Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu viết truyện của bạn

Chương 26

Ăn cơm xong, mấy người lại gọi trà xanh lên uống cho đỡ ngấy, nói chuyện mấy câu.

Suy xét đến việc ngày mai lại phải vào thành, Triển Linh cùng Tịch Đồng bàn chuyện với nhau: " nếu là hội chùa, hội đèn lồng, náo nhiệt nhất đương nhiên lad buổi tối, nhưng chúng ta bên này có hơi xa thành một chút, đi lại không tiện, không bằng ở lại đây hai ngày, đi dạo qua cũng không tệ, không phải đi lại vội vàng đứng ngồi không yên."

Tịch Đồng gật đầu cười khẽ: " bây giờ nàng là chưởng quầy, đương nhiên là do nàng định đoạt, nàng nói ở chúng ta liền ở lại, chỉ là không buôn bán hai ngày không sao chứ?"

Triển Linh tuy là người thích tiền, nhưng lại càng thích hưởng thụ cuộc sống hơn, lập tức xua tay không thèm để ý: " cũng không ít đi mấy ngày này, mấy người kia cũng muốn về nhà mấy ngày, bọn họ người muốn về nhà thăm người thân, người không về thì muốn vào thành dạo chơi, hoặc là mệt mỏi thì đi ngủ."

Hai người bàn xong, đi tính tiền thuận tiện thuê phòng nghỉ hai ngày vào thành dạo chơi hội chùa.

Vừa hỏi liền biết, thì ra lễ hội chùa ở Hoàng Tuyền châu rất có danh tiếng, phụ cận xung quanh đều tới đây xem hội, người nào cũng ôm ý muốn ở lại xem hội. Ngày thường khách điếm không người hỏi thăm thuê phòng, mà hiện tại giá phòng ở tửu lầu đi theo mà tăng giá lên.

Hiện tại khách điếm còn lại, cũng chỉ còn thừa lại mấy phòng tương đối đắt tiền.

Triển Linh muốn hai phòng, nàng cùng Tịch Đồng nam nữ khác biệt, đương nhiên là phải tách ra.

Thuê phòng xong, một đám người lại thuận đường đi mua dầu muối tưng dấm, nói nói cười cười ra khỏi thành về nhà ngày hôm sau lại vào thành sớm.wuxian

Mấy ngày sau vào thành dạo chơi xem hội xem đèn, sao có thể không ăn chút quà vặt được! Bên ngoài mua sợ không sạch, nếm thử liền thôi, vẫn là mình mang đi tốt hơn, hiện tại cũng nên chuẩn bị.

Triển Linh nhìn thịt bò, quả nhiên rất tươi, chắc chắn là nuôi thả mà lớn lên, đường vân mỡ này ở hiện đại làm sao mà có được ở bò thường, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được thịt bò này thơm như thế nào rồi.

Nàng lấy hai ống xương đi nấu lấy nước xương, thấy thời tiết rét mướt ẩm ướt, lại bỏ thêm chút dược liệu bổ phổi xua hàn khí, lại kêu Nhị Cẩu Tử thêm vào thực đơn trong tiệm món canh thịt bò.

Thịt bò hiếm lạ, cũng không nhất định là lúc nào cũng có thể mua được thịt, vì vậy liền cân ra rồi dùng nước chát nấu lên một miếng, mỗi ngày bán đều có hạn. Có khách nhân thấy có xương trắng ở trong chén, đó là canh thịt bò hàng thật giá thật. nếu muốn thêm mỳ, cán bột rồi kéo thành mỳ sợi, thêm vào chút rau xanh, vào đông ăn một chén mỳ thịt bò nóng hổi thật sự là một sự hưởng thụ.

Mấy ngày trước Triển Linh nói Thiết Trụ mang theo bọn Đại Bảo đi đào một cái hầm để cất đồ ăn, lại cắt mấy khối băng lớn. Chỉ cần giữ thật tốt, chớ nói vào đông, đến mùa xuân vẫn có thể dùng được đấy, hiện tại thịt bò đều được đặt trong hầm.

Nàng cắt một cái gân bò ra, lại lấy thêm ba cân thịt bò, trước ướp, sau đấy cẩn thận cắt ra, rồi mang đi nấu rồi lại hong khô, không lâu sau sẽ có khô bò ăn rồi.

Sau đấy lại vào thành thuận tiện mua rượu ngon. Ai da, ăn chút đồ ăn vặt lại uống chút rượu thơm, cuộc sống này thật đẹp thật mỹ mãn a.

Làm xong việc vặt thì mặt trời đã lên cao, Triển Linh tìm được Tịch Đồng ở bàn đá trong sân, trong tay đang cầm một khúc gỗ, dưới chân trên người rơi lả tả đầy vụn gỗ, nhìn là thấy được bận rộn đã lâu.

Tường trong viện đã chắn gần như toàn bộ gió, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, ngồi như vậy cũng thật là thoải mái.

Nàng khó nén nổi tò mò nhìn một lát, lại phát hiện ra nhìn không hiểu cái gì: " huynh đang làm cái gì vậy?"

" đèn lồng." Tịch Đồng giơ cao tay lên nghiêm túc nói :" không phải là có hội đèn hay sao? Làm cái đèn lồng cho thằng nhóc kia cầm chơi, miễn cho tới đấy thấy người khác có, mình lại không có, tuy rằng sẽ không nói, nhưng chỉ sợ trong lòng lại tủi thân."

Trẻ con sao, luôn là thích mấy đồ chơi mới mẻ, Tiểu Hạc tuy rằng là đứa trẻ hiểu chuyện lại không muốn nói chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, nếu lúc đó thấy hai tay mình trống trơn, tiểu tử kia sẽ thấy khó chịu đến mức nào?

Triển Linh liền khen hắn suy nghĩ chu toàn, thuận tay lại vỗ hắn vài cái: " nâng cánh tay lên, đừng lộn xộn nếu không vụn gỗ rơi vào trong áo lại hoảng lên."

Tịch Đồng cười cười, cũng không nói lời nào, thành thật giơ tay giơ chân lên, nói thế nào liền làm như thế, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, ai có thể nghĩ tới đây là người thời điểm giết người, mắt cũng không thèm nháy một cái?

Triển Linh nhanh chóng phủi vụn gỗ trên áo cho hắn, lại tìm chổi quét sạch sẽ sân: " xong!"

Tịch động thấp giọng nói cảm ơn, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, giống như ánh mặt trời nháy mắt chiếu sáng chói, làm lòng Tịch Đồng cũng có chút nâng nâng. Tịch Đồng không tiếng động cười cười, đáy mắt hiện lên chút dịu dàng, sau đấy cúi đầu tiếp tục khắc gỗ.

Mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng hoạt động hết sức linh hoạt, lưỡi dao mỏng lóe lên hàn quang lấp lánh, người khác nhìn chỉ thấy sơ sẩy một chút là máu thịt mơ hồ chính là vũ khí sắc bén, nhưng ở trong tay hắn lại giống như mèo con ngoan ngoãn, giống như cánh bướm bay qua, cảm thấy có vài phần mỹ cảm kỳ lạ.

Tịch Đồng làm chính là đèn lồng bốn cánh, mặt trên dùng dây sắt móc lại với gỗ, không sợ bị cháy bỏng tay, kết câu đơn giản, nhưng chi tiết lại tinh xảo.

Sau đấy lại lấy miếng gỗ mài giũa cho mỏng, dùng đao nhỏ khắc ra hình hoa cỏ bốn mùa, mái giác cong cong được làm mượt mà tinh tế, tuy rằng chưa hoàn thiện hoàn toàn, nhưng chỉ nhìn vào miếng gỗ được khắc hoa cỏ tinh xảo kia là có thể tưởng tượng được sau khi thành hình hoàn toàn chúng tinh xảo đáng yêu đến mức nào.

Triển Linh ngồi ở đối diện xem một lúc lâu, khen nói: " tay này của huynh cũng thật khéo nha, nếu là ta chỉ sợ được ba cái liền bẻ nát ra rồi."

Bọn họ ai cũng có sở trường riêng, trong đội cũng thường xuyên bổ sung cho nhau: Tịch Đồng chuyên về vũ khí ngắn cùng với thông tin tin tức, Triển Linh cận chiến cùng xạ kích đặc biệt chính xác, chỉ là hiện tại xuyên qua, hai người giống như mất một cánh tay, cũng coi như là xứng đôi....

Tịch động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười: " nàng cảm thấy đẹp?"

Triển Linh không chút do dự gật đầu: " đương nhiên đẹp." dừng một chút lại hỏi tới: " chỉ là phương Bắc gió lớn, chạm rỗng như vậy thì đẹp đấy, cũng có ánh sáng, nhưng mà chẳng phải là ra gió một cái là tắt ngúm sao?"

Tịch Đồng nói: " sau khi làm xong bốn phía đều dán giấy dầu lên, cũng sáng mà không sợ bị gió thổi tắt, phương Bắc vào đông không có mưa cũng không sợ bị nước hắt."

Đang nói, Tiểu Hạc túm lấy tay Tịch Đồng đưa hắn ngựa gỗ nhỏ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ôm đùi Triển Linh tò nhìn về phía Tịch Đồng.

" nhin xem, tịch ca ca lo cho đệ cỡ nào." Triển Linh nhéo nhéo má béo của Tiểu Hạc: " đây là làm đèn lồng cho đệ chơi đấy."

Mắt Tiểu Hạc liền sáng long lanh, vội vàng buông chân Triển Linh ra, dùng cả tay cả chân bò đến bên cạnh Tịch Đồng, ánh mắt mong chờ nhìn đèn lồng trong tay Tịch Đồng.

Tuy rằng tuổi tác hơn kém nhau nhiều lần, nhưng ngoài ý muốn tâm tính lại đơn thuần như nhau, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt.

Nàng giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Hạc: " không được quấy rầy tịch ca ca, cũng không cho chạm lung tung, cẩn thận không lại đứt tay. Ta đi làm điểm tâm cho hai người. đúng rồi buổi trưa ăn lẩu kim chi được không? Ta nhìn thấy có mấy miếng thịt bò rất được, không ăn đúng lúc thì rất lãng phí, thêm chút đậu hũ non, hành, nấm, lại lấy đồ chua, nhất định sẽ rất ngon."

Vừa dứt lời, một lớn một nhỏ đều đồng thời gật đầu, hai đôi mắt sáng quắc tràn đầy khát vọng.

Triển Linh cười khúc khích, xoay người đi vào phòng bếp.

Trước đấy làm kẹo mạch nha còn thừa lại, chủ yếu là thứ đồ kia quá ngọt, căn bản là ăn không hết được, nhưng nếu tiếp tục để đấy lại sợ bị hỏng, nàng liền cân nhắc chuyện chế biến thêm món khác bằng kẹo mạch nha.

Vẫn còn gạo nếp cùng mật, vậy làm bánh mật đi ( bánh tổ)

Triển Linh làm bánh mật trắng cùng với bánh mật vàng, cái trước chính là dùng gạo nếp làm, cái sau là lấy khoai lang, táo đỏ chưng chín mềm, mật rồi làm thành bánh có vị ngọt lại mềm mại dễ ăn.

Nàng dùng đũa chọn một cái bánh mật vàng xuống, lại hướng ra ngoài gọi: " Tiểu Hạc!"

Không lâu sau, một thân thể nho nhỏ lạch bạch chạy vào, thấy đồ trong tay nàng thì không tiếng động hoan hô.

Hiện tại Tiểu Hạc cũng có kinh nghiệm, nếu tỷ tỷ ở trong bếp gọi mình, chắc chắn sẽ có đồ ăn ngon, nhất định phải chạy thật nhanh!

" cầm ăn đi, đừng chạy, bằng không ngã mất." Triển Linh lại đem bánh mật thổi mấy cái, cũng thấy không còn quá nóng nữa, lúc này mới đưa qua..

Trẻ nhỏ da thịt mềm, lỡ như bị làm sao cũng không tốt.

Tiểu Hạc nhận lấy sung sướng cắn một miếng nhỏ, đôi mắt mở to rồi lại híp lại một đường.

Ăn thật ngon, mềm mềm ngọt ngọt, chưa bao giờ được ăn qua hương vị này!

Tiểu bằng hữu mặt nhỏ phình lên, giống như hamster nhỏ, nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Triển Linh nói Tiểu Hạc há miệng ra kiểm tra, xác nhận là đã nuốt xuống hết rồi mới cười cười khen: " ngoan, đi chơi đi."

Tiểu Hạc dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay nàng, lại túm lấy góc áo của nàng chỉ ra bên ngoài.

Ca ca đâu?

" hắn đúng là không uổng công thương đệ." Triển Linh bật cười:

" yên tâm đi, không thể thiếu được công của đại thần,người ta còn bỏ sức chú ý hơn chúng ta nhiều, đợi chút rồi tỷ tỷ mang ra cho mọi người.'

Tiểu Hạc lúc này mới yên tâm, vui vẻ giơ bánh mật đi ra ngoài.

Tịch Đồng người này, không thích nấu, nhưng đặc biệt thích ăn, ăn cũng đặc biệt nhiều, Triển Linh là không có biện pháp nào với hắn cả.

Bánh mật đương nhiên hắn cũng ăn, nhưng bánh mật trắng muốn có nhân là đường, bánh mật vàng phải dùng chút mỡ heo chiên lên một chút, chờ cho bớt nóng lại chấm bánh vào nước đường đỏ ăn!

Triển Linh vừa làm, vừa hoài nghi bản thân mình, hiện tại mới nhớ tới, nàng đây là tự rước về một tổ tông hầu hạ?

Nàng cũng không chú ý tới, nhìn bản thân hầu hạ hắn này.

" nghĩ cái gì vậy?"

" mẹ ơi!"

Tâm hồn đang lơ đãng, Triển Linh nghe thấy phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, nàng sợ tới mức hốn phi phách tán, suýt chút nữa đem nồi trông tay ném ra ngoài.

Tịch Đồng nhanh tay đè lại, cười: " lửa ngay cạnh mà cũng có thể thất thần? tính cảnh giác kém như vậy từ bao giờ vậy?"

" không phải huynh ở bên ngoài sao, ta sao phải lo lắng nữa?"wuxian

Triển Linh kinh hồn thở hắt ra, lại vỗ vỗ ngực, sau đấy quay ra mắng hắn: " huynh muốn dọa chết ta sao, đi cũng không có tiếng động, ra đứng sau lưng ta nói làm cái gì đứng bên cạnh không được sao?"

Tịch Đồng chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, giống như ánh mắt hồn nhiên vô tội của tiểu bằng hữu Tiểu Hạc đang ôm đùi hắn.

" ta vốn tưởng là nàng sẽ nghe thấy."

Tiểu Hạc gật đầu, lại cúi xuống cắn một miếng bánh mật, nhai nhai.

Đối với hai người này, Triển Linh đúng thật là không nói được lên lời: " không so đo với huynh, đi vào đây làm cái gì?"

Tịch Đồng hất cằm nhìn tiểu bằng hữu dưới chân tay ôm tay ăn nhanh nhẹn vô cùng: " làm việc cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói, sao lại không có của ta?"

Hắn cực kỳ uất ức!

Triển Linh: " đại ca, bên kia có hai cái bánh mật, hiện tại đã nhìn thấy rồi chứ!"

Nói rồi còn dùng đũa gõ gõ vào nồi, Tịch Đồng cười cười, giống như đứa trẻ con được như ý muốn: " được, ta chờ."

Triển Linh giống như không có cách nào, người này thật sự quá dễ thỏa mãn.

Hai miếng bánh mật mà thôi, đến mức này sao?

Tịch Đồng dắt tay Tiểu Hạc đi ra ngoài, đi được hai bước lại dùng lại, đặc biệt chân thành yêu cầu: " bánh mật trắng nhiều đường hơn được không."

Triển Linh chỉ thẳng tay hướng ra ngoài, dứt khoát nói : " đi ra ngoài."

Đuổi người đi xong, lại nhanh chóng làm việc.

Chờ khi bánh mật nguội bớt, xoa xoa nhẹ rồi cho vào khuôn đúc ấn thành hình cho đẹp, lại dùng dao cắt thành các khối vuông, hai đầu liền hiện lên màu vàng của tương mạch nha.

Lúc này ăn là vừa nhất, không nóng quá cũng không bị lạnh, mạch nha cũng có thể kéo ra thành sợi.

Nghĩ tới thịt vẫn còn tươi, không nướng lên ăn thật sự là phí của trời, mấy ngày hôm nay chính là tiệc thịt bò. Buổi trưa vừa mới ăn lẩu kim chi cay, nấu thêm chút cơm tối nay lại ăn thịt nướng.

Triển Linh chỉ huy Tịch Đồng cắt miếng thịt béo nhất xuống, cắt mỏng để lên vỉ nướng. lát thịt kia vừa mới tiếp xúc với vỉ nướng liền vang lên tiếng xèo xèo, mỡ tiết ra chảy xuống dưới than đỏ, miếng thịt rung lên nhè nhẹ, mùi thơm bay ra càng thêm nồng.

ớt cay, thì là, tương ngọt, thích ăn cái gì thì chọn cái đấy trộn lên, thịt bò mới nướng thơm mềm cho vào miệng là đã muốn tan ra, nhưng để ngon hơn tốt nhất vẫn nên cho chút hạt tiêu thơm. Cắn xuống một miếng, nước thịt chảy ra, cả tâm hồn như muốn bay lên cả người không tự chủ được mà muốn nhảy.

thịt ăn nhiều cũng không sợ, thêm chút đậu bắp, rau cải trung hòa, lại uống ngụm nước sơn tra lạnh, đương nhiên là có thể tiếp tục ăn được thêm.

Tiểu Hạc ăn đến mức miệng bóng loáng, còn ợ một cái to, sau đấy mỹ mãn cầm nước sơn tra lên uống, ngồi một lúc thì bị xách đi lên đi dạo tiêu thực.

Gió đêm thổi tới, mang theo mùi hương của cây cỏ thanh mát dường như chút mùi dầu mỡ vừa nãy ăn thịt nướng đã bị gió đêm thổi tiêu tán đi mất.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Triển Linh vô số lần đã phải khiếp sợ khi nhìn thấy bầu trời sao ở nơi đây, bầu trời đêm đầy sao trời vô biên vô ngần, vẻ đẹp lộng lẫy làm cho người ta theo bản năng mà nín thở ngưng thần, cảm thấy vũ trụ to lớn như đang ở ngay trước mắt mình, lại cảm thấy nhân loại trong vũ trụ nhỏ bé yếu ớt đến mức nào.

' xã hội công nghiệp hiện đại ô nhiễm quá nghiêm trọng." Tịch Đồng: " nhiều người sinh ra trong thành phố chật hẹp nhà cao tầng che trời có lẽ nhiều người cả đời còn chưa được nhìn thấy sao trời chân chính là như thế nào."

Bọn họ cũng chỉ có thể ban đêm ngẩng đầu nhìn xem máy bay đi qua

Hội đèn lồng ở Hoàng Tuyền châu trước đó một ngày đã lâu không thấy Trương Viễn tới.

Triển Linh còn rất ngoài ý muốn, theo thói quen nhìn ra phía sau Trương Viễn nhìn: " sao vậy, Triệu Qua không tới cùng sao?"

Năm lần bảy lượt, hai người này luôn cùng nhau tới đây, hiện tại chỉ thấy một người liền có chút không quen.

" hôm nay chúng ta được nghỉ, ta tới đây là có chuyện riêng." Trương Viễn nói: " hắn chắc là người nhà cho đi xem mắt rồi."

" a." Triển Linh cười: " cũng đã tới tuổi này rồi, nếu sau này có làm hỷ sự, cũng đừng quên cho ta biết, tốt xấu gì cũng quen biết một hồi. ngồi đi, muốn uống gì?"

" nước là được rồi, không cần phiền thêm." Trương Viễn ngồi xuống, lại đánh giá mọi nơi, thấy trong sảnh lớn có vài người đang cúi đầu ăn cơm, Tiểu Ngũ cũng chạy khắp nơi mặt mũi tươi cười tiếp đón, Nhị Cẩu Tử đứng ở quầy lách cách tính toán, một khách điếm chỉn chu đang dần hiện ra.

Triển Linh thay hắn rót trà, lại lấy mấy quả khô tới: " hôm nay là tới đây có chuyện gì?"

Trương Viễn tùy tiện lấy mấy hạt thông lên: " vị Tịch thiếu hiệp kia đâu? Sao không thấy có ở đây?"

" nếm thử hạt dưa này đi, ta xào đấy, một loại ngũ vị hương một loại muối tiêu, ăn khá ổn. nhưng ăn thì phải uống nhiều nước, nếu không ăn xong cổ họng khó chịu, môi cũng muốn cuốn lên trên đấy. hắn ở phía sau mang Tiểu Hạc đi hoạt động chân tay." Triển Linh thuận miệng nói.

Nghe thấy ngữ khí quen thuộc tự nhiên, Trương Viễn cảm thấy không được tự nhiên: " a, khá tốt, tiểu tử thì nên hoạt động nhiều một chút lớn lên mới khỏe mạnh được, vậy hắn, cái kia Tịch thiếu hiệp, vẫn ổn chứ?"

Hạt thông này hạt tròn, cũng không biết được làm thế nào, là xào lên sao? Nhưng lại không thấy dầu mỡ.

Còn có hạt dưa, hắn là người lớn lên ở phương Bắc, từ nhỏ cũng ăn không ít, nhưng lại không thể so được với hai đĩa trước mắt này, thơn giòn, mấu chốt còn là đặc biệt ngon! Có chút mặn nhưng lại lẫn chút vị ngọt, ăn vào quả thực chính là dừng không lại được! Khiến cho ý định ban đầu của hắn tới đây vứt ra sau gáy....

Triển Linh lúc này mới hiểu được ý đồ hắn đến đây, miệng cười không khỏi thêm vài phần ấm áp: " phiền ngươi phải lo lắng rồi, hắn cũng không phải là kẻ xấu."

" vậy là tốt rồi." Trương Viễn gật gật đầu, bối rối hoảng hốt đến mức cầm nhân hạt thông ném đi còn vỏ hạt thì cho vào miệng nhai, suýt chút nữa muốn vỡ cả răng hàm.

Đau đớn bất ngờ ập tới làm tinh thần hắn tỉnh táo hươn, vội vàng ho khan mấy cái che dấu sự xấu hổ, lại nói đến chuyện chính: " đúng rồi, mấy ngày nữa Phúc Viên châu có hội họp rất lớn, cũng có hội đèn lồng, có nhiều gánh hát tới đây bán nghệ, ngươi không muốn mang Tiểu Hạc đi xem sao?"

Hiện tại Hoàng Tuyền châu sẽ là ngày 15, Phúc Viên châu là ngày 16 chỉ kém một ngày.

" không được rồi." Triển Linh có chút khó xử nói: " hôm kia Chư tiểu thư đã mời chúng ta ngày 15 đến Hoàng Tuyền châu chơi hội, nói muốn ở chơi lại hai ngày, sợ là không kịp rồi."

" vậy sao?" Trương Viên há miệng thở dốc: " vậy đúng là không khéo rồi."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, đúng lúc lại có một đợt khách vào cửa, Trương Viễn cảm thấy ngồi thêm lại chỉ thấy thêm xấu hổ, nên thuận tiện đứng lên cáo từ ra về.

" không ngồi thêm một lúc nữa sao?" Triển Linh đứng dậy tiễn khách, lại nhiệt tình cầm giấy dầu ra muốn đóng gói lại: " mang chút hạt thông với hạt dưa đi, để cho Triệu huynh đệ nếm thử, chỉ là chút tầm lòng, lần tới ta làm hạch đào."

Vốn chính là tới thăm, sao lại còn không biết xấu hổ tới ăn rồi lại còn gói mang về? Trương Viễn từ chối một hồi, rốt cuộc...công phu không bằng người!

Hắn đã kinh ngạc đến mức buồn bực, cả người đều ngây ra.

Ta, ta còn kém cả một cô nương?wuxian

Ông cụ non Trương Viễn cũng không phải là hạng người khinh cuồng người khác, biết được bản lỉnh của mình tại đây cũng là có danh tiếng, bằng không tuổi còn trẻ thế này đã ngồi vào ghế tổng bộ đầu, nào biết được túi hạt dưa hôm nay cũng không đẩy lại được!

Không biết Triển cô nương làm thế naog, nhìn thì khinh khinh xảo xảo, cũng không thấy mất chút sức lực nào, nhưng cánh tay đè lên tay hắn làm hắn muốn đẩy lại cũng không đẩy được. Sau đó còn không kịp phản ứng lại kịp, trong ngực đã bị nhét vào hai bao giấy dầu.

" triển cô nương, xin dừng bước, cũng không phải người ngoài không phải tiễn nữa đâu." Trương Viễn gian nan hoàn hồn, đầu óc xoay chuyển chậm chạp, chỉ cảm thấy khí phách ngần ấy năm hăng hái bao nhiêu đều bị vùi dập. Hắn vừa mới nói xong, liền thấy Tịch Đồng mang theo Tiểu Hạc đi ra, hai người đều ngẩn ra.

Tịch Đồng nhìn ra người phía sau Triển Linh, lại nhìn thần sắc phức tạp trên mặt Trương Viễn, ánh mắt hơi hạ xuống, mặt không cảm cứ đưa Tiểu Hạc qua đi, chủ động nói: " để ta đưa hắn đi."

Triển Linh gật đầu: " được."

Tịch Đồng sở dĩ có thể nhanh chóng thuận lợi tìm được tới đây cũng là có Trương Viễn, có lẽ cũng có cái gì muốn nói

Lại nói Tịch Đồng cùng Trương VIễn, một người dẫn ngựa một người đi bộ, đi ra ngoài hơn nửa đường cũng chưa nói một lời, không khí trầm lặng nghiêm trọng.

Trương Viễn dứt khoát dừng lại, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: " người cùng Triển cô nương, cuối cùng là có quan hệ gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng liền cảm thấy không ổn, vô duyên vô cớ, hỏi cái này làm gì?

Tịch Đồng lại có vẻ không kinh ngạc lắm: " là chiến hữu, sinh tử chi giao."

Hắn nói như vậy, Trương Viễn lại càng thấy mờ mịt, đoán mò hỏi: " ý của ngươi là, các người đều là người làm việc cho triều đình?"

Không đợi Tịch Đồng trả lời, hắn liền lắc đầu trước: " không thể nào, từ cấm quân triều đình, đến quân lính của địa phương, đến nha môn đều không có nữ nhân làm việc. Huống chi võ nghệ như Triển cô nương, có năng lực cao như vậy, phàm là lộ ra ngoài một chút manh mối cũng sợ rằng đã truyền đi khắp nơi rồi, sao có thể đến nay vẫn không có chút danh tiếng nào?"

May mà lúc trước lần đầu gặp mặt không có hành động thiếu suy nghĩ, bằng không...mặt mũi này cũng không cần nữa rồi.wuxian

Tịch Đồng liếc mắt nhìn một cái, nói: " trên đời này luôn có vài thứ không thể cho ra ánh sáng được.'

" ý của ngươi là?" Trương Viễn thở mạnh, mắt mở to: " là ẩn vệ?'

Tương truyền rằng thủ hạ của Thánh Thượng có một lực lượng thần bí, không xuất hiện ở ngoài, nhưng chỉ cần nghe danh cũng đủ làm cho người đời sợ vỡ mật, mọi người thường lấy danh ' ẩn vệ' để gọi bọn họ.

Nghe nói ẩn vệ mỗi người đều mang trong mình một tuyệt kỹ, xuất quỷ nhập thần...

Hay là?!

Trương Viễn càng nghĩ càng nhiều thứ, càng nhiều thứ thì lại càng thấy đáng sợ, lại quay đầu nhìn ' Khách điếm Nhất Gia', ánh mắt trở nên hoảng hốt, trong lòng giống như sóng cuộn biển gầm.

Nếu sự thật là như vậy, vậy khách điếm kia có lẽ không hẳn là khách điếm thật sự!

Đúng rồi, địa lý của Hoàng Tuyền châu cùng PHúc Viên châu đều là đặc thù, đông tây nam bắc tuy không phải vùng giao tranh của binh lính, nhưng mà Thánh Nhân sao có thể thả lỏng nơi như thế này được mà không cử người tới giám thị?

Vậy nói như vậy.....

Trương Viễn mơ mơ màng mang, máy móc sửa sang lại ngựa, vừa mới chuẩn bị xoay người lên ngựa, lại chuẩn bị lên ngựa, lại bỗng nhiên nghe thấy Tịch Đồng nói một câu:

" giả"

" cái gì?!"

Nỗi lòng của Trương Viễn quay cuồng, suýt nữa giẫm nhầm vào không khí mà ngã xuống, lảo đảo nắm chặt yên ngựa mới đứng vững được, sau đó mặt mũi khó tin mà quay đầu lại.

" vừa rồi ngươi nói những thứ đó...' Tịch Đồng mặt không biểu tình nói ra một từ giống như sét đánh giữa trời quang : " Giả!"

Trương Viễn: "...."

Mặt hắn nhanh chóng đỏ rực lên, không cam lòng nói: " chính là, nhưng ngươi...'

" chưa bao giờ thừa nhận." nói lên những lời này, Tịch Đồng quả thực không có cảm giác thừa nhận tội lỗi.

Trước mắt Trương Viễn tối sầm lại, trong cổ họng cảm thấy có chút tanh ngọt giống như máu có thể phun ra ngoài, có phun ra thì cũng phun ra vào mặt tên tiểu tử này đi!

Con mẹ nó, là không thừa nhận, nhưng người cũng không phủ nhận sao?

Tịch Đồng không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Viễn một lát, cảm thấy biểu tình của đối phương giờ phút này, ừ, nếu như ở hiện đại thì sẽ là " có một câu MMP rất muốn nói"

MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".

" suy nghĩ chu toàn là chuyện tốt, có thể tưởng tượng quá nhiều thì đấy là bệnh.'

Phải trị !

Nói xong những lời này, Tịch Đồng tiêu sái xoay người đi vào, bỏ lại Trương Viễn trừng mắt nhìn bóng dáng Tịch Đồng âm thầm nghiến răng, quả thật muốn dùng hai bao giấy dầu trong ngực đập vào cái đầu kia.

Con mẹ nó!!!

' nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?" Triển Linh thấy Tịch Đồng trở về còn rất ngạc nhiên: " ta coi các ngươi giống như có chuyện rất nuốn nói, không ở lại nói thêm sao?'

' nói xong rồi." Tịch Đồng lời ít ý nhiều.

Hắn thật sự không phủ nhận, bởi vì không cần thiết phủ nhận.

Hắn cùng Triển Linh thật sự là chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nhưng là không phải là làm việc cho thánh thượng của Đại Khánh Triều, bởi vậy, cũng không đúng.

dịch bệnh đang bùng phát trở lại mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé :3

đeo khẩu trang và rửa tay thường xuyên...

mình thì không mua nước rửa tay khô mình mua chai cồn 70 độ trong hiệu thuốc rửa tay cũng được vừa rẻ lại tốt, chai to thì đổ ra bình xịt nhỏ đi đâu cũng mang theo được xịt trước vào các nắm cửa và chỗ tay mình chạm vào cho an toàn các bạn ạ.

bánh hoa quế

bánh mai rùa

bánh tổ trắng

trứng trà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro