Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9
Shitbaydaytroi

Hành lá ở phương Bắc khá tốt, thân hành to, thân trắng lá xanh mướt, nhìn qua rất tốt, dùng làm bánh rán hành thì không còn gì tốt hơn.

Bột được cán thật mỏng, rắc chút muối lên trên mặt bánh lại quét một chút mỡ lợn, sau đó rải hành đã thái nhỏ lên, cuộn bánh lại, ấn xuống mấy lần, đặt sang một bên để cho bột nghỉ.

Hôm qua, Triển Linh đã lọc thịt mỡ của nửa con lợn rừng kia ra rán lên lấy mỡ lợn, chờ tới khi bột đã tốt, múc một ít mỡ ra đặt dưới đáy nồi, chờ tới khi mỡ tan ra lại đặt bánh vào nồi, để lửa nhỏ.

Mùi hành, mùi của thịt mỡ đặc trưng nhanh chóng tỏa ra ngập tràn, lại có mấy tiếng nổ lép bép vang lên trong không gian, mùi thơm làm cho Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đang đánh nền " bình bịch" bên ngoài lại càng đánh hăng hái hơn, tốc độ nhanh chóng tăng cao.

Triển cô nương sao lại có thể tài giỏi như vậy? Giống như là cái gì cũng có thể làm được! cái này cũng quá là thơm rồi! Vì một miếng ăn này, bọn họ có mệt chết cũng đáng a!

Thật ra trời đã bắt đầu lạnh rồi, nhưng hai người lại ra sức làm việc, lúc này trên người đã sớm đổ mồ hôi ướt đẫm, trên trán túa ra mồ hôi to như hạt đậu, áo bông bên ngoài đã sớm cởi ra đặt sang một bên.wuxian

Qua một lát sau, bọn họ liền thấy Tiểu Hạc cả người chỉ mới cao được nửa cáo cuốc chạy lon ton tới, cũng không nói lời nào, chính là túm lấy ống quần của Nhị Cẩu Tử, sau đó chỉ vào trong phòng.

Nhị Cẩu Tử theo bản năng nuốt nước miếng: " ăn, ăn cơm?"

Tiểu Hạc gật đầu, hai người nhanh như một cơn gió, lập tức thu dọn đồ đạc, chạy tóe khói vào trong phòng... sau đó là  đi ra ngoài đi rửa chân tay mặt mũi.

Triển cô nương lên tiếng, trước khi dùng cơm phải rửa tay, tỉnh dậy hay đi ngủ đều phải đánh răng súc miệng, buổi tối còn phải rửa chân, bằng không liền đuổi  ra ngoài.

Hiện tại hai huynh đệ Nhị Cẩu Tử cùng Thiết Trụ đã hoàn toàn thay hình đổi dạng: cùng mặc giống như nhau áo bông màu xanh, áo bông bên trong dày dặn ấm áp, giày bông màu đen, móng tay cũng phải cắt gọn gàng. Lại sống mấy ngày yên bình không lo nghĩ, sắc mặt hồng nhuận không nói, lại có chút béo lên....

Nói cách khác, nếu lúc trước Triển Linh lần đầu tiên gặp mặt hai người, bộ dạng nghèo túng giống như thổ phỉ, hiện tại đã là bộ dáng của một bá tánh lương thiện.

Tiểu Hạc là thiếu gia, cũng không đi theo họ ra ngoài, ở trong phòng của mình có một cái bồn rửa tay thấp đặt cạnh bếp lửa, còn có đồ rửa mặt riêng cùng với bột rửa tay.

Sau khi đi vào liền nghe thấy tiếng: " há miệng."

Tiểu Hạc liền ngoan ngoãn há miệng, giống như chim non chờ ăn, ngay sau đó, trong miệng có cái gì đó lành lạnh, có vị chua nhẹ, lại có ca vị cay. Tiểu tử nhai nhai mấy cái, càng nhai mùi vị trong miệng lại càng phong phú, lại bị kích thích chảy chút nước miếng, khuôn mặt nhỏ bé ngẩng lên sau đó gật đầu, đôi mắt to tròn kia đều cong cong như trăng non.wuxian

" hôm kia có muối chút kim chi, ăn có ngon không?" Triển Linh cười tủm tỉm hỏi.

Mùa đông thức ăn không có nhiều, nàng lại tống cổ Thiết Trụ đi vào thành mua nhiều chút củ cải trắng về, suốt đêm ngâm hai bình đồ chua. Bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ, ớt bỏ vào cũng không nhiều, chỉ cho vào cho có mà thôi.

Kim chi làm trong ngày là có thể ăn được, để thêm thì kim chi sẽ lên men càng ngày càng chua, cuối cùng là biến thành đồ chua. Củ cải thì phải chờ một chút, hiện tại thời gian ngâm chưa đủ không thể ngon được. Tiểu Hạc được ăn đồ ngon, đặc biệt vui vẻ, tự mình tung tăng nhảy nhót đi rửa tay. Nàng mặc cho Tiểu Hạc đồ rất nhiều, từ phía sau nhìn thằng bé trông y hệt như là quả bóng.

Tiểu Hạc còn quá nhỏ, động tác có chút vụng về, xắn tay áo thôi mà cũng mất cả buổi trời, lại cũng sẽ làm vung nước ra sàn nhà, nhưng Triển Linh chỉ đứng một bên nhìn, trừ bỏ khi thật sự không làm được mới hỗ trợ bên ngoài một chút, nhưng cũng không hoàn toàn giúp đỡ hẳn.

Nửa ngày mới rửa sạch tay, Tiểu Hạc cảm thấy bản thân đặc biệt có thành tựu giơ tay béo lên cho tỷ tỷ nhìn, trên mặt đều hiện lên chữ muốn được khen.

Triển Linh hào phóng khen ngợi thằng bé, lại xách ghế đã làm riêng cho Tiểu Hạc lên, quay đầu nói Thiết Trụ đi múc canh xương lên.

Canh xương hầm này là dùng xương ống của con lợn rừng kia hầm lên, bên trong lại nhỏ mấy giọt giấm, hương vị ngọt thanh không ngấy, còn có uống canh xương bổ sung canxi cho cơ thể.

Trên bàn ăn, bánh rán hành được rán vàng lại điểm xuyết bằng hành lá xanh tươi, còn có một đĩa kim chi, trước mặt mỗi người đều có một chén canh xương hầm, bên trên chói lọi nổi lên chút váng mỡ.

Đã sống được mấy ngày ở đây rồi nhưng Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử mỗi khi đến thời điểm ăn cơm đều như cũ hạnh phúc vô cùng.

Đây chính là cuộc sống của thần tiên đi?

Một ngày được ăn ba bữa cơm, bữa nào cũng có thức ăn, còn có thể ăn được cả mỡ lợn, mắt thấy đã sắp vào đông trừ bỏ những nhà đại phú, nhà ai dám ăn như vậy?!

Bánh rán hành mới ra lò, vàng ruộm xốp giòn, không đếm được đây là được cuốn bao nhiêu lớp, từng lớp mỏng tang gần như trong suốt!

Tay cũng không dám dùng sức, hơi mạnh tay một chút lớp vỏ này cũng rơi ra, Nhị Cẩu Tử thấy vậy đau lòng không chịu được, nhanh tay dùng tay hứng lấy vụn bánh rơi ra, một chút cũng không lãng phí.

Thiết Trụ ghét bỏ nhìn hắn một cái, tên ngốc này thật là, không dùng chén canh kia mà hứng bên dưới không được sao? Canh xương kia thơm ngon kia lại có cả vụn bánh bên trên, uống vào không phải là vừa thơm vừa được nhai vụn bánh giòn sao, thật sự là quá tuyệt!

Cải trắng này,còn có thể ăn được như vậy sao? Bên trong rốt cuộc là bỏ thêm cái gì? có thể chua chua ngọt ngọt lại có cả vị cay bên trong khi nhai lại rât giòn, ăn với cơm thật sự quá tuyệt!

Bốn người đang ăn, bỗng nhiên nghe được một trận vó ngựa bên ngoài từ xa tới gần, nhất thời đều sửng sốt, tất cả đều hướng tới phía phát ra âm thanh nhìn.

Đã tới đây được 5,6 ngày, bọn họ lần đầu tiên nghe thấy được có người ngoài tới!wuxian

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử theo bản năng hướng về phía Triển Linh, cả hai cùng khẩn trương: " Triển cô nương? Nếu không chúng ta trước cứ trốn đi?"

Tất cả bọn họ đều là người không có hộ tịch!

Thời này, phàm là người có thể cưỡi ngựa, không phú cũng quý, tất cả đều là người bọn họ không thể chọc vào.

Triển Linh nói: " đang êm đẹp trốn cái gì? lại nói, trốn vào đâu?"

Vừa dứt lời, liền thấy Nhị Cẩu Tử đã đem tầm mắt hướng tới thau nước lớn trong góc nhà, Triển Linh không khỏi trợn trắng mắt. nếu thật sự tới bắt người, trốn ở thau nước tắm liền vạn sự đại cát sao? Người tới không phải là liền chết sao!

" không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa."
Triển Linh nói bọn họ bình tĩnh, bản thân lại âm thầm rút từ ủng dưới chân ra thanh chủy thủ, bỏ vào tay áo: " hai ngươi trông chừng thằng bé, ta đi nhìn một cái."

Thời tiết lạnh, lại là nơi rừng núi hoang vắng, suy xét tới vết xe đổ trước đó còn đang ở đây, rất có khả năng người tới này không có ý tốt.

Rõ rang bản thân là hai nam nhân to cao, nhưng lại để cho cô nương trẻ xông ra ngoài. Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử xấu hổ cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đành bảo vệ Tiểu Hạc, lại dặn dò nói: " cô nương, ngài cẩn thận chút, nếu thật sự không được, chúng ta liền cướp ngựa của bọn họ chạy!"

Chỉ đáng tiếc là, bánh này canh này rau trên bàn này không thể mang đi được a!

Hay là nhanh chóng nắm chặt thời gian đem đồ ăn trên bàn ăn nhiều thêm chút!

Ý tưởng này thể nhưng rất thực tế, Triển Linh không tiếng động cười cười, từ khe cửa nhìn ra phía bên ngoài.

Người tới là hai nam tử trẻ tuổi một cao một thấp, đều mặc trường bào màu đen, áo choàng bên ngoài màu xám, người cao ước chừng 25, 26 tuổi. người thấp hơn trên mặt vẫn còn có nét trẻ con trên khuôn mặt, hẳn là không quá 20 tuổi.

Hai người bộ dạng phong trần mệt mỏi xuống ngựa, đang nhìn bốn phía xung quanh, lại thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, lúc này mới hướng về phía cửa nhìn.

Triển Linh nhìn thấy họ bước chân vững vàng, thần sắc cảnh giác, khác xa với vẻ của bá tánh bình thường.

Nam tử lớn tuổi gõ cửa, hắn lớn lên khuôn mặt nhìn qua có chút uy nghiêm, mở miệng ra giọng nói thật ra lại rất ôn hòa: " có người không? quấy rầy rồi, huynh đệ chúng ta đi ngang qua nơi này, vừa mệt vừa đói, muốn mua chút thức ăn."

Người ít tuổi phía sau lại có vẻ như thiếu kiên nhẫn hơn, lui lại phía sau ngửa đầu nhìn một lát, lại tránh sang hai bước nhìn phía xa trên nền đất có đồ ăn vừa mới được rải xuống, còn có lều gỗ trên trong có gà vịt cùng lợn con kêu ríu rít, đi tới nói: " đại ca, rõ ràng là có người....."

Nam tử lớn tuổi hơn hơi lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, liền thấy cửa trước mặt kẽo kẹt một tiếng mở ra, lộ ra một cô nương xinh đẹp mặc áo màu xanh cùng váy dài màu vàng.

Nơi hẻo lánh hoang vắng này, hai người thế nào cũng không nghĩ ra người mở cửa lại là một cô nương trẻ tuổi, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, ôm quyền chào hỏi: " cô nương, đã quấy rầy."

Triển Linh đứng bất động ở cửa: " các ngươi đây là làm gì? từ đâu tới đây? Đi nơi nào?"

" chúng ta là đi thăm người thân, là từ Phúc Viên Châu tới, muốn tới Hoàng Tuyền Châu." Nam tử trẻ tuổi, không đúng, chính xác hơn là một thiếu niên đi lên trước nói, ôm bụng nói: " cô nương, chúng ta đã đi cả một ngày đường, con ngựa cũng đã mệt mỏi phun cả bọt mép, thật sự không đi nổi nữa, có thể mượn chỗ nghỉ một lát không? nếu có thể có đồ ăn gì, thì không thể tốt hơn."

Người nói chuyện cũng chỉ 18, 19 tuổi, trên mặt vẫn còn có nét trẻ con, đôi mắt ngập nước có chút rũ xuống, thật là một diện mạo dễ dàng làm người khác thả lỏng cảnh giác.

Bá tánh bản địa phần lớn đều nhiệt tình hiếu khách, trời lại lạnh như vậy, sao có thể khánh đứng bên ngoài được?

Triển Linh chậm rãi chớp mắt, rốt cuộc lại nghiêng người tránh qua một bên chỉ đủ chỗ cho một người đi qua: " đang ăn cơm, vào đi."

Hai người liếc nhau, trước sau lộ ra vẻ vui mừng, nói đa tạ rồi mới đi vào, kết quả vừa đi vào liền ngây ngẩn cả người.

Bên trong thế nhưng lại có một đứa trẻ cùng hai nam nhân, đây là....cái tổ hợp gì thế này?

" khách điếm của chúng ta vừa mới khai trương, đó là đệ đệ của ta cùng với hai tiểu nhị, tùy tiện ngồi đi." Triển Linh nói nghiêm túc, giống như đây không phải là chủ ý vừa mới nghĩ ra.

Khách điếm?

Trừ bỏ nàng tất cả 5 người còn lại đều đồng loạt nhìn qua, trong mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng được.

Khách điếm? cái nhà này?

Triển Linh hòa phóng cười một cái, nhanh nhẹn đưa cho họ mấy cái bánh rán hành, lại múc canh xương hầm: " xác thực có chút nhỏ, cho nên còn đang xây dựng thêm, chuẩn bị tốt liền khá hơn nhiều."

Nam tử lớn tuổi hơn chủ động đi trước, uống một ngụm canh, ánh mắt sáng lên: " cô nương tay nghề thật tốt."
Nghe xong lời này sau đó lại gật đầu: " chỗ này cũng không tồi, cô nương thật tinh mắt."

Thiết Trụ không nhìn được nói chen vào: "cũng không tệ lắm? bao nhiêu ngày rồi một người cũng không có!" hai ngày nay, hắn đều sắp đem chút tóc mới mọc lên vì suy nghĩ nhiều mà cũng lại sắp trụi lại rồi.

Người trẻ tuổi kia cười nói: " đương nhiên là không có, tháng trước một ngọn núi ở Phúc Viên Châu bị sụp, đường đều bịt kín, mọi người đều đi đường vòng, đến tận ngày hôm nay mới tốt hơn, chúng ta là nhóm người đầu tiên tới đây."

Khó trách!

Phúc Viên Châu tuy rằng cách Hoàng Tuyền Châu không xa nhưng lại được ông trời ưu ái cho một mỏ than tại đó, thiếu niên có sức trẻ đều đi đào mỏ than, các bá tánh ở đó cuộc sống giàu có hơn ở đây một chút. Nhưng có lợi thì cũng có hại, mấy năm gần đây, than đá trên cơ bản đã bị đào hết, chỉ còn lại các mỏ than trống rỗng, năm nay trời đổ mưa nhiều, nước chảy xuống mạnh làm xói lở đất đai núi rất nhiều....

Triển Linh đương nhiên không cần phải nói, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử trước đó là từ phía Đông Hoàng Tuyền Châu trà trộn tới đây, đối với phía Tây cũng không hiểu biết gì nhiều.

Nam tử kia lại nói mấy câu quấy rầy rồi tự giới thiệu nói: " ta họ Tương, tên một chữ Viễn, đây là biểu đệ của ta, họ Triệu tên Qua, xin hỏi quý danh của cô nương?"

" kẻ hèn họ Triển, mọi người mau thừa dịp còn nóng ăn đi." Triển Linh chú ý tới hắn chỉ nhấp một chút canh sau đó cũng không nhúc nhích, vẫn luôn không ngừng nói tới bây giờ, mà vị tiểu huynh đệ kia đũa cũng chưa động vào.

" làm phiền cô nương." Trương  Viễn coi như không có việc gì cười nói, lại từ bên hông ra nửa lượng bạc: " không thể ăn không uống không, lại còn phải xin một túi nước lại đi cho ngựa uống nước."

Triển Linh lại không lập tức tiếp lời, cũng không có động tác gì, tay Trương Viễn liền giơ giữa không trung.

Không khí liền yên tĩnh đến dọa người, Triệu Qua nhìn xem cái này, nhìn lại cái kia, tay phải chậm rãi dịch đến bên eo.

Tiểu Hạc còn nhỏ, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đôi mắt to tròn nhìn chuyện trước mắt, Thiết Trụ ôm Tiểu Hạc lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thật lâu sau, tầm mắt của Triển Linh nhẹ nhàng lướt qua bạc trên tay Trương Viễn, lại nhìn qua Triệu Qua một lát, lại đột nhiên duỗi tay đẩy trở về: " trời lạnh, quan sai ra cửa làm công vụ cũng không dễ dàng, một bữa cơm mà thôi, không cần khách khí."

Triệu Qua lập tức nhảy dựng lên, hai mắt mở to tròn xoe nhìn,
" ngươi là người phương nào, vì sao biết được thân phận của chúng ta?!'

" quan sai?!" Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cũng kinh hoảng thất thố nhảy lên, giống như ngay sau đó sẽ đạp cửa mà bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro