Phiên ngoại Lý thuyết tảng băng trôi 2 - Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vào ngày sinh nhật sếp, công ty tổ chức một bữa tiệc tối nhỏ, bất kể có không sẵn sàng hay đang mang thai cũng không ai trốn thoát.

Sau vòng nâng ly đầu tiên Thịnh Dương cảm thấy hơi choáng, trốn vào trong nhà vệ sinh gọi điện cho Trần Vũ, "Em sắp không được rồi..."

Trần Vũ ở bên kia rất bình tĩnh, "Ừm, tôi nghe ra được, em đang say."

Thịnh Dương xoay người trong khoang vệ sinh, nặng nề chống lên vách ngăn bằng cả hai tay, "Cho nên em phải tranh thủ lúc còn tỉnh táo, nhanh chóng báo cáo. Trần sir, anh có thể đến vị trí định vị em mới gửi cho anh trong nửa giờ không? Tới lúc đó, em cũng không biết mình sẽ ra khỏi cửa nào, nhưng chắc chắc bọn họ đã sắp xếp tăng 2 tăng 3, nhưng mà em không trụ nổi nữa... Mặc kệ bọn họ thuyết phục anh như thế nào, anh chỉ cần đưa em ra khỏi đó thôi, dù sao ai cũng say, thấy cũng không rõ... nhưng mà, anh phải đỡ em đi đấy, không được cõng em, nếu không, khi mọi người tỉnh rượu em sẽ thành người nổi tiếng trong công ty mất."

"Được rồi, em suy nghĩ khá chu đáo, có vẻ vẫn chưa quá say. Tôi sẽ đến ngay giờ đây, đến nơi tôi sẽ gọi cho em, hãy ra ngoài nhanh nhất có thể, nếu không thì cứ giả vờ say, nằm liệt trên bàn đợi cho đến khi đám đông tan rã."

"Em biết rồi, em sẽ nằm úp sấp khi trở lại phòng, em cảm thấy mình không cần giả vờ, em chóng mặt, em nhìn thấy mọi thứ đều là ảo ảnh rồi."

"Không gắng được nữa thì cứ ở yên trong nhà vệ sinh, đợi tôi tới đón em."

"Làm sao anh biết em đang ở trong nhà vệ sinh? Oh, Trần sir, anh biết tất cả mọi thứ, hi hi." Thịnh Dương hỏi xong lại tự trả lời, sau đó bắt đầu cười ngốc nghếch: "Nếu anh đến sớm quá em chắc chắn sẽ không thể rời đi được, một số người uống xong một vòng vẫn còn tỉnh táo, có lẽ sẽ có người đến nhà vệ sinh bắt người đấy..."

Thịnh Dương chưa nói xong, cửa đã bị gõ vang, "Để tôi xem ai định trốn trong này? Cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát khỏi đây! Ngoài này có hai hộ pháp đang ngồi xổm canh cửa đây, hôm nay chúng ta nhất định không để thoát một người nào cả.

"Em đang nói gì nhỉ?" Thịnh Dương che điện thoại, thì thầm, "Em sẽ quay lại giả chết, tất cả tài sản và tính mạng của em đều dựa vào anh, chờ anh đến cứu em, Vũ thần."

Sau khi đến điểm hẹn, Trần Vũ gọi điện cho Thịnh Dương, bên kia lớn tiếng, "Kế hoạch B..."

Xem ra là Thịnh Dương không thể trốn được, chỉ có thể giả chết chờ đám đông tan tiệc. Trần Vũ không nói nhiều, chỉ dặn, "Nằm xuống và lén uống chút nước đi."

"Uh uh, nằm xuống...em giả vờ chết rồi... đừng quên một lát nữa cứu em!"

Thịnh Dương cúp máy, Trần Vũ tìm cách giải rượu, hắn đỗ xe gần một cửa hàng tiện lợi, mua một hộp sữa chua và một hộp C sủi, sau đó quay lại xe và đợi.

Một tiếng sau, Trần Vũ nhận được tin nhắn của Thịnh Dương, "Thật sự thô lỗ!

Trần Vũ nhìn chằm chằm bốn chữ kia, không hiểu ý của Thịnh Dương là gì, đanh định gọi lại thì wechat thứ hai đến, "Chuẩn bị chị gái!"

Trần Vũ còn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa thật sự thô lỗ và chuẩn bị chị gái, thì wechat thứ 3 đến, "Chuẩn bị tiếp giá!"*

Trần Vũ không nhịn được bật cười, Thịnh Dương có lẽ đã say, muốn gõ chữ mà không gõ được, gõ lần một không được lần hai vẫn sai, hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt chuếnh choáng và cáu tiết của anh.

*Thịnh Dương gửi liên tiếp 3 tin nhắn đều viết tắt phiên âm là zhbjj, mắt mờ có ảo ảnh rồi nên nhìn không rõ được chữ Hán hiển thị.

"Nhận lệnh!" Trần Vũ trả lời, bước xuống xe.

"Mười ba, mười bốn, mười lăm...Ồ không, chúng ta không phải có mười tám người sao? Còn ai chưa ra ngoài?"

Thịnh Dương không biết người đang dìu mình là ai, cũng không biết bọn họ có bao nhiêu người, bây giờ cho dù là bao nhiêu người thì anh cũng đã chuếnh choáng đến mức mỗi bước đi đều như giẫm lên ruộng bông.

Suy nghĩ duy nhất lúc này chính là nhanh chóng gặp Trần Vũ.

Một khi nhìn thấy Trần Vũ, anh sẽ được an toàn, mọi thứ sẽ ổn.

Một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào Thịnh Dương, anh biết bọn họ đã đi xuống sảnh, cố gắng đứng thẳng người mở to mắt, nhìn xung quanh, thấy Trần Vũ đang đi từ giữa sảnh về phía mình.

Sao lại chói mắt như vậy? Sao lại đẹp trai như vậy?

Đó là bạn trai của ai? Oh, là của mình.

"Trần Vũ!" Thịnh Dương giơ tay vẫy vẫy với người đàn ông đẹp nhất trong sảnh, sau đó trực tiếp vồ lấy khi đối phương đến gần mình, "Anh đến đón em rồi này!"

Người say rượu thường rất nặng, mặc dù Thịnh Dương rất gầy, nhưng Trần Vũ vẫn bị đẩy lui về sao nửa bước, sau khi đứng vững hắn ôm lấy đối phương, gật đầu với một đám người mặt đỏ đang mở to mắt nhìn bọn họ, "Thịnh Dương, tôi đưa em ấy đi trước."

"Mang đi! Ôh, đợi một chút." Tửu lượng của Nancy tốt nhất, phản ứng nhanh nhất, bước lên phía trước túm lấy Trần Vũ, mặc dù cô biết một chút nhưng không biết hai người đã phát triển đến mức này, "Đây là như thế nào? Hai người phải ở lại đây, không ai được rời đi hết."

"Đúng thế! Trước mặt rất nhiều người nhà mẹ đẻ như này, làm sao cậu nói đưa người đi là đi?" Sếp của Thịnh Dương, Sơ Huệ cũng phản ứng lại, dẫn mọi người đến vây xung quanh, "Qua đây, Dương Dương, hãy duy trì hình ảnh đóa hoa kiêu ngạo của cậu nào, qua đây với chị."

Vừa nói, cô vừa muốn kéo Thịnh Dương sang chỗ mình, nhưng không ngờ, người bình thường không bao thân thiết với nam giới lúc này ôm đối phương càng chặt hơn, "Không, em muốn về nhà với Trần Vũ!"

Thịnh Dương ôm chặt cổ Trần Vũ, cọ mặt vào cổ đối phương, nếu không phải vì chiều cao của anh thì hẳn là còn muốn treo người như gấu koala trên người đối phương.

Người trong lòng có mùi rượu, nhưng mềm mại, hoà quyện với một chút hương trái cây, giống như một quả đào mật có vị rượu rhum. Hoá ra, rượu còn có thể khiến Thịnh Dương dính người, lần đầu tiên Trần Vũ cảm thấy rượu đôi khi có thể là một thứ tốt.

Trần Vũ ôm Thịnh Dương, gật đầu với sếp anh trước, "Sinh nhật vui vẻ, chị Huệ." Sau đó quay sang Nancy người có quan hệ tốt nhất với Thịnh Dương, "Em ấy đi chơi với mọi người trong tình trạng này cũng sẽ cản chân mọi người vui chơi, còn phiền mọi người chăm sóc em ấy, nên tôi đưa em ấy về trước."

Một đám người phản đối, "Không được, không thể đi được, anh đã đến đây rồi thì hãy cùng ở lại đi."

Thịnh Dương quấn một chân quanh người Trần Vũ, "Đi, đi, đi, đi."

Nhận được mệnh lệnh, Trần Vũ liền tuân theo. Hắn tuyệt đối tuân thủ lời Thịnh Dương dặn dò, không cõng anh, mà đỡ mông anh, nhấc bổng lên.

Áo khoác mùa đông quá dày nên hơi cứng, Trần Vũ sốc Thịnh Dương lên, "Chúng tôi đi trước."

Thịnh Dương rất phối hợp, dùng chân kẹp chặt lấy Trần Vũ, được hắn ôm, Trần Vũ sải bước trở lại xe.

"Hì hì."

Đặt được Thịnh Dương lên ghế phụ, Trần Vũ hít một hơi, trở lại ghế lái, đóng cửa lại, cởi cúc áo khoác, kéo cổ áo xuống.

Cổ hắn ướt đẫm mồ hôi, còn quần... Trần Vũ nhìn xuống, thấy chỗ khoá quần jean vừa bị Thịnh Dương chà xát sưng phồng.

"Bạn học này, em tỉnh chưa?" Trần Vũ vỗ vỗ mặt Thịnh Dương, cảm thấy lúc này anh không thể uống được cái gì dính dính như sữa chua, liền vặn nắp chai nước hoà tan viên C đưa cho Thịnh Dương, "Uống nước đi."

Thịnh Dương ngồi trên ghế cong người, vặn vẹo cơ thể, liếc nhìn Trần Vũ lại liếc nhìn chai nước, "Cái này nặng quá, em không nhấc nổi."

Dễ thương quá!

Trần Vũ cười lắc đầu, nhấp một ngụm nước, nắm lấy cằm Thịnh Dương, ngậm môi anh, "Như thế này thì uống được không?"

Thịnh Dương liếm liếm môi, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Vũ, "Được, em muốn nữa."

Tôi thấy em là muốn mạng của tôi! Thái dương Trần Vũ giật giật, hắn nhấp thêm một ngụm mớm cho Thịnh Dương.

Sau lần này, Trần Vũ không lập tức rút lui, đầu lưỡi quét qua miệng đầy vị chanh của anh, cắn nhẹ đầu lưỡi anh.

"Ừm..." Thịnh Dương che miệng phàn nàn, "Sao anh lại cắn em?"

Trần Vũ đưa mặt ra trước mặt Thịnh Dương, "Vậy cho em cắn lại."

"Cắn!" Thịnh Dương không khách khí, ôm cổ Trần Vũ, cắn môi hắn, đầu lưỡi triền miên qua lại giữa môi hắn.

Đây hẳn là lần đầu tiên Thịnh Dương chủ động hôn Trần Vũ.

Trần Vũ chịu đựng không cử động, hưởng thụ và kìm nén. Khoảng một phút sau, Thịnh Dương vẫn chỉ liếm môi, thậm chí còn không chạm vào răng hắn. Trần Vũ rốt cục nhịn không được nữa, há miệng đẩy lưỡi Thịnh Dương về phía sau, quấn lấy mà mút.

"Ưm..." Thịnh Dương không phản kháng, lúng túng đáp trả lại tấn công của Trần Vũ. Tim đập càng lúc cành nhanh, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cách một bảng điều khiển xe, Trần Vũ không thể dán chặt vào Thịnh Dương, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển tức giận buông ra, "Chúng ta về nhà!"

Trên đường về, Trần Vũ thỉnh thoảng phải hít thở thật sâu.

Phía dưới thân Trần Vũ luôn có một túp lều dựng lên, bởi vì Thịnh Dương ngồi ở ghế phụ, sờ sờ mu bàn tay hắn, "Trần Vũ, trên tay anh nổi gân này, gợi cảm quá!"

Sau đó, lại sờ cằm hắn, "Trước đây em thường ngủ trên bàn, lúc vừa mở mắt sẽ có thể nhìn thấy đường viền xương quai hàm này của anh. Lúc đó em nghĩ, tại sao em phải vẽ trứng và táo trong lớp học phác thảo? Rõ ràng em nên vẽ xương quai hàm của anh."

Trần Vũ hít thật sâu, sự phấn khích về thể chất và tâm lý của hắn đạt đến một đỉnh cao mới trong đêm Thịnh Dương xay xỉn.

Trần Vũ biết Thịnh Dương thích mình, nhưng không biết Thịnh Dương thích mình hơn hắn tưởng tượng.

Sự khẳng định và mê hoặc từ người yêu là những chất kích thích hiệu quả nhất.

Dọc đường, Trần Vũ chạy quá tốc độ mấy lần, sau khi đỗ xe, hắn tháo dây an toàn cho Thịnh Dương, "Em có thể tự đi không?"

Thịnh Dương suy nghĩ, "Em có thể đi, nhưng em không muốn đi."

Trần Vũ đi vòng qua bên cạnh mở cửa phụ, đưa tay về phía Thịnh Dương, Thịnh Dương mỉm cười ôm cổ Trần Vũ như lúc trước, treo trên người hắn như một con gấu koala.

Trần Vũ ôm Thịnh Dương, trên đường từ bãi đỗ xe về nhà không có nhiều người, nhưng tất cả những người nhìn thấy đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, săm soi nhìn bọn họ. Trần Vũ phớt lờ tất cả.

Sau khi mở vửa, Trần Vũ đặt người lên giường, cởi áo khoác và giày xong, hắn dựa vào bên giường thở hổn hển.

Cánh tay Trần Vũ có chút đau nhức, cho dù Thịnh Dương gầy thế nào thì vẫn nặng và cao.

"Đây không phải giường của em." Thịnh Dương dụi mắt trên giường, nửa nhắm nửa mở mắt nói, "Trần Vũ, đây không phải giường của em..."

Trần Vũ đứng dậy, đặt đầu gối lên mép giường, chống người lên trên người Thịnh Dương, vỗ vỗ mặt anh, "Đây là giường tôi, Thịnh Dương."

Thịnh Dương lăn qua lăn lại, xoay người ra sau Trần Vũ, chớp chớp mắt: "Sao em lại ở trên giường anh?"

Trần Vũ nghiêng người, nói với giọng khàn khàn, "Em không muốn ở trên giường tôi sao?"

Thịnh Dương ngừng nói, nhìn chăm chú vào Trần Vũ, như đang suy nghĩ về câu hỏi này.

Trần Vũ nhìn vào mắt Thịnh Dương, đứng dậy, cởi áo khoác, áo len và áo thun dài tay, chỉ để lại áo ba lỗ trong cùng, sau đó, nắm tay Thịnh Dương để anh chạm vào mạch máu trên tay mình, "Em có thích cái này không?"

Thịnh Dương quên chớp mắt, rượu khiến đầu óc anh đờ đẫn, và cơ thể cũng hưng phấn. Tay Thịnh Dương tự động di chuyển trên cánh tay trần, không cần sự hướng dẫn của Trần Vũ. "Ừ, em thích..."

Trần Vũ chống người lên trên Thịnh Dương, nhìn anh, cảm nhận sự đụng chạm của anh. Bàn tay Thịnh Dương sờ dọc theo cánh tay Trần Vũ xuống đến mu bàn tay, rồi lại sờ ngược lên trên, từ mu bàn tay đến vai, đến cổ và má hắn, "Trần Vũ..."

Tiếng thì thầm này có lẽ là vô thức, nhưng Trần Vũ vẫn trả lời: 'Ừ."

"Trên cổ và xương quai xanh của anh có nốt ruồi..." Ngón tay Thịnh Dương lưu luyến trên nốt ruồi nhỏ của Trần Vũ.

"Còn có ở những chỗ khác nữa, em có muốn xem một chút không?" Trần Vũ nắm lấy tay Thịnh Dương, ấn lên thắt lưng hắn.

Vừa rồi Trần Vũ chưa cởi quần, rất khó chịu, nhưng hắn muốn đợi Thịnh Dương cởi ra.

Cảm giác lạnh lẽo khi chạm tay vào kim loại khiến lòng bàn tay Thịnh Dương vô thức co lại, nhưng anh không rút tay ra vì Trần Vũ đã giữ tay anh lại.

Thịnh Dương ngước mắt lên nhìn Trần Vũ, ánh mắt anh có chút ngơ ngác, ánh mắt Trần Vũ vốn luôn kiên quyết và sắc bén, lúc này đã nhuộm đỏ dục vọng.

Thịnh Dương lập tức hiểu ra, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, toàn thân còn nóng hơn lúc uống rượu trắng.

"Trần, Trần Vũ..." Kim loại dưới lòng bàn tay rõ ràng là lạnh, nhưng Thịnh Dương lại cảm thấy như phải bỏng.

Trần Vũ nhìn chăm chú vào mắt Thịnh Dương, rồi cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm khe hở giữa môi anh, Thịnh Dương ngoan ngoãn mở miệng. Trần Vũ quấn lưỡi vào lưỡi Thịnh Dương, mút tận gốc lưỡi. Bàn tay to lớn của Trần Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thịnh Dương, dẫn dắt anh từ từ cởi thắt lưng cho hắn.

Tiếng kim loại va vào nhau nổ vang dội trong màng nhĩ Thịnh Dương, anh rên rỉ và cảm thấy mình như muốn tắt thở.

Trần Vũ nắm tay Thịnh Dương, mở khoá quần, bất chấp Thịnh Dương co rúm lại, nhét tay anh vào trong quần lót hắn, "Em thích cái này không?"

"Ừm..." Thịnh Dương sắp nghẹt thở, ngay khi lưỡi của Trần Vũ rời ra, anh liền thở hổn hển.Hít đủ oxi rồi, Thịnh Dương tập trung chút sức lực, chạm vào vật nóng bỏng và cứng ngắc dưới lòng bàn tay, "Hình như nó đang nhảy..."

Không chỉ đang nhảy nhót, mạch máu trong não Trần Vũ đập điên cuồng. Hắn đứng thẳng người dậy, kéo Thịnh Dương lên, đứng cạnh giường cởi quần, mép quần lót vừa kéo xuống ngang hông, sinh vật to lớn đã chờ đợi rất lâu liền được thả ra, đập bụp một cái vào mặt Thịnh Dương.

"Ừm..." Thịnh Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào khủng long bạo chúa vẫn đang đung đưa qua lại theo quán tính, duỗi tay ra, giữ chặt phần gốc của nó, ổn định nó, sau đó cau mày nhìn chằm chằm, như thể rất khó hiểu, "Tại sao nó lại lớn như vậy? Trần Vũ, anh đã lén uống thuốc à?"

Trần Vũ nhìn chằm chằm Thịnh Dương, mím môi, yếu hầu lên xuống, "Nghi ngờ này nghe rất hữu ích, tôi sẽ coi như em đang khen ngợi tôi."

Trần Vũ cầm lấy của mình, dùng quy đầu có chút ướt át vì hưng phấn di chuyển dọc theo cằm của Thịnh Dương đến môi dưới của anh. Hơi thở nóng bỏng của Thịnh Dương phả vào khiến lưng Trần Vũ tê dại, ý nghĩ muốn tiến vào trong vô cùng mạnh mẽ, "Bạn học, hiện tại, nó cần sự giúp đỡ của em..."

Giọng của Trần Vũ khàn khàn, hoàn toàn khác với lúc bình thường, mặc dù Thịnh Dương không có kinh nghiệm gì trong tình dục cả, nhưng anh vẫn biết những điều nên biết.

Rượu làm tê liệt não và cắt đứt cảm giác xấu hổ, Thịnh Dương dựa theo bản năng đưa chóp mũi áp sát quy đầu tròn trịa, giống như con thú nhỏ phát hiện một cây nấm lớn nhưng không biết có độc hay không, ngửi ngửi, "Hình như không có mùi lạ, Trần Vũ, anh đã tắm trước khi ra ngoài à?"

"Ừ." Trần Vũ nhìn chằm chằm vào môi Thịnh Dương, "Tắm rất sạch, em có thể ăn luôn."

Thực tế, Trần Vũ tắm đã một hai tiếng trước khi ra ngoài, và ngay cả khi đã rửa sạch sẽ thì dịch tuyến tiền liệt tiết ra ở quy đầu vẫn sẽ có mùi một chút, nhưng Thịnh Dương không ngửi thấy nó là bởi anh không ghét bỏ hay từ chối nó.

Vì Thịnh Dương không ghét bỏ hay từ chối, nên anh có thể.

Trần Vũ giữ nấm của mình, sờ sờ môi dưới Thịnh Dương.

Thịnh Dương thè lưỡi liếm, trơn trượt, có chút mặn. Anh định liếm nó thêm hai lần thì quy đầu trơn trượt tạo thành một nửa vòng cung theo môi dưới dừng lại bên mép trái miệng anh.

Đầu lưỡi Thịnh Dương liếm sang bên trái, ngay khi vừa liếm được một chút, Trần Vũ khẽ dùng sức, kéo quy đầu một nửa vòng cung, dừng lại ở đỉnh môi trên.

Thịnh Dương có chút bồn chồn, mặc dù không biết mình đang bồn chồn vì cái gì. Lưỡi anh vẫn đuổi theo quy đầu trơn trượt, mỗi lần sắp ăn được thì nó lại trượt đi.

Chuyện này lặp lại hai lần, Thịnh Dương rốt cuộc cũng hoàn toàn bất mãn, "Anh đang thoa son môi cho em đấy à?" Thịnh Dương tát vào tay Trần Vũ, dùng cả hai tay giữ chặt dương vật to dài của hắn, mở miệng cắn cái quy đầu màu hồng anh đuổi theo nãy giờ, "Cắn chết anh!"

"Ưm..." Trần Vũ thở hổn hển, hơi thở vừa trầm vừa khàn, một tay ôm mặt Thịnh Dương, một tay túm tóc anh.

Thịnh Dương chà chóp mũi qua lại vào quy đầu Trần Vũ, rồi mở miệng ngậm vào. Phải làm gì tiếp theo nữa, Thịnh Dương hoàn toàn mờ mịt và chỉ có thể tùy tiện liếm theo bản năng.

"Shiiiitttt!" Toàn bộ xương sống Trần Vũ tê dại, hắn nghiêng đầu, yết hầu không ngừng cuộn lên cuộn xuống.

Hắn muốn nhét tất cả vào miệng Thịnh Dương, hoặc nhét hết mình vào cơ thể Thịnh Dương, tuỳ ý đâm vào thụt ra.

Nhưng không được, với tình hình hiện tại của Thịnh Dương, nếu làm như vậy, anh sẽ nôn ra. Vì thế, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, vuốt ve dái tay Thịnh Dương và cào tóc anh, vừa nhẫn nhịn vừa tận hưởng sung sướng.

Thịnh Dương liếm một lúc lâu, cảm thấy nếu là một cây kẹo mút cũng có thể bị mình ăn hết sạch rồi, nhưng Trần Vũ vẫn chưa bắn. Mỗi lần anh cảm thấy miệng mình chua xót muốn rút lui, Trần Vũ sẽ ấn vào gáy anh, đẩy anh trở lại.

Môi Thịnh Dương tê dại đến mức không giữ được nước bọt chảy ra ngoài, anh véo mông Trần Vũ, tức giận đến mức liên tiếp cắn hắn ba lần, đương nhiên, anh không muốn từ bỏ cái miệng đang chua xót của mình, nên chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn.

"Ừm.." Trần Vũ rên lên, đột nhiên kéo mạnh dương vật ra ngoài.

Nước bọt chảy ra theo quy đầu, trước khi Thịnh Dương kịp lau đi thì chóp mũi và má đột nhiên bị phủ đầy bởi một chất nhày ấm ấm.

Thịnh Dương ngơ ngác chớp mắt, mãi đến khi Trần Vũ xuất xong dòng tinh dịch cuối cùng, rồi tìm một chỗ sạch sẽ trên mặt anh xoa xoa, Thịnh Dương mới phản ứng lại, Trần Vũ thậm chí không báo trước, cứ thế mà phun hết lên mặt anh.

Thịnh Dương ngồi ở mép giường, không biết nên nhanh chóng vào nhà vệ sinh lau mặt, hay túm lấy Trần Vũ mà lau.

Trần Vũ thở dốc xong, thản nhiên cởi áo ba lỗ ra, giúp Thịnh Dương cẩn thận lau mặt.

Thịnh Dương cảm thấy mình tức giận đến mức tỉnh rượu, "Bây giờ anh thu dọn hiện trường và tiêu huỷ chứng cứ phạm tội phải không?"

Trần Vũ cười, ném Thịnh Dương lên giường, hôn lên mặt anh, "Nạn nhân đã tỉnh lại rồi, vậy đừng trách tôi ăn thịt và bịt miệng em."

Tbc.

Sau khi tỉnh táo lại, Dương Dương: Em không chống cự lúc anh dìu em đi phải không?

Tiểu Vũ: Không.

Dương Dương: Vậy thì tốt.

Tiểu Vũ: Em trèo lên người tôi.

Dương Dương:....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro