Chương 39.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm ——

Bên cạnh nàng còn có Lập Hạ, cử chỉ này của Phó Trạm cũng quá đường đột. Nhưng bộ dạng của hắn lại cứ ra vẻ vân đạm phong khinh, ý cười đầy mặt, càng thêm ôn nhuận tuấn nhã, phong hoa vô song. Lập Hạ cũng là người có mắt nhìn, thấy Phó Trạm vô lễ như thế, liền ho nhẹ một tiếng. Phó Trạm buông lỏng tay, nhưng dừng một chút, lại đem Thẩm Vũ kéo đến một bên đình. Bất quá cũng hiểu được đây là thánh địa Phật môn, Phó Trạm không còn bất luận cử chỉ đường đột gì.

"Vương gia, nương ta còn đang đợi ta." Thẩm Vũ nhắc nhở nói. Sự tình lần trước nàng quả thực cảm kích trong lòng, nhưng vẫn không tiếp thu được thói quen động tay động chân này của Phó Trạm, mỗi lần cùng nàng gặp mặt, dường như không sờ nàng hôn nàng hắn liền ngứa ngáy cả người.

Biết được trong lòng tiểu cô nương bất mãn, Phó Trạm cũng có chút thực thoải mái. Hắn nhớ tới thương thế của nàng, liền nghiêm túc hỏi: "Vết thương trên cổ tốt hơn chưa?" Hôm nay tiểu cô nương mặc áo cao cổ , khó khăn lắm mới che khuất vết thương ngày ấy bị cây trâm đâm đến. Tuy rằng hắn đã phái người đưa dược liệu tốt nhất đến, huống chi Thẩm Vũ thân là hòn ngọc quý trên tay của Định Quốc Công phủ, mọi thứ dùng cũng đều tốt nhất, hắn không cần quá mức lo lắng, nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của Phó Trạm hắn, quan tâm một chút cũng là bình thường. Thẩm Vũ gật gật đầu, đáp: "Làm phiền Vương gia quan tâm, đã không có việc gì."

Có cô nương nào không muốn đẹp? Huống hồ nàng vốn là người không chấp nhận được một chút tì vết, tất nhiên phải đem mọi biện pháp làm vết thương ở chỗ này trừ bỏ. Tổ mẫu cùng mẫu thân đã mang thuốc tốt nhất đưa tới Minh Lan viện, ngay cả ngũ tỷ tỷ nàng- Thẩm Diệu cũng tỉ mỉ dặn dò một phen, mấy ngày này phải ăn kiêng, miễn cho để lại vết sẹo. Thẩm Vũ luôn luôn ghi nhớ. Môi mỏng Phó Trạm khẽ nhấp "Ân" một tiếng, giống như thực vừa lòng câu trả lời của nàng. Đối diện với đôi mắt tinh lượng của tiểu cô nương, lại nói: " Chuyện của Ngụy Vương , nàng đã biết được?"

Chuyện của Ngụy Vương Phó Phong nháo đến lớn như vậy, Yến Thành còn có ai không biết? Ngụy Vương vốn là quý tộc Yến Thành, không biết đã hại đến biết bao nhiêu cô nương trong sạch, nhưng thân phận hắn lại là hoàng tử, không ai dám cùng hắn đối nghịch. Lần này cố tình hắn lại bị buộc tội liên tiếp, Gia Nguyên Đế mới phạt nặng Ngụy Vương, đem hắn biếm đi Vụ Châu thu liễm tính tình, trong thời gian ngắn khó có thể trở lại được. Nàng cũng nghĩ tới, việc này có lẽ là do Phó Trạm hành động. Nếu không vì nàng, cũng coi như vì thay Yến Thành làm một việc thiện.

Gương mặt tiểu cô nương linh động, búi tóc khẽ rũ, dáng vẻ đáng yêu kiều mỹ không thôi. Ánh mắt Phó Trạm đảo qua một chút, muốn duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, lại bị tiểu cô nương lập tức né qua, giương đôi mắt nhìn hắn nói: "Vương gia nói qua...... Thành thân phía trước......"

Phó Trạm hiểu được ý tứ nàng, lại cười nói: "Bổn vương đích xác đã nói qua, nhưng lần này bổn vương là tới đón mẫu phi, cùng nàng chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được, nàng nói xem có phải thế không?"

Thẩm Vũ nghĩ thầm: Hắn miệng lưỡi lươn lẹo như vậy, nàng còn có thể nói cái gì đây? Phó Trạm thấy tiểu cô nương lại im lặng, lúc này mới từ trong ngực móc ra một cái vòng  thạch lựu bằng vàng, sau đó vô cùng tự nhiên cầm tay Thẩm Vũ mang vào. Thẩm Vũ cúi đầu nhìn vòng tay này, nhỏ giọng nói: "Ta không cần......" Phó Trạm làm như không nghe thấy những lời này, nhìn đôi mắt xinh đẹp của tiểu cô nương nói: "Nàng yên tâm, nếu mẫu thân nàng hỏi tới, liền nói là mẫu phi ta đưa."

Mỗi lần Phó Trạm tặng đồ đều mang Oản Phi ra ngụy trang, Thẩm Vũ cũng đã quen. Tuy nàng thích trang sức, nhưng cũng biết vòng tay này sợ là có tiền cũng không mua được, dù sao không nên thu loạn đồ của người khác. Nàng muốn cởi xuống, lại bị Phó Trạm ngăn lại: "Từ nhỏ đến lớn, nàng thu của Dung biểu ca kia nhiều lễ vật như vậy, bổn vương đưa có một thứ lại như thế này?"

Không biết Phó Trạm vì sao lại nhắc tới Dung Sâm, nhưng Thẩm Vũ lại nghĩ: Dung Sâm là biểu ca thân thiết của nàng, thanh mai trúc mã, đưa một chút lễ vật nhỏ đương nhiên là bình thường. Tuy Phó Trạm cảm thấy may mắn là tiểu cô nương lúc ấy không có hồ đồ tiếp nhận biểu ca nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Chỉ là nàng sinh ra quá tốt đẹp, nam tử mơ ước quá nhiều. "Nếu nàng không nhận, bây giờ bổn vương liền hôn nàng."

Thẩm Vũ sợ tới mức lập tức dừng tay, yếu ớt nhìn mặt Phó Trạm, sợ hắn ở chỗ này làm ra cử chỉ vô lễ gì trong thánh địa Phật môn thanh tịnh. Phản ứng của tiểu cô nương quá đáng yêu, tuy rằng vẫn là không nguyện ý, nhưng cũng khiến tâm tình của Phó Trạm rất là sung sướng. Thấy Phó Trạm còn muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng Thẩm Vũ nhớ tới mẫu thân mình, nàng đi lâu như vậy, nương phỏng chừng rất lo lắng. Thẩm Vũ muốn cáo từ, Phó Trạm liếc mắt một cái liền nhìn ra ý nàng, liễm mi hỏi: "Nàng một chút cũng không quan tâm thương thế bổn vương ?"

Ngữ khí Phó Trạm có vài phần ủy khuất kỳ quái, Thẩm Vũ nghe thấy không khỏi rùng mình một cái. Một đại nam nhân còn có cái gì để ủy khuất nha? Chẳng qua tiểu cô nương rốt cuộc cũng mềm lòng, hơn nữa thương thế của Phó Trạm là vì cứu nàng, tuy rằng không hỏi, nhưng nàng cũng khách khí nói một câu: "Vương gia ngày thường chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá vất vả mới tốt."

Phó trạm nghe được lời này lập tức thần thanh khí sảng, rốt cuộc cũng nghe được từ trong miệng tiểu cô nương phun ra một câu quan tâm săn sóc quả thực là quá khó khăn. Phó Trạm nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu nàng, đôi mắt lập tức nhiễm ý cười, nói: "Được nàng quan tâm như vậy, bổn vương sẽ nhớ kỹ." Như thế, Phó Trạm mới bằng lòng thả nàng đi. 

--------------------------------------------------

Cố lên trời ơi, huhu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro