Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7
Shitbaydaytroi

Triển Linh cũng không giải thích nhiều, thuận tiện hỏi phan chưởng quầy tiệm sách gần đây, rồi rời đi.

Người trên trấn nhiều, Tiểu Hạc có chút hơi sợ hãi, Triển Linh cũng sợ làm lạc mất Tiểu Hạc, trực tiếp ôm vào trong ngực, tất cả đồ vật đều đưa cho Thiết Trụ cùng với Nhị Cẩu Tử cầm.

Rất nhanh liền tới trưa, Triển Linh thấy đói bụng miệng lại khát, tính toán một chút, quyết định đi ăn cơm trước, vừa vặn nhìn xem ẩm thực của nơi này như thế nào, sau đó lại đi tiệm sách.

Nhị Cẩu Tử tương đối ngại ngùng, cảm thấy lợn rừng là Triển Linh khó khăn săn được, bọn họ đi theo ăn không uống không đã cảm thấy băn khoăn, sao lại có thể đi theo vào đây để ăn cơm ngoài được? cho nên vừa nghe thấy lời này đã nhảy dựng lên: " không cần đi có được không? Chúng ta nhanh chóng đi mua đồ, về nhà ăn cũng được mà."

Rốt cuộc là Triển Linh là người đã từng dùng qua thẻ tín dụng, quan niệm về chi tiêu khác với bọn họ, mặc dù đau lòng chỉ là nhất thời, liền cười nói: " chờ tới khi trở về trời cũng tối rồi, chẳng lẽ vẫn phải chịu đói đến tận khi đấy? Cả ta và thiếu gia của các ngươi đều đói bung, đói thì phải ăn."

Lấy bạc ra chính là đại gia, lúc này Triển đại gia lên tiếng, mọi chuyện đều đã quyết định, bốn người lập tức thay đổi tuyến đường.

Đúng giờ cơm trưa, phố lớn ngõ nhỏ các quán ăn đều ngồi không ít người, mùi thơm của đồ ăn bay tứ phía.

Các khách nhân đến ăn thỏa mãn ngon miệng chính là lời tuyên truyền tốt nhất, lại có tiểu nhị nhanh nhẹn thông minh ở bên đường tiếp đón, tranh nhau gân cổ lên mời khách nhân đi vào cửa hàng nhà mình, sợ đối phương át đi giọng của mình, hết đợt này đến đợt khác, ồn ào đến mức không muốn ăn cũng có chút không chịu được.

" tới đây, canh dê cá trích vừa thơm ngon lại bổ dưỡng a, mời vào mời vào!"

" bánh sữa bơ Triệu bà bà đây, vừa xốp giòn lại vừa miệng, cắn một miếng vào miệng liền tan, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai!"

" khách quan mời vào bên trong ngồi, muốn gọi một cái bánh nướng nhân thịt lừa không? 2 văn một cái, 5 văn tiền ba cái, mua càng nhiều càng lời!"

" bánh bao thịt đây, bánh bao thịt đây, oa bánh bao thịt thật là lớn a, thịt lại nhiều nha ăn một cái thôi cũng no căng bụng rồi!"

' bánh canh đây, bánh canh, bánh canh Quan Trung, nước dùng bánh canh Quan Trung được hầm lên từ xương, hầm tới khi nước dùng trắng ngon thơm nồng đây!"

Mấy người chưa từng gặp qua cảnh tượng này, một đôi mắt cảm giác như không đủ dùng, Tiểu Hạc hơi sợ nhiều người cũng mở to mắt nhìn xung quanh. Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử càng không nói tới, mấy năm gần đây không có tiền nào dám mò tới địa phương này? Vừa mới nói không đói bụng, nhưng lúc này bụng cũng ầm ầm kêu lên, nước miếng trong miệng tiết ra không kịp nuốt, thấy cái nào cũng ngon, nhưng không ai dám chủ động mở miệng nói.

Bốn người cố trừng mắt nhìn một lần, cuối cùng trong đầu cái gì cũng không nhớ được, chỉ cảm thấy sắp bị làm cho hôn mê. Rốt cuộc vẫn là Triển Linh làm chủ, liền đi tới tiệm bánh bao Vương bà kia ngồi.

Triển Linh trước nhìn một hồi, nhìn thực khách xung quanh, trong lòng liền hơi định, mở miệng nói muốn 10 cái bánh bao chiêu bài của quán, không lâu sau tiểu nhị liền bưng lên một khay trúc lên.

Bây giờ không có bột mì được gia công tinh tế như ở đời sau, mì hay bún đều có màu lúa mì thiên nhiên không bị pha, này đã là bột tốt rồi. Bánh bao to chừng nắm tay của người lớn, là vừa lấy ra khỏi lồng hấp, tỏa ra hơi nóng nghi ngút, một tầng hơi nước mờ trắng bay lên mang theo mùi thơm của bánh bao.

Nhị Cẩu Tử cùng Thiết Trụ nhịn không được nuốt nước miếng ầm ầm, trong bụng kêu lên rồn tột, chờ Triển Linh cầm lên một cái bánh cả hai mới dám lấy bánh.

Triển Linh dùng hai tay chuyển bánh bao lại dùng sức thổi nguội bánh, cảm thấy không còn nóng mấy nữa, lúc này mới bẻ bánh ra đưa cho Tiểu Hạc.

Bánh bao nhân thịt lợn cùng với hành, hương vị điển hình của phương Bắc, vừa sảng khoái lại hào phóng.

Bởi vì bột có chút thô, vỏ bánh cũng không khỏi có chút cứng, nhưng nhân bánh lại rất tốt. Nhân thịt mỡ trộn lẫn với màu xanh biếc của hành lá, thịt vẫn là hơi ít ---- đương nhiên, hiện tại muốn nuôi một con lợn béo vẫn là rất khó, sở dĩ hành nhiều là giá hành rẻ đi.

Bẻ bánh bao ra, bên trong nhân chảy ra một chút nước, hút một ngụm, mùi vị rất thơm lại vừa vặn, thật sự rất ngon.

Ăn xong một cái bánh bao có chút nghẹn, Triển Linh nhìn khắp nơi vài lần, thấy không ít thực khách trên bàn đều có một chén canh, lại vẫy tay gọi tiểu nhị lại: " làm phiền tiểu nhị ca, lấy cho chúng tôi ba chén canh lại đây, sau đó liền tính tiền."

Mặt đường cũng không lớn, các quán ăn liền sát với nhau, nhưng lại rất ăn ý chia ra phân cách với nhau, để tránh tạo thành các cạnh tranh không tốt.wuxian

Giống như Vương bà, xung quanh bán kính một trượng ( 3,33m), bao gồm cả phố đối diện, không có một tiệm bán bánh nào, bên trái là một quán rượu, sau đấy là một quán bánh canh, đối diện bán mứt quả cùng với trái cây. Đều là buôn bán nhỏ, tất cả đều rõ trong lòng, chỉ cần không bị buộc đến đường cùng, tất cả đều không đứng lên xé rách mặt với hàng xóm.

Mà khi khách nhân tới quán ăn bánh bao, cũng đều gọi một chén canh thịt dê, hoặc là khách tới quán rượu uống đủ rượu rồi cũng sẽ gọi tiểu nhị mua mấy cái bánh bao tới đây ăn, lại gọi một chén canh, lại còn có mấy người gọi mua hoa quả ăn để tỉnh rượu....thậm chí có những nơi quan hệ chủ quán tốt, khách nhân không chủ động muốn, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ đẩy mạnh tiêu thụ giúp nhau, đôi bên cùng có lợi.

Tiểu nhị nhanh nhẹn, không bao lâu liền bưng ra ba chén canh có màu trắng sữa ra, âm thanh vang dội vang lên: " canh xương dê hầm cá trích đây, ba chén, tổng cộng 12 văn tiền!"

Một chén lớn như vậy, khay cực kì nặng, tiểu nhị nhìn nhỏ gầy thế nhưng là bê rất chắc, xuyên qua đám đông trên đường lớn, mặc cho nước canh bên trong rung lắc thế nào đi nữa, nhưng tuyệt nhiên một giọt canh cũng không rơi ra ngoài.

Chén canh này là dùng xương ống chân của dê hầm lên sau đó lại thả cá vào ninh nhừ, ninh đến khi nước canh có màu trắng sữa, bên trong lại bỏ thêm chút thịt cá, phía trên lại rải mấy còn rau thơm cùng hành lá xanh biếc, màu trắng sữa của canh lại càng làm nổi bật màu xanh của rau thơm trông chén canh lại càng hấp dẫn mê người.

Nhị Cẩu Tử đã vui mừng đến không còn biết trời đất thế nào, cũng không nghĩ tới chuyện canh nóng bỏng miệng, bưng lên uống một ngụm, một ngụm canh đi xuống, cả miệng đều là mùi hương không nói lên lời của canh. Nước canh đi theo yết hầu đi xuống, lục phủ ngũ tạng đều cảm giác ấm áp hẳn lên. Canh vừa thơm ngon lại đậm đà, không có một chút nào mùi tanh hôi của cá hay dê, nếu may mắn, bên trong còn có thể vớt được ít thịt cá hay vụn thịt dê đấy, đây chính là thịt đấy!

Triển Linh nếm thử một ngụm canh. Mùi vị quả nhiên không tồi, bên trong hình như còn rắc lên chút hồ tiêu, uống thêm mấy ngụm, trên trán liền toát ra chút mồ hôi, thời tiết giao mùa như thế này có thể đúng lúc thông khí trừ hàn.

Nàng cẩn thận bưng chén, tìm rồi đút cho Tiểu Hạc mấy miếng thịt vụn trong canh. Thịt dê tính nóng, dễ bị nóng trong, trẻ nhỏ không thể ăn nhiều, nhưng ăn cá lại có nhiều cái tốt, bổ não. Canh cũng uống mấy ngụm, nửa mặt đều úp vào chén, thời điểm ngẩng đầu lên chóp mũi còn dính mấy mảnh rau thơm, Tiểu Hạc cũng tự cười thành tiếng.wuxian

Tiểu tử này có một điểm tốt chính là không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó.

Triển Linh cười lau mặt cho Tiểu Hạc, lại nhịn không được hôn một cái: " còn muốn uống nữa không?"

Tiểu Hạc lắc đầu, híp mắt chỉ chỉ nàng, Triển Linh uống mấy ngụm hắn mới uống thêm.

Ăn uống no đủ mới đi làm chính sự, chính là tiệm sách. Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đứng bên ngoài không dám đi vào, mặt mũi cũng không dám tỏ ra khinh nhờn.

Bọn họ chưa từng đọc sách, một chữ to cũng không biết, nhưng cũng biết người đọc sách viết chữ rất tôn quý, hiện tại bọn họ có dáng vẻ như thế này, cho nên đứng ở xa tận một trượng lắc đầu như trống bỏi, không chịu đi vào.

" Triển cô nương, ngài cùng thiếu gia đi vào thôi, chúng ta ở bên ngoài chờ, ở bên ngoài chờ."

Triển Linh cũng không bắt buộc: " cũng được, vậy tới quán trà phía trước ngồi đợi đi, đừng gây chuyện."

Nói rồi lại đưa trước mấy văn tiền cho họ.

Vừa rồi ăn toàn thức ăn mặn, hiện tại uống chút trà làm sạch miệng là không thể tốt hơn được, nhưng hai huynh đệ cũng không dám nói muốn, chỉ nói đứng đây là được rồi.

Triển Linh mạnh mẽ đưa tới: " trên đường người đến người đi, các ngươi mang theo cái bè gỗ này đứng ở chỗ nào? người ta còn phải buôn bán, lỡ như bị va chạm phải, mấy nha dịch tuần tra trên phố cũng không dễ chơi. Vẫn là vào đó ngồi đi, một chén trà cũng chỉ 1 văn thôi, hiện tại ta có bạc, các ngươi uống no chết trong đấy ta cũng không bại sản được, sao phải cần tiết kiệm quá mức như vậy."

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lúc này mới mặt đỏ tai hồng, quay đầu lại hai người quả nhiên đi tới quán trà, nguyên bản là tiểu nhị muốn đuổi người đi, sau lại thấy bọn họ có tiền mới cười cười đi lên tiếp đón, lại kêu người châm trà cho hai người.

Hai huynh đệ trong tay cầm hơn 20 văn tiền nhưng cũng không dám tiêu loạn, nhìn tứ phía xung quanh, chỉ gọi một ấm trà rẻ nhất. Nói là trà nhưng thật ra chỉ là bọt trà không có vị gì, lá trà nhỏ, nước nóng đổ vào cuồn cuộn nổi lên một chút sau đó lại chậm rãi chìm xuống, chỉ cần 4 văn tiền, cũng sẽ không có người đuổi đi.

Nhị Cẩu Tử có chút đau lòng, thấp giọng nói: " đại ca, sao lại không gọi một chén trà thôi?"

4 văn tiền cũng có thể mua được một cái bánh bao nhân thịt đấy.

Thiết Trụ bĩu môi: " ngươi nhìn cái chén kia đi, chén thì to nước thì ít, uống mấy ngụm là hết nước. Triển cô nương nói muốn từ từ đi nhìn bên trong, chúng ta uống hết nước rồi thì làm thế nào? Lại mua thêm chén nữa à. Chi bằng gọi một ấm trà rẻ, còn có thể thêm nước, uống từ từ cũng có thể hơn nửa canh giờ ( 1 canh giờ = 2 tiếng) lại giải khát, ai cũng không nói được gì."

Nếu cần da mặt đày, uống hết nước trà họ lại gọi tiểu nhị đổ thêm nước vào, bọn họ ngồi bao lâu cũng là hợp tình hợp lí.wuxian

Nhị Cẩu Tử bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: " vẫn là đại ca, quả nhiên suy nghĩ chu đáo."

Dừng lại một chút lại nói: " Triển cô nương thật sự là một người tốt." sống đã là một việc không dễ dàng, có thể được ăn no lại càng gian nan, nhưng Triển cô nương lại khác vừa cho bọn họ tiền, lại đưa bọn họ đi uống trà!

Thiết Trụ ừ một tiếng, lại gật đầu, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tác giả có lời muốn nói: sờ sờ bụng, ta chưa bao giờ ăn thịt dê, nhưng bỗng nhiên lại muốn uống canh dê, ăn đùi dê nướng, đây là vì sao a?

Canh xương dê hầm cá trích

Bánh bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro