Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

" thân phận của người vẽ bức tranh?"

Chư Thanh Hoài chậm rãi ngồi nghĩ một lúc, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò nói: " bất luận vị cô nương kia có thân phận là gì, nhưng hiện tại cũng không có ác ý gì, lấy ký năng vẽ phi phàm của nàng, khó làm người khác sẽ không động tâm có ý niệm gì khác, ngươi nói với bên dưới, để bọn họ quản miệng chặt một chút, chớ nhiều lời."

Mặc kệ người kia là đồng lõa của tên tội phạm kia, hay là có tâm tư khác với nha môn, đều không phải chuyện tốt với vị triển cô nương...

Chư Thanh Hoài cố tình dung túng, Chư Cẩm không tới hai ngày sau lại sung sướng "trốn" ra ngoài thành.

Hạ Bạch cái gì cũng không nói, thành thật cưỡi ngựa đuổi theo, suy nghĩ một lát, lại nhắc nhở tiểu thư nhà mình mang theo áo choàng.

Vừa mới rơi một trận tuyết lớn, lại càng thêm lạnh, mặc y phục bình thường căn bản không thể chịu được lạnh.

Hắn vốn định khuyên Chư Cẩm ngồi xe, vừa ấm áp lại chắc chắn, nhưng tiểu thư kiên trì cho rằng ngồi xe ngựa sẽ bị phát hiện, không bằng cưỡi ngựa nhẹ nhàng lại linh hoạt.

Hạ Bạch liếc mắt nhìn nàng một cái, khống nói gì.

Thầm nghĩ nếu đại nhân không biết, chẳng lẽ nàng thật sự cho là bản thân tự chạy ra được? lại nói cưỡi ngựa nhẹ nhàng linh hoạt, chẳng lẽ nàng thật sự coi mấy người quản ngựa trong phủ chết hết rồi, thiếu hẳn một con ngựa quý cũng không nhìn ra được...

Thời điểm chạy tới Triển Linh đang chuẩn bị ăn lẩu.

Quả nhiên như Triển Linh đoán, trời rơi tuyết lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc buôn bán, lien tục ba ngày liền, khách điếm một người đến cũng không có.

Nhưng Triển Linh một chút cũng không lo lắng, nàng cũng không nóng nảy, Thiết Trụ cùng nhị cẩu tử đã tửng trải qua sự đáng sợ của nghèo đói nên lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Triển Linh nghiêm túc cân nhắc thức ăn, cũng tỉ mỉ liệt kê kín cả mặt giấy, rất nhiều, rất nhiều đồ đều là đồ tết.

Hạt thông xào, đậu phộng, hạt dưa, quả đều cần phải sấy khô, muối trứng, làm món kho, chưng bánh mật, thịt viên...quá nhiều.

Chuyện ngoài ý muốn xuyên qua vẫn chưa làm nàng quá hoảng loạn cùng mất mát, nàng chỉ là dốc hết sức lực hưởng thụ cuộc sống, đền bù lại khoảng thời gian trước kia do nghề nghiệp đặc biệt của bản thân, hơn nữa...cuộc sống hiện tại cũng cực kì thỏa mãn.

Viết nửa ngày, nàng đứng dậy hoạt động chân tay, nhìn vào thành quả của cả buổi sang hài lòng gật đầu, mùa đông sao, ăn lẩu là ngon nhất.

Trước kia mỗi khi đến thời điểm giá rét, nàng cùng hắn đều ngồi cùng nhau ăn lẩu.

Bên ngoài tuyết rơi gió lạnh gào thét, trong nhà ấm áp như xuân, cắn một miếng đậu hũ nóng hổi, uống một ngụm rượu, cuộc sống thật tốt đẹp làm sao!

Chỉ là hiện tại, hồi ức cũng chỉ là hồi ức mà thôi...

Ngày hôm qua, Triển Linh đã dặn Thiết Trụ mua mấy cân đậu nành, nấu sữa đậu, sau lại lấy váng đậu, xài cùng rau hay trộn lên đều ngon, hôm nay vừa vặn thả vào lẩu ăn.

Mộc nhĩ, nấm hương khô đều mang đi ngâm nước nóng rửa sạch, dạ dày, phổi, gan đều mang đi cắt miếng, mề gà, còn có mì sợi, đậu, cọng tỏi, khoai tây, để đầy một bàn.

Ngay cả tiểu tử kia cũng có khẩu vị cực lớn, cực kì thích đồ chua, nhưng cả bốn người thì đúng có Thiết Trụ là không dám ăn cay, bởi vậy, hắn thường xuyên nhận được thái độ khinh thường của ba người kia.

Thiết Trụ rất vô tội, chuyện khẩu vị này là do trời sinh rồi, từ lúc chui ra từ bụng mẹ đã vậy rồi, hắn cũng muốn ăn lắm a, nhưng mỗi lần ăn cay nước mắt nước mũi liền thi nhau chạy ra, hai mắt sưng lên, thật sự hắn cũng rất buồn.

Triển Linh chuẩn bị một nồi lớn một nồi nhỏ, nồi lớn làm một nồi lẩu tê cay, nồi nhỏ dùng xương gà xương vịt nấu lên, sau lại ném mấy cây nấm vào, nấu lên cứu vớt lấy mạng chó của Thiết Trụ.

Vừa mới châm lửa, nước còn chưa sôi, bên ngoài có người gõ cửa, chưa thấy người đã thấy tiếng: " Triển tỷ tỷ, ta tới đây cọ cơm."

Triển Linh bật cười, tự mình đi qua mở cửa cho nàng: " mũi ngươi tốt thật đó, chân cũng thật nhanh, biết được chúng ta đã dọn xong, vào đi, đúng lúc ăn lẩu."

Hôm nay Chư Cẩm mặc đồ rất ấm, bên trong là áo ngắn lông thỏ, thêm váy dài, bên ngoài choàng áo choàng long cáo, che kín người không một kẽ hở, thời điểm tiến vào trong nhà trán còn chảy một chút mồ hôi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng đầy sức sống.

Hạ Bạch vẫn mặc đồ giống như trước, trong tay còn xách một con hoẵng.

Một con hoẵng ít nhất cũng mấy chục cân, nhưng hắn một tay xách cũng cầm được, có thể thấy sức lực rất lớn, hạ bàn ổn định.

Chư Cẩm liền nói: " hôm kia dưới thôn trang đưa tới, ra ngoài mua không dễ, đưa cho ai cũng không thích hợp, đưa cho tỷ là tốt nhất."

Thứ này đúng thật là không dễ mua, một con sợ cũng phải 20, 30 lượng bạc, Triển Linh liền từ chối.

Chư Cẩm cướp lời mà nói : " tỷ tỷ tốt, cái này coi như tính tiền cơm đi, mà ta cũng muốn đổi đồ cho tỷ, nếu tỷ không cần, vậy ta cũng không tiên mở miệng nói."

Nàng tuy rằng là đại tiểu thư, nhưng thực tế một tháng cũng chỉ được 5 lượng bạc để tiêu, nếu muốn thêm có thể đi tìm Chư đại nhân, đương nhiên là sẽ tay không mà về, nhưng cố tình nàng lại không muốn để người trong nhà biết, trái lo phải nghĩ, dứt khoát chạy ra sau bếp lấy cả một con hoẵng đi.

Trước khi đi, Chư Cẩm còn nói: " nếu cha ta có hỏi, các ngươi cứ nói ta mang đi mở tiệc trà cùng các tiểu thư."

Người trông giữ đồ tết hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ lão gia khôn khéo như vậy sao có thể tin được chuyện này?

Một đám tiểu thư quan gia, liều chết đi ăn thì cũng có thể ăn được mấy cân thịt? ngài thì tốt rồi xách cả một con đi luôn!

Chư Cẩm cũng đã nói như vậy rồi, Triển Linh cũng khó mà từ chối thêm, bằng không có vẻ là bất cận nhân tình. Nàng nghĩ một chút: " cũng được, sau này ngươi chỉ cần tới, muốn ăn gì cũng được. đợi lát nữa cứ việc xem đồ, nhìn thấy thích cái gì cứ việc lấy."
Vị tiểu thư này cũng đủ hồ nháo, hy vọng Chư đại nhân đừng nghĩ là do mình xúi giục đi.

Vậy đợi chút nữa đem trứng muối, ngó sen mang đưa cho Chư Cẩm mang về, đúng rồi, đúng lúc có gà vịt, có thể làm luôn món kho, cũng không biết người ta có nhìn hợp mắt không.

Lần này Hạ Bạch cũng ngồi xuống, sau đó mọi người đều phát hiện...hắn không biết ăn cay!

Chư Cẩm tự gắp một miếng tàu hủ ki rồi nhúng vào nước lẩu đỏ rực, sau đó mặt mũi kinh ngạc nhìn hắn: " ngươi thế nhưng không ăn được cay sao?"

Cho dù là ngày tuyết rơi đầy trời, hay là ngày hè nắng chói chang ăn được một miếng đồ cay là việc hạnh phúc cỡ nào a!

Nhị Cẩu Tử chọc chọc Thiết Trụ, tự cho là âm thanh của mình đã hạ xuống rất nhỏ mà nói: " đại ca, huynh có bạn rồi."

Nhìn vị quan gia trông rất uy phong, sao một chút đồ cay cũng không ăn được? chậc, xem ra không phải người làm quan cái gì cũng làm được.

Thiết Trụ nhìn về phía Hạ Bạch, ánh mắt giống như đang trong biển người mênh mông bỗng tình cờ gặp được huynh đệ đồng cảnh ngộ, lập tức sinh ra một loại thân thiết không nói lên lời.

Chưa bao giờ bị nhiều người nghi ngờ đến như vậy, nỗi lòng của Hạ Bạch quay cuồng, tay đặt dưới bàn lặng lẽ nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại như thường mà nói: "không phải, thân là hộ vệ, hành sự nên cẩn thận, nếu dính hương vị trên người hành sự dễ bại lộ tung tích."

Chư Cẩm chớp chớp mắt: " ban ngày ban mặt, cũng không cần ngươi che dấu tung tích."

Lại nói, trước kia nàng chưa bao giờ chú ý qua Hạ Bạch có thể ăn được cái gì không thể ăn cái gì, cảm thấy hắn tuy là người ít nói nhưng lại là người không gì không thể, hôm nay bỗng nhiên phát hiện ra việc này, cảm thấy cực kì mới lạ.

Triển Linh trong mắt đều là ý cười nhìn Hạ Bạch, cảm thấy người này thật ngốc, rõ ràng không thể ăn, chết vì sĩ diện thật buồn...

Nồi đã sôi lên được một lúc, khí nóng ừng ục toát ra ngoài, hơi nóng trắng mờ mang theo mùi thơm của nước lẩu bay ra ngoài, một đám người cầm đũa lên ăn uống thỏa thích.

Triển Linh đưa cho Chư Cẩm một miếng tiết heo, Chư Cẩm thuận miệng hỏi đây là cái gì, nghe được đáp án vẻ mặt lập tức hoảng sợ, miệng run run nói: " Triển tỷ tỷ, cái đồ này quá dọa người rồi, mau ném đi a, sao lại có thể cho vào miệng ăn đồ dơ như vậy."

Thời này người ở đây không ăn nội tạng của động vật, người nghèo thỉnh thoảng cũng có ăn một chút coi như được ăn thức ăn mặn, nhưng người có tiền tuyệt đối sẽ không chạm vào món này.

Chư Cẩm là đại tiểu thư nhà quan, người nhà lại chú ý phong nhã, ngày thường đừng nói là ăn, đến nhìn cũng chưa từng nhìn qua.

" ăn ngon mà." Triển Linh cười nói: " đối với thân thể cũng có chỗ có lợi, đặc biệt là đối với nữ nhân, bổ khí huyết dưỡng nhan."

Thật ra nội tạng ăn cũng là thứ khá tốt, nhiều chất mà trong thịt trắng không có, ăn nhiều một chút cũng không sao.

Tuy rằng mới quen không lâu, nhưng Chư Cẩm đối với trù nghệ, thường thức của Triển Linh về ẩm thực cực kì tin tưởng, do dự mãi, lại thấy vẻ mặt của Triển Linh ăn say mê, rốt cuộc hạ quyết tâm lớn, nín thở gắp một miếng nhỏ đưa vào trong miệng.

Tiết heo trong miệng mềm mại, nhưng lại có chút dai đặc biệt, hương vị cũng khác biệt so với rau thịt, mùi vị cũng hơi lạ, nhưng không hề khó ăn.

Lại nói Chư Cẩm lá gan cũng lớn, nếu đổi lại là thiên kim khác, chỉ sợ đã sợ đến phát khóc lên rồi.

" cũng không dọa người như tưởng tượng, mùi vị cũng không tệ lắm."

Chư Cẩm rốt cuộc buông lỏng tâm tình, cười gật đầu.

" đúng không?" Triển Linh cười: " ăn một hai lần có thể không quen thấy hơi lạ, lần sau ta làm cho muội món xào  cùng gan, phổi gì đấy, đảm bảo nghiện. còn có tiết vịt cũng rất ngon, lần tới làm cho muội món canh miến tiết vịt, ăn một chén nóng hổi, là ăn không dừng miệng được đâu. Mao huyết vượng cũng rất ngon, vừa thơm vừa cay, một miếng lại một miếng ăn không ngừng được đâu a."

Chư Cẩm gật đầu, nghe đến mức nước miếng trong miệng nuốt không kịp, chỉ cảm thấy tiếp xúc vỏn vẹn có mấy lần ngắn ngủi lại giống như đã vượt qua mười mấy năm nhân sinh, trong lòng lại càng thêm nhảy nhót vui mừng. thấy tiểu thư nhà mình hiện tại đến máu của heo cũng dám nhét vảo miệng, thế nhưng mình một chút ớt cay cũng không thể chạm vào?

Hạ Bạch cắn chặt răng, dùng muôi vớt vớt hơn nửa chén gan, nấm, cố gắng coi như không nhìn thấy dầu ớt đỏ rực trên đó, mặt không đổi sắc nuốt vào, sau đó bình tĩnh nhìn mọi người trên bàn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai u, thật sự ăn được này!

Không nghĩ tới, Hạ Bạch đã véo sắp rơi cả thịt trên đùi mình.

Trong miệng giống như ai đang đốt lửa trong miệng! nóng! Cay!

Mọi người náo nhiệt ăn một lát, sau đó nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Hạ Bạch: " chư vị chậm rãi dùng bữa, ta đi nhìn ngựa một lát, thay đổi chỗ sợ là khó chịu."

Nói xong, liền đứng dậy rời đi, không nhìn ra được chút manh mối nào. Nhưng mà, nhìn phía sau lưng sống lưng vẫn thẳng tắp, nhưng ánh mắt của hắn đã sớm tan rã.

Mới vừa ra khỏi cửa, gân xanh trên trán tất cả đều nổi lên, trên đầu đều là mồ hôi, thở hổn hển. vừa rồi hắn gần như đã dùng hết nhẫn nại của cả đời hắn, lúc này trong miệng hắn giống như ngậm lửa.

Rời đi quá lâu sẽ bị nghi ngờ, Hạ Bạch hung hăng hít sâu vào hơi, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Hắn ngó trái ngó phải, trầm mặc ngồi xổm xuống, nắm một nắm tuyết....

Miệng giống như bị đông cứng lại, nóng rát trong miệng tạm thời giảm đi, hộ vệ nào đó chậm rãi ngồi dựa vào tường, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút ngu xuẩn.

Cho nên hắn vừa rồi muốn thể hiện cái gì?

Hoàn toàn không có ý nghĩa gì!

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Bạch: " tuy rằng ta không thể ăn cay, nhưng ta có thể nhịn!"

Mọi người: "... ngươi nói đi, ngươi vì sao phải nhịn?"

Lẩu cay

Hai gói lẩu tứ xuyên Da long yi - xiaolongkan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro