Chương 7 - Bộ lọc của nam thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Không biết có phải nguyên nhân từ công việc hay không, so với thời còn đi học Trần Vũ quyết đoán và nhanh nhẹn hơn, cũng hiểu rõ hơn cách cảm nhận tâm trạng của người khác và thể hiện một cách khéo léo sự quan tâm đến tâm trạng của họ.>



"Nhà tôi ở trong khu này, cảm ơn cậu đã đưa tôi về."

Thịnh Dương tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, vẫy tay tạm biệt Trần Vũ, "Tám giờ sáng mai, tôi sẽ đợi cậu ở chỗ này."

"Được. Hôm nay cảm ơn cậu. Mai gặp."

Trần Vũ gật đầu đáp lại, nhìn Thịnh Dương bước qua xe mình rồi vào tòa nhà. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên vô lăng, cuối cùng đẩy cửa ra, "Thịnh Dương!"

"Hả?" Thịnh Dương đã đi tới cổng tiểu khu, quay người lùi lại hai bước, "Sao thế?"

Trần Vũ lắc lắc điện thoại trong tay, "Số điện thoại của tôi, cậu đã lưu lại chưa? Nếu có bất cứ điều gì khác muốn nói thì cứ gọi cho tôi."

Thịnh Dương cười, cũng lắc lắc điện thoại, "Tôi lưu lại ngay lập tức rồi, Trần sir."

Có lẽ là vì danh xưng này nên Trần Vũ cũng mỉm cười, không nói gì thêm, vẫy vẫy tay, trở lại xe, đóng cửa rồi rời đi.

"Đẹp trai!" Thịnh Dương nhìn đuôi xe Trần Vũ, nhướng mày, xoay người vào khu nhà.

Không biết có phải là do nghề nghiệp hay không, Trần Vũ có vẻ hung dữ hơn hồi còn đi học, nhưng hắn đã biết cách cảm nhận cảm xúc của người khác tốt hơn, và cũng biết quan tâm đến cảm xúc của người khác hơn. Tất nhiên, có thể là vì Thịnh Dương là nhân chứng của vụ nhảy lầu, nên Trần Vũ mới có kiên nhẫn để cảm nhận và quan tâm cảm xúc của anh.

Nhưng bất kể lý do là gì, Trần Vũ dường như không còn lơ lửng trên mây như hồi trung học nữa, nên giữa hai người không có cảm giác khoảng cách và áp lực rõ ràng như ngày trước.

Rất tốt a!



Thịnh Dương về nhà, tắm rửa, sấy khô tóc, chui vào chăn.

Nửa ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác có chút không chân thực.

Thực sự có một vụ giết người xảy ra ngay bên cạnh mình? Và mình là nhân chứng?...Dừng dừng dừng! Mình không được nghĩ về nó nữa! Càng nghĩ càng loạn. Phải chuyển sự chú ý của mình vào chuyện khác ngay.

Trò chơi và hạt mầm giống như những bóng ma nắm tay nhau, một khi đã bắt đầu thì khó mà có thể dừng lại, đến lúc Thịnh Dương vươn người dậy từ trong chăn thì đã hai giờ.

Thịnh Dương xuống giường đi được hai bước, lại ném mình trở lại giường, mở wechat và thấy một vòng tròn đỏ hiển thị số Một trong sổ danh bạ.

Có người add Thịnh Dương. Thịnh Dương thản nhiên bấm vào, sau đó thấy hình cảnh khuyển mà mấy hôm trước mình vừa mới muốn add từ nhóm wechat nhưng lại không dám. Không chần chờ một giây nào, Thịnh Dương bấm chấp nhận.

Mình đây là.... Thịnh Dương chớp chớp mắt, cảm giác như được thần tượng gửi cho một vé VIP xem chương trình hoà nhạc và đích thân kéo anh lên sân khấu hát chung điệp khúc, tuy có lo lắng nhưng không do dự một giây, ngay lập tức chạy lên.

Điều đáng kinh ngạc hơn là vừa bấm bút đồng ý, một âm thanh "ding" gần như vang lên đồng thời, wechat từ Trần Vũ, "Nghỉ ngơi sớm nhé!"

Ô... Bị bắt gặp thức đêm sao? Không, không đúng, người nhắc người khác đi nghỉ sớm hiển nhiên giờ này cũng chưa ngủ a. Ngón tay Thịnh Dương run lên, gõ chữ, "Sao cậu cũng chưa ngủ?" sau đó lại xoá đi, cuối cùng chỉ trả lời một chữ "Được."

Trần Vũ chưa ngủ, có lẽ là bởi vì quay lại sở cảnh sát để giải quyết nốt vụ án, vừa rồi đưa Thịnh Dương về, anh nghe thấy Trần Vũ nhận điện thoại của đồng nghiệp, nói, "Ừ tôi biết rồi. Tôi đã hỏi xong bên này, chúng ta sẽ trao đổi khi tôi quay lại."

Cho nên đừng hỏi mấy câu ngu ngốc, đừng nói những câu vô nghĩa và đừng lãng phí thời gian của Trần Vũ.

Bởi vì thời gian của Trần Vũ thời trung học hay là thời gian của Trần sir đều dùng để làm việc lớn, không nên lãng phí trong mấy cuộc trò chuyện vô bổ.

Thịnh Dương đợi một lát, quả nhiên Trần Vũ cũng không gửi wechat tiếp nữa. Thịnh Dương thoát khỏi giao diện chat, kéo lên kéo xuống nhìn thấy ảnh đại diện của Trần Thước.

Bây giờ là 2giờ 05 phút, Trần Thước vừa tan làm, có thể gọi điện cho cậu ấy được không nhỉ? Dù sao trong lúc đạp xe cũng không tính là lãng phí thời gian vào mấy cuộc trò chuyện vô bổ. Ngược lại anh đây chẳng phải là vì lo Trần Thước đi một mình ban đêm nhàm chán, tình nguyện trở thành đài phát thanh độc quyền, chiếu sáng đường về nhà của Tiểu Kim Mao mệt mỏi sao?

Thịnh Dương vừa hỏi vừa tự trả lời trong lòng, logic nhất quán, vui vẻ gọi điện thoại cho Trần Thước, chỉ sau một hồi chuông đã có người nghe máy, "Dương Dương, có chuyện gì vậy? Anh ngủ muộn thế? Có chuyện gì sao?"

"Không, có thể có chuyện gì được chứ!" Thịnh Dương xoay người tìm một tư thế thoải mái, "Tôi vừa chơi game xong, nhìn đồng hồ mới hai giờ, nghĩ cậu bây giờ mới tan làm, nên gọi điện cho cậu, cùng cậu về nhà."

"Ồ..." Trần Thước thở phào nhẹ nhõm. Thịnh Dương nghe được tiếng cười của cậu, "Tôi vừa khoá cửa, bây giờ đang định về."

"Hôm nay có mệt không? Tôi thấy trong cửa hàng tuy không nhiều khách nhưng vẫn có, thỉnh thoảng còn thấy shipper đến lấy đồ."

"Không mệt chút nào, công việc ở đây khá nhàn, tôi cảm thấy hơi ngại vì có nhiều thời gian rảnh quá."

"Đừng có để cho sếp cậu nghe được điều này, cũng đừng để đồng nghiệp của cậu nghe thấy đấy."

"Đừng lo, tôi sẽ không nói, và các đồng nghiệp cũng giúp đỡ tôi nữa."

"Người ta giúp đỡ cậu hay cậu giúp đỡ người ta? Tôi thấy cậu vừa dọn dẹp vừa bê đồ, còn anh chàng làm cùng với cậu thì đứng ở quầy order."

"Cậu ấy đến làm trước tôi mấy tháng, và chỉ cho tôi làm mọi thứ, thế nên tôi sẽ cố gắng làm hết những gì tôi có thể."

"Cậu ngốc quá! Cậu chỉ được ngủ vài giờ mỗi ngày, còn phải biểu diễn và phụ giúp quán cơm, cậu phải làm rất nhiều việc rồi còn muốn giúp đỡ người khác nữa."

"Tôi có thời gian rảnh mà, tôi không được phép xem điện thoại trong giờ làm việc, tôi cũng không được xem video hip hop, đây thực sự là cách giết thời gian..."

Giọng nói của Trần Thước tràn đầy ý cười, Thịnh Dương có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngốc nghếch của cậu.

Thịnh Dương thực sự muốn chạm vào đầu Trần Thước. Anh úp mặt lên màn hình điện thoại, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, "Hoả Lạc, đừng có chỉ đối xử tốt với người khác như vậy, hãy đối xử tối với chính mình."

"Dương Dương, đừng lo lắng, mọi người đều rất tốt với tôi."

"Ngốc."

"Này này này..."

Hai người trò chuyện một lúc lâu, nhưng Thịnh Dương không nghe thấy tiếng gió, cũng không nghe thấy tiếng thở dốc như khi đang đạp xe của Trần Thước, "Hoả Lạc, cậu đi đâu vậy? Cậu không đi xe đạp sao?"

"Tôi..." Trần Thước bỏ qua câu hỏi đầu tiên của Thịnh Dương, trả lời câu thứ hai một cách mơ hồ, "Tôi dắt nó đi."

"Sao nửa đêm cậu không đạp mà lại dắt xe?" Thịnh Dương hỏi, lúc này mới nhận ra Trần Thước có thể không có tai nghe bluetooth, đạp xe nghe điện thoại cũng không tiện, "Nhanh đạp xe về đi! Cậu sẽ chỉ có vài tiếng đồng hồ để ngủ thôi."

"Không sao, Dương Dương, tôi đi nhanh, sẽ không chậm trễ thời gian ngủ."

"Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Mau chụp ảnh cho tôi xem."

"Ừm..."

"Cậu không nên đứng bên đường chỉ để nghe điện thoại!"

"Tôi đang dắt xe qua đường..."

"Trần Hoả Lạc!" Thịnh Dương có chút tức giận, không biết là tức giận vì đã trì hoãn thời gian ngủ vốn đã ít đến đáng thương của Trần Thước, hay là tức giận vì Trần Thước không biết cần phải ưu tiên việc gì. "Tức chết tôi rồi. Cậu mau lên xe về nhà ngủ đi."

"Dương Dương, đừng tức giận! Bây giờ tôi lên xe rồi, vừa đạp xe vừa nói chuyện với anh, sẽ không chậm trễ chút nào."

"Ghi đông xe cậu quá thấp, nếu cậu lái xe bằng một tay rất dễ ngã! Cúp máy và tập trung vào đạp xe! Ban ngày rảnh rỗi lại nói chuyện."

"Vậy anh đừng tức giận nữa."

"Cậu mau về nhà ngủ nhanh đi! Vậy thì tôi mới không giận."

"Tôi sẽ về nhà sớm và sẽ ngủ rất nhanh! Tôi sẽ ngủ ngay khi vừa chạm đến giường."

"Thật muốn gửi cho cậu một cái cân đẩu vân đưa cậu về nhà."

"Chúc anh ngủ ngon, Dương Dương."

Thịnh Dương cúp điện thoại, lập tức nhảy khỏi giường lục tìm tai nghe bluetoooth không dùng tới trong ngăn kéo. Mặc dù anh rất muốn mua một cái tai nghe mới cho Trần Thước, nhưng với mối quan hệ hiện tại của hai người, Trần Thước chắc chắn sẽ không muốn nhận, hoặc nếu có nhận thì cũng sẽ tìm nhiều cách khác để mua tai nghe khác rồi trả lại anh, như thế lại phải tiêu tiền vô ích, tốt hơn hết vẫn là tìm một chiếc cũ không dùng tới đưa cho cậu.

Đợi sau này...

Ừm, đợi sau này lại mua cái mới cho cậu ấy.

Thịnh Dương so sánh hồi lâu, chọn một chiếc bluetooth màu đen có thời lượng pin dài, dùng khăn lau khử trùng, sạc pin rồi đặt cạnh điện thoại di động.

Ngày mai, anh sẽ đưa cho Trần Thước.



Thời gian hẹn với Trần Vũ là 8 giờ, Thịnh Dương đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ. Sau khi tỉnh dậy, anh không lãng phí một giây, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo rồi ra ngoài chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút.

Anh phải đến quán ăn tìm Trần Thước, đưa tai nghe cho cậu, nhân tiện giải quyết bữa sáng.

"Chào buổi sáng, dì. Hoả Lạc đi giao đồ ăn ạ?" Trong quán ăn rất đông khách, Thịnh Dương đứng ở lối vào nhìn xung quanh, không thấy Trần Thước.

"Nó đi được một lúc rồi, chắc sẽ về sớm thôi." Mẹ Trần đang một mình vừa làm đồ ăn vừa phục vụ, bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng trên mặt không có một chút khẩn trương hay thiếu kiên nhẫn, bà vẫn luôn mỉm cười, "Dương Dương, con muốn ăn gì thì tự lấy đi, dì không phục vụ con nữa nha."

"Vâng, dì. Dì đang bận việc, đừng lo cho con." Thịnh Dương mỉm cười bước vào quán, tự mình rót một cốc sữa đậu nành đầy, lấy hai lồng há cảo. Vừa ngồi xuống ăn được mấy miếng thì Trần Thước lái xe máy trở về, xuống xe liền đi dọn dẹp chiếc bàn vừa mới trống người trước cửa, "Mẹ, còn đơn nào cần giao không ạ?"

"Tạm thời hết rồi, Dương Dương đến rồi, đang ở bên trong."

Mẹ Trần liếc vào bên trong, Trần Thước nhanh chóng dọn bàn, cầm bát đũa đi vào nhà bếp phía sau, "Dương Dương, sao hôm nay anh dậy sớm vậy?"

"Tôi lát nữa phải đến công ty, có việc cần làm." Thịnh Dương không muốn tiết lộ quá nhiều về vụ án này với Trần Thước. Thứ nhất là Trần Vũ có lẽ có quy định, thứ hai là anh không muốn Trần Thước lo lắng cho mình, "Cậu đang bận, không cần quan tâm tôi đâu. Cảm giác muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn thực sự rất tuyệt."

"Được, vậy cậu tự mình ăn đi." Trần Thước cười, đi xuống nhà bếp phía sau rửa bát, cùng làm với mẹ Trần một lúc, cũng không nói thêm chuyện gì với Thịnh Dương nhưng vẫn để ý tới anh.

Thịnh Dương ăn sáng xong, lấy từ trong túi ra một chiếc túi nhung nhỏ đựng tai nghe và dây sạc, nhân lúc Trần Thước rảnh rỗi, chạy tới vỗ vai cậu, "Hoả Lạc! Cài này tặng cậu."

"Đây là cái gì?" Trần Thước tò mò cầm lấy, mở ra, "Tai nghe? Sao lại đưa cho tôi cái này?"

"Thuận tiện cho cậu lúc đi giao đồ ăn hoặc trả lời điện thoại trên đường đi làm và về nhà." Thịnh Dương lúc lắc đầu, "Như thế lúc tôi gọi điện cho cậu cũng không khiến cậu bị chậm trễ những việc khác."

Lý do cuối này nghe có vẻ không thể bác bỏ được, Trần Thước cũng không phải là người khó tính như vậy, mỉm cười cất túi nhung đi, "Cảm ơn anh, trước đây tôi vẫn luôn muốn mua, nhưng cứ quên. Cái này bao nhiêu tiền?"

Thịnh Dương duỗi một ngón tay ra, chọc chọc vai Trần Thước, "Cậu nhìn kỹ đi, đây là đồ tôi từng dùng rồi, sau khi đổi sang mẫu mới thì để không, tôi nghĩ là để không cũng lãng phí... Dù sao cái này cũng phải đeo vào tai, tôi nghĩ có thể cậu cảm thấy không yên tâm nên hôm qua tôi đã lau bằng cồn rồi."

Thịnh Dương cố ý giả vờ do dự, không biết có nên lấy lại tai nghe hay không, quả nhiên, Trần Thước lập tức không từ chối nữa, cất cái túi nhung vào trong túi quần.

"Anh đừng nghĩ nhiều vậy. Sao tôi lại có ý nghĩ như vậy chứ? Cảm ơn anh đã tặng tôi tai nghe. Tôi thực sự rất cần nó."

Thịnh Dương nhịn cười, cẩn thận xác nhận lại, "Thật không? Cậu không ngại đây là đồ tôi đã dùng qua sao? Hơn nữa chức năng cũng không được cập nhật..."

"Như này với tôi là quá ổn rồi! Dương Dương, cảm ơn anh! Hôm nay tôi sẽ dùng nó. Tôi sẽ dùng ngay bây giờ." Trần Thước sợ Dương Dương suy nghĩ nhiều nên vội vàng rút tai nghe ra và nghiên cứu cách sử dụng, bật nó lên.

"Đây này." Thịnh Dương cười nói, chỉ vào cái nút bên trên rồi giới thiệu sơ qua cách sử dụng cho Trần Thước, cuối cùng thản nhiên bổ sung, "Sau này câụ có thể dùng nó để gọi cho tôi lúc rảnh rỗi, hoặc khi nào buồn chán."

"Sẽ không làm phiền anh chứ?" Câu hỏi này cuộn tròn trên đầu lưỡi Trần Thước, cuối cùng vẫn bị cậu nuốt lại. Trần Thước nhìn Thịnh Dương cười nói, "Được."



7 giời 50, Thịnh Dương đến điểm hẹn trước, xe của Trần Vũ đã dừng bên đường, anh vội vàng lên xe, thắt dây an toàn, "Ừm... tôi muốn hỏi có phải mỗi lần hẹn cậu đều đến sớm không?"

"Đây là thói quen của tôi khi giải quyết công việc, đôi khi đến muộn vài phút sẽ gây ra rắc rối." Trần Vũ từ ghế sau lấy ra một cái túi đưa cho Thịnh Dương, "Chúng ta ăn một ít điểm tâm đi."

Thịnh Dương vô thức cầm lấy, đó là một chiếc túi đựng bánh mì ở tiệm bánh mà anh rất thích, trong đó có hai chiếc túi, có mấy chiếc bánh sừng bò, một chai sữa và một chai nước trái cây.

"À..." Thịnh Dương có chút đắc ý, "Tôi vừa mới ăn sáng rồi."

Vừa nói xong lời lời, Thịnh Dương cảm thấy có chút áy náy, bởi vì anh căn bản không nghĩ tới mang bữa sáng cho Trần Vũ, "Cậu... ăn sáng chưa?"

"Tôi ăn rồi." Trần Vũ khởi động xe, "Nếu bây giờ không ăn được nữa thì mang đến công ty ăn đi."

"Được, cảm ơn cậu." Thịnh Dương cầm túi bánh mì, có chút trầm mặc.

Trần Vũ dường như thực sự khác với trong trí nhớ của Thịnh Dương, không biết có phải nguyên nhân từ công việc hay không, so với thời còn đi học Trần Vũ quyết đoán và nhanh nhẹn hơn, cũng hiểu rõ hơn cách cảm nhận tâm trạng của người khác và thể hiện một cách khéo léo sự quan tâm đến tâm trạng của họ.

Có phải vì là có bạn gái nên có người huấn luyện không?

Thịnh Dương lén lút liếc nhìn Trần Vũ hai lần, không biết cô gái nào có thể chiếm được trái tim của Trần Vũ? Hoa khôi năm lớp 10 theo đuổi Trần Vũ nhiệt tình cả một học kỳ cũng không có được bất cứ sự chú ý nào từ hắn.

Ai mà có khả năng lớn vậy? Thịnh Dương thực sự tò mò muốn biết làm cách nào để biến được tảng băng trôi này thành một người đàn ông ấm áp.

"Cậu thường đi làm lúc mấy giờ?"

"Sau mười giờ."

"Vậy thì tốt, xác xuất gặp được đồng nghiệp của cậu là tương đối thấp. Thịnh Dương, về chuyện hôm qua cậu nói với tôi, tôi hy vọng tạm thời cậu sẽ không nhắc đến với người khác."

"Tôi biết, quy định bảo mật đúng không? Đừng lo, tôi sẽ không nói với người khác."

Thịnh Dương làm động tác kéo khoá miệng. Trần Vũ liếc nhìn anh một cái, có chút bất đắc dĩ, "Cái chính là nếu thông tin lộ ra ngoài, bản thân cậu có khả năng sẽ không được an toàn."

"Trời ơi, tôi sẽ bị diệt khẩu sao?" Thịnh Dương che miệng một cách cường điệu, sau đó trợn mắt nhìn Trần Vũ, "Trần sir, tôi nghĩ cậu hình như đã vô tình tiết lộ một ít tin tức, cậu biết vụ án này không phải là tự sát, đúng không? Nếu không, cậu sẽ không cần lo lắng cho an toàn của tôi."

Chiếc đầu nhỏ xoay mấy vòng rất nhanh, Trần Vũ bất đắc dĩ cười, "Nếu biết quá nhiều thật sự sẽ bị diệt khẩu đấy."

Nam thần lạnh lùng cũng biết nói đùa sao? Thịnh Dương sửng sốt, có chút bối rối, khoé miệng bắt đầu trề ra, "Cậu uy hiếp tôi, Trần sir! Cậu là cảnh sát hình sự à?"

Trần Vũ không nhịn được cười, nói, "Đúng vậy. Bây giờ cậu xuống xe cũng quá muộn rồi."

Thịnh Dương càng thêm sửng sốt, thậm chí còn muốn vẫy tay trước mặt Trần Vũ mà hỏi "Ha lô? Có đúng là cậu không?"

Nếu Trần Vũ có thể đùa như thế này lúc còn đi học, thì Thịnh Dương...

Thịnh Dương thì sao?

Thịnh Dương nghiêm túc suy nghĩ rồi đưa ra kết luận: Vậy thì ít nhất anh cũng dám thêm wechat Trần Vũ từ trong nhóm.


Tbc.


Nào, chúng ta thảo luận lại nhé, là ai crush ai?

Có phải hai phía hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro