Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 22
Shitbaydaytroi wattpad

Vốn tưởng một nồi củ cải to kia sẽ phải mang đi cho lợn ăn, nhưng không nghĩ tới, vừa mới mang lên bàn đã bị đám Tiểu ngũ giống như gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ.

Tiểu ngũ còn quệt miệng chẹp lưỡi thổn thức, kinh sợ nói: " để chưởng quầy phải tiêu tốn rồi, làm đồ ăn ngon như vậy, chúng ta nhất định sẽ làm việc thật tốt."

Nếu mấy đứa nhỏ nhà hắn cùng nương tử cũng có thể ăn món ngon như vậy thì tốt rồi.

Đám đại bảo cũng dùng sức gật đầu :" thật thơm, sao lại thả nhiều mỡ đến vậy."

" chưởng quầy thật hào phóng!"

Canh gà hầm củ cải thơm đến mức hít mãi vẫn thấy không đủ, lớp váng mỡ nổi lên kia thật nhiều a, nghe nói củ cải ăn lên cũng ngon y như thịt vậy. nhưng bọn họ căn bản cũng không dám động vào, trong nội tâm cảm thấy đồ ăn kia không phải đồ bọn họ có thể ăn.

Hiện tại, chưởng quầy nuôi cơm đã là rất tốt rồi, tuyệt vời hơn chính là đồ ăn còn có bỏ thêm mỡ vào! Thật sự có đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm ra được người tốt đến vậy.

Một đám người sống chết cũng không dám động vào, không biết phải làm sao, nồi gà hầm củ cải Triển Linh gọi Thiết Trụ bưng ra bốn người chia nhau ăn.

Thịt gà cùng củ cải nấu chung, canh ngọt thịt mềm củ cải càng không phải nói mềm nhừ, chay mặn phối hợp, béo mà không ngấy!

ăn xong cơm trưa không lâu, Phan Gia tửu lầu phái người tới. là một người tầm hai mươi mấy tuổi, áo bông màu xám đai lưng màu chàm, đội mũ bông cùng màu, thu thập nhanh nhẹn.

" triển cô nương." Hắn nói rõ ý đồ mình tới đây : " chưởng quầy của tiểu nhân nói, lần trước cô nương mang tới đồ chua cùng trứng muối rất ngon, mấy ngày gần đây cô nương lại không đi vào thành, chưởng quầy liền tống cổ tiểu nhân tới đây, xem có thể mua được chút về không."

Triển Linh chính là chờ cái này: " đương nhiên là có thể, nhưng ta có điều kiên, chúng ta cứ nói trước rồi tính."

Tiểu nhị kia gật đầu: " ngài cứ nói."

" ta có thể đem đồ chua cùng trứng muối cho các người, đồ chua là 40 văn, trứng muối 2 văn một quả, nhưng thời điểm bán ra các ngươi phải bán 50 văn một bình đồ chua, trứng 3 văn một quả, không thể tùy tiện phá giá, các ngươi đổi bán chênh lệch với giá mua, ta cũng có thể kiếm chút lời lãi, như thế nào?"

Nàng cũng không tính là là cửa hàng bán độc quyền, chỉ cần muốn chiêu bài này của " khách điếm Nhất Gia"n là được, cho nên nhất định phải đồng giá bán, bằng không đến lúc đó ngươi một giá ta một giá, tất sẽ thành cạnh tranh ác tính với nhau. Tiểu nhị kia gật đầu: " đương nhiên là có thể."

Đồng ý cũng quá nhanh rồi, Triển Linh liền cười: " không cần hỏi ý chưởng quầy của các ngươi sao?"

"trước đó chưởng quầy đã phân phó qua." Mồm mép của tiểu nhị kia thực sự rất nhanh nhẹn, bộ dạng tươi cười, lời nào lời ấy êm tai vô cùng: " đừng nhìn triển cô nương là cô nương còn trẻ tuổi, còn nhỏ tuổi nhưng nói chuyện làm việc không việc nào không tốt, còn ngang với mấy tay thương gia buôn bán lâu năm đấy, làm việc sảng khoái, sợ đến đây sẽ nói lung tung, cho nên dặn dò nói, chỉ cần cô nương nói không có ý rời phổ, liền nói tiểu nhân chỉ cần đồng ý là được."

Phan chưởng quầy này, thật sự là một cáo già xảo quyệt mà, hai ba câu liền đem quả bóng cao su đá sang cho nàng.
Vậy Phan chưởng quầy đã sớm tính toán khi Triển Linh đưa đồ chua vs trứng muối trước đó, nghĩ tới nàng nhất định có ý như thế này nên xuất ra một chiêu như vậy.

Ha hả, cáo già, thật sự là con cáo già.

" nếu đã được chưởng quầy của các ngươi nói, ta cũng không nói cái gì nữa." Triển Linh cười một lúc: " đi một chuyến xa như vậy thật không dễ dàng, ngươi ra ngồi ở trong nhà lớn đi, ta đi viết một phần khế ước, ngươi mang về cho chưởng quầy các ngươi, rồi lần sau tới đây lấy đồ rồi mang tới cũng được."
Nói miệng không bằng chứng, phải có giấy trắng mực đen mới yên tâm được.

Tiểu nhị kia cười tủm tỉm dùng trà, một lát sau, Triển Linh cầm tới hai tờ khế ước: " ta đã xem kỹ, cũng đã điểm chỉ tay, ngươi về giao cho chưởng quầy của ngươi xem, nếu có cái gì không ổn thì nói, mọi việc đều có thể thương nghị."

" triển cô nương khách khí."

Tiểu nhị nhanh nhẹn thu hồi giấy, tiểu tâm tư nhảy lên một cái, lại không dấu vết mà nịnh hót : " chưởng quầy luôn nói cô nương nhanh nhẹn nhưng lại không hề bất cẩn, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi."

Tiểu nhị này, tuổi cũng không lớn nhưng lời nói hành động thật ra rất là khéo léo, nói chuyện một giọt nước cũng không lọt.

Lần trước Triển Linh kêu Thiết Trụ vào thành mua thêm chút gà vịt mái để đẻ trứng, mỗi ngày cũng có thể thu được hơn 10 quả, bây giờ có thể ứng phó được.

Trứng gà trứng vịt mỗi thứ nhặt 100 quả, đặt tốt trong giỏ tre, đồ chua 80 bình đã buộc chặt.

Tiểu nhị tính tiền, lại thấy vị cô nương xinh đẹp kia cười tủm tỉm cầm một túi vải tới, không khỏi nghi hoặc nói: " đây là vật gì?"

"Trứng bắc thảo" Triển Linh mở ra cho hắn nhìn, nhìn vào liền thấy trong túi từng viên từng viên màu xanh nhạt, : " phương pháp làm có chút đặc biệt, đây là chỗ buổi sáng nay có thể ăn được, phương pháp chế biến ta đã viết xong, ngươi mang về kêu chưởng quầy xem qua, nếu tốt, lần sau tới đây lấy."

Trứng bắc thảo? tiểu nhị kia dù có nhanh nhẹn thế nào cũng không đoàn ra được tên tuổi của thứ này. Chẳng lẽ, đây là trứng của cây tùng kết ra?

Nhưng là chỉ nghe cây tùng có ra quả thôi chưa nghe cây tùng đẻ ra trứng bao giờ nha....

Một canh giờ sau ( =2 tiếng) Phan chưởng quầy ngồi nhìn 5 quả xanh xanh trên bàn, mặt mũi đều là vẻ khó hiểu.

Tròn tròn xanh xanh, nhưng cũng khá xinh xắn, nhưng bất kể ông có nhìn ngó thế nào cũng không tin lắm đây là trứng vịt bình thường sao?

" triển cô nương cố ý kêu ngươi mang về?" Phan chưởng quầy xoa râu nửa ngày, đôi mắt hoa lên, vẫn như cũ nghĩ không ra.

Tiểu nhị gật đầu : " vâng đúng a, nói cái gì đó trứng bắc thảo. nhưng tiểu nhân nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cái này cùng với cây tùng có lien quan gì với nhau."

Đúng rồi, cây tùng có nở hoa sao?

Cây tùng ở Hoàng Tuyền Châu không thấy có nhiều lắm, cái này hắn thật ra cũng không biết.

Phan chưởng quầy thở ra một hơi, lúc này mới mở tờ giấy ra, híp mắt nhìn một cái: " thôi, đi tới phòng bếp lấy gừng băm, dấm chua, nước tương. Đúng rồi, dấm phải là dấm của Tấn phủ phía Tây."

Tiểu nhị nghe tiếng đi lấy, Phan chưởng quầy rửa sạch tay, bắt đầu lột vỏ trứng, kết quả vừa mới bóc ra một ít vỏ, đã bị mùi của quả trứng hun cho nhăn lại kêu lên, ông suýt chút nữa đã quăng trứng vịt ra ngoài. Này, này sao lại đen sì thối hoắc thế này? Hay là hỏng rồi? Ông cũng không vội mang trứng quăng đi,mà cầm tờ giấy Triển Linh viết, sau đấy bật cười : " ha ha ha, cô nương này thật là."

Cái gì mà ' vổ màu xanh lá, mùi hương kỳ lạ." Cái này là đợi ông ở đây hố ông đây mà.

Không lâu sau, tiểu nhị bưng khay quay lại, đẩy cửa ra liền kêu lên một tiếng: " ai nha, chưởng quầy, mùi gì vậy? Cái gì hỏng rồi sao?"

Sau đấy liền thấy chưởng quầy cười ha hả cầm quả xanh xanh kia nhìn, thế mà lại trong suốt! Lại gần tinh tế xem thế nhưng trên mặt lại có các hình dạng tinh thể giống như hoa tuyết.

" này, đây là cái gì?" tiểu nhị kinh ngạc nói.

" ha ha, lão phu cũng là lần đầu thấy." Phan chưởng quầy cảm khái vạn phần nói : " hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!"

Tiểu nhị kia cũng là người lanh lợi, nhìn vỏ trứng trên bàn, lại nhìn vật kia, bừng tỉnh đại ngộ: " a, đây là trứng bắc thảo trong miệng triển cô nương đi? Diệu, thật là kỳ diệu!"

Cái này, sao lại giống như hoa tuyết kết băng vậy? Thật tinh xảo mỹ lệ!

Phan chưởng quầy cười ha hả cầm giấy lên nhìn, lấy sợi chỉ sạch cắt trứng thành miếng, hứng thú bừng bừng đem gừng băm, dấm, cùng nước tương trộn lên tưới lên đĩa trứng, rồi cẩn thận cho một miếng vào miệng.

Quả nhiên là hương vị rất kỳ lạ!
Lòng trắng trứng co dãn dẻo dẻo, giống như ăn thịt lợn nấu đông vào mùa đông, lòng đỏ trứng mềm mại ăn vào thấy béo ngậy, giống như cao chi thượng đẳng.

Trứng này cũng không biết được làm bằng cách nào, mang một cỗ hương nhân khí vị, mới vừa rồi ông lột vỏ trứng không biết nên suýt chút nữa bị sặc ra nước mắt. Nhưng đã được dấm thơm điều hòa lại hương vị, thế nhưng tổ hợp kỳ dị lại hợp lại, lại trở thành một hương vị mới hoàn toàn!

Diệu, diệu a, thật sự là tuyệt không thể tả!

" tới đây, ngươi cũng nếm thử đi." ông cười gọi tiểu nhị kia tới.

Tiểu nhị này vốn là tâm phúc của ông, hành sự so với người khác khoan khoái hơn, thấy thế cũng không từ chối, chỉ cầm lấy đôi đũa: " tiểu nhân lại được thơm lây rồi."

Nhưng hắn vừa mới nhai một cái, lại suýt chút nữa nhổ ra ngoài!

" chưởng quầy, ngài lại trêu đùa tiểu nhân sao?"

Cái này là mùi vị kinh dị gì đây!

Tiểu nhị khuôn mặt đau khổ, lại không dám nhổ ra ngay nhăn nhó đứng đấy.

Khó có cơ hội trêu chọc, Phan chưởng quầy cười giống như đứa nhỏ, nếp nhăn trên mặt nhăn lại giống như hoa cúc già. Ông cầm giấy trên tay nói : " cái này cũng không phải lão phu sai, ngươi đi tìm triển cô nương đi, nàng nói, tùy từng người tùy từng khẩu vị, có người có thể ăn có người lại không thể ăn món này, ăn không quen, ha ha, lại có người vừa ăn đã thích."

Tiểu nhị kia uống mấy ngụm nước liền, nghe vậy cũng cười: " hai ngài đều là đại chưởng quầy, lại cố tình đi trêu đùa tiểu nhân, kêu tiểu nhân đi chỗ nào nói lỹ lẽ."

Khách quen của Phan Gia tửu lầu phát hiện ra đồ ăn sáng của tiệm nhiều hơn mấy món mới ra: rau muối chua cay, trứng muối kim tiền, trứng bắc thảo.

Khách nhân cảm thấy mới lạ, liền gọi tiểu nhị tới dò hỏi, tiểu nhị kia lại cười nói: " đây là điểm tâm của khách điếm Nhất Gia ngoài thành mang tới, trừ bỏ bọn họ, nhà ta chính là độc quyền, đều là đồ khai vị cực kỳ tốt. Chỉ có trứng bắc thảo kia, mùi hương kỳ lạ, chưa chắc ai cũng vừa ý, chỉ người có duyên mới ăn được."

Khách điếm Nhất Gia? Tên này thật lạ.

Nhưng có mấy người từ nơi khác trở về, nghe xong lời này liền bừng tỉnh đại ngộ vỗ đùi kêu lên: " ta nói tại sao lại nghe tên này quen như vậy, không phải là khách điếm các ngươi nói hôm trước sao, khách điếm cách thành 45 dặm. Giá cả ổn định, nửa tháng trước ta trở về có đi qua đó liền vào đó nghỉ lại một đêm, cũng ăn qua bữa sáng ở đó, ăn món rau muối chua cay kia ăn một lần còn nhớ mãi không quên, không nghĩ được hôm nay ở trong thành mà còn được ăn món này. Không nói nữa, tiểu nhị! Cho một phần rau muối chua cay, ta nếm thử xem có đúng mùi vị kia không, nếu đúng, cho ta mua một vại, vợ ta hoài thai ăn cái gì liền nôn ra cái đó, ăn cái này có khi lại ăn được chút cháo gạo!"

" có ngay!" tiểu nhị sảng khoái nói :" 10 văn 1 đĩa, còn có hai món trứng mới, mùi vị rất mỹ diệu, khách quan cần nếm thử không?"

Khách quen của Phan Gia tửu lầu nào có ai là thiếu bạc? Kể cả không có dư dả nhưng khi đã bước chân vào đây dù không có cũng sẽ phồng má giả làm người mập!

Người nọ hơi suy tư: " nghe tên thì khá dễ nghe, nhưng không biết mùi vị ra sao, thôi, cứ mỗi món một đĩa."

" khách quan." Tiểu nhị kia cười nói: " trứng này món nào cũng rất thú vị, nhưng cũng không nên lãng phí. Trứng muối kim tiền 3 văn tiền một quả, trứng bắc thảo 5 văn tiền một quả."

" a, đắt như vậy?" lúc bọn họ nói chuyện, người ở sảnh cũng sẽ dựng lỗ tai lên nghe, hiện tại nói xong giá cả, không khỏi sôi nổi nói chuyện.

" bên ngoài, trứng gà mới lấy cũng chỉ 1 văn tiền một quả, chỗ này trứng lại quý như vậy! Chẳng lẽ thật sự trứng nạm vàng bạc?"

" đúng a, các lão gia là người có tiền, nhưng bạc cũng không thể mơ màng quăng đi như vậy!"

Tiểu nhị kia đã được huấn luyện qua cũng không vội vàng luống cuống, mỉm cười chờ bọn họ nói xong mới không nhanh không chậm giải thích nói: " các vị khách quan, Phan Gia tửu lầu chúng ta mở cửa nhiều năm như vậy, có từng khi nào lừa dối khách nhân chưa?

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không nói.

Xác thật, Phan Gia tửu lầu từ ngày khai trương đến bây giờ, sở dĩ có thể trải qua mưa gió sừng sững đứng vững trong thành không ngã, đáng khen nhất chính là trải qua mấy đời chưởng quầy đều là người làm ăn chính trực. Shitbaydaytroi

" trứng muối kim tiền này thật sự rất phí công sức mới có thể làm ra, trứng bắc thảo lại càng không phải nói, chưa được 3 tháng liền không thể ăn! Vừa tốn sức người sức của không nói đến, mà bổn tiệm cùng khách điếm Nhất Gia giá bán đồng nhất, ngựa xe nhân công không cần phải nói, chư viji ở chỗ này ăn, bổn tiệm còn cung cấp dấm hương, gừng băm nước tương đều là hàng ngon, cái này đều là tự bỏ tiền vốn, tốt xấu chỉ là kiếm chút thanh danh thể diện."

ừ, lời này nghe cũng có chút đạo Lý.

Cũng chỉ là mấy văn tiền thôi, có thể mua được mấy thứ? Tiêu chút tiền nếm thử!
Vì thế có mấy người đều gọi thêm hai món, tiểu nhị nhanh nhẹn ghi nhớ, quay đầu chạy đi vào sau bếp.

Không lâu sau, đầu tiên là đi lấy cho người kia một đĩa rau muối chua cay, tất cả đều nhìn thấy trên đĩa sứ trắng, bên trên bày ra chỉnh chỉnh tề tề chút rau xanh đỏ trắng đan xen, đi đến đâu mọi người cũng ngửi được mùi hương chua thanh lướt qua.

Người kia không nói hai lời gắp một đũa, bỏ vào miệng nhai, lại liên tục gật đầu: " không tồi, đúng là mùi vị này!"
Lại quay đầu nói với tiểu nhị: " ngươi tới, cho ta lấy một vại."

" xin lỗi, khách quan." Tiểu nhị xin lỗi nói: " đây là khuyên can mãi khách điếm Nhất Gia mới để mấy vại tới đây, chưởng quầy sợ không đủ hàng bán nên hiện tại chỉ bán theo đĩa, tháng sau liền có nhiều hơn."

Một vại đồ chua có thể chia ra làm 5 đĩa, tổng cộng có 80 vại, tửu lầu hàng ngày khách nhân lui tới đếm không hết, một người gọi hai đĩa cũng không được, làm sao có nhiều mà bán!

Triển Linh vốn không nghĩ tới Phan chưởng quầy tới mua đồ, cho nên cũng không có nhiều, một chốc một lát cũng chỉ có mấy chục vại mà thôi.

" ai, thật là mất hứng a." Người kia không vui nói, không đúng vẫn còn có cách khác, lại đứng lên kêu thêm hai phần, gọi gã sai vặt đi vào: " đưa tới cho phu nhân, cũng nói cho nàng biết, ngày mai ngươi ra khỏi thành đi mua cho gia!"

Khách điếm Nhất Gia tốt thì tốt nhưng cách quá xa, phải đi 40 dặm đường, nếu không có chuyện gì quan trọng, thật đúng là không đáng để cho người đi ra khỏi thành mua.

Trứng muối kim tiền, mằn mặn thơm nồng, già trẻ đều thích, ai cũng đều ăn thêm hai miếng. Nhưng chỉ là trứng bắc thảo kia...thật sự một lời khó nói hết.

Cảm giác thì đúng là mỹ thực:

Tinh xảo đặc sắc, giống như mỹ ngọc thượng đẳng được tạo hình mà thành, hơi chạm vào cảm giác có lực đàn hồi. Càng khó hơn chính là phía trên còn có hoa văn tinh xảo, từ trong ra ngoài, rõ ràng có thể thấy được.

Nói đến đây cũng thật là làm người khó tin, bọn họ thế nhưng chụm lại cảm thán một quả trứng, đáng giá, chỉ cần là hình thức thôi cũng đáng!

Lập tức còn có cử nhân phú một câu thơ đầu, cái gì mà ' sương lạc không tiếng động' ' nộn ngọc cơ' mọi người sôi nổi vỗ tay khen hay, lại tán thưởng một hồi, khen hắn thải văn nổi bật vân vân...

" quá khen, quá khen, hảo thuyết." Cử nhân kia mặt mũi đầy vẻ khiêm tốn nói, chỉ là rốt cuộc khó nén đắc ý, chuyển vòng tay ra thi lễ sau mới tiêu sái ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.

Dù cho tiểu nhị đã nói trước đó, nhưng hắn vẫn kêu lên sợ hãi, nhổ ra ngoài.
" đây là cái gì, thối như vậy!" hắn hoảng sợ xoa miệng, trong lòng thổn thức bản thân thế nhưng trước mặt bao nhiêu người làm ra hàng động như thế này, thật sự là tri thức vứt cho chó gặm hết rồi...

Trứng kia dinh dính nhớp nhớp, thật sự kỳ quái!
Mọi người cười vang, cũng không cần tiểu nhị đứng lên giải thích, có người ăn được liền trêu chọc nói :" xem ra lão gia đây là một người vô duyên với món ăn này rồi!"

Lời còn chưa dứt, mọi người lại lần nữa vỗ bàn cười to, trong tiệm náo nhiệt vô cùng.

Cử nhân kia cũng là người tiêu sái, sau khi kinh ngạc qua đi cũng theo mọi người cười lại gãi đầu ngại ngùng : " xem ra là ta không có phúc phận này rồi! Lại nói, ta sao lại cùng một quả trứng kết duyên cơ chứ."

Mọi người nghe xong cười tới ngửa tới ngửa lui, lại thấy người kia mặt mũi khó tin nhìn mọi người ăn được trứng kia: " thật sự các ngươi có thể nuốt trôi được sao?"

Ngày hôm nay, phải gần một nửa số người đến quán ăn không ăn được món trứng này, thật sự là sợ đến hoảng, hận tránh không kịp.

Triển Linh không biết lúc này trứng bắc thảo nhà mình đã thành hàng hot hiếm lạ trong thành Hoàng Tuyền châu, người không ăn được người ăn được đều ngồi trong các trà lâu nghị luận một hồi, nếu là ai chưa từng nghe qua thì chính là lạc lõng không nói được chen vào câu chuyện.

Còn có một tháng nữa liền ăn tết, nàng đang vội vã chuẩn bị hàng tết. Gà vịt hong gió trước đó đã có thể ăn được, hong gió khô thịt sẽ dai hơn bình thường, càng nhai thịt càng thơm, nhưng mà người răng không tốt sẽ có chút vất vả, ừm nhai không đứt thịt.

Ăn trực tiếp cũng được, hay cho vào nồi hầm lên cũng ngon, so với thịt tươi nấu lên sẽ đậm đà hơn chút.

Là món ăn mặn, nhưng giá cả so với hàng bình thường cao hơn chút, một con giá là 130 văn tiền, nhưng cắt ra bán lẻ lại không thấy quá đắt, hơn nửa tháng cũng bán được hơn 10 con, Triển Linh lại vội vàng đi làm thêm.

Trong trí nhớ của nàng, khi ăn tết có mấy món như vậy:

Nhiệm vụ vô hạn nhận không hết, tận dụng vài thứ làm thành món ăn.
Đã từng có cộng sự của nàng, nhất quyết không chịu làm, nhưng lúc ăn thì ngay lập tức có mặt, thường ăn cái gì ở đâu ngon sẽ nhắc bên tai Triển Linh, tuy không quấy nhiễu đến nàng nhiều, nhưng trong tối ngoài sáng đều có ý này,....

Dần dà, Triển Linh từ một người ngoài nghề, lâu dần quen tay bị tôi luyện thành người trong nghề.

Người kia từ bên ngoài học được cho nàng một bí phương làm lạp xưởng, Triển Linh năm nào cũng làm, quả nhiên là tươi ngon vô cùng, ăn được lạp xưởng của mình làm từ đó về sau không bao giờ mua bên ngoài ăn nữa.

Hiện tại, nàng lại làm lạp xưởng, nhưng người ngồi bên cạnh hứng gió lạnh uống rượu cùng lại không ở bên cạnh nữa.

" chưởng quầy?" Lý thị lên tiếng đánh gãy hồi ức của nàng: " tôi đã rửa sạch, ngài xem có được hay không?"

" a?" Triển Linh nhanh chóng hoàn hồn, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, đưa tay nhận lấy ống trúc Lý thị rửa nhìn một hồi, vừa lòng gật đầu: " khá tốt, làm hai đầu ống trúc mài nhẵn đi thì càng tốt hơn."

Lý thị được khen vui mừng chạy đi, không lâu sau lại đem ruột non đã rửa sạch cho nàng nhìn.

" chưởng quầy, ngài dùng cái này để làm gì?" cái này dơ như vậy có thể làm thành đồ ăn hay sao? Thật là lại học được kiến thức mới rồi.

" làm lạp xưởng" Triển Linh kéo kéo khóe miệng, lộ ra răng trắng ngà bên trong, sau đó từ tốn nói : " có người đã dạy ta phương pháp làm ăn rất ngon."

Làm lạp xưởng tốt nhất nên dùng thịt mỡ lẫn nạc tương xứng, thịt mỡ làm cho thịt nạc không bị khô, thịt nạc làm cho thịt mỡ không bị ngấy khi ăn, béo mà không ngấy, lại thơm ngon chết người, dung hợp lẫn nhau, lúc này mới có thể tạo thành mỹ vị thượng hạng.

Thời đại này đương nhiên không có máy móc làm lạp xưởng, nhưng chút khó khăn này không thể ngăn bước chân của người làm mỹ thực chính gốc.

Triển Linh suy nghĩ nửa ngày cuối cùng tìm ra biện pháp:
Ruột dê đi mua rồi rửa sạch bằng bột mỳ, đồ rót vào ruột dê thì lấy ống trúc thay thế là được.
Thịt lợn cắt bằng đầu ngón tay, cho muối ăn, rượu trắng, đường, cùng với các hương liệu khác trộn vào, ướp một canh giờ cho ngấm, sau đó có thể cho vào trong ruột dê rồi.

Thiết Trụ chưa bao giờ nghe qua cái gì mà lạp xưởng, nghe nói Triển Linh làm, đều chạy tới ngồi im xem, Triển Linh nhìn thấy liền chỉ huy bọn họ làm việc. Buộc ống trúc, nhét phễu, nhồi thịt, lại cầm gậy nhỏ đảo cho thịt rơi xuống, vội túi bụi. Ngược lại Triển Linh, chỉ đứng một bên cầm kim chỉ, cảm thấy chiều dài không sai biệt lắm liền cầm kim chọc thủng cho khí thoát ra, rồi lại cầm chỉ buộc thành từng đoạn.

Triển Linh làm hai loại lạp xưởng, một loại là ngũ vị hương, một loại là ngọt cay, mỗi người một vị, dù sao thì cái này cũng không kém.

Tuy rằng là thịt tươi, nhưng có rất nhiều hương liệu được trộn vào, mùi hương kia tản ra, đám Thiết Trụ đứng một bên điên cuống nuốt nước bọt, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ là, linh hồn bé nhỏ bay đi mất.

Từ lúc chui ra từ bụng mẹ đến giờ, họn họ chưa bao giờ chạm vào nhiều thịt đến vậy!

Quá hạnh phúc!

Triển Linh trong lúc vô ý ngẩng đầu lên nhìn, lập tức không nên khóc hay cười: những người này mặt mũi gần như là biểu tình thành kính này là thế nào?

Đến chiều tối, đông sương phòng vốn náo nhiệt hiện tại lại im lặng, tổng cộng làm được hơn 80 cân lạp xưởng, đang hong gió Bắc cho khô, toàn bộ trong sân tràn ngập mùi hương tuyệt vời kia. Sau khi nhồi lạp xưởng, đám người Thiết Trụ có chút không muốn rửa tay, nhưng cuối cùng vẫn phải bi thống đi rửa tay, sau đó lại sung sướng nhận ra mùi thơm này vẫn còn quanh quẩn ở đầu ngón tay....

Tiểu Ngũ hưng phấn nói: " quá thơm, ngửi mùi này đi ngủ cũng có thể mơ thấy được ăn thịt!'

" đúng vậy, chưa bao giờ ta chạm được vào nhiều thịt như vậy!"

" đi theo chưởng quầy quả nhiên được mở rộng tầm mắt."

Triển Linh: ",...."

Các ngươi nói cai gì là mở rộng tầm mắt, cái này có phải là có chút thấp rồi không?

Hôm nay thời tiết không tồi, xanh thẳm mây trắng trôi lững lờ, ánh nắng ấm chiếu lên người, đám người Lưu thị mang chăn đệm ra phơi, kín cả một sân viện.

Dùng gậy trúc ra sức đánh, trên đệm chăn rơi ra rất nhiều bụi nhỏ, long tơ, xen lẫn trong ánh nắng vàng rực rỡ có vài phần đẹp đẽ. Chờ đến buổi tối nằm trong chăn được phơi dưới nắng như này thật sự rất sung sướng, giống như mang cả nắng trời vào giấc ngủ.

Thời điểm Trương Viễn cùng Triệu Qua đi qua liền bị hoảng sợ, tìm thấy Triển Linh còn không nhịn được cười nói: " quả nhiên là khí thế của chưởng quầy khách điếm."

Thấy bằng hữu đương nhiên là nên vui mừng, nhưng Triển Linh lại thấy hai người này không có việc gì không đăng tam bảo điện.

Cuối năm, công việc trong nha môn càng thêm bận rộn, nếu là thật sự không có việc gì, phỏng chừng bọn họ cũng không vượt mấy chục dặm đường chạy tới đây.

Triển Linh mời bọn họ ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra đi cùng là hai nam tử một già một trẻ, đều là bộ dạng thành thật, nhìn có chút câu nệ, trên mặt có vẻ nôn nóng.
Thấy nàng lộ vẻ nghi hoặc, Trương Viễn liền nói: " thật không dám giấu diếm, hai chúng ta tới đây có chuyện muốn phiền toái tới ngươi."

Triệu Qua mồm miệng nhanh nhẹn hơn, thành thạo đem sự tình ngọn nguồn giải thích: " hai người này là cấp dưới của một người ở PHúc Viên châu, nhi tử ở Phúc Viên châu làm việc kiếm sống, hai phu thê già ở nhà. Đường đi lại xa nên nhi tử không tiện thường xuyên về nhà, liền cùng người trẻ tuổi ở thôn gần đó mỗi khi có tiền tiêu vặt đều nhờ người đó mang về cho.
Người kia cũng vui vẻ làm cho, hắn cũng chưa tùng nghi ngờ, ai ngờ tháng trước có lão nhân gia vào thành nói, đã hơn hai tháng nay không nhận được tiền từ nhi tử gửi về, tuy người đưa tin nói nhi tử bên này có chuyện cần gấp nên mấy tháng này muốn tạm thời ngừng cấp tiền về cho gia đình. Nhưng càng nghĩ càng không thấy thích hợp, dứt khoát ban ngày tới hỏi một chút.

Thế nhưng lại không ngờ tới, đến thôn kia hỏi mới biết được, có người chậm thì hai tháng chưa nhận được tiền, nhiều thì ba bốn tháng cũng không nhận được!

Đều là người ra khỏi nhà bán mạng kiếm tiền, đều là không phải nghĩ muốn thê nhi già trẻ trong nhà sống thoải mái hơn sao? Ai ngờ thế nhưng người nhà họ một văn tiền cũng không nhận được!

Cái này làm sao có thể nhịn được?

Mọi người liền đi tìm người đưa tiền, ai ngờ lại chậm một bước, người nọ đã sớm chạy mất, lúc này mới đi tới báo quan.

Trương Viễn nói: " trước mắt hiện tại có 80 hộ dân, ước tính mất 400-500 lượng bạc, cũng coi như là đại án, tri châu đại nhân rất giận dữ, giao trách nhiệm cho chúng ta tức tốc phá án. Nhưng Phúc Viên châu cũng có gần trăm thôn trấn, một người muốn trốn cũng rất dễ dàng, nếu hắn lại ngụy trang một chút càng thêm khó tìm."

Trần Miểu muốn không tức giận cũng khó.

Vốn dĩ đã gần tới cuối năm, đúng lúc triều đình khảo hạch quan sát, bọn họ là quan phụ mẫu địa phương thời điềm này nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, sợ có chuyện gì bại lộ ra.

Nhưng ai biết được sợ cái gì, ngày thường hòa hảo không sao, tới thời điểm này lại có tặc tử to gan lớn mật chạy tới chọc ra một lỗ thủng to như vậy!

Nhân viên nhiều như vậy, kim ngạch cũng lớn như thế, lại đều là bá tánh trung thực, một khi không thể nhanh chóng phá án, chớ nói đến thăng chức, chỉ sợ cái chức tri châu này cũng thôi khỏi làm luôn đi!

Triển Linh nghe xong, không nói hai lời liền đi lấy than chì cùng giấy : " các ngươi nói ta vẽ."

Trương Viễn cùng Triệu qua vọi gọi hai cha con kia tới, hai ngươi trước còn mờ mịt, không biết hai vị gia này gọi tới trước mặt vị cô nương xinh đẹp này làm gì, nghe Triệu Qua giải thích mấy câu, hai tròng mắt nháy mắt nước mắt quay cuồng.

Hai người song song quỳ rạp xuống đất, lien tiếp dập đầu: " cầu xin cô nương đại phát thần uy, cứu sống chúng ta! Tiền kia chính là tiền cứu mạng của nương ta."

" nếu không tìm được tiền đó, tiểu nhân thật sự không sống nổi nữa!'

Triển Linh vội vàng gọi bọn họ đứng lên, lại kêu Nhị Cẩu Tử rót thêm trà nóng, để bọn họ bình tâm lại, mới cẩn thận hỏi dung mạo của người cầm tiền.

Đôi cha con kia lấy ống tay áo lau nước mắt, thật cẩn thận uống nước trà, nước trà nóng theo yết hầu chảy xuống, cũng trấn an tâm tình nôn nóng thất thố của họ.

Rốt cuộc là nhi tử trẻ tuổi, trí nhớ vẫn tốt hơn, suy nghĩ một lát rồi nói: " vóc người so với vị này ước chừng thấp hơn nửa cái đầu, lớn lên khuôn mặt ngược lại lại hàm hậu thật thà...."

Phụ thân cũng ngồi bên cạnh bổ sung, hai người một bên nói, Triển Linh một bên vẽ, cuối cùng chỉnh lại một chút thở ra một hơi, lại nhìn lên, đôi cha con kia kích động chỉ vào bức họa nói: " đúng, chính là hắn! Chính là tên súc sinh này, lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt hơn 10 dặm già trẻ!'

Triệu qua thuần thục trấn an, Trương Viễn lại nói cảm ơn, lại hạ giọng nói với Triển Linh: " Triển cô nương, gần đây cô nương có từng gặp qua một người kỳ quái nào không?"

" không có." Triển Linh lắc đầu: " xảy ra chuyện gì sao?"

" không có là tốt." Trương Viễn nói: " cũng không có gì, chỉ là nghe gần đây Phúc Viên châu có quái nhân, khắp nơi tìm họa sư, trước đó còn đi hỏi thăm người vẽ ra bức tranh tên dâm tặc kia, giống như muốn đi trả thù vậy. Các huynh đệ đã tận lực giấu tin tức, chỉ là cô là một cô nương, vẫn nên để ý một chút."
Triển Linh gật đầu: " đa tạ đã nhắc nhở, ta hiểu được."

Tội phạm gây án theo nhóm, một khi bắt được một tên, khó tránh khỏi đắc tội một đám, cũng thường có chuyện trả thù này, nàng cũng không thấy ngoài ý muốn lắm, cũng đã sớm có chuẩn bị tâm Lý từ trước.

Chuyện bắt người không thể chậm trễ được, hai bên nói mấy câu liền đi. Triển Linh đứng tại chỗ ngẩn người, vừa quay đầu lại, liền thấy Tiểu Hạc, Nhị Cẩu Tử đứng ở cửa lộ ra một hàng đầu nhìn tới.

Nàng cười nói: " nhìn cái gì?"

Thiết Trụ mặt mũi lo lắng hỏi: " cô nương, có chuyện gì xảy ra sao? Sao Trương đại nhân mặt mũi lại nghiêm túc như vậy."

" không có chuyện gì, bây giờ không phải là cuối năm sao?" Triển Linh giống như không có chuyện gì nói: " mấy tên trộm tiền, móc túi đương nhiên cũng muốn ăn tết nha, nhắc nhở chúng ta để ý chút."

Bọn Tiểu Ngũ vỗ ngực sắp muốn nhảy ra ngoài đến nơi, gương mặt đã được vỗ béo, trở lên hồng hào nhanh nhẹn tranh đoạt biểu hiện nói: " cho dù hắn có tới cũng không sợ! Tới đây đương nhiên sẽ có đi mà không có về."

" đúng vậy, cô nương ngày thường cho chúng ta ăn ngon như vậy còn đang lo không có chỗ tiêu cơm đấy!"

" chưởng quầy, ngài đừng lo lắng, các huynh đệ sẽ đảm bảo phòng bị thật tốt, không có một con ruồi nào có thể lọt qua được đây!"

Tiểu Hạc chân tay ngắn ngủn cũng chạy ra, dùng sức ôm lấy đùi nàng, mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
Triển Linh khom lưng bế Tiểu Hạc lên: " tiểu tử ngoan, nặng hơn rồi, cùng tỷ tỷ chưng khoai sọ ăn đi."

Hôm qua mới mua về mẻ khoai sọ, cũng không cần thêm gia vị, rửa sạch cho lên vỉ hấp chín là có thể ăn, vừa thơm vừa ngọt.

Phía nam mang tới bán khoai sọ lớn, một củ cũng phải vài cân, khoai sọ có thể làm thành món chính, buổi tối ăn thịt ba chỉ kho tàu, thơm ngon béo ngậy, thật sự nghĩ thôi cũng chảy nước miếng.

Có thức ăn ngon bên cạnh, sợ cái gì trả đũa?

Trương Viễn cùng Triệu Qua vó không ngừng nghỉ chạy về nha môn, ai ngờ vừa vào cửa liền bắt gặp các khuôn mặt vui mừng, đối phương vừa thấy họ liền vui vẻ hô lên: " bắt được, bắt được rồi!"

Hai người đều sửng sốt, cái gì bắt được? ai bắt được? bắt được ai?

Lòng mang câu hỏi to đùng, Trương Viễn cùng Triệu Qua bước nhanh tới hậu đường của tri châu đại nhân Trần Miểu Trần đại nhân, còn chưa có đi vào đã nghe được một trận cười sang sảng.

Hai người hai mặt nhìn nhau, công việc cuối năm bận rộn , lại còn xảy ra việc kia, thật đúng là mấy ngày hôm nay không nghe thấy đại nhân cười lần nào vui sướng như vậy, đến tột cùng là thần thánh phương nào có năng lực lớn như vây?
Hai người thông báo sau đó đi vào, liền thấy một nam nhân xa lạ đang ngồi ở bên cạnh Trần đại nhân dùng trà. Người kia cùng Trương Viễn nhìn bằng tuổi nhau, ngồi xuống cũng không che được thân thể cường tráng, một thân y phục đen tuyền, áo choàng màu đen, áo dài liền mũ, giữa mày mang vẻ hờ hững. đây là người nào?

Thấy bọn họ trở về, Trần đại nhân lập tức vì bọn họ dẫn tới: " tới tới tới, vị này chính là Tịch Đồng , Tịch thiếu hiệp, hai người này là Trương Viễn, Trương bộ đầu, Triệu Qua Triệu bộ khoái, tuổi của ba người xấp xỉ nhau, so với lão phu càng dễ nói chuyện."

Tịch Đồng? Đó là ai? Đại nhân sao lại đối đãi với hắn hòa khí như vậy?

Trương Viễn cùng Triệu Qua mờ mịt trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đầy bụng nghi vấn, trước tiến lên hành lễ. Tịch Đồng cũng đứng dậy ôm quyền, lại không có quá nhiều biểu tình. Hắn giống như cũng không vì được tri phủ đại nhân hậu đãi mà thụ sủng nhược kih, cũng không có dáng vẻ kiêu căng, hay hoảng loạn. Trên thực tế, Trương Viễn không thể từ khuôn mặt này nhìn ra được cảm xúc gì.

Người này giống như một hồ nước trong, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, không che chắn, trong sáng thật sự, nhưng khi ngươi vừa tinh tế nhìn lại thì lại thấy vừa rồi tất cả chỉ là biểu hiện giả dối, thật ra càng muốn nhìn rõ lại càng không nhìn ra.

Nhưng thật sự người này lớn lên đúng là một người đẹp trai.

Có lẽ ngũ quan kia thoạt nhìn sẽ không làm người khác phải kinh diễm, nhưng khi hợp lại trên cùng một chỗ lại làm cho người khác phải cảm thán lên đúng là mị lực kinh người.

Đặc biệt là đôi mắt kia, đen đến đáng sợ, sâu không thấy đáy. Trương Viễn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cười hỏi: " không biết Tịch thiếu hiệp là người phương nào? Ngày thường làm nghề gì? Lần này tới Phúc Viên châu có việc gì cần làm sao?"

Tịch Đồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, mắt không gợn sóng nói: " cũng chỉ là du đãng giang hồ mà thôi, từ phía nam tới, tìm người."

người này ánh mắt quá sắc sảo! chỉ có một cái liếc mắt liền giống như toàn bộ tâm tư bị nhìn thấu không sót điều gì...
trương Viễn hơi lắp bắp kinh hãi, theo bản năng di dời tầm mắt đi, lại giống như không có chuyện gì chuyển hướng tới Trần Miểu: " không biết đại nhân có chuyện gì vui mừng đến như vậy?"

Trần Miểu lúc này mới vỗ vào trấn, cười nói: " ta thế nhưng vui mừng hỏng rồi, đã quên nói với các ngươi, Tịch thiếu hiệp đã đem nghi phạm tróc nã quy án."

" cái gì?!" Trương Viễn cùng Triệu Qua cùng kêu lên.

Bọn họ mới đi mời người vẽ bức họa, vừa mới bước chân vào cửa, như thế nào đã có người đem tội phạm bắt được? Hắn làm như thế nào?

Lại nghe Trần Miểu tiếp tục nói: " lúc trước lão phu xác thật cũng không nghĩ tới thế nhưng hắn chính là nghi phạm, khi thẩm vấn liền nhận ra có chút lạ, tinh tế hởi qua liền ngoài ý muốn phát hiện ra đây chính là nghi phạm của vụ án kia, chính hắn cũng trúng chiêu, bên trong thành có vài bá tánh cũng tới nhận ra hắn, thật sự không bắt lầm người."

Nếu đã như vậy thì trên cơ bản sẽ không có sai, chỉ là Trương Viễn vẫn không rõ, trời đất rộng lớn như vậy tìm một người như mò kim đáy biển, sao lại có thể để cho một tiểu tử không rõ lai lịch tróc nã nghi phạm về quy án.? Thật sự không thể không làm người ta suy nghĩ nhiều.

Trần Miểu cười mà không nói, ý bảo Tịch Đồng tự mình giải thích. Tịch Đồng cũng không để ý chỉ hơi gật đầu, thanh âm không lên xuống nói: " nói ra cũng là trùng hợp, ta nấn ná tại đây mấy ngày, trong lúc vô ý phát hiện người này hành động vô cùng khả nghi, liền để ý một chút, ngày tiếp theo thấy hắn đi khắp nơi đánh bạc, tay rộng rãi nhìn hắn lại không có giống với người có tiền, bởi vậy chỉ tới vờ túm lấy hắn không ngờ hắn quay lại liền chạy, có thể thấy được hắn lòng có quỷ. Ta liền giữ lấy hắn, lại lục soát ra trên người hắn có rất nhiều ngân lượng, ngân phiếu, liền đưa tới nha môn. Tới đó cũng không biết hắn có phạm phải tội lớn như vậy."

Nhưng nghe hắn giải thích xong cũng không làm mất đi nghi hoặc trong lòng Trương Viễn mà còn làm tăng thêm hoài nghi trong lòng.
Không nói đến một người hành tẩu giang hồ, mỗi ngày cùng bao nhiêu người thoáng nhìn qua hoặc là tiếp xúc với bao nhiêu người, đâu chỉ là hàng trăm? Mà ngươi đối với những người này cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, dời mắt liền quên.

Thử hỏi có thể mấy người giữa mênh mông biển người liếc mắt liền phát hiện ra một người xa lạ đang đi đường có vấn đề? Có thể chứng minh phỏng đoán của bản thân lại có thể dành ra cả mooth ngày để theo dõi nghiệ chứng? càng tiến thêm một bước thấy không ổn, vừa vặn đem người tới nha môn...

Đủ loại vấn đề như vậy, chỉ càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, càng là làm được, căn bản đây không phải là chuyện bá tánh bình thường có thể làm được.

Mặc dù đại nhân gọi hắn là thiếu hiệp, nhưng những nhân sĩ giang hồ tầm thường kia cũng chưa chắc có được sắc bén cùng tâm tư nhạy bén tỉ mỉ như vậy, cũng có thể thấy rõ thực lực cùng quyết đoán.

Cố tình vị thiếu hiệp này đang nói tới những việc này, biểu tình lại tự nhiên như vậy, phảng phất chỉ là nói lại một chuyện long gà vỏ tỏi tầm thường.

Không phải già vờ mà thật sự không thèm để ý, thật sự cảm thấy là chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.

Nhẹ nhàng bâng quơ lại nhạy bén cẩn thận như vậy, cảm giác vừa xa lại quen thuộc, làm Trương Viễn nhớ tới vị cô nương ngoài thành kia...
Người này rốt cuộc có địa vị gì? Tới Phúc Viên châu có mục đích gì?

Lại nói, hắn cùng triển cô nương có quan hệ gì?
Trương Viễn chỉ nghĩ tới suy nghĩ của bản thân, Triệu Qua xưa nay sẽ không nói chuyện trước hắn, không khí nhất thời có chút trầm.

Trần Miểu hướng về bên này nhìn thoáng qua, lại giống như không phát hiện ra cái gì cười ha hả: " Tịch thiếu hiệp là người tài ba dị sĩ, nếu có thể dấn thân vào công môn, thật sự là phúc lớn của bá tánh, không biết Tịch thiếu hiệp trước mắt còn muốn đi nơi nào sao? Nếu là tìm người, bản quan thật ra có thể giúp sức một phen."

Trương Viễn cùng Triệu Qua cảm thấy lí do thoái thác này có chút quen tai, lại giống như ở Hoàng Tuyền châu có nghe qua?

Tịch Đồng lại bất vi sở động: " thảo dân bất quá chỉ là một mãng phu sơn dã, khó có thể làm việc lớn. Ta hiện tại ở tại khách điếm, đến tìm một người đã có chút manh mối."

Đây là thẳng thắn cự tuyệt.

Trần Miểu đối với lời từ chối của hắn cũng không ngoài ý muốn, cho nên cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nhìn về phía hai cấp dưới đắc lực, hòa khí nói: " lần này vất vả cho hai ngươi đi không một chuyến."

Trương Viễn cùng Triệu Qua vội vàng đứng dậy ôm quyền: " đại nhân nói quá lời, chỉ là bổn phận của mình mà thôi, sớm đem phạm nhân về quy án đương nhiên là cầu còn không được."

Thời điểm nói lời này, tầm mắt của hắn không tự giác được hương về phía Tịch Đồng lướt qua, nhưng lại phát hiện ra người kia vẫn ngồi thẳng tắp ở đó mắt nhìn thẳng, ngồi vững như thái sơn. Hắn chỉ im lặng ngồi nhìn ly trà, ai cũng không thể nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt kia.

Hắn thật sự như đang thả lỏng, cũng không phải trước mặt đây là tri châu đại nhân mà câu lệ, hay bất an, bình thản ung dung như là đang dã ngoại bên hồ ngắm hoa nghỉ ngơi.

Nhưng lại không hề thả lỏng, dáng ngồi tựa như tùy ý kia thật ra chưa bao giờ chậm trễ, đều là người luyện võ Trương Viễn dám khẳng định chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, nam nhân kia liền có thể nghênh địch....shitbaydaytroi

Trần Miểu cười xoa râu, bỗng nhiên hứng thú lại nổi lên: " đúng rồi, các ngươi đi lấy bức họa trở về không? Mau mang lên đây, cho ta mở rộng tầm mắt, không một lúc sau lại có người đoạt đi."
Hừ, lão thất phu Chư Thanh Hoài kia! Chiếm tiện nghi của bộ đầu nhà mình.

Trương Viễn theo lời lấy bức tranh ra tới, nhưng khi Trần Miểu mở bức họa ra, người vừa rồi còn giống như giếng nước cổ không gợn sóng, bỗng nhiên cả người Tịch Đồng đều cứng lại,

Chỉ trong nháy mắt hai mắt liền sáng lên, cảm xúc quay cuồng kịch liệt làm người khác nhìn không thấu.

Trứng vịt muối

Trứng bắc thảo

Gà xông khói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro