Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10
Shitbaydaytroi

Nhưng Trương Viễn lại bình tĩnh hơn, đưa lệnh bài của quan phủ bên hông đưa cho Triển Linh nhìn: " cô nương quả thật có nhãn lực tốt, xin hỏi chúng ta đã lộ ra dấu vết ở đâu?"

" cảm giác mà thôi."

Triển Linh lắc đầu, hất cằm về phía chén canh xương kia nói: " không cần chờ, không có độc cũng không có mê dược, canh  lạnh uống không được nữa."

Mỗi một nghề nghiệp lại có những đặc điểm riêng biệt, giống như bọn họ quanh năm hành tẩu phá án, trên người có khí chất khác hẳn so với người thường. Hơn nữa lại có sự cảnh giác cao như vậy, làm cho Triển Linh có cảm thấy có chút hoài niệm thân thiết...

Nàng cũng từng như vậy, trong thời tiết khắc nghiệt bôn ba khắp nơi...

Trương Viễn liền có chút xấu hổ, sau đó lại buông lỏng tinh thần, lại nói Triệu Qua ngồi xuống.

Triệu Qua vẫn như cũ cảnh giác cực kì, bỗng nhiên nhìn về phía Thiết Trụ cùng với Nhị Cẩu Tử: " hai ngươi phạm tội gì sao? sao lại hoảng loạn như vậy?"

Hai người kia mặt đỏ lên, ấp ứng không nói được lên lời.ữuian

Triển Linh thay bọn họ trả lời: "gặp phải thiên tai, các ngươi chột dạ cái gì?"

Nhìn về phía Trương Viễn: " bọn họ là nạn dân từ phía Bắc chạy tới."

Trương Viễn liền hiểu ra, đây là người không có hộ tịch. Triệu Qua cũng biết mấy năm trước thật sự có một đám lưu dân từ khắp nơi chạy đến, còn có một số đám du côn thừa thời cơ đục nước béo cò, giả dạng lưu dân đi khắp nơi phá phách cướp bóc. Sau đó gây ra mấy vụ án tử, quan phủ tức giận ra lệnh bắt một đám lại, không ít lưu dân thành thật trở lên chim sợ cành cong, hai người này có phản ứng như vậy cũng không có gì kì lạ.

Hiện tại vẫn còn một bộ phận lưu dân còn đang ở bên ngoài, chỉ là bọn họ thứ nhất không làm trái luật, thứ hai lại sống rất kín tiếng, cho nên không có gì quan trọng, quan phủ địa phương cũng lười xuất ra lức lớn đi tìm bọn họ, càng miễn bàn đến chuyện đi ra tận ngoài thành đi tìm bắt người, cho nên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt thôi.

Sau đó, không khí hiển nhiên hòa hợp hơn rất nhiều, lúc này mới tiếp tục ăn cơm.

Tuy rằng là bởi vì là cảm thấy tại nơi hoang vắng thế này lại có dân ở nên mới dừng lại xem xét, nhưng thật sự Trương Viễn cùng Triệu Qua đã đi cả một ngày đường, hai chân đã sớm tê dại, trong bụng lại đói khát, lúc này ngửi thấy mùi thơm của cơm canh, đơn giản liền không khách khí nữa.

Ăn liền một lúc hai cái bánh, lại uống hơn nửa chén canh xương hầm, Triệu Qua không nhịn được liền khen: " Triển cô nương, thật là có tay nghề tốt,mở khách điếm thật sự rất tốt! Phía trước mấy chục dặm cũng có một cái khách điếm, nhưng, thức ăn thì đúng là không phải cho người ăn, nhưng lại bán đắt muốn chết, cố tình mấy chục dặm lại chỉ có một mình khách điếm của hắn ở đó, không làm thế nào được, người đi qua không muốn bị đói hoặc ăn ngủ ngoài trời cũng chỉ đành nhịn cho qua."

Trương Viễn cười một cái, lại từ tròn lòng lấy ra một bức tranh: " làm phiền Triển cô nương cùng hai vị huynh đệ nhìn qua một cái, có từng gặp qua người này chưa?"

Bọn họ thực sự là quan sai tới Hoàng Tuyền Châu, dừng lại chỗ này cũng là do xuất phát từ bản năng nghề nghiệp.

" đào phạm sao? tội gì?" Triển Linh lau khô tay, nhận lấy bức tranh nhìn thoáng qua liền trầm mặc.

" tên này tội ác tày trời, chính là một tên hái hoa tặc! trong vòng ba tháng qua đã hại mười mấy cô nương mất trong sạch, còn trộm cướp, thật sự là một tên vô liêm sỉ!." Triệu Qua hung hăng đạp tay xuống band, tức giận nói.

ở thời đại này, cô nương bị hỏng mất thanh danh....

Triển Linh thở dài, thuận tiện đưa bức tranh cho Thiết Trụ cùng với Nhị Cẩu Tử nhìn: " các ngươi nhìn một cái đi."

Có lẽ là thời không khác nên thẩm mĩ cũng khác nhau...dù sao có đánh chết nàng thì nàng cũng không nhận ra cái gì trên giấy.

Kết quả Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nhìn nửa ngày trời, lại thảo luận với nhau thêm một lúc lâu cuối cùng vẫn gãi đầu nói: " khó mà nói."

" các ngươi nhìn kĩ lại xem!" Triệu Qua không cam lòng.

" đừng làm khó bọn họ." Triển Linh bất đắc dĩ nói.

" ta nói thật một câu, đổi lại là các ngươi, có chắc chắn là nhìn ra được cái gì sao?"

Trương Viễn cùng Triệu Qua liếc nhau, đồng thời ho khan một tiếng, biểu tình có chút rối rắm.

" đây là ngụy trang gần đây nhất của hắn." Trương Viễn gãi gãi mũi: " vẽ tranh, không phải đều thế này hay sao?"

Triển Linh không biết nên khóc hay cười nhìn đặc điểm trên bức tranh, cảm giác thật một lời khó nói hết: " râu quai nón, mặt mũi nhìn không rõ ràng, trừ bỏ mắt cùng mũi có chút đặc thù, chỗ nào có thể nhận ra? nói một câu không xuôi tai, chính là người này có đang ngồi trước mặt các ngươi, chỉ cần hắn cạo râu đi, lại cho mình thêm mấy cái nốt ruồi trên mặt, các ngươi nhìn ngày đêm bức tranh này có thể nhận ra được sao?"

Trương Viễn cùng Triệu Qua hai mắt nhìn nhau, không nói lên lời.

" các ngươi có từng tận mắt nhìn thấy hắn bên ngoài hay chưa?"

" hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra được!" nhắc tới chuyện này, Trương Viễn hận tới mức nghiến răng: " hắn làm bị thương hai huynh đệ của ta, nếu để hắn chạy lần nữa, ta thề không làm người!"

Triển Linh đứng dậy cầm một cây than củi, gọt sơ qua, lại cầm tờ giấy lại: " nói đặc điểm nhận dạng trên khuôn mặt hắn đi, tuy nói không nhất định sẽ vẽ ra xuất sắc nhưng có lẽ có thể đáng tin cậy hơn so với bức tranh của các ngươi."

Thật là làm khó cho công việc điều tra và nhân viên giải quyết án, cầm bức tranh hung thủ như thế này đi ra ngoài tìm, năm nào tháng nào mới có thể tìm ra được đầu mối?

Trương Viễn cùng Triệu Qua ngẩn ra, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó mở miệng nói: " trên dưới 30 tuổi, mặt chữ điền, lông mày...."

Thôi, coi như là chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, bọn họ cũng không mất cái gì.wuxian

Trương Viễn cố gắng nhớ lại khuôn mặt trong trí nhớ của mình miêu tả lại cho Triển Linh, tay Triển Linh bay nhanh trên mặt giấy ngẫu nhiên sẽ dừng lại hỏi vài câu.

Mấy người Triệu Qua theo bản năng nín thở tập trung nhìn, duỗi dài cổ ra để xem, một câu cũng không dám nói.

Mắt thấy gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc trên giấy dần dần rõ ràng, Triệu Qua rốt cuộc nhịn không được vỗ tay khen: " thần kỳ, quả là thần kỳ!"

Tiểu Hạc bị hắn làm cho hoảng sợ, bánh trong tay rơi bịch xuống đất, lăn lăn vài vòng mới dừng lại. Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lập tức dùng ánh mắt khiển trách ném qua, Triệu Qua mặt mũi đầy vẻ xin lỗi, chân tay lại vụng về dỗ Tiểu Hạc mấy câu, ai ngờ tiểu tử kia ngược lại lại cách hắn lại càng xa, hai huynh đệ kia lại càng thêm xem thường hắn....

Làm quan thì thế nào? Có đứa trẻ cũng không dỗ được! lúc này Triển Linh đẩy bức tranh đến trước mặt hai người kia, Trương Viễn kích động tới mức khó có thể giữ được bĩnh tĩnh, nói đi nói lại  câu ' thần kỹ.'

Triển Linh lắc đầu: " ta cũng không phải là người chuyện nghiệp, ngươi nhìn lại đi, còn có chỗ nào không tốt, ta lại sửa lại."

Phác họa chân dung người qua mô tả cũng là do người kia dạy nàng, đã mấy ngày không vẽ, khó tránh khỏi không quen tay. Cẩn thận chỉnh lại vẫn tốt hơn.

Bĩnh tĩnh lại, Trương Viễn quả nhiên lại cẩn thận nhớ lại, lại nhìn bức tranh: " đúng rồi, mắt hắn không giống nhau, mắt trái lớn chút, khóe mắt phải hơi sụp xuống...đúng rồi, chính là hắn!"wuxian

Nhị Cẩu Tử thò mặt qua nhìn: " quả nhiên lớn lên nhìn không có tí nào giống người tốt cảm, tâm sinh tướng quả nhiên có đạo lý."

Triệu Qua liên tục khen ngợi, mừng tới mức mặt mũi đỏ lên: " thật là thần kỳ, giống như một người sống sờ sờ đang ở trước mặt! Triển cô nương, đa tạ đa tạ! Đã tương trợ như vậy, lẽ nào lại không bắt hắn lại được!"

Nếu như có bức tranh như vậy giúp đỡ mà bọn họ còn không bắt được tên hái hoa tặc này, thà dứt khoát lột quan phục xuống, tập thể đi tới cổng thành treo cổ cho xong.

Trương Viễn vui mừng xoa xoa tay, cũng không biết nói gì cho phải.

Triển Linh liền nói: " ta lại vẽ thêm mấy bức, hai người vào thành tìm mấy họa sư có kinh nghiệm vẽ thêm mấy bản khác, mặc dù sẽ có chút khác biệt, chắc là cũng sẽ giống tới 8, 9 phần."

Trương Viễn cùng Triệu Qua đứng dậy vái chào, rất trịnh trọng nói lời cảm tạ: " chúng ta thay mặt người nhà của những cô nương bị hại kia gửi lời đa tạ đến cô nương!"

Sau đó, hai người cầm 10 bức tranh chạy như bay mà đi, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử hận không thể quỳ xuống trước Triển Linh.

" Triển cô nương, ngài có phải là thần tiên hạ phàm đúng không?" Nhị Cẩu Tử mặt mày kính ngưỡng nói : " mấy tú tài công tử kia, sợ là cũng không có bản lĩnh này như cô nương!"

Lúc này, Thiết Trụ một chút cũng không cảm thấy huynh đệ nhà mình vuốt mông ngựa, mà cảm thấy hình dung như vậy quá là đúng, cũng đi theo điên cuồng gật đầu, cảm thấy đứng bên cạnh cô nương cũng là vinh dự.

Triển Linh khẽ cười một tiếng, núm đồng tiền như hoa mang theo cả uy hiếp: " nịnh nọt cũng vô dụng, thu dọn bàn ăn rồi đi đọc sách đi!"

Hai người kia nhất thời như cha chết nương chết, héo xuống như cà tím phơi sương, đau lòng như vậy nhưng vẫn phải gật đầu làm theo.

Đọc sách viết chữ gì đó, thật sự quá là khó khăn, phúc như vậy bọn họ thật sự hưởng thụ không nổi...

Tác giả có lời muốn nói:  đúng vậy, ta không chỉ một lần muốn hỏi trong mấy phim cổ trang, mấy bức hình truy nã phạm nhân...kia thật sự nhìn mấy cái đó, có thể đi bắt được người à, thật sự là bắt được a!?

Cười ẻ -)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro