Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cô không trả lời, Phó Trì lại lặp lại một lần.
Chu Cẩn Đồng lẩm bẩm nói.

 “Ừ.”
Giọng nói mềm mại, thanh âm lại nhỏ nhẹ, vào tai Phó Trì phá lệ dễ nghe, giống như có cái gì cào nhẹ vào người hắn vậy.
Hắn cười cười, vươn tay nói:

 “Làm quen chút nhé, tôi là Phó Trì.”

Hắn đưa tay ra bắt, bàn tay vừa dài vừa trắng cùng khớp xương rõ ràng.

Chu Cẩn Đồng nhìn tay hắn đến sững sờ, đến khi Phó Trì không chịu nổi  mà lắc nhẹ tay, cô mới vươn tay ra nắm lấy. Bàn tay thực mềm mại, thực ấm, như có lông chim khẽ lướt qua.

Phó Trì cảm thấy rất thú vị trước sự câu nệ của cô, nghiền ngẫm nói:

 “Cách bắt tay của chị thật thú vị.”

“À, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Chu Cẩn Đồng lớn như vậy nhưng cũng chưa bắt tay con trai bao giờ, chỉ có lần này khiến cho tay cô như bị thiêu đốt nóng ran. Phó Trì nghe xong, nhịn xuống cảm giác buồn cười, thế kỷ 21 rồi vẫn còn có cô gái cổ hủ như vậy, không biết nên nói cô ngu ngốc hay đáng yêu nữa, hắn nhìn bộ dạng khẩn trương của người đối diện.

Rất đáng yêu.

Thời gian nghỉ trưa cũng có hạn, bọn học nói chuyện đã tốn không ít thời gian, Chu Cẩn Đồng còn phải đi về nghỉ ngơi, bằng không vào giờ buổi chiều cô sẽ mệt chết mất. Khẽ đảo tròng mắt, cô đưa đồ trong tay cho Phó Trì, thấp mắt nhìn vết thương cũ trên tay hắn, vết máu đã được rửa sạch sẽ.

“Em không dùng băng keo cá nhân chị đưa sao?”

Chu Cẩn Đồng hỏi, cô mua băng keo cá nhân có tính chống thấm nước rất tốt, sau khi dán lên chỉ cần xé xuống, bảo đảm giữ một hai ngày không thành vấn đề.

Phó Trì nhìn cô, không thèm để ý nói.

“Vết thương nhỏ thôi.”

“Vết thương nhỏ cũng cần phải để ý, mẹ chị nói, thân thể của mình thì mình phải trân trọng.”

Chu Cẩn Đồng không thích bị thương, cô rất sợ đau, trước kia bó hoa hồng không cẩn thận bị đâm phải kêu đau đến cả nửa ngày.

Phó Trì không cho là đúng.

Cặp Chu Cẩn Đồng không ở trên người, muốn cho hắn băng keo cá nhân cũng không được, chỉ dặn dò.

“Đừng chạm vào nước.”

Cái này thì Phó Trì cũng hiểu, hắn không nói, tay đút vào túi, trong đó còn có hai thanh kẹo. Chu Cẩn Đồng không thân với hắn, nói nhiều cũng không tốt, cho nên cô lựa thời điểm, thu dọn đồ đạc, trong lòng yên ổn, lui ra phía sau một bước.

“Em sớm về nghỉ ngơi đi, hẹn gặp lại.”

Phó Trì không nháy mắt nhìn cô.
Chu Cẩn Đồng cười cười, vẫy vẫy tay, xoay người đi về khu dạy học. Phó Trì nhìn chằm chằm bóng dáng của cô đến xuất thần, thanh kẹo nắm trong tay dần dần nóng lên, đây không phải là đồ vật của hắn, sự quan tâm của cô cũng không dành cho hắn.

Chỉ là……

Phó Trì cười cười, cảm giác không tệ.

Phương Hội Thanh vẫn luôn đang đợi cô trở về, ghé vào bàn mở to mắt nhìn cửa, đợi đến khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, Chu Cẩn Đồng mới xuất hiện. Phương Hội Thanh đột nhiên đứng dậy, dọa Chu Cẩn Đồng run lên, vỗ ngực ngồi vào vị trí nhỏ giọng

“Cậu làm gì thế, làm tớ sợ muốn chết.”

“Thành thật khai báo,cậu quen Phó Trì như thế nào?”

Phương Hội Thanh tò mò cả một buổi trưa, không hỏi rõ ràng, cô sẽ không ngủ được.

Các bạn trong lớp phần lớn đang nghỉ trưa, nói chuyện sẽ gây ảnh hưởng, Chu Cẩn Đồng rút tờ giấy nháp ra, ở mặt trên nhanh chóng viết

“Hắn chính là người viết thư cho tớ, kẹo cũng là hắn đưa,tớ đã trả lại rồi.”

“Ôi mẹ ơi!” Phương Hội Thanh cảm khái, viết xoàn xoạt.

“Cho nên người cậu từ chối là nam thần của tớ?!”

“Vậy à.”

“Ghét cậu, chia tay một giây.”

Chu Cẩn Đồng cười cười, tiếp tục viết.

“Bất quá cậu miêu tả hắn cũng không khoa trương tí nào, đôi mắt rất đẹp.”

“Đương nhiên.” Phương Hội Thanh tự hào.

Sau khi trò chuyện xong , Chu Cẩn Đồng lấy bút gạch hết cuộc nói chuyện lúc nãy đi. Khi chuẩn bị nằm sấp xuống ngủ, để ý thấy Bách Vũ vẫn luôn nhìn cô. Ánh mắt của cậu rất chuyên chú, không biết là đang  nhìn cô, hay là xuyên qua cô để ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hẳn là khả năng sau.

Chu Cẩn Đồng nằm lên bàn, quay lưng lại với Bách Vũ.

Bách Vũ thu hồi tầm mắt, ngòi bút trên giấy quệt vài đường, xuất hiện tên một người, lại bị cậu ta xoá đi.

Hôm nay là thứ sáu, đến phiên tổ của Chu Cẩn Đồng trực nhật. Sau khi tan học, các bạn học đều đi hết, Phương Hội Thanh mới cầm cây chổi quét rác, tro bụi một cách vô thức, ánh mắt thậm chí đang mê mải nhìn Chu Cẩn Đồng.

“Này này, chậm một chút.” Cô nhắc.

Phương Hội Thanh vừa quét vừa nói

“Không được, tớ còn muốn đi ra cuối ngõ bên kia mua tạp chí thần tượng, đi chậm sẽ hết mất”

“Lâm Trì?”

“Không phải, là… Ai da, nói cậu cũng chẳng biết.”

“Đó là vì cậu lại đổi thần tượng.”

Chu Cẩn Đồng cảm thán, Phương Hội Thanh bình thường rất thích minh tinh, cứ cách một thời gian lại đổi một người mới, theo cách nói của cô ấy thì cứ đẹp đều có thể thành thần tượng của cô, dù sao cô ấy cũng là người yêu thích cái đẹp.

“Ít nhất tớ không giống cậu, ngoại trừ học hành ra thì chẳng để ý cái gì cả, quá nhạt nhẽo,  nhàm chán.” Phương Hội Thanh chê cười cô.

Chu Cẩn Đồng cười cười.

Cô có thích minh tinh, nhưng chỉ là thích, cô tuyệt đối sẽ không vì minh tinh mà tiêu tốn đồng nào hết.

Phương Hội Thanh luôn nói cô quá lí trí.

Nhưng Chu Cẩn Đồng biết cô không phải là lý trí, cô chỉ là vì…

Nghèo~

Quét xong, Phương Hội Thanh túm cô đi thẳng đến cổng trường, nơi có mấy cửa hàng, ở đó không có quá nhiều học sinh, muốn tìm cửa hàng bán tạp chí phải đi vào sâu bên trong. Chu Cẩn Đồng không vào cùng cô ấy, mà đứng chờ ở ngoài, cửa tiệm có một cây ngô đồng cao lớn, cành lá xum xuê.

Ánh chiều chạng vạng từ kẽ lá chiếu xuống mặt đất, Chu Cẩn Đồng ngửa đầu nhìn trời một hồi lâu.

“Lại đánh nhau kìa!”

“Đúng vậy, những người đó ỷ đông bắt nạt người khác, lại nói Phó Trì cũng không phải là nguyện ý, rõ ràng là cô gái kia không biết xấu hổ!”

“Đúng đấy…”

Đi ngang qua tiếng trò chuyện không nhỏ của hai cô gái, Chu Cẩn Đồng nghe rất rõ ràng, hai chữ Phó Trì đặc biệt chói tai. Cô nhìn theo bóng hai cô gái đi xa, nghe sơ qua nội dung, đánh nhau, bắt nạt… Đang nghĩ ngợi, trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng chửi thô tục, âm thanh cực lớn, doạ cho mấy chú chim bay hết.

Cái ngõ nhỏ kia được xem là nơi không nên đi qua, chỉ cần là đánh nhau ẩu đả chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó, người đi ra được tất nhiên là kẻ thắng lợi. Chu Cẩn Đồng mấp máy môi, ngồi xổm xuống nhìn cửa hàng tạp chí bên trong, lấy tốc độ của cô nàng kia đại khái còn cần hơn 10 phút.

Chu Cẩn Đồng động đậy chân, đi đến ngõ nhỏ kia. Cô không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng vừa nghe thấy cái tên Phó Trì, lại làm cho cô không yên lòng. Phó Trì tuy cao, nhưng nhìn đơn bạc, bộ dáng ngoan ngoãn, thật là dễ bị bắt nạt, năng lực đáp trả lại không có, thật là đáng thương.

Cô nghĩ vậy, bước chân bất giác nhanh hơn.

Khi đến gần, cô núp ở bên tường, chỉ hé một con mắt nhìn vào bên trong xem tình huống, một đám người vây thành một vòng, ở giữa thật sự là Phó Trì. Hắn cúi đầu, mái tóc xòa xuống che đi vẻ mặt của hắn. Đồng phục sạch sẽ hơi nhăn, giày chơi bóng màu trắng lại có mấy vết dấu chân.

Quả nhiên.

Hắn bị bắt nạt.

Chu Cẩn Đồng khẽ nắm chặt tay.

Một đám người lại bắt nạt một người thì gọi gì là đàn ông. Bên trong không biết có bao nhiêu người, diễu võ dương oai nhìn người cúi đầu trước mặt, đi đầu là một người thô lỗ, miệng ngậm một điếu thuốc, tay đút trong túi, phun ra toàn những lời khó nghe.

“Mày là thằng nhóc từ chối em gái tao đúng không, giỏi đấy!”

Gã cười nhạo “Nhìn cái dáng người gầy gò của mày, được em gái tao để ý là phúc của mày, cũng không biết anh trai của em tao là ai.”

Phó Trì ngước mắt “Mày là ai?”

Hắn hỏi xong, hoảng hốt nói “Phế vật.”

“Tiểu tử mày chán sống à!” Gã bị hai chữ này chọc trúng, lập tức nắm tay lại, mắt Phó Trì lướt qua tia khinh thường, hai tay nắm chặt lại ở bên người, đang muốn nhấc chân lên chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Dừng tay!”

Chu Cẩn Đồng nhìn thấy gã muốn động thủ, nhanh chân chạy vào, hét to một tiếng làm động tác mọi người đều dừng lại.

Phó Trì đưa mắt nhìn, hơi nhăn mày.

“Mấy người không được bắt nạt cậu ấy!”

Chu Cẩn Đồng che trước Phó Trì, bảo vệ hắn ở sau lưng, hung hăng trừng mắt với Bĩ Tử Đầu, không chút e sợ.

“Ngay bên kia là khu vực vườn trường, mấy người không coi ai ra gì bắt nạt cậu ta chính là vi phạm kỷ luật. Còn nữa, mấy người các anh bắt nạt một người, không phải là quân tử.”

“Quân tử?”

Bĩ Tử Đầu như nghe được chuyện cười, cùng với mấy tên đàn em nhìn cô, cười nhạo thân thể cô

“Này em gái nhỏ, em đừng có quan tâm đến thằng nhóc này, ngoan ngoãn về nhà đi, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn này khóc lên, các anh lại đau lòng lắm, có phải không?!”

Mấy tên đàn em xung quanh phụ họa.

Có tên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Cảnh Đồng, giơ tay lên muốn sờ mặt cô. Chu Cẩn Đồng một tay đẩy ra bàn tay kia muốn lợi dụng cô, lại kéo PhóTrì lùi ra sau vài bước, cho đến khi bị ép vào góc tường, quay đầu nhìn Phó Trì ở đằng sau an ủi “Em đừng sợ, chị đã học Tae Kwon Do, có chị ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”

Ánh mắt Phó Trì khẽ động đậy, không  nói gì.

Chu Cẩn Đồng cũng không để ý, quay đầu nhìn Bĩ Tử Đầu đang tiến đến gần, cô hoạt động gân cốt, xoay xoay cổ. Khi còn nhỏ, Cố Cẩm Nam vội không có thời gian đưa cô đi học, sợ cô đi đường một mình không an toàn, liền cho cô học Tae Kwon Do, cho đến năm ngoái là học được ba năm. Mà Chu Cẩn Đồng trong mấy năm học, cũng bỏ một thời gian để đi thi, nên hiện tại trình độcủa cô không cao, nhưng vẫn đủ để đánh một trận. Cô bẻ ngón tay răng rắc, chuẩn bị tư thế.

Bỗng nhiên cảm thấy có nơi không dễ chịu, hóa ra là trọng lượng của cặp đè nặng lên vai cô. Chu Cẩn Đồng buông tay, cởi cặp sách, cũng không quay đầu lại ném vào trong ngực PhóTrì, động tác thật chuẩn, giống như đằng sau cô có mắt vậy. Phó Trì theo quán tính nhận lấy cặp sách của cô, sức nặng đột ngột làm tay hắn hơi hạ xuống.

Thật nặng!

Bên trong đựng gạch sao?

Hắn nhìn thân thể nhỏ bé che chắn phía trước, bày ra dáng đứng tư thế tràn ngập một cỗ sức mạnh.

Chu Cẩn Đồng ném cặp sách, cả người nhẹ đi, mắt đối mắt với đám lưu manh, không chút sợ hãi, nhẹ nhàng nói.

“Là từng người một lên, hay lên cùng một lúc?”

Dừng lại một chút, làm như khó xử nói

“Vẫn là đánh chung đi, tôi phải về nhà làm bài tập.”

Đám lưu manh: “…”

PhóTrì: “…”

Cô thật là hung hăng!

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha không thể tưởng tượng được Đồng Đồng nhà chúng ta sẽ học Taek Won Do!

Cáo Xám: dạo này mình đang cố gắng edit nhanh nhanh để kịp ra các chap mới chưa có trên các web khác *lau mồ hôi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro