Chương 38 - Rẽ trái, rẽ phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



<Hạt giống sẽ nảy mầm, và hắn sẽ trở về nhà.>


Khi xem Trần Thước tập luyện ở câu lạc bộ, Thịnh Dương đã hình dung một ngày Trần Thước đứng ở sân khấu lớn, tay cầm cúp vô địch trong sự cổ vũ của khán giả.

Nó gần giống hệt như những gì đang thực sự diễn ra bây giờ.

Trên trời đầy những dây ruy băng vàng, Trần Thước được đồng đội tung lên cao rồi đón lấy, được mọi người vây quanh và ôm cậu chúc mừng.

Sự khác biệt duy nhất so với tưởng tượng của Thịnh Dương khi đó là anh sẽ lao qua đám đông đến dưới sân khấu, Trần Thước sẽ kéo anh lên và ôm anh trước mặt mọi người.

Mà bây giờ, chính là anh đang đứng trên khán đài, nhìn Trần Thước tỏa sáng từ xa.

Cánh tay Thịnh Dương bị chạm vào, mẹ Trần đưa khăn giấy qua Thịnh Dương mới nhận ra mình đã bật khóc từ lúc nào.

Những giọt nước mắt này tượng trưng cho rất nhiều, rất nhiều sự nuối tiếc, cũng như nhiều cảm xúc, niềm tự hào và vui mừng.

Chàng trai luôn chịu đựng cuộc sống đầy thất vọng, mỉm cười đối mặt với nó, cuối cùng đã dùng nỗ lực, mồ hôi và sự chăm chỉ của mình để nhận được những hồi báo đáng lẽ phải thuộc về mình.

"Lát nữa có thể Trần Thước sẽ đi ăn tối với các thành viên trong đội, nên dì về trước." Mẹ Trần nhìn Thịnh Dương ngập ngừng, "Dương Dương, con... con đi ăn mừng cùng họ đi."

Thịnh Dương lắc lắc banner trong tay, nói: "Lát nữa con sẽ nói chuyện với Trần Thước, con không đi cùng họ."

Mẹ Trần ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói thêm, vỗ nhẹ lên cánh tay Thịnh Dương, "Con muốn ăn gì thì qua quán ăn, dì sẽ mở bếp làm cho con."

Thịnh Dương mỉm cười, ánh mắt ngập nước, "Được ạ."

Khán giả bắt đầu rời đi, Trần Thước bị đám người kéo lên sân khấu chụp ảnh tập thể.

Thịnh Dương thấy cậu nhìn về hướng này mấy lần, như muốn đi tới, nhưng lại bị đám đông vây quanh.

"Đi gặp em ấy đi." Khi đưa vé cho Thịnh Dương, Trần Vũ đã nói như vậy, bây giờ, Thịnh Dương mới hiểu được lời hắn nói.

Chỉ đứng trên sân khấu làm khán giả nhìn Trần Thước, dường như bọn họ chưa từng thực sự biết rõ về Trần Thước.

Trần Thước đã nhìn thấy Thịnh Dương, anh không nên không từ mà biệt.

Thịnh Dương lấy điện thoại ra, mở wechat, tìm tên anh đã lưu lại : Tiểu Kim Mao.

Sau khi bấm vào, thứ hiện ra là thông tin chuyển khoản 20.000 tệ.

Kéo xuống dưới, đó là một lời nhắc nhở rất ấm áp anh gửi cho Trần Thước, "Cốc cốc, nhắc nhở ấm áp, ngày mai là ngày hẹn hò đi sở thú, Dương Dương đã sẵn sàng, Tiểu Kim Mao đã sẵn sàng chưa?"

Và Trần Thước đã trả lời: "Tiểu Kim Mao đã sẵn sàng."

Trái tim vẫn rất đau, nhưng Thịnh Dương không muốn khóc nữa. Anh không dám cuộn lại lịch sử trò chuyện của mình và Trần Thước, anh bấm vào dấu ba chấm phía trên bên phải màn hình, chọn xoá lịch sử trò chuyện.

Đột nhiên, tất cả biến mất.

Không còn những lời nói hóm hỉnh mà anh nói với Trần Thước rồi cười ngớ ngẩn với chiếc điện thoại, không còn những hy vọng khi anh mong đợi cậu sẽ thổ lộ tình yêu và hai người chính thức bên nhau, và cũng không còn thông tin chuyển khoản xuyên thủng trái tim anh nữa.

Xoá sạch mọi thứ và quay lại từ đầu.

Cậu vẫn là Trần Thước với nụ cười rạng rỡ và trái tim mềm mại.

Tôi vẫn là Thịnh Dương rất thích cậu, nhưng sẽ không phải là kiểu thích kia nữa.

Thịnh Dương nhìn lịch sử trò chuyện trống không, chậm rãi hít vào, chậm rãi thở ra.

Sau đó, anh gõ một dòng tin nhắn gửi cho Trần Thước, "Cốc cốc, người bạn vô địch này, nếu cậu có thời gian, tôi có thể tranh thủ mười phút được không? Tôi sẽ đợi cậu bên ngoài nhà thi đấu."



Những bức ảnh tập thể được lần lượt chụp, cho đến khi cơ mặt Trần Thước gần như cứng đờ, không còn nhận ra bên cạnh mình là ai nữa, khi nào có người hét lên "nhìn bên này" cậu sẽ quay đầu sang cười.

Thịnh Dương không còn ở trên khán đài nữa, không biết anh đã rời đi chưa. Trần Thước được bao quanh trên sân khấu đầy ruy băng chụp ảnh trong gần nửa giờ, sau đó, cậu tìm một cơ hội lẻn ra ngoài, việc đầu tiên là đến chỗ huấn luyện viên Đinh lấy lại điện thoại.

Thịnh Dương đến gặp cậu, anh sẽ không cứ thế ra về mà không từ biệt.

Avatar wechat được ghim có một chấm đỏ nhỏ, tim Trần Thước bắt đầu đập thình thịch, còn lo lắng hơn cả lần đầu tiên ra sân đấu, cậu hít một hơi thật sâu mới dám bấm vào.

Thịnh Dương đã gửi tin nhắn wechat cho cậu hơn hai mươi phút trước: "Cốc cốc, người bạn vô địch này, nếu cậu có thời gian, tôi có thể tranh thủ mười phút được không? Tôi sẽ đợi cậu bên ngoài nhà thi đấu."

Sau đó mười phút, định vị được gửi đến.

Trần Thước nhìn wechat và định vị, mơ hồ đoán ra kết quả.

Một kết quả mà cậu đã nghĩ tới.

Cả người Trần Thước đều là mồ hôi, trên mặt lem nhem lớp phấn nền và kẻ lông mày mà Chili nhất quyết phải tô vẽ cho cậu trước khi cậu lên sân khấu.

Trần Thước không cảm thấy chật vật trước máy quay trực tiếp, nhưng hiện tại đối diện với tin nhắn wechat của Thịnh Dương, cậu không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu.

"Đi thôi, Trần Nhi, tôi đã bao phòng riêng, chúng ta vừa hát vừa ăn." Đinh Lỗi ngồi xuống cạnh Trần Thước, nâng cúp lên và hôn nó "Bảo bối, cuối cùng em cũng ở trong vòng tay anh."

Trần Thước cắn môi dưới, "Huấn luyện viên, mọi người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm mọi người... bên đó có quần áo sạch không, tôi muốn thay."

"Cậu làm gì? Đi gặp bạn gái à? Đưa cô ấy đi cùng chúng ta đi." Đinh Lỗi vòng tay qua vai Trần Thước, cao giọng hét, "Ai có quần áo sạch mang đến cho Trần Nhi của chúng ta mượn chút."

"Tôi có, tôi có." Vài người đồng thanh trả lời, tranh giành đưa quần áo cho Trần Thước, "Mặc của tôi này, để tôi lây niềm vui của nhà vô địch."

Trần Thước cầm bộ gần mình nhất lên, nói: "Cảm ơn, em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh."

"Đừng giặt, đừng giặt. Tôi sẽ ngắm nó để đặt mục tiêu vô địch vào năm tới."

Các thành viên trong đội cười đùa, bất kể hôm nay có mặt trong trận chung kết hay bị loại, họ đều chân thành chúc phúc cậu.

Trần Thước bị mọi người vây quanh, tay cầm quần áo sạch sẽ, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Có một số thứ cậu đã đánh mất rồi.

Có một số thứ cậu đã từng sở hữu mà không hề biết.

Chúng không mâu thuẫn với nhau, nhưng có lẽ, đây là cái giá của sự lựa chọn.



Thời tiết đã dần vào mùa đông, đêm se lạnh.

Thịnh Dương ngồi trên băng ghế cạnh một tấm banner xanh, co cổ lại.

Nên mua hai cốc cafe nóng, để khi Trần Thước đến, cậu ấy có thể sưởi ấm tay.

Thịnh Dương ngồi thẳng dậy nhìn qua nhìn lại, thấy quán cafe hoặc trà sữa gần nhất nằm trong trung tâm thương mại cũng cách anh cả trăm mét, đi tới đi lui sẽ mất khoảng nửa giờ, cộng thêm thời gian chờ đồ.

Không biết khi nào Trần Thước sẽ đến, vị trí này cũng không có đặc điểm gì đặc biệt, nếu anh không ở đây, Trần Thước sẽ khó tìm anh.

Đặt giao hàng thì thế nào? Có khi đồ giao tới anh với Trần Thước cũng đã nói chuyện xong.

Haizzz lẽ ra anh nên đi qua trung tâm thương mại lúc ra khỏi khán đài, hoặc đơn giản là hẹn trong trung tâm thương mại, tại sao lại hẹn bên cạnh chiếc standee Xanh khó tìm vào một ngày lạnh như thế này?

Nếu là Trần Vũ, hắn nhất định sẽ lên kế hoạch trước.

Khi gặp Trần Thước, đừng nghĩ đến Trần Vũ nữa.

Thịnh Dương lắc đầu, ngẩng lên.

Những chiếc lá phong trên đầu rất đẹp, xuyên qua những chiếc lá đỏ, anh có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết trên bầu trời.

Thịnh Dương nhìn trăng, cảm thấy mình đã suy nghĩ rất nhiều, mà cũng như chẳng nghĩ gì cả.

Có tiếng bước chân từ xa, người đó đang chạy đến.

Thịnh Dương quay đầu lại và thấy Trần Thước đang chạy về phía mình, balo đeo trên lưng.

Cậu mặc một bộ quần áo mà Thịnh Dương chưa thấy bao giờ, với chiếc mũ bảo hiểm đỏ treo trên balo và trên tay xách một chiếc túi.

Khi ánh mắt họ gặp nhau, Trần Thước dừng lại, sau đó đi tới đưa túi cho Thịnh Dương, "Vẫn còn nóng đấy, anh làm ấm tay đi."

Đó là một túi giữ nhiệt hơi dày. Thịnh Dương nhận lấy, mở ra, bên trong là một cốc cacao nóng.

Thịnh Dương cầm cốc cacao nóng trong tay, dịch sang một bên: "Cậu ngồi đi."

Trần Thước ngồi xuống, khoảng cách giữa hai bọn họ bằng một người. Thịnh Dương nghiêng đầu nhìn Trần Thước: "Trong balo cậu có cúp vô địch không?"

"Không, huấn luyện viên Đinh cầm đi rồi." Trần Thước trả lời xong, mới nhận ra Thịnh Dương đang đùa mình vì cậu vẫn đeo balo khi ngồi xuống, Trần Thước cười ngượng ngùng, cởi balo ra, đặt lên đùi.

Trần Thước như thế này là Trần Thước mà Thịnh Dương quen thuộc.

Thịnh Dương đưa cốc cacao nóng cho Trần Thước, "Cậu gội đầu trước khi ra ngoài à? Tóc còn chưa sấy khô."

Trần Thước xua tay: "Anh uống đi, đ, tôi không lạnh. Lúc lên sân khấu tôi có xịt gel tóc nên vừa rồi đã gội sạch."

Thịnh Dương vẫn sẽ cảm thấy đau, và vẫn muốn Trần Thước nhận được thật nhiều, thật nhiều điều tốt đẹp - bất kể những điều tốt đẹp này có phải do anh hay không.

Thịnh Dương nhẹ nhàng hít sâu, nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần Thước: "Trần Thước."

Trần Thước cầm dây đeo ba lô, quay sang nhìn Thịnh Dương.

Đã bao lâu bọn họ không nhìn nhau kỹ càng và cẩn thận như vậy?

Dường như là một khoảng thời gian rất dài.

Hai người nhìn nhau, không nói, sau đó đồng thời lên tiếng: "Xin lỗi."

Bọn họ lại cùng nhau sửng sốt.

Thịnh Dương cười trước, "Lần trước tôi đã nói rồi, không ai nên nói xin lỗi nữa, chúng ta đều có lỗi nên mới chia tay."

Trần Thước cong môi muốn cười, nhưng cười không được, "Dương Dương, tôi..."

Cậu thật sự không biết mình muốn nói gì, và bây giờ, còn có thể nói gì.

Thịnh Dương không đi cùng Trần Vũ, nhưng điều đó không có nghĩa là Thịnh Dương không ở bên Trần Vũ.

Lần trước bọn họ chia tay, Trần Thước không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều kiên quyết, chặn hết mọi đường lùi của chính mình.

Lần này, Trần Thước không quyết tâm nữa, cho nên Thịnh Dương càng phải kiên quyết hơn.

Dù bằng cách nào cũng phải nói rõ ràng với nhau.

"Trần Thước," Thịnh Dương nhìn vào mắt Trần Thước, ánh mắt cậu vẫn trong trẻo như vậy, "Ngày chúng ta đến sở thú, tại sao cậu lại đột nhiên nói rằng không muốn chúng ta gặp lại nhau nữa?"

"Tôi..." Trần Thước không ngờ Thịnh Dương lại hỏi cậu chuyện này, hỏi trực tiếp như vậy, nhưng cậu đã trả lời xong câu hỏi, đã nộp bài, đã rời khỏi phòng thi, không có lý do gì để giật lại tờ bài làm và làm lại, "Bởi vì tôi không muốn..."

Nhưng câu trả lời cho câu hỏi đó là sai. Đó là sai lầm mà cậu không muốn nhớ lại và lặp lại.

Câu trả lời đã từng đâm vào khí quản, đâm vào trái tim Thịnh Dương, Trần Thước không thể nói ra.

Thịnh Dương cầm chiếc cốc giấy ấm áp, như thể đang nắm lòng bàn tay ấm áp của Trần Thước.

Thịnh Dương không bao giờ muốn làm Trần Thước khó xử, không bao giờ.

Anh chỉ không muốn câu trả lời này trở thành rào cản trong lòng Trần Thước, mà không bao giờ cậu có thể vượt qua, giống như anh cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng mình.

Thịnh Dương nhìn Trần Thước, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết, "Nói cho tôi biết chuyện xảy ra trước đó, tôi muốn nghe cậu nói."

Thịnh Dương đã biết.

Trần Thước gần như ngay lập tức nhận ra.

Nhưng nếu Thịnh Dương biết rằng đó là bước ngoặt của mình, vào thời điểm này, liệu có công bằng với Thịnh Dương và Trần Vũ mới vừa đi được một chặng đường dài không?

Trần Thước cắn môi dưới, không nói nên lời.

Thịnh Dương yên lặng nhìn Trần Thước, kiên nhẫn chờ đợi.

Nút thắt này do chính Trần Thước thắt, cũng cần chính Trần Thước cởi.

Trầm mặc hồi lâu, Trần Thước cuối cùng cũng lên tiếng: "Bởi vì ngày hôm trước... huấn luyện viên Đinh nói với tôi rằng ông ấy không cần tôi nữa, và tôi không biết, tôi không biết... tương lai của tôi sẽ thế nào, tôi xin lỗi, Dương Dương."

Thịnh Dương quay mặt đi chỗ khác, ngẩng đầu lên.

Anh biết Trần Thước bị đuổi khỏi nhóm, nhưng không biết Trần Thước đã gặp phải chuyện bị phủ định hoàn toàn này, lời từ chối này có thể nghiền nát bất cứ ai.

Không được cần đến là một sự phủ định còn đáng sợ hơn bất kỳ sự từ chối nào.

Cảm xúc của Trần Thước khi nghe được những lời này là gì?

Trần Thước, cậu có khóc không?

Lúc đó anh đang ở đâu, và đang làm gì? Vui vẻ chọn quần áo, chuẩn bị nhận lời tỏ tình vào ngày hôm sau.

Nhưng sự thư thái và không biết gì đó không phải là điều anh mong đợi.

Có một khoảnh khắc, Thịnh Dương gần như quay lại, hét lên với Trần Thước: "Ông ta không cần cậu, cho nên cậu cũng không cần tôi? Cậu có bao giờ nghĩ rằng đồng hành cùng cậu vượt qua khi cậu không được cần đến là điều tôi cần phải làm khi đó!"

Lời này đã ở trên môi nhưng bị Thịnh Dương hít một hơi thật sâu, đè xuống.

Không, không thể nói ra được.

Những chuyện đã xảy ra, dù là vì lý do gì đi chăng nữa, anh đã không ở bên cạnh Trần Thước qua những ngày khó khăn đó, anh đã bỏ lỡ rồi.

Điều anh tiếc nuối, đừng để Trần Thước phải hối hận thêm nữa.

Trần Thước nhất định sẽ tự trách. Trần Thước luôn tự trách mình.

Thịnh Dương cố nén nước mắt, giữ lại lời nói, quay lại nhìn Trần Thước.

Trần Thước ngồi đó cúi đầu, giống như một chú cún con mắc lỗi, đâu còn là nhà vô địch tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu?

Thịnh Dương vẫn muốn ôm cậu, hoặc xoa đầu cậu.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ cầm chặt cốc cacao nóng, nhẹ nhàng hỏi, "Trần Thước, cậu là giỏi nhất, trước đây tôi đã từng nói với cậu như vậy, cậu có tin không? Và bây giờ, cậu có tin không?"

Khi Trần Thước chỉ là một shipper chăm chỉ, mục tiêu hàng ngày của cậu là kiếm thêm nhiều tiền hơn, tiết kiệm nhiều tiền hơn, tích trữ một ít tiền, Thịnh Dương đã nói với cậu một cách chắc chắn, "Cậu là người giỏi nhất, không ai xứng đáng hơn cậu."

Khi Trần Thước vừa mới bước vào Dấu Chấm Than với tư cách là thành viên đấu tập, không biết mình có thể trở thành tuyển thủ chính thức hay không, Thịnh Dương đã chĩa camera điện thoại vào cậu, quay video cậu tập nhảy và cổ vũ "Trần Hoả Lạc! Cố lên! Cậu là giỏi nhất."

Khi Trần Thước thua liên tiếp 8 hiệp không biết có thể lội ngược dòng hay không, Thịnh Dương đã đứng dậy và hét lớn trước tất cả mọi người, "Trần Thước! Cố lên! Cậu là giỏi nhất!"

Cậu là giỏi nhất! Thịnh Dương đã thực sự nói điều đó nhiều lần, chỉ là cậu, Trần Thước, trong khi cảm động bởi tình cảm ngọt ngào đó, đã không tin vào chính mình dù chỉ một lần.

Làm sao cậu có thể là người giỏi nhất? Thịnh Dương chỉ là đang cố gắng làm cậu vui lên mà thôi.

Nhưng hoá ra trong mắt Thịnh Dương, cậu thực sự là giỏi nhất.

Chỉ là bản thân cậu đã biến những gì từng thực sự là tuyệt vời nhất thành một sự cổ vũ đơn thuần như hiện tại.

Trần Thước cúi đầu, nhìn cổ tay mình, gật đầu.

Sau khi giành chức vô địch và cầm cúp, mọi người đề nói với cậu: "Cậu là giỏi nhất!"

Vậy cậu có thể gật đầu và cho Thịnh Dương một câu trả lời khẳng định, đúng không? Chỉ bằng cách này, Thịnh Dương mới có thể an lòng.

Những gì cần nói đều đã nói, những gì cần giải quyết đã giải quyết, những gì cần nhận được đã nhận được, còn gì nữa không?

Dường như không còn gì nữa.

Nhưng nếu như không còn, tại sao chúng ta không thể thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt?

Thịnh Dương ngồi bên cạnh Trần Thước, suy nghĩ cẩn thận về những điều anh chưa nói với Trần Thước, không phải chỉ một hoặc hai điều, mà còn nhiều hơn thế.

Bọn họ thậm chí cũng chưa từng nói với nhau rằng mình thích đối phương.

Liệu Trần Thước có hối tiếc không?

Nếu hạnh phúc của bọn họ sau này không liên quan đến nhau nữa, thì đừng hối tiếc, phải không?

"Trần Thước" Thịnh Dương quay người về phía Trần Thước, đầu gối hướng về phía cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tôi đã từng thích cậu, cậu biết không?"

Trên thực tế, nó chưa hoàn toàn đã qua nhưng cuối cùng nó sẽ qua, sẽ trở thành một loại tình cảm khác, trầm lặng nhưng lâu dài hơn.

Đã từng thích, chỉ là đã từng. Bây giờ, không còn thích nữa.

Kết quả đã được dự đoán trước, nhưng Trần Thước không ngờ sẽ được nghe trực tiếp từ Thịnh Dương. Đau đớn, nhưng cuối cùng đã kéo cậu ra khỏi những phỏng đoán, kỳ vọng và thất vọng lặp đi lặp lại.

Một vết thương bị chém dứt khoát sẽ mau lành hơn và cũng ít khả năng để lại sẹo hơn một vết thương bị xé rách từng chút một.

Đây cũng là nguyên nhân Trần Thước lựa chọn tạo nên một vết thương như thế cho Thịnh Dương ngay từ đầu.

Hãy tiến về phía trước, đừng nhìn lại.

Trần Thước cũng nhìn vào mắt Thịnh Dương, lần cuối cùng, chỉ có cậu trong đó, "Dương Dương, tôi cũng thích... thích anh."

Môi Trần Thước tạo thành chữ đã, nhưng âm thanh không phát ra, cậu không thể nói rằng đã từng thích, ít nhất, không phải lúc này.

Thịnh Dương mỉm cười, nhưng khi khóe miệng được nâng lên, nước mắt cũng dâng đầy trong mắt anh.

Thịnh Dương đã chờ đợi chữ "thích" này từ rất lâu, nhưng anh không bao giờ nghĩ sẽ nghe được nó trong hoàn cảnh như thế này. Và khi nghe được, trái tim anh không còn hồi hộp, mà chỉ là cay đắng.

Hoá ra, kỳ vọng thật sự có thời hạn.

Thịnh Dương chớp chớp mắt, sau đó, anh ngửa mặt lên, hít sâu một hơi, thở ra, lấy tay quạt quạt, mỉm cười nhìn Trần Thước, "Trần Thước, cậu thật sự, siêu giỏi kìm nén. Sau này, đừng nên như vậy nữa, biết chưa?"

Trần Thước cũng muốn cười với Thịnh Dương nhưng không thành công, "Được."

"Sau này..." Thịnh Dương nói hai chữ này, nước mắt vẫn chảy, anh không chịu đựng thêm được nữa, cũng không muốn cố gắng che giấu nữa, anh dùng mu bàn tay quệt nước mắt, vẫn mỉm cười, "Sau này, những người theo đuổi cậu, nếu không đối xử tốt với cậu, thì cậu đừng quan tâm tới họ, cậu hiểu không?"

Đôi mắt của Trần Thước rất sáng, đó là ánh sáng của nước mắt nổi lên, "Được."

"Có điều gì, đừng giữ trong lòng, hãy nói với đối phương, cũng có thể tin tưởng vào đối phương."

"Được."

"Đừng làm người quá tốt, đồng ý mọi điều người khác muốn, hãy nghĩ cho bản thân cậu nhiều hơn."

"Được."

"Cậu chắc chắn sẽ bước lên sân khấu lớn hơn, kiếm rất nhiều tiền, nhưng nếu có người mượn tiền, phải để lại cho mình một chút..."

"Được."

"Sau này mua sắm gì, đừng chỉ nghĩ mua cho người khác, đừng quên bản thân mình."

"Được."

"Hãy quan tâm đến sức khỏe, không cần quyện tập quá sức, đừng tự làm tổn thương mình."

"Được."

Còn gì nữa không? Hình như không.

Những điều nên nói, không nên nói, những điều cần giải thích, không cần giải thích, tất cả đã được rũ bỏ trong một lần.

Thịnh Dương dùng mu bàn tay lau mặt, đứng dậy, cười và vẫy tay với Trần Thước, "Trần Thước, tạm biệt."

Trần Thước cũng đứng dậy, đối diện với Thịnh Dương, nhẹ nhàng giơ tay lên: "Dương Dương, tôi có thể... ôm anh một lần không?"

Phải rồi, còn có việc ôm nhau.

Thịnh Dương và Trần Thước, chưa bao giờ ôm nhau một cách chân thành.

Thịnh Dương không chút do dự, mở rộng cả hai tay, ôm chặt Trần Thước.

Anh đã mơ về cái ôm này nhiều lần, nhưng nó trở nên ít ấm áp hơn bởi vì hai người họ đã ngồi trong gió lạnh quá lâu.

Thịnh Dương vùi mặt vào hõm cổ Trần Thước, vỗ lưng cậu, câu nói mà anh không nói ra lúc chia tay ở ngã ba đường, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói ra được rồi, "Trần Thước, hãy sống thật tốt!"

Nước mắt trượt qua đỉnh mũi, rơi lên mũ áo Thịnh Dương. Trần Thước ôm Thịnh Dương, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, "Dương Dương, anh cũng sống tốt nhé!"

Khi hai người tách ra, chiếc lắc trên cổ tay Trần Thước tuột khoá, chiếc khóa vàng nhỏ lủng lẳng bên dưới.

Ánh mắt Thịnh Dương rơi trên đó, ánh mắt Trần Thước cũng dừng trên đó.

Có vẻ như đã đến lúc trả lại.

Trần Thước mím môi, duỗi tay phải ra, tháo chiếc lắc trên cổ tay trái mà cậu chưa từng tháo ra kể từ khi được đeo vào, "Dương Dương, cái này trả lại cho anh..."

Rõ ràng nó rất quý giá với cậu.

Thịnh Dương nắm chặt tay Trần Thước, nhẹ nhàng chạm vào chiếc lắc tay đã đi cùng Trần Thước qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, "Trần Thước, cậu còn nhớ không, lúc tôi đưa nó cho cậu đã nói gì?"

Không đợi Trần Thước trả lời, Thịnh Dương nói tiếp, "Tôi hy vọng cậu có thể bình an và hạnh phúc, có thể có được những gì cậu mong muốn."

Thịnh Dương ngước lên nhìn Trần Thước, dưới ánh trăng, ánh mắt anh dịu dàng, "Bây giờ, mong ước của tôi vẫn không thay đổi, chỉ là, tôi không thể góp phần trong những điều ước này nữa; những điều khác, tôi vẫn hy vọng nó có thể giúp cậu thực hiện."

Những điều không định nói, không muốn nói, cuối cùng đã nói ra.

Cho đến giây phút này, Thịnh Dương mới thực sự hiểu được Trần Thước lúc trước.

"Tôi đã cắt đứt mọi sợi dây ràng buộc với anh, ngay cả khi anh có thể chảy máu vì điều đó. Nhưng vết thương một ngày nào đó sẽ lành, đừng quanh quẩn tại chỗ đó, hãy tiến về phía trước, đừng nhìn lại."

"Trần Thước, sống tốt nhé!"

"Thịnh Dương, anh cũng sống tốt nhé!"



Sau khi quay người, Thịnh Dương ngẩng đầu lên, không khóc nữa.

Những cảnh tượng sau khi gặp Trần Thước loé lên trong đầu anh như một thước phim.

Nếu quay lại một lần nữa, anh vẫn sẽ thích Trần Thước. Chỉ khi anh thích Trần Thước, anh mới có thể hiểu được, yêu thích một người không phải là giữ người đó trong sự bảo vệ của mình, mà là sát cánh bên nhau vượt qua mọi khó khăn.

Trần Thước sợ Thịnh Dương chịu khổ, không muốn để anh chịu đựng những thăng trầm không thấy đáy cùng mình. Thịnh Dương cũng sợ Trần Thước chịu khổ, nên mới muốn đưa những thứ tốt nhất theo cách anh nghĩ cho cậu.

Hai người họ, thực tế, đều không tin tưởng lẫn nhau.

Yêu không phải là tôi nhất định phải che chở bạn trước gió mưa, mà là khi gió mưa đến, hãy cùng nhau đối mặt với nó.

Và nếu lúc đó, tôi không ở đó, tôi cũng tin tưởng bạn có khả năng đối mặt với nó một mình.

Trên đường về, Thịnh Dương bước từng bước, dứt khoát.

Đến trước cửa nhà Trần Vũ, anh giơ tay gõ cửa, đợi người bị tuyên án mở cửa.

Là một cảnh sát, nhưng Trần Vũ luôn phải chờ đợi người đến kết án mình đến gõ cửa, lặng lẽ dõi theo anh.

Thịnh Dương cười, "Trần sir, cậu có thể đợi tôi thêm một chút không? Tôi hứa, cậu có thể chờ được, nhưng hiện tại, tôi cần thêm một chút thời gian để sắp xếp và buông bỏ hoàn toàn."

Sau khi mãn hạn, mặc dù hắn biết tạm thời chưa thể về nhà, nhưng hắn biết, ở nhà có người, và người đó đang dọn dẹp mọi thứ để chào đón hắn.

Trần Vũ cũng cười, khoanh tay nhìn Thịnh Dương: "Đợi bao lâu?"

Thịnh Dương nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Hoa sẽ nở vào mùa xuân chăng?"

Trần Vũ cũng nghĩ nghĩ, "Có khả năng là một mùa giữa mùa thu và mùa đông chăng?"

Thịnh Dương nhăn mũi như đang đau khổ, "Hai chúng ta ai mới là học sinh giỏi văn vậy? Vậy thì... vào khoảng mùa đông đi."

Hai người nhìn nhau cười.

Mùa thu mười năm trước, Trần Vũ gặp Thịnh Dương lần đầu tiên.

Mùa thu mười năm sau, Trần Vũ đã gieo mầm một hạt giống trong trái tim Thịnh Dương.

Hạt giống sẽ nảy mầm, và hắn sẽ trở về nhà.


-Biến đổi lượng tử, toàn văn, hoàn.-


Lời kết

Trước tiên, đừng khóc, đừng la hét, sẽ có nhiều, rất nhiều (khoảng mười hoặc hơn) chap ngoại truyện, sẽ đầy đủ những gì nên có.

Ban đầu, tôi không có ý định kết thúc ở đây, chỉ là khi viết đến cuối, tôi đột nhiên cảm thấy có thể dừng lại ở đây.

Dương Dương đã thích Tiểu Vũ, chỉ là anh chưa hoàn toàn buông bỏ được Trần Thước.

Suốt chặng đường này, Thịnh Dương luôn bị ảnh hưởng bởi quyết định của Trần Thước và Tiểu Vũ, bị đẩy về phía trước, anh ấy cần thời gian để tự mình ổn định.

Trên thực tế, khi tôi viết chương này, tôi đã nhiều lần muốn Dương Dương chạy qua, ôm chặt lấy Tiểu Kim Mao của anh.

Anh sẽ mắng cậu, cậu sẽ nghe anh mắng, ôm anh và khóc, gương vỡ lại lành.

Nhưng không thể.

Rất nhiều người đã hỏi tại sao Dương Dương và Thước Thước đã đi được tới đây rồi, tại sao không quay lại được?

Tất nhiên không phải là không thể quay lại - nếu không có Tiểu Vũ.

Bởi vì trong trái tim Dương Dương có Tiểu Vũ, không thể lại hoàn thành tâm nguyện của Thước Thước được nữa.

Nhiều người cảm thấy Dương Dương thay lòng quá nhanh.

Nhưng hãy xem lại từ đầu, từ khi Dương Dương quen biết Thước Thước, đến khi họ chia tay, chỉ khoảng ba tuần.

Và từ sau khi họ chia tay đến khi Dương Dương quyết định chấp nhận Tiểu Vũ, cũng là ba tuần.

Trong hai hoặc ba tuần này bên nào xảy ra nhiều việc hơn?

Khi Dương Dương không thoải mái ở Đạo Thành Á Đinh, Tiểu Vũ đã đuổi theo, đó là sự kiện vô cùng quan trọng. Mặc dù Dương Dương không chấp nhận, nhưng ảnh hưởng và cảm xúc mà anh trải qua là rất lớn.

Tình cảm của Tiểu Vũ, Dương Dương không còn nghi ngờ nữa. Anh hoàn toàn cảm nhận được rằng mình được yêu.

Tiểu Vũ vẫn luôn đặc biệt trong trái tim Dương Dương.

Hắn không phải đường đột xâm nhập vào trái tim Thịnh Dương, hắn luôn ở bên cạnh, chỉ là không ở vị trí của người yêu.

Tôi không có ý định viết về ai là đối tượng thay thế cho ai, nhưng khi Thịnh Dương bắt đầu chú ý đến Thước Thước, nhanh chóng trở nên thân thiết và thích Thước Thước, thì thật sự có yếu tố của Tiểu Vũ.

Dương Dương thích Thước Thước, thật sự thích.

Nếu Tiểu Vũ tỏ tình khi Dương Dương và Thước Thước đang ở bên nhau, Dương Dương chắc chắn sẽ từ chối và kiên quyết đẩy hắn ra xa, một chút cũng sẽ không dao động (Tất nhiên, Tiểu Vũ sẽ không làm vậy.)

Vì vậy, có lẽ nhanh, nhưng chỉ có Thước Thước và Tiểu Vũ mới khiến Dương Dương nhanh như vậy.

Đây không phải là kết thúc mà tôi đặt ra từ đầu.

Tôi đã nghĩ đến cảnh Trần Vũ theo đuổi BE, say này Thịnh Dương sẽ vẽ một Tiểu Vũ chibi vui vẻ khác trên quyển sách bài tập của hắn: không có tôi cậu sẽ không bị làm phiền nữa, cậu hãy cười nhiều hơn nhé.

Trong suốt quá trình viết, tôi đã rất mâu thuẫn và liên tục dao động.

Tôi thậm chí còn cân nhắc có nên viết một kết thúc kép, bắt đầu tách ra từ chương 31, chia thành hai kết thúc, nhưng trong trường hợp đó tôi cảm thấy cả hai đều không thoả đáng.

Thước Thước trong fic này thực sự khiến tôi khóc nhiều hơn cả Thước Thước trong "Chúc mừng sinh nhật."

Sau khi kết thúc được thiết lập, tôi liên tục tự vấn mình đã làm gì với Thước Thước? Mình phải làm gì với Thước Thước đây?

Mặc dù tôi không đồng ý với một số độc giả nói rằng "Dương Dương là ánh sáng duy nhất, nếu không có Dương Dương thì Thước Thước phải làm sao", bởi vì bản thân Thước Thước đã là một mặt trời, cậu sẽ tự tỏa sáng. Dù vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng cho Thước Thước.

(Sao bà auth bả nghĩ giống tôi ghê ấy, Thước Thước thực sự đã tự có ánh sáng của riêng mình, nên ánh sáng của Dương Dương, hãy để dành cho Tiểu Vũ đi.)

Vì thế, tôi xin lỗi, tôi đã tự vả mặt mình. Mỗi chương đều có cảnh báo không đề cập đến bác sĩ Cố, bác sĩ Cố không liên quan gì đến câu chuyện này, nhưng bác sĩ Cố vẫn sẽ xuất hiện, gặp một chú chó nhỏ đang đau lòng.

Chú chó nhỏ trung thành mang theo bạch nguyệt quang_Công và Tôi mặc kệ cậu có bạch nguyệt quang gì đó, hãy quên đi ngay lập tức cho tôi_Thụ.

Các bạn hãy chờ xem! (Nếu bạn không đón chờ nó cũng không sao.)

Vì thế, sẽ có nhiều hơn một ngoại truyện (có thể sẽ đủ để tạo ra một truyện ngắn riêng).

Hai ngoại truyện, một là Vũ Dương, một là Thước Cố.

Chủ yếu là sẽ được phối hợp lại.

Bạn có thể chọn đọc hoặc không tuỳ thuộc vào mức độ chấp nhận của bạn.

Chuachuangotngot1005: tôi rất là mãn nguyện các bạn ạ, tôi rất rất là mãn nguyện ấy. Nói thế nào nhỉ? Bởi vì cá nhân tôi ngay từ những chương đầu khi biết tình cảm của Tiểu Vũ đã nói rằng tôi mong Dương Dương về với Tiểu Vũ, ánh sáng của Dương Dương sẽ sưởi ấm và chiếu sáng cuộc sống bình đạm, có chút nhạt và lạnh của Tiểu Vũ; và những tâm tư giấu kín suốt tuổi thiếu niên của Tiểu Vũ cũng cần được chiếu sáng nữa. Cho nên, ngay từ đầu, tôi đã đứng về phía Tiểu Vũ rồi.

Đương nhiên, tôi sẽ không mãn nguyện như thế này nếu bác sĩ Cố không xuất hiện trong phiên ngoại. Cho nên, chúng ta hãy cùng nhau chờ Phiên ngoại 2 của Iceberg nhé, đây sẽ là một câu chuyện viết riêng cho Cố Nguỵ và Trần Thước, đủ để xoa dịu tất cả những đau lòng trong câu chuyện Tiểu Vũ truy người bắt được người về tay này.

-----

Anhnguyen: Thật sự đã lâu rồi mới có một truyện khiến tâm tình tôi xao động nhiều như vậy, tối nào cũng trông ngóng đợi A Sài lên chương mới, hai ngày cuối tuần trở nên tẻ nhạt vô cùng vì không có cập nhật (của cả A Sài và An Tĩnh). Tôi đau lòng vô cùng, thương Thước Thước vô cùng bởi vì Thước Thước là nhân vật mà tôi yêu thích nhất trong tất cả các nv mà Bo đã đóng, hơn nữa Thước Dương vẫn là CP trong lòng tôi, vì thương Thước Thước nên tôi cảm thấy Happy Ending của Vũ Dương vẫn không trọn vẹn, dù tôicũng từng nói, tôi mê cảnh sát Trần trong fic này cực, bởi vì khi hai người hạnh phúc thì vẫn có một con cún con đau khổ ở một nơi nào đó, tuy biết rằng đó chắc chắn sẽ là cảm giác chung khi kết thúc fic này, bất kể Dương Dương chọn ai. Thời gian đó tâm trạng tôi bị ảnh hưởng khá nhiều vì cảm xúc lên xuống, cũng may có Thần tượng siêu cấp cân bằng lại.

Trong suốt khoảng thời gian viết Lượng tử, A Sài nhiều lần nhắc đi nhắc lại sẽ k có bác sĩ Cố, cô ấy cũng lên nhiều bài trên Weibo nói các bạn đừng nhắc đến bác sĩ Cố ở đây, tôi rất không thích, tôi rất yêu Vũ Cầm Cố Tung nhưng bác sĩ Cố k có liên quan gì ở đây... nhắc nhiều tôi sẽ quạu. Nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn không thể đành lòng vì để Thước Thước đau khổ vì Thước Dương BE, thế nên phiên ngoại song song Hiệu ứng Sweet Lemon đã ra đời, bác sĩ Cố cực phẩm, bù đắp tất cả những nỗi buồn của Thước Thước, thế nên, mọi người cũng không cần phải đau lòng cho Thước Thước nhiều đâu, pn song song này cô Iceberg đã làm, mời các bạn qua bên nhà cô Iceberg đọc nhé. Hay cực kỳ luôn, tối nào chị em tôi cũng hú nhau đọc rồi bàn luận với nhau, bác sĩ Cố tuyệt vời cực kỳ.

Ghjj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro