Chương 23(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thịt kho lỗ vị (1)

Shit bayday troi

" nam hiệp cái gì, ngươi thật không có kiến thức, đấy gọi là thiếu hiệp..."

Sống ở khách điếm mấy ngày, Lý thị tính cách cũng linh hoạt hơn chút nghe vậy cười nói: " chả trách, tôi nhìn chưởng quầy cùng người kia thật xứng đôi, nói không chừng còn là người trong lòng đấy."

Mấy người nghe vậy lại cười, sau đó lại nhọc lòng lo lắng về vấn đề chung thân đại sự của chưởng quầy nhà mình.

Tiểu Ngũ chần chờ: " chỉ là cứ như vậy, chẳng phải là ở rể sao? Nhân phẩm chưởng quầy như vậy, có thể như vậy, nhưng cũng không thể như vậy!"

" chớ có nói bậy!" Thiết Trụ rất có phong phạm của đại ca quát lớ một câu: " thật là không có kiến thức, ngươi hôm nay không nhìn thấy vị Tịch đại gia khí phách thế nào sao, còn bảo mã kia sợ cũng có giá hơn ngàn lạng bạc, nếu không phải có phương pháp mua, chỉ sợ có bạc cũng không mua được ngựa! Người như vậy sao có thể là tên mặt trắng ăn cơm mềm được?"

Mọi người sôi nổi nói đúng, cũng cảm thấy hắn nói có đạo lý.

Ăn một lúc, Lưu tẩu tử khó tránh khỏi buôn chuyện giống như buôn với đám đại nương dưới quê: "rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chưởng quầy xinh đẹp như vậy, thiếu hiệp kia cũng là người tuấn tú xuất sắc, nếu hai người ở cùng một chỗ với nhau, sinh con ra không biết sẽ đẹp cỡ nào a."

Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi ảo tưởng, tất cả đều chờ mong tiểu chưởng quầy còn chưa biết đang ở đâu....

Một đêm này, Tịch Đồng cũng không có lạ giường, ngủ ngon vô cùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Linh cũng dậy có chút muộn hơn bình thường, theo thói quen tính gọi Tiểu Hạc dậy rửa mặt, lại phát hiện ra trong phòng lại không có ai.

Lưu tẩu tử đang ở trong viện giặt vỏ chăn nhìn thấy liền cười nói: " chưởng quầy dậy rồi sao? Đại gia đang ở đông sương phòng của Tịch đại gia chơi đấy."

Triển Linh ngạc nhiên, trừ bỏ Chư Cẩm, Tiểu Hạc chưa có gần gũi với ai bao giờ.

Đại gia cái gì, Tịch đại gia? Hiện tại nhà mình thế nhưng có tận hai vị đại gia. Vậy thì mình tính là cái gì? Triển đại nương?

Triển Linh vừa miên man suy nghĩ vừa nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó liền đi tới đông sương phòng, trước khi đi còn không quên nói với Lưu tẩu tử chuyển lời cho Lý thị, nói lấy gạo nếp tối hôm qua trước khi đi ngủ nàng mang đồ lên, mở ra xem nhớ đừng để hơi nước làm bỏng tay.

Lưu tẩu tử nhanh nhẹn bỏ vỏ chăn xuống chạy đi thông báo Lý thị.

Đông sương phòng cửa không đóng, Triển Linh liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên giường đất một lớn một nhỏ đang ngồi, đều rũ đầu, tập trung tinh thần nhìn cái gì đó, động tác biểu tình đều giống nhau.

Triển Linh bật cười, cố tình để bước chân nặng hơn, Tịch Đồng quả nhiên phát hiện ra, thấy nàng liền cong khóe môi.

" làm gì vậy?" nàng đi vào, lúc này mới phát hiện ra Tịch Đồng đang khắc gỗ, Tiểu Hạc mặt mũi hưng phấn.

Tịch Đồng cho nàng nhìn miếng gỗ đã thành hình trong tay, là một con ngựa nhỏ, lại chỉ chỉ Tiểu Hạc: " làm ngựa cho Tiểu Hạc."

" có cảm ơn ca ca chưa?" Triển Linh sờ đầu tiểu tử kia, nóng hầm hập, cảm xúc rất tốt, nhịn không được sờ nhiều thêm mấy cái.

Tịch Đồng cười nhìn nàng, Triển Linh dời mắt, giả vờ không phát hiện.

Nàng vẫn luôn có tật xấu này, đặc biệt là mấy động vật có lông xù...người, đương nhiên cũng là một loại động vật có vú...

Ba người đi ra ngoài ăn sáng, ánh nắng vàng rực rỡ cùng với cháo gạo kê thơm ngào ngạt ăn kèm với dưa muối, củ cải muối giòn, ăn một miếng cả người đều tỉnh táo.

Tiểu Hạc tay cầm bánh bao,bánh bao trắng trắng mềm mềm cắn một miếng nước canh bên trong liền tràn ra, nhân thịt băm nhỏ mềm ngọt, nóng mềm thơm ngon ăn rất vừa miệng.

Triển Linh mỗi ngày đều cho Tiểu Hạc ăn một chén trứng sữa hấp, dùng chén sứ trắng đựng, trứng màu vàng nhạt óng ánh thập phần đẹp mắt. Bên trên trứng sữa hấp rắc đậu đỏ nghiền, ăn vừa thơm lại ngọt, mấy đứa trẻ nhỏ đều thích ăn.

Tiểu Hạc cầm đũa nhỏ của mình lên, tay trái cầm thìa múc trứng sữa hấp ăn, ăn từng miếng từng miếng sung sướng, hai má cũng phồng lên, giống như chú sóc nhỏ nhai không ngừng.

Đúng lúc Tịch Đồng gắp một cái bánh bao lên, vô tình phát hiện ra tiểu tử này sườn mặt nhìn nghiêng ... giống như chiếc bánh bao hắn đang gắp.

Tịch Đồng nhướng lông mày lên nhìn một lát, ngẩng đầu thấy Triển Linh ở đối diện đang nhịn cười.

Người này thật sự một chút cũng không thay đổi, thời điểm mấu chốt rất đáng tin, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày đa số thời điểm đều rất đơn thuần.

Sau khi ăn cơm xong, Triển Linh vội vàng đi tới phòng bếp, Tiểu Hạc theo thói quen muốn đi theo, nhưng buồn nỗi người nhỏ chân lại ngắn, sốt ruột cực kỳ, nhưng lại phát hiện ra cả người mình đang bay lên, sau đó rơi vào lồng ngực chắc chắn.

Một cánh tay Tịch Đồng cũng có thể nhấc Tiểu Hạc lên vững vàng, chỉ là mở miệng ra lại là: " tự tìm tư thế đi."

Hắn chưa ôm trẻ con bao giờ.

Tiểu Hạc chớp mắt, quả nhiên ngay sau đó bắt lấy cánh tay Tịch Đồng, xê dịch mông nhỏ, cuối cùng thành thành thật thật ngồi trên khuỷu tay của Tịch Đồng, còn ngẩng đầu lên cong mắt cười cười.

Đáy mắt Tịch Đồng ánh lên chút vui vẻ, chân dài sải bước nhanh chóng đi về phía bếp.

Tiểu Hạc ôm lấy cánh tay Tịch Đồng nhìn mọi thứ, cảm thấy cực kỳ mới mẻ, lại vui sướng.

Oa, rất cao nha, so với lúc tỷ tỷ ôm còn cao hơn nhiều a!

Thấy Triển Linh tới, Lý thị vội tiến đến nghênh đón: " chưởng quầy, gạo nếp kia ta đã hấp chín, ngài có muốn nhìn xem nhiệt độ hay không?"

Bà không biết chưởng quầy hấp nhiều gạo nếp thế làm gì, hấp chín rồi lại muốn làm cho không nóng không lạnh.

Triển Linh đưa tay thử nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ khá tốt, liền đi tới phòng ấm cách vách cầm mầm lúa mạch đã ủ tốt tới đem mầm lúa mạch và gạo nếp trộn đều lên, sau đó chỉ đạo Lý thị: " ngươi tới nhìn, ba canh giờ sau bỏ chỗ này vào tấm vải trắng kia, treo lên, có thể ép ra được bao nhiêu nước thì ép, đến lúc đó lại tới gọi ta."

" cháo gạo nếp?" biểu hiện mờ mịt rất hiếm thấy trên mặt Tịch Đồng bây giờ lại hiện ra.

" kẹo mạch nha." Triển Linh đắc ý nói: " ăn tết mà không có kẹo thì làm sao mà được? Vốn là định mua mật ong, chỉ là cả Hoàng Tuyền châu và PHúc Viên châu đều không có chỗ nào sản xuất mật ong cả, ngẫu nhiên chỉ tìm thấy mấy cái nhưng lại không tốt, còn không đủ. Suy nghĩ sau thì thấy sang đầu xuân liền tự làm mật ong."

Ánh mắt của Tịch Đồng đều là kinh nể.

Chỉ vì miếng kẹo ăn, thế nhưng lại quyết tâm muốn nuôi ong để lấy mật, chấp nhất thế này, đúng là cảm động trời đất.

Khi nói chuyện, Triển Linh đã vén tay áo, lại thần bí chỉ vào cái bình gốm đen sì cho hắn nhìn: " huynh có biết không đây chính là bình nước chát ta bỏ nhiều tâm huyết nhất đấy! Nơi này không có nguyên liệu đầy đủ, tìm kiếm vất vả lắm mới tìm được 15 vị, lặp đi lặp lại nấu mấy lần, cuối cùng cũng ra được, tốt xấu gì cũng ra được."

Nước chát rất khó có được, cũng rất là quý, lúc nào cũng cần phải giữ gìn, đò đựng cũng không thể qua loa, nồi sắt linh tinh đều không được, nếu không thì không lâu sau cũng hỏng.

Vì muốn có được đồ đựng tuyệt thế, Triển Linh còn cố ý vào thành vơ vét đồ đựng, tiếc là cũng chưa tìm được đồ đựng thích hợp, còn tới nhờ người chuyên môn làm nung một mẻ cho cô, hiện tại bây giờ dùng là bình gốm lớn.

Nói là bình gốm, nhưng đầu bình thật sự không tránh khỏi có mức quá lớn, còn có cái miệng bình cùng hai bên lỗ, hình thù kỳ quái, nhưng dùng thật sự rất tốt.

Nàng trước tiên nói Lý thị chuẩn bị tốt mấy cái móng heo, lỗ tai heo, chân gà chân vịt, cánh vịt cánh gà, nhặt lông thật kỹ, bỏ vào nước chát nấu lên.

Nước chát nóng lên, cùng mười mấy hương liệu ở bên trong đã được nấu kỹ để lại mùi hương thơm nồng, làm cho không gian có mùi thơm cực kỳ phức tạp.

Trong thành các quán ăn đương nhiên cũng có nhà bán đồ ăn mặn, có mấy nhà bán đã nhiều đời, bán cực kỳ nổi danh, nhưng nàng cũng từng vào thành mấy lần, mỗi khi đi ngang qua mấy nhà kia, nhưng hiện tại nàng có thể chém định chặt sắt nói, tuyệt không thể có một nhà nào có mùi hương nồng như vậy!

Lý thị đứng bên cạnh nhịn không được duỗi dài cổ hít, lại trộm nuốt nước miếng.

Bà nhưng thật ra muốn học, chỉ là quá phức tạp, mà lại không muốn mất nhiều hương liệu như vậy, bà không nhớ được không nói, quan trọng nhất là nghe nhiều thứ trong này mất mấy lượng bạc một đống a! Nhà bình thường sao có thể ăn như vậy được.

Nhưng thật sự rất thơm, chớ nói đến trong nồi còn có rất nhiều thịt, chỉ là một nồi nước chát này, bà đều có thể ăn được mấy cái bánh bao lớn rồi.

Trời ạ, chỉ là nước thôi đã thơm như vậy, lại bỏ thêm thịt... vậy món kia ăn ngon như thế nào đây? Chẳng phải ngon đến mức muốn bay lên trời sao? Mấy canh giờ sau, món kho đã làm xong, móng heo, chân gà chân vịt, bên ngoài đều là màu nâu sáng bóng , phàm là người đi ngang qua nhà bếp đều phải nuốt nước miếng.

Thật sự muốn chết rồi, ban ngày ban mặt lại nấu món thơm như vậy! Làm người ta sao có thể chuyên tâm làm việc đây?

Triển Linh tự mình tới nếm thử một miếng móng heo, chỉ cảm thấy vừa vào miệng đã tan, gân chân cũng đã được nấu mềm nhừ, cắn nhẹ đã tan ra trong miệng, giống như chưa nhai đã tan ra rồi.

Nàng vừa lòng gật đầu, lại dùng dao nhỏ cắt xuống cả da lẫn thịt xuống chấm vào nước canh đặc sệt bên dưới để tăng thêm vị, xoay người lại nói với Tiểu Hạc: " a"

Tiểu tử ngoan ngoãn há miệng, cắn xuống ăn luôn, một miếng liền thỏa mãn ôm má chân tay đá lung tung khắp nơi.

Ăn rất ngon!

Mềm thơm dính dính, thơm quá trời.

Tiểu Hạc ngày thường không thích ăn thịt mỡ, nhưng là chính tỷ tỷ cho ăn một miếng này lại khác biệt, thịt nạc mềm tơi, thịt mỡ vừa chạm vào lưỡi đã tan, béo mà không ngấy, ăn cực kỳ ngon miệng.

Không biết từ khi nào, Tịch Đồng đã đổi cả hai tay ôm tiểu tử kia vào lòng, sau đó Triển Linh nhìn qua, hắn liền tỏ vẻ vô tội thêm bất đắc dĩ nhún vai, rồi lại nhìn cánh gà chu môi.

Triển Linh không cảm thấy có cái gì không thích hợp, chỉ cười: " không cần chiều tên nhóc này như vậy, tự cho nó đi bộ thôi."

" phòng bếp có lửa, thả xuống lộn xộn, da trẻ nhỏ còn non nớt, nhỡ bị bỏng thì không hay, ta sức lớn không có vấn đề gì." Tịch Đồng mặt không đổi sắc nói. Lời này là nói thật, Triển Linh thuận tay nhéo nhéo má của Tiểu Hạc, lại gắp cánh gà lên để bên miệng Tịch Đồng: " nếm thử xem, có giống với mùi vị kia không."

Tịch Đồng há miệng ăn, rất cổ vũ gật đầu: " so với cái kia thì thơm hơn nhiều."

" đại khái là do thịt ngon đi." Triển Linh nói: " nơi này gà vịt thật sự ăn rất thơm, không cần cho thêm hương liệu cũng đã ngon rồi."

Nước chát ( đồ ăn phẩm gia vị ) :
Nước chát là Trung Quốc món ăn Quảng Đông ( Triều Châu đồ ăn ) cập mân đồ ăn thường dùng gia vị liêu, vì một loại lấy nhiều loại hương liệu nấu thành nước tương. Nước chát là Trung Quốc món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên cùng với rất nhiều ăn vặt trung bình dùng một loại gia vị liêu, sở dụng tài liệu có hoa tiêu, bát giác, trần bì, vỏ quế, cam thảo, thảo quả, sa khương, khương, hành, sinh trừu, lão trừu cập đường phèn chờ nhiều loại, hào chế số giờ có thể chế thành. Rất nhiều quán ăn sẽ đem nước chát lặp lại sử dụng, bởi vì bọn họ cho rằng, nước chát nấu đến càng lâu, liền càng mỹ vị.
Nước chát sử dụng rộng khắp, vô luận là các loại thịt loại, trứng gà hoặc là đậu hủ, đều có thể nước chát nấu thành. Nước chát thường dùng đến có nam bắc nước chát, ở ăn uống giới trung bình lấy hồng bạch nước chát tới phân chia, xưng là tương hóa ăn chín, lỗ ra tới đồ vật các có các độc đáo phong vị

Thịt kho nước chát

Cháo gạo kê

Trứng sữa hấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro