Chương 21: Cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ nhăn nhăn mày.

Phó Trạm không hề dây dưa nàng, nàng hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, vì sao trong lòng lại không thoải mái đây? Chính mình cảm thấy hoảng thần, một bên Minh Nguyệt công chúa lại cùng nàng tiến lên tiếp đón. Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn đôi mắt ý cười của tiểu cô nương trước mắt, không hiểu duyên cớ ra sao, tổng cảm thấy nàng cùng mình dường như đã xa cách một chút. Kể từ đó, nàng tự nhiên cũng không quá mức nhiệt tình, chỉ khách khách khí khí chào hỏi.

Một màn này dừng ở trong mắt Thẩm Tường, nàng ta theo bản năng cong môi.

Ngày trước Minh Nguyệt công chúa đột nhiên đối với Thẩm Vũ sinh hảo cảm, làm nàng trong lòng căm giận bất bình. Trước mắt Minh Nguyệt công chúa này nhưng thật ra lại có đầu óc, đối đãi Thẩm Vũ cũng xa cách một ít, điều này chính là hợp ý nàng. Nàng thà Thẩm Diệu giành được hảo cảm của Minh Nguyệt công chúa, cũng không muốn Minh Nguyệt công chúa thưởng thức cái bao cỏ Thẩm Vũ này.

Gia Mẫn hai vị hôm nay cũng sớm tới rồi.

Lần trước sinh nhật Thẩm Diệu, Gia Mẫn tỷ tỷ ngẫu nhiên cảm phong hàn tất nhiên là không có tham dự, hôm nay khí sắc đã khá hơn nhiều. Hai má hồng nhuận, so với lúc trước sinh bệnh đã nở nang hơn một ít. Gia Mẫn muội muội đối với Tuyên Bình Hầu phủ Dung Thế tử một khối tình si, mà Gia Mẫn tỷ tỷ lại ái mộ Kỳ Vương Phó Trạm, mọi người tuy rằng không nói, nhưng trong lòng đều biết rõ ràng.

Tiểu cô nương tình đậu sơ khai, đối với nam tử phong độ nhẹ nhàng tâm sinh ái mộ cũng là có đạo lý, như Kỳ Vương cùng Dung Thế tử đều là nam tử vượt bậc, nhìn nhiều vài lần cũng là cảnh đẹp ý vui, thích họ cũng là điều cực kỳ bình thường. Nhưng ai không biết —— từ xưa hôn nhân đại sự toàn bằng lệnh của cha mẹ .

Một đám tiểu cô nương đều là sinh ra trong quý tộc, từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt, tất nhiên là mỗi người đều đọc đủ thứ thi thư. Vì thế mọi người vây ở một chỗ chơi "Lưu thương khúc thủy".

Cái gọi là lưu thương khúc thủy, là mọi người ngồi vây quanh ở bên dòng sông quanh co uốn lượn, đem chén rượu của mình đặt xuống , chén rượu này theo dòng nước khúc chiết chậm rãi trôi nổi, chén rượu phiêu đến trước mặt ai, chén rượu ngừng trước mặt ai, người đó liền ngâm thơ đối, nếu như ngâm không ra, phải chịu phạt rượu.

Bất quá rốt cuộc đều là tiểu cô nương gia, không có uống thật nhiều rượu.

Nếu bị phạt quá hai lần, lần thứ ba sẽ bị loại trừ.

Thẩm Vũ tuy không đọc đủ thứ thi thư bằng Thẩm Diệu, nhưng Hàn thị đối với nàng cũng không có quá mức lơi lỏng. Tại thế gia nữ tử bên trong, Thẩm Vũ cũng coi như là an toàn. Bất quá hôm nay đại để do thất thần, Thẩm Vũ lại là người đầu tiên bị loại trừ, cư nhiên so với Minh Nguyệt công chúa nhỏ hơn một tuổi bị loại nhanh hơn.

Thẩm Vũ cũng không có xấu hổ nhiều, chỉ cười đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí.

Dĩ vãng nàng phần lớn có thể lưu đến trận sau mấy ván, bất quá tới cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Diệu, Thẩm Tường cùng hai vị tỷ muội Gia Mẫn tranh tài cao thấp. Thẩm Tường thanh danh không tồi, cũng cố gắng bắt kịp nhịp thở. Bất quá nàng không thể không bội phục Thẩm Tường, nàng ta mỗi lần đều có thể tiến đến tiền tam giáp, hơn nữa một lần so với một lần có tiến bộ hơn, có thể thấy được nàng ta ngày thường đã chăm chỉ không có uổng phí.

___

Lập Hạ đối với sự tình của tiểu thư nhà mình cùng Kỳ Vương vẫn có chút biết được. Thấy tiểu thư hôm nay hình như có tâm sự, đại để cùng thái độ Kỳ Vương có quan hệ. Nàng một mặt may mắn Kỳ Vương không hề dây dưa tiểu thư, một mặt lại lo lắng tiểu thư đối với Kỳ Vương thật sự để bụng.

Rốt cuộc Kỳ Vương sinh đến quá tuấn.

Mới vừa rồi Kỳ Vương bồi Minh Nguyệt công chúa một đường tiến vào, đôi mắt thế gia cô nương ở đây đều thẳng, một chút đều không có rụt rè ngày thường . Ngược lại Kỳ Vương không chút nào thèm để ý, quả nhiên một bộ khí độ hoàng gia , càng thêm đặc biệt tự phụ.

"Tiểu thư khát sao?" Lập Hạ hỏi.

Thẩm Vũ tửu lượng không tốt, mới vừa rồi hai ly rượu kia tuy là rượu trái cây , nhưng với Thẩm Vũ mà nói vẫn là có chút khó đỡ. Thêm nữa, hôm nay thời tiết nóng bức, nàng vốn chính là sợ hàn sợ nhiệt, khuôn mặt nhỏ trước mắt đà đà hồng, cái trán chảy ra mồ hôi mỏng. Tuy là ăn mặc mộc mạc, nhưng khuôn mặt này lại giống như viên trái cây, kiều diễm ướt át.

"Đi mang cho ta một ly bạc hà lộ, nhớ rõ thêm chút băng." Thẩm Vũ nhíu mi nói.

Lập Hạ nói một tiếng "Dạ", sau đó xoay người đi ra khỏi đình hóng gió.

Lập Hạ mới vừa đi, Thẩm Vũ lại thấy đằng trước có hai người hướng tới nơi này đi đến. Nàng vừa thấy hai thân hình là nam tử, liền có chút co quắp. Nam nữ có khác, nàng tự nhiên không muốn cùng bọn hắn gặp phải, huống chi trước mắt bên người nàng một cái nha hoàn đều không có.

*****😍😍😍 vote nhé

Hôm nay Hoắc Thừa Tu ở thôn trang chiêu đãi huynh đệ tốt, tất nhiên là có rất nhiều con em quý tộc.

Thấy Ngụy Vương, Tấn Vương cùng Kỳ Vương ba vị hoàng tử vui lòng nhận lời, càng thêm được vinh hạnh . Nhưng Hoắc Thừa Tu biết được tính tình Ngụy Vương , dựa vào say rượu nói muốn đi dạo khắp nơi rõ ràng là ý của hắn ta chứ không phải ở rượu. Hắn nhớ ở hậu viện có muội muội và một đám tiểu cô nương, càng là không dám để Ngụy Vương một mình đi tới, liền tiếp khách cùng.

Ngụy Vương Phó Phong luôn luôn phong lưu, nơi này đều là quý nữ Yến Thành có tiếng, nếu Ngụy Vương nhất thời xúc động, hắn đây là chủ nhân cũng nhất định phải chịu trách nhiệm.

"Hậu viện hôm nay có nữ quyến, Vương gia không bằng cùng thần trở về đi?" Hoắc Thừa Tu cung kính nói.

Phó Phong nơi nào bỏ được về đi? Hắn tất nhiên là biết nơi này có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp. Hôm nay hắn tới, vốn chính là có tâm tư nhìn xem mỹ nhân, những cái thơ từ ca phú đó hắn chính là dốt đặc cán mai. Ngụy Vương say khướt, đối với Hoắc Thừa Tu nói: "Hoắc tướng quân không cần đề phòng bổn vương như vậy, bổn vương chỉ là ra tới cho vơi bớt rượu, một lát liền trở về."

"Vương gia say, thôn trang lại quá lớn, sợ là chờ lát nữa tìm không thấy đường trở về , thần tự nhiên muốn đi theo Vương gia." Ngụy Vương quá mức hồ đồ, hắn như thế nào có thể yên tâm, liền chỉ có thể nghĩ biện pháp làm sao đem Ngụy vương khuyên trở về.

Phó Phong đối với ông cụ non Đại tướng quân thật là có chút bực mình, lời hắn đã nói đến mức này, lại không có mắt nhìn . Phó Phong cảm thấy quá mất hứng, lại nhìn thấy cách đó không xa trong đình hóng gió, có một thân bích y tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều.

Đã thấy rõ bộ dáng tiểu cô nương kia, đôi mắt Phó Phong đều sáng lên.

Hoắc Thừa Tu hướng tới phương Phó Phong nhìn lại, thấy tiểu cô nương trong đình kia, nhất thời liền thu thu mày. Quả nhiên, chân Phó Phong bên cạnh nhanh hơn bước về phía trước đi.

Thẩm Vũ thấy mình trốn không được, cũng chỉ có thể cong cong thân mình hướng tới hai người hành lễ.

Hoắc Thừa Tu nhìn tiểu cô nương mỹ mạo trước mặt , nhìn dung mạo nàng quan sát trong chốc lát, mới không xác định nói: "Ngươi là...... A Vũ?"

Nhũ danh của Thẩm Vũ phải là người cực kỳ thân cận mới gọi, khi còn bé nàng cùng Hoắc Thừa Tu quan hệ cũng không tồi, hắn liền thân thiết gọi nàng "A Vũ", nhưng bây giờ tất cả mọi người đều trưởng thành, Thẩm Vũ chính là không gọi nổi một tiếng ngọt ngào ngày bé "Thừa Tu ca ca" kia, chỉ mang tư thái thế gia nữ tử, đối với Hoắc Thừa Tu gọi một tiếng: "Hoắc tướng quân."

Hoắc Thừa Tu khi còn nhỏ cực kỳ thích cái tiểu cô nương này.

Đại để là so với nàng hơn mấy tuổi, nàng lại cùng Ngọc Toàn thân như tỷ muội, hắn càng đem nàng trở thành muội muội mình mà bảo hộ. Đã mấy năm không gặp, vốn là đứa bé dễ thương nay lại trổ mã đến mỹ mạo cực kì, hắn cũng nhịn không được tán thưởng, nhưng rốt cuộc vẫn không có nửa phần ý niệm khác.

Mà Phó Phong bên người lại là không giống nhau, một đôi mắt ước gì dính vào trên người Thẩm Vũ .

Thẩm Vũ cảm thấy cái tên nam tử này quá mức vô lễ, có thể thấy được tư thế cung kính của Hoắc Thừa Tu như vậy , nghĩ đến cũng là thân phận tôn quý, nàng đây trêu chọc không nổi.

Thời điểm Hoắc Thừa Tu nói ra vị này là Ngụy Vương Phó Phong, Thẩm Vũ càng nhịn không được nhíu mày. Ngụy Vương Phó Phong phong lưu thành tính, tuy do Hoàng Hậu sinh ra, lại không được lòng Gia Nguyên Đế , so với mấy hoàng tử quân tử khác, Ngụy Vương này xem như đứng đầu những nam tử mà Yến Thành quý nữ không muốn gả nhất.

Tuy là Thẩm Vũ rũ mặt mày, lại vẫn có thể cảm thụ được ánh mắt sáng quắc của Ngụy Vương Phó Phong.

"Vương gia ra tới có chút lâu rồi, chúng ta vẫn là đi về trước đi." Hoắc Thừa Tu khuyên Phó Phong.

Vốn tưởng rằng Phó Phong sẽ không chịu trở về, nào biết lại gật gật đầu, chỉ nhìn Thẩm Vũ liếc mắt một cái, sau đó xoay người hướng tới đình hóng gió bên ngoài đi đến. Thẩm Vũ lúc này mới ngẩng đầu, thở ra một hơi.

Vừa lúc Hoắc Thừa Tu ngoái đầu nhìn lại, nàng liền cười đáp lại.

Hoắc Thừa Tu vẫn là như khi còn bé giống nhau, đem nàng trở thành tiểu muội muội che chở, cái này làm cho Thẩm Vũ hoặc nhiều hoặc ít có chút vui mừng.

*******😍😍😍

Thẩm Vũ sợ lại gặp gỡ cái gì không nên gặp, chờ Ngụy Vương Phó Phong cùng Hoắc Thừa Tu đi rồi, liền nhắc làn váy hướng tới dọc theo hồ sen trở về .

Ngọc Trà sơn trang này hoa sen nở rất đẹp, thật sự là "Tiếp thiên lá sen, ánh ngày hoa sen", thêm nữa hồ nước xanh lam trong mát, thoáng chốc làm tâm tình Thẩm Vũ tốt lên không ít, tất nhiên là không hề suy nghĩ tới Phó Trạm.

Nhưng nàng lại không có nghĩ đến, lại gặp phải Ngụy Vương Phó Phong.

Mà giờ phút này, bên cạnh Ngụy Vương Phó Phong chỉ có một người.

"Thần nữ tham kiến Ngụy Vương điện hạ." Thẩm Vũ căng da đầu hành lễ, trong lòng chỉ ngóng trông Lập Hạ sớm chút trở về.

Phó Phong nhìn tiểu cô nương nũng nịu trước mặt, từ khi lần đó thoáng nhìn qua nàng về sau, hắn liền đối với tiểu cô nương nhớ mãi không quên. Hắn hỏi thăm một phen mới biết đây là Định Quốc Công phủ lục cô nương Thẩm Vũ. Mẫu thân Thẩm Vũ- Hàn thị năm đó chính là mỹ nhân Yến Thành có tiếng, lại không ngờ rằng sinh ra nữ nhi càng là tuyệt sắc hơn.

Tiểu cô nương ăn mặc áo váy thiển bích sắc hoa văn tuyết trắng, môi hồng răng trắng, ngọc chất cao vút, quả thực như ngọc tuyết điêu thành giống nhau. Tuy tuổi còn nhỏ, vừa vặn sơ hiện lả lướt, nếu chờ thêm hai năm, đó chính là một vưu vật.

Nhưng giờ phút này nụ hoa ngây ngô lại là có một phen phong vị khác biệt.

Phó Phong uống rượu, lại là tên yêu thích sắc đẹp, đối với Thẩm Vũ nhung nhớ vài tháng, tự nhiên là có chút cầm giữ không được. Mới vừa rồi hắn biết Hoắc Thừa Tu cố ý che chở Thẩm Vũ, lúc này mới cố ý đem hắn ly khai.

Hiện giờ......

"Thẩm lục cô nương không cần câu nệ như vậy, bổn vương thực thưởng thức ngươi." Phó Phong cười đi lên phía trước một bước, "Nghe nói Thẩm lục cô nương am hiểu vẽ tranh, bổn vương ngưỡng mộ đã lâu, nhưng có nhàn hạ vì bổn vương họa một bức?"

Phó Phong càng chạy càng gần, Thẩm Vũ nhíu lại mày hướng tới phía sau lui lại mấy bước.

Nhưng phía sau là hồ sen, nếu nàng sảy một bước, sợ là mất mạng luôn đi. Thẩm Vũ trong tay áo nắm thật chặt, giương mắt nhìn Ngụy Vương Phó Phong, một đôi mắt đào hoa không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thần nữ Học Họa còn thấp, sợ là khó có thể họa ra phong thái Vương gia , thỉnh Vương gia tìm cao nhân khác."

Tiểu cô nương sinh đến tuyết da môi đỏ, mặt mày ô nùng, khuôn mặt phấn nộn làm người ta nhịn không được muốn cắn lên một cái. Phó Phong trong miệng khô khốc, nuốt nuốt nước miếng, đối với nàng vẫy vẫy tay: "Ngươi cách xa đến như vậy, như thế nào có thể nhìn tới bộ dáng bổn vương. Tới, đến gần một ít mới thấy được rõ ràng." Dứt lời, liền hướng tới Thẩm Vũ lại đến gần một bước.

Thẩm Vũ khó khăn đứng ở bên cạnh ao, tà váy nhanh nhẹn.

Phía sau là hồ nước, nếu là ngã xuống liền xong rồi. Nói không sợ là giả, Thẩm Vũ hít sâu một hơi, mới nói: "Vương gia, nếu ngài trở lên trước một bước, thần nữ liền từ nơi này nhảy xuống."

Phó Phong là cái tay già đời, như thế nào không biết đối phó với tiểu cô nương Thẩm Vũ như vậy?

Hắn hơi hơi mỉm cười nói: "Thẩm lục cô nương, bổn vương đối với nàng là thiệt tình. Chỉ cần nàng chịu, bổn vương lập tức trở về xin phụ hoàng cho chúng ta tứ hôn. Đã là sớm hay muộn cũng thành phu thê, giờ phút này cho ta thân một cái lại có gì đâu? Phía sau nàng là hồ sen đi thông bên ngoài, bổn vương cũng không biết bơi, đến lúc đó muốn bổn vương kêu người tới cứu nàng, chỉ sợ nàng cũng theo dòng nước này trôi tới bên ngoài rồi, nơi nào còn có mạng sống......"

Trước mắt ý chính là: Hắn hôm nay hạ quyết tâm muốn âu yếm. Nếu là nàng ngoan ngoãn, hắn tất nhiên cho nàng một cái danh phận; nếu là không từ, chỉ sợ cũng sẽ ném mạng nhỏ.

Thẩm Vũ nơi nào chịu?

Thấy khuôn mặt này của Phó Phong, nàng liền cảm thấy quá mức ghê tởm. Yến Thành nhiều ít cô nương đã bị hắn vũ nhục, chịu nhục tự sát cũng không ở số ít. Nhưng nàng một chút đều không muốn chết. Thẩm Vũ nghĩ cách kéo dài thời gian, chỉ cần đợi Lập Hạ đến, dù là đối với Ngụy Vương bất kính, nàng cũng là không có biện pháp —— tổng so với bị hắn khinh bạc đều tốt hơn nhiều.

Phó Phong nhìn khuôn mặt trắng nõn gần trong gang tấc, càng thêm ngứa trong lòng. Hắn tiến lên một bước muốn bắt lấy đầu vai nàng, lại bị Thẩm Vũ linh hoạt trốn đến một bên. Thẩm Vũ tuy tránh thoát khỏi tay Phó Phong , nhưng vì vậy, thân mình không xong, dưới chân vừa trượt liền thẳng tắp đi xuống.

"Phanh!" Một tiếng rơi xuống hồ, nhưng đem Phó Phong sợ tới mức chết khiếp.

Phó Phong tay còn cứng lại, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Hắn không nghĩ tới Thẩm Vũ cư nhiên trinh liệt như vậy, thà chết cũng không chịu khuất tùng hắn. Hắn nhìn tiểu cô nương một thân bích y ở trong hồ giãy giụa, theo bản năng muốn mở miệng gọi người, nhưng lúc sau lại cảm thấy không tốt —— lấy tính tình nàng như vậy , nếu cứu đi lên, phỏng chừng thà rằng cá chết lưới rách.

Phó Phong tuy rằng yêu thích sắc đẹp, nhưng cũng biết hiện giờ Gia Nguyên Đế đối với hắn cực kỳ bất mãn.

Nếu là ở ngay cái mấu chốt này nháo ra đến, chỉ sợ......

Hơn nữa Thẩm Vũ dù sao cũng là Định Quốc Công phủ cô nương, Định Quốc Công phủ cũng sẽ không buông tha.

Phó Phong cảm giác say tan hơn phân nửa. Hắn nhìn tiểu cô nương trong hồ liều mạng giãy giụa , biết nơi này cách sảnh ngoài cùng hậu viện một khoảng cách, trước mắt mọi người đều chơi đến vui vẻ, tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới nơi này.

Như vậy tưởng tượng, Phó Phong nhịn đau hạ quyết định.

Hắn tiếc hận than một tiếng, liền vội vội vàng đi về phía trước.

Thẩm Vũ giãy giụa trong chốc lát, lại thấy Ngụy Vương cư nhiên không động tĩnh. Thẩm Vũ lúc này hận Ngụy Vương cực kì, thề rằng dù mình biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha hắn. Thẩm Vũ liều mạng giãy giụa kêu cứu không có kết quả, đang lúc nàng cảm giác thở không nổi, mơ mơ màng màng mất đi tri giác trầm xuống , lại phát hiện mặt nước rung chuyển một chút, ngay sau đó, đó là một đôi bàn tay to hữu lực đem nàng chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Có người tới cứu nàng.

Giờ phút này Thẩm Vũ nơi nào còn quản được nhiều như vậy? Chỉ dùng hết toàn bộ sức lực ôm chặt lấy eo người ta —— nàng phải bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất này.

____________

Haizzzzzzzzzz!!!!! A di đà phật!

Tập sau có hôn hôn 😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro