Chương 37: Con rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——
Một tháng nay Phó Trạm vẫn luôn ở bên ngoài Minh Sơn trang ôm cây đợi thỏ, chỉ vì mong được nhìn thấy người trong lòng mình từ xa. Hôm nay có việc nên mới đến chậm một chút. Khoảnh khắc vừa rồi hắn ngồi trên lưng ngựa, chiếc xe ngựa màu lam quen thuộc điên cuồng lao về phía trước, còn bên ngoài giá mã chính là Thẩm Vũ. Nhìn thấy tiểu cô nương, tim Phó Trạm lập tức hoảng tới cổ họng.
Hắn hiểu được lệnh tứ hôn sẽ khiến trong lòng nàng không thoải mái, cho nên mấy ngày nay cũng không dám đến trêu chọc nàng. Hắn cũng biết nếu mình cùng nàng gặp mặt, khẳng định sẽ không nhịn được mà muốn cùng nàng thân cận. Hiện tại nàng chán ghét mình như vậy, hắn không muốn làm nàng càng chán ghét hơn nữa. Dù sao nàng cũng đã là vị hôn thê của hắn, việc hôn nhân đã định, vô luận thế nào nàng đều không trốn thoát.

Nhưng giờ phút này ——
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương kinh hồn thần sắc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt mở to long lanh đầy nước.
Một tháng qua hắn chỉ dám ở xa xa nhìn thêm vài lần, hiện giờ lại có thể nhìn gần thêm một chút, nàng giống như đã gầy đi thật nhiều. Lúc trước hắn vẫn luôn oán giận Định Quốc Công phủ bạc đãi nàng ăn uống, đem một tiểu cô nương vốn nên châu tròn ngọc sáng nuôi thành một bộ dáng gầy trơ xương, sau đó Phó Trạm mới hiểu được, nàng xinh xắn lanh lợi như vậy, ngọc chất cao vút, tuy rằng gầy, nhưng cũng không gầy quá đáng. Tuy nhiên giờ lại khác, quả thực đã gầy đi một vòng lớn.
Ánh mắt Phó Trạm thoáng đi xuống, dừng ở trên cần cổ trắng nõn của tiểu cô nương, vệt máu đỏ tươi chói mắt lọt xuống áo, thấm vào trong y phục của nàng. Ánh mắt Phó Trạm trầm xuống, đem nàng nâng dậy, nhìn môi nàng trắng bệch, nhíu mi hỏi "Sao lại thế này?"
Thẩm Vũ đúng sự thật nói: "Là...... Ngụy Vương, hắn......" Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Thẩm Vũ liền nắm vạt áo Phó Trạm, vội vàng nói, "Lập Hạ, Lập Hạ còn ở đó."
Phó Trạm biết bây giờ nàng đang rất sợ hãi, cận vệ của hắn ngay lập tức xoay người lên ngựa đi tìm Lập Hạ. Phó Trạm thấy nàng còn có chuyện muốn nói, hắn liền cầm tay nàng, hôn lên trán nàng trấn an nói: "Nàng yên tâm, nha hoàn của nàng sẽ không có việc gì."
Thẩm Vũ không biết vì sao Phó Trạm đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng cũng không muốn biết nhiều như vậy. Thấy Phó Trạm còn ôm lấy nàng, Thẩm Vũ liền theo bản năng từ trong ngực hắn thoát ra. Phó Trạm cũng không muốn khi dễ nàng, nàng không giống những cô nương khác sợ tới mức gào khóc, ngoài việc sắc mặt kém một chút một chút, còn lại không có một tia phản ứng khác.
Phó Trạm hơi nhíu mi.
Thẩm Vũ tuy lo lắng cho Lập Hạ, nhưng vẫn tin tưởng Phó Trạm. Thị vệ bên cạnh Phó Trạm võ công cao cường, khẳng định sẽ cứu được Lập Hạ. Thẩm Vũ không phải thương xót hắn, nhưng nhớ tới tiếng kêu rên vừa rồi của Phó Trạm, nàng mới theo bản năng đi ra phía sau cây đại thụ nhìn hắn một chút.
Dưới tàng cây có mấy tảng đá, phía trên nó đều dính vết máu loang lổ. Thẩm Vũ lập tức liền phản ứng lại, đây chính là máu của Phó Trạm, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Trạm, lại thấy hắn vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì.
Thẩm Vũ co quắp bất an đan hai tay vào nhau.
Việc làm trước đây của Phó Trạm thật sự khiến nàng chán ghét, nhưng dù sao hắn cũng đã nhiều lần cứu nàng, nàng không phải nửa điểm cảm động đều không có.
Nhưng mà —— nếu nàng mở miệng quan tâm, chẳng phải đã đúng ý hắn sao?
Thẩm Vũ cắn môi, rối rắm, cuối cùng vẫn thoáng nhíu mi, tiếp tục nghĩ tới Lập Hạ.
Thấy nàng không có nửa điểm tỏ vẻ, trong lòng Phó Trạm thật sự có chút không thoải mái. Nhưng mà hắn hiểu được nàng chán ghét mình bao nhiêu, để nàng chủ động quan tâm mình, chắc là khả năng không lớn. Hơn nữa...... Vừa rồi trong mắt tiểu cô nương động dung không phải giả, nàng kỳ thật vẫn rất quan tâm mình, nghĩ đến đây, Phó Trạm bây giờ mới dễ chịu một chút, hơi cong cong khóe môi.
Từ xa nhanh chóng nhìn thấy Lập Hạ cùng cận vệ chạy đến. Lập Hạ thấy Thẩm Vũ, lập tức vui mừng xoay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt Thẩm Vũ nhìn kĩ từ trên xuống dưới, "Tiểu thư......" Lập Hạ nhìn vết thương trên cổ Thẩm Vũ, vừa áy náy lại vừa tự trách.
Thẩm Vũ cũng tỉ mỉ nhìn Lập Hạ, thấy nàng ấy không tổn hao gì, lúc này mới may mắn cong môi.
Phó Trạm đứng ở một bên bình tĩnh nói: "Bổn vương mang nàng đi rửa sạch miệng vết thương một chút trước."
Thẩm Vũ nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Nếu để bộ dáng này hồi phủ, không biết sẽ bị nghị luận như thế nào. Nhưng mà...... Nàng cũng không thể đi cùng Phó Trạm như vậy. Phó Trạm đại để đã biết được tâm tư nàng, liền ôn nhu nói: "Nàng yên tâm, mọi việc đều giao cho bổn vương xử lý." Nói xong, liền lên lưng ngựa, sau đó nhẹ nhàng đem Thẩm Vũ mang lên bảo hộ trong ngực.
Khắp nơi đều là hơi thở mát lạnh của nam nhân, mang theo vị thuốc nhàn nhạt, gương mặt Thẩm Vũ đỏ lên, thầm nghĩ: Bộ dáng này của nàng cùng Phó Trạm, nếu bị người ta nhìn thấy, kia......
Phó Trạm cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong ngực khó có khi an tĩnh như vậy, biết trong lòng nàng kỳ thật vẫn đang còn rất sợ hãi. Phó Trạm cởi bỏ áo choàng của mình đem thân mình tiểu cô nương xinh xắn bao lấy, bọc lại kín mít, tự nhiên sẽ không có người nhìn thấy bọn họ.
Thẩm Vũ thầm than Phó Trạm săn sóc, ít nhất như thế sẽ không có người nhìn thấy mặt nàng.
Phó Trạm ngồi trên lưng ngựa dặn dò thị vệ một phen, sau đó mới phi ngựa mang theo Thẩm Vũ đến khách điếm gần nhất.


Tới khách điếm, Thẩm Vũ liền an an tĩnh tĩnh ngồi ở ven giường. Nàng thấy Phó Trạm đi ra ngoài, trong lòng nhất thời rối rắm, nhưng trước mắt trừ bỏ tin hắn, cũng không còn biện pháp nào khác.
Thẩm Vũ dù sao vẫn là cô nương gia, hơn nữa còn là cô nương chưa lấy chồng, nàng chỉ bị thương nhẹ ngoài da, cho nên Phó Trạm cũng không có thỉnh đại phu, biện pháp tốt nhất là mua thuốc băng bó vào phòng.
Hắn đi vào, liền thấy tiểu cô nương ngồi ở ria giường giương mắt cảnh giác nhìn về phía mình, cặp mắt kia vừa to vừa ướt vô cùng đáng thương.
Phó Trạm đem bình thuốc để trên bàn nhỏ, sau đó lại tự mình đi ra ngoài bưng chậu nước vào. Thẩm Vũ thấy Phó Trạm muốn đích thân thay nàng xử lý miệng vết thương, vội giơ tay tiếp khăn trong tay Phó Trạm, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Ta tự mình làm được, không cần làm phiền Vương gia."
Nhưng Phó Trạm không nghe lời nàng nói, duỗi tay bắt đầu xoa vết máu trên cổ nàng.
Thẩm Vũ nhăn mày, lại nhịn không được nhìn hắn một cái.
Biểu tình Phó Trạm bây giờ không có một chút bộ dáng vô sỉ hạ lưu ngày xưa, mà chỉ nghiêm túc rửa sạch miệng vết thương cho nàng. Chuyện đến nước này, Thẩm Vũ cũng dứt khoát không để ý nữa, chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn làm gì thì làm.
Phó Trạm thấy nàng nhu thuận, thỏa thuê đắc ý cong môi cười. Động tác trên tay hắn dừng lại một chút, cúi đầu nhìn tiểu cô nương xinh đẹp non nớt, chỉ cảm thấy một cô nương tốt như vậy, từ nhỏ nên được người ta sủng ái trong lòng bàn tay mới đúng.
Phó Trạm gắt gao nhìn chằm chằm cánh môi hồng diễm của nàng, nhịn không được nuốt cổ họng.
Hắn đè ép khô nóng trong lòng xuống, theo bản năng hơi cúi đầu. Hắn vốn cao hơn nàng rất nhiều, cúi đầu liền nhìn thấy cổ áo nàng hơi mở rộng, bên trong là chiếc yếm vàng thêu hoa, mà hai gò núi phập phồng gợn sóng kia mới làm cho người ta khí huyết sôi trào.
Phó Trạm cảm thấy may mắn, tiểu cô nương nơi này lại không có gầy.


Băng bó xong, Phó Trạm nhìn Thẩm Vũ. Lúc này mới trước mặt nàng giải thích: "Bổn vương biết nàng tức giận, nhưng chuyện tứ hôn, bổn vương cũng không có cách nào khác."
Nghe đến đây, Thẩm Vũ mở mắt. Nàng nhìn Phó Trạm gần trong gang tấc, một chút cũng không tin lời hắn. Nếu thật sự Hoàng Thượng muốn tứ hôn, sao có thể đến lượt mình?
Phó Trạm lại nói: "Thật sự là bổn vương cầu xin phụ hoàng ."
Thẩm Vũ nhíu mi, cảm thấy Phó Trạm đang trêu đùa nàng, ngay sau đó lại nghe hắn nói: "Bổn vương vẫn luôn muốn cho nàng cam tâm tình nguyện tiến Kỳ Vương phủ, nếu muốn tứ hôn, bổn vương ngay từ đầu đã có thể làm như vậy. A Miên, ngày ấy bổn vương nhận được tin tức, Ngụy Vương hướng phụ hoàng thỉnh cầu tứ hôn, để nàng làm chính phi hắn."
Thẩm Vũ ngẩn người kinh ngạc, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy xảy ra.
Sau ngày đó, ngẫm lại việc làm của Ngụy Vương hôm nay đã giải thích được.
Lấy tính tình xúc động của Ngụy Vương Phó Phong, sao có thể cam chịu sự tức giận như thế?
Phó Trạm nhìn vào đôi mắt tiểu cô nương xinh đẹp nói: "Nếu không phải bổn vương giành trước một bước, hiện giờ phụ hoàng sẽ liền đem nàng ban cho Ngụy Vương, sang năm người nàng phải gả cũng là Ngụy Vương. Ta biết lòng nàng đối với ta còn bất mãn, tức giận ta không danh không phận nhưng vẫn khinh bạc nàng. Nhưng mà A Miên, ta không tin...... Ta ở trong lòng nàng còn không hơn Ngụy Vương."
Nói chuyện nghiêm túc, Phó Trạm cũng dứt khoát không xưng bổn vương.
Thẩm Vũ cũng một trận hoảng hốt. Nếu mang nàng gả cho Ngụy Vương, thà rằng nàng tự đâm đầu chết. Nhưng nàng chết là xong hết chuyện, còn tất cả trên dưới cả phủ Định Quốc Công đều sẽ bởi vì nàng mà đã chịu liên lụy, cho nên Hoàng Thượng nếu lệnh nàng gả cho Ngụy Vương, nàng cũng chỉ có thể giống như hiện giờ ngoan ngoãn ở nhà an tâm chờ gả.
Còn Phó Trạm, đối với nàng mà nói cũng không phải là mẫu phu quân tốt được chọn, nhưng bình tĩnh mà xem xét, so với Ngụy Vương Phó Phong vẫn tốt hơn rất nhiều.
Một tháng nay nương vẫn luôn an ủi nàng, Thẩm Diệu cũng uyển chuyển khuyên qua nàng, tẩu tẩu Mạnh thị lại càng cảm thấy vui vẻ, còn hai người Thẩm Tường cùng Ôn Nguyệt Trăn tuy rất ít lui tới nàng, nhưng nàng vẫn rõ ràng trong lòng hai người họ vô cùng hâm mộ.
Đúng vậy, Phó Trạm không gần nữ sắc, thân phận tôn quý, dung mạo tuấn tú, nàng gả cho hắn làm chính thê, còn có cái gì bất mãn?
Nhưng mà ——
Nàng không thích hắn a.
Hắn đối với nàng như vậy, nếu gả cho hắn, đời này nàng cũng không có khả năng đối với hắn nảy sinh tình yêu nam nữ, càng không thể giống cha cùng mẫu thân cầm sắt hòa minh, kiêm điệp tình thâm.
Thẩm Vũ rũ rũ mắt, đôi tay đặt ở trên đùi, mặc kệ Ngụy Vương hay là Phó Trạm, với nàng mà nói đều không phải người nàng muốn.
Phó Trạm nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, đem tay nàng che chở ở trong lòng bàn tay, khẽ mở môi mỏng nói: "Ta biết ngày ấy ở Hoa Trạch Sơn, lời mẫu phi nói có chút nặng. Nàng sợ về sau dù gả vào Kỳ Vương phủ, cả đời này cũng sẽ bị xem thường. A Miên, việc này thật là ta không đúng, nhưng mà nàng yên tâm, ta đã cùng mẫu phi nói qua, bà đã biết, từ đầu tới cuối vẫn luôn là ta khi dễ nàng, là ta quấn lấy nàng, nàng là một cô nương tốt, sai lầm đều là do ta."
Nghe Phó Trạm nói, Thẩm Vũ ngây ngốc đến mức đều quên đem tay rút về.
"Nếu sau này mẫu phi vẫn đối với nàng bất mãn, chuyện này cũng không cần nàng nghĩ biện pháp giải quyết." Tiểu Vương phi nũng nịu như vậy, hắn cưới vào cửa là để yêu thương, không phải tới chịu ủy khuất.
Thẩm Vũ có chút kinh ngạc.
Không thể không nói Phó Trạm thật sự đem băn khoăn trong lòng nàng giải quyết rõ ràng, hiểu được nàng đối với sự tình cùng Oản Phi canh cánh trong lòng, bây giờ mỗi một chữ hắn nói ra đều chọc thẳng vào tâm tư nàng.
Những lời nói này, nếu trước khi tứ hôn cùng nàng nói, nàng không chừng một chữ cũng không nghe lọt; còn nếu ở thời điểm vừa mới tứ hôn, nàng đối với Phó Trạm chán ghét đến cực điểm, tất nhiên là sẽ không tin hắn nói.
Nhưng mà cố tình là thời điểm hiện tại.
Nàng đã suy nghĩ suốt một tháng, từ lúc bắt đầu ủy khuất khó chịu, đến sau lại nhận mệnh, giờ phút này hắn cứu mình, lại còn vì nàng bị thương. Hắn là Vương gia, ở trước mặt nàng vẫn luôn là cường thế bá đạo, làm nàng căn bản vô pháp sinh ra nửa điểm yêu thích. Nhưng mà nàng không thể không nhận mệnh ——tên bá đạo đến đáng ghét này, sau này sẽ là phu quân của Thẩm Vũ nàng.


Phó Trạm nắm tay nàng đưa tới bên miệng hôn hôn, âm sắc ôn hòa nói: "Ngụy Vương bên kia ta sẽ xử lý, về sau ta cũng sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng, nàng chỉ cần an tâm đi theo Hàn tiên sinh Học Họa, chuyện khác đều không cần lo lắng, còn có......" Phó Trạm dừng một chút, làm như hạ quyết tâm, "Trước khi thành thân, ta sẽ không quấn lấy nàng. Nhưng ta bảo đảm, sau này thành thân rồi, ta sẽ đối với nàng thật tốt."
Thẩm Vũ không nói.
Phó Trạm thấy nàng không phản ứng kịch liệt giống như trước kia, lúc này mới có chút đáng thương nói: "Ta vừa mới bị thương, trên lưng ta coi không thấy."
Thẩm Vũ tự nhiên hiểu được ngụ ý Phó Trạm.
Nếu đặt ở trước kia, nàng khẳng định sẽ không thèm để ý đến hắn, nhưng tưởng tượng đến sau này hắn sẽ là phu quân nàng, mà hôm nay còn bởi vì nàng mà bị thương...... Trong lúc Thẩm Vũ đang suy nghĩ, đã thấy Phó Trạm không hề cố kỵ bắt đầu cởi áo, nàng sợ tới mức lập tức cúi đầu.
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương thẹn thùng, lúc này mới chậm rì rì đem thân mình chuyển qua.
Thẩm Vũ chậm rãi giương mắt, nhìn thấy tấm lưng Phó Trạm, nhất thời trên mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy. Nhưng mà vết thương kia trên lưng Phó Trạm trông có vẻ rất dữ tợn. Thẩm Vũ vừa rồi cũng biết hắn chắc chắn bị thương, nhưng không nghĩ đến thương thế hắn sẽ nặng như vậy.
Nàng ngẩn người, không kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh cầm lấy khăn, bắt đầu rửa sạch cho Phó Trạm .
Nàng trước giờ chưa từng làm việc này cho người khác, tuy rằng nam nhân này đáng ghét, nhưng động tác nàng vẫn thật cẩn thận.
Nàng xưa nay sợ đau, vết thương trên cổ đã khiến nàng đều đau đến nhíu mày, mà vết thương Phó Trạm sâu đến như vậy, sẽ đau như thế nào a?
Bây giờ Phó Trạm lại hận chính mình không thể bị thương nặng thêm một chút.
Tuy không thể nhìn tới biểu tình của tiểu cô nương phía sau, nhưng Phó Trạm cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nàng nghiêm túc rửa sạch miệng vết thương cho hắn. Tuy bây giờ nàng đối với hắn còn chán ghét, nhưng hôm nay cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp —— ít nhất nàng nguyện ý chạm vào mình.
Phó Trạm thực không có cốt khí nhếch miệng cười, trong lòng ấm áp.
Xử lý tốt miệng vết thương xong, Phó Trạm mới xoay người lại nhìn nàng. Thẩm Vũ nhìn thấy hắn trần trụi nửa người trên, cảm thấy tuy rằng người ta đồn đãi Phó Trạm ốm yếu, nhưng thân thể này một chút đều không suy nhược, nhìn rất tinh tráng. Nhớ tới điều gì, Thẩm Vũ cúi đầu xem vết thương trên bụng Phó Trạm, miệng vết thương kia đã khép lại, chẳng qua tàn lưu vết thương vẫn cực kỳ rõ ràng.
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương mắt to chuyển động đánh giá mình, cảm thấy may mắn mình có thói quen kiên trì tập thể dục buổi sáng, thân mình này nhìn cũng tạm đi. Nếu như ngày thường, hắn không chừng sẽ nhịn không được nói những lời ngả ngớn một phen, nhưng hôm nay hắn thật vất vả mới làm tiểu cô nương buông xuống một tia đề phòng, tự nhiên không dám lại trêu đùa nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Vũ đỏ bừng một mảnh, sau khi xem xong mới cúi đầu nhìn tay mình.
...... Nàng vậy mà dám nhìn thân thể một nam nhân xa lạ.

Tiếng đập cửa"Đốc đốc" bên ngoài truyền tới, Phó Trạm nghe được thanh âm thị vệ nhắc nhở, lúc này mới mặc xiêm y đi ra ngoài. Phó Trạm tiếp nhận y phục mới, xoay người vào phòng đem áo váy đưa cho Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhìn bộ váy trên tay Phó Trạm giống như đúc bộ váy hồi nãy nàng mặc, lúc này mới thầm than Phó Trạm thật tỉ mỉ tinh tế.
Tuy rằng hôm nay Phó Trạm không có khinh bạc nàng, nhưng lại ở trước mặt nàng thay quần áo không hề kiêng dè như vậy, vẫn làm trong lòng nàng âm thầm mắng một câu: Vô sỉ!
Chẳng qua Phó Trạm cũng không có ở lâu, đổi xiêm y xong liền đi ra ngoài. Lúc sau nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Lập Hạ tiến vào hầu hạ Thẩm Vũ. Thẩm Vũ ngâm mình trong nước nóng, lúc này mới có chút thả lỏng.
Hôm nay xảy ra loại chuyện này, thật sự làm nàng trở tay không kịp.


Nàng nghỉ trong chốc lát, muốn sớm hồi phủ một chút, lúc này mới vội vàng mặc y phục vào, chuẩn bị mang theo Lập Hạ trở về. Nhưng mà Thẩm Vũ cũng biết, bây giờ tuy rằng nàng thay đổi y phục sạch sẽ, nhưng vết thương trên cổ này cổ vẫn giấu không được.
Hơn nữa ——
Chiếc xe ngựa cũng bị hỏng, xa phu chẳng biết đã đi đâu. Thẩm Vũ ngốc ngốc đứng ở trong phòng, không biết nên làm sao bây giờ.

Phó Trạm đi đến, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lập Hạ. Thẩm Vũ hiểu được Phó Trạm không chừng đã có an bài, lúc này mới lệnh Lập Hạ đi ra ngoài. Trải qua sự tình lần này, Lập Hạ đối với vị Kỳ Vương này ấn tượng cũng đổi mới không ít, bất quá nàng cảm thấy tuy có hôn ước, nhưng trai đơn gái chiếc vẫn không ổn, chỉ là tiểu thư nhà mình lệnh như vậy, nàng cũng chỉ có thể đi ra ngoài.
Phó Trạm đem cửa khép lại, sau đó mới đem áo choàng bao bọc lấy nàng. Thẩm Vũ đứng ở tại chỗ bất động, Phó Trạm thong thả ung dung thay nàng thắt dây lưng, vừa làm vừa nói: "Xa phu ta đã phái người đi tìm, bất quá không chừng cũng lành ít dữ nhiều. Hôm nay...... Ta bồi nàng trở về đi."
Thẩm Vũ ngẩng đầu lên, lập tức nói: "Không được."
Nàng cùng Phó Trạm chưa có thành thân, nếu hôm nay hắn bồi mình trở về, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Phó Trạm biết Thẩm Vũ trong lòng băn khoăn, nhìn nàng nói: "Ta đã sai người đi kêu Minh Nguyệt, đến lúc đó nàng cùng Minh Nguyệt ngồi trong xe ngựa, ta cưỡi ngựa."



Chuyện ngày hôm nay dù sao cũng giấu không được, Phó Trạm nói là Minh Nguyệt công chúa và hắn cùng đi Minh Sơn trang gặp Hàn tiên sinh, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Vũ gặp đạo tặc. Phó Trạm vốn cùng Thẩm Vũ có hôn ước, che chở cho vị hôn thê của mình cũng coi như là đương nhiên.
Thẩm Trọng Khâm vì thế đối Phó Trạm vô cùng cảm kích.
Hàn thị bồi Thẩm Vũ trở lại Minh Lan viện, nhìn trên cổ nữ nhi là vết thương, lúc này mới nhịn không được đỏ mắt. Một năm nay, nữ nhi gặp quá nhiều sự việc phiền toái xui xẻo. Thẩm Vũ chỉ hơi cười cười, nói: "Nương, nữ nhi không có việc gì."
Hàn thị ôm nữ nhi đau lòng một phen, lúc này mới nhịn không được thở dài: "A Miên, nương biết con có lẽ không thích Kỳ Vương, nhưng mới vừa rồi Kỳ Vương đối với cha con cung kính như thế, hiển nhiên là rất coi trọng con. Kỳ Vương thân là Vương gia, có thể vì con làm được như vậy, cũng coi như là không dễ dàng."
Thẩm Vũ im miệng không nói.
Nàng thầm nghĩ: Nếu nàng nói cho nương biết, Phó Trạm còn vì nàng mà bị thương, không chừng nương lại đối với Phó Trạm khen không dứt miệng.
Nhưng mà nghĩ đến thái độ hôm nay của Phó Trạm đối với cha, vẫn làm nàng có chút giật mình. Không giống với lần đó tới cửa, hôm nay hoàn toàn là thái độ con rể, khách khách khí khí. Tuy rằng vẫn là bộ dáng Vương gia tự phụ, nhưng nói chuyện với cha vẫn cực kì kính trọng.
"Nương, nữ nhi biết." Thẩm Vũ nhăn mày lười nhác nói.
Có lẽ nàng đối với Phó Trạm thành kiến quá sâu, nhưng nàng không phải là người không phân biệt tốt xấu, Phó Trạm năm lần bảy lượt đối với nàng có ân, lòng nàng thật sự cảm kích, nhưng như vậy cũng không thay đổi được việc hắn là một tên hạ lưu.
Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn Hàn thị, hiểu được hôm nay nương có lẽ đã sợ hãi, mới thân mật ôm cánh tay Hàn thị, ngữ khí bất mãn nói: "Nương nhanh như vậy đã vội vã muốn nữ nhi gả chồng sao?"
Nhìn nữ nhi không bị dọa hư, Hàn thị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng biết nữ nhi nhìn mảnh mai nhưng kỳ thật rất dũng cảm.
Hàn thị duỗi tay xoa xoa đầu nữ nhi, cười nói: "Nương đương nhiên là luyến tiếc." Nàng vốn định để nữ nhi ở lâu thêm mấy năm mới để nữ nhi xuất giá, không nghĩ tới thánh chỉ đột nhiên rơi xuống. Tuy rằng nàng thưởng thức Kỳ Vương, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm ý nữ nhi —— dù sao đây cũng là nam nhân tốt, nữ nhi không thích cũng là uổng công.
Cũng may sự tình lần này coi như là hữu kinh vô hiểm, Hàn thị quan tâm một phen, cố ý dặn dò Thẩm Vũ sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai cũng không cần phải đi thôn trang, ở trong phủ nghỉ ngơi thêm mấy ngày.


Buổi tối, Thẩm Vũ tắm xong liền nằm lên giường, Bánh Trôi bị nàng nuôi đến tròn vo thân mật cọ cọ đi lên, ghé vào trên người liếm cánh tay của nàng. Thẩm Vũ bị ngứa cười đến khanh khách không ngừng, bất an trong lòng cũng dần dần tan đi, lúc sau mới nghĩ đến lời của Phó Trạm nói ở khách điếm.
Hắn nói tứ hôn là bởi vì sợ nàng gả cho Ngụy Vương, nói nàng không cần lo lắng vấn đề phía Oản Phi, còn nói sau này thành thân sẽ đối tốt với nàng.
Thẩm Vũ rũ mắt thở dài một hơi, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu Bánh Trôi.
—— nàng...... Có nên hay không tin hắn?
Ngay sau đó khóe miệng Thẩm Vũ nhếch lên, nghĩ thầm: Trừ bỏ tin hắn, nàng căn bản không có lựa chọn khác.


Không biết vì sao, Thẩm Vũ lại nghĩ tới tấm lưng trần trụi gầy nhưng rắn chắc của hắn, lập tức cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.

------------------------------------------------------------

Gần 4500 từ. Mệt quá, sao càng ngày 1 chương càng dài nhỉ? Lúc trước có hơn 2000 từ à. Mình có nên cắt 2 phần trong 1 chương ko nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro