chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 27

Sáng sớm ngày vào thành, Triển Linh ngạc nhiên nhìn Tịch Đồng lấy ra tận hai cái đèn lồng, lại lấy ra một cái mà Tiểu Hạc mong chờ đã lâu, còn một cái khác....cho chính mình?

" vậy còn ta đâu?" nàng khó tin hỏi.

" ừ." Tịch Đồng lại đi phía trước, nụ cười có chút giảo hoạt: " ta đã cố ý khắc hoa văn nàng thích nhất đấy."

Ta thích? Ta thích hoa văn gì?

Triển Linh cúi đầu nhìn kỹ, rồi bật cười lập tức bày ra bộ dạng muốn đánh người: " đây là cái gì!"

Đèn của Tiểu Hạc khắc là hoa cỏ bốn mùa, lả lướt xinh đẹp, sao của mình lại thành nồi lẩu, mì sợi, vịt nướng còn có cả đùi gà!

Đám người Thiết Trụ cười tới mức ngã ra, đứng lên còn khen tay nghề của Tịch Đồng.

"Tịch chưởng quầy còn có cả tay nghề cao như vậy!"

" khó như vậy cũng có thể làm ra nha!"

" khéo tay như vây, Tịch chưởng quầy quả nhiên là một người tinh tế."

" ai u, thiên a, nếu đèn lồng đó mang ra ngoài bán một cái cũng phải mấy trăm văn tiền đi!"

Từ sau khi bọn họ biết được Tịch Đồng là người góp vốn mở khách điếm Nhất Gia tất cả đều sửa miệng gọi hắn là Tịch chưởng quầy.

Triển Linh cảm thấy mình cười sắp điên rồi, nhìn khá là đẹp mấu chốt là trông rất thú vị, nhưng bảo nàng mang đèn này ra cửa làm sao được a.

Nàng dù gì cũng là một đại cô nương như hoa như ngọc nha, một năm mới có một lần hội lớn như vậy chắc chắn mọi người đều sẽ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đèn lồng mang theo cũng là Hằng Nga bôn nguyệt, bát tiên quá hải, tiên khí phiêu phiêu, nhưng tới tay nàng lại là lẩu???

Cười nửa ngày, liền thấy Tịch Đồng ở phía kia cũng đang cười, đi tới đấm hắn một trận: " thật sự là huynh làm được!"

Tịch Đồng đứng cho nàng đấm, cười hỏi lại: " không thích sao?"

Triển Linh cười, lại giơ đèn lồng lên nhìn hồi lâu, cuối cùng lại cảm thấy mấy cái loại khắc chim hoa tiên tử gì đấy thật là ngây thơ, nhìn cái này vào chắc chắn làm người khác nước dãi chảy dài ba thước, cuối cùng miễn cưỡng giãy giụa gật đầu: " thích."

Thôi, nhận mệnh đi! Nàng là người mở tiệm cơm, không là đồ ăn thì có thể thế nào?

Lý thị, Lưu thị đều về đoàn tụ cùng gia đình, hôm đó Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cùng bọn họ vào thành, hai người buổi tối lại trở lại khách điếm nhìn cửa hàng.

Tịch Đồng mỗi ngày đều phải dắt ngựa đi rong, con la của Triển Linh cơ hội ra khỏi cửa liền ít đi, liền đặc biệt có ý kiến, buổi sáng dắt nó ra đóng xe vào họng to ra kêu vang trời, còn suýt chút nữa cắn đứt cả tay áo của Thiết Trụ.

Buổi sáng vẫn có chút lạnh, hai tỷ đệ Triển Linh ngồi xe, Tịch Đồng ở bên ngoài cưỡi ngựa. Có lẽ là do thường xuyên đi dạo xunh quanh, hắc mã của Tịch Đồng nhin đặc biệt thản nhiên, ngẩng đầu mà bước, trái lại la của Triển Linh lại không chịu được, vừa đi vừa trêu chọc hắc mã, chốc lát lại quay ra phun nước miếng, lát sau lại hất đá chân sau.

Cuối cùng hắc mã không chịu nổi, nếu không phải là Triển Linh cùng Tịch Đồng cùng lôi kéo, hai tên tiểu tử này có thể đã hẹn nhau ra bên đường đánh một trận rồi!

Đi không bao lâu, Tiểu Hạc không ngồi yên được nữa, vịn cửa sổ mắt nhìn ra bên ngoài trông mong nhìn, Tịch Đồng nhìn qua, hắn cười nhìn trở lại, tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng lại dừng ngựa lại.

Tịch Đồng nhìn hắn đã xem đến không chịu nổi
: " muốn cưỡi ngựa sao?"

Hai mắt của đứa nhỏ sáng lên, liều mạng gật đầu, lại quay đầu lại nhìn Triển Linh.

Triển Linh nhíu mày lại, không tình nguyện nói: " bên ngoài trời lạnh."

Buổi sáng gió lạnh, trẻ con thân thể còn chưa dưỡng tốt, nàng không muốn để hắn đi.

Lời còn chưa dứt, đầu tiều hạc liền gục xuống dưới, miệng nhỏ hồng hồng mím lại, tay béo chọc chọc vào màn xe.

ấm ức nhưng lại không dám nói.

Ăn mềm không ăn cứng Triển Linh sợ nhất cái này, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: " huynh giữ người cẩn thận, bằng không hai chúng ta quyết đấu một trận đấy."

Tịch Đồng cười: " được."

Triển Linh mặc vào cho Tiểu Hạc ba tầng trong ba tầng ngoài thật tốt, cuối cùng nhìn giống như quả cầu nhỏ mới để đi ra.

Tiểu Hạc bị bọc lại nóng đến đổ mồ hôi, ấm ức nhìn Tịch Đồng, lại nhịn không được muốn kéo cổ áo.

" nghe lời tỷ tỷ." Tịch Đồng giúp hắn chỉnh lại mũ: " bên ngoài gió lớn."

Triển cầu nhỏ liền đứng im, an ổn ngồi trước Tịch Đồng, hạnh phúc nhìn phong cảnh xung quanh.

Thật ra thời tiết giá rét, cỏ cây đều khô vàng, mấy ngày nay tuyết đọng lại tan cũng không ít, nhưng cũng tàn lại toàn là vũng nước bùn, không có gì đẹp để ngắm, nhưng hắn chính là cảm thấy vui, vui vẻ đến mức cảm giác muốn bay lên giống như chim nhỏ.

Bởi vì vừa là hội chùa cùng tổ chức với hội đèn lồng, hôm nay người ngoài vào thành nhiều hơn, bá tánh từ khắp nơi đổ về tất cả đêù thu thập bản thân sạch sẽ tươ tất, vui mừng mong chờ đứng xếp hàng ngoài cổng thành.

Bây giờ đứng ở đây chờ vào thành đã không giống với trước kia, mọi người đều đã có hộ tịch trên người, có cái này cả người liền cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, một đường đi tới nhìn đông nhìn tây, thừa dịp đứng chờ xếp hàng nghỉ ngơi một phen, dưỡng sức đợi lát nữa chơi đùa.

Bá tánh vào thành có người giống như bọn họ muốn tới ngắm đèn chơi hội, cũng có người muốn nhân cơ hội này buôn bán, trong dòng người không chỉ có người còn có ngựa, la, thậm chí có cả gà heo dê vịt, các tiếng kêu hết đợt này đến đợt khác, náo nhiệt y như hát tuồng.

Cổng thành ngày lễ tết kiểm tra cực kỳ chặt, mà cố tình người lại nhiều, đồ vật lại lỉnh kỉnh, tốc độ kiểm tra khó tránh khỏi chậm chạp, gần nửa canh giờ trôi qua, mới đi về phía trước được 100m, còn hơn nửa đoạn đường nữa mới đến cổng thành.

Bốn phương tám hướng đều chen chúc đầu người, Tiểu Hạc cũng không có hứng cưỡi ngựa nữa, lại quay về xe ngồi, hai tỷ đệ ngồi trong xe bỏ đồ ăn vặt ra vừa ăn vừa ngắm cảnh.

Có đầu vịt, cánh vịt, cổ vịt, chân vịt đều đã kho lên, còn có hạt dưa, hạt dẻ rang tẩm gia vị, Triển Linh dùng ngũ vị hương mình tự làm ướp đậu, váng đậu chua cay, kẹo mạch nha viên, bánh mâtj chấm đường, tất cả đã chia ra gói vào giấy dầu, để trong ngăn tủ trong thùng xe.

Ngăn tủ bên cạnh còn có một cái giá cố định, để chậu than, ấm nước, muốn uống nước ấm, nước rửa mặt đều rất tiện.

Trước khi ra cửa Tịch Đồng còn trêu nàng, nói đây nếu không nói là đi vào thành, người ta còn tưởng nàng đi ra ngoài thành dạo chơi đấy!

Mặt trời ngày càng cao lên, bá tánh sốt ruột vào thành, có người chưa ăn cơm sáng đã lên đường, lúc này nàng mở giấy dầu ra, mùi thơm chua cay thơm nồng kia giống như sinh mệnh tán ra bốn phía len lỏi khắp nơi, làm người ngửi thấy mùi hương nước miếng chảy ròng ròng.

Người lớn thì cũng thôi đi có lực tự chủ, nhịn xuống là được không nhìn qua bên kia sợ làm mình mất mặt. Chỉ là mấy đứa nhỏ thì không được không để ý được nhiều như vậy, mặc cho cha mẹ nói thế nào cũng vẫn nhìn chằm chằm, trên mặt viết hẳn chữ thèm lên trên.

Tiểu Hạc đang ăn rất vui vẻ, nhưng dần dần, tầm mắt nhìn qua càng ngày càng nhiều, làm tiểu tử kia trở lên cắn một miếng cũng không được tự nhiên, động tác ăn kẹo mạch nha cũng chậm lại.

bên cạnh xe ngựa là một đôi ông cháu, cháu gái mặc một thân quần áo giặt đến mức bạc trắng, người ông mặc áo bên trên có mụn vá đắp lên, đầu tóc hoa râm rối bời, theo gió bay bay, vừa chống gậy, vừa cõng một sọt lớn cành liễu, bị nặng ép đến nỗi cả người cúi xuống, nhìn thấy là cuộc sống qua ngày không dễ dàng. Đứa nhỏ kia ước chừng 6,7 tuổi, tóc búi lung tung thành hai búi tóc nhỏ, trên lưng cũng cõng một tai nải lớn, lúc này đang trông mong nhìn miệng Tiểu Hạc đang mấp máy, cổ họng nuốt nước miếng ực một tiếng.

Tiểu Hạc tuổi còn nhỏ, thật ra không hiểu được nhiều thứ lắm, chỉ là theo bản năng nhíu mày lại, nhẹ nhàng kéo tay Triển Linh, lại làm động tác chỉ ra ngoài.

" ừ?" Triển Linh nhìn thấy hết mọi việc, từ tốn nói: " hôm nay chúng ta mang đồ ăn vặt ra ngoài mỗi người đều chia rõ ràng, ca ca, đệ còn có ta, chúng ta mỗi người một phần, nếu đệ muốn cho người khác, thì bản thân phải ăn ít đi, chịu đựng hai ngày này không có đồ ăn vặt."

Giáo dục trẻ con thì phải uốn nắn từ khi còn nhỏ, có thể để cho một đứa trẻ con chia sẻ cùng người khác xác thật rất khó có được, nhưng càng khó hơn là giáo dục đứa nhỏ hiểu và đảm nhận được trách nhiệm của mình.

Tiểu Hạc chớp mắt cố gắng hiểu lời tỷ tỷ nói, qua một lúc lâu mới hoàn toàn hiểu được lời của tỷ tỷ có ý gì, sau đó liền không chút do dự gật đầu.

Hai bên gần nhau, bên này nói chuyện, ông lão kia liền nghe thấy được, lập tức hai tai đỏ bừng, liền nói không cần.

Mà Tiểu Hạc đã cầm lấy kẹo mạch nha đưa ra ngoài, tay ngắn chân ngắn không đưa ra tới, liều mạng nghiêng người chống ra ngoài. Tiểu cô nương kia có chút kinh ngạc, rốt cuộc vẫn là không chịu nổi chần chừ hồi lâu vẫn đưa tay ra, chỉ là lập tức liền bị ông lão đè lại.

Ông lão gương mặt đỏ bừng nhìn triền linh nhận lỗi, run rẩy khiến người chua xót: " thật không phải,, cô nương, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngài đừng trách, chúng ta phải đi rồi."

" cái này cũng không phải chủ ý của ta."

Triển Linh cười nói, chỉ chỉ về phía Tiểu Hạc đang chấp nhất đưa tay ra ngoài: " là trẻ con, thích tìm bạn chơi chút, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi à, có chỗ cho người lớn chúng ta xem mồm đâu, đừng làm khó tiểu cô nương này a."

Ông lão kia nguyên là còn muốn đi chắn, nhưng vừa nhìn thấy hai tỷ đệ này tuy rằng mặc đồ không quá đẹp đẽ quý giá , nhưng chắc chắn là đồ mới tinh cắt may cẩn thận, còn có người đi bên cạnh, cưỡi hắc mã cao lớn, còn có hai người vạm vỡ tráng kiện làm tùy tùng, làm sao ông dám chạm vào đây? Cánh tay giơ lên được nửa đường lại hạ xuống, mặt mũi co quắp xoa tay, lẩm bẩm nói không ra lời.

Kia chính là kẹo a, một cân còn không phải là trên trăm văn tiền sao?

Ngày thường bọn họ cũng đi ngang qua cửa tiệm bán kẹo, cũng không dám ngẩng đầu, sao có thể vô duyên vô cớ muốn người ta đưa cho ăn.

Ông lão kia càng thêm bất an, bé gái nhỏ cũng khẩn trương, vành mắt hơi đỏ lên, ngửa đầu nhỏ giọng nói: " ông nội, con không ăn kẹo, không ăn."

Xung quanh mọi người đều thổn thức một trận, Triển Linh thở dài: " lão nhân gia, đừng để ý nhiều, ta thấy tiểu cô nương đáng yêu nhìn rất thích, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi đừng để bụng."

Phía sau có một thương nhân tuổi tầm trung niên nhìn không được nữa, đi lên phía trước gân cổ lên nói: " ông lão, đừng làm khó đứa nhỏ, nhận đi."

Mắt thấy Tiểu Hạc đã nhoài người ra đến mức gần rơi xuống, ông lão kia mới để cháu gái mình nhận lấy, sau đấy lập tức mang theo cháu gái quỳ xuống dập đầu.

May Triển Linh có kinh nghiệm, vừa thấy động tác của bọn họ liền nói để Thiết Trụ chạy ngăn lại, hơn nữa lão nhân gia chân cẳng không tốt, cản lại cũng coi như tốt.

Ông lão không chịu nhận không. Ngập ngừng nửa ngày sau đấy thật cẩn thận từ phía sau lưng móc ra một cái còi gỗ, khiêm tốn đưa qua thấp thỏm nói: " không có gì quý, đây là còi gỗ lão tự khắc, cầm cho tiểu thiếu gia chơi đi."

Nói xong, lại rất cẩn thận cười cười, mặt đầy nếp nhăn rất sâu.

Thấy Tiểu Hạc chỉ là tò mò giơ xem, ông lại nói thêm một câu: " rửa, phải rửa qua đã, không dơ, không dơ."

Triển Linh nhất thời cảm thấy chua xót, giải thích nói: " là nó chưa thấy qua, ngài đừng nghĩ nhiều."

" ai, ai!" lão hán gật đầu, cuối cùng cũng nhẹ nhõm chút.

Tiểu cô nương cầm kẹo mạch nha, đứng nhìn hồi lâu, lại cúi xuống ngửi mùi kẹo, vui vẻ nói với ông nội: " ngọt, thơm ngào ngạt! Ông nội người ăn thử đi."

" ông không ăn, con ăn, con ăn."

Ông cháu hai người nhún nhường một hồi, rốt cuộc ông lão phải làm bộ làm tịch liếm một cái, cháu gái lúc này mới chịu cho vào miệng. Kẹo mạch nha mới vừa vào miệng nàng liền cười lên, giống như ánh mặt trời thuần khiết sạch sẽ tiêu tan đi mọi thứ bẩn thỉu, trong lòng mọi người cũng trở lên mềm mại.

Tiểu Hạc đánh giá còi gỗ một hồi lâu, lại đặc biệt quan sát hình dáng được khắc trên còi, là mặt chim nhỏ, lúc này mới thử thăm dò thổi lên, âm thanh thanhm thúy, Tiểu Hạc cười tủm tỉm, lại giơ lên cho Tịch Đồng và Triển Linh nhìn.

Triển Linh cười sờ đầu hắn, lại cùng lão hán nói chuyện phiếm: " ngài từ đâu tới đây vậy? Bây giờ đi vào thành định làm gì nha?"

Vừa mới rồi khi ông lão mở sọt ra, nàng phát hiện ra rất nhiều công cụ cùng đồ gỗ, lập tức trong lòng có ý tưởng, hiện tại cần kiểm chứng lại một chút.

Lão hán cảm kích nàng là người thiện tâm, đương nhiên là hỏi gì đáp nấy, lập tức cung kính trả lời: " ông cháu chúng ta từ Tô Tây phủ tới đây, cũng không có nơi đi, nghe nói là nơi này có hội đèn lồng, người nhiều, liền đi tới đây muốn kiếm sống."

Tô Tây phủ đó là chỗ nào?

Không giống như hiện đại có thể tùy ý đi mua bản đồ là xem được, bây giờ thứ như bản đồ chỉ có quan phủ được phép năm giữ, nếu có cũng chỉ có nhà phú quý đi nhờ người làm ra, hoặc là một người đi rồi vẽ ra bản đồ, cho nên Triển Linh đối với phân bố ở đây không hiểu biết lắm, nghe xong cũng thấy mờ mịt, quay đầu lại nhìn Tịch Đồng.

Tịch Đồng nhíu mày lại, thấp giọng nói: " Tô Tây phủ ở phía tây, cách nơi đây sợ cũng phải mấy trăm dặm đường, bọn họ có thể đi được tới đây cũng là khó cho họ rồi."

Một già một trẻ, già chân què, đứa nhỏ còn khiêng hành lý nặng, khó trách trên người quần áo tuy sạch sẽ nhưng giày dưới chân lại đã sắp rách còn đầy dấu vết bùn đất.

Tiểu cô nương vội lớn tiếng nói thêm: " ông nội của muội là thợ mộc, tay nghề rất tốt! tỷ tỷ, nhà của tỷ có cần làm đồ gỗ không?"

Quả nhiên là thợ mộc!

Còi gỗ kia tuy rằng chỉ dài bằng ngón tay cái, nhưng chế tác lại rất tinh mỹ, đỉnh chop có chim nhỏ rất sống động, như sắp vỗ cánh bay đi, bên trong đào rỗng đường cong mềm mại tự nhiên, âm thanh cũng rất thanh thúy lảnh lót, trong ngoài một sợi vụn gỗ cũng không có, thật tay nghề của ông lão này rất cao.

Triển Linh liền đối với nàng nói: " đợi lát nữa, hiện tại chưa nghĩ ra."

Ánh sáng trong mắt cô bé nháy mắt trở nên ảm đạm xuống, nhưng vẫn chưa bỏ ý định nói: " ông nội của muội tay nghề thật sự rất tốt, tỷ tỷ, chúng ta sẽ giảm giá cho tỷ có được hay không? Ngăn tủ, kệ giá, giường, hồm xiểng đều được..."

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh đã gần giống như cầu xin.

Trẻ con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, tuổi còn nhỏ như vậy, nếu là ở nhà giàu sợ vẫn chỉ là cái đuôi của cha mẹ còn muốn nằm trong lòng làm nũng, nhưng tiểu cô nương này đã đi theo ông nội dãi nắng dầm mưa, tận dụng mọi thứ để mua bán, chỉ vì muốn kiếm miếng cơm ăn.

Lão hán vừa vui mừng lại chua xót, vội túm cháu gái lại: " đừng nói bậy"

Lại nhận lỗi với Triển Linh: " cô nương chớ nghe nó nói linh tinh."

" con không nói dối." tiểu cô nương không hiểu tại sao ông không cho mình nói chuyện, nhỏ giọng nói: " vị tỷ tỷ có lòng tốt như vậy, nói không chừng sẽ..."

" đừng nói nữa!" lão hán lại càng thêm hốt hoảng, mặt già cũng đỏ bừng lên, lại dùng sức kéo cháu gái một phen.

Người ta có lòng tốt như vậy cũng là khó có được, bọn họ sao có thể lợi dụng lòng tốt như vậy!

Tiểu cô nương bị kéo mạnh đến nỗi lảo đảo, mắt thấy sắp bị ngã, sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay to đỡ lấy lưng mình. quay đầu lại, lại thấy được người vừa rồi còn đang ngồi trên lưng ngựa. Nhưng vừa rồi vẫn thấy là người kia vẫn như ngồi phía đối diện trên lưng ngựa, sao chớp mắt có thể chạy đến phía sau đỡ người? người này là thần tiên sao, sẽ bay được sao?

" không sao chứ?" Tịch Đồng cúi đầu hỏi.

Tiểu cô nương đỏ mặt, lắc đầu, lại nói cảm ơn.

Tịch Đồng cùng Triển Linh liếc mắt một cái, thay nàng nói với lão hán kia: " ý của vị cô nương này là, đồ vật quá nhiều, trong một lát không nghĩ ra được, nếu là rảnh rỗi, muốn mời các người về nhà làm."

Chỉ cần nhìn một cái đã hiểu được ý!

Triển Linh cho hắn một ánh mắt tán thưởng, đối với đôi ông cháu kia gật đầu: " đúng vậy."

Vừa dứt lời, tiểu cô nương đã vui mừng nhảy dựng lên, nhưng lão hán lại càng thêm do dự.

Người có có lòng tốt như vậy, còn cho họ kẹo ăn, chắc chắn là thương hại hai người bọn họ già già trẻ trẻ đi lang thang, chỉ sợ cũng không có gì phải làm, nói như vậy là họ quá thiện tâm!

Họ có lòng tốt như vậy, bản thân lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không tốt, không tốt.

Vừa nhìn thấy thay đổi bất ngờ trên khuôn mặt của lão hán, Triển Linh đoán được ông muốn nói gì, cho nên trực tiếp cướp lời nói trước: " ta cũng không lừa ngài, mấy tháng gần đây chúng ta mới khai trương một khách điếm, bàn ghế tủ giường cũng chưa đầy đủ hết, vốn là muốn tìm một thợ mộc tới làm thuê, chỉ là vẫn chưa tìm được. nếu ngài đồng ý, liền tới làm, chúng ta cũng tiện hơn, các người cũng không phải chạy đông chạy tây. Cũng không cần phải đồng ý luôn, nếu các ngài có chuyện vội làm cứ đi trước làm, còn sau muốn làm việc cho chúng ta, liền tới khách điếm ngoài thành 40 dặm tên là Khách điếm Nhất Gia là được."

Tịch Đồng thích nghịch mấy thứ đồ gỗ này, nhưng chỉ biết khắc gỗ, nói hẳn ra là toàn làm ra được mấy thứ vô dụng...

Còn không nói đến một cái khách điếm to như vậy cần rất nhiều đồ gia cụ, trong phòng Triển Linh cũng chỉ có một cái bàn một băng ghế, ngăn tủ đựng gì đấy đều không có. Hiện tại ở lâu rồi, quần áo chăn đệm cũng dần nhiều lên, làm gì có chỗ để đây? Không thể thiếu được những thứ như vậy.

Lại có nông cụ cũng cần những thứ đồ gỗ, lại tốn tiền mời người đến làm, bọn họ ở lại vài ngày, rồi lại có việc lại đi rồi lại có người lười đi xa không muốn đến, từ chối lien tục, hôm nay không tới mai lại không đi, khó khăn lắm mới tìm thấy người chịu đi thì lại lên giá liên tục, thực sự rất phiền lòng.

Hiện tại cũng không phải hiện đại mà đồ nhựa, kim loại có khắp nơi, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều từ gỗ, địa vị của thợ mộc đương nhiên rất cao, nhưng thợ mộc có tay nghề cao rất khó tìm.

Nhưng nếu có thể tìm một người tới làm ở luôn lại không phải là chuyện tốt đẹp hay sao?

Nhìn đôi ông cháu này cũng là người thành thật, khó có được một người ông từ ái tự mình cố gắng, cháu gái nhỏ tuổi hiểu chuyện, cũng không sợ sau này làm ra chuyện gì xấu.

Nghe nàng nói như vậy, lão hán mới miễn cưỡng tin tưởng vài phần, nhưng vẫn còn do dự.

Triển Linh cũng không miễn cưỡng, chỉ lại nói khắp mới chỉ sau đó liền vào thành.

Đi tới khách điếm đã đặt trước để hành lý.

Thời điểm tới quầy, tiểu nhị kia còn nhìn bọn họ vài lần rồi hỏi dò: " ngài là triển cô nương của Khách điếm Nhất Gia ngoài thành sao?"

Triển Linh cười, gật đầu: " không tồi, chính là ta."

" mong mãi mới thấy ngài tới a." tiểu nhị vỗ tay cười nói: " hôm qua có vị Chư cô nương tới, đã nói với tiểu nhân chuyển lời cho ngài, nói hôm nay ăn trưa xong sẽ tìm ngài nói ngài ngàn vạn lần đừng đi xa quá. Nói mấy ngày trước đã nhờ ngài chăm sóc hiện tại nàng phải làm hết sức lễ nghĩa của chủ nhà."

Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau: " được."

Nhân tình sao, chính là có qua có lại, nếu như chối từ thì chỉ sợ tiểu cô nương trong lòng thấy khó chịu.

Mấy người đi trước đặt hành lý, thấy trên phòng quả nhiên rất rộng rãi ngăn nắp sạch sẽ, rất vừa lòng.

Khó khăn mới tới được một chuyến, không ra ngoài đi dạo làm sao mà được?

Triển ling đã kêu Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử không cần đi theo, nàng cùng Tiểu Hạc, Tịch Đồng thu dọn một chút rồi đi ra cửa.

Tuy rằng mặt trời vừa mới lên không bao lâu, nhưng trên đường đã sớm náo nhiệt vô cùng, đặc biệt là mấy cửa hàng lớn,bên ngoài giăng đèn kết hoa, thậm chí còn có người treo lên mấy lầu cao quả tú cầu lục sắc, lại mời thêm cả người múa lân về, từ xa đã thu hut được ánh mắt của mọi người.

Trên đường dòng người chăn chúc xô đẩy vai sát vai, thật náo nhiệt, những chỗ trống đều được người ta tận dụng bày sạp bán hàng, bán đồ ăn vặt, bán đồ chơi...

" trâm hoa cài đang thịnh hành nhất đây, hoa cài đây! 8 văn một cái, 15 văn hai cái!"

" hầu bao, hầu bao đây, Long Thần phù hộ, Bách độc bất xâm!"

( tiếng rao này làm mị nhớ đến Tiểu Kim rao bán kiếm tuệ của Triển đại nhân ghê tị đọc lại mới được .)

" hạt dẻ ngào đường đây, nóng hôi hổi, cực kỳ ngọt! Đường nhiều gấp đôi!"

" mứt quả, mứt đào, hạnh quả khô, một miếng khai vị hai miếng bổ thân!"

Lời này nói ra, người bán rong còn khoa trương vặn vẹo người, lại làm cho mấy tờ giấy dầu run lên, dẫn tới mấy đại cô nương, tiểu tức phụ đi qua che miệng cười, cũng có người đi vào cân nửa cân mang đi.

Cách đó không xa có đám người vây quanh một vòng người, có từng trận hoan hô trầm trồ khen ngợi, không đợi Triển Linh đi qua nhìn, ở giữa bỗng nhiên liền bốc lên một trận lửa bùng lên, bá tánh vây quanh nhất thời hét lên chói tai, tập thể lui lại sau đó lại hớn hở xúm lại như cũ, cười to náo nhiệt, vỗ tay ầm ầm.

Tiểu Hạc lúc đầu bị hoảng sợ sau đó lại cười khanh khách lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên mang theo hưng phấn.

Triển Linh cũng xem, quay đầu lại nói với Tịch Đồng: " trước đây xem trên ti vi thấy người ta diễn như vậy, không ngờ lại có ngày nhìn thấy tận mắt."

Đây là phun lửa trong truyền thuyết, người biểu diễn ngậm rượu độ cồn cao hoặc là dầu hỏa, rồi phun lên cây đuốc, nếu là thuần thục còn có thể ra được nhiều dáng vẻ.

Ý cười trên mặt Tịch Đồng hiện lên, lại đùa vui nói: " cũng có vài phần công phu thật sự, nhưng làm cái đó không cẩn thận là sẽ thành tự thiêu."

Đang nói, một đội mặc đồ quan phục đi tuần phố tách đám người đi tới, còn cố ý đứng ở gần sạp người phun lửa một lát,thấy đám người vỗ tay hoan hô không giảm đi liền gân cổ lên kêu: " trời vật hanh khô, cẩn thận củi lửa, giữ gìn cẩn thận đi!"

Kêu xong rồi, cũng không đợi bên trong có phản ứng lại bước vội đi.

Tiểu Hạc không ra cửa nhiều, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, thấy phía trước có không ít đứa nhỏ có đồ ăn vặt trong tay, trong lòng tiểu gia hỏa cũng không khỏi động tâm tư.

Ra bên ngoài chơi, chính mình mang đồ ăn đi là một chuyện, nhưng từ bên ngoài mua lại là một chuyện khác. Có lẽ đồ ăn cũng không ngon bằng nhưng loại không khí đó mới là sung sướng a, bầu không khí đó là người ta không thể kháng cự được.

Triển Linh móc ra ba văn tiền mua cho Tiểu Hạc một xâu hồ lô ngào đường. Tiểu Hạc nhận được kẹo cười ngây ngô cầm ở tay không ăn vội.đi được vài bước, lại thấy nhiều tượng hoa nặn bằng bột, đồ chơi bằng đường, cái khác cũng thôi đi nhưng mà lại có gậy gỗ nhỏ bên trên là 12 con giáp.

Triển Linh nhớ tới hôm làm kẹo mạch nha lần đó, chỉ vào đối vưới Tịch Đồng nói: " nhìn thấy không, có rồng này."

Mí mắt Tịch Đồng cũng không thèm nhấc lên, hiển nhiên là không lạ gì cả.

Hắn sao có thể thích mấy thứ rồng phượng làm bằng đồ chơi này được, cũng không phải trẻ con, mấu chốt chính là ai làm mà không phải sao?

Đồ chơi bằng đường này cũng là kẹo mạch nha làm, màu vàng tươi mùi thơm ngọt tỏa ra, bên trong lại trống rỗng, xung quanh các cô nương hài tử xúm lại kêu lạ khen người làm tài giỏi.

Một cái 20 văn tiền, cũng không quá đắt, rất nhiều người mua, người thổi đường kia bận việc không kịp thở. Có người mua được trước không chờ được cho vào miệng, không dám cắn xuống chỉ dám liếm một chút, đắc ý khoe với xung quanh.

Cái này thật ra bây giờ đẹp cũng không bằng ăn ngon, chỉ là hiện tại vị ngọt khó có được, trừ bỏ người nhà giàu thích bỏ tiền ra mua rồi xem hơn là ăn.

Tiểu Hạc cắn sơn tra trong miệng thật ra rất ngọt, nhưng mùi vị không bằng tỷ tỷ làm, vừa thơm vừa ngọt, mắt vẫn nhìn chăm chú đồ chơi làm bằng đường không dời đi được.

Vỗ vỗ ót của Tiểu Hạc cười hỏi: " muốn một cái sao?"

Tiểu tử lại nhìn chằm chằm một lát, lại cúi đầu nhìn nhìn hồ lô trong tay mình, do dự, sau đó lại ngượng ngùng gật gật đầu.

Thật sự rất muốn a.

" được, mua thôi." Triển Linh rất vui mừng, không phụ công a rốt cuộc cũng nuôi tốt hơn rồi. nếu là trước kia vừa tới, tiểu tử nào dám chủ động muốn cái gì? Hiểu chuyện đến mức đau lòng.

Triển Linh còn không lấy tiền ra, bên kia Tịch Đồng đã lấy ra 20 văn tiền đưa cho người thổi đường.

" ai u, đây là có vốn riêng nữa nha!" Triển Linh cũng không tranh trả tiền với hắn, lập tức true ghẹo nói.

Tịch Đồng cong cong khóe môi, nghiêm trang nói: " là nam nhân, đương nhiên muốn giữ lại một chút vốn riêng."

Ngày ấy hắn đưa cho Triển Linh thật sự rất nhiều, nhưng mà vẫn còn một chút ít, nếu không tiêu phá, dùng vài năm cũng không vấn đề.

Ai ngờ vừa đưa tiền ra, mặt mũi hai người lập tức đen lại.

Người thổi đường kia đang cố sức quấy nồi kẹo mạch nha, mới vừa dùng đũa lấy ra một dúm, hai tay lại chuyển nặn ra hình thức ban đầu, thấy Tịch Đồng đưa tiền qua, lập tức dừng lại, thuần thục nhận lấy, sau đó tiếp tục niết đường.

Triển Linh & Tịch Đồng: "...."

Một con chuột mới được một nửa, lại tiếp tục có người giao tiền, còn có người đưa bạc vụn ra, người thổi đường lại chui xuống rương tìm kiếm, cả buổi mới tìm đủ tiền trả.

Mà sau đó, đôi bàn tay kia cầm qua biết bao nhiêu tiền lại nước chảy mây trôi nhéo lên kẹo.

Triển Linh & Tịch Đồng: "..."

Xoa bóp không sai biệt lắm, dưới đáy đồ chơi tạo ra một cái miệng nhỏ, phồng má lên thổi vào.

Thật sự là phồng má thổi vào, miệng kề miệng thổi hơi!

Lại thấy hơi quá sức, thổi vài cái, người kia ho khan mấy cái, sau khi ho lai dùng tay áo lau mồ hôi, lại tiếp tục thổi.

Triển Linh & Tịch Đồng: "..."

Hai người liếc nhau, không nói hai lời túm Tiểu Hạc quay đầu đi.

Người kia lại vẫn còn thừa lực chú ý tới bọn họ, ở sau lưng kêu: " cô nương, công tử, đồ của các người còn chưa làm xong đâu."

" không cần!" Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng không quay đầu lại trăm miệng một lời hô.

Tiểu Hạc bị hành động của hai người làm cho ngốc ra, nghiêng ngả lảo đảo đi theo một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, uất ức túm áo Triển Linh lại, chỉ chỉ về phía sạp hàng phía sau, ý là sao bỗng nhiên lại bỏ đi!

Triển Linh hít sâu một hơi, cong lưng, vỗ vào vai Tiểu Hạc, vẻ mặt nghiêm túc nói: " nói cho đệ biết, chỉ cần ta còn một hơi thở cũng sẽ tuyệt đối không cho đệ ăn cái loại đồ ăn này!"

Thật là đáng sợ, ý thức vệ sinh cùng điều kiện vệ sinh cũng không có còn ra ngoài bán đồ ăn!

Tự ăn kẹo mình làm còn hơn, kẹo mạch nha cũng tốt, sạch sẽ vệ sinh còn ngon nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro