Phiên ngoại - Lý thuyết tảng băng trôi (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Những mảnh ghép về em

Thịnh Dương trở nên nổi tiếng trong công ty vì bức ảnh anh treo trên người Trần Vũ và được bế đi.

Bức ảnh được một đồng nghiệp cùng ăn tối hôm đó đăng lên, có lẽ anh ta uống quá nhiều nên không chú ý, đăng nhầm lên group lớn của công ty, đến khi phát hiện ra thu hồi thì đã quá muộn.

Nancy nhìn thấy nó khi đang hát karaoke, và cấp tốc đưa ra một câu hỏi thảo luận chuyên môn trong nhóm lớn, sau đó lôi kéo nhóm người say rượu vào thảo luận trong đó, cố gắng che đậy bức ảnh. Nhưng không thành công, mọi người đều không nhạy cảm với các vấn đề trong công việc nhưng ai ai cũng nhạy cảm với các tin đồn.

Đến thứ Hai đi làm, Thịnh Dương cảm thấy mình giống như một ngôi sao, đi tới đâu cũng có người ngoái đầu lại, người không quen thì nhìn anh đầy tò mò, còn những người quen biết thì trực tiếp trêu chọc, "Giấu cũng giỏi thật nha, cậu sợ mọi người bắt mời ăn tối hử?"

Thịnh Dương đáp lại với một nụ cười xã giao và đầy ngại ngùng. Đến giờ ăn trưa, anh và Nancy tìm một nhà hàng Quảng Đông cách công ty họ xa nhất trên con phố thương mại, "Xấu hổ muốn chết. Bây giờ đổi việc có phải quá muộn rồi không?"

Nancy nhướng mày, săm soi Thịnh Dương với nụ cười xấu xa, "Áo cổ lọ, ăn thanh đạm, xem ra trận chiến rất ác liệt, Trần sir của cậu...một phút cũng không dừng hả?"

Cả ngày hôm qua, Thịnh Dương không rời khỏi giường, các bữa ăn đều là do Trần Vũ gọi đến, anh được bế ăn trên sofa. Hôm nay thức dậy, eo muốn gãy đến nơi, nếu không phải anh lo lắng hôm nay không đi làm mấy người trong công ty không biết sẽ tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh 18+ thì anh đã mặc kệ mà xin nghỉ phép.

"Xin hãy cho em chút hy vọng để ở lại, đừng là cọng rơm cuối cùng nghiền nát em..." Thịnh Dương không thể phản bác một lời, chống khuỷu tay lên bàn ăn, hai tay che mặt.

Nancy trêu chọc Thịnh Dương thêm vài câu, sau đó thay đổi chủ đề, "Chẳng trách lúc đó chị nhờ cậu giới thiệu Trần sir, cậu lại chống cự, sau đó thì trực tiếp bỏ rơi chị đêm hôm đó, hoá ra là hai người đã âm thầm có tình ý. Chị nói mà, một người đàn ông bình thường làm sao có thể thờ ơ với một mỹ nhân như chị được chứ! Chắc chắn là có vấn đề."

Thịnh Dương gần như đã quên mất sự việc này, bây giờ Nancy nhắc tới, anh vội khẩn trương bác bỏ, "Lúc đó hai bọn em trong sáng! Nếu không, cho dù chị có ép buộc, dụ dỗ như thế nào em cũng nhất định không thể tác thành cho hai người."

"Trong sáng? Đầu tiên, Trần sir của cậu chắc chắn không trong sáng với cậu. Thứ hai, cậu khen ngợi anh ta thần tiên đến mức không có phàm nhân nào có thể xứng đáng với anh ta, mà anh ta cũng không thích thái độ của người phàm. Trong sáng của cậu là trong sáng kiểu Schrodinger*!"

* Tôi xin giải thích thêm về ý nghĩa của cụm từ "sự trong sáng kiểu Schrödinger". Hiệu ứng Schrödinger là một khía cạnh quan trọng trong lĩnh vực vật lý lượng tử. Nó được đặt tên theo tên nhà vật lý Erwin Schrödinger. Hiệu ứng này mô tả một trạng thái vật lý mà một hệ thống có thể tồn tại trong nhiều trạng thái đồng thời cho đến khi được quan sát. Trong ngữ cảnh câu nói này, "sự trong sáng Schrödinger" có thể được hiểu như một cách diễn đạt ẩn dụ để nói về sự không rõ ràng, không xác định và không thể đo lường một cách chính xác. Nó ám chỉ rằng sự trong sáng này chỉ tồn tại trong một trạng thái không xác định, tương tự như việc một hệ thống trong hiệu ứng Schrödinger tồn tại trong nhiều trạng thái đồng thời cho đến khi được quan sát. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng ý nghĩa của câu này có thể thay đổi tùy thuộc vào ngữ cảnh và cách sử dụng trong đoạn hội thoại cụ thể.

Thịnh Dương mở miệng, muốn phản bác, nhưng một lời cũng không nói ra được.

"Không phản bác được đúng không? Để chị nói cho cậu biết, tình cảm cậu dành cho Trần sir chính là lý thuyết tảng băng trôi điển hình - chỉ một phần nhỏ của tảng băng trôi nổi lên trên mặt nước, còn phần lớn là chìm dưới nước. Lý thuyết này tương ứng với con người, đó là cái mà chúng ta thường gọi là ý thức và tiềm thức, cậu chỉ có thể nhận thức được ý thức của chính mình lộ ra trên mặt biển, nhưng lại không nhìn thấy tiềm thức của mình chìm dưới mặt biển."

Nancy khoanh tay lại, dựa lưng vào ghế, nhìn Thịnh Dương rồi đưa ra kết luận cuối cùng, "Nói một cách đơn giản, sự tôn thờ, tin tưởng và ngưỡng mộ của cậu với Trần sir đều ở dưới mặt biển, ẩn giấu trong tiềm thức của cậu, những gì được phơi bày trên mặt biển là những danh tính rất hời hợi, như là bạn học cũ không mấy thân thiết, là học bá vườn trường mà cậu không dám tiếp cận."

Hơi trìu tượng, Thịnh Dương tiêu hoá một hồi, cảm thấy có chút hợp lý, cũng có chút thần bí, "Nhưng mà... em không ngốc đến mức không cảm nhận được em thích một người chứ?"

"Vậy để chị hỏi thêm câu nữa, lần đầu tiên cậu gặp Trần Vũ là ở đâu? Hôm đó anh ta mặc quần áo thế nào?"

Hở? Có nhất thiết phải làm một bài kiểm tra trí nhớ lớn như vậy không? Làm sao Thịnh Dương có thể nhớ được những chi tiết đã từ lâu lắc như vậy chứ? Anh lục lọi lại trí nhớ, không ngờ anh thật sự nhớ ra, đó là ngày khai giảng năm học mới, anh đến muộn, sau khi lẻn vào lớp từ cửa sau, thấy chỗ ngồi dựa vào tường ở hàng ghế cuối cùng vẫn còn trống, nên nhẹ giọng hỏi nhỏ, "Bạn học, chỗ này có ai ngồi chưa?"

Bạn học đó quay đầu lại, tóc đen, mắt đen láy, mặt trắng như sữa, "Chưa có."

Thịnh Dương sững sờ, sau khi ngồi xuống mới nhớ ra giới thiệu bản thân, "Xin chào, tôi là Thịnh Dương, tôi đến từ trường trung học số 23."

Chàng trai đó gật đầu, không có ý định nói chuyện thêm với anh, "Xin chào, tôi là Trần Vũ."

Trần Vũ! Sao nghe cái tên này quen quen, còn có vẻ hơi ... sấm sét nhỉ?

Thịnh Dương ngẫm nghĩ vài giây, sau đó đột nhiên che miệng lại nhìn người bạn cùng bàn tạm thời của mình - là học bá đứng đầu toàn trường! Trong tưởng tượng của Thịnh Dương, đó phải là một người đeo mắt kính vuông, kín đáo ngồi lẫn trong đám đông, và khi giáo viên lần đầu gọi tên cậu ta sẽ mỉm cười, giấu danh tiếng và thành tích của mình như một học sinh chăm chỉ bị bất ngờ điểm danh, nhưng thật không ngờ, lại là một anh chàng đẹp trai ngoại hình cực kỳ bắt mắt, có thể sánh ngang với anh.

Có lẽ vì động tác của Thịnh Dương quá lớn, anh chàng đẹp trai bên cạnh liếc sang nhìn anh.

Thịnh Dương mím môi, chớp chớp mắt, cảm giác giống như Tiểu Quế Tử vừa mới biết Tiểu Huyền Tử hoá ra là vua Huyền Diệp*, không dám phạm sai lầm.

* Trong Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, nhân vật chính Vi Tiểu Bảo giả danh làm thái giám Tiểu Quế Tử chơi bời đánh bạc trong cung, vô tình đi lạc vào phòng của hoàng tử Huyền Diệp, tức Khang Hy, khi đó gọi là Tiểu Huyền Tử. Tiểu Quế Tử không biết đó là Huyền Diệp, chơi vật nhau với hoàng tử và từ đó hai người trở thành bạn bè thân thiết. Sau này biết được Tiểu Huyền Tử hoá ra là Huyền Diệp, Tiểu Quế Tử đã sợ vã mồ hôi lạnh.

"Không việc gì, cậu cứ bận tiếp đi." Giọng nói của Thịnh Dương xuất phát từ tận đáy lòng.

Trần Vũ khẽ cau mày, không nói gì, quay đầu lại nhìn lên bảng.

Thịnh Dương cũng nhìn lên bảng, trong lòng tự cảnh cáo chính mình: Phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm, đừng phạm sai lầm.

"Thế nào rồi, có phải vẫn rõ ràng như ngày hôm qua không?" Nancy cười tự tin hơn nhìn Thịnh Dương đang chìm trong hồi ức. "Cho nên, Trần sir chính là lý thuyết tảng băng trôi của cậu, tình yêu của cậu với anh ta vẫn luôn ở đó, nhưng nó chìm dưới mặt biển, và cậu không thể tự mình nhìn thấy."

Thịnh Dương nhìn Nancy, đồng thời có chút không thể tin được, anh cũng cảm thấy là như vậy, lẽ ra phải như vậy.

Lý thuyết tảng băng trôi, luôn tồn tại, nhưng vẫn chưa được phát hiện ra.

Đó là lý do tại sao anh chỉ bị sốc khi Trần Vũ tỏ tình và cưỡng hôn anh, chứ không cảm thấy tức giận.

Đó là lý do tại sao anh chưa bao giờ có thể thực sự từ chối Trần Vũ.

Bởi vì tình yêu trong tiềm thức của anh đang chống lại sự từ chối của anh.

Hoá ra không phải có lý do nào đó khiến anh tiếp nhận Trần Vũ nhanh như vậy, mà là Trần Vũ đã rút cạn nước biển, để tảng băng chìm dưới mặt biển lộ ra.

Nghĩ đến đây, Thịnh Dương cảm thấy rất may mắn.

Có lẽ tình yêu của anh, không muộn hơn của hắn.

Mặc dù bọn họ không thể đồng hành cùng tình yêu của mình, nhưng trong bóng tối, họ không đơn độc.


02. Điều nhỏ nhặt về sự khác biệt giữa công việc và sở thích.

Thịnh Dương đọc một câu trên internet: trong cuộc sống hàng ngày của những người trẻ đương đại, họ thường tính toán ban ngày còn bao nhiêu thời gian sau khi tan sở và ban đêm có thể ngủ bao nhiêu tiếng.

Câu nói này vốn dĩ không thể áp dụng với một người có lịch làm việc linh hoạt như Thịnh Dương, nhưng kể từ khi hẹn hò với Trần Vũ, Thịnh Dương đã hoàn toàn tận dụng điều này.

Thỉnh thoảng Trần Vũ phải tăng ca, có vụ án lớn mấy ngày liên tiếp không gặp nhau không phải chuyện lạ, nhưng trong tình huống bình thường, hắn có thể tan làm bình thường.

Và thời điểm tan làm của Trần Vũ là thời điểm làm việc hiệu quả nhất của Thịnh Dương.

Trần Vũ đã nhiều lần đến công ty đợi Thịnh Dương, bởi vì hai người họ công khai ở công ty nên bị quá nhiều người chú ý, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc. Sau đó, Thịnh Dương không cho Trần Vũ chờ, yêu cầu khi nào hắn đến thì liên lạc để anh tan làm.

Lúc trước không nghĩ tăng ca lại khó khăn như vậy, nhưng bây giờ mỗi phút Thịnh Dương ở lại công ty đều là ít đi một phút anh ở bên Trần Vũ.

Nancy trước đây đã phàn nàn với Thịnh Dương, "Tôi thậm chí không có thời gian để làm tình trong thời gian này!" Thịnh Dương không quan tâm, nghĩ rằng mất bao nhiêu thời gian để làm tình cơ chứ? Cho dù bận rộn đến đâu, cũng không thể chiếm mất chút thời gian eo hẹp này chứ, đúng không?

Nhưng sau khi ở bên Trần Vũ, anh nhận ra lời nói của những người đã từng trải không hề khoa trương.

Công việc đã chiếm hết thời gian anh dành cho tình dục, và tình dục lại vắt kiệt thời gian ngủ của anh.

Gần như nửa đêm mỗi ngày Thịnh Dương đều phải đếm trên đầu ngón tay xem mình còn có thể ngủ được mấy tiếng, Trần Vũ phải trừ đi ba bốn tiếng thì hắn có thể ngủ bao nhiêu tiếng?

"Anh thật sự không buồn ngủ hử? Ban ngày đi làm đầu óc thực sự không quay cuồng sao?" Thịnh Dương chân thành hỏi hơn một lần.

Trần Vũ cũng rất chân thành trả lời, "Nói thế nào nhỉ?... Căng thẳng thần kinh à? Nếu buồn ngủ, tôi sẽ chợp mắt một chút sau giờ làm."

Những giấc ngủ ngắn có thể không phải là vấn đề trong thời gian ngắn nhưng chắc chắn không ổn về lâu dài.

Thịnh Dương thoả thuận với Trần Vũ rằng hai người chỉ có thể làm điều đó một lần trong ngày làm việc, nhưng sau khi đối phương lật anh qua lại hơn một giờ nhưng không chịu xuất tinh, cuối cùng anh cũng rút ra được bài học xương máu và đẩy toàn bộ thời gian làm việc lên trước, nếu đã đến deadline và cần tăng ca thảo luận nhóm thì để sáng hôm sau mới làm tình.

Buổi tối, cố gắng về nhà trước 9h, lên giường trước 10h và đi ngủ trước 12h.

Tất nhiên, hai giờ dành riêng này cũng bị vắt kiệt. Đối với những việc chỉ cần một người cũng có thể thực hiện được thì sẽ để thực hiện trong thời gian ở nơi làm việc.

"Ban đầu, em chuyển ra ngoài là để tránh yêu cầu đi ngủ sớm, dậy sớm không thể chịu đựng nổi của chị La. Bây giờ em đầu hàng và từ bỏ ý định ban đầu của mình rồi..." Thịnh Dương nằm trên giường đổ mồ hôi, cơ thể lười biếng sau khi hưởng thụ khoái cảm tột độ, không muốn cử động chút nào.

Trần Vũ nằm sau lưng anh, hôn lên vành tai anh, "Cái này gọi là dậy sớm có lãi."

Thịnh Dương trợn mắt, "Vậy là anh lợi dụng em?"

Trần Vũ véo cằm Thịnh Dương, cúi người liếm môi anh, "Tôi không ngại lợi dụng em thêm một chút."

Thịnh Dương cắn đầu lưỡi Trần Vũ, "Anh không quan tâm eo với mông em."


03. Hoá ra, anh thích em nhiều đến vậy.

Thịnh Dương phát hiện ra bức ảnh trong sách bài tập về nhà của Trần Vũ hoàn toàn là tình cờ.

Tiền thuê nhà của Thịnh Dương vẫn còn hơn một năm, Trần Vũ còn hơn nửa năm, hai người họ quyết định không trả trước hạn, cứ sống thế này, nhà của Thịnh Dương làm nơi nghỉ ngơi, nhà của Trần Vũ dùng làm nơi làm việc và kho chứa đồ.

Thịnh Dương nhìn thấy cuốn vở bài tập khi đang sắp xếp tủ sách, bởi vì nó quá khác biệt với những cuốn sách khác nên anh đã cầm lên lật qua xem thì thấy bức ảnh ở trang cuối cùng và bản vẽ chibi anh đã vẽ Trần Vũ.

Bức ảnh được chụp trong đại hội thể thao hồi lớp 10, trong đó có anh. Trần Vũ thậm chí không có mặt trong bức ảnh, nhưng hắn lại cẩn thận trân trọng bức ảnh này và cuốn vở bài tập mà anh đã tình cờ vẽ lên đó.

Sau bao nhiêu năm xa cách, trong những ngày anh thích người khác và sau khi đoàn tụ, Trần Vũ sẽ có tâm trạng như thế nào khi nhìn bức ảnh và bản vẽ chibi này?

Trong lòng Thịnh Dương lại bắt đầu chua xót, Trần Vũ dường như luôn thích anh hơn một chút so với những gì anh biết và tưởng tượng.

Cho nên anh cũng rất thích Trần Vũ, anh muốn Trần Vũ biết anh thích hắn.

Ngay khi Trần Vũ bước vào nhà đã cảm thấy Thịnh Dương có gì đó rất khác.

Nói chung là đặc biệt quyến rũ, cụ thể là ánh mắt đặc biệt long lanh, cổ áo đặc biệt thấp, cơ thể đặc biệt thơm và đặc biệt chủ động.

"Anh về rồi! Có mệt lắm không? Có muốn đi tắm trước không?" Thịnh Dương đi tới ôm Trần Vũ mới đi công tác ba ngày trở về, giúp hắn cởi áo khoác.

Trần Vũ nhìn Thịnh Dương chăm chú, "Cùng nhau tắm?"

Thịnh Dương cởi áo khoác của Trần Vũ, lại cởi cúc áo sơ mi của hắn "Được a."

Nói xong len lén nhìn Trần Vũ, mặt Thịnh Dương rất đỏ, trong mắt dường như có một cái móc câu nhỏ.

Trần Vũ cứng luôn, bàn tay nắm lấy tay Thịnh Dương, muốn đè anh lại để hôn, nhưng Thịnh Dương đã chặn cánh tay giữa hai người, "Em, để em làm."

Rõ ràng là nhút nhát muốn chết nhưng vẫn muốn quyến rũ hắn. Trần Vũ thành công bị dụ dỗ, Thịnh Dương quá dễ thương, hắn cầm tay anh đặt vào eo mình, "Được, để em."

Về việc cởi dây lưng cho Trần Vũ, Thịnh Dương đã làm rất nhiều lần, thật sự là được cầm tay chỉ dạy từng bước một. Thịnh Dương rút dây lưng Trần Vũ ra, rồi cởi áo sơ mi và quần tây, sau đó cởi quần của chính mình, để chân trần và mặc áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình, câu Trần Vũ vào phòng tắm, mở nước nóng, lấy vòi hoa sen xuống, "Để em tắm cho anh."

Trần Vũ ôm Thịnh Dương, tựa vào vai anh, vừa liếm vừa hôn cổ anh. Thịnh Dương nâng vòi hoa sen lên, để nước ấm chảy xuống lưng Trần Vũ, sau đó nhấn 2 nhấn sữa tắm, xoa tay dọc theo các khớp lồi lên trên sống lưng Trần Vũ.

Hơi thở Trần Vũ càng ngày càng nặng. Hắn cởi áo ngủ đã ướt của Thịnh Dương ném sang một bên, "Bạn học này, dịch vụ của em rất tốt, nhưng tôi đang rất vội, chúng ta có thể vào thẳng vấn đề được không?"

Trần Vũ cúi đầu, chỉ vào em trai đang ngẩng lên đầy phấn khích.

"Trần sir, anh thật sự rất vất vả, hãy hưởng thụ một chút phúc khí đi nào."

Thịnh Dương liếc nhìn Trần Vũ, vòng đầu vòi hoa sen qua ngực Tiêu Chiến, lại lấy thêm hai nhấn sữa tắm, rồi tạo thành một vòng bọt trắng quanh núm vú bên phải hắn, sau đó treo vòi hoa sen lên, nghiêng người ngậm núm vú bên trái hắn.

"Hừ..." Loại trải nghiệm này khá mới lạ và thú vị, hiếm khi Thịnh Dương chủ động như này, Trần Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tóc sau gáy anh, âm thầm khích lệ, thúc giục.

Môi và lưỡi của Thịnh Dương liếm dọc theo đường cơ ngực và cơ bụng của Trần Vũ, cuối cùng quỳ trên mặt đất, nắm lấy thứ vũ khí có thể hành hạ mình đến chết, cũng khiến anh cảm thấy thoải mái đến chết, thè lưỡi ra, liếm vào rãnh dọc ở giữa nó, cuối cùng ngậm nó vào miệng..

Quá lớn! Mới chỉ nuốt được một nửa đã chạm đến cổ họng, Thịnh Dương bị kích thích đến mức muốn nôn, Trần Vũ lùi lại một bước, "Đừng ép buộc, em có thể nhả nó ra, để tôi tới đi."

Thịnh Dương ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, "Chưa đến lượt anh."

Thịnh Dương nắm chặt phía gốc, lại ngậm vào lần nữa, bắt đầu chậm rãi nuốt xuống. Tính khí của Trần Vũ rất cứng, môi Thịnh Dương có thể cảm nhận được mạch máu phía trên đang đập điên cuồng.

"Ừm..." Trần Vũ thở dài khoan khoái, hai người đã làm vô số lần trong sáu tháng qua, bao gồm cả quan hệ bằng miệng nhưng rất ít. Cổ họng Thịnh Dương rất nông nên mỗi lần chỉ ngậm một chút phần đầu vào miệng, liếm vài cái cho vui. Đây là lần đầu tiên anh chủ động và nuốt vào sâu trong cổ họng như vậy.

Phải nói thực là rất sướng, khác hẳn với cảm giác lúc đâm vào trong.

Thịnh Dương ngước mắt lên quan sát biểu cảm của Trần Vũ khi nói chuyện, lúc này anh mới hiểu tại sao Trần Vũ luôn thích ép anh lên tiếng lúc đang làm, bởi vì tiếng rên rỉ của người yêu quá sức động tình, chính là sự khích lệ lớn nhất và phản hồi thoả mãn nhất.

Thịnh Dương sử dụng tất cả các động tác mà anh đã học được chiều nay, và sau một vài cú mút mạnh, anh nhổ nó ra và liếm dọc theo những đường gân, vừa mút vừa liếm, cho đến khi chạm đến cái túi căng phồng, anh há miệng thật rộng và ngậm vào mút nhẹ nhàng.

"Ah..." Trần Vũ run rẩy, lưng như bị điện giật, bàn tay đang nắm tóc Thịnh Dương vô thức siết chặt.

Có hơi đau một chút nhưng cũng rất thoả mãn. Loại thỏa mãn này mang tính chất tâm lý, vì nó có thể gây ra phản ứng mạnh mẽ từ người khác, cảm giác kiểm soát và hài lòng. Thịnh Dương mút mạnh hơn. Sau đó, anh lại liếm dọc theo gốc lên đỉnh, rồi lại ngậm vào miệng và mút thật mạnh.

Sau khi lặp lại vài lần, Thịnh Dương vừa khẽ cắn nhẹ vừa mút thật mạnh hai túi dưới gốc của Trần Vũ. Trần Vũ thở hổn hển, túm tóc Thịnh Dương ấn vào giữa háng, rùng mình một cái rồi bắn liên tục vào một bên cổ Thịnh Dương.

"Bạn học Thịnh Dương, em nói thật đi, em đã tham gia một khoá học cấp tốc khi tôi không ở nhà và em đã tiến bộ rất nhanh, đúng không?" Trần Vũ vẫn còn thở hổn hển khi nói.

Thịnh Dương đứng dậy, ôm cổ Trần Vũ, hôn thật kêu, "Bạn học Trần Vũ, anh ngủ gật trong giờ học tiếng Trung à? Ba ngày xa cách, anh nên rửa mắt nhìn em ngưỡng mộ đi."

Trần Vũ ôm mông bế Thịnh Dương lên, "Được, tôi hứa sẽ rửa mắt thật tốt."

"Không được, em thật sự không thể ngồi vào...là anh quá lớn, không phải kỹ thuật em không đúng."

Thịnh Dương ngồi trên người Trần Vũ, một tay giữ dưới bụng dưới mình, một tay cầm tính khí hắn. Thời gian dài, mắt, tay đều sắp chuột rút đến nơi mà bên dưới anh mới chỉ ăn được một xíu Trần Vũ.

"Ồ, đó là vấn đề của anh, không phải của em." Trần Vũ vui vẻ chấp nhận lời buộc tội của Thịnh Dương, túm lấy eo anh và thúc lên trên, đưa gần hết tính khí mình vào bên trong Thịnh Dương chỉ với một lần.

"A...h..." Thịnh Dương hét lên, nhưng còn chưa kịp thở, Trần Vũ đã dùng hết sức đâm vào trong.

"Thế nào?" Trần Vũ bóp mông Thịnh Dương, duỗi thẳng người, ngậm vú anh vào miệng, rồi siết chặt bụng dưới, dùng lực ở eo và hông, liên tục đẩy lên trên, phát ra những âm thanh dâm mỹ.

"Có muốn nó không?"

"A...ừm!" Thịnh Dương lảm nhảm, phải mất một lúc mới nhận ra là Trần Vũ đang nói về cái thứ đang chạy xiên xẹo trong cơ thể mình, "Muốn, rất tuyệt, nhưng anh có thể chậm lại không...ah...chậm...!"

"Không thể chậm lại được, vợ tôi đã mấy ngày không được ăn thịt rồi." Trần Vũ đẩy hông từ dưới lên, cảm thấy tư thế này không thể ra vào được, nên ôm Thịnh Dương lật người anh lại, không hề rút tính khí của mình ra khỏi cơ thể Thịnh Dương, đè anh xuống giường tiếp tục ra vào.

Lần này lực càng nhanh và mạnh, gần như toàn bộ chiều dài dương vật được rút ra rồi đâm vào lại.

"Ah ưm..." Thịnh Dương chỉ còn sức để rên rỉ, cơ thể anh rất nhạy cảm sau mấy ngày không làm tình. Cộng thêm Trần Vũ tấn công quá dữ dội, không lâu sau đã xuất tinh.

Tinh dịch tràn ngập bụng dưới, Thịnh Dương không kịp lau đi. Trần Vũ giảm tốc độ, ra vào chậm lại, đợi Thịnh Dương vượt qua giai đoạn cao trào mới bắt đầu tăng tốc trở lại.

"Em nhìn xem, nó dậy rồi." Trần Vũ hất cằm chỉ vào tính khí đang run rẩy đứng dậy của Thịnh Dương, "Nó nói với tôi là bị thao rất sướng."

Nếu là lúc bình thường, Thịnh Dương nhất định sẽ che mặt hoặc bịt miệng Trần Vũ, không nghe, cũng không cho hắn nói. Nhưng hôm nay, anh muốn Trần Vũ biết, anh cũng muốn Trần Vũ được hạnh phúc, muốn Trần Vũ cảm nhận được sự thoả mãn và vui vẻ khi được yêu.

"Nó không nói dối đâu..." Lần đầu tiên nói ra những lời này, Thịnh Dương cảm thấy lưỡi mình tê dại, "Em rất sướng khi được anh thao, chồng ơi."

Trong đôi mắt rõ ràng là choáng váng của Trần Vũ, Thịnh Dương móc cổ hắn, ấn vào ngực mình, liếm vành tai hắn, siết chặt huyệt đạo, kẹp chặt Trần Vũ từng chút từng chút một, "Anh có thể tiếp tục, chồng ơi."

Trần Vũ xuất tinh, không báo trước, hoàn toàn bất ngờ.

Hắn ôm Thịnh Dương và run rẩy. Sự thoả mãn tột độ cả thể xác và tinh thần khiến trái tim hắn ẩm ướt.

Làm thế nào bạn có thể thích một người nhiều đến vậy?

Làm sao hắn có thể được người này thích đến vậy?

"Xem này, đây là em vẽ anh!"

Khi hai người cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện, Thịnh Dương lấy cuốn vở bài tập về nhà trong ngăn kéo đầu giường ra, lật đến trang cuối cùng, như bảo bối đưa cho Trần Vũ xem.

Trần Vũ không hỏi Thịnh Dương làm sao phát hiện ra, hắn cảm thấy không cần thiết phải cho Thịnh Dương thấy những suy nghĩ từ thở thiếu niên của mình, giống như đang cầu xin một cái gì đó vậy.

Nhưng là Thịnh Dương tự mình phát hiện, hắn đột nhiên cảm thấy như thế cũng tốt.

Trần Vũ cầm cuốn vở mà hắn đã trân trọng trong suốt mười năm. Bên cạnh Trần Vũ nghiêm nghị giờ có thêm một khuôn mặt Thịnh Dương tươi cười, đang giơ ngón tay chọc vào khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.

"Nếu có thể quay ngược thời gian, em nhất định sẽ chọc má anh như thế này." Thịnh Dương quỳ bên cạnh giường, dịu dàng nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ nắm lấy một ngón tay Thịnh Dương chọc vào má mình, "Cũng chưa muộn."

"Trần Vũ, hình như anh rất thích em."

"Thịnh Dương, hình như em cũng thích tôi."

"Tại sao lại thêm một chữ cũng?"

"Để so sánh với em, đơn giản."

"Vậy để em nói lại lần nữa - em phải làm sao đây, Trần Vũ, anh thật sự thích em!"

"Không thể nào, Thịnh Dương, em cũng thật sự thích tôi."

"Nhưng em nghĩ anh thích em hơn."

"Tôi nghĩ em cũng không kém."

"Không đúng, chúng ta so đi."

"Được, tốt nhất là chúng ta so cả đời đi."

"Thoả thuận."

"Thoả thuận."

Thịnh Dương móc ngón tay Trần Vũ, ấn nó vào ngón tay cái của mình.

May mắn thay, những tảng băng trôi dưới mực nước biển cuối cùng cũng được tắm ánh mặt trời.

Thay vì chỉ mãi là lý thuyết tảng băng trôi.


END.

Câu chuyện kết thúc tại thời điểm này, tôi cảm thấy là câu chuyện Vũ Dương trọn vẹn nhất.

Không còn hối tiếc hay băn khoăn.

Tại sao lại là Tiểu Vũ?

Bởi vì, chỉ có thể là Tiểu Vũ.

Little_turtle23: Miền Bắc đang lạnh run, nhưng tui lại thấy ấm áp lạ thường với câu chuyện tình yêu này! (Thực ra là tui đang trùm kín chăn bông 😁) Cuối cùng thực sự hoàn rồi, Vũ Dương đã HE rồi, tui sang nhà chị Iceberg đọc Thước Cố nữa là mãn nguyện! 😊 Chúc các cô một mùa đông ấm áp, chúc Giáng sinh an lành nha! 💚❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro