[ 05 & 06 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


💐💐     05: Mang kịch bản về nhà     💐💐

Tác giả : Thanh Khâu Thiên Dạ

Edit : Jean

---


gia qu tu lại bắt đầu 1 ngày quay mới, Mai Tự Hàn đóng vai Tiếu Văn Võ đã dấn thân vào kháng chiến, rất nhanh sẽ biết được mình cùng nữ 9 không phải là chị em ruột

"Cắt! Cắt!"

Đạo diễn liên tục hô 2 tiếng, "Tiểu Mai, cậu làm sao vậy, cảm xúc không đúng à?"

Ông đạo diễn này đối với kỹ thuật diễn của diễn viên từ trước đến nay luôn vô cùng khoan dung, cho dù ai đóng phim với 1 cái mặt than như cá chết mà ổng cũng dễ dàng cho qua tuốt, kiên quyết không để lãng phí bất kỳ 1 cảnh quay nào, nhưng hiện giờ hắn lại hô cắt ngang 1 cách thần kỳ như vậy.

Mai Tự Hàn đang diễn 1 cách vô cùng bất thường, giống như người chết kia không phải ông anh họ mà chính là cậu a.

"Xin lỗi, xin lỗi đạo diễn ạ, hôm nay tôi hình như bị tuột huyết áp", Mai Tự Hàn liên tục xin lỗi.

Hình tượng trước đó của cậu rất tốt đẹp, chưa từng chơi chiêu như đùa giỡn đại bài hay đi sớm về sớm chẳng hạn, nên hiện tại nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm, đạo diễn cũng ngại không muốn trách móc nặng nề.

Rốt cuộc đoàn phim của bọn họ bận rộn thật, cường độ công tác khá cao.

"Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi, chúng ta quay cảnh trong nhà trước vậy", đạo diễn xua xua tay, ý bảo Mai Tự Hàn ngừng lại một lát.

Mai Tự Hàn liên tục nói cảm ơn, cầm kịch bản ngồi xuống bên cạnh.

Cậu...... Cậu hối hận rồi a.

Hôm qua đừng nên đáp ứng nhanh gọn như vậy.

Tốc độ sửa bài của biên kịch Trương cực nhanh, nghe nói có thể viết tốc ký hơn cả vạn từ, chỉ trong 1 buổi tối liền sửa xong hoàn chỉnh mấy tập sau, rồi giao kịch bản cho Mai Tự Hàn.

Thấy mấy lời kịch kiểu thiên lôi cuồn cuộn như vầy, Mai Tự Hàn lại nhịn không được mà nhớ tới lời hứa của mình với Khương Ảnh.

Thành thật mà nói thì có chút không giống với thực, tựa như đang nằm mơ ấy.

Bạn trai là giảng viên đại học, sau khi ở chung liền nhảy vọt biến thành nhân sĩ chuyên nghiệp trong giới nghệ thuật, giống như đứa bạn thân hàng ngày ngồi chung bàn cùng học cùng chơi với mình, đùng 1 cái lập tức biến thành ông hiệu trưởng nhà trường vậy đó!

Nhưng, đây cố tình là sự thật a a a.

Mai Tự Hàn cảm thấy mình hẳn nên đi mua vé số, nói không chừng được leo lên hot search với tiêu đề là diễn viên đầu tiên trúng sổ xố 500 vạn, lúc đó sẽ được nổi tiếng rồi a

Chính là chưa kịp đợi cậu tự lừa mình dối người, thì wechat của cậu liền xuất hiện 1 tấm hình.

Là 1 cây củ cải trắng tươi ngon mọng nước, hơn nữa còn ghi chú thêm câu: Em thích củ cải xắt sợi hay là củ cải thái lát?

Không!!!!

Cuộc đời cậu hận nhất chính là củ cải trắng.

[Sinh khương muốn xứng tỏi]: Trí nhớ của anh rất tốt ^_^, anh cũng rất dân chủ, gần nhất củ cải trắng khá rẻ, chúng ta ăn trong 1 tháng thì sao?

Sẽ chết người đó a a a!

Mai Tự Hàn không dám tưởng tượng đến viễn cảnh u ám trong 1 tháng toàn phải ăn củ cải trắng đâu a.

Cậu nhanh chóng đáp lại 1 icon tỏ ý mình rất trung thành

[Tỏi tí Hoa Mai]: Hôm nay em nhất định sẽ mang kịch bản về mà, OJZ, sẽ không quên đâu.

[Sinh khương muốn xứng tỏi]: Ừm, hôm nay ăn gà hầm nấm ~

[Tỏi tí Hoa Mai]: Nước miếng 🤤🤤🤤

Đóng di động, Mai Tự Hàn lau mặt, một bên tự rủa xả bản thân không có ý chí kiên định, một bên lại cảm thán vận khí của chính mình.

"Tiểu Mai Tử, trông sắc mặt cậu quả thực rất kém, cậu không muốn diễn vai tình lữ với chị đến vậy ư?", Vương Hiểu Mạn chụp xong 1 cảnh diễn, thấy Mai Tự Hàn đang ngồi mặt ủ mày ê ở đó liền nhịn không được trêu chọc 1 câu.

"Có thể cùng chị Hiểu Mạn mỹ nữ nghiêng nước nghiên thành đây đóng vai yêu đương chính là phúc khí của em đó, chẳng biết trong lòng anh rễ còn hâm mộ em cỡ nào đâu nha!", Mai Tự Hàn cười 1 cái, cậu bỗng nhiên muốn kể lể một chút về chuyện trong lòng, "Là việc nhà ạ"

"Vị Ốc đồng tiên sinh kia của chú mày?"

"Dạ", Mai Tự Hàn thở dài 1 hơi, "Ảnh muốn nhìn kịch bản mà em đang đóng"

"Thì có sao đâu?", Vương Hiểu Mạn cười ha ha, "Tìm 1 người yêu ngoại giới chính là vậy đấy. Đối với họ mà nói thì giới giải trí này rất thần bí, muốn tìm hiểu 1 chút bình thường thôi mà. Anh rể của cậu trước kia hận không thể thuộc làu làu kịch bản của chị luôn đấy!"

"Nhưng ảnh là thầy giáo dạy ngữ văn a", lại còn cầm 3 cái chứng chỉ nghệ thuật như kim quang lấp lánh. "Chị, loại kịch bản này em sao dám cho ảnh xem đây?"

"Đóng phim ra tới chính là để khán giả xem", Vương Hiểu Mạn cũng hơi ngượng ngùng, thể loại phim này của bọn họ nói ra ngoài quả thật chẳng có chút mặt mũi nào cả, "Chẳng lẽ đối phương bởi vì nguyên do này mà muốn chia tay với cậu ư? Tiểu Mai, chị nói 1 câu thật lòng, em càng không dám cho vị kia xem, anh ta sẽ càng tò mò a. Cứ để cho anh ta tùy tiện xem đi, trong chốc lát liền mất đi hứng thú thôi à"

Vương Hiểu Mạn vỗ vỗ bờ vai cậu, "Duỗi tay là 1 đao, súc đầu cũng là 1 đao, cứ tới đi"

Nếu thật như vậy thì tốt quá rồi.

Mai Tự Hàn muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn im miệng không nói gì thêm.

Thôi bỏ đi, mình có thể lừa gạt trong nhất thời, chứ có thể lừa được cả đời sao? Chỉ là 1 kịch bản thôi mà, ảnh muốn liền đưa.

Nghĩ thông suốt điểm này, mấy cảnh diễn kế tiếp Mai Tự Hàn đều phát huy rất tốt, đạo diễn cũng không hô ngừng nữa.



Sau khi xong xuôi đã là 8 – 9 giờ đêm, Mai Tự Hàn đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị tâm lý 1 chút rồi mới mở cửa đi vào.

Vừa mới vào cửa, cậu liền ngửi thấy 1 trận mùi hương mê người.

Trong phòng bếp món gà hầm nấm tản ra thơm nứt, con sâu trong bụng Mai Tự Hàn bắt đầu kêu rột rột.

Cậu không chỉ 1 lần nghĩ tới, Khương Ảnh nếu không đi dạy học thì cứ mở 1 quán cơm tư nhân, bảo đảm buôn may bán đắt luôn đó.

"Em hôm nay về muộn, có điều anh đã tính toán chuẩn nên cũng nấu hơi trễ tí, đi rửa tay rồi ăn cơm nào", Khương Ảnh từ trong phòng bếp đi ra, trên dưới đánh giá Mai Tự Hàn, cho cậu 1 ánh mắt ghét bỏ.

"Em biết rồi", Mai Tự Hàn đóng phim chiến tranh suốt cả ngày, trên người đổ mồ hôi đầm đìa, mùi hương đúng là hơi khó ngửi.

Cậu đi vào toilet, sau đó khẽ cắn môi nói, "Kịch bản em để trên sô pha đó, ngươi có thể nhìn xem". Nói xong, cậu mở vòi hoa sen ở nấc mạnh nhất, dòng nước ồn ào che lại tất cả âm thanh, nhưng cậu vẫn cảm giác được trái tim của mình lúc này đang đập bình bịch.

Khương Ảnh nhìn quyển kịch bản trên sô pha, chỉ là mấy trang giấy trắng rất bình thường, được đóng bìa rất tùy tiện, mặt ngoài cũng chẳng có bất kỳ ghi chú gì, ngoài bìa ghi 4 chữ to《 Lý gia quả tẩu 》

Thì ra em ấy diễn chính là phim đời sống?

Trong lòng Khương Ảnh đã có cơ sở, ngược lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Kỳ thật anh rất hứng thú với phim đời sống, đây cũng 1 công việc có tính khiêu chiến.

Phim đời sống khác với phim tiên hiệp. Chưa ai gặp qua thần tiên quỷ quái, hết thảy đều là hư cấu, vì thế nên biên kịch và đạo diễn có thể tự do phát huy, diễn viên diễn thành bộ dáng gì cũng được, không quá mức nghiêm khắc. Rốt cuộc có ai gặp qua thần tiên bao giờ đâu mà bảo rằng họ diễn không đúng.

Nhưng phim đời sống thì khác.

Mọi người đều là dân chúng bình thường, diễn viên nếu diễn quá kém khán giả chỉ cần liếc mắt 1 cái là có thể phân biệt ra được. Mà bản thân của nghề này luôn có 1 khoảng cách với cái gọi là 'Việc nhà việc cửa', muốn diễn tốt quả thật không dễ dàng gì.

Ít nhất trong thế hệ diễn viên trẻ tuổi hiện nay, thật chẳng có mấy người diễn tốt vai trong phim đời sống.

Khương Ảnh mở ra kịch bản thứ nhất, yên lặng đọc.

Mai Tự Hàn tắm 1 trận này hơn 30 phút.

Nửa tiếng, ắt hẳn đủ để Khương Ảnh xem xong mấy tập kịch bản đi.

Mai Tự Hàn mặc quần áo ra ngoài, múc cho mình 1 chén canh, miệng thổi xùy xụp uống từng ngụm nhỏ, sau đó bước từng bước tới trước mặt Khương Ảnh.

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dáng vẻ của anh ngồi trên sô pha đọc sách thôi cũng đủ cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi, tựa như anh không phải đang đọc mấy cái kịch bản thu lôi thần sầu, mà là đang đọc 1 danh tác vĩ đại nào đó.

Khương Ảnh bỗng nhiên khép lại kịch bản, ngẩng đầu liếc Mai Tự Hàn 1 cái.

Trong lòng cậu run lên, thầm may mình vừa mới nuốt hết chén canh gà, bằng không khẳng định sẽ sợ đến mức bị sặc luôn.

"Em cũng không dễ dàng gì a", Khương Ảnh không đầu không đuôi cảm thán 1 câu.

Mai Tự Hàn nghe được lời này, suýt chút nữa nước mắt tuôn rơi luôn rồi.



- Tác giả có lời muốn nói: Ở chương trước, Khương Ảnh là người nội liễm thích che giấu cảm xúc, đừng trông cậy vào Mai Tự Hàn có thể hiểu rõ suy nghĩ trong nội tâm của anh, cho nên cần phải thông qua 'Biểu diễn' để thộ lộ với bên ngoài. Ừm, giống như bạn trai tặng cho bạn 1 lễ vật vô cùng khó nhìn, bạn vẫn giả vờ vui vẻ nhận lấy vậy á, 'Làm bộ làm tịch' trong tình yêu cũng là 1 điều cần thiết. Chờ đến cảm tình càng thêm sâu đậm liền có thể lộ ra suy nghĩ thật.



🐤🐤     06 : Dạy học     🐤🐤


Muốn làm 1 diễn viên giỏi, thật sự không dễ dàng.

Kịch bản đầy sạn như vậy chẳng lẽ biên kịch không biết ư, đạo diễn không biết ư, hay nhà đầu tư không biết ư?

Bọn họ đều rõ ràng.

Nhưng thị trường chính là như thế, tác phẩm vừa đầy sạn đầy cẩu huyết như thế vẫn có người nuốt trôi được. Những diễn viên có dự định riêng đều chẳng thèm tiếp, mà không mợ thì chợ vẫn đông, tự nhiên vẫn có loại hình diễn viên như Mai Tự Hàn nhận kịch bản.

Chẳng phải không muốn chọn lựa, cậu cũng từng nhận một ít kịch bản hay mà có vốn đầu tư ít, nhưng từ đó giờ còn chưa được công chiếu, trái lại loại chim cẩu huyết máu chó thế này không bị áp đáy hòm, chụp 1 bộ liền chiếu 1 bộ.

Vì nuôi cái nhà này sống tạm qua ngày, làm sao còn có chọn lựa cho bạn đâu?

Khương Ảnh cảm thán xong thì trầm mặc 1 cách khả nghi.

Mai Tự Hàn thầm nghĩ, chẳng lẽ kịch bản này nát đến mức Khương Ảnh nhìn hết nỗi luôn rồi, cho nên dứt khoát bỏ qua?

Từ bỏ cũng tốt nha.

Cậu cũng đã 27 rồi, hiện tại còn phải học đóng phim từ anh bạn trai là người ngoại giới, cảm thấy hơi hổ thẹn a.

Loại kịch bản này tùy tiện diễn 1 chút là được, diễn có tốt hay không cũng chỉ nhận được từng ấy tiền công, tốn thời gian và tâm tư để học cái này làm gì, chi bằng cùng Khương Ảnh học hỏi làm cách nào để có thể trút bỏ được thân phận ma pháp sư còn có lý hơn?

Có điều chẳng thể trách Mai Tự Hàn đầu óc toàn chứa mấy thứ vớ vẩn tào lao, cậu cũng đâu nhỏ, người thương đang sống cùng mình dưới 1 mái hiên thế này, thật đúng là củi khô lửa bốc a. Ai ngờ cuối cùng còn phải phân ra tinh lực đi học gì gì đó, thật sự là quá đáng tiếc a.

Cậu phải nhanh chóng túm được cái đuôi thanh xuân, sảng khoái hưởng thụ một phen mới đúng!

Mai Tự Hàn đang nghĩ tới chỗ kích động, Khương Ảnh liền thả kịch bản xuống, ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Anh đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu đối diễn đi. Em bắt đầu diễn từ đoạn này trước"

Khương Ảnh chỉ vào đoạn thứ 3 trong quyển sách, cũng chính phân đoạn em trai nữ 9 quyết định đào ngũ trở về tìm chị mình.

"Ai dô ai dô, anh vừa rồi là đang tìm kiếm cảm xúc hả, anh muốn đối diễn thiệt ư?", Mai Tự Hàn sửng sốt một chút, biểu cảm vừa rồi của Khương Ảnh chẳng phải là muốn từ bỏ sao?

"Ừ, anh chưa từng thấy qua nhân vật như vầy, cảm thấy khá thú vị, là 1 sự khiêu chiến đó", khóe miệng Khương Ảnh nở 1 nụ cười, "Anh đã nói ra thì sẽ làm được, dù chỉ là 1 nhân vật tệ hại thế nào thì vẫn còn có phương pháp cứu lại"

Diễn viên – là từ dùng để chỉ người đóng 1 vai diễn nhất định trong nghệ thật biểu diễn, nhưng đồng thời họ có thể sáng tạo ra nhân vật đó

Khả năng truyền tải của ngôn ngữ có mặt hạn chế riêng của nó, kịch bản dày hay mỏng cũng không thể diễn giải được toàn bộ cuộc đời của 1 nhân vật. Bạn chỉ còn cách thông qua ngôn từ, thần thái, tình tiết, chuyện xưa mà suy đoán tính cách chung của nhân vật này, sau đó diễn viên tự thân hoàn thiện thêm một ít, cuối cùng mới diễn ra tới.

Ca mua, hội họa, điêu khắc đều là nghệ thuật, biểu diễn cũng là nghệ thuật.

Mà nghệ thuật, phải cần gia công chế biến.

Mai Tự Hàn hơi hé miệng nhưng chẳng biết nói gì, muốn ngăn cản Khương Ảnh một chút, nhưng thấy anh cười tươi rói như vậy, cậu đành đem lời đã tới bên miệng nuốt trở xuống.

Cậu rất hiếm khi bắt gặp Khương Ảnh vui vẻ thế này.

Khương Ảnh ở trong lòng cậu vẫn luôn là 1 đại thần cool ngầu, nhưng hiện tại Mai Tự Hàn lại có thể cảm nhận được sự vui sướng phát ra từ nội tâm của anh.

Anh ấy hoàn toàn khác với mình.

Cậu chỉ coi biểu diễn như một ngành nghề kiếm ăn, còn đối với Khương Ảnh mà nói, lại chính là niềm yêu thích của anh ấy.

Chính là ông trời cứ bất công như vậy đấy.

Có tài năng, còn yêu thích công việc thì chưa chắc vào được ngành, còn người chẳng có tí thiên phú gì như cậu lại chiếm vị trí hoài không chịu bỏ

"...... Ok, để em đọc lại cái đã", Mai Tự Hàn cuối cùng vẫn chẳng nói thêm gì, chỉ cầm kịch bản lên bắt đầu lẩm nhẩm lời thoại của mình.

1 tiếng sau.

Khương Ảnh muốn đối diễn với cậu, anh muốn đóng vai đồng đội của người em trai, cũng chính là sếp lớn của Tiếu Văn Võ.

Là 1 người nhiệt tình, hiền lành thiện lương, chẳng biết phòng vệ người ngoài.

Bắt đầu đối diễn.

Lúc Mai Tự Hàn đã chuẩn bị xong, cậu chợt phát hiện ánh mắt của Khương Ảnh xảy ra biến hóa.

Khương Ảnh dung mạo xuất chúng, khí chất lại càng khỏi phải bàn. Nhưng vừa trong nháy mắt, 'Khí chất' thuộc về riêng Khương Ảnh tựa hồ biến mất hẳn, thay thế tại đây chính là 1 người đàn ông có khí chất ôn hòa, đôn hậu.

Mai Tự Hàn nhất thời sững sờ tại chỗ.

Cậu phảng phất nhớ tới thời điểm vừa mới bắt đầu đóng phim, đối diễn với 1 diễn viên gạo cội bị áp chế đến nỗi 1 câu thoại cũng chẳng thốt nỗi nên lời.

Không, này còn dữ dội hơn.

[Văn Võ, hôm nay đánh trượng xong rồi, chúng ta đều còn sống a] - Khương Ảnh đã bắt đầu đọc lời thoại

Đúng a, hiện tại cậu đang phải đóng vai.

Mai Tự Hàn hơi hơi cúi đầu, hai tay nắm lại gắt gao, thậm chí có chút run rẩy, tựa hồ còn đang đắm chìm trong màn lửa đạn ở chiến trường.

[Đôi mắt của chú mày hơi đỏ kìa, người chết bên cạnh kia là anh trai của chú mày sao?]

[Vâng, là anh họ của tôi], toàn thân Tiếu Văn Võ bắt đầu run run, [Hắn...... Hắn trong nháy mắt liền ở bên cạnh tôi mà chết đi, tay chân cơ hồ đều bị nổ bay. Tôi... tôi thấy máu của hắn vẫn luôn ở chảy, làm cách nào cũng không chặn được!]

[Chú..., thôi chú đành nén bi thương], đối phương thở dài 1 hơi, cũng chẳng biết nói lời gì để an ủi.

Chiến tranh cứ lặp lại 1 lần rồi 1 lần, đó cũng là sự an ủi, Tiếu Văn Võ chung quy sẽ quen thôi.

Còn nếu không quen, liền sẽ ở lại trên chiến trường.

[Đội trưởng, anh còn có thân nhân không?], Tiếu Văn Võ bỗng nhiên ngẩng đầu nói, [Trước kia còn ở trường, thầy giáo dạy rằng quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, chính là đi tòng quân thế này, chúng ta thật sự có thể gánh vác được trọng trách này sao?]

Lúc trước hắn muốn khuyên chị gái về nhà lại bị đối phương từ chối, trong cơn giận dữ liền trực tiếp tòng quân. Hiện tại đã hòa hoãn cơn giận, hắn liền bắt đầu hối hận. Mà anh họ trước khi chết nói ra bí mật kia càng khiến tâm tình của hắn dao động không thôi.

Nhân vật Tiếu Văn Võ được giả thiết là 1 người trẻ tuổi nóng nảy tâm chí không kiên định, sau khi sửa lại kịch bản càng trở nên nhu nhược và đáng ghét. Trên danh nghĩa gọi là nam chính, kỳ thật chỉ là hòn đá kê chân, là bàn đạp cho nữ 9 đạp lên mà thôi.

[Người thân của anh chết gần hết rồi. Trước kia cha mẹ có nói muốn cưới cho anh 1 cô vợ, nhưng nhà nghèo, con gái người ta không muốn gả qua đây], đội trưởng sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.

[Đội trưởng, tôi tuyệt đối sẽ không giống anh], trong ánh mắt Tiếu Văn Võ hiện lên 1 tia đau đớn, rồi nhanh chóng trở nên kiên định, [Tuyệt đối sẽ khác!]

Hắn sẽ cưới 'Chị gái' hắn trở về!

......



Mai Tự Hàn thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, trên mặt nở nụ cười, cậu cảm thấy phần biểu diễn của mình tương đối ổn a

Rối rắm, dao động cùng 1 mặt nhu nhược của Tiếu Văn Võ, những biểu hiện manh nha đầu tiên đều được cậu thể hiện đầy đủ ra tới, Khương Ảnh nhất định sẽ kinh ngạc lắm đây.

"Em cảm thấy 1 màn này của em có thể được mấy điểm?", Khương Ảnh thoát ra khỏi nhân vật, nghiêm túc nhìn Mai Tự Hàn hỏi.

"Ừm, không công không tội, 70 điểm đi", Mai Tự Hàn giả vờ thong dong nói, nhưng nội tâm lại đang điên cuồng kêu gào:

99 điểm!!!! Dù có nhiều thêm 1 điểm em cũng không kiêu ngạo đâu nha!

"Xem ra tiêu chuẩn của em và của anh có chút khác biệt", Khương Ảnh thở dài một hơi, "Theo tiêu chuẩn của anh, 1 màn biểu diễn này của em nhiều nhất chỉ được chừng 60 điểm"

"Điểm đủ tiêu chuẩn là bao nhiêu?", Mai Tự Hàn có chút không tin.

"120 điểm"

Thân ái, sao anh có thể hà khắc với em như vậy a?

Mai Tự Hàn nhịn không được ôm lấy ngực.

Khương Ảnh vừa thấy thần sắc này của Mai Tự Hàn liền biết cậu không phục. Cũng may anh đã sớm đoán ra từ trước rồi nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

Nói 1 cách công tâm, Tiếu Văn Võ mà Mai Tự Hàn diễn ra hơi ác hơi tục, nếu đem ra so với những diễn viên của những bộ phim đời sống thế này thì cũng coi như tốt lắm rồi, ít nhất có thể lột tả ra được trọn vẹn tính cách của 1 nhân vật.

Nhưng chỉ gần như thôi, chứ hoàn toàn không đủ.

Tiếu Văn Võ mà Mai Tự Hàn biểu diễn ra, chỉ là 1 Tiếu Văn Võ bất xê bất dịch trong kịch bản mà thôi.

Không công không tội, chẳng có bất kỳ điểm nổi bật nào.

Cho dù diễn đúng nơi đúng chỗ, cũng chỉ là 1 nhân vật khiến người ta cảm thấy thương hại mà thôi.

"Mai Tử, em đã diễn quá nhiều phim 3 xu thế này, cả người em đều bị dán nhãn trở thành loại hình diễn viên chợ trời, nếu em muốn tìm 1 con đường ra khác thì phải chịu đựng phô bày ra đặc điểm riêng của mình", Khương Ảnh thành thật nới với cậu.

Mai Tự Hàn còn có chút không cam lòng, "Này coi như em đã phát huy vượt xa người thường rồi đó"

Nếu chẳng phải Khương Ảnh ngay từ đầu liền áp chế tâm lý của cậu, chưa chắc cậu diễn được tốt như vậy đâu.

"Quá mức thợ khí(*) rồi, em xử lý một ít cảm xúc vô cùng thô ráp", Khương Ảnh xoa xoa trán nói, "Em có linh tính, nhưng nếu em vẫn luôn bỏ mặc không dùng đến, thì phần linh khí này sẽ dần dần biến mất".

(*) Thợ khí: tựa như chỉ có kỹ thuật không có tình cảm ấy, bên mình hay gọi ca sĩ vs thợ hát vậy đó

"Vậy làm sao bây giờ?", Mai Tự Hàn bất đắc dĩ nói, "Nếu không bộ kế tiếp em sẽ chọn nhân vật tốt một chút, chứ cái này hơi bị trễ rồi".

Trong 10 ngày kế tiếp phải quay xong bộ này, dù cho tiếp nhận huấn luyện ma quỷ cũng chẳng theo kịp đâu a.

"Nhân vật này của em nên sáng tạo thêm", Khương Ảnh trầm tư trong chốc lát, ngón tay vuốt ve kịch bản, "Nếu muốn biểu hiện ra theo ý tưởng của anh khẳng định là không thể kịp, nhưng em có thể sáng tạo cho nhân vật này một ít mới mẻ. Anh nghĩ đạo diễn chắc hẳn cũng nhìn không ra đâu"

"Sáng tạo thêm?", Mai Tự Hàn sửng sốt, "Ý của anh là, để em bổ sung thêm giả thiết của nhân vật, hoặc là sửa lời thoại ư?"

"Cùng là 1 lời thoại, lại dùng tình cảm khác nhau để nói ra, hiệu quả đương nhiên khác hẳn", đôi mắt của Khương Ảnh vốn dĩ đã đẹp sẵn, hiện giờ còn lóe ra ánh sáng chói lóa càng khiến Mai Tự Hàn u mê dời không nỗi tầm mắt luôn.

Có lẽ Khương Ảnh mà mình quen và Khương Ảnh mà mình tưởng tượng căn bản không phải cùng một người.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, một Khương Ảnh như vậy mới khiến tim Mai Tự Hàn đập nhanh, giống như nhà cũ bị cháy có cứu cũng vô dụng a, mà cậu căn bản còn chẳng muốn đi cứu nữa là.

"Thiết lập tính cách của Tiếu Văn Võ là 1 tên đào binh yếu đuối ích kỷ, hắn vì 1 cục tức nuốt không trôi mà theo đuổi chị gái mình, thậm chí không từ thủ đoạn, là 1 thằng hề đúng nghĩa. Nhưng em có thể đổi suy nghĩ, biến Tiếu Văn Võ từ 1 nhân vật vô cùng đang ghét trở thành 1 người đáng thương hại".

"Đáng thương?"

"Đúng vậy", Khương Ảnh nghiêm túc nói, "Ví dụ như, Tiếu Văn Võ rốt cuộc vì điều gì mà muốn đào ngũ?"

Mai Tự Hàn:......

Cậu ắt hẳn là 1 tên học tra đi, Khương Ảnh nói như vậy là có ý gì, vì sao cậu nghe không hiểu?



Tác giả có lời muốn nói: Giới giải trí a, đóng phim a, đều là gia công nghệ thật, mọi người hẳn là hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro