Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Triển linh không biết an ủi người khác, vắt hết óc suy nghĩ mãi mới nói: " phụ thân của ngươi là một người phụ thân tốt, nhất định là rất thương ngươi đúng không?"

Tuy rằng tiểu cô nương vừa nãy khi ăn cơm còn oán giận phụ thân nghiêm khắc quản nghiêm mình, nhưng nếu thật sự nghiêm khắc, một tiểu thư khuê các như nàng làm sao có thể học được kĩ thuật cưỡi ngựa thành thạo như vậy. Ban ngày ban mặt còn có thể trốn đi ra khỏi thành/

Bởi vậy có thể thấy được, cũng chỉ là ra vẻ bên ngoài nghiêm khắc bên trong lại là một nữ nhi nô mà thôi!

Nghe đến cái này, quả nhiên mặt mũi chư cẩm hớn hở: " phụ thân ta đương nhiên thương ta nhất!" nhưng lại lập tức lại ảm đạm: " bây giờ cũng chỉ có phụ thân thương ta."

Tiểu cô nương ôm đầu gối co lại một góc, dáng người nhỏ bé, giống như cây nấm nhỏ nỗ lực lớn lên trong bóng râm.

Triển linh có chút đau lòng xoa đầu nàng, không nói chuyện. Cả xe bỗng dưng trở lên trầm mặc.

Cảm xúc của chư cẩm đến nhanh mà đi cũng nhanh, qua một lát, nàng lại nhớ tới đề tài chưa nói xong khi nãy: " triển tỷ tỷ, vì sao không có gà trống, gà mái không ấp ra được gà con?"

Bên ngoài Hạ Bạch liên tục ho khan. Đại tiểu thư không biết những việc này, nhưng mà hắn biết, giải thích chuyện này như thế nào?

Triển linh cười, bỗng nhiên có cảm xúc đồng tình với Hạ Bạch nổi lên tâm tư trêu đùa.

Nàng thanh giọng nói, chớp mắt nhìn chư cẩm, nghiêm trang hỏi: " ngươi thật sự muốn biết?"

Chư cẩm dùng sức gật đầu.

Triển linh lại một lần nữa cười, cô nương này thật là có lòng hiếu học mãnh liệt.

" vậy, ta nói cho ngươi nghe, nói về sự giao hòa âm dương của trời đất."

Mới nói đến đây, tiếng ho khan của Hạ Bạch nháy mắt cao vút lên, giống như sắp ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Triển linh thật sự muốn cười to lên, chư cẩm lại không vui, xốc màn che lên nói: " đang êm đẹp, ngươi ho cái gì? Muốn ho thì ra phía sau ho đi, nhanh nhanh chạy đi mua thuốc uống, ngươi phát ra tiếng thật ồn ào, triển tỷ tỷ nói gì ta cũng không nghe rõ được!"

Lại là chiêu này, coi nàng vẫn là một đứa trẻ mà lừa gạt sao?

Hạ Bạch mặt trắng lại, lướt qua bả vai tiểu thư nhà mình nhìn về phía vị ngồi phía sau kia, ôm quyền bất đắc dĩ, bởi vì ho quá nhiều, giọng cũng trở lên khàn khàn, tiếng nam trung trầm thấp lộ ra chút mỏi mệt: " triển cô nương, cô nương tốt xấu gì cũng nên kiềm chế chút."

Đây chính là thiên kim của quan tri châu, cô lại đi nói lung tung cai gì vậy? Nếu đại nhân mà biết không phải sẽ lột da ta r asao?

" sinh, lão, bệnh, tử, yêu, hận, tình, thù, cũng chỉ là thiên lts nhân luân thôi, chuyện này vốn không phải chuyện khó mở miệng." Triển linh cười nhẹ: " chỉ là chuyện các cô nương rảnh rỗi nhàn thoại mà thôi, ta đều có chừng mực."

Hạ Bạch sao có thể tin được? Vừa muốn nói chuyện lại thấy chư cẩm cau mày hướng hắn xua tay, trực tiếp mở miệng đuổi người: " Hạ Bạch, ngươi ra phía trước dò đường, chúng ta là nữ nhi nói chuyện tư mật ngươi cũng muốn nghe sao? Đừng để ta nói cho phụ thân nghe, để người trừ bổng lộc của ngươi."

" đại tiểu thư, tiền của thuộc hạ đã bị tiểu thư trừ hết rồi.:" Hạ Bạch mặt không cảm xúc nói, biết là không thể làm gì, dứt khoát hướng về phía triển linh chắp tay thi lễ: " triển cô nương, mong ngài nể mặt đại nhân, kềm chế một chút."

Nói xong, quả nhiên là đánh ngựa đi lên phía trước.

Triển linh hướng về phía hắn nói: " ta tự hiểu được, nếu thấy không được, ngươi lại ho khan tiếp là được."

Sống lưng Hạ Bạch rõ ràng cứng đờ ra, giây cương run run ngựa đi xa hơn. Triển linh liếc Hạ Bạch, cười lên

Mắt của Chư cẩm sáng rực lên, liên tiếp thúc giục nàng nói, biểu tình cực kì kích động, giống như những thiếu nữ không trong sáng ở hiện đại...

Đúng là lứa tuổi tò mò a, còn không phải là luôn tìm cách tìm hiểu những thông tin đặc biệt này?

Triển linh nhịn cười, cân nhắc trước sau, sau đó nghĩ đến cũng không cần phải đắc tội một vị tri châu đại nhân.

" thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, con người cùng động vật cũng không có gì khác biệt quá lớn, người phân nam nữ, thú phân sống mái..."

Suy xét từ trình độ có thể tiếp thu của người ở thời đại này mà điều chỉnh lại lời nói, triển linh cực kì cẩn thận đem chuyện sắp nói sắp xếp lại một lần, tận lực lấy sự uyển chuyện trong lời nói mà từ xưa tới nay nàng chưa bao giờ biểu đạt ra. Đương nhiên chuyện cụ thể hay chi tiết hơn kiên quyết không nói.

Chính là nói nếu muốn sinh ra con, nhất thiết cần có nam nữ, sống mái ở bên nhau, phair trải qua một nghi thức thân mật thần thánh, hai bên mỗi bên cần phải cống hiến một đồ vật, sau đó mới có được đời sau.

Cho nên nếu không có gà trống, mặc kệ gà mái có đẻ được bao nhiêu trứng đi nữa, thì cuối cùng vẫn chỉ là trứng mà thôi, không thể ấp nở ra gà con được.

Chư cẩm cái hiểu cái không gật đầu liên tục, khuôn mặt đỏ bừng hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía triển linh sùng bái kính ngưỡng.

Tỷ tỷ này thật là ghê gớm, hiểu được nhiều điều như vậy!

Triển linh nhìn nàng mấy lần, không khỏi cảm khái ngàn lần.

Nếu là nửa năm trước, có người nhảy ra trước mặt nàng nói, phải vượt thời gian nói cho một tiểu cô nương kiến thức về mặt sinh lí nhưng mà phải mượn từ chuyện gà trống gà mái,nàng nhất định là cho rằng đối phương có bệnh, nhưng mà hiện tại...

Phía trước có Hạ Bạch mở đường, triển linh vào thành cũng không cần xuống xe ngựa, thủ vệ cổng thành thấy lệnh bài bên hông Hạ Bạch, lập tức giơ tay cho đi, sâu sắc trải nghiệm qua cái gì gọi là đặc quyền.

Triển linh đem hai người đến cửa sau của nha môn tri phủ, mấy người sai vặt còn đang nghi hoặc nhìn xe la đột nhiên xuất hiện ở đây, kết quả ngay sau đó liền thấy tiểu thư nhà mình từ trên xe nhảy xuống, tròng mắt giống như muốn rớt ra ngoài.

Mẹ ơi, tiểu thư nhà họ ngồi xe la về nhà a!

"" được rồi, đưa các ngươi tới đây ta cũng yên tâm rồi" triển linh cũng không nhiều lời, hơn nữa nhìn mặt Hạ Bạch mặt mũi đầy cảnh giác, cũng không muốn mở miệng nói gì, liền đi lấy mấy hũ đồ chua rồi tiêu sái vẫy tay rời đi.

Chư cẩm còn không muốn buông tha, chạy theo hai bước: " triển tỷ tỷ, lần sau ta sẽ tới chơi nữa a."

Triển linh không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay hai cái.chỉ còn nửa tháng nữa là đến tết, nàng cũng nên chuẩn bị chút hang tết, nếu có khách tới nhiều, thuận tiện bán ra thêm chút đồ, nếu không bán ra được, vậy thì giữ lại cho bọn họ ăn hay đi tặng cũng được đều tốt hết. hiện giờ nàng là người có tiền!

Thời điểm lấy áo choàng ra cửa, triển linh tiện tay mở tay nải mà Trương Viễn đưa tới ra nhìn, bên trong ước chừng có 120 lượng bạc. mà nàng hiện tại vốn lưu động cũng chỉ có hơn 30 lượng... thật sự là số tiền trên trời rơi xuống.

Trước đi mua lương thực, vừa hỏi mới biết được thời điểm cuối năm, lương thực rau xanh thịt cá đều tăng giá, nếu mua môt xe đồ, chỉ sợ so với ngày thường phải chi thêm vài lượng bạc nếu không phải bây giờ trong người có chút tiền, chắc chắn nàng sẽ đau long muốn chết.

Triển linh trước đó mấy ngày cũng mới đi mua đồ, lại là người hòa khí dễ nói chuyện, thời điểm trả tiền cũng thoải mái, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều vui vẻ buôn bán với nàng.

" triển cô nương, tới rồi sao?" chưởng quầy đứng ở quầy ghi sổ sách, thấy nàng tới thì lập tức chạy tới lên đón, tươi cười thân thiết hỏi" " lần trước tới mua cũng chưa được nửa tháng đâu, chắc chắn buôn bán rất tối đúng không."

Phàm là chuyện buôn bán, đương nhiên là tìm nguồn cho hàng của mình. Mắt thấy triển linh tới thường xuyên,ý cười của chưởng quầy cực kỳ rực rỡ, bằng không nếu không có nàng, cửa tiệm của ông cũng không bán được nhiều lương thực như vậy.
" mượn lời cát ngôn của ngài, cũng không có trở ngại nhiều." Triển Linh cũng khiêm tốn cười. " 30 cân gạo trắng, 15 cân bột đậu trộn, nếu có đậu ngũ sắc thì cho 10 luôn. Đúng rồi nếu có gạo nếp cùng hoàng mễ cũng cho mấy cân, nhiều gạo nếp chút."

Ăn tết, cũng cần phải chuẩn bị chút bánh mật, phía nam bánh mật trắng, phía bắc bánh mật vàng, hương vị cũng không giống nhau, nhưng đều ăn ngon như nhau. Còn có bánh trôi, tất cả đều cần tới gạo nếp.

Đáng tiếc, hiện tại thế nhưng còn chưa có xuất hiện ra ngô! Bánh trôi hấp nhân vàng tươi ăn ngon cỡ nào a! Còn có bánh ngô hấp, ngô nấu hạt thông, kim ngọc mãn đường từ từ...

Không biết gần đây có thương nhân nào từ biển về không, nếu có, thật sự có thể nhờ họ ra ngoài đó tìm, có thì có thể thành công gieo trồng, cũng là một chuyện ích nước lợi nhà là một cọc chuyện tốt.

" có ngay!" chưởng quầy sảng khoái đồng ý, quay đầu tống cổ tiểu nhị đi, lại chạy vào bên trong: " hôm nay trời tuyết rơi lớn, vào đây uống ly trà cho ấm người."

" không được." Triển Linh xua tay: " ta vẫn phải đi chỗ khác mua hàng tết, tuyết rơi ngày càng lớn, vẫn là sớm xong việc sớm về nhà thôi."

" đúng đúng, trời tiết này ở nhà mình mới thoải mái." Chưởng quầy cười ha hả, khuôn mặt tròn tròn càng thêm vẻ hòa khí: " thật ra nơi đó khá là xa, nhưng nếu cô nương dùng lượng lương thực ổn định, lại để lại địa chỉ cho ta, lần sau ta kêu tiểu nhị hàng tháng đưa lương thực tới. Nếu có cái gì muốn thêm muốn giảm chỉ cần nói cho đám tiểu tử kia là được rồi, cô nương cũng không cần vất vả chạy đi chạy lại nữa."

Chưởng quầy thật ra rất biết buôn bán, nếu là có thể giao hàng tận nhà, chuyện mua bán đương nhiên sẽ tính chuyện lâu dài.

Có thể như vậy thì quá tốt, chất lượng hàng của nhà này cũng tốt, Triển Linh chọn tới chọn lui mới được chỗ này, cũng không muốn đổi chỗ khác.

Hai người lập tức bàn chuyện với nhau, tạm đưa ra một ngày cố định hàng tháng đưa hàng tới, nếu có muốn thêm bớt gì, chỉ cần đưa giấy cho tiểu nhị, bạc cũng là một tháng trả một lần, tiểu nhị sẽ mang tiền về.

Sau đó tính tiền, chưởng quầy liền nói :" vốn là hàng hóa đang tăng giá, nhưng cô nương là khách quen, vậy chúng ta giữ nguyên giá như cũ làm việc, lần sau lại nói lần sau."

Triển Linh nói cảm ơn, thuận tay mang hai vại đồ chua, cùng một bọc nhỏ trứng muối từ trong xe ra: " đâu là tiệm của ta làm chút đồ ăn kèm, ăn cùng với cơm rất được, chưởng quầy nếu không chê cầm ăn thử chút đi."

Chưởng quầy nghe được ý bên trong, cũng không từ chối, lại cười nói: " triển cô nương làm việc nhanh nhẹn, ta đương nhiên là vui mừng còn không kịp. Ngươi yên tâm, nếu ăn ngon, ta nhất định sẽ nói mấy lão bằng hữu của ta!"

Mấy cửa tiệm lâu đời như vậy, danh tiếng tốt, nhân mạch đương nhiên nhiều, nếu có thể được bọn họ ưu ái, có cái gì mà không bán được?

Hai người lại nói chút chuyện, bên kia bọn tiểu nhị đã buộc xong xe, Triển Linh liền đi, lại đi mua chút dầu muối tương dấm đường, lại thêm nửa xe củ cải cùng khoai tây.

Nhớ tới đã lâu không gặp Phan chưởng quầy của Phan Gia tửu lầu, Triển Linh thuận đường đi đến, cũng tặng mấy vại đồ chua.

Phan chưởng quầy thấy nàng còn thổn thức một trận, chỉ nói là không gặp được lợn rừng tốt như vậy lần nào nữa, nếu có thể nàng lại tóm được nữa, nhất định phải để cho nhà ông....

Sắp tết, trên đường náo nhiệt hơn rất nhiều, trên sạp hàng cũng bày bán nhiều hàng mà ngày thường không bán, giống như quả khô ở phía nam, quả khô ở phía bắc, người bán hàng hét to hết đợt này đến đợt khác.

Triển Linh muốn mua hai câu đối cùng lồng đèn đỏ, chuẩn bị trở vể sẽ treo ở cửa, cho năm mới thêm cát lộc.

Ngoài ý muốn lại thấy bán ngó sen, vội vàng mua mấy cân. Phụ cận trấn Hoàng Tuyền cũng không có những hồ nước lớn, củ sen đều là do nơi khác chuyển tới, lâu lâu mới có thể gặp bán một lần. Hôm nay củ sen bên ngoài vẫn còn cả bùn, còn rất tươi, thật sự là quá may mắn.

Có cả hạt thông, quả phỉ, hạch đào, hạt dưa, cũng đều mua một chút, về nhà rồi tự xào.

Cuối cùng tới hàng rao gà vịt chủ quán lập tức xe lại thêm mấy lồng, trong xe đã tràn ngập không thể ngồi. Càng miễn nói tới con la, lập tức chân liêu xiêu không vững, bất mãn kêu to mấy tiếng.

Triển Linh xin lỗi xoa đầu nó: " thật vất vả cho mày rồi, trở về nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt nhé."

Nói xong, lại thuận tay cầm củ cải trong xe ra cho nó ăn, lại xoa đầu nó, con la ăn củ cải răng rắc, cái đuôi vung vẩy trái phải.

Chờ con la gặm xong củ cải, tình tốt hơn còn chủ động dụi đầu vào cọ cọ Triển Linh.

Triển Linh cười cười, lên xe: " được rồi, về nhà thôi."

Con la hưng phấn lỗ mũi phát ra tiếng phì phig, hất đầu, cong chân bắt đầu chạy.

Đường ra khỏi thành người nhiều, thời tiết lại không tốt không thể chạy nhanh, đội ngũ ra thành rất dài, con la bốn chân dẫm loạn bị Triển Linh vỗ mấy cái mới chịu thành thật yên tĩnh, chỉ hừ hừ bất mãn, nhìn dáng vẻ này là muốn ăn củ cải.

Triển Linh cũng không biết làm thể nào, vừa lấy củ cải cho ăn vừa nói: " dáng vẻ của mày thật sang a, làm việc một lần lại muốn ăn đồ ngon. Mấy bá tánh nhà khó khăn củ cải cũng có thể cứu được cả một nhà đấy!"

Có tiền tiêu muốn loạn rồi, mua đồ cũng không kiêng nể gì, xe này chở phía sau hết mười mấy lượng bạc đấy, nhà bá tánh bình thường ngần này tiền đủ ăn nửa năm liền.

Con la lắc lắc đầu, đôi tai lung lay, đem tuyết trên tai rơi xuống đất. Triển Linh thấy nó tự làm sạch tuyết trên người xong, lại cầm chăn lông dê đắp lên, lúc này mới yên tâm.

Thời đại này, gia súc chính là tài sản quý giá nhất là lao động sản xuất hàng đầu trong nhà đấy, mà chúng nó đều có linh tính, cần phải che chở cho thật tốt.

Một lúc sau, Triển Linh thấy nhiều người đang vây quanh một bảng thông báo nghị luận ầm lên, liền hỏi phụ nhân bên cạnh người: " đại nương, bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"

" có người tìm con a!" phụ nhân kia thổn thức một trận: " từ bên ngoài chạy tới tận đây, một đường dán bố cáo, là bị mẹ mìn bắt cóc a."

Mặc kệ thời đại nào, bọn buôn người đều là khối u ác tính của xa hội, vô số gia đình hạnh phúc bị bọn người này phá nát, bao nhiêu đứa trẻ đáng ra sẽ có một cuộc sống vui sướng rơi vào cảnh địa ngục...

Triển Linh thở dài một hơi, nhưng rốt cuộc là lực bất tòng tâm. Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, còn chưa tới tối trời cũng đã chuyển sang đen, không cần nàng thúc giục, con la cũng tự biết mà chạy nhanh hơn một chút.

Bốn phương tám hướng đều là gió lạnh gào thét, trời đổ tuyết lớn, gió thổi ào ào nhanh chóng làm cho mặt đất phủ đầy tuyết trắng.

Trừ bỏ tiếng gió thổi, cũng chỉ có tiếng chân của con la dẫm lên mặt đất, bánh xe nghiền xuống đất, cùng với tiếng chuông trên cổ kêu lên leng keng. Âm thanh dường như bị giá rét làm cho đông cứng lại, gió bắc thổi tới bông tuyết cũng phiêu phiêu rơi, nhưng cũng không bay được quá xa.

Không gian giống như vô hạn, cùng với giá rét làm không khí hình thành một không gian kì dị, bóng tối bên cạnh giống như một con mãnh thú đang ẩn nấp bên trong tùy thời sẽ hành động, chỉ chờ cho người đi đường lơ là sẽ há to miệng vồ tới.

Triển Linh bọc cả người kín mít, nheo mắt nhìn về phía trước không phân rõ đông nam tây bắc nữa rồi, thế nhưng phía trước có mấy ánh lửa mờ nhạt hơi hơi đung đưa.

Đi tới gần, mới  phát hiện ra đó là Thiết Trụ đốt đèn lồng ở ven đường tới đón.

Gió rất lớn, tuyết cũng lớn, hắn không biết ở bên ngoài đợi bao lâu, trên đầu, trên vai đều là tuyết, nếu không phải có gió thổi vào người làm hơi lắc lư thật sự trông như một người tuyết.

Trong lòng Triển Linh giống như là có lửa, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc từ trước đến nay chưa có bao giờ.

Thiết Trụ cũng nhận ra là xe la của Triển Linh bước nhanh tới, giúp đỡ dắt la: " không nghĩ tới tuyết lại rơi lớn như vậy, cô nương chắc lạnh muốn hỏng rồi đi? Nhị Cẩu Tử hâm nóng canh gừng, cô nương mau uống làm ấm người đi."

Triển Linh nhảy xuống xe, tươi cười sáng lạn: " được."

Tuyết lớn rới một đêm, gió rét gào thét thổi tới giống như quỷ đói xuống núi, nhưng  bên trong khách điếm đốt địa long, trong phòng ấm áp dễ chịu, bốn người ngủ vô cùng an ổn.

Hạt phỉ

Hạt thông

Hạch đào ( hồ đào, óc chó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro