Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 8
Shitbaydaytroi

Tiệm sách từ trước đến giờ vẫn luôn là địa phương ít người lui tới nhất, lại yên tĩnh, sau khi Triển Linh đi vào liền buông Tiểu Hạc xuống.

Chưởng quầy nhấc mí mắt lên, thấy bọn họ mặc y phục sạch sẽ, cử chỉ cũng hào phóng quy củ, cũng không nói gì, một lần nữa cúi đầu nhìn sổ sách.

Triển Linh mang theo Tiểu Hạc hướng phía trong mà đi, thuận tay cầm một quyển sách lên nhìn, phát hiện đây giống như là chữ phồn thể, ngẫu nhiên cũng nhận ra được mấy chữ, lại có thể đoán mò ra ý của chữ, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cũng không biết được phát âm có giống nhau hay không.

Nàng quay đầu nhìn một vòng, mơ hồ nhìn thấy một thư sinh đang cầm sách đọc như si như say, trong miệng còn đọc lên thành lời mấy câu, tay chân liền nhẹ nhàng dịch tới, dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

" thánh nhân có câu, người nhân từ lấy nhân trị...."

Triển Linh lại nhìn trên sách viết, xác nhận việc phát âm cũng không khác biệt lắm, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình.

" thánh, ai nha, ngươi, ngươi là nữ tử! thánh nhân nói, phi lễ chờ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi...." Chữ 'phi' kia thư sinh này nói đến hứng khởi, vừa quay lại liền nhìn thấy Triển Linh ở phía sau, hoảng loạn, sợ hãi, mặt mũi đều đỏ lên.wuxian

Hắn cao giọng hô lên, làm mấy người trong tiệm sách đều quay đầu nhìn lại, chưởng quầy cũng đi tới phía bên này nhìn.

Triển Linh không nghĩ hắn phản ứng lại lớn như vậy, vội vàng lùi lại một bước, xin lỗi nói: " xin lỗi, xin lỗi, ta thấy công tử đây rất quen thuộc ở đây, muốn định tới xin giúp đỡ, không ngờ lại làm hỏng nhã hứng của công tử, thất lễ."

Có ngoại hình tốt chính là một loại phúc lợi lớn, nàng cùng Tiểu Hạc đều có vẻ ngoài thật thà lại có có tướng mạo xinh đẹp, tư thái hào phóng, chân thành, thư sinh kia nào có chuyện tức giận được nữa? lại nghe thấy nàng nói cần hỗ trợ, không tránh được biểu tình ta đây hiểu biết rộng, có khả năng , tuy là vẫn đỏ mặt, nhưng cũng không phải là tức giận.

" khụ, nếu như vậy, liền thôi, không biết cô nương muốn hỏi cái gì?"

Ai cũng có chút tâm tư hồng tụ thêm hương, hắn chỉ là một thư sinh nhà nghèo, muốn đi tới các nơi của người giàu bàn luận văn thơ sẽ không có cơ hội tới, khó có được ở tiệm sách gặp được một cô nương xinh đẹp mỹ mạo, không thiếu được muốn khoe ra một số thứ.

Triển Linh hướng về phía hắn cười cười, lại thấy mặt của đối phương lại càng đỏ lên, lúc này mới chỉ về Tiểu Hạc: " xá đệ cũng đã tới tuổi rồi, muốn học vỡ lòng, không biết công tử có biết sách nào để học vỡ lòng không?"

ở xã hội hiện đại tiếp thu nền giáo dục tri thức, nàng tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận bản thân sẽ thành kẻ thất học được, không chỉ riêng nàng, còn cả Tiểu Hạc cùng Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử, cũng đều bắt buộc phải biết chữ!

Thư sinh kia hoài nghi nhìn nàng một cái, miệng ngo ngoe muốn nói.
Triển Linh không có kiên nhẫn nghe hắn nói thánh nhân gì đó, liền bồi một câu: " ta cũng từng đọc qua không ít sách."

Người đương thời tôn trọng lễ nghi khiêm tốn, đặc biệt là nữ tử, cho dù là một bụng đầy học vấn nhưng cũng chỉ khiêm tốn nói: " chỉ nhận được mấy mặt chữ." Nhưng cô nương này lại khen ngược, thế nhưng há miệng nói: " đọc qua không ít sách."!wuxian

Thư sinh kia hơi mở to mắt nhìn, hiển nhiên là chưa từng gặp được nư tử nào không biết ngượng như vậy, do dự lại do dự, rốt cuộc vẫn nói: "tuổi của lệnh đệ, có thể đọc chút ' Tam Tự Kinh ' lớn hơn chút, thì đọc ' Luận Ngữ' 'Kinh Thi' ...."

Triển Linh chỉ nghĩ muốn bớt xấu hổ, nghe được câu trả lời liền ôm quyền, mang theo Tiểu Hạc xoay người rời đi: " đa tạ, quấy rầy rồi, cáo từ!"

Thư sinh kia ngẩn người, thầm nghĩ đây chính là lạt mềm buộc chặt trong truyền thuyết? Theo bản năng đi lên hai bước rồi dừng lại, gân cổ lên hỏi một câu: " cô nương, không biết gia môn nơi nào?"

Hỏi làm gì? Tính làm gì? Định tới cửa cầu hôn à? Triển Linh coi như chưa nghe thấy gì, nhanh nhẹn cầm cái gì mà Tam Tự Kinh lên, lại mở ra đưa cho Tiểu Hạc nhìn qua, hỏi thằng bé có nhận được chữ trong này không.

Tiểu gia hỏa nghiêm túc nhìn, chỉ ba trang đầu của " Tam Tự Kinh" gật đầu, xuống chút nữa thì lắc đầu.

Triển Linh càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân, có thể ở tuổi này mà được học vỡ lòng, Tiểu Hạc rất có thể là xuất thân từ gia đình thư hương, lại ăn mặc đồ như vậy, chỉ sợ....

Nhưng hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, cứ lo chuyện trước mắt đã.

Lại nói, rốt cuộc triều đại này là triều đại nào? rõ ràng văn hóa phong tục đều khá giống với các triều đại mà bản thân biết, cũng có " Tam Tự Kinh" " Bách Gia Tính" cùng " Thiên Tự Văn" ?

Triển Linh trước đem ba quyển sách chỗ tính tiền, lại nói tiểu nhị dẫn tới chỗ đặt sách viết về luật pháp của triều đại này cùng với sách lịch sử nơi này, sau đó phát hiện ra....tiền không đủ để tiêu rồi!

Chỉ cần đến một bộ ba quyển sách luật pháp liền chào giá 32 lượng bạc, không trả giá!

Càng đừng nói đến những bộ sách có nhiều quyển, càng là lịch sử chỉ sợ là cả trăm lượng bạc.wuxian

Thấy nàng không phải tùy tiện hỏi, rồi lại nghe giá cả mà mặt mũi đã lọ ra vẻ giãy giụa, đã thấy được nhiều biểu tình như vậy, tiểu nhị liền biết được đây là trong túi không đủ, lập tức giải thích nói: " cô nương, sách này đắt như vậy, lại chia ra nhiều bộ cùng phần, đọc cũng đọc không kịp, lỡ như mua về đọc không kịp sách mốc hỏng không phải rất đáng tiếc sao? chi bằng mua trước hai quyển, từ từ chậm rãi xem, xem xong lại tới mua thêm cũng không muộn."

Triển Linh liền cảm thấy, tiểu nhị này phải được thưởng thêm tiền!

Sao lại có thể phục vụ tinh tế đến như vậy!

Sách rất quý, đặc biệt là sách viết về luật pháp, loại này bán cũng không được nhiều, khó khăn lắm mới có người muốn mua, tiểu nhị liền lập tức ân cần hơn rất nhiều, không chỉ hỗ trợ lấy sách, còn nhiệt tình lại kiên nhẫn chọn cho Triển Linh lấy bảng chữ mẫu, giấy bút mực, đồ mua rất nhiều ôm một đống lớn.

Chờ đến khi tính tiền, Triển Linh mới sâu sắc cảm nhận được uy lực của ' tất cả đều là thấp kém, chỉ có sách là cao quý."

Ngay cả một quyển " Tam Tự Kinh" là sách vỡ lòng, nhưng cũng là hơn một 100 văn một quyển, hơn nữa nàng lại muốn mua giấy bút mực, bảng chữ mẫu, tổng cộng đã hơn 2 lượng bạc!

Còn có bốn quyển sách về luật pháp đã là 7 lượng, các đồ vật linh tinh khác, nháy mắt đã đi 10 lượng bạc: thật ra là 10 lượng mấy chục văn, chưởng quầy thấy nàng một lúc đã tiêu 10 lượng bạc, liền chủ động bớt số lẻ đi, xem như là tặng cuộn thanh trúc giá 50 văn kia.

Đặc biệt với người mới học mà nói, văn phòng tứ bảo là tốn rất nhiều, người có gia cảnh bình thường làm sao có thể nuôi được người đọc sách ? lúc trước còn cảm thấy bản thân có thể kiếm được 20 lượng đã là không ít, nhưng hôm nay xem ra, chỉ sợ không thể chịu được mấy tháng rồi.

Được tiểu nhị tươi cười đưa ra cửa, xách tay nải lớn trên tay, Triển Linh không thể không sờ vào hầu bao khô quắt của mình thổn thức nghĩ: mới kiếm được một khoản tiền nháy mắt đã mất hơn nửa, lúc này mới bắt đầu đấy, quả nhiên gánh nặng kiếm tiền thì nặng mà đường đi thì xa.

Hai tỷ đệ Triển Linh đi vào cũng hơn nửa canh giờ, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử ở bên ngoài chờ, dưới con mắt khinh thường của tiểu nhị đã mặt dày gọi thêm nước hai lần nữa, vừa thấy bọn họ đi ra, vội vàng đỡ bụng nước trà đứng dậy đi đón.

" triển cô nương, ngài mua nhiều đồ như vậy?" Thiết Trụ miệng há ra không khép được vào.

Đối với bọn họ, dính dáng tới chuyện đọc sách mà nói chính là cái động không đáy, hiện tại triển cô nương thế nhưng lại mang ra một cái bao lớn như vậy, hắn cũng không dám đoán xem cái bao này đã tốn bao nhiêu tiền!wuxian

Triển Linh cũng đau lòng, xua xua tay : " thôi, trời không còn sớm nữa, nhanh chóng đi mua đồ đi."

Bọn họ trước đi mua gà cùng vịt, lại đem cái bè gỗ làm củi đi đổi được mấy chục văn tiền nữa, sau đó lại đi tới đường lớn hơn, mua một chiếc xe đẩy, nhẹ nhàng tiện lợi.

Ăn, mặc, ở, đi lại, mấy chuyện này trước mắt chính là vấn đề khó khăn cần phải giải quyết hàng đầu.

Hiện tại không có nhiều rau dưa trái mùa, cũng có, gọi là cây trồng trong nhà ấm, giá cả không cần phải nói đắt ngang ngửa thịt dê, rất quý đấy, bá tánh bình thường cũng không dám mua ăn, căn bản những cái đó cũng không mang ra bên ngoài bán, mà hiện tại Triển Linh cũng không dư dả gì, liền chỉ mua củ cải trắng cùng rau cải, cùng rau khô, thêm cả mấy loại đậu cho lên xe đẩy.

Sau đó lại đến tiệm vải mua y phục cùng đệm chăn, lại tìm giường gạch, tính toán tháng sau sẽ khởi công.

Đất phương Bắc mùa đông không có giường đất thì quả thực không thể chịu đựng được!

Vốn dĩ Triển Linh còn ôm một tia may mắn, thời điểm nói đến giường lò quay lại nhìn Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử một cái, kết quả hai người lại thông minh đột xuất hiểu ngay ra vấn đề, nháy mắt ngầm hiểu ánh mắt của Triển Linh....liều mạng lắc đầu.

Giường lò gì đó, cái này không làm được đâu a!

Nghe thì đơn giản, nhưng thật ra lại đặc biệt phải chú ý, làm không tốt rất dễ sụp, không tính toán thông gió tốt, đốt lửa làm ấm giường ngạt khói cũng chết được người đấy. Thời điểm trước đây mới có giường đất, chết người kiện tụng năm nào mà không có? Triển Linh liền thở dài, đặc biệt ghét bỏ mà nhìn hai người đang thành thật lắc đầu kia, quay đầu móc tiền đặt cọc ra.

Sau đó lại lục tục đi mua nồi, chén bát, chậu, gáo, đồ vật càng mua càng nhiều, xe đẩy phát ra tiếng kẽo kẹt, vì vậy Triển Linh muốn mua một con la, thuận tiện đem xe đẩy thăng cấp thành xe kéo.wuxian

Ai ngờ không cần bọn Thiết Trụ khuyên, sự nghèo khổ đã thuận lợi cản bước chân nàng lại: người nông dân quan trọng nhất chính là nông cụ, có con la trong nhà đương nhiên cũng là một sự kiêu ngạo, có thể nói là nâng giá trị của con người lên xa xỉ vô cùng. Triển Linh rất vừa ý con la cao lớn lông đầu bóng mượt khỏe mạnh kia, chủ bán há miệng đòi 8 lượng bạc!

8 lượng bạc không trả giá !

Lại tính tấm ván gỗ xe, dây cương, dây dàm la, mấy thứ đó gộp lại cũng phải 13 lượng bạc! nếu còn thêm vật gì nữ lại càng đắt.

Triển Linh cúi đầu nhin hầu bao quắt queo trên người, bên trong chỉ còn 7 lượng bạc, lại thêm một lần cảm thấy nghẹn ngào: nàng vì cái gì mà lại nghèo như vậy?

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, bốn người mới trở về đến nhà.

Hôm nay một chuyến đi kiếm được cũng nhiều mà tiêu cũng càng nhiều, cuối cùng trong tay Triển Linh chỉ còn thừa lại 2 lạng bạc vụn. Ngày khác người xây giường đất tới, có lẽ cũng không thừa lại mấy văn tiền.

Phải nghĩ cách kiếm tiền!

Triển Linh chỉ huy bọn Thiết Trụ treo chăn lên, đem nhà ngăn cách thành hai gian, nàng cùng Tiểu Hạc ở phòng trong, huynh đệ hai người ở bên ngoài, ngủ dưới nền đất, bên cạnh có lửa, trên mặt đất cũng được đốt nóng ấm dễ chịu, còn có chăn mới ấm áp, không sợ lạnh. Lại quét dọn khắp nơi, cửa sổ cũng quét dọn sạch sẽ, trải chăn đêm j mới, gối đầu, lại đuổi mấy người đang ngáp liên tục đi tắm, ít nhất cũng phải đi đánh răng.

Nhị Cẩu Tử trên đầu vẫn còn bốc lên hơi nước, nhìn bàn chải làm bằng lông lợn bên trên có bột đánh răng mới mua trắng tinh mà đau lòng nói: " cô nương, chúng ta sao có thể xứng dùng đồ tốt như vậy? Không bằng đi đổi đi thêm chút tiền a."

Những đồ này đều là những người giàu có mới có thể dùng nha, mấy cái đồ nhỏ bé này cũng muốn mấy chục văn đấy, bọn họ cũng không nhìn được mấy lần, sao có thể nghĩ tới bản thân cũng có một ngày có thể dùng tới.

Lời còn chưa dứt, Triển Linh liền quăng tới ánh mắt hình viên đạn: " các ngươi dám!"

Muốn dùng mấy cái miệng này thối chết nàng sao? nằm mơ đi!

Vì thế triển cô nương liền định ra quy củ: " một ngày sáng tối đều phải chải răng súc miệng, mỗi ngày đều phải rửa mặt, mùa đông 7 ngày tắm một lần, 3 ngày gội đầu một lần, mùa hè 1 ngày tắm 1 lần, y phục cũng phải giặt, người vị phạm... đuổi ra ngoài!

Bận cả một ngày, bốn người đều mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã cảm giác sáng rồi. Cũng may đều là người trẻ, ngủ một giấc liền không thấy gì nữa, lại có tinh thần ngay lập tức.

Triển Linh đầu tiên chọn những hạt đậu hạt mẩy, đậu nành, đậu xanh, đậu đen đi ngâm nước, lại dùng nước ấm giặt sạch khăn, nếu thuận lợi, mấy ngày nữa là có thể ăn được giá đỗ rồi. Nhân lúc trời còn chưa rơi tuyết, đất không lạnh giá, nhanh chóng khiêng cuốc đi phát hoang đất đai quanh nhà, lại dọn sạch, nhỏ cỏ nhặt đá sỏi trong đất quăng đi sạch, làm xong ước chừng được 1 mẫu đất.

Phương Bắc khô hạn, tuy là phụ cận có suối nhỏ nhưng cũng không ngăn được gió lạnh thấu xương làm đất trở lên khô cứng. Lại vẫn phải làm ướt đất, bằng không tới khi trời lạnh làm, cũng không thể đảm bảo rằng hạt có thể nảy mầm.

Xe đẩy lúc này liền phát huy chỗ tốt của nó, trước đó đi lấy nước đều là gánh nước về, hiện tại chỉ cần đặt thùng nước lên xe, vừa đẩy vừa kéo, vừa nhanh lại không mệt.

Làm ướt đất, sau đó lại gom cỏ lại đốt thành tro, đem đi rải khắp ruộng làm phân bón, chuẩn bị nắm chặt thời gian trồng chút rau dưa.

Rau xanh ở triều đại này thật ra rất phong phú, trừ bỏ cà chua cùng súp lơ sau này khá muộn mới được truyền vào Trung Nguyên, còn lại cơ bản đều có, nhưng phần lớn đều khá quý.

Thời điểm vào thành, Triển Linh đã hỏi qua, hiện tại là tháng 11, rất nhiều giống rau đã qua thời gian gieo trồng, nhưng lại có thể nắm bắt thời gian gieo mầm củ cải trắng, rau cải, bí đỏ, khoai tây gì đó.

Chờ rau dưa lớn, bọn họ cũng không cần phải vì đồ ăn mà phải thường xuyên vào thành.
Chờ đến mùa xuân, nàng còn có thể trồng những thứ khác, thuận tiện mua chút cây ăn quả, trồng một vườn cây ăn quả. Làm một giàn nho, vừa đẹp lại mát. Chính là nho hiện tại vẫn là trân phẩm của Tây Vực, chỉ sợ quá quý, cũng không tìm được chỗ trồng tốt.

Đúng rồi, cây sẽ nở hoa, đến lúc đó tìm người mua hai hòm ong mật tới đây, đặt ở xa, có ong sẽ có mật. Về sau mặc kệ là làm điểm tâm ngọt hay đồ nướng, cũng không lo không có đường dùng.

Ai, nghĩ lại thật tốt đẹp a!

Vừa nghĩ như vậy, Triển Linh lại nhanh nhẹn làm bánh rán hành.

Bánh rán hành:

(*)
Bách gia tính (chữ Hán: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống[1]. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ[2], gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,...) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,...). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này[3].

Đây là thể thơ vần 8 chữ. Thứ tự không xếp theo sự phổ biến của từng họ, mà theo như học giả đời Tống Vương Minh Thanh (王明清), các họ đầu tiên được nói tới trong danh sách là họ của các gia tộc quan trọng của triều đình phong kiến lúc đó, trước hết là Triệu (趙) - họ của các hoàng đế nhà Tống, sau đó là Tiền (錢) - họ của các vua nước Ngô Việt, Tôn (孫) - họ của chính phi Ngô Việt vương và Lý (李) - họ của các vua nước Nam Đường. Bốn họ tiếp theo sau đó - Chu (周), Ngô (吳), Trịnh (鄭), Vương(王) - là họ bốn người vợ khác của Tiền Thục, vua Ngô Việt cuối cùng.

Toàn bộ văn bản được xếp vần điệu và có thể đọc lên như một bài thơ 4 chữ một câu, vì vậy đôi khi trẻ em Trung Quốc sử dụng tác phẩm này để học vỡ lòng bên cạnh cuốn Tam tự kinh[4].

Thiên Tự Văn 千字文 được Châu Hưng Tự 周興嗣 thời Nam Lương biên soạn. Việc sáng tác được tương truyền rằng Lương Võ Đế ra lệnh cho Ân Thiết Thạch chép lại một ngàn từ không trùng lặp trên văn bia do Vương Hi Chi 王羲之 - một nhà Thư pháp tài hoa bậc nhất Trung Hoa thời Đông Tấn - viết để cho các hoàng tử lấy đó học tập. Nhưng do các chữ đều rời rạc, không liền nhau, cho nên ông cho gọi Châu Hưng Tự và bảo rằng: "Khanh có tài, hãy giúp ta vần bài này." Chu Hưng Tự bỏ ra một đêm để biên soạn lại và dâng lên cho Võ Đế. Từ đó xuất hiện "Thiên Tự Văn" (bản văn đúng một ngàn chữ, một ngàn từ vựng) truyền đến ngày nay.

Trong Thiên Tự Văn có nhiều vế đối tinh tế, mạch lạc rõ ràng, có chất thi ca, khiến người người thán phục. Câu văn tự nhiên như lời nói, dễ đọc dễ nhớ, là cuốn sách vỡ lòng dành cho trẻ con.

Ngoài việc học từ sách Thiên Tự Văn, ngày nay các Nhà Thư Pháp thường dùng bản văn này để luyện tập thư pháp.

Toàn văn chia làm 25 đoạn và phân thành sáu phần, xin lấy các chữ trong mỗi câu đầu để đặt tựa.

Ví dụ:

天地玄黃,宇宙洪荒 Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.

日月盈昃,辰宿列張 Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương.

寒來暑往,秋收冬藏 Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng.

閏餘成歲,律呂調陽 Nhuận dư thành tuế, luật lữ điệu dương.

雲騰致雨,露結為霜 Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương.

Kinh Thi (giản thể: 诗经; phồn thể: 詩經; bính âm: Shī Jīng) là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Kinh Thi, còn được gọi là Thi tam bách 詩三百 (Ba trăm bài thơ) hay ngắn hơn là Thi bách 詩百 (Trăm bài thơ)[2], thông thường gọi ngắn hơn nữa là Thi 詩 (Thơ)[3]. Trong bài Tiến học giải 進學解 của Hàn Dũ đời Đường có viết Thi chính nhi ba (Kinh Thi nghiêm chỉnh mà tươi đẹp), từ đó Kinh Thi còn được gọi là Ba kinh 經葩[2]. Ngoài ra, Kinh Thi vốn bị nhà Tần đốt mất nguyên bản Tiên Tần, đến đời nhà Hán được bốn nhà Tề, Lỗ, Hàn, Mao phục nguyên, thành ra bốn bản Tề thi 齊詩, Lỗ thi 魯詩, Hàn thi 韓詩, Mao thi 毛詩. Về sau, chỉ có bản Kinh Thi của họ Mao được lưu truyền, vì vậy Kinh Thi còn có tên là Mao thi[2].

Luận Ngữ là một cuốn sách do Khổng Tử và những đệ tử của mình biên soạn.

Luận Ngữ là một cuốn trong bốn cuốn sách gọi là Tứ Thư. Ngoài Luận Ngữ, Tứ Thư còn bao gồm Đại Học, Mạnh tử và Trung Dung. Luận Ngữ được viết từ đời Tiền Hán tới đời Hậu Hán, và là một chủ đề học vấn chủ yếu trong thi triều đình Trung Hoa Khoa bảng (hay là "Khoa Cử").

Tam Tự Kinh 三字經 là Sách Ba Chữ của Trung Hoa do Vương Ứng Lân đầu tiên biên soạn. Những người đời sau có bổ sung thêm vào cho trọn lịch sử các triều đại. sách này được dùng để dạy cho học trò mới đi học. Nội dung gồm 1.140 chữ (tự), trình bày dưới dạng ba chữ một đậu (một ý dừng ngắt), sáu chữ một cú (câu) có vần. Học hết cuốn Tam Tự Kinh người học có khoảng 541 vốn từ vựng để làm cơ sở học tiếp lên.wuxian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro