Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Một đêm vô mộng, ngày kế tiếp Triển Linh đẩy cửa liền thấy, tuyết trên mặt đất đọng lại =dày gần nửa nửa thước, thiết truj cùng Nhị Cẩu Tử đã sớm dậy quét tuyết đọng trên đất, lộ ra một lối đi nhỏ.

" cô nương dậy rồi sao?" hai người ngẩng đầu lên , lại hỏi: " cô nương mua gà mua vịt đều chỉ buộc ở kia, là muốn hôm nay thịt sao?"

" thịt đi." Triển Linh hưng phấn vén tay áo, rửa mặt lại bôi cao chống lạnh lên mặt. " giữ lại nuôi tốn lương thực, đúng rồi, ta có mua ngó sen nhớ dùng bùn ướt bao lại, ngày khác ta sẽ làm để ăn."

Hai người buông chổi trên tay xuống đi ra hỗ trợ, lại bị Triển Linh ngăn cản: " Nhị Cẩu Tử, ngươi ở lại nhìn Tiểu Hạc, Thiết Trụ ngươi đi theo ta giết gà."

Trời đổ tuyết lớn như vậy, chắc cũng không có người tới sớm như vậy.

Triển Linh giết lợn rừng mắt cũng không thèm nháy một cái, nữa gì là mấy chục con gà, đưa tay vung dao, tiếng gà vịt kêu càng ngày càng ít, phòng viện ấm áp nháy mắt trở lên quỷ dị đáng sợ...

Tiết gà cũng không thể lãng phí, đã chuẩn bi sẵn bồn sạch, sau khi lọc xong, cho thêm chút rượu trắng, nước cùng muối ăn, để ra ngoài trời lạnh cho đông lại.

sau này cắt ra mang đi xào rau, tiết gà tiết vịt đều rất ngon, đúng rồi, còn có thể làm món huyết vượng, dùng dầu nóng đổ vào bột tiêu hành ớt, mới chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho từng lỗ chân lông trên người hưng phấn lên, tâm tình cực kì vui sướng. Thiết Trụ được Triển Linh chỉ huy vặt lông, rút lưỡi vịt, lại chặt hết móng vuốt đi, nội tạng moi ra phân loại tẩy rửa sạch sẽ: " cô nương, làm nhiều thế này là muốn bán sao?"

hiện tại trong mắt hắn chỉ có kiếm tiền, phàm là nhìn thấy cái gì, phản ứng đầu tiên chính là có thể bán được không.

" cũng không nhất định, cứ làm trước đã."

Triển Linh thuận tay xoa gia vị lên vịt, lại treo lên gậy gỗ trên xà nhà. Lại quay người ra mở cửa sổ, gió bắc thổi vào, dung gió trời hong khô.

Thiết Trụ liền tin tưởng mười phần cười nói: " với tay nghề của cô nương, chắc chắn bán đắt hàng!"

Cô nương của bọn họ chính là thần tài hạ phàm, chỉ có không muốn mua, chứ không có chuyện không bán đi được!

Mặt trời càng lúc càng lên cao, Nhị Cẩu Tử đã mang theo Tiểu Hạc ra sân chơi đá cầu, nhưng bên ngoài đường đừng nói có qua lại, đến một bong người cũng nhìn không thấy.

Bận rộn xong nhìn thời gian cũng đã đến giữa trưa, Triển Linh lại ra bên ngoài nhìn một lát, xoay người đóng cửa: " nhiều ngày vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt một ngày!"

Khoảng thời gian trước bọn họ đã vội vã quá sức, ai cũng bận rộn chạy ngược chạy xuôi, đương nhiên phải nghỉ ngơi một chút.

Tiểu Hạc chạy tới ôm lấy đùi nàng ngửa đầu lên cười, lại giơ lên cầu đá làm bằng long gà, Nhị Cẩu Tử ở phía sau phối hợp nói: " thiếu gia thật là lợi hại, mới vừa rồi còn đá được hơn 20 cái!"

" a! Tiểu Hạc của chúng ta thật lợi hại." Triển Linh không tiếc lời khích lệ. " bữa trưa ăn gà hầm hạt dẻ được không?"

Tiểu Hạc liền gật đầu, Nhị Cẩu Tử cùng Thiết Trụ chưa gì đã nuốt nước miếng ầm ầm, chủ động xin đi bóc hạt dẻ, Triển Linh vung tay lên phê chuẩn.

Hai lớn một nhỏ đã đối với Triển Linh sinh ra tín nhiệm cực kì mù quáng, hiện tại cho dù nàng chỉ vào đất nói ăn được, không chừng ba người cũng thật sự không chút do dự chạy đi nhặt ăn thử.

Gà vừa giết, lúc này vẫn còn ấm, trực tiếp đặt lên thớt chặt thành miếng nhỏ vừa ăn, lại dùng nước nóng rửa qua, sau đó đổ chút dầu vào chiên sơ, hương liệu gì cũng chưa cho vào nhưng mùi thơm kia đã lập tức tỏa ra.

Triển Linh hít hai cái, không nhịn được gật đầu.

Hiện tại mọi người ở đây nuôi gà chính là gà ngon, thịt vừa chắc vừa thơm, về sau muốn mua gà ngon như thế này chính là không có được nữa.

" ực."

Tiểu Hạc ở một bên trộm nuốt nước miếng, bị Triển Linh liếc qua một cái liền có vẻ ngại ngùng.

Chiên qua, da gà liền chuyển sang màu vàng sáng óng ánh, dưới đáy nồi cũng có một chút mỡ gà chảy ra. Ném hành lá gừng lát tỏi băm vào nồi xào lên, lại một lần nữa đem thịt gà đổ vào nồi xào lên, thêm nước, dùng lửa lớn đun sôi lên, rồi lại để lửa nhỏ từ từ hầm nhừ.

Hơi nước trắng mờ từ khe hở của nắp nồi phụt ra ngoài, phía trên mờ mịt, phải chờ một lát nữa.

Thịt gà phải hầm từ từ ăn mới ngon, yêu cầu cần có thời gian. Triển Linh cũng không chịu ngồi yên, suy nghĩ xong, dứt khoát đứng lên đi rửa củ cải, đầu tiên cắt thành sợi, rồi thêm muối cùng trứng gà đảo đều lên, làm một hơi mấy chục cái bánh củ cải.

Chiên xong bánh củ cải, mỗi cái bánh chỉ to bằng lòng bàn tay, bên ngoài vàng ruộm giòn tan, bên trong lại mềm mại thơm ngọt. Chờ cho bánh nguội bớt, cắn một miếng vào miệng chỉ cảm thấy răng miệng lưu hương.

Triển Linh dung giấy dầu gập lại thành một cái túi nhỏ, cắt một nửa cái bánh: " ăn đi, cẩn thận nóng."

Củ cải thuận khí, là thứ tốt, trẻ nhỏ vẫn có thể ăn được một chút.

Kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy hai người lớn đang đứng ở cửa, im lặng đứng đó nhìn chằm chằm vào bánh củ cải trên tay Tiểu Hạc, Tiểu Hạc đi chổ nào ánh mắt kia liền theo đến đó, trông tình huống này cực kì buồn cười.

Triển Linh lắc đầu cười nhẹ, hướng về phía hai người vẫy tay: " vất vả rồi, tự mình lấy ăn đi."

" không vất vả, không vất vả." hai người vui mừng cầm lấy, cắn một miếng đôi mắt sung sướng đến không mở ra được, hận không thể há miệng ra kêu lớn.

Quá ngon a!

Nhị Cẩu Tử cảm than từ đáy lòng: " triển cô nương, chúng ta đi theo cô nương thật là đúng! Nói thật, ngần ấy năm sống, số ngày ở cùng cô nương thật sự quá thoải mái."

Thiết Trụ cũng mạnh mẽ gật đầu, ăn xong bánh củ cải sau đó lại cẩn thận liếm lấy mấy ngón tay còn dính mỡ bên trên, híp mắt cảm nhận.

" thoải mái là tốt." Triển Linh cười nói: " ngày lành vẫn còn ở phía sau."

Hai người này thật ra rất giản dị,được ăn no mặc ấm liền thỏa mãn, mỗi ngày đều vui mừng nhiệt tình, thành ra mọi người xung quanh cũng vui vẻ theo.

Rất tốt.

Gà hầm hạt dẻ đã xong, thịt gà vừa vào miệng liền tan, hạt dẻ mềm mại tinh tế, chay mặn kết hợp thơm ngon mỹ vị, béo mà không ngấy. nước canh cũng rất ngon, miệng đầy mỹ thực, làm người ta hận không thể ăn mãi mà không thấy no.

Món chính là bánh củ cải sợi, lại có cháo gạo kê, thật sự cảm thấy ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Bốn người ăn đến mức no căng bụng, Tiểu Hạc cũng ăn một chén nhỏ gà hầm hạt dẻ, hơn nửa cái bánh củ cải lại uống thêm nửa chén cháo gạo kê, bụng nhỏ căng lên  tròn vo, giống như quả dưa hấu nhỏ.

Tuy nói trẻ nhỏ ăn là bổ vào người, nhưng lượng thức ăn này cũng có chút lớn rồi. Triển Linh sợ no quá không tiêu được, lôi kéo Tiểu Hạc ra sân đắp người tuyết, vừa chơi vui lại tiêu thực.

Lại nói đến Chư Cẩm.

Nàng chỉ cho rằng bản thân chạy ra ngoài một chuyến phụ thân sẽ không biết, không nghĩ tới vừa bước chân vào cửa, Hạ Bạch đã bị gọi đi rồi.

" ngươi nói tiểu thư vừa đi nơi nào?" Chư Thanh Hoài bưng chén trà, cũng không uống, nước cũng đã nguội.

" hồi bẩm đại nhân." Hạ Bạch nói: " ngoài thành 45 dặm có một khách điếm là ' khách điếm Nhất Gia'"

" khách điếm Nhất Gia.?"

" vâng, khách điếm Nhất Gia." Biểu tình của Hạ Bạch hiện tại chính là một lời khó nói hết.

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện đại nhân nhà mình biểu tình cũng đang rất vi diệu, vì thế nháy mắt liền an tĩnh xuống.

Chư Thanh Hoài suy nghĩ một lát, ông nâng chén trà lên thổi lá trà trong chén, bổng nhiên cười nói: " khách điếm Nhất Gia, cái tên này thật thú vị."

Đúng vậy, khách điếm của Triển Linh gọi là ' khách điếm Nhất Gia'

Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng tuyết bay khắp trời, thậm chí tiếng gió thổi cũng nhỏ hơn không ít.

Ánh mặt trời xuyên qua giấy dán trên cửa sổ chiếu vào, không gian đều được phủ ánh nắng vàng, làm người ta cảm thấy ấm áp.

Qua một lát, Chư Thanh Hoài lại nhìn chằm chằm lên thư án trước mắt hỏi: " ngươi đã gặp được vị Triển cô nương kia chưa?"

" đã gặp."

" nói một chút đi."

Hạ Bạch nghẹn nửa ngày: " không thể nói theo lẽ thường mà nói."

Chư Thanh Hoài liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: " ngươi rất ít khi khó xử như vậy, xem ra vị Triển cô nương kia rất bất phàm."

Trước đó, Trương Viễn nói ông cũng có chút tò mò, lúc này thủ hạ mà ông coi trọng thế nhưng lại có phản ứng như vaayh, ông lại đối với vị cô nương kia càng có thêm tò mò.

Chư Thanh Hoài lại tinh tế hỏi hôm nay khuê nử nhà mình ăn cái gì, uống cái gì, cùng Triển Linh nói cái gì, Triển Linh ứng đối như thế nào, lúc thì gật đầu, lúc sau lại bật cười,  lại lắc đầu, dù sao Hạ Bạch cũng không hiểu được đại nhân nhà mình có suy nghĩ gì.

" con bé đã lâu chưa có vui vẻ như vậy." chỉ là cảm nhận được nữ nhi có thể vui vẻ, nhưng lại không phải sự vui vẻ của người phụ thân này mang lại, Chư Thanh Hoài có chút suy nghĩ.

Hạ Bạch lập tức nói: " đại nhân công vụ của ngài bận rộn, tiểu thư cũng là hiểu rõ. Lần này đi còn cố ý mang về đồ cho ngài đấy."

Đương gia chủ mẫu đã sớm qua đời nhiều năm, nhưng đại nhân lại sợ tiểu thư ủy khuất, vẫn luôn không chịu cưới kế thất, hiện tại hậu viện trống không, ông lại bận rộn công vụ, khó trách không chăm sóc chu toàn cho tiểu thư, đây cũng là không có biện pháp.

Chư Thanh Hoài lại hỏi :" tiểu thư nói có rảnh lại đi tìm nàng chơi?"

" vâng" Hạ Bạch gật đầu, muốn nói lại thôi giãy giụa nửa ngày, rốt cuộc là nhỏ giọng nói: " ti chức cảm thấy Triển cô nương lai lịch bất minh, lại quá mức nhạy bén."

" nó nguyện ý đi, ngươi cũng đừng cản." Chư Thanh Hoài biết hắn muốn nói cái gì: " ngươi im lặng đi theo là được, chỉ cần không nguy hiểm, mặc kệ nó đi thôi."

Bản thân đối với nữ nhi thiếu sót rất nhiều, lại không có nhiều thời gian ở bên cạnh, hiện tại có thể thấy được nữ nhi có niềm vui, sao lại có thể cướp đoạt đi được?

Có lẽ vị Triển cô nương kia cũng không tầm thường, cứ quan sát rồi tình sau.

" đúng rồi đại nhân."

Hạ Bạch vừa muốn lui ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: " thuộc hạ thời điểm trở về hôm nay, ở cửa nghe thấy bọn nha dịch nói chuyện phiếm, nói sớm nay có một nam nhân tới đây hỏi bọn hắn về bức họa bố cáo mấy ngày trước."

" bức họa?" Chư Thanh Hoài hơi giật mình, nhưng lại có chút cảnh giác : " là người nào? Hỏi chuyện này làm gì?"

Hạ Bạch lắc đầu: " khoác áo choàng đen, dung mạo không nhìn thấy được, chỉ nghe được âm thanh, nhìn thân hình cũng chỉ  hia mươi mấy tuổi thôi, không quan tâm người trên bức họa, chỉ là rất muốn biết thân phận của người họa ra, đại nhân đã phân phó không được nhiều lời về chuyện này, bọn nha dịch cũng không nói gì. Hắn hỏi rất hòa khí, tuy có chút thất vọng, nói cảm ơn xong liền đi."

Mao huyết vượng

Bánh củ cải

Ngó sen kẹp thịt

Gà hầm hạt dẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro