mình.

Cách nhau hàng trăm người, nhưng anh biết Trần Thước đã nhìn thấy mình.

Không đồng hành, không tham gia, không tự tin thì sao? Ít nhất vào lúc này, anh vẫn có thể cổ vũ cho Trần Thước.

Thế là đủ.

Thịnh Dương giơ banner lên cao và hét: "Trần Thước! Cố lên! Cậu là người giỏi nhất!"

Thịnh Dương, đến gặp mình.

Dù bị mình đẩy ra hết lần này đến lần khác, mình khiến Thịnh Dương buồn, nhưng Thịnh Dương vẫn đến, vẫn sẵn sàng đứng dậy cổ vũ thật lớn cho mình trước mặt mọi người.

Cùng với âm thanh này và tiếng reo hò, một người sức mạnh dồi dào và ấm áp truyền đến tứ chi Trần Thước. Cậu hít một hơi thật sâu, nắm tay và xoay chân, kiên định trả lời "Đó mới chỉ là sự khởi đầu thôi." Khi MC hỏi cậu có muốn nhận thua không.

MC và khán giả hét lên phấn khích, âm nhạc tiếp tục, sự mệt mỏi trên cơ thể dường như được quét sạch, Trần Thước không nghĩ gì cả, cậu giao mình cho âm nhạc và các bước nhảy, di chuyển cơ thể.

"Trọng tài, ba, hai, một – Trần Thước! Chúc mừng Trần Thước đã ghi được một điểm."

Khán đài sôi sục trở lại. Sau khi Trần Thước ghi được điểm đầu tiên, cậu càng thêm can đảm và thoải mái hơn khi nhảy, còn Kevin lại trở nên thiếu kiên nhẫn thậm chí từ chối nghe nhạc khi thể hiện phần kỹ năng của mình.

Phá huỷ mọi thứ cũ, đi ngược chiều gió và lật ngược tình thế.

Sau khi Trần Thước giành chiến thắng ở trận battle cuối cùng, MC nâng tay cậu lên, "Nhà vô địch chung cuộc Street Dance China 2023 – Dấu Chấm Than, Trần Thước!"

"Trần Thước!"

"Trần Thước!"

"Trần Thước!"

"Trần Thước!"

Toàn bộ khán đài sôi sục.

Những dải ruy băng màu vàng chiến thắng từ trên trời rơi xuống, Trần Thước được đồng đội lao tới nâng lên cao, tung lên không trung rồi bắt lại.

Mọi người đều ôm cậu và chúc mừng cậu. Trần Thước cố gắng nhìn xuống khán đài giữa đám đông khán giả, thấy Thịnh Dương đang đứng đó.

Nơi này quá xa, có quá nhiều chướng ngại vật, Trần Thước không thể nhìn rõ biểu cảm của Thịnh Dương, nhưng cậu biết Thịnh Dương hẳn là đang mỉm cười với mình.

Cho nên cậu cũng mỉm cười, giơ cúp về phía Thịnh Dương.

Chiếc cúp này cũng thuộc về anh.

Chính anh là người cho tôi động lực để tiến về phía trước, giữ cho tôi tiếp tục.


Tbc.

Tiểu Kim Mao đã trở thành một người trưởng thành toả sáng.

Chiến thắng trong cuộc thi không chỉ mang lại cho cậu sự nổi tiếng và giá trị thương mại sau đó, mà quan trọng hơn là sự tự tin và cảm giác làm chủ cuộc sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro