Chương 23 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Shitbaydaytroi
Các bạn đi học lại thế nào rồi ạ -))) mình ở nhà mát lắm ạ


Có khách nhân tinh mắt, thấy trên bàn ăn của Tịch Đồng có món lạ liền hô lên: " chưởng quầy, đó là cái gì? Sao không nghe tiểu nhị nói qua?"

Triển Linh cũng không quay đầu lại, nói: " tiệm ăn gia đình, chỉ cho bằng hữu!"

Người kia cũng chỉ là đói con mắt nên nghe xong lời này cũng không nói gì thêm, rồi lại nhìn thấy thần thái thân mật của hai người, tuấn nam mỹ nữ, liền thuận miệng trêu ghẹo: " bằng hữu thế nào."

Bên kia Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng không nghe thấy, chỉ vừa ăn vừa nói chuyện.

Triển Linh nhìn thấy túi tiền của Tịch Đồng, còn bị sự giàu có của hắn làm cho hoảng sợ, nàng đang nghi ngờ có phải người này đã cướp sạch của các doanh trại thổ phỉ về.

" tiền vào tay ta rồi là không có đường quay lại đâu."  Nàng chém đinh chặt sắt nói: " cửa sổ cũng không có."

Tịch Đồng cười ra tiếng, đôi mắt sáng long lanh: " đưa cho nàng, vốn là cũng không nghĩ sẽ cầm về."

Triển Linh gật đầu, một chút cũng không thấy ngượng ngùng

" nhưng ta cũng sẽ không chiếm tiền trắng trợn của huynh, như vậy đi, coi như là huynh góp vốn, cho huynh làm cổ đông lớn của khách điếm, mỗi tháng chia hoa hồng, như thế nào?"

Tịch Đồng ừ một tiếng, bộ dạng tập mãi thành thói quen: " cứ làm theo ý của nàng là được."

Hắn đối với tiền tài không có khái niệm gì, càng không có tính toán nào, trước đó trừ bỏ các chi tiêu thiết yếu ở ngoài, trên cơ bản đều là Triển Linh xử lý cho hắn, nếu không với tính tình của hắn, chắc chắn là sớm chết đói rồi.

Tịch Đồng cúi đầu ăn mì, thói quen ăn mì của hắn đặc biệt thú vị, mỗi một miếng đều phải ăn với đồ ăn kèm, sau đó lại uống một ngụm canh, nhiều năm qua chưa từng thay đổi, vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho người khác cảm thấy giống như nghi thức ăn.

Cảm thấy tầm mắt của Triển Linh, Tịch Đồng cong cong khóe môi, trong mắt hiện lên hồi ức cũ: " tình cảnh này, làm cho ta nhớ lại lần đầu tiên."

Hai người là học sinh của trường quân đội, lần đầu tiên gặp mặt chính là trong nhà ăn của đợt huấn luyện tân sinh viên. Sau đó hai người lại cùng nhau được tuyển chọn vào bộ đội đặc chiến, ai cũng có sở trường riêng của mình bị phân ra rèn luyện, mấy năm liền phân phân hợp hợp, cuối cùng lại vòng lại gặp nhau rồi thành cộng sự tác chiến.

" huynh tới lúc nào? Lúc ban đầu đến thế nào? Sao lại biết ta ở chỗ này?" Triển Linh thật thà tràn đầy tò mò, cảm thấy xuyên qua tập thể thế này thật quá kỳ diệu, hoàn toàn không thua gì kỳ quan thứ tám của thế giới.

Tịch Đồng thong thả ung dung ăn mỳ, cảm thụ sự thỏa mãn đã lâu không thấy sau đó mới không nhanh không chậm nói: " sau khi kết thúc nhiệm vụ không lâu, lại phát hiện ra không thể nào lien lạc được, trong quá trình đi tim nàng liền mơ màng hồ đồ liền tới đây, có lẽ đây là vùng Vân Quý thời xưa, cũng tới hơn nửa năm. Ta cũng không biết vì sao, chỉ là vận mệnh chú định cảm thấy phải đi về hướng bắc. thật ra khoảng thời gian trước kia là ở khách điếm, chưa bao giờ dừng lại."

Nói tới đây hai người nhìn nhau cười, cảm thấy trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Chỉ là nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng Triển Linh xuyên tới trước, nhưng vì sao Tịch Đồng lại tới sớm hơn nàng? Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Lúc vừa mới tới, Tịch Đồng cũng thực sự mờ mịt hồi lâu.

Hắn chỉ là một người chiến sĩ, mỗi ngày bận việc làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi liền đi lung tung tha đồ vật về nhà, sau đó còn chưa nghỉ ngơi tốt liền đã lại lên đường làm nhiệm vụ. Sinh hoạt quá mức phong phú làm hắn  không có nhiều thời gian tự hỏi, cũng không cần tự hỏi, bởi vì tất cả đã có cấp trên cùng đồng nghiệp trợ giúp sắp xếp tốt.

Chính là trong chớp mắt, trời đất thay đổi, hắn thành một người...dân thất nghiệp đi lang thang?

Không có chiến tranh , không có nhiệm vụ, không có đả kích ngấm ngầm hay công khai, cái gì cũng không có.

Nên làm cái gì, không nên làm cái gì? Hắn cảm thấy bản thân cùng với bầu không khí sinh hoạt thong thả chậm rãi này không hợp nhau, thời không cùng với bản thân không nghề nghiệp làm hắn lâm vào mờ mịt hoang mang.

Thật giống như... hăn trở thành người không nhà người lưu vong.

Sau đó lại không biết qua bao lâu, một buổi đêm tĩnh lặng nào đó, đáy lòng hắn trào lên mãnh liệt xúc động muốn đi về phương Bắc, vì vậy cũng cứ thế mà đi tới.

Thật tốt.

Tịch Đồng lại gắp thêm hai miếng gà ti ăn, nhai nhai mấy cái liền nhướng cao lông mày lên, Triển Linh biết đây là biểu hiện của viêc hắn thích, không khỏi có chút đắc ý.

" dấm ở đây rất ngon, đặc biệt thơm, không giống như trước kia chúng ta đều là ăn đồ thêm chất phụ gia, mùi thơm rất thuần, làm rau trộn hay ăn mì cho thêm một chút đều rất ngon."

Triển Linh hưng phấn mà cùng hắn chia sẻ thu hoạch của mình.

" rất là ngon." Tịch Đồng khẳng định ánh mắt của nàng, lại tiếp tục nói: " ta đi tới Hoàng Tuyền châu, phát hiện được bức tranh của nàng, chỉ là giống như phía trên đã nói qua, những người này kín miệng cực kỳ, ta tìm hiểu một hồi lâu mới biết được tin từ hai gã bộ khoái từ Phúc Viên châu mang tới đây, lại đi tới Phúc Viên châu. Mấy ngày kia ta ở trước cửa khách điếm ngủ lại."

Lúc này nói ra những việc này, hắn vẫn là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Thì ra bọn họ đã từng gần nhau đến vậy, chỉ là lại bỏ lỡ, lại cách xa thêm 1 tháng trời.

" thì ra là thế." Triển Linh bừng tỉnh đại ngộ: " lại nói ta học vẽ cũng là do huynh dạy, huynh đương nhiên nhận ra được."

Dừng một chút, nàng lại cười nói: "xem ra lần đó ta giúp thật là đúng a, bằng không có lẽ huynh đi qua cả trăm lần cũng không đi vào đây!"

Hai người đang nói đùa với nhau, Nhị Cẩu Tử vẻ mặt ngượng ngùng mang theo Tiểu Hạc từ quầy sau lại đây,

" chưởng quầy, Tiểu Hạc nháo muốn tìm ngài, ta ngăn không được."

" không có việc gì, lại đây đi," Triển Linh vẫy tay với Tiểu Hạc: " đúng lúc làm quen luôn."

Biểu tình của Tịch Đồng có chút vi diệu,: " đây là, con của nàng?"

Bọn họ mới cách ra mới bao lâu a? Con trai đã lớn thế này rồi?!

" a, là đệ đệ của ta." Triển Linh thoải mái hào phóng nói: " trời xui đất khiến ta thấy lúc tới đây, đây không phải là duyên phận sao? Có phải hay không, Tiểu Hạc?"

Tiểu Hạc hướng về phía nàng lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại chống xuống bàn, cằm gác lên mu bàn tay béo béo múp míp, tràn đầy tò mò nhìn về phía Tịch Đồng.

Đôi mắt của Tiểu Hạc rất sạch sẽ không có một tia dơ bẩn, là một lại hồn nhiên vô tà.

Tịch Đồng nhìn Tiểu Hạc cười cười.

Tiểu Hạc có chút thẹn thùng, mím miệng cười, hơi nhích lại về phía Triển Linh.

" đây là Tịch Đồng ca ca, là bằng hữu tốt nhất của tỷ tỷ, về sau đều là người một nhà." Triển Linh ôm hắn lên ghế, kiên nhẫn giới thiệu nói.

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên cảm thấy tâm tình hơi vi diệu: " nơi này mọi người kết hôn sinh con rất sớm, nếu muốn nói, tiểu tử này có khi phải gọi ta là a di, gọi huynh là thúc thúc."

Nàng đã 26 tuổi rồi!

( cái cảm xúc này nó đau lắm, bị một em trai cấp 2 đi ngang qua hỏi đường gọi là bác T-T chào em, chị 18 tuổi được có 5 lần thôi.)

Tịch Đồng nghiêm túc nhìn nàng, lắc đầu: " thực tế chứng minh, người hiện đại không có vẻ già trước tuổi như thế kia là sự thật."

Triển Linh nhướng mày, người này là nghiêm túc nói họ nên tiếp tục giả thành người trẻ tuổi sao?

Nhưng cũng đúng, người cổ đại tuổi thọ trung bình vốn hơi thấp, thể chất cũng không bằng với người hiện đại đã trải qua nhiều năm tiến hóa, đừng nói là bọn họ là những người đã trải qua huấn luyện. Thật sự mà nói trông họ theo tỉ lệ mà tính thì khuôn mặt này nói bản thân là 17-18 tuổi cũng không sai đâu.

Tiểu Hạc ngẩng đầu nhìn Triển Linh, sau đó lại nhìn Tịch Đồng, liền thấy đối phương giống như có phép tiên móc ra một con chó nhỏ giống y như thật, nhất thời trợn tròn đôi mắt nhìn, lại nhìn qua Triển Linh, đầu dưa nhỏ tự cảm thấy giống như đang hôn mê.

Triển Linh thay Tiểu Hạc nhận lấy, sau đó lật lật ngó xem :
" huynh vẫn còn khắc gỗ à, tay nghề càng thêm cao hơn rồi."

Đây là một con chó săn nhỏ, đường cong lưu sướng, ánh mắt linh động, chỉ lớn bằng bàn tay, linh hoạt đáng yêu.

Tịch Đồng am hiểu dùng đao ngắn, đối với chuyện khắc gỗ yêu cầu đặc biệt cao, cho nên hắn không có việc gì làm liền ngồi một góc khắc gỗ, cũng là sợ công phu bị xuống tay.

" ừ." Tịch Đồng thấp giọng đáp, hơi rũ mi mắt: " không có nàng ở bên cạnh, lại không có trò gì tiêu khiển, nhận nhiệm vụ rất nhiều, cũng chỉ học khắc được gỗ."

Nói xong lại cười một cái, khó có lúc khoe khoang bản thân: " trước sau cũng có thể đổi được mấy lượng bạc đấy."

Thời điểm bị lạc kia, hắn thật đúng là dựa vào khắc gỗ bán kiếm sống duy trì sinh nhai.

Triển Linh bật cười, đem chó gỗ nhỏ đưa cho Tiểu Hạc: " Tịch ca ca cho đệ lễ gặp mặt, cầm chơi đi,"

Tiểu Hạc không tiếng động hoan hô, cách một cái bàn cúi đầu cảm tạ, nháy mắt thân cận hơn rất nhiều.

Được món đồ chơi mới tiểu bằng hữu luôn muốn tìm người khoe khoang một chút, chính nó cũng vui mừng đùa nghịch một lát, cả tay cả chân bò xuống ghế dài, nhảy nhót tới cho bọn Nhị Cẩu Tử nhìn.

Tịch Đồng nhìn chằm chằm bóng dáng tròn vo kia, quay đầu chỉ vào yết hầu của mình.

Triển Linh  cũng thở dài: " lúc nhặt được đã như vậy rồi, giọng nói hẳn là không sao, chỉ là vấn đề tâm lý có chướng ngại, từ từ rồi tính đi.'

Tịch Đồng gật đầu, lại hỏi: " cứ vậy nuôi cả đời bên người sao?"

Triển Linh cười lắc đầu, nhanh chóng nói ra lai lịch của Tiểu Hạc: " sao có thể nuôi cả đời đây? Ta đã nghĩ rồi, đứa nhỏ này gia thế có lẽ không giống như người thường, không biết chừng là có chuyện gì nên mới tới nơi này. Tương lai gió êm biển lặng, người nhà của nó nếu biết được nó không chết có lẽ sẽ đi tìm. Chỉ là hiện tại nó đang sợ hãi, buổi tối lien tục gặp ác mộng, đại phu nói có lẽ đã có bệnh căn trong người, thân mình cũng bị tổn thương. Ta bây giờ cứ trị liệu thật tốt cho nó, chờ thân thể dưỡng ổn định, lại ra bên ngoài hỏi thăm xem thế nào."

Nàng không ngừng suy nghĩ Tiểu Hạc rốt cuộc là có thân phận gì, trong đầu không thiếu những suy nghĩ như trong phim hay có, những tranh đấu của gia đình hào môn thế gia, nếu quả thật là cốt nhục tương tàn, đối phương đã dám xuống tay một lần, liền tất nhiên sẽ muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Đứa nhỏ này nhặt lại được cái mạng cũng không dễ dàng, mà nàng hiện tại nền móng căn cơ còn thấp,thứ nhất không có phương pháp gì, thứ hai đối với thế lực xung quanh đây phân chia thế nào cũng không nắm rõ được.nếu thật sự suy đoán của nàng là sự thật, một khi lộ ra chút tiếng gió,  để người trước đó mưu hại Tiểu Hạc không thành công cho người tìm hiểu rồi tới tìm, chỉ sợ không ngăn cản nổi, mất cả gia nghiệp bé nhỏ này, liên  lụy tới mấy người bọn Nhị Cẩu Tử. còn nữa đứa nhỏ cũng còn yếu, chịu không nổi kinh hách, cần phải tạm thời ngủ đông, bàn bạc lại kỹ hơn.

Tịch Đồng nghe xong gật đầu: " nàng nghĩ rất chu đáo."

Buổi tối Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử mang theo nhóm Tiểu Ngũ cùng tới ăn cơm, mọi người không khỏi cảm thấy tò mò với Tịch Đồng.

Phụ trách dọn dẹp Lưu tẩu tử nói: " tuấn tú ôn nhuận, lại có khí phách khó có được, nhìn thế nào cũng không giống như mấy tên mặt trắng."

" sao lại là tên mặt trắng, tẩu tử đừng nghĩ bừa!" Đại Bảo liền nói: " hôm nay ta nghe chưởng quầy chính miệng nói, là bạn cũ."

Mọi người sôi nổi  gật đầu, thì ra là thế.

" ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chưởng quầy của chúng ta chính là nữ trung hào kiệt, người quen biết đương nhiên không phải là loại phàm phu tục tử."

" hắc, các ngươi nhìn không thấy ánh mắt kia, thân thể kia, khí thế kia, chậc ta nói, đó chính là anh hung hiệp khách được viết trong thoại bản đó!"   ( thoại bản có thể hiểu là tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.)

" ha ha, vậy chưởng quầy của chúng ta chính là nữ hiệp? nữ hiệp đang cần nam hiệp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro