Chương 26: Thủ đoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Bên tai là hô hấp nóng rực của Phó Trạm, cào đến ngứa gương mặt.

Thẩm Vũ ngây ngốc nhìn tay nắm cần câu của mình, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Thấy bàn tay kia đặt trên tay nàng, lòng càng hỗn loạn, không biết nên đáp lại như thế nào. Nói thật, nàng một chút đều không thích tính bá đạo của hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét hắn cường thế —— rõ ràng mấy ngày trước còn lạnh như băng gọi nàng "Thẩm lục cô nương", bây giờ lại thân mật ôm lấy nàng, một tiếng rồi một tiếng "A Miên".

Thẩm Vũ không nói gì.

Phó Trạm lại vuốt ve tay nàng, như đang thưởng thức. Móng tay tiểu cô nương oánh nhuận no đủ, lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, đặc biệt xinh đẹp. Hắn cong cong môi nói: "Nàng xem, nàng không có muốn

đưa cho ai, trước mắt bổn vương lại ăn nói khép nép xin nàng, nàng vì sao không chịu?"

Thẩm Vũ một chút đều không nhìn thấy hắn ăn nói khép nép ở chỗ nào.

Hơn nữa, hà bao của cô nương gia vốn dĩ chính là vật cực kỳ quan trọng. Dựa vào cái gì là muốn, nàng liền phải cho hắn? Mà nay nàng không chịu cho, lại thành nàng sai rồi.

Phó Trạm nhịn không được cắn một ngụm lên gương mặt bạch nộn của nàng , dẫn tới thân mình tiểu cô nương trong lòng run lên, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Thẩm Vũ thật sợ cực kỳ bộ dáng lưu manh của hắn, vội nói: "Ngươi đừng như vậy......"

Phó Trạm cười, gằn từng chữ: "Mới vừa rồi là ai buồn bực thẳng hô tên húy bổn vương?"

Thẩm Vũ cảm thấy Phó Trạm không chỉ cường thế, hơn nữa còn thích so đo.

Mới vừa rồi không phải bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện dọa tới nàng sao? Thẩm Vũ cắn cắn môi, trong lòng đã thầm mắng Phó Trạm vài lần. Nào biết Phó Trạm lại đem cằm gác qua đầu vai nàng, tay nắm cần câu cũng thật chặt, ngữ khí ôn hòa như thương lượng nói: "Nếu không như vậy, nếu nửa khắc nữa ta câu thêm được một con cá, nàng liền đem hà bao đưa trả lại cho ta."

Thẩm Vũ cảm thấy, Phó Trạm ngữ khí căn bản là không có thương lượng đường lui.

Nào biết Phó Trạm lại nói: "Nếu nàng không đáp ứng, bổn vương không ngại lại cứu nàng một lần, đến lúc đó chúng ta cả người ướt đẫm ôm nhau, nàng......"

"Phó Trạm!" Thẩm Vũ nhịn không được quát một tiếng, sau đó hít sâu một hơi thỏa hiệp nói, "...... Ta đáp ứng còn không được sao?"

Ngữ khí nàng còn có vài phần ý vị làm nũng.

Kỳ thật trong lòng nàng biết Phó Trạm sẽ không vô sỉ như vậy, nhưng lúc này lại uy hiếp nàng , cũng coi như là đê tiện vô sỉ.

Thấy Thẩm Vũ đáp ứng, mặt mày Phó Trạm thư hoãn, thầm nghĩ tiểu cô nương thật là ăn cứng mà không ăn mềm. Nhưng dù hắn biết rõ cường ngạnh hữu hiệu, cũng không dám quá mức cưỡng bách nàng. Chính nàng thật ra vô tâm vô phế, chuyện hắn chết sống cũng không màng, coi hắn như người khác giống nhau. Chẳng qua được an tĩnh ôm nhau nửa khắc như vậy, lần này đến Minh Sơn trang ôm cây đợi thỏ cũng coi như đáng giá.

Phó Trạm dứt khoát nhắm hai mắt lại, an tĩnh dựa vào đầu vai Thẩm Vũ nghỉ ngơi.

Thẩm Vũ lại vạn phần cảnh giác, sợ hãi Phó Trạm đối với nàng động tay động chân. Nhưng hôm nay Phó Trạm cũng không có làm ra cử chỉ đường đột , tuy chỉ cần ôm lấy nàng như vậy, cũng đã khiến Thẩm Vũ không dám lộn xộn, càng không dám lớn tiếng hít thở, hai tròng mắt không chớp nhìn cần câu trong tay cùng sóng trên mặt hồ.

Nửa khắc muốn câu được cá, Phó Trạm cũng quá tự phụ đi.

Hơn nữa, cần câu ở trên tay nàng, chỉ cần nàng động tay động chân, cá từ đâu mà đi lên a? Thẩm Vũ cong cong môi, nỗ lực xem nhẹ sự tồn tại của Phó Trạm , nhưng bên tai nghe thấy hô hấp Phó Trạm càng ngày càng nóng rực, Thẩm Vũ nhận thấy có chút khác thường, lỗ tai cùng gương mặt đều nóng rát, giống như bị thiêu cháy.

Hai người bọn họ cứ như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy......

"Nàng yên tâm, nơi này chỉ có hai người chúng ta ." Phó Trạm đã sớm nhìn thấu băn khoăn của nàng.

Thẩm Vũ vừa thẹn lại vừa bực.

Đối với Phó Trạm, nàng một chút biện pháp đều không có. Lúc này nàng cũng không nói lời nào, chỉ nhìn mặt hồ, nỗ lực bình tĩnh tâm tình.

Chẳng qua tâm tình Phó Trạm gác ở đầu vai Thẩm Vũ lại không giống nhau, hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương, hai tròng mắt hắn mỉm cười, cảm thấy tiểu cô nương thật là ngốc đến đáng yêu. Hắn thân là Vương gia, trong phủ cũng không có thê thất, bộ dáng thượng thừa, phẩm hạnh đoan chính, về sau thành thân cũng sẽ đối với nàng thêm sủng ái, nhưng vì sao nàng cố tình không nhận tình cảm của hắn, lại nhiều lần cự tuyệt? Mới đầu hắn chỉ nghĩ là tiểu cô nương thẹn thùng, mà cử chỉ mình quá mức đường đột, nhìn trước mắt, nàng rõ ràng đối với mình cũng không phải không có nửa điểm tình nghĩa.

Nàng động tâm. Hắn thấy rất rõ ràng.

Phó Trạm nhìn gương mẳt tiểu cô nương trắng nõn, phấn nộn, đỏ bừng như đào hoa. Vành tai oánh nhuận càng thêm tinh xảo đáng yêu, lông mi nàng chớp chớp giống hai thanh quạt nhỏ. Thấy bộ dáng nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt hồ, biểu tình chuyên chú, nhưng thân mình lại khẩn trương đến không thôi.

Khóe môi hắn cười cười, lông mi thoáng rũ.

Tiểu cô nương hôm nay mặc một bộ váy bích sắc. Từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra hoa hải đường thêu màu vàng trước ngực, bộ ngực sữa của nàng đã hiện ra hình dạng khả ái, giống như hai cái bánh bao nhỏ phình căng.

Người ta thường nói "Tình nhân trong mắt là Tây Thi", Phó Trạm giờ mới chân chính rõ ràng những lời này.

—— vô luận nhìn như thế nào, mỗi chỗ trên người nàng đều đẹp.

Phó Trạm cảm thụ được nàng khẩn trương, bàn tay nắm tay nàng thật chặt, giả vờ tùy ý nói: "Chờ về sau thành thân, chúng ta cũng câu cá như vậy, nàng có chịu không?"

Ai muốn cùng hắn thành thân! Thẩm Vũ trong lòng âm thầm phỉ nhổ.

Đang bực, lại phát giác cần câu giật giật. Thẩm Vũ sửng sốt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cá cắn câu, lại thấy Phó Trạm cầm tay nàng, đem cần câu nhắc lên.

Thẩm Vũ nhìn con cá chép to, thầm nghĩ: Nàng câu lâu như vậy, còn không có câu được một con lớn đâu.

Con cá " thịch" một tiếng dừng ở thùng gỗ.

Phó Trạm buông lỏng tay, dắt Thẩm Vũ qua bên thùng gỗ xem cá. Thẩm Vũ nhìn hai con cá chép, một lớn một nhỏ, tuy rằng bị nhốt ở thùng gỗ nho nhỏ, nhưng lại ở chung vô cùng hài hòa. Thẩm Vũ chưa ngẩng đầu, đã nghe đến Phó Trạm nói, "Ngày mai giờ Mùi, ta ở Nhất Phẩm Cư chờ nàng, nếu nàng không tiện tự mình tới, cứ cho nha hoàn nàng đưa tới."

Thẩm Vũ nhất thời không còn lời gì để nói.

Bất quá nàng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy là có thể câu được cá rồi.

Phó Trạm lại nói: "Nếu như nàng muốn gặp ta, tự mình tới là tốt nhất."

Thẩm Vũ ngẩng đầu hung hăng trừng hắn một cái, tưởng bở!

Phó Trạm bị bộ dáng tức giận này chọc cười, duỗi tay nhéo gương mặt nàng, mỉm cười thở dài nói: "Ngày thường ăn nhiều cơm một chút, nhìn một cái, toàn thân một chút thịt đều không có."

Thẩm Vũ cảm thấy Phó Trạm thích lo chuyện bao đồng quá mức, bởi vì đây không phải lần đầu tiên nàng bị hắn một hồi ghét bỏ trên người không có thịt. Chính là nàng cảm thấy cô nương gia gầy một chút mới đẹp. Phó Trạm giờ tuy nói như vậy, nhưng nếu chờ nàng trở nên béo, phỏng chừng lại ghét bỏ. Nàng không nói tiếp, chỉ thúc giục hắn mau chút rời đi.

Hôm nay Phó Trạm chiếm nhiều tiện nghi, tất nhiên trong lòng thấy đủ, cũng không khi dễ nàng nữa. Dù sao tiểu cô nương da mặt mỏng, hắn nên tuần tự tiến lên.

Nhìn Phó Trạm đi rồi, Thẩm Vũ mới thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó, Lập Hạ mới vừa rồi biến mất lại vội vã đi tới. Lập Hạ đánh giá một phen, thấy tiểu thư bình yên vô sự, nhưng tâm lý rốt cuộc cũng hiểu rõ vài phần, liền đúng sự thật nói: "Mới vừa rồi người hầu bên người Kỳ Vương đem nô tỳ dẫn dắt đi, cho nên...... Tiểu thư không có việc gì chứ?" Ngày ấy sự việc ở Thúy Trân hiên khiến cho nàng khiếp sợ không thôi, mà hôm nay lại còn quá phận như vậy. Kỳ Vương đúng là âm hồn bất tán, thật là khó chơi.

Thẩm Vũ đương nhiên biết năng lực Phó Trạm,.

Đừng nói hôm nay bên người chỉ có một nha hoàn Lập Hạ, dù cho bốn nha hoàn đều ở đây, chắc chắn hắn cũng có biện pháp dẫn rời đi. Thẩm Vũ nói một tiếng "Không sao", nhưng lại nghĩ đến lời Phó Trạm, làm như không có việc gì cầm lấy cần câu, đối với Lập Hạ nói: "Ngày mai ngươi thay ta đi Nhất Phẩm Cư đưa một thứ, nhớ đừng để cho người khác nhìn thấy."

Cô nương chưa chồng lén đưa hà bao cho nam tử xa lạ, vô cùng khó coi, nhưng nàng biết nếu mình không làm như vậy, phỏng chừng Phó Trạm vẫn luôn sẽ quấn lấy nàng. Tưởng tượng đến Phó Trạm động tay động chân, Thẩm Vũ liền cảm thấy cả người phát run.

Chờ năm sau nàng mười bốn, đến lúc đó cha mẹ khẳng định sẽ bắt đầu thay nàng lưu ý việc hôn nhân, nếu lúc ấy Phó Trạm còn chưa từ bỏ ý định, không chừng sẽ phiền toái.

Thẩm Vũ phiền não, lại nghe Lập Hạ kinh ngạc một tiếng, hỏi: "Tiểu thư, khuyên tai người đâu?"

Khuyên tai? Thẩm Vũ theo bản năng sờ sờ vành tai, phát hiện bên trái khuyên tai Hồng Bảo thạch không có. Nhớ tới mới vừa rồi Phó Trạm vẫn luôn để ở vai trái nàng, chắc chắn là hắn mượn gió bẻ măng cầm đi. Nếu nói lúc trước nàng còn áy náy, như vậy giờ phút này nơi nào còn có cái gì áy náy nữa, nàng nhàn nhạt nói: "Chắc là không cẩn thận rơi, không cần tìm lại."

Nói xong, Thẩm Vũ liền đem một khuyên tai còn lại tháo xuống đưa Lập Hạ cầm

_____

Sau khi ăn trưa xong ở Minh Sơn trang , Thẩm Vũ lại đi theo cữu cữu câu cá thêm một buổi trưa. Nhưng mà Ôn Nguyệt Trăn dù sao cũng là khách, Hàn Minh Uyên vì cháu gái cũng tặng nàng ta một bức họa xem như lễ mọn. Ôn Nguyệt Trăn biết bức họa Hàn Minh Uyên giá trị thiên kim, nàng ta tuy rằng trong lòng kích động, nhưng cũng không phải chưa hiểu việc đời, chỉ mỉm cười nhận lấy, đối với Hàn Minh Uyên cũng dịu dàng có lễ.

Thần sắc điềm nhiên như vậy, so với các nữ nhi thế gia Yến Thành từ nhỏ đi học tập lễ nghi cũng không thua một tấc.

Nhưng người tập họa giỏi nhất về nhìn người. Hàn Minh Uyên thấy vị Ôn cô nương này tuy rằng đoan trang có lễ, nhưng đôi mắt hàm chứa ý cười lại không rõ ràng. Hắn lại nhìn thoáng qua cháu gái mình, cũng không biết tính tình đơn thuần của nàng có nhìn ra vị Ôn cô nương này không ổn hay không. Chỉ là hôm nay hắn thấy cháu gái có chút thất thần, Hàn Minh Uyên liền cho nàng sớm chút trở về.

Hai người lên xe ngựa, Ôn Nguyệt Trăn cầm bức họa Hàn Minh Uyên trên tay, tinh tế vuốt ve cuộn tranh, yêu thích không buông.

Ôn Nguyệt Trăn nghĩ: nếu nàng có thể vào môn hạ Hàn tiên sinh, người Yến Thành tự nhiên cũng sẽ không khinh thường nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vũ. Lần này lão tổ tông để Thẩm Vũ chăm sóc mình, hôm nay còn mang nàng tới thôn trang, nếu nàng nói ra ý tưởng trong lòng, hơn phân nửa cũng phải đáp ứng. Mà mới vừa rồi Hàn tiên sinh đối với Thẩm Vũ cưng chiều như vậy, chỉ cần Thẩm Vũ mở miệng, chắc chắn Hàn tiên sinh cũng sẽ không cự tuyệt.

Như thế, Ôn Nguyệt Trăn liền đem lời trong lòng nói ra.

Thẩm Vũ vốn đã tâm phiền ý loạn, hôm nay mang Ôn Nguyệt Trăn tới đây bất quá cũng chỉ là nể mặt tổ mẫu, nhưng lúc này thấy Ôn Nguyệt Trăn được một tấc lại muốn thêm một tấc, Thẩm Vũ liền nhăn mày, thần sắc nhàn nhạt nói: "Nhị cữu cữu ta từng nói qua, trừ ta ra sẽ không thu nhận bất kỳ đệ tử nào, việc này khiến Trăn biểu tỷ thất vọng rồi."

Thấy Thẩm Vũ không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, sắc mặt Ôn Nguyệt Trăn nhất thời rất khó coi.

Nàng ngẩng đầu đánh giá Thẩm Vũ, thấy hôm nay tâm tình nàng không được tốt, nhưng giờ phút này không chút lưu tình cự tuyệt, thật quá phận. Chắc là Thẩm Vũ sợ mình vào môn hạ Hàn tiên sinh sẽ lấn át tên tuổi nàng ta. Dù sao nàng từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, vẽ so với Thẩm Vũ tốt hơn nhiều.

Đến lúc đó nàng mới nhập môn đã hơn nàng ta, thiên chi kiều nữ như Thẩm Vũ làm sao có thể nhẫn?

Ôn Nguyệt Trăn im miệng không nói. Nàng lẳng lặng rũ mắt, nhớ tới nam tử áo trắng ôn nhuận vừa rồi, lúc nàng đang ngắm hoa, mới từ trong miệng tiểu đồng biết được —— vị kia thế nhưng là Kỳ Vương Phó Trạm.

Điều này làm cho nàng có chút ngơ ngẩn.

Lúc tới Yến Thành, có hiểu được chuyện ở Yến Thành, đối với vị Kỳ Vương chính là biết rất rõ ràng, hiện giờ lại không ngờ có thể ở chỗ này gặp gỡ. Kỳ Vương sinh ra tuấn mỹ, khí chất kim tự phụ, chi lan ngọc thụ như thế, chỉ cần liếc mắt một cái, liền làm tim nàng đập như trống. Nhưng nàng biết Kỳ Vương phong thần tuấn lãng như vậy còn có thân phận tôn quý, chỉ sợ đã sớm nhìn quen ánh mắt ái mộ của cô nương gia.

Cho nên nàng chỉ nhìn thoáng qua liền ra vẻ trấn định rũ mắt không xem.

Như vậy, có lẽ Kỳ Vương sẽ phát hiện nàng không giống người thường.

Tuy rằng cuối cùng Kỳ Vương vẫn chưa nhìn mình, nhưng cũng không có nhìn Thẩm Vũ bêm cạnh, đã nói lên Kỳ Vương không phải một người ham sắc đẹp . Bất phàm như thế lại còn thân phận tôn quý , nàng động tâm cũng cực kỳ bình thường. Nhưng nàng cũng rõ ràng, lấy thân phận Kỳ Vương, sao có thể để một người ăn nhờ ở đậu làm Vương phi hắn? Chính Ôn Nguyệt Trăn nàng cũng không cam lòng chỉ làm một thiếp thất, vì vậy, nàng càng phải nỗ lực.

( thiếp thất cũng ko có cửa chứ ở đó mà

tính toán nhé!!!!!)

Hôm nay Thẩm Vũ không muốn giúp nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không mặt nóng dán mông lạnh.

Một đường không nói gì, hai người trở về Định Quốc Công phủ.

********* 😊😍😍😍

Vài ngày sau đó, Ôn Nguyệt Trăn không còn tới viện Minh Lan.

Chẳng qua mỗi lần đi Tồn Thiện cư , Ôn Nguyệt Trăn luôn đã sớm ngồi ở bên người lão thái thái.

Ôn Nguyệt Trăn dù sao cũng là bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, mọi người đều là nhìn mặt lão thái thái mới gọi nàng một tiếng "Ôn cô nương", nhưng trong lòng phần lớn là xem thường nàng. Nhưng Ôn Nguyệt Trăn này hiểu được cách thu phục lòng người, chỉ cần Thẩm Vũ đứng gần bọn họ nhất, nàng liền ngoan ngoãn đứng ở bên người lão thái thái không rên một tiếng.

Ôn Nguyệt Trăn thật sự đã thành công.

Không có tới Định Quốc Công phủ mấy ngày, liền giành được yêu thích của đại bá mẫu Tưởng thị. Tưởng thị là chủ mẫu Định Quốc Công phủ, trước mắt lại thích Ôn Nguyệt Trăn như vậy, vị trí Ôn Nguyệt Trăn tự nhiên cũng tương đối cao hơn một chút, ít nhất bọn hạ nhân sẽ không bởi vì nàng là biểu cô nương xa mà khắt khe nàng.

Chỉ là Ôn Nguyệt Trăn trước mặt người khác đối với Thẩm Vũ khách khách khí khí, nhưng Định Quốc Công phủ mỗi người đều là người sáng suốt, biết đã nhiều ngày Ôn cô nương không có đi tiểu viện của lục tiểu thư, mà là thường xuyên đi đến viện của Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư, có thể thấy được vị Ôn cô nương này cùng lục tiểu thư quan hệ không được tốt. Chẳng qua vị Ôn cô nương này tính tình dịu dàng, đối đãi với hạ nhân trong phủ cũng là khách khách khí khí, sao có thể chọc tới lục tiểu thư?

Lục tiểu thư chính là bảo bối của lão tổ tông.

Lúc trước lão tổ tông chính miệng đã nói qua —— về sau ở Định Quốc Công phủ, dù lục tiểu thư đi ngang cũng được. Trước mắt vị Ôn cô nương tới, ngày ngày hướng Tồn Thiện cư thăm hỏi, có lẽ lục tiểu thư lo lắng Ôn cô nương đoạt đi sủng ái của lão tổ tông, lúc này mới sinh tâm bất mãn, cho nên mâu thuẫn.

Rốt cuộc Ôn cô nương, không có địa vị nhất Định Quốc Công phủ, liền ngốc tới chọc tiểu tổ tông lục tiểu thư.

Nghe đến mấy cái này, Cốc Vũ tức điên.

Uổng cho nàng lúc trước còn tưởng rằng vị Ôn cô nương kia là người dịu dàng, không ngờ lại dám làm hại tên tuổi tiểu thư nhà nàng ra như vậy. Người không biết còn tưởng tiểu thư bị nuông chiều quen, khi dễ biểu cô nương vừa tới trong phủ .

Chẳng qua những lời này Thẩm Vũ cũng không để trong lòng.

Ôn Nguyệt Trăn kia muốn giả làm tiểu bạch hoa, cũng mặc kệ nàng ta, chỉ cần đừng nháo ra chuyện gì là được. Dù sao đại bá cùng đại bá mẫu đều là người sáng suốt, nếu Ôn Nguyệt Trăn thật sự nháo ra chuyện, chỉ sợ cũng sẽ không mềm lòng. Định Quốc Công phủ này không chấp nhận được nhất chính là làm việc dơ bẩn.

Còn lão tổ tông bên kia, nàng càng không cần lo lắng —— lão tổ tông thương yêu nhất chính là nàng, nếu bởi vì Ôn Nguyệt Trăn mấy ngày hỏi han ân cần, mà có thể thay thế được mình ở trong lòng lão tổ tông, kia cũng quá coi thường lão tổ tông, mà cũng quá coi thường nàng rồi.

Vị tổ mẫu của nàng tinh tường mọi sự, đạo hạnh Ôn Nguyệt Trăn ở trước mặt bà chính là không đủ dùng.

Cho nên cuộc sống Thẩm Vũ vẫn cứ theo lẽ thường, không hề có chịu ảnh hưởng.

Cũng không biết sao lại thế này, lão thái thái cũng nghe tới một ít tiếng gió.

Lúc Thẩm Vũ đến thỉnh an, lão thái thái liền cố ý lưu lại một mình nàng. Lão thái thái đau lòng cháu gái này nhất, đương nhiên là sợ nàng nghĩ nhiều. Nào biết Thẩm Vũ nghe xong, chỉ hướng về phía lão thái thái cười cười, một đôi đẹp mắt đẹp như chảy ra nước.

Thẩm Vũ ngồi ở bên cạnh lão thái thái , ôm cánh tay lão thái thái nói: "Trăn biểu tỷ là bà dì phó thác cho tổ mẫu, tổ mẫu tự nhiên có trách nhiệm, khó được Trăn biểu tỷ hầu hạ tổ mẫu như vậy, cháu gái vui vẻ còn không kịp, lại như thế nào sẽ sinh khí đây?" Cuối cùng lại kiều khí bĩu môi, "Chẳng lẽ cháu gái ở trong mắt tổ mẫu không phóng khoáng như vậy sao?"

Nhìn một cái xem, thế nhưng còn trách cứ bà? Vẻ mặt lão thái thái đầy ý cười, nhìn khuôn mặt cháu gái xinh xắn, chính là càng nhìn càng vui mừng, vội nói: "Là lão bà tử ta hồ đồ, A Miên chúng ta chính là người rộng lượng."

Cháu gái tuy rằng từ nhỏ được nuông chiều, nhưng rốt cuộc không có dưỡng thành tính tình khó chiều gì. Nói cháu gái không thích Trăn tỷ nhi, lão bà tử bà chính là không tin. Cháu gái bảo bối đôi mắt tinh lượng, đối đãi với người thẳng thắn thành khẩn, dù cho tính tình tùy tiện , bà còn lo lắng ngày sau sẽ bị người ta hại đây.

Thẩm Vũ ôm cánh tay lão thái thái, tiếp tục nói: "Chính là, tổ mẫu nếu thật thích Trăn biểu tỷ hơn cháu gái, cháu gái trong lòng cũng sẽ ghen tị, cho nên tổ mẫu phải đáp ứng cháu gái, thương cháu gái nhất mới được.."

Lời nói tính trẻ con, nhưng cố tình lại làm lão thái thái thật vui mừng.

Có lão thái thái tự thân xuất mã, Định Quốc Công phủ này còn ai dám loạn khua môi múa mép? Nhất thời việc lục tiểu thư tính tình nuông chiều không còn ai dám nói nữa, liên quan đến Ôn cô nương cũng không ai dám nghị luận.

_______

Ngày mai là đại thọ bảy mươi của Khang Vương phủ lão Vương phi .

Lão thái thái cùng lão Vương phi giao tình không tồi, hơn nữa hai nhà cũng thường xuyên lui tới, mấy năm gần đây Khang Vương phủ ở Yến Thành quý tộc địa vị kế tiếp thăng chức, tất nhiên là đi lại nhiều mới tốt. Lão Vương phi thích náo nhiệt, lão thái thái liền muốn đem hai đích tôn nữ mang đến, cũng châm chước một phen, thuận đường mang thêm Ôn Nguyệt Trăn.

Hôm đó Khang Vương phủ khách đến đầy nhà, ngày mai tiến đến chúc thọ nhân gia tất nhiên là rất nhiều. Bà cũng suy nghĩ làm Trăn tỷ nhi lộ mặt, lấy dung mạo và khí độ Trăn tỷ nhi, sẽ không thua với quý nữ Yến Thành .

Thẩm Vũ là khách quen Khang Vương phủ , chẳng qua từ khi Ngọc Toàn quận chúa có Ngọc Trà sơn trang, mỗi lần tụ hội đều đi đến thôn trang, nên số lần đến Khang Vương phủ cũng ít. Khang Vương phủ cách Định Quốc Công phủ chỉ hai con phố, khi còn nhỏ nàng chính là thường xuyên đi đến, lần này bồi lão thái thái đi, tất nhiên là vui vẻ.

Còn việc Ôn Nguyệt Trăn, Thẩm Vũ tự nhiên minh bạch tâm tư lão thái thái .

________

Biết ngày mai nữ nhi muốn đi Khang Vương phủ, Hàn thị có chút ý tưởng, ở trên giường đối với phu quân cũng chỉ có lệ một chút. Thẩm Trọng Khâm tuy rằng bất mãn, nhưng biết thê tử khẳng định có tâm sự, liền dứt khoát ôm thê tử nói chuyện một lát.

Hàn thị lúc này mới đem điều trong lòng nói ra.

Hoắc Thừa Tu là con rể tốt được mọi người chọn, từ nhỏ phẩm tính không tồi, càng quan trọng là bảo vệ được nữ nhi. Hơn nữa Khang Vương phủ cũng là gia đình quyền quý, nữ nhi gả vào gia đình như vậy, một chút đều không có hại.

Nghe Hàn thị nói xong, Thẩm Trọng Khâm cũng gật gật đầu, nói một câu: "vị Khang Vương phủ kia, đích xác không tồi." Bản thân hắn tầm thường vô năng, nhưng hy vọng con rể là người có tiền đồ, như vậy nữ nhi gả qua đi cũng có thể diện. Bất quá thể diện tuy quan trọng,nhưng quan trọng nhất vẫn là phải đối tốt với nữ nhi. Nếu có thể đẹp cả đôi bên, đương nhiên là tốt nhất.

Hai vợ chồng ý kiến nhất trí, Hàn thị mặt mày cũng giãn mở ra.

Thấy thê tử vui vẻ, trong lòng Thẩm Trọng Khâm cũng vui mừng. Hắn nhìn mặt nàng nhu mị, lập tức dốc sức làm lại, nghiêng người liền đè ép đi lên, "Phong khẩn nộn liễu há thắng bãi, xuân thâm cẩm thác nhiều lần trừu", "Bất chấp tấn loạn thoa hoành, hồng lăng bị phiên sóng lăn lãng".

Nhất thời này phù dung trướng, uyên ương cẩm, khó khăn lắm nhất phái hảo cảnh xuân.

********😍😍😍😍

Ngày hôm sau Thẩm Vũ ngồi ở trước gương chuẩn bị đi Tồn Thiện cư cùng lão thái thái, thì thấy Hàn thị sớm tới.

Thẩm Vũ còn tưởng rằng mẫu thân tới dặn dò nàng phong phạm thục nữ, lại thấy mẫu thân chọn ra một đôi hoa tai bằng vàng đẹp nhất, còn ở trên búi tóc nàng mang lên một cây trâm tinh xảo chạm hoa lan, rồi phân phó Cốc Vũ đem áo váy mấy hôm trước may ở Cẩm Tú phường mang ra.

Thẩm Vũ có chút kinh ngạc.

Bộ dạng nàng từ nhỏ sinh đến xuất sắc, mẫu thân tuy rằng thích sửa soạn cho nàng, nhưng cũng sẽ không đem nàng trang điểm đến quá mức loá mắt, hôm nay thật là có chút kỳ quái, hơn nữa lại là sáng sớm đã tới đây thay nàng tỉ mỉ sửa soạn.

Thẩm Vũ mím môi, nàng giương mắt nhìn chính mình trong gương, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ: Nương chẳng lẽ là vừa ý Hoắc tướng quân?

_______=______

Mấy ngày nữa có điểm chuẩn, huhu, nếu rip chắc mình drop luôn bộ này..😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro