[ 07 & 08 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍉🍉     07 : Mị lực của diễn viên     🍉🍉


Ngày hôm sau thời điểm Mai Tự Hàn chạy đến đoàn phim đôi mắt treo thêm 2 quầng thâm.

May mà hôm nay cậu chỉ diễn những cảnh tiều tụy trang phục không chỉnh tề, cái dạng này của cậu trái lại khiến nhân viên hóa trang đỡ vất vả, trang điểm sơ qua liền có thể bắt đầu quay.

Mai Tự Hàn bị Khương Ảnh nhét một đầu tràn đầy 'Bí quyết', hiện giờ còn đang khốn khổ gặm nhấm.

"Chú sao vậy, sao sắc mặt kém thế?", Vương Hiểu Mạn lo lắng nhìn Mai Tự Hàn, "Chị nghe nói ngươi mang kịch bản về nhà, chẳng lẽ thức suốt đêm xem lời thoại ạ?"

"Dạ", Mai Tự Hàn ánh mắt mơ màng đáp lời.

Quả đúng là thức đêm đọc kịch bản a, Khương Ảnh từng câu từng chữ phân tích cho cậu hiểu, cố gắng dựa trên nền tảng cơ sở tăng thêm nhân thiết cho nhân vật Tiếu Văn Võ.

"Chị biết chú đã lâu không đóng chính, có điều mấy vai kiểu này chú cũng đừng gây áp lực cho mình quá lớn, nhân vật này không tốt lắm đâu", Vương Hiểu Mạn vỗ vỗ vai Mai Tự Hàn khuyên nhủ.

Cô 1 bên vô cùng vui vẻ khi Mai Tự Hàn từ nam phụ chuyển sang nam 9, ắt hẳn chú ấy sẽ có động lực tiếp tục phấn đấu. Nhưng về phương diện khác, cô cũng cảm thấy không cam tâm dùm đối phương, bởi vì nhân vật Tiếu Văn Võ này dù diễn có tốt đến mấy cũng chỉ bị ăn mắng mà thôi, đây tuyệt đối chẳng phải là nhân vật tốt lành gì.

"Không sao ạ, chị Hiểu Mạn chị cứ yên tâm, em hiểu rõ mà", Mai Tự Hàn cuối cùng cũng hồi hồn được tí xíu.

"Được rồi được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta bắt đầu quay", đạo diễn vỗ vỗ tay, "Hôm nay phải cố gắng chụp nhiều thêm vài cảnh, mọi người cũng được về sớm hơn"

"Cảnh thứ 199, Action!"

Mai Tự Hàn thay trang phục, ngồi ngây ngốc trong gian phòng âm u chật hẹp.

Đóng vai đội trưởng là một diễn viên trung niên, cũng là 1 người quanh năm chuyên đóng vai phụ, vai quần chúng.

[Đội trưởng, anh còn người thân không?], Mai Tự Hàn vẫn luôn cúi đầu, trong giọng nói mang theo chút run rẩy, tựa hồ hơi nghẹn ngào.

Tiếu Văn Võ không ngẩng đầu lên, nhưng ai nấy đều có thể đoán được hắn đang khóc.

Trong kịch bản cũng không viết Tiếu Văn Võ sẽ khóc, nhưng xử lý thế này tựa hồ cũng đúng a.

"Trước kia còn ở trường, thầy giáo dạy rằng quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, chính là đi tòng quân thế này, chúng ta thật sự có thể gánh vác được trọng trách này sao?], Mai Tự Hàn ngẩng đầu, trong mắt tựa hồ có 1 ngọn lửa, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Đúng vậy, phẫn nộ.

Hắn cảm thấy phẫn nộ vì bản thân vô dụng, cũng là thống hận đất nước này vô năng.

Nhưng thật mau, cơn phẫn nộ liền chuyển thành bi thương.

Hắn chỉ là tên thất phu tay không tất sắc, dù cho người đông thế mạng đi nữa thì làm sao so bì được với súng đạn của kẻ địch?

Cha mẹ hắn đã mất rồi, chỉ còn lại 1 người chị gái, nhưng chị ấy lại không thấy hiểu cho nỗi khổ của hắn. Mà anh họ vừa chết lại cho hắn biết, người thân còn sót lại của hắn kỳ thật chẳng phải là máu mủ gì cả!

Nếu đã không có quan hệ huyết thống, lại có lý tưởng sống khác xa với hắn, vậy còn có thể xem chị ấy như chị gái nữa sao?

Tiếu Văn Võ phảng phất như đang tự hỏi gì đó, bờ môi hắn giật giật, lại không có phát ra chút thanh âm nào.

Tư thế ngồi của hắn rất nghiêm chỉnh, giống như học sinh đang ngồi thẳng lưng làm bài tập vậy.

[Người thân của anh chết gần hết rồi. Trước kia cha mẹ có nói muốn cưới cho anh 1 cô vợ, nhưng nhà nghèo, con gái người ta không muốn gả qua đây], nam diễn viên máy móc đáp lời theo kịch bản, tựa hồ không dám nhìn vào đôi mắt của Tiếu Văn Võ.

[Đội trưởng, tôi tuyệt đối sẽ không giống anh], Tiếu Văn Võ dường như đã đưa ra quyết tâm làm 1 cái gì đó, sắc mặt dần bình tĩnh. Trong 1 khoảnh khắc, hắn biểu hiện ra ngoài không phải là một khí phách của 1 người trẻ tuổi, mà là thành thục ổn trọng của riêng người trưởng thành.

Kẻ đã trải qua lễ rửa tội của bom đạn chiến tranh, dĩ nhiên khác hoàn toàn so với bọn học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường chưa từng dính chút khói lửa nhân gian.

[Tuyệt không giống nhau!], Tiếu Văn Võ lần nữa nhấn mạnh.

......



"Ồ?", Vương Hiểu Mạn ở bên cạnh nhìn nhìn, cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô lại cúi đầu nhìn kịch bản, Mai Tự Hàn thật sự nói đúng lời thoại chẳng sai câu nào, biểu hiện như vậy quả thực cũng phù hợp với tính cách và cảm xúc của nhân vật trong hoàn cảnh đó.

Nhưng, dường như chú ấy đã cho thêm 1 thứ gì đó, còn cụ thể là cái gì thì cô cũng chẳng giải thích được.

Biểu hiện của Mai Tự Hàn trong cảnh này tốt hơn hẳn so với trước đây.

Đạo diễn nhìn màn hình, cảm thấy chẳng có gì không đúng cả, còn khen Mai Tự Hàn vài câu.

Mai Tự Hàn nguyện ý phối hợp diễn cái nhân vật khó ưa thế này, biểu hiện phía trên rất đáng giá để thưởng thức, ông có thể khẳng định như vậy với tư cách là 1 đạo diễn a! Nếu Mai Tự Hàn vẫn luôn biểu hiện tốt như vầy, hôm nay ắt hẳn có thể quay xong sớm đây!

Biên kịch Trương sờ sờ cằm, biểu tình hơi phức tạp.

Ông coi như là nhân vật già vị nhất trong đoàn phim này, trước kia cũng từng viết mấy bộ phim truyền hình hồng qua, cũng gặp qua nhiều diễn viên ưu tú.

Nội trong 1 ngày mà Mai Tự Hàn giống như được thoát thai hoán cốt vậy. Tuy rằng thời điểm xử lý cảm xúc vẫn hơi vụng về, nhưng so với trước kia có thể nói rằng cậu ta đã thay đổi 1 trời 1 vực.

Một 'Tiếu Văn Võ' bạc nhược sơ sài trong kịch bản của ông dường như đã sống dậy.

27 tuổi, vẫn là độ tuổi tươi đẹp.

Nhưng vậy thì có ích lợi gì đâu?

Cái giới này đầy tàn khốc khắc nghiệt, một khi lỡ lăn lộn xuống dưới tầng chót như thế này, muốn bò lên trên 1 lần nữa coi ra còn khó hơn lên trời.

Biên kịch Trương lắc đầu, ông cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Đây rốt cuộc chỉ là đoàn phim kiếm tiền nhanh thôi, diễn viên chuyên nghiệp duy nhất trong đoàn ước chừng cũng chỉ có mỗi mình nữ chính Vương Hiểu Mạn.

Lúc nghỉ giữa trưa, Mai Tự Hàn ăn cơm mà chẳng biết mùi vị gì.

Cậu còn đắm chìm trong cảnh quay ban sáng.

Nhìn dáng vẻ của biên kịch và đạo diễn, dường như họ cũng cảm thấy cậu quay chụp không có gì khác thường cả. Điều này cũng khiến Mai Tự Hàn hơi chột dạ, tốt cuộc mình có đạt được yêu cầu của Khương Ảnh hay không nhỉ?

Bất quá đạo diễn không ý kiến, chứng minh mình vẫn đủ tư cách diễn xuất.

Chỉ cải biên 1 cảnh diễn trong suốt cả bộ phim thì khó nhìn ra được, đạo diễn lại không quay chụp theo trình tự thông thường, nên khả năng đoán ra được ắt hẳn không cao. Nhưng bản thân cậu vẫn cảm thấy hơi hơi chột dạ.

Nhưng đêm hôm qua, những lời Khương Ảnh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu, làm Mai Tự Hàn nhịn không được biểu diễn theo lời đối phương.



— Đêm qua —

Đây chính là thực lực của nam thần đã tốt nghiệp 3 trường điện ảnh nổi danh đó sao?

Nếu Khương Ảnh đi làm đẩy mạnh tiêu thụ, e rằng sẽ khiến mấy đồng nghiệp khác không chốn dung thân.

"Nhân vật Tiếu Văn Võ này, kịch bản giả thiết hắn bởi vì sợ hãi mà đào ngũ, hơn nữa vô cùng ích kỷ, muốn khống chế cuộc sống của chị gái, hy vọng chị gái có thể sống theo ý của hắn, lại chưa từng suy xét qua cảm thụ của nữ 9 Tiếu Lan. Chị gái hắn không biết chữ, tiếp thu giáo dục truyền thống, nhưng trên người vẫn là cụ bị những phẩm chất tốt đẹp của phụ nữ. Về sau cuộc sống của chị gái ngày càng tốt hơn, mà hắn lại biến thành nghèo túng nên ngày càng cực đoan, vì muốn có được Tiếu Lan mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng gieo gió gặt bão"

Khương Ảnh đem nhân vật Tiếu Văn Võ phân tích đơn giản một hơi, "Nhưng chuyển biến tâm lý của nhân vật này cực kỳ gượng gạo, biên kịch cũng không hề cho hắn 1 cơ hội, 1 giả thiết hoàn chỉnh để biến đổi tâm lý, chỉ tô điểm thành vai ác với nhiều lỗ hổng, điểm thiếu sót rất lớn. Mà những chỗ này, chính là nơi em có thể xen vào gian lận một chút a"

"Gian lận sẽ không bị biên kịch và đạo diễn phát hiện ư?", Mai Tự Hàn nghi vấn.

"Nếu đạo diễn và biên kịch phát hiện ra, bọn họ liền hiểu được phương thức xử lý tình huống này tốt hơn hẳn, sẽ không trách em đâu. Bất quá anh nghĩ đạo diễn của em e là chẳng phát hiện ra đâu. Mỗi 1 cảnh diễn chỉ sửa 1 chút, phải tập hợp rất nhiều cảnh liền nhau mới gọi là thực sự thay đổi. Tới lúc ấy, dù cho có phát hiện ra thì ổng cũng chẳng thể la em được. Hơn nữa, lời thoại của em một chữ đều không đổi, còn biểu diễn như thế nào là việc của riêng em", Khương Ảnh cười nói.

Đương nhiên dù có phát hiện thì thế nào?, anh không cho rằng Mai Tự Hàn về sau còn có cơ hội hợp tác với mấy đoàn phim như vầy.

Ai mà chẳng hy vọng bạn trai mình có sự nghiệp ngày càng phát triển đâu?

"Kế tiếp anh sẽ dạy cho em, đây mới là điều anh muốn nói với em, em có thể diễn theo điểm này...", Khương Ảnh nghiêm túc dặn dò, "Lập ý của 1 nhân vật, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc em dùng phương thức nào để biểu diễn ra nó"

"Ví dụ như cảnh đối diễn vừa rồi của chúng ta, kịch bản viết ngắn gọn Tiếu Văn Võ bị đồng đội kích thích mà quyết định đào binh, nhưng em có thể dùng một loại diễn giải khác để biểu đạt"

"...... Anh nói đi, em nghe", Mai Tự Hàn thập phần tò mò muốn nhìn xem Khương Ảnh sẽ sửa ra làm sao.

Ngay sau đó, Mai Tự Hàn phát hiện cảm xúc của Khương Ảnh lại thay đổi.

[Đội trưởng, anh còn người thân không], Khương Ảnh ngẩng đầu, đôi mắt phảng phất mang theo vô vàn cảm xúc. Cùng là 1 lời thoại, nhưng từ miệng anh phát ra lại mang đến cho Mai Tự Hàn cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

Nếu nói Tiếu Văn Võ của cậu bởi vì nhát gan, sợ hãi mà bỏ trốn, thì Khương Ảnh lại biểu diễn ra tới một 'Tiếu Văn Võ' bởi vì cảm thấy thống hận bản thân vô dụng, bất lực trước chiến tranh mà đào ngũ

Đồng dạng là bỏ chạy, kẻ trước khiến mọi người cảm thấy đáng ghét, mà người sau lại khiến mọi người sinh ra đồng tình, cảm thấy đáng thương.

Tiếu Văn Võ rốt cuộc chỉ là 1 sinh viên trẻ tuổi, chưa từng trải qua chiến tranh, cho rằng chiến tranh chỉ là 2 từ được in trên sách vở mà thôi.

Kỳ thực ở chỗ này biến đổi thành 1 người hoàn toàn khác, có mấy ai có thể so được với anh ấy?

Mai Tự Hàn lần đầu tiên phát hiện diễn xuất của bản thân lại vụng về như vậy, thật khó nhìn a.

Cậu cơ hồ chẳng biết nên để tay mình ở đâu cho hợp.

Tự tin cùng kiêu ngạo trước đó như bị 1 trận mưa to cuốn phăng đi, chẳng còn chút dấu vết nào.

Khương Ảnh lặp lại lời thoại 1 lần nữa, cậu suýt chút nữa quên luôn đây chỉ là 1 kịch bản vô cùng máu chó và tệ hại, trái lại như được tư bản lắm tiền đầu tư, trở thành 1 kiệt tác trác tuyệt

Đây là bản lĩnh của Khương Ảnh, anh đã giao cho nhân vật này 1 cuộc sống mới.

Tầm mắt của Mai Tự Hàn dừng lại trên người Khương Ảnh, chẳng cách nào dời đi được.

Diễn viên...... Thì ra là một chức nghiệp tràn ngập mị lực thế này sao?



Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng đại gia nhiều hơn cất chứa nhiều hơn bình luận, lần đầu tiên viết loại này đề tài, xem truyện cũng không tính nhiều OJZ, có gì không tốt có thể góp ý, ta có thể chịu đựng!



🍓🍓     08 : Hồng hay không hồng     🍓🍓


Màn biểu diễn của Khương Ảnh tựa như 1 hạt giống chôn vào trong tim Mai Tự Hàn.

Về sau mỗi lần quay phim, Mai Tự Hàn theo bản năng mà tham khảo phương thức thể hiện của anh. Là tham khảo, chứ không phải sao chép y xì, bởi vì có muốn bắt chước cũng bắt chước không tới đâu, cậu vẫn tự mình hiểu mình có được bao nhiêu.

Thực tế, có thể sáng tạo thêm một chút như vậy đã vượt ra ngoài ý nguyện của cậu.

Hơn nữa việc phát sinh hôm nay giống y lời Khương Ảnh nói, đạo diễn chẳng nhìn ra có cái gì khác lạ cả.

Vương Hiểu Mạn hẳn là nhìn ra một chút, nhưng chung quy chỉ là 1 cảnh quay, cô còn có phần diễn của mình, không thể đem tất cả tinh lực tập trung quan sát Mai Tự Hàn được. Có lẽ khi 2 người bọn họ có cảnh diễn phối hợp, Vương Hiểu Mạn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn 1 tí.

Có 1 mở màn hăng hái thuận lợi, Mai Tự Hàn quay những cảnh kế vô cùng thuận lợi, đạo diễn mặt mày hớn hở, vẫn luôn khen Mai Tự Hàn, hy vọng cậu tiếp tục bảo trì thế này.

Biên kịch Trương viết kịch bản, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng đôi chút, ít nhất nhân vật Tiếu Văn Võ được bồi đắp thêm một chút tình người, đã không còn là 1 vai hề đơn thuần nữa.

Bất quá, cao hứng và tự mãn của Mai Tự Hàn chỉ tồn tại lúc làm việc với ekip, vừa tan tầm liền hoàn toàn khác hẳn.

Cùng với tình tiết ngày càng nhiều, nhân vật Tiếu Văn Võ này càng thêm đầy đặn, chương trình 'Điều, giáo' hàng ngày của Khương Ảnh đối với Mai Tự Hàn liền chính thức bắt đầu.

Mai Tự Hàn không phải chính quy xuất thân, cách mà cậu tiến vào giới giải trí có thể nói là đánh bậy đánh bạ, mang theo chút vận khí nhưng rất hữu hạn. Tuy rằng đã đóng phim nhiều năm nhưng vẫn không tạo dựng được tên tuổi của chính mình.

Cậu cũng từng có người đại diện, nhưng bị hắn ta đơn phương cuốn gói bỏ chạy.

Sau khi người đại diện rời đi, cậu chẳng những không cảm thấy bản thân đánh mất tiền đồ, mà ngược lại cảm thấy không có người đại diện khoa tay múa chân thiệt quá tốt a, tiền catse tới tay cũng khỏi chia phần, và vẫn cứ duy trì tình trạng này đến tận giờ.

Nói cách khác, chút kỹ thuật diễn này của Mai Tự Hàn đều là dựa vào quay phim 3 xu luyện ra, so với bọt biển còn mỏng manh dễ vỡ hơn nhiều. Nếu chẳng phải tính tình của cậu tốt, kết giao mới mấy người bạn không tồi, bản thân lại có tài ăn nói, thì cậu hiện giờ 8 - 9 phần đến cả phim cẩu huyết cũng chẳng có để mà diễn.

Khương Ảnh sau khi hoàn toàn hiểu rõ năng lực của đối phương, thêm 1 lần cảm thấy đây là khiêu chiến lớn nhất mà anh từng đụng phải.

Một là, Mai Tự Hàn tuổi tác không còn nhỏ, tuổi càng lớn năng lực học tập sẽ càng kém, điều này rõ như ban ngày. Càng đừng nói bản thân cậu còn có công việc, không thể tập trung toàn bộ tinh thần đặt vào học tập. Hai là, anh cũng có vấn đề của riêng mình.

Anh là người công tư phân minh.

Trước khi bắt đầu học, anh có thể cùng Mai Tự Hàn tán gẫu tình cảm linh ta linh tinh gì đó, thậm chí có 1 ít hành động thân mật đều được. Nhưng một khi bắt đầu dạy học, anh bất giác sẽ trở nên nghiêm túc hẳn. Tiếc rằng ánh mắt của nhóc kia dừng trên mặt anh còn lâu hơn thời gian nhìn vào kịch bản và trong phim nhiều.

Bất quá Mai Tự Hàn cũng có ưu thế của riêng cậu.

Cậu học hỏi không gọi là nhanh, nhưng có thể học đi đôi với hành. Ban đêm luyện tập, ban ngày liền có thể ở đoàn phim phát huy những điều mình đã học được. Điều quan trọng là Mai Tự Hàn có thể thích ứng được với loại tình huống ngày đêm trái ngược nhau này hay không. Tiếp theo, một khi tiến vào trạng thái học tập, cậu sẽ vô cùng chuyên chú.

Đây ắt hẳn có liên quan đến xuất thân là sinh viên trường đại học Sư phạm của cậu.

Tuy rằng Khương Ảnh đến giờ vẫn chưa hiểu 1 người tốt nghiệp hệ ngoại ngữ đại học Sư phạm của thủ đô như cậu vì sao lại tiến vào giới giải trí, nhưng Mai Tự Hàn không chủ động nhắc tới, mà anh cũng không hỏi.

Quan hệ của anh và cậu còn chưa thân mật đến mức có thể vô tư chia sẽ những bí mật riêng tư của mình và gia đình. Tình yêu nam nữ còn cần thời gian tiếp thu 1 người khác bước vào đời sống của chính mình, dĩ nhiên tình cảm nam nam cũng phải như thế.

Khương Ảnh dạy Mai Tự Hàn bài học đầu tiên, làm thế nào để diễn 1 người phụ nữ.

Diễn viên có thể chia làm trường phái biểu hiện và trường phái thể nghiệm.

Nói 1 cách đơn giản, trường phái trải nghiệm là thông qua tự bản thân diễn viên thể hiện 1 cách chính xác hành vi logic của vai diễn. Ở thời điểm đóng phim, tự coi chính mình trở thành nhân vật đó, làm ra những hành động tương ứng. Chỗ tốt là có thể nhanh chóng nhập diễn, nhưng đòi hỏi phải có thiên phú nhất định, hơn nữa có những người nhập diễn dễ dàng nhưng khó thoát diễn, điều này cực kỳ nguy hiểm.

Mà trường phái biểu hiện thì khác hẳn.

Bọn họ thông qua hệ thống học tập, nghiên cứu kịch bản 1 lần rồi 1 lần lặp đi lặp lại, căn cứ cấu tứ vai diễn mà đi đắp nặn nhân vật, do đó đạt tới 1 màn trình diễn tốt đẹp. Ví dụ như người thương tâm sẽ khóc, khi nói dối thì 2 tròng mắt sẽ đảo quanh, một ít động tác nhỏ mang tính biểu tượng có thể phô bày ra tính cách của nhân vật đó. Mà trước mắt các trường học về điện ảnh nghệ thuật đa số đều dạy theo phương pháp này.

Trường phái biểu hiện và trường phái thể nghiệm khó có thể so sánh cái nào tốt hơn cái nào, nhưng làm 1 diễn viên, ít nhất đối với mỗi trường phải đều phải tiến hành học hỏi 1 ít.

Muốn chơi trống cần phải có búa tạ.

Muốn Mai Tự Hàn tiến hành học từng bước từng bước theo hệ thống căn bản là không được rồi. Mà từ biểu hiện của bản thân cậu cũng đã đủ chứng minh rằng cậu không phải là diễn viên 1 cách chính thống, cậu càng thích hợp phương pháp thông qua 'Biểu diễn' để tìm ra những thiếu sót của chính mình.

Nói cách khác, kỹ thuật diễn của Mai Tự Hàn trước kia đa số đều theo trường phát biểu hiện, nhưng tận sâu trong xương cốt của cậu lại có 1 ít cảm xúc kì lạ theo hơi hướm 'Thể nghiệm'.

"Trong vòng 5 phút, em có thể nói bất cứ điều gì và có bất cứ động tác gì, chỉ cần thuyết phục được anh rằng em là phụ nữ là ok rồi", Khương Ảnh mang đến cái ghế, trong tay cầm máy quay phim. (Thiệt chẳng biết anh mua khi nào a!).

Diễn viên khác với học giả, học giả có thể thông qua sách vở để trao dồi thêm tri thức cho bản thân, nhưng diễn viên cần phải thông qua hành vi, ngôn ngữ cùng thực tiễn nhất định mới có thể biểu diễn ra tới.

Mai Tự Hàn chưa từng đóng vai phụ nữ qua lần nào, cậu chỉ có 1 điểm duy nhất giống phụ nữ chính là xu hướng tình dục, đều thích đàn ông. Nhưng hiện giờ Khương Ảnh lại kêu cậu giả làm phụ nữ, cậu chỉ còn cách căng da đầu mà làm theo.

Diễn xong một đoạn, Mai Tự Hàn cũng chẳng dám xem lại phần diễn của chính mình.

"Em diễn không phải là 1 người phụ nữ, anh cảm thấy càng giống 1 người bệnh thần kinh hơn", Khương Ảnh che lại cái trán nói, "Anh nghĩ, hôm nay em cứ xem trước mấy bộ phim về nữ tính đi, còn có, lúc trong đoàn phim em cần phải quan sát hành vi và động tác của chị em phụ nữ nhiều vào. Không phải thể hiện dáng vẻ kệch cỡm cùng với giọng điệu ngoa ngoắt mới là phụ nữ đâu"

Tuy rằng Khương Ảnh không biểu hiện ra, nhưng Mai Tự Hàn vẫn hiểu Khương Ảnh đối với cậu có hơi thất vọng.

Ân, từ hương vị cơm chiều là có thể đoán ra được.

Mẹ nó, đồ ăn ngày càng thanh đạm a.

Mai Tự Hàn khảy cơm trong chén, miệng nhạt như nước ốc.



Hôm sau lúc quay phim, Vương Hiểu Mạn phát hiện ánh mắt của Mai Tự Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Nếu cô không quen thân với Mai Tự Hàn, 8 phần sẽ cho rằng nhóc này coi trọng mình.

"Tiểu Mai Tử, tuy rằng kế tiếp chị em mình phải phối hợp diễn, nhưng hiện giờ liền bắt đầu ấp ủ cảm xúc thì có phải sớm quá hay không?", Vương Hiểu Mạn ướm thử.

Biểu hiện của Mai Tự Hàn mấy hôm nay cô đều để trong lòng, cô kinh hỉ phát hiện ra nhóc này ắt hẳn đã thông suốt một chút rồi.

Cô thực sự tiếc hận dùm cho nhóc này.

Tuổi tác tốt như vậy, cuộc sống của chú ấy không nên cứ quanh quẩn ở mấy đoàn phim 3 xu thế này.

Chính là hiện giờ nghệ sĩ debut tuổi tác càng ngày càng nhỏ, Mai Tự Hàn lại bị dính cái nhãn phim 3 xu, làm sao có công ty nào nguyện ý ký kết với chú ấy đây? So sánh với những tân nhân như giấy trắng kia, họ càng có thể tùy ý đắp nặn.

Hiện tại Mai Tự Hàn nguyện ý tiến tới, cô thật lòng cao hứng dùm cho Mai Tự Hàn.

Sau khi sinh con xong, cô đại khái liền thật sự lui vòng làm 1 bà nội trợ toàn chức.

Nếu đã không thể hoàn thành mộng tưởng của bản thân, vậy thì giúp đứa em tốt của mình đi, cũng coi như an ủi được phần nào.

"Chị Hiểu Mạn, em đang hoài nghi nhân sinh a", Mai Tự Hàn buồn bã nói.

"Cái gì?"

"Chị, chị cảm thấy sống như vầy không tốt sao?", Mai Tự Hàn nhìn hộp cơm của mình, vẻ mặt đau khổ, "Tụi mình kiếm tiền so với người bình thường đã giỏi hơn nhiều, thời gian công tác cũng tự do thoải mái, chẳng có paparazzi gây phiền phức, cũng chẳng cần ăn kiêng giữ dáng này nọ. Nếu nổi tiếng rồi, bất kệ đến nơi nào cũng chẳng thể làm theo ý mình được, chỉ cần nói hớ 1 câu liền người ta đuổi theo mắng mấy con phố, cần gì phải vậy?"

Mai Tự Hàn thật sự nghĩ như vậy đó.

Cuộc sống hiện giờ của cậu so với thuở bé đã tốt hơn gấp mấy lần, cậu cũng không có ý nguyện nhất định phải nổi tiếng. Cậu an an phận phận đóng phim kiếm tiền, mua xe mua nhà, tìm được bạn trai, trải qua hàng ngày không cần quá mức là được.

Những minh tinh đỏ hồng đó chẳng có chút sinh hoạt cá nhân nào, lại lòi ra 1 đống scandal. Có rất nhiều người muốn nổi mà không được, cuộc sống còn ảm đạm hơn, thiếu nợ, phá sản, chỉnh dung thất bại đành phải quay lại bệnh viện, cả người đầy dấu vết phẫu thuật.

Vì 1 tương lai hư vô mờ mịt, phải bồi thường nhiều như vậy, thật sự đáng giá ư?

Thấy đủ là được, rõ ràng có thể sống thoải mái mà.

Cậu chẳng có dã tâm lớn như vậy, chỉ nghĩ ăn ăn uống uống rồi ngủ với bạn trai thôi nha.

"Hồng hay không hồng, đó không phải là việc mà chú cần quan tâm", Vương Hiểu Mạn nhìn thật sâu Mai Tự Hàn, "Cái vòng này có thể dụ hoặc nhiều người tiến vào như vậy đâu phải chỉ bởi vì danh lợi thôi đâu. Chú mày còn chưa từng hồng quá, làm sao biết tư vị sau khi nổi tiếng có tốt hay không?"



Tác giả có lời muốn nói: QAQ, về biểu diễn, có không ít là bậy bạ, chắp vá nhìn xem liền hảo.


J xí xọn: Suốt ngày chỉ nghĩ tới việc ngủ với trai, mê trai quá đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro