Chương 15: ước hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ chưa từng có gặp qua người nào vô sỉ giống Phó Trạm như vậy. Nếu lúc trước, nàng còn e ngại thân phận của hắn mà còn khách khách khí khí, việc nào nhịn được thì ráng nhịn, thì hôm nay thằng nhãi này rõ ràng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhận thấy động tác nàng, tay Phó Trạm siết chặt một chút, tiểu cô nương thân mình kiều mềm làm hắn luyến tiếc không dám dùng sức. Hắn ngửi hương thơm trên người tiểu cô nương , cười nói: " Bổn vương thực thích."

"Đây không phải cho ngươi." Thẩm Vũ vội từ trong lòng ngực hắn tránh thoát, bất mãn nói.

Phó Trạm sắc mặt cứng đờ, nhìn gương mặt xấu hổ của tiểu cô nương, đôi mắt cũng trở nên âm trầm. Hắn dùng ngón tay chọc một chút vào ót nàng, nhướng mày nói: "Không phải cho bổn vương, chẳng lẽ là cho tên biểu ca kia?" Nhìn kim quan bạch ngọc này cũng không giống như để cho cha nàng, nói như thế, nam tử thân cận bên người nàng, sợ là chỉ có Dung Sâm kia.

Phó Trạm trong lòng hụt hẫng.

Thẩm Vũ không biết vì sao Phó Trạm lại nói tới Dung Sâm, nhưng mà nàng không rõ tính tình Phó Trạm, sợ hắn đối với Dung Sâm gây bất lợi, liền đúng sự thật nói: "Không phải, là......là tặng cho nhị cữu cữu ta."

"Hàn tiên sinh?" Phó Trạm đang thưởng thức kim quan, buột miệng thốt ra nói.

Thẩm Vũ kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Vương gia biết?"

Hiếm thấy được nàng ôn tồn nói chuyện, Phó Trạm trong lòng lâng lâng, đuôi lông mày cũng nhiễm ôn hòa, nói: "Chuyện của nàng, bổn vương tất nhiên biết được rõ ràng."

Mấy ngày nay nàng vô tâm vô phế, hại hắn luôn phải ngày ngày phái người hỏi thăm tin tức nàng, ngay cả nàng mỗi ngày nàng mặc áo màu gì, mang trang sức gì, hắn đều biết rành mạch. Chẳng qua những việc này hắn sẽ không nói cho nàng, nếu không tiểu cô nương lại đối với hắn sinh ra sợ hãi.

Nhắc đến Hàn Minh Uyên chính là Đại Tề đệ nhất họa sư, hiện giờ tuy lặng lẽ về Yến Thành, nhưng còn có ai không biết? Nếu không phải vì Hàn Minh Uyên không vui khi thấy người ngoài, chỉ sợ lúc này người đi Minh Sơn trang thăm hỏi đã nhiều tới mức đạp vỡ ngạch cửa.

Thẩm Vũ cắn môi không nói lời nào, chỉ rũ mắt nói: "Nếu Vương gia đã biết, vậy đem kim quan này trả lại cho ta đi."

Lâm Lang Quán mỗi loại đều có nhiều cái. Mà nàng ra cửa cũng không mang theo nhiều bạc như vậy, đương nhiên mua không nổi cái thứ hai.

Nhưng Phó Trạm lại không chịu.

Ánh mắt tiểu cô nương rất tốt, kim quan này thực hợp ý hắn. Kỳ thật hắn cũng không thiếu kim quan, chỉ là nàng tặng cho người khác- tuy là cữu cữu nàng, nhưng vẫn là nam tử, làm hắn trong lòng có chút không thoải mái. Hắn không nhanh không chậm đem kim quan bỏ lại trong hộp gỗ tử đàn, sau đó đem hộp khép lại, tùy tay vịn ở một bên bàn, đối với Thẩm Vũ nói: "Bổn vương thích."

Ngụ ý chính là hắn nhận lấy.

Thẩm Vũ tức giận đến mức quai hàm phình to, suýt nữa dậm chân bùng nổ.

Phó Trạm thấy tiểu cô nương sinh khí, liền trấn an nói: "Chờ lát nữa bổn vương bồi nàng một cái giống vậy là được."

Thẩm Vũ nào dám tiếp thu hảo ý hắn a? Chỉ lắc lắc đầu nói không cần. Dù sao về sau tương lai còn dài, nàng luôn có cơ hội tặng lễ cho nhị cữu.Hôm nay mang theo trà mẫu thân đưa, cũng không tính là thất lễ.

Phó Trạm nhìn tiểu cô nương gương mặt phấn nộn , nhịn không được nhìn nhiều một chút. Hôm nay thấy nàng trang phục thuần tịnh, chỉ mang khuyên tai đỏ ngọc lắc lư. Đáng tiếc nàng lại quá đẹp, tuy cố tình ăn mặc đơn sơ, cũng che không được tư dung này. Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Phó Phong , Phó Trạm trong lòng liền không vui , cũng may tiểu cô nương không thường ra cửa. Hắt biết rõ Phó Phong đối với nữ sắc trầm mê, cho dù là Định Quốc Công phủ, chỉ cần có da thịt chi thân, Định Quốc Công phủ cũng không thể làm gì hắn.

"Về sau ít ra cửa thôi, nhớ rõ không?" Phó Trạm nói.

Thẩm Vũ không biết Phó Trạm vì sao nói như vậy, nhưng cho dù hắn không nói, nàng cũng sẽ không ra cửa.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn dịu ngoan của nàng, làm hắn nổi lên ý muốn bảo hộ. Phó Trạm duỗi tay xoa xoa gương mặt nàng, cảm thụ được sự mịn màng tinh tế này, khóe miệng theo bản năng cong cong: "Lưu Li có nghe lời?"

Lưu Li.

Thẩm Vũ tự nhiên sẽ không nói cho hắn, Lưu Li đã sớm đã sớm bị nàng cải danh thành Bánh Trôi.

Nàng không vui khi hắn đụng chạm, theo bản năng né tránh tay hắn. Tuy rằng nàng cùng Phó Trạm tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhận thấy được hắn là người ăn mềm không ăn cứng, chỉ là nàng không thích nhất là bộ dạng bá đạo cường thế, nhưng cũng rõ ràng —— nếu nàng càng phản ứng kịch liệt, Phó Trạm càng quấn lấy nàng.

Phó Trạm buông tay, ánh mắt âm trầm, thấy nàng không nói lời nào, liền nói: "Bổn vương chỉ là không nghĩ nàng lại thu đồ vật nam nhân khác."

Thẩm Vũ không phục, giương mắt bất mãn nói: "Ta nào có?"

Nàng không phải là cô nương tùy tiện, khi nào tùy tiện thu đồ vật nam nhân khác ? Nàng đối diện với ánh mắt Phó Trạm , đôi mắt đen thâm thúy, lúc này mới nghĩ ra. Ngày ấy Dung Sâm nói muốn lệnh người sao chép bản ký cho nàng, còn muốn đưa tặng nàng tiểu cẩu, những lời này chẳng lẽ là Phó Trạm đều nghe được đi?

...... Cho nên, hắn mới trước một bước tặng đồ đến trong phủ.

Nhớ tới ngày ấy Dung Sâm mang theo tiểu cẩu cùng thư tịch đến tặng nàng, Thẩm Vũ còn cảm thấy có chút áy náy. Nhưng lúc ấy nàng đã nuôi Bánh Trôi, một con đã là nương phá lệ, tất nhiên không có khả năng lại dưỡng thêm một tiểu cẩu. Chẳng qua đây là ý tốt của Dung Sâm, nàng liền nhận lấy mấy quyển thư tịch. Thời điểm buổi tối lật xem, mới phát hiện bút tự thư pháp cao siêu, có lẽ chính tay Dung Sâm sao chép.

Nghĩ đến lần đó đi Thúy Trân hiên, lời nói trên xe ngựa Thẩm Diệu nói với nàng, làm nàng trong lòng lóe lên một ý niệm —— lẽ nào người Dung Sâm thích là nàng.

Nàng cũng cảm thấy khó có thể tin, nhưng tinh tế nhớ lại mọi việc sẽ rõ, kể từ đó, nàng không bao giờ dám tùy tiện đi với Dung Sâm nữa.

Phó Trạm thấy Thẩm Vũ sững sờ, liền biết nàng có chút chột dạ, nói: "Bổn vương tuấn tú lịch sự, có chỗ nào so ra kém Dung biểu ca kia?"

Thẩm Vũ hoàn hồn, thầm nghĩ Phó Trạm da mặt thật dày, bèn nghiêm túc nói: "Vương gia nói lời này là có ý tứ gì? Dung biểu ca từ nhỏ đối đã ta như muội muội ruột, quan hệ đương nhiên tốt."

Phó Trạm nghe nàng xưng hô, thật muốn hung hăng xoa bóp mặt nàng, liễm mi bất mãn nói: "Nàng gọi Dung Sâm là Dung biểu ca ', nhìn đến bổn vương thì lại là một tiếng mới lạ ' Vương gia ', không khỏi có chút bên nặng bên nhẹ đi."

Dung Sâm là biểu ca nàng, đối với nàng quan hệ gần gũi, ở trong lòng nàng cũng có thể coi như ca ca ruột thịt, Phó Trạm há có thể so? Hơn nữa Phó Trạm cùng nàng bất quá mới vài gặp mặt, mỗi lần thấy nàng đều khi dễ nàng, đầu nàng bị cửa kẹp mới có thể đem hắn cùng Dung Sâm đánh đồng.

Thẩm Vũ bất mãn bĩu bĩu môi.

Nghĩ tới hôm nay Phó Trạm ôm cây đợi thỏ, Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Vương gia thật sự tính toán cưới ta sao?"

Nhìn bộ dáng Thẩm Vũ không hề sợ hãi, hỏi đến việc này thế nhưng không có nửa điểm thẹn thùng của nữ nhi , Phó Trạm có chút ngoài ý muốn, chỉ gật đầu nói: "Đương nhiên, bổn vương tuy rằng đối với nàng có chút đường đột, nhưng sẽ đối với nàng phụ trách."

Thẩm Vũ không tin những lời này của Phó Trạm, nàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Nếu Vương gia thật tình thích ta, có thể hay không nên thủ lễ? Chờ lúc ta cập kê lại chính thức cầu hôn, không cần giống như bây giờ......"

Đây là kế hoãn binh.

Phó Trạm đối với mình tuy là thích, nhưng chẵng qua bây giờ còn cảm thấy mới mẻ thôi. Nàng mới mười ba, cha mẹ cũng muốn lưu nàng đến mười sáu, mà nay Phó Trạm đã mười tám, theo lý thuyết đã sớm nên thành thân. Nếu hắn có thể chờ mình hai năm, cũng chứng tỏ hắn thành tâm, nàng cũng sẽ gả cho, nhưng nàng biết Phó Trạm là người hoàng thất , căn bản không có khả năng là thật sự thích nàng.

Cứ cho là vì dung mạo, nhưng nàng rốt cuộc chưa cập kê, vẫn là viên trái cây ngây ngô .

Nếu Phó Trạm đáp ứng, ít nhất nàng có thể có hơn một năm thanh tĩnh .

Đến một năm sau, nàng cập kê, Phó Trạm nói không chừng nàng tên gọi là gì đều đã quên.

Phó Trạm nhìn mặt tiểu cô nương, nghĩ cử chỉ mình đích xác có chút đường đột, chẳng qua cứ thấy nàng là chịu không được. Tiểu cô nương thích ra cửa, chính là từ khi gặp gỡ mình liền vẫn luôn ở trong phủ, hại hắn cứ luôn mong ngóng. Nhưng hắn cũng minh bạch, ở trong lòng nàng, phỏng chừng đã sớm đem mình trở thành tên hạ lưu.

Cho nên, nàng trong lòng suy nghĩ gì, hắn như thế nào không biết?

Hắn nguyện ý đem sự kiên nhẫn của mình đều cho nàng.

Phó Trạm nắm tay nàng, thấy mười ngón tay nàng nhỏ dài, tựa như ngọc tuyết. Hơi cúi đầu, liền có thể nhìn thấy ở trước ngực nàng, giống như lại trưởng thành không ít. Hắn cong cong môi nói: "Hảo, bổn vương đáp ứng nàng."

Dù sao chỉ một năm, hắn vẫn hào hứng chờ, chỉ cần tiểu cô nương nguyện ý tin tưởng hắn.

Thẩm Vũ không nghĩ tới Phó Trạm đáp ứng nhanh như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, mới nói: "Kia...... Ta đây đi trước."

Phó Trạm nhưng cũng không khó xử nàng, chỉ đứng dậy nhìn theo nàng đi ra ngoài.

____

Lập Hạ thấy tiểu thư nhà mình ra tới, vội vàng đi lên đánh giá một phen. Thấy tiểu thư lông tóc không bị tổn hại, cũng không có dấu vết đã khóc, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Nàng giương mắt nhìn lên, nhìn Kỳ Vương ở bên trong. Ngày ấy ở tết Nguyên Tiêu, nàng vẫn luôn đi theo bên người tiểu thư, tất nhiên biết hai người bởi vậy kết duyên. Kỳ Vương thân phận tôn quý lại có tướng mạo tốt, nếu một ngày thật sự có thể cùng tiểu thư nên duyên, đó cũng là một cọc mỹ sự.

Nhưng gặp lén như thế, lại không ổn.

Nàng biết tiểu thư tuyệt đối không phải người tuỳ tiện, chỉ sợ là do Kỳ Vương ỷ thế hiếp người, nghĩ đến đó, nàng liền đối với Kỳ Vương không có hảo cảm.

*********😍😍😍 vote nhé!!!!!

Cận vệ vừa đứng ở cạnh Vương gia nhà mình, thấy Vương gia từ khi Thẩm lục cô nương đi vẫn ở mãi một canh giờ, thật có chút kỳ quái. Nhưng hắn dù sao cũng là hạ nhân, tự nhiên không quyền nói gì.

Nghĩ tới cái nha hoàn Lập Hạ bên Thẩm lục cô nương vừa rồi , lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Cô nương này thật sự là quá bưu hãn.

Nữ tử quả nhiên là chọc không được. Cận vệ như nhau nghĩ.

Phó Trạm thưởng thức hà bao trong tay, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Hà bao này dùng lụa tốt may thành, năm màu tơ cũng là hàng thượng hạng, phía trên thêu hoa mẫu đơn nở rộ, nhìn rất kiều mị diễm lệ. Tuy thêu nghệ tinh vi, nhưng cũng không tính là xuất chúng. Nữ tử Đại Tề mỗi người đều am hiểu nữ công, so sánh với họ, hà bao này tất nhiên là rất bình thường. Nhưng Phó Trạm càng xem lại càng vui mừng, ngón cái vuốt ve hai chữ nhỏ trên góc hà bao, làm hắn nhớ tới gương mặt tiểu cô nương kiều nộn.

Chỉ là ——

Mười ba tuổi, vẫn là quá nhỏ một chút.

Phó Trạm đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, dáng người lẳng lặng , lại chờ một năm mà thôi, cũng không tính lâu lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro