Chương 27: Đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——
Thẩm Vũ tất nhiên là không dám phật lòng Hàn thị, ngoan ngoãn theo ý tứ mẫu thân hảo hảo trang điểm. Bất quá Hàn thị không ngốc, chỉ đem nữ nhi trang điểm so với ngày thường đẹp hơn một chút, dù sao nàng cũng chỉ muốn cho nữ nhi lưu được ấn tượng tốt thôi.
Nhưng Thẩm Vũ trong lòng lại trăm vị tạp trần.
Thật sự , Hoắc Thừa Tu đích xác không tồi. Đừng nói đến bộ dạng, nhân phẩm, gia thế, dù là việc mẹ chồng nàng dâu và cô em chồng đều không có chút vấn đề gì, phóng mắt toàn bộ Yến Thành này , cũng tìm không ra người thứ hai tốt như vậy. Nhưng mà trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới Hoắc Thừa Tu, bởi vì ở trong lòng nàng, Hoắc Thừa Tu chỉ là bạn chơi cùng khi còn nhỏ, huynh trưởng Ngọc Toàn.

Mà trước mắt nương lại vừa ý Hoắc Thừa Tu, thêm hành động như thế, khẳng định là cha cũng tán thành.
Nàng chưa cập kê, tự nhiên không vội mà nghị thân.
Tuy nàng là nữ nhi khuê phòng nhưng cũng biết,  Khang Vương phủ hôm nay cùng ngày xưa đã khác nhau, mà Hoắc Thừa Tu lại văn võ song toàn, càng là lang quân như ý trong lòng của rất nhiều cô nương Yến Thành. Cha mẹ nàng luôn yêu thương nàng, bây giờ lại vừa ý Hoắc Thừa Tu, cũng đủ thấy Hoắc Thừa Tu ưu tú thế nào.
Nhưng mà, nàng đối với Hoắc Thừa Tu không có nửa điểm tình yêu nam nữ, chỉ sợ là không thể như ý nương.
Hơn nữa, Phó Trạm……
Thẩm Vũ cắn cắn môi, không muốn suy nghĩ tới hắn ta nữa.
Trang điểm xong, Thẩm Vũ mang theo Lập Hạ đi ra ngoài.
Thời điểm đến Tồn Thiện cư , Thẩm Vũ vừa lúc ở trên đường đụng phải đại bá mẫu nàng - Tưởng thị cùng Thẩm Diệu. Thẩm Vũ thấy hôm nay Tưởng thị ăn mặc trang trọng, liền cong cong môi, thân thiết kêu một tiếng “Đại bá mẫu, ngũ tỷ tỷ.”
Tưởng thị lập tức có chút ngây người.
Nàng biết Thẩm Vũ từ nhỏ đã là mỹ nhân,nhưng tiểu cô nương trước mắt mặc một bộ váy áo phù dung sắc điệp, trên đầu mang châu thoa chạm hoa lan tinh xảo, chỉ trang điểm lên hơn một ít nhưng cố tình đem Thẩm Vũ hôm nay sáng ngời đến kinh người, làm người ta vô pháp dịch khai tầm mắt.
Ba người cùng nhau đi đến chỗ lão thái thái .
Thẩm Vũ cùng Thẩm Diệu vừa nói vừa cười, mà biểu tình Tưởng thị lại có chút hoảng hốt. Thẩm Vũ sinh ra quá mỹ, đẹp đến như vậy, việc hôn nhân của tiểu cô nương cũng là một  chuyện phiền toái, không phải nhà nào cũng có thể cưới người như một tôn đại Phật như vậy.

Thẩm Vũ tiến vào, đã thấy Ôn Nguyệt Trăn bồi ở bên người lão thái thái. Hôm nay Ôn Nguyệt Trăn ăn mặc áo váy giống lần trước đi Cẩm Tú phường, áo váy cao eo, bên hông đeo một cái đai lưng thêu hoa và trân châu tinh xảo, càng làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh, như yên tựa liễu. (tác giả còn miêu tả nữa mà ta lười edit sắc đẹp cho mụ này😀)
Thẩm Vũ thầm khen dáng người Ôn Nguyệt Trăn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu bao tử trước ngực mình, theo bản năng nhăn mày. Lúc trước nàng còn ghét bỏ quá lớn, nhưng bây giờ rõ ràng đã gặp sư phụ, chẳng qua nàng vẫn cảm thấy lớn nhiêu đây là đủ rồi.
Ôn Nguyệt Trăn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Vũ lộ ra một tia kinh diễm, sau đó thực mau hoàn hồn, mỉm cười hướng về phía Tưởng thị hành lễ, giơ tay nhấc chân đều nhìn không ra khuyết điểm.
Lão thái thái nhìn ba tiểu cô nương bên người, vui mừng không khép miệng được.

😀😀😀😀😀

Khang Vương phủ là tướng môn thế gia, chiến công hiển hách còn trung thành và tận tâm, nửa điểm đều không khiến cho Gia Nguyên Đế phải lo lắng. Vì thế Gia Nguyên Đế mới đối với Khang Vương phủ phá lệ quan tâm. Bây giờ Hoắc Thừa Tu trò giỏi hơn thầy, tuổi còn trẻ đã đạt được tam phẩm tham tướng, có thể thấy Gia Nguyên Đế đối với người này coi trọng thế nào.
Vì vậy Khang Vương phủ có thể nói là nước lên thì thuyền lên, địa vị tất nhiên không thể cùng lúc trước đánh đồng.
Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão Vương phi, khách tới Khang Vương phủ đã sớm đầy nhà, đặc biệt náo nhiệt.
Thẩm Vũ đỡ lão thái thái xuống kiệu, cười ngâm ngâm nói: “Tổ mẫu, Khang Vương phủ thật là càng ngày càng khí phái.”
Lão thái thái nhìn hôm nay Thẩm Vũ trang điểm đến thật xinh đẹp, nhất thời không dời mắt được,  càng xem càng vui mừng, nói: “Cũng không phải sao? Trước đó vài ngày Hoắc Tiểu tướng quân chiến thắng trở về, bây giờ ở Yến Thành, người người đều nói trận đánh này đánh đến tuyệt mĩ,  Hoắc Tiểu tướng quân lại được chính miệng Hoàng Thượng khen, sau này Khang Vương phủ chỉ sợ còn khí phái hơn nữa.”
Có thể được Hoàng Thượng coi trọng như vậy, có thể thấy Hoắc Thừa Tu là người rất có năng lực .

Vào sân, Khang lão Vương phi nhìn lão thái thái tới, lập tức lại hàn huyên. Lão Vương phi nhìn ba tiểu cô nương bên người lão thái thái, một người so một người càng linh động hơn, nhịn không được hâm mộ nói: “Lão thái thái thật là có phúc khí, mấy đứa cháu gái đều có bộ dáng sinh đến thật tốt.”
Hôm nay tới làm khách, ba tiểu cô nương tất nhiên là muốn giữ thể diện, vốn đã là độ tuổi nụ hoa chớm nở, trải qua chăm chút, đương nhiên càng thêm kiều mỹ.
Lão Vương phi hôm nay vui mừng,bà nhìn Thẩm Vũ bên người lão thái thái, kinh ngạc cảm thán nói: “Đây là A Miên đi, sinh đến cũng thật đẹp,  lão bà tử như ta còn không có gặp qua tiểu cô nương mỹ miều đến như vậy,đúng là nhận không ra.” Lão Vương phi nhìn rất vui mừng, cười hướng về phía Thẩm Vũ vẫy vẫy tay, nói, “Tới, lại đây ta xem xem.”
Đối với nhiệt tình của lão Vương phi, Thẩm Vũ cũng không ngượng ngùng, đôi ý cười hướng tới lão Vương phi đi đến, thanh âm ngọt nhu gọi một tiếng, đem tâm lão Vương phi đều tan chảy.
Lão Vương phi cẩn thận nhìn nha đầu đoan trang ngọc chất trước mắt, không khỏi một trận thổn thức, thở dài: “Sinh đến thật tốt.”
Thẩm Vũ được khen đến đỏ mặt, dù sao bên cạnh còn có nhiều người như vậy.
Chỉ là Thẩm Vũ không biết, trước kia thanh danh nàng chưa có, cho nên người Yến Thành đối với vị lục cô nương Định Quốc Công phủ này biết rất ít, nhưng hôm nay Thẩm lục cô nương là đệ tử duy nhất của Hàn tiên sinh, liền được mọi người chú ý. Chẳng qua vị  Thẩm lục cô nương vẫn luôn dưỡng ở khuê phòng, hiếm khi có người biết bộ dạng nàng , vì vậy, người nhìn nàng ngày càng nhiều
Giờ phút này nhìn vị Thẩm lục cô nương dị thường mỹ mạo, tán thưởng thầm nghĩ: Vận khí trên đời  này sợ là đều chạy đến trên người vị Thẩm lục cô nương này đi.
Có thể không cho người hâm mộ sao?
Chẳng qua tiểu cô nương sinh ra đẹp là chuyện tốt, nhưng quá mức lại là hoàn toàn ngược lại, rốt cuộc muốn trở thành đương gia chủ mẫu, cũng không phải một gương mặt quá xinh đẹp.
Nhưng cố tình lão Vương phi lại thích điều này.
Tiểu cô nương khi còn nhỏ đã thường xuyên tới Khang Vương phủ, chẳng những từ nhỏ bộ dáng đã đẹp, mà cái miệng còn ngọt, bà chỉ có một tôn tử cùng một cháu gái, đối với tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu như vậy sao có thể ngăn cản được ?
Lão Vương phi lại nhìn liếc mắt nhìn hai vị cô nương bên người lão thái thái.
Bộ dáng hai vị này đều là xuất sắc . Ngũ cô nương Thẩm Diệu bà đã biết , dù sao tên tuổi ở Yến Thành lớn như vậy muốn không biết cũng khó; nhưng vị Ôn cô nương này, bà  thật ra cũng không để mắt lắm. Lão Vương phi nhìn tiểu cô nương trước mắt hợp nhãn duyên với mình, thật là hâm mộ .
Trách không được lão thái thái xem như châu như bảo.
—— nếu là bà, bà cũng sẽ đem thành bảo bối mà sủng.

Khang Vương phi hôm nay ăn mặc có vẻ đoan trang hào phóng, nàng đứng ở một bên nhìn lão Vương phi  thích Thẩm Vũ như vậy, nhất thời cũng hiểu suy nghĩ trong lòng lão Vương phi .
Khang Vương phi trong lòng thở dài.
Nhi tử trước mắt đã mười tám, hàng năm ở bên ngoài đánh giặc, nên việc hôn nhân cũng không có tin tức. Thẩm lục cô nương nàng xem như nhìn lớn lên, từ nhỏ đã cùng Ngọc Toàn quan hệ tốt, hơn nữa tâm tư đơn thuần, một chút ý xấu đều không có. Nhưng mà phu quân nàng lại vừa ý Thẩm Ngũ cô nương dịu dàng hiền thục —— dù sao Thẩm Ngũ cô nương so với Thẩm lục cô nương tên tuổi lớn hơn quá nhiều.
Nhưng hôm nay nhìn tiểu cô nương tươi đẹp mỹ mạo như vậy, liền cảm thấy nếu đem tiểu cô nương này cho nàng làm con dâu thì thật tốt. Nghĩ đến đây, mắt Khang Vương phi cũng sáng rực lên.
Nếu nàng nhớ không lầm, Thẩm lục cô nương sang năm sẽ cập kê.
Đứa con này của nàng trừ bỏ đánh giặc còn biết xem binh thư, cả ngày cũng không thấy nói được mấy câu, nếu như dựa vào ý tứ phu quân nàng cưới một người tính tình an tĩnh giống như Thẩm Ngũ cô nương làm con dâu, Khang Vương phủ ngày sau chỉ sợ cũng là quạnh quẽ. Nhưng Thẩm lục cô nương lại khác, linh động hoạt bát, nếu cùng nhi tử ở bên nhau, kia chính là xứng đôi vừa lứa.
Nghĩ xong, Khang Vương phi càng ngày càng vui mừng, ánh mắt nhìn Thẩm Vũ liền nhiều thêm vài phần cảm giác người trong nhà .
Mà Tưởng thị lẳng lặng đứng ở bên cạnh Thẩm Diệu, nhìn biểu tình Khang Vương phi đánh giá Thẩm Vũ , nhịn không được rũ rũ mắt.

Hôm nay lão Vương phi đại thọ bảy mươi, Khang Vương phủ cố ý thỉnh gánh hát tốt nhất Yến Thành , ở trong sân đáp sân khấu kịch nghe diễn. Thẩm Vũ đối với xem diễn một chút hứng thú cũng không có, nàng thấy Ôn Nguyệt Trăn vẫn luôn bồi bên lão thái thái, liền dứt khoát kéo Thẩm Diệu cùng đi tìm Ngọc Toàn quận chúa.
Ngọc Toàn quận chúa mấy ngày trước đây và Minh Nguyệt công chúa cùng nhau tỷ thí thuật cưỡi ngựa, lại không cẩn thận từ trên lưng ngựa té xuống, cũng may chỉ bị trầy da nhẹ. Chẳng qua Khang Vương phi không yên tâm, lệnh cho Ngọc Toàn quận chúa ở trên giường nằm mấy ngày không được  xuống giường.
Hôm nay Thẩm Vũ tới Khang Vương phủ, đương nhiên là muốn thăm Ngọc Toàn.
Thẩm Diệu  cũng không có cự tuyệt.
Thẩm Vũ cùng Thẩm Diệu cùng đi ở bên hành lang dài, hai vị tiểu cô nương kiều mỹ tươi đẹp càng tăng thêm vài phần linh khí. Thẩm Vũ phát giác hôm nay Thẩm Diệu đặc biệt an tĩnh, bèn nhỏ giọng hỏi: “Ngũ tỷ tỷ có tâm sự sao?”
Nghe thanh âm Thẩm Vũ , Thẩm Diệu lúc này mới lấy lại tinh thần.
Lông mi nàng run lên, nghiêng mắt nhìn Thẩm Vũ một cái. Thấy Thẩm Vũ trên mặt đôi ý cười, nhất thời thần sắc có chút hoảng hốt. Cũng đúng,  Lục muội muội đáng yêu như vậy , khiến nàng còn yêu thích ngay, các trưởng bối sẽ thích nàng ấy tự nhiên là điều bình thường. Thẩm Diệu nhăn nhăn mày, thầm nghĩ chính mình là làm sao vậy, lão Vương phi cùng Khang Vương phi thích Thẩm Vũ, nàng vì sao trong lòng không thoải mái?
Thẩm Diệu có chút không rõ.
Nàng luôn luôn không đi so đo này nọ, hơn nữa ở Định Quốc Công phủ,  Lục muội muội cùng nàng quan hệ tốt nhất. Nàng ấy tính tình thẳng thắn,  việc gì cũng đều cùng nàng nói, mà bây giờ chính mình lại……
Thẩm Diệu không tiếp tục nghĩ nữa, chỉ cong cong môi, nhoẻn miệng cười nói: “Không có việc gì, chắc là đêm qua có chút cảm lạnh.”
“Đây cũng không phải là việc nhỏ, ngũ tỷ tỷ, chờ lát nữa trở về cần phải thỉnh đại phu nhìn xem, đừng quên.” Thẩm Vũ vội nghiêm trang nói. Ngũ tỷ tỷ cái gì cũng tốt, nhưng một điểm không tốt ở chỗ—— không biết chiếu cố chính mình. Bất quá cũng may Thẩm Diệu từ nhỏ luôn xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ bệnh gì, đâu giống nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối, tới mùa đông là tay chân lạnh lẽo,  phong hàn cũng là chuyện thường ngày. Cũng may trưởng thành một chút, thân mình cũng tốt một ít, không thường xuyên sinh bệnh nữa.
Thẩm Diệu nói một tiếng “Ta đã biết”, rồi sau đó liền rũ rũ mắt, đi theo Thẩm Vũ tiếp tục về phía trước.
Thẩm Vũ tự nhiên biết Thẩm Diệu có tâm sự, nhưng nếu Thẩm Diệu không muốn nói,  nàng cũng không nên dò hỏi tới cùng.

Thẩm Vũ  giương mắt, lại thấy Hoắc Thừa Tu ăn mặc một thân áo gấm xanh ngọc hướng hai nàng đi tới. Chắc là Hoắc Thừa Tu mới vừa đi thăm muội muội, nên mới cùng các nàng chạm mặt.
Lúc này Thẩm Vũ cảm thấy Hoắc Thừa Tu cực kỳ thân thiết, liền hướng về phía Hoắc Thừa Tu chào hỏi: “Hoắc tướng quân.”
Hoắc Thừa Tu nhìn đôi hoa tỷ muội trước mắt này, trộm liếc mắt nhìn Thẩm Diệu bên người Thẩm Vũ một cái, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Vũ cười nói: “Mấy năm không thấy, A Vũ cùng ta có chút xa cách rồi.”
Hoắc Thừa Tu là người tập võ, sinh ra cao lớn cường tráng, nhưng cũng chưa cường tráng quá mức,  vai rộng eo thon, là nam tử to lớn tuấn lãng, mày kiếm tinh mắt, quân tử khiêm nhiên .
Tuy rằng hiện tại Hoắc Thừa Tu là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, nhưng ở trong lòng Thẩm Vũ , hắn vẫn là đại ca ca khi còn nhỏ đã che chở nàng cùng Ngọc Toàn, Thẩm Vũ cười cười, gọi một tiếng “Thừa Tu ca ca”, lúc sau lại trêu ghẹo nói “Bất quá có người khác ở đây ta cũng không dám gọi huynh như vậy.”
Hoắc Thừa Tu cũng không lên tiếng, đôi mắt theo bản năng nhìn Thẩm Diệu bên cạnh. Hôm nay Thẩm Diệu mặc một chiếc váy ngọc sắc, trên đầu cài một cây trâm hoa mai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đầy vẻ lịch sự tao nhã, vừa thấy đẫ biết là thế nữ được giáo dưỡng rất tốt.
Thẩm Vũ nâng mắt, thấy ánh mắt Hoắc Thừa Tu dại ra, lỗ tai đỏ bừng, nhất thời bừng tỉnh, toại theo bản năng nhìn lại Thẩm Diệu.
Nàng thấy bên tai Thẩm Diệu cũng phiếm đỏ, liền nhớ tới lời nói ngày ấy của Thẩm Tường trên xe ngựa. Tuy rằng nàng không biết Thẩm Diệu cùng Hoắc Thừa Tu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định —— ngũ tỷ tỷ không dính khói lửa phàm tục nay đã tình đậu sơ khai, hồng loan tinh động.
Thẩm Vũ trong lòng vui mừng.
Tuy không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cũng muốn cùng vị  Hoắc Tiểu tướng quân này bảo trì khoảng cách. Thẩm Vũ nghĩ mới nhiệt tình vừa rồi của lão Vương phi cùng Khang Vương phi, trong lòng liền có chút lo lắng. Ngũ tỷ tỷ mọi thứ đều xuất sắc, nhưng hôm nay lão Vương phi lại không có đối với ngũ tỷ tỷ biểu hiện sự yêu thích, thật là có chút kỳ quái.
Dù sao, tiểu cô nương đoan trang như Thẩm Diệu, mới là con dâu lý tưởng nhất trong lòng các vị trưởng bối.
Nam nữ có khác biệt, Thẩm Vũ tự nhiên không thể lại cùng Hoắc Thừa Tu nhiều lời, cùng Thẩm Diệu tiếp tục dọc theo hành lang đi. Trên mặt Thẩm Vũ hàm chứa ý cười, trong lòng sớm đã có chút ý tưởng, nhất thời tâm tình vui sướng đến sắp hát cả tiểu khúc.
Còn Thẩm Diệu, thời điểm Hoắc Thừa Tu từ bên người nàng đi qua, luôn luôn phong đạm vân khinh,nhưng thật ra Thẩm Ngũ cô nương  hô hấp đã cứng lại, tim đập như trống. Đến khi đã đi qua rồi, nàng mới chậm rãi quay đầu.
Thẩm Diệu nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam tử mà giật mình, bộ dáng chàng rất buồn cười.
Bên kia Hoắc Tiểu tướng quân bị tiểu cô nương nhìn lén đích xác ngây ngẩn cả người, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Thẩm Diệu sẽ đột nhiên quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, như hàm xuân thủy, xấu hổ trung mang tiếu, Hoắc Thừa Tu có chút xem ngây ngốc.
Thấy tiểu cô nương đỏ mặt cúi đầu, Hoắc Thừa Tu mới ý thức được chính mình đường đột.

__________=__________

😍😍😍Thực ra mình nhập học được hai tuần rồi, nhưng mà chương trình học nặng quá, hôm nay nghỉ lễ mới tranh thủ edit một chút. Hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro