Chương 23: Đòi lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Nhìn mẫu thân nhà mình, nhớ lại thời điểm Ngụy Vương vô lễ, trong lòng Thẩm Vũ vẫn còn sợ hãi. Nàng biết chuyện này khẳng định giấu không được, hơn nữa Ngụy Vương là cái đồ vô sỉ, cũng lại là Vương gia tôn quý, trước mắt xem như đã kết thù. Nhưng đến nàng là nhỏ, nếu liên luỵ đến Định Quốc Công phủ mới là lớn.

Thẩm Vũ không dám lừa gạt, đem sự tình Ngụy Vương nói cho Hàn thị.

Hàn thị nghe xong có chút sửng sốt, nàng cúi đầu nhìn nữ nhi kiều kiều nho nhỏ, lúc này mới rưng rưng đau lòng nói: " Ngụy Vương kia thật là cái tên hỗn trướng."

Nữ nhi từ nhỏ mĩ mạo, nàng chính là sợ xảy ra chuyện này nhất, cho nên mấy năm nay luôn cất nữ nhi chặt chẽ, còn cố ý để bên nữ nhi một nha hoàn biết công phu . Nhưng rốt cuộc cẩn thận mấy cũng có sai sót, ở địa phương như Ngọc Trà sơn trang cư nhiên cũng gặp phải chuyện như vậy.

Hàn thị vuốt mặt nữ nhi, đau lòng đến không thôi, bỗng nhiên nhớ tới nữ nhi không biết bơi, lúc này mới hỏi: " Người nào đã cứu ngươi lên?"

Thẩm Vũ chưa bao giờ ở trước mặt Hàn thị đề cập qua Phó Trạm, vẫn luôn cảm thấy Phó Trạm đối với nàng không phải thiệt tình, chờ một thời gian hắn sẽ không quấn lấy mình, nhưng hôm nay đã xảy ra loại chuyện này, nàng nào dám giấu, chỉ nhỏ giọng: "Là...... Kỳ Vương."

"Kỳ Vương?" Hàn thị nhíu lại mày nhìn nữ nhi, thấy nàng thần thái xấu hổ, nghĩ Kỳ Vương xuống nước cứu nữ nhi, nàng tuy mang ơn đội nghĩa, nhưng trai đơn gái chiếc quần áo ướt đẫm, lại là một chuyện lớn.

Nếu muốn cứu người, không tránh được da thịt thân cận, nữ nhi hiện giờ đã là đại cô nương trưởng thành, sự việc này rất quan trọng.

Như là biết trong lòng Hàn thị nghĩ gì, Thẩm Vũ vội nói: "Kỳ Vương lo lắng thanh danh nữ nhi, liền ở bên kia hồ trong rừng trúc trong chốc lát, chờ xiêm y khô mới trở về, vẫn chưa để bất luận kẻ nào nhìn thấy."

Hàn thị nghe xong mới thở dài: " Kỳ Vương này thật là quân tử......" Dù sao cũng là ý tốt, nàng sao lại có thể nghĩ Kỳ Vương chạm vào thân mình nữ nhi ? Kỳ Vương tính tình ôn nhuận, dung mạo tuấn mỹ, cùng nữ nhi cũng xứng, chỉ tiếc Kỳ Vương ở nơi đầu sóng ngọn gió, cha mẹ đau lòng nữ nhi sao có thể để nữ nhân gả cho hắn? Trước mắt Kỳ Vương cố kỵ thanh danh nữ nhi, chứng tỏ hắn tôn trọng nữ nhi. Nếu đổi lại là người khác, xảy ra chuyện này, đem nữ nhi cứu xong, để người ngoài nhìn thấy, dù cho làm thiếp thất cũng chỉ có thể nhận.

Hàn thị thay nữ nhi dịch dịch đệm chăn, nhỏ giọng hỏi: "A Miên, ngươi đối với Kỳ Vương nhưng có......" Nữ nhi rốt cuộc còn quá nhỏ, một nam nhân anh vĩ bất phàm cứu mạng nàng như vậy, không tránh được lòng sinh ra ái mộ.

Thẩm Vũ lập tức lắc đầu, cắn môi ngữ khí kiên định nói: "Nương, Kỳ Vương cứu nữ nhi, nữ nhi trong lòng cảm kích, nhưng cũng sẽ không dễ dàng liền động tâm như vậy. Hơn nữa lúc trước người có nói qua, Kỳ Vương không phải người có thể gả, nữ nhi về sau muốn giống nương thôi."

Nữ nhi quá hiểu chuyện, Hàn thị có chút vui mừng.

Nàng nhìn gương mặt Thẩm Vũ tái nhợt , giờ phút này cũng không thèm nghĩ nhiều nữa. Không có gì so với việc nữ nhi bình bình an an quan trọng bằng. Trước mắt nữ nhi suy nghĩ thông thấu, mà Kỳ Vương cũng là người quân tử, nếu biết che chở thanh danh nữ nhi, việc này cũng sẽ không bị người khác biết được.

Nhưng Thẩm Vũ có chút lo lắng, nhíu mi nói: "Nương, người nói Ngụy Vương có thể hay không......"

"Ngốc nữ nhi, những việc này ngươi không cần lo lắng. Ngươi chỉ cần hảo hảo dưỡng bệnh, chỗ cữu cữu ngươi ,ta ngày mai phái người truyền tin, mấy ngày này ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi mấy ngày rồi học cũng không muộn." Nàng tuy muốn cho nữ nhi có thanh danh tốt, nhưng lại càng để ý thân thể nữ nhi hơn. Hàn thị cảm thấy may mắn đây là mùa hè, nếu là mùa đông, lấy thân hình mảnh mai của Thẩm Vũ không phải mất nửa cái mạng đi.

Giờ phút này Hàn thị trong lòng đã sớm đem Ngụy Vương mắng tới trăm lần.

Hàn thị đi rồi, Thẩm Vũ nằm ở trên giường có chút không ngủ được. Nàng giật giật thân mình, duỗi tay từ dưới gối đem hà bao ra. Hà bao này dùng nguyên liệu là sợi tơ tốt nhất, nhìn còn mới nguyên.

Thẩm Vũ nhìn hà bao này, có chút thất thần, càng thêm ngủ không được.

****😍😍😍vote nhé

Tục ngữ nói "Bệnh đi như kéo tơ".

Thẩm Vũ một lần bệnh liền bị bệnh suốt một tháng. Lúc trước trên mặt Thẩm Vũ còn có chút thịt, giờ này lại gầy hơn, làm đôi mắt đào hoa càng thêm kiều mỹ. Lão thái thái nhìn bảo bối cục cưng gầy thành dáng vẻ này, oán Hàn thị hồi lâu, trách Hàn thị không có hảo hảo chiếu cố Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ biết tổ mẫu đau lòng nàng, liền ôn nhu an ủi: "Tổ mẫu cũng đừng oán nương, đều là cháu gái bản thân bướng bỉnh, thường xuyên ra ngoài trời lạnh. Mấy ngày trước đây nương đã nhắc nhở cháu gái nhiều lần, người nhìn một cái, nương cũng đã gầy một vòng lớn."

Lão thái thái lúc này mới giương mắt nhìn thoáng qua Hàn thị.

Hàn thị là con dâu bà gần hai mươi năm, mới đầu bà lo lắng dung mạo Hàn thị quá chói mắt sẽ gây chuyện không hay, nhưng Hàn thị lại luôn quy quy củ củ, cực ít gây ra sai lầm, về sau lại sinh ra một tiểu chất nữ đáng yêu như vậy cho bà, bà tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi , đối với Hàn thị cũng tốt một chút. Lão thái thái thấy Hàn thị đích xác gầy một vòng lớn, cũng không trách nàng nữa, chỉ đối với Thẩm Vũ nói: "Còn biết chính mình nghịch ngợm, đều đã lớn, ăn tết là được mười bốn, cũng không thể lại qua loa như vậy."

Thẩm Vũ vội gật đầu, thanh âm ngọt nhu nói: "Cháu gái biết tổ mẫu đau lòng cháu gái nhất, làm tổ mẫu đau lòng, là cháu gái không phải. Về sau cháu gái nhất định ngoan ngoãn, không làm lão tổ tông phiền lòng nữa."

Sau đó, lão thái thái không còn hỏi cái gì nữa. Chỉ ôm cháu gái bảo bối lại ngoan ngoãn không buông. Nhưng lúc sau lại nghĩ: Cục cưng đã trưởng thành, việc hôn nhân cũng nên lưu ý đến. Bà tuy rằng có thể sống lâu thêm mấy năm, nhưng cũng không muốn chậm trễ cháu gái chung thân đại sự. Tưởng tượng đến hai ba năm nữa Thẩm Vũ phải gả đến nhà khác, lão thái thái trong lòng càng đau như cắt thịt .

Tuy nói sinh bệnh, nhưng mấy ngày nay Thẩm Vũ lại khó có được thanh tĩnh.

Hàn thị không bắt nàng viết chữ đọc sách, mỗi ngày chỉ nghĩ biện pháp nuôi nàng đẹp hơn một chút, sắc mặt bây giờ tuy rằng đẹp, vừa vặn không có béo trở lại, xiêm y trước kia mặc vào có chút lỏng le, eo thon như yên tựa liễu, khó khăn lắm mới nắm chặt được. Chẳng qua hai luồng trước ngực lại to thêm, nhìn đã có phong thái Hàn thị lúc trước.

Thẩm Vũ có chút đỏ mặt.

Có vẻ về sau nơi này của nàng so với mẫu thân còn lớn hơn nữa.

Thẩm Vũ ăn chè hạt sen Cốc Vũ bưng tới , nghĩ mấy ngày nay luôn ở trong phòng, có chút nhàm chán.

Tiểu Mãn thấy tiểu thư nhà mình không vui, liền cùng Thẩm Vũ nói tới chuyện Thẩm Tường. Thẩm Tường mấy ngày nay đi theo Mạnh Hữu Thường học họa, được Mạnh tiên sinh khích lệ không ít. Nửa tháng sau là sinh thần tam thúc Thẩm Quý Đạc, sẽ tự mình tặng chúc thọ. Từ thị thấy nữ nhi có tiền đồ như vậy, chính là cười đến không khép miệng được.

Lần đó sau khi lão thái thái tức giận, cả nhà trên dưới chính là không vừa mắt mẹ con các nàng.

Ngay cả mỗi ngày Thẩm Tường đi Tồn Thiện cư thỉnh an, lão thái thái cũng không có vui vẻ ít nhiều. Chẳng qua thời điểm Thẩm Vũ tới , lại một tiếng rồi một tiếng cháu gái bảo bối gọi. Uất nghẹn này Thẩm Tường tất nhiên là ghi tạc trong lòng, nàng ta vốn cùng Thẩm Vũ luôn âm thầm phân cao thấp, trước mắt thừa dịp Thẩm Vũ bị bệnh, càng chăm chỉ Học Họa. Chăm chỉ như thế, tất nhiên là được Mạnh tiên sinh khen ngợi.

Thẩm Vũ là người không để bụng, chỉ cần Thẩm Tường không tới trêu chọc nàng, nàng ta thích nhảy nhót như thế nào liền nhảy nhót như thế ấy, dù sao Thẩm Tường thân là Định Quốc Công phủ cô nương, thanh danh tốt một chút đối với Quốc công phủ cũng là dệt hoa trên gấm.

Tiểu Mãn lại nói: "Nghe nói mấy ngày nay Tứ tiểu thư cùng hai vị Gia Mẫn tỷ muội hay cùng nhau, quan hệ so với trước kia có vẻ khá hơn nhiều."

Hai tỷ muội Gia Mẫn tuy là nữ nhi Chiêu Hoa trưởng công chúa, lại không có kiêu căng, ở Yến Thành thanh danh rất tốt. Đôi hoa tỷ muội này cùng Định Quốc Công phủ Thẩm Diệu ,Thẩm Tường coi như hai phái. Chính bởi vì như thế, Gia Mẫn tỷ muội đối với Thẩm Tường cũng sẽ không quá nhiều lui tới, mà Thẩm Tường chỉ là thứ nữ, bây giờ lại đột nhiên cùng Thẩm Tường qua lại, thật là có chút kỳ quái.

Mấy năm nay Thẩm Tường tuy vẫn luôn muốn vượt qua Thẩm Diệu, nhưng ở ngoài mặt vẫn tỏ ra cùng Thẩm Diệu quan hệ cực tốt. Mỗi lần ba người các nàng đi ra ngoài, Thẩm Tường liền sẽ nghĩ biện pháp đồng hành cùng Thẩm Diệu như hình với bóng. Lúc này lại cùng Thẩm Diệu xa cách, làm Thẩm Vũ có chút đoán không ra.

Thẩm Vũ hướng về phía Tiểu Mãn chớp chớp mắt, ý bảo nàng nói tiếp.

Tiểu Mãn thấy tiểu thư có hứng thú, khuôn mặt càng vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Nghe nói...... Là bởi vì Hoắc tướng quân."

Hoắc tướng quân? Từ một tháng trước ở Ngọc Trà sơn trang cùng Hoắc Thừa Tu gặp qua một lần, Thẩm Vũ cũng không để trong lòng. Hiện giờ đột nhiên nhắc tới Hoắc Thừa Tu, nàng có chút minh bạch.

Ngày ấy ở trên xe ngựa,lời nói Thẩm Tường mang theo đố kỵ, chẳng lẽ là đối với Hoắc Thừa Tu động tâm?

(tui: Ơ😓)

Không thể không nói, Hoắc Thừa Tu khí vũ hiên ngang, so với con cháu quý tộc, trên người càng tăng thêm mị lực, cũng khó trách Thẩm Tường tầm mắt cao như vậy cũng sẽ tâm động, quan trọng nhất chính là...... Thẩm Diệu hình như cũng đối với Hoắc Thừa Tu có ý.

Nàng đương nhiên là thiên vị Thẩm Diệu, nếu chọn người như Thẩm Tường, nàng cảm thấy như đã phá đời Hoắc Thừa Tu.

Chẳng qua những lời này nàng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, sẽ không nói bậy.

********😍😍😍 Mị nhớ ko lầm Thẩm Tường cũng thích Kỳ Vương cơ mà😔

Ngày hôm sau Hàn thị muốn cùng đại bá mẫu Tưởng thị cùng tiểu thẩm thẩm Lâm thị ra cửa, Thẩm Vũ năn nỉ ỉ ôi để Hàn thị mang theo nàng. Hàn thị biết nữ nhi quản không được, lần này ở trong phủ dưỡng bệnh một tháng, cũng nên ra ngoài hít thở không khí.

Hàn thị tự nhiên cũng đáp ứng.

Nhưng Thẩm Diệu có việc phải làm, hôm nay cũng không có đi theo.

Bốn người đi đến Cẩm Tú phường trước, sau đó lại đi Lâm Lang Quán. Đại bá mẫu Tưởng thị thật ra rất thích Thẩm Vũ. Khi nàng sinh bệnh một tháng cũng không ít lần tới thăm nàng, nhiều lần đều đưa tới tổ yến tốt nhất cho nàng bổ thân mình. Hôm nay cùng nhau ra cửa, Tưởng thị liền tặng Thẩm Vũ hai cái váy áo, lại tặng thêm một đôi hoa tai phỉ thúy cùng một bộ vòng bằng bạc.

Hàn thị chỉ nói quá khách khí, nữ nhi còn nhỏ, không cần phải trang điểm như thế.

Tưởng thị lại không cho rằng như vậy. Nàng chỉ có một khuê nữ chưa chồng là Thẩm Diệu, từ nhỏ không cần nàng nhọc lòng, lại thích thanh lịch, không yêu trang điểm. Nàng nhìn dung mạo Thẩm Vũ kiều mỹ như này, tay có chút ngứa ngáy, muốn dệt hoa trên gấm, đem chất nữ trang điểm đến xinh đẹp một chút. Tưởng thị hướng tới búi tóc của Thẩm Vũ cài lên một cây trâm khắc hoa lan, đối với Hàn thị nói: " A Miên chúng ta sinh ra xinh đẹp như vậy, không trang điểm rất đáng tiếc a. Tiểu cô nương xinh xắn, cảnh đẹp ý vui, chỉ nhìn một cái thì cả ngày tâm tình liền hảo."

Thẩm Vũ ngọt ngào nói một tiếng "Cảm ơn đại bá mẫu". Không có người không thích nghe khích lệ, hơn nữa đại bá mẫu nàng vẫn luôn đối đãi nàng không tồi.

Lâm thị cũng không cam lòng yếu thế tặng Thẩm Vũ một bộ vòng lưu kim xuyên hoa cùng một cái vòng tay san hô. Lâm Lang Quán này đồ vật tất nhiên là không tiện nghi, nhưng Lâm thị cùng Tưởng thị phân cao thấp cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ cười ha hả thay Thẩm Vũ đeo vòng tay san hô lên

Thẩm Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, vội hướng về phía Hàn thị chớp chớp mắt xin giúp đỡ.

Hàn thị cười cười. Dù sao cũng là chất nữ, hai người ai đưa nàng tự nhiên cũng thu.

Thẩm Vũ thích trang sức này, hơn nữa dù sao cũng là người một nhà, ngượng ngùng không dám cự tuyệt, chỉ đành nhận lấy, lại nói một tiếng "Cảm ơn tiểu thẩm thẩm".

Lúc sau bốn người mới đi đến Nhất Phẩm Cư dùng cơm.

Dùng cơm xong, Tưởng thị cùng Lâm thị có việc đi trước, Hàn thị bồi nữ nhi đi Thúy Trân hiên chọn sách. Mấy ngày nay Hàn thị không có cấm nữ nhi xem mấy loại sách lung tung rối loạn, mà sách đó cũng không có gì ghê gớm, nữ nhi dưỡng bệnh nhàm chán, liền đơn giản để nàng xem.

Thẩm Vũ tự nhiên là vui mừng, mua thêm vài cuốn. Nàng đem sách đưa cho Lập Hạ bên cạnh, như nhớ tới cái gì, theo bản năng hướng tới trên lầu nhìn thoáng qua.

Thẩm Vũ thu thu lông mi.

...... Kỳ thật một tháng này, nàng không phải không có nhớ đến Phó Trạm.

Rốt cuộc hắn vì mình mà bị thương, bây giờ không biết thế nào. Trước đó vài ngày Ngọc Toàn quận chúa đến thăm nàng, nàng tưởng từ miệng nàng ấy có thể biết một chút tin tức về Phó Trạm, nhưng không ngờ Ngọc Toàn không đề cập tới phương diện này, nàng cũng không dám mở miệng trước.

"A Miên, làm sao vậy?" Hàn thị nhìn bộ dáng nữ nhi ngốc lăng, bèn hỏi.

Thẩm Vũ lắc lắc đầu, hướng về phía Hàn thị cười: "Nương, nữ nhi muốn lên lầu nhìn xem."

Nơi này là thư phố, hôm nay một người cũng không có, Hàn thị cũng yên tâm, chỉ để Lập Hạ bồi nữ nhi lên lầu, bản thân tiếp tục chọn thư. Thẩm Vũ hôm nay ăn mặc một bộ váy hoa thúy sa, tà váy có chút dài, vì tránh cho dẫm đến, Thẩm Vũ liền nâng theo làn váy lên lầu. Thời điểm đi vào, phát hiện bên trong có mấy cái giá sách phía trên bày thư tịch mới.

Nhưng mà người nào đó, một bóng dáng cũng không có.

Thẩm Vũ rũ rũ mắt, trong lòng có chút mất mát, lại cũng không biết chính mình vì sao sẽ mất mát.

Nháy mắt trong lúc nàng đang cúi đầu, lại thấy từ phía sau giá sách trước mặt nàng có một người đi ra. Thẩm Vũ nhìn đôi giày quen thuộc kia, hô hấp lập tức cứng lại vội ngẩng đầu lên. Nàng nhìn nam nhân trước mắt đã nhiều ngày không thấy, hấp hấp môi không biết nên nói gì.

Lập Hạ khiếp sợ, thầm nghĩ Kỳ Vương sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Thẩm Vũ thấy Phó Trạm hình như có việc muốn nói với nàng, liền đối với Lập Hạ sử một ánh mắt, sau đó mới đi theo Phó Trạm đến giá sách phía sau. Nếu đổi lại trước kia, Thẩm Vũ khẳng định quay đầu đi liền, nhưng lúc này nàng muốn hỏi thương thế hắn một chút, chỉ co quắp bất an nhéo tay áo, thần sắc có chút khẩn trương.

Phó Trạm thấy Thẩm Vũ hôm nay phá lệ ngoan ngoãn, nhưng gương mặt thanh tuấn vẫn không có nửa phần ôn hòa , chỉ vươn tay hướng về phía Thẩm Vũ .

Thẩm Vũ hơi giương mắt, ngây ngốc ngơ ngác nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng , thon dài của hắn, đôi mắt nghi hoặc, không hiểu ý tứ hắn.

Sắc môi Phó Trạm có chút tái nhợt, làm nàng nhớ tới hôm sinh nhật Minh Nguyệt nhìn thấy hắn. Lúc ấy thằng nhãi này liền bắt đầu trêu đùa nàng, rõ ràng chính mình có sức lực, lại muốn để nàng tự mình đi đỡ, may mà nàng còn bảo trì lý trí, bằng không khi đó đã bị hắn chiếm tiện nghi.

"Cái gì?" Thẩm Vũ mở miệng hỏi, hai tròng mắt tràn đầy nghi hoặc.

Phó Trạm hôm nay phá lệ quân tử, như là đem Thẩm Vũ trở thành người xa lạ, khí độ tự phụ cao nhã, chỉ mở miệng nhàn nhạt nói: "Hà bao."

Hà bao? Thẩm Vũ sau một lúc lâu mới hiểu được lời Phó Trạm nói là có ý tứ gì. Ngày ấy hắn trước khi đi để lại hà bao của nàng ở trên mặt đất. Khi đó nàng còn tưởng rằng hắn cố ý, thành tâm muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ. Thẩm Vũ thấy giờ phút này Phó Trạm duỗi tay muốn đòi hà bao, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ —— rõ ràng hà bao này là của nàng, vì sao hắn đòi lại đúng lý hợp tình như vậy?

Thẩm Vũ cắn cắn môi, bất mãn nỉ non nói: "...... Đó là của ta."

Phó Trạm nghe xong lại cong môi, đuôi mắt giá lạnh, không có nửa phần vui vẻ. Đôi mắt đen thâm thúy của hắn lẳng lặng nhìn Thẩm Vũ, gằn từng chữ: "Bổn vương vì cái hà bao này thiếu chút nữa mất đi tính mạng, ngươi nói bổn vương có nên hay không đòi về?"

Thẩm Vũ hoàn toàn ngơ ngẩn.

Thẳng đến khi Phó Trạm hướng tới nàng bước đến, Thẩm Vũ mới theo bản năng lui lại một bước, thân mình đang gắt gao dựa vào phía sau giá sách.

"Ta......" Thẩm Vũ cắn môi, tự tin lập tức không còn.

Phó Trạm từ trên cao nhìn xuống, nói: "Hay để ta tự mình lấy?"

Hai người ở gần nhay quá, Thẩm Vũ lập tức đỏ bừng mặt. Nàng muốn duỗi tay đem hắn đẩy ra, nhưng đến khi tay nàng đụng tới sườn eo hắn, lại nhớ tới thương thế của hắn.

Nàng không dám lại chạm vào, tuy rằng đã qua một tháng, cũng không biết thương thế hắn như thế nào.

____________

Hi. Anh Phó Trạm còn lầy nữa nhé, chưa buông tha đâu nha😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro