Phiên ngoại Lý thuyết tảng băng trôi 3 - Chia sẻ hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thịnh Dương vẫn mặc áo len, Trần Vũ ôm anh có chút ngứa, liền lột trần người rồi hôn. Thịnh Dương vặn vẹo người: "Chăn... đắp chăn."

Trần Vũ phủ cả người lên trên Thịnh Dương, ôm anh, "Tôi chính là chăn bông của em."

Rất nóng, cũng rất cứng, Thịnh Dương cong người lên như một con sâu bướm, "Em muốn đắp chăn, anh đè lên bụng em rồi."

Hệ thống sưởi trong căn hộ khá tốt, dù trần truồng cũng không lạnh. Thịnh Dương đang đòi một cái chăn bông, anh nghĩ bụng mình không thoải mái vì uống rượu, nên muốn bọc một cái chăn quanh người.

Trần Vũ buông Thịnh Dương ra, nhấc chăn lên đắp cho anh, sau đó lấy khăn mặt ấm lau mặt cho anh.

Thịnh Dương cuộn người nằm nghiêng, chăn quấn đến tận cằm, chỉ lộ ra cái đầu, "Vũ thần thật tốt!"

Trần Vũ nhéo mặt anh, "Em thoải mái không?"

"Đặc biệt, đặc biệt thoải mái." Thịnh Dương gật đầu, duỗi hai tay ra khỏi chăn, "Lau cả tay nữa đi."

Trần Vũ bật cười, Thịnh Dương cư xử như một đứa trẻ mẫu giáo. Hắn nắm tay Thịnh Dương, nghiêng người hôn lên chóp mũi anh, "Được rồi, em có muốn lau chân luôn không?"

Thịnh Dương nghe vậy liền rụt bàn chân vào trong chăn, "Không được, sẽ nhột."

Trần Vũ cười lớn, lau mặt và tay cho Thịnh Dương, lại rút chân anh ra khỏi chăn, lau chân cho anh trong tiếng cười khúc khích , sau đó nhấc chăn chui vào trong, duỗi một cánh tay ra, "Qua đây."

Thịnh Dương nghiêng người, vùi mặt vào hõm cổ Trần Vũ, chân quắp ngang người hắn, "Anh ấm quá, còn thơm nữa."

Thịnh Dương khen hắn thơm, Trần Vũ thoả mãn hít vào, bàn tay đang ôm Thịnh Dương bóp nhẹ sau gáy anh, tay còn lại ấp lên bụng, "Còn khó chịu không?"

Thịnh Dương cọ sát lên người Trần Vũ, "Một chút, nhưng được ôm thế này rất thoải mái."

Trần Vũ hít thêm một hơi, nhưng lần này, hắn thở ra hổn hển, "Bạn học này, xin hãy cẩn thận lời nói và hành động, đừng đánh giá quá cao sự tự chủ của tôi."

Cả hai người đều trần truồng, Thịnh Dương vừa rồi không để ý, nhưng sau lời nhắc nhở thân thiện của Trần Vũ, cuối cùng anh cũng nhận ra vật cứng đang chọc vào đùi mình là gì.

"Không phải anh vừa mới bắn sao?" Thịnh Dương ngẩng đầu lên, bối rối nhìn Trần Vũ, tay đưa xuống dưới sờ sờ, có chút kinh ngạc, "Sao lại cứng nhanh như vậy?"

Nếu là bình thường, có lẽ Thịnh Dương sẽ không nói thẳng như vậy, nhưng chính kiểu dùng từ ngữ thẳng thắn này khiến Trần Vũ càng thêm hưng phấn. Hắn di chuyển bàn tay đang đặt trên bụng Thịnh Dương xuống dưới, nắm lấy tính khí đã cứng một nửa của Thịnh Dương, khẽ vuốt ve "Tôi vẫn chưa đến tuổi cần phải dưỡng sinh. Em nghĩ một lần đã có thể làm hao mòn tôi sao?"

"Ừm..." Bản thân Thịnh Dương rất ít khi chạm vào nơi này, bây giờ bị Trần Vũ nắm lấy, toàn thân mềm nhũn, "Đừng..."

Trần Vũ chậm rãi vuốt ve, "Đừng cái gì, đừng chạm vào? Hay là đừng dừng lại?"

Rất dễ chịu. Quả thực hoàn toàn khác với cảm giác khi chạm vào chính mình, Thịnh Dương vùi mặt vào hõm cổ Trần Vũ, há miệng cắn vào làn da trần trụi của hắn, "Đừng dừng lại..."

Sao có thể đáng yêu như vậy! Trần Vũ mỉm cười, ngậm vành tai Thịnh Dương vào miệng, khẽ liếm láp, phát ra tiếng nước lép nhép.

"Hừ..."Khoái cảm đến quá mạnh, Thịnh Dương cong lưng kẹp chặt hai chân, vô thức cọ xát lên xuống người Trần Vũ.

"Trần Vũ..."

Giọng Thịnh Dương quyến rũ như tiếng một con mèo động tình. Trần Vũ bị kích thích thở hổn hển, cổ họng khẽ gầm lên, dung hợp tính khí của cả hắn và Thịnh Dương vào một tay và bắt đầu tuốt lộng, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Thịnh Dương há miệng thở, đầu lưỡi vô tình quét qua hõm cổ Trần Vũ, hô hấp ngày càng dồn dập, hai chân ngày càng siết chặt, cuối cùng hét lên xuất tinh.

"Ưm..." Giọng nói của Thịnh Dương vẫn giống một con mèo, âm cuối kéo dài một lúc lâu, trong lòng thỏa mãn và quyến luyến bạn tình, khiến đối phương càng muốn bắt nạt nhiều hơn.

Trần Vũ không dám trêu chọc thêm Thịnh Dương đang trong dư chấn cao trào, khẽ mút vành tai anh, rút bàn tay đầy tinh dịch ra.

Xuất tinh xong, hai người ôm nhau trong chăn thở hổn hển hồi lâu, nóng quá, Thịnh Dương đạp chăn ra, nói, "Em muốn uống nước."

Trần Vũ đứng dậy đi rửa tay, cầm khăn ấm quay lại lau cho Thịnh Dương, cho anh uống một nửa ly nước rồi mới lên giường.

Lần này Thịnh Dương lăn sang bên kia giường, nhắm mắt lại lẩm bẩm, "ga trải giường bên đó ướt rồi."

Trần Vũ đưa tay sờ thử, nửa đêm hắn cũng lười thay, lấy hai tờ giấy ấn vào chỗ ướt, rồi ôm Thịnh Dương từ phía sau, "Ngủ ngon."

"Ngủ..." Thịnh Dương cong người về phía trước, "Miễn là anh không nằm trên người em."

"Chuyện này tôi không thể kiểm soát được." Trần Vũ mỉm cười, kéo Thịnh Dương trở lại vòng tay mình, "Tôi đảm bảo, tôi sẽ không đi vào."

Giữa mông đã lại bị tính khí chọc vào, với độ cứng và sức mạnh của người đàn ông này, chỉ cần vài phút là có thể xuyên qua người anh, mặc dù Thịnh Dương đã say nhưng vẫn chưa mất tỉnh táo hoàn toàn, lẳng lặng xoay người đối mặt với Trần Vũ, "Anh trông như một tên cặn bã."

Trần Vũ dùng hai bàn tay to véo mông Thịnh Dương, "Vậy tôi có thể trực tiếp đi vào?"

"Mơ đẹp quá rồi!" Thịnh Dương cắn cằm hắn, "Ngủ ngon."

Trần Vũ cười, ôm người trong tay, "Ngủ ngon, bạn học Thịnh Dương."

Thịnh Dương ôm eo Trần Vũ, cũng cười, "Ngủ ngon, bạn học Trần Vũ."

Thịnh Dương ngủ đến nửa đêm liền lao vào nhà vệ sinh ôm toilet nôn một lần, Trần Vũ vỗ lưng đưa nước cho anh, lau mặt và tay, dọn dẹp đống bừa bộn, xoa bụng và ấn huyệt thái dương cho anh.

Thịnh Dương rúc vào trong ngực Trần Vũ, ậm ừ, miệng lẩm bẩm, "Nếu còn uống rượu nữa, em sẽ làm chó..."

"Bây giờ em biết giới hạn của mình rồi, lần sau sẽ tốt thôi." Trần Vũ trấn an Thịnh Dương, ôm anh, "Em ngủ tiếp đi."

"Ừ." Thịnh Dương ngày càng rúc vào gần Trần Vũ hơn, thân thể hắn ấm áp thoải mái, "Có anh ở đây thật tốt, nếu không hôm nay em đã chết rồi."

Trần Vũ nhéo nhéo sau gáy Thịnh Dương, "Đừng nói nhảm nữa."

Thịnh Dương xoa xoa cổ, buồn bực ngẩng đầu lên, "Em say rồi, say rượu không được nói chuyện sao?"

Trần Vũ áp đầu Thịnh Dương vào ngực mình, "Có thể nói chuyện gì hay ấy."

Thịnh Dương quấn tay chân quanh người Trần Vũ, hôn lên xương quai xanh của hắn, "Em rất thích anh! Từ giờ chúng ta hãy ngủ cùng nhau nhé!"

Trần Vũ giả vờ thở dài, "Tôi sai rồi, tôi không chuẩn bị máy ghi âm."

Thịnh Dương ngẩng đầu lên, dùng chóp mũi xoa cằm Trần Vũ, "Anh đang nói gì vậy? Anh sợ em sẽ không thừa nhận sao?"

Trần Vũ cười nói, "Được rồi, ngày mai khi em tỉnh lại, tôi sẽ xem xem khí thế bốn trâu kéo không lại này của em có còn không."

Cho dù sau khi tỉnh lại có còn khí thế bốn trâu kéo không lại hay không, Thịnh Dương thực sự rất sốc khi thấy mình đang nằm trên giường của Trần Vũ, quấn quanh người hắn như một con bạch tuộc.

Tối qua đã xay ra chuyện gì? Mình làm sao có thể buông thả như này?

Thịnh Dương nín thở, thận trọng lùi ra, nhưng ngay khi anh vừa động đậy, giọng Trần Vũ từ trên đỉnh đầu đã truyền đến, "Tỉnh rồi?"

"Ahhh..." Thịnh Dương vừa kêu lên liền dừng lại, cảm thấy mình hét lên như thế, giống như gọi mọi người đến bắt kẻ trộm trên giường mình vậy. Vì thế, đầu tiên anh thu chân tay lại, sau đó di chuyển đến bên giường, cuối cùng kéo chăn bông lên quấn đến tận cổ, tạo ra ảo giác mặc dù ngủ chung giường nhưng vẫn là đắp hai cái chăn, "Chúng ta ngày hôm qua..."

Trần Vũ nhướng mày, chỉ vào dấu hôn trên cổ mình, "Em đoán xem, đây là muỗi đốt hay là em cắn?"

"..." Mình thật sự hoang dã như vậy sao? Mình thật sự có thể đè được Vũ thần?

Không đúng! Cho dù mình có tâm tư này, mình cũng không có thực lực a! Trần Vũ trông không giống một người thuần khiết đến mức mình có thể đè được vào lúc say.

Thịnh Dương liên tục chớp mắt với tần số cao, cố gắng khởi động lại bộ não say xỉn của mình...

Dường như... mình đã đụng chạm và liếm một cái gì đó rất lớn... Thịnh Dương không thể nhớ chính xác nó đã bắt đầu như thế nào, nhưng anh dường như rất hăng hái và liếm chăm chỉ... thậm chí anh còn bị thứ gì đó dính trên mặt!

Thịnh Dương bỗng nhiên đỏ bừng mặt, kéo chăn qua đầu hét lớn, "Ahhhhhh! Trần Vũ! Anh lợi dụng người ta lúc không tỉnh táo!"

"Tôi có phải là lợi dụng người khác không," Trần Vũ kéo đầu Thịnh Dương ra khỏi chăn, "Em nhớ lại xem, ai quấn lấy người tôi không xuống? Ai đã sờ cánh tay và quai hàm tôi trên xe? Ai là người khăng khăng đòi tôi cõng về không chịu đi bộ? Ai nói rằng tôi phải cho em uống nước vì em không thể cầm cốc nước được? Ai nói nốt ruồi trên cơ thể tôi rất gợi cảm? Ai vậy?"

"Ahhhh stop!!!" Trong não Thịnh Dương xuất hiện một ít hình ảnh, mặc dù không liền mạch nhưng thực sự tồn tại.

Anh cả đời thanh tịnh, vì sao lại chết chỉ vì ba bén rượu trắng này?

Chờ một chút! Còn một điều quan trọng nữa! Thịnh Dương nhìn Trần Vũ, cẩn thận hỏi xác nhận, "Anh vừa nói... em làm sao lên xe về được?"

Trần Vũ hôn lên lòng bàn tay Thịnh Dương, kéo tay anh xuống, "Quấn lên người tôi."

Thịnh Dương có chút tuyệt vọng, "Quấn lên anh từ lúc nào?"

Trần Vũ trả lời tất cả các câu hỏi, "Từ lúc em nhìn thấy tôi."

Thịnh Dương liều mạng vùng vẫy, "Chẳng lẽ Nancy một mình giúp em ra ngoài...?"

Trần Vũ thành thật nói "Hơn mười đồng nghiệp của em cùng nhau ra ngoài."

Thịnh Dương ngã ngửa trên giường, "Anh có biết người còn sống nhưng tâm đã chết là như thế nào không?"

Trần Vũ cảm thấy Thịnh Dương rất hài hước, là kiểu người dễ thương đến mức bất cứ điều gì anh làm cũng khiến mọi người bật cười, "Tôi khó coi đến vậy sao? Hôm qua em rõ ràng còn rất tự hào."

"Em tự hào, em rất tự hào." Thịnh Dương gật đầu với Trần Vũ như bổ củi, "Nhưng em chết rồi, em thực sự chết rồi."

Trần Vũ nằm nghiêng bên cạnh Thịnh Dương, xoa xoa đầu anh, "Đừng lo. Hôm nay là thứ bảy, em không cần đi làm."

Thịnh Dương nhìn trần nhà, duỗi tay ra với Trần Vũ, "Đưa điện thoại cho em."

Trần Vũ đặt điện thoại vào tay anh, Thịnh Dương bấm vào nhóm ăn tối hôm qua, rất tốt, nhóm người này chưa bao giờ khiến anh thất vọng, đội ngũ nhiếp ảnh gia do Nancy dẫn đầu đã gửi vài tấm ảnh trong nhóm.

Anh treo trên người Trần Vũ như một con koala, và Trần Vũ ôm mông anh bế anh đi.

"Đôi khi con người ta có thể linh hoạt a, Trần sir." Thịnh Dương đặt điện thoại lên giường, mặt như sắp khóc, "Anh có thể cõng em đi cũng được mà."

Trần Vũ vô tội nhún vai, "Nhưng em không cho anh cơ hội làm vậy."

Thịnh Dương mất ba phút mới tiếp nhận được sự thật này, sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn Trần Vũ, "Anh có thể tránh ra một lát được không? Em muốn thay quần áo tắm rửa..."

Trần Vũ cười nhẹ, kiên quyết đáp, "Không được, em chỉ có thể tắm rửa ở đây, thay quần áo ở đây, để tôi nhắc em nhớ, hôm qua em đã đưa ra yêu cầu với tôi, "Sau này chúng ta hãy ngủ cùng nhau", tôi đã đồng ý rồi."

Thịnh Dương bị một loạt đòn chí mạng tấn công, "Thật hay giả a?"

Trần Vũ nhấc chăn lên rời giường, "Em có muốn nghe lại đoạn ghi âm không?"

"Anh còn ghi âm lại?" Thịnh Dương túm lấy Trần Vũ, lần này chăn bông tuột ra, anh có thể thấy rõ ràng bờ vai gầy và rộng, xương quai xanh quyến rũ và vòng eo săn chắc mịn màng của Trần Vũ.

Chết mất! Chết mất! Thịnh Dương muốn che mặt, nhưng Trần Vũ đã nắm lấy cổ tay anh.

"Mặc dù hôm qua em đã khẳng định với tôi nhiều lần, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại..." Trần Vũ nắm lấy tay Thịnh Dương, vuốt ve từ cổ, vai, xương quai xanh, bụng, cuối cùng ấn tay Thịnh Dương vào hai bên eo hắn, "Em có thích những thứ này không?"

"Em không thích..." Thịnh Dương nuốt nước bọt, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, ngước mắt nhìn Trần Vũ, "Cái người này, là anh có vấn đề với mắt hay não vậy?"

Giọng Thịnh Dương như tiếng muỗi kêu, nhưng lại gây ra một làn sóng khoái cảm và hưng phấn mạnh mẽ trong lòng Trần Vũ.

Trần Vũ nhéo cằm Thịnh Dương, lần này thản nhiên hôn không chút khách khí, "Cảm ơn sự yêu thích của em."

"Anh có thể để em tự làm được không..."

"Không thể."

"Nhưng cái này...ưm..."

Ngón tay Trần Vũ lại ấn vào một điểm nào đó, Thịnh Dương run rẩy, cả người dán lên tường thở dốc.

Trong phòng tắm có máy sưởi, Trần Vũ hướng vòi hoa sen vào tường, Thịnh Dương dựa vào tường cũng không bị lạnh - hơn nữa, phía sau còn có một Trần Vũ nóng bỏng áp sát.

"Ở đây sao?" Trần Vũ đã dùng ba ngón tay đi vào, khi nghe thấy Thịnh Dương thở dốc, ba ngón tay áp vào nhau, nhào nặn phần thịt mềm nhô lên bên trong Thịnh Dương.

Chính là nó. Trần Vũ áp lên lưng Thịnh Dương, hôn lên gáy anh, ngón tay xoay trong vách ngăn mềm mại của Thịnh Dương, mỗi lần xoay qua phần thịt mềm nhô lên kia sẽ không nặng không nhẹ ấn lên nó hai lần.

"Trần Vũ..." Chân Thịnh Dương có chút mỏi, muốn trượt xuống đất, "Không được..."

Trong giọng nói của Thịnh Dương mang theo uỷ khuất, như muốn khóc, Trần Vũ không khỏi ác ý trêu chọc anh, "Em nóng vội như vậy sao? Muốn... anh, shit, em, A!"

Thịnh Dương thật sự không thể nghe được thêm nữa, anh thực sự không thể nghe thêm bất kỳ lời trêu chọc nào nữa! Thịnh Dương có cảm giác mình giống như một khối nhựa dẻo, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, bị Trần Vũ hai tay đè bẹp, cuộn tròn.

"Dù sao.. sớm muộn cũng phải vào, anh vào đi, đâm một nhát ở đâu cũng là đâm, tốt nhất anh đâm một nhát cho thống khoái đi."

"Bạn học, ý thức của em cũng cao đấy." Trần Vũ giúp Thịnh Dương mở rộng, đồng thời ôm tính khí của mình vỗ vỗ lên cặp mông đầy đặn của Thịnh Dương, "Em cho rằng tôi không cấp bách sao? Làm không đúng em sẽ bị thương."

"Anh làm sao biết nhiều như vậy?" Thịnh Dương càng nghĩ càng khó hiểu, "Không phải anh vẫn còn là xử nam sao?"

Trần Vũ cười, "Làm sao? Bạn học này, vẫn còn để ý đến chuyện xử nam hay không sao?"

Chuông báo động của Thịnh Dương đột nhiên vang lên. Anh khó nhọc nâng phần thân trên lên, quay lại nhìn Trần Vũ, "Lúc còn học đại học anh có yêu đương sao? Anh nói thích em, nhưng không nhất định phải làm chuyện đó với em, vậy anh đâu có thích em nhiều đến thế? Người khác... ưm!!'

Trần Vũ dùng lưỡi chặn miệng Thịnh Dương, hôn đến mức anh muốn tắt thở, sau đó cắn đầu lưỡi anh như muốn trừng phạt anh, "Làm quảng cáo thật lãng phí tài năng của em, em nên làm biên kịch."

Có nghĩa là anh đang suy nghĩ vớ vẩn, Thịnh Dương vui vẻ nhưng vẫn không thoải mái, "Vậy anh cũng chưa từng thích ai khác à?"

"Em vẫn có thời gian để trò chuyện, có vẻ như tôi làm việc chưa đủ chăm chỉ nhỉ." Trần Vũ ấn Thịnh Dương lại vào tường, ngón tay tăng tốc, vừa ấn vừa xoa.

"Hừ." Thịnh Dương thấp giọng rên rỉ, nhưng vẫn tìm mọi cơ thể có thể hỏi, "Vậy rốt cuộc... anh đã từng hẹn hò chưa?"

"Khi tôi giảng bài cho em, lẽ ra em nên có nghị lực không bỏ cuộc ngay cả khi em không hiểu bài như thế này." Trần Vũ lắc đầu cười, cắn vào tai Thịnh Dương, "Tôi không hẹn hò, bởi vì tôi không có thời gian. Câu trả lời này, em đã hài lòng chưa?"

Không có thời gian.

Tôi vừa phải đi làm vừa phải đi học, nên không có thời gian yêu đương.

Trong đầu lúc nào cũng phải giả bộ ăn xúc xích với một chú chó ngốc cho nên không rảnh.

Khi Trần Vũ đi vào, hắn không báo trước cho Thịnh Dương.

Trong một giây, hắn câu đầu lưỡi và hôn anh một cách dịu dàng, kiên nhẫn. Giây tiếp theo, hắn tự mình cầm dương vật đã cứng rất lâu ở lối vào, đâm vào một nửa cây.

"Ahhhh!" Tiếng cảm thán này là do cả hai người cùng nhau phát ra, nhưng giọng của Thịnh Dương nặng nề hơn, đó là một tiếng hét thuần túy, còn giọng của Trần Vũ lại nhẹ nhàng hơn, mang theo cảm giác thoải mái vẫn khó chịu.

"Ách..." Thịnh Dương kêu lên xong liền bắt đầu nức nở. Anh chưa chuẩn bị cho cơn đau và thân thể như bị tách ra, anh dùng tay trái ấn vào bụng dưới của Trần Vũ, cố gắng đẩy hắn ra, "Ra ngoài! Đau quá! Thật sự đau... Ôi!"

Trần Vũ hít một hơi, bên trong Thịnh Dương vừa nóng vừa chặt, kẹp hắn đến sảng khoái, cũng có chút đau đớn.

Nhưng loại chuyện này chỉ có thể một lần phải được, nếu không những lần sau chỉ có thể giảm hơn mà thôi. Vì thế, hắn hôn lên sau gáy Thịnh Dương, sờ bụng dưới và tính khí đã mềm đi vì đau của Thịnh Dương, khi nó cứng lên một chút, hắn giữ chắc hai eo Thịnh Dương, đột nhiên ưỡn mình về phía trước, vùi toàn bộ vào trong.

Lần này Thịnh Dương thậm chí không thể hét lên, toàn bộ nội tạng của anh như muốn dịch chuyển. Anh ngẩng cổ, cắn môi, một lúc lâu mới lấy được hơi thở, "Trần Vũ, đồ khốn nạn."

Sau khi mắng xong, nước mắt anh chảy xuống, "Ôi ôi đau quá! Tôi nói tôi đau! Sao anh còn vào?"

"Được rồi, chỉ lúc này thôi, vào trong rồi sẽ không đau nữa." Trần Vũ hôn lên cổ, lên má Thịnh Dương, sau lưng bắt đầu chuyển động chậm.

"Anh còn dám động! Tôi còn tin anh một lần nữa tôi là chó!"

Thịnh Dương nức nở mắng, người bị Trần Vũ đè lên tường phòng tắm, không có chỗ nào để chạy, không có chỗ trốn, chỉ có thể mấp máy miệng, "Anh nói anh phải lòng tôi, anh nói anh thích tôi, tôi nghĩ anh chỉ là tham luyến cơ thể tôi, anh là đồ khốn nạn! Đồ cặn bã! Dù đẹp trai đến đâu anh vẫn là đồ cặn bã... Áh!"

Một cảm giác tê dại kỳ lạ đột nhiên dọc theo xương cụt chạy lên não Thịnh Dương, anh hét lên rồi vội vàng bịt miệng lại.

Trần Vũ cười, ghé sát vào tai anh, "Không còn đau nữa đúng không?"

Trần Vũ không dừng lại, hắn kìm nén muốn nổ tung, nhưng vẫn duy trì tốc độ không đổi, chậm rãi từng cái một, cho Thịnh Dương một quá trình thích ứng.

Thịnh Dương nín thở, cẩn thận cảm nhận, dường như thực sự không còn đau nữa.

Lần này... thoải mái hơn một chút.

Thịnh Dương giãy giụa hai giây, cuối cùng quyết định từ bỏ xấu hổ, làm theo trái tim mình, bất mãn nhìn lại Trần Vũ, "Chúng ta có thể quay về giường được không? Em muốn nhìn thấy mặt anh."

Trần Vũ đặt Thịnh Dương lên giường xong, chống người lên trên người anh, vỗ vỗ mặt anh, "Tôi là ai?"

Thịnh Dương chớp chớp mắt, sững sờ một lát, nhìn thấy nụ cười xấu xa của Trần Vũ mới phản ứng lại được là hắn đang làm gì, giơ chân đá hắn, "Trần Vũ, anh có bệnh à."

Những lời này có vẻ quen thuộc. Trong phòng khám nhỏ ở Á Đinh Đạo Thành, khi anh nói với Thịnh Dương đang sổ mũi vì khóc, "Thôi nào, cho dù là tôi thì cậu cũng không cần phải thất vọng như vậy." Thịnh Dương cũng trả lời hắn như vậy.

Thực tế, Thịnh Dương chưa bao giờ coi hắn là bất cứ ai khác. Trần Vũ biết.

Trần Vũ nắm lấy mắt cá chân Thịnh Dương vừa đưa đến, đặt lên mình mình, ôm lấy anh, lại lao mình vào trong hang động ẩm ướt và ấm áp, không chút dừng lại, liên tục đâm vào.

Tư thế này tạo cho Thịnh Dương cảm giác được bao bọc và an toàn, anh vô thúc thả lỏng cơ thể, vòng tay qua cổ Trần Vũ, "Trần Vũ..."

Trần Vũ nghiêng người hôn Thịnh Dương, đẩy lưỡi đâm vào lưỡi anh, tần suất giống như phía dưới, càng ngày càng nhanh.

Tiếng nước bọt giao hoà, tiếng lưỡi va chạm nhau.

Hậu huyệt Thịnh Dương tiết ra chất lỏng, khi dương vật Trần Vũ ra vào phát ra tiếng bạch bạch, khiến anh không biết nên che miệng hay che tai lại.

Trần Vũ cuối cùng cũng buông tha lưỡi Thịnh Dương, áp mặt vào tai anh, "Em thật nhiều nước a..."

Thịnh Dương bịt miệng hắn, "Anh câm miệng."

Trần Vũ liếm lòng bàn tay anh, đặt chân còn lại của Thịnh Dương lên vai mình.

Đôi chân thon dài, mắt cá chân nhỏ, ngón chân tròn và đầy. Trần Vũ hôn từ bắp chân, xuống mu bàn chân Thịnh Dương, rồi đút ngón chân hồng hồng của anh vào miệng, bắt đầu mút.

"Ưm..." Miệng Trần Vũ ấm áp, Thịnh Dương run rẩy như bị điện giật, dương vật nửa cứng cũng run rẩy đứng dậy theo.

Trần Vũ khẽ cười, đặt một cái gối dưới eo Thịnh Dương, nắm lấy đùi anh, ba nông một sâu, mỗi cái sau đâm sâu hơn cái trước.

Dương vật của Thịnh Dương đã oàn toàn cương cứng, đung đưa qua lại theo từng cú va chạm của Trần Vũ. Trần Vũ phớt lờ nó, chỉ ôm đùi Thịnh Dương ấn xuống, gập đầu gối anh lên ngực, rồi buông thả mình, muốn ra vào bao nhiêu tuỳ ý.

"Á! Không! Chậm lại chậm lại...A!" Cơ thể Thịnh Dương muốn trốn lên đầu giường lại bị Trần Vũ kéo lại, tiếp tục., "Không...Ah..."

Trần Vũ thở hổn hển, thân thể Thịnh Dương đẹp như vậy, dường như có thể dung nạp tất cả của hắn, hấp thu hết thảy của hắn.

Bao bọc hắn, mút hắn, cắn hắn, Trần Vũ căn bản không thể dừng lại dù một chút.

"Trần, Trần Vũ... Anh sờ em, sờ em...!"

Chân Thịnh Dương bị Trần Vũ đè lên, dương vật ma sát qua lại giữa bụng dưới và đùi, cảm giác muốn xuất tinh càng lúc càng mạnh, anh không quan tâm đến xấu hộ, nắm lấy bàn tay Trần Vũ đặt vào tình khí của mình.

Trần Vũ nắm Tiểu Thịnh Dương, nhưng hắn không chuyển động tay, thân dưới càng đẩy nhanh mạnh hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Thịnh Dương, "Em gọi tôi là gì?"

Thịnh Dương hoảng hốt đến mức trong âm thanh cũng có tiếng nức nở, "Trần, Trần Vũ..."

Trần Vũ nhếch miệng, thân dưới tựa như được trang bị một động cơ điện, ra vào thật nhanh thật mạnh.

Khoái cảm tích luỹ nhanh chóng nhưng không thể giải phóng, Thịnh Dương nắm lấy cánh tay Trần Vũ, nước mắt sinh ly tuôn ra, "Chồng, giúp em..."

Câu trả lời đạt max điểm. Trần Vũ nhanh chóng dùng tay vuốt ve lên xuống, và dùng chút sức bóp quy đầu Thịnh Dương.

"Ahhhhh..."

Trần Vũ cúi đầu cắn vai Thịnh Dương, tiếp tục đâm thêm mấy chục cái, cuối cùng phát ra một tiếng gầm nhẹ rồi xuất tinh.

Khoái cảm xuất tinh kéo dài rất lâu, Trần Vũ ôm Thịnh Dương, ở bên trong anh co giật hết lần này đến lần khác.

Hai người thở hổn hển một lúc lâu mới lấy lại được hơi thở.

Đầu óc Thịnh Dương quay cuồng dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó: "Anh không đeo bao cao su à?"

Trần Vũ sửng sốt, "Tôi quên mất."

Chẳng trách hắn cứ luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó... Hắn đã chuẩn bị từ trước, nhưng lại không nhớ ra.

Thịnh Dương nhìn trần nhà, thân thể sảng khoái, tâm tình vui sướng, "Bây giờ em thực sự tin anh là xử nam!"

"..."

Trần Vũ úp mặt vào cổ Thịnh Dương, cười, "Bây giờ thì không còn nữa, chúng ta cùng nhau vui vẻ!"

Tbc.

Thành thật mà nói, lái xe thực sự là một việc rất khó khăn a....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro